Nam Quân Nữ Gả
Chương 52
Trong căn phòng mờ tối bày biện toàn đồ cũ kỹ, Giản Phong đơn độc ngửa mặt ngồi tựa trên chiếc ghế sofa cũ nát.
“Cốc cốc....” Ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng gõ cửa rất nhỏ.
Ngón tay thon dài chẫm rãi xoa xoa mi tâm, bỏ qua cảm giác mệt mỏi khắp người, mí mắt Giản Phong khẽ giơ lên, chậm rãi mở mắt ra.
“Vào đi.” Giọng nói trầm thấp êm tai vang lên còn có thể nghe ra một chútkhàn đặc mất tiếng trong đó.
“Thiếu gia.” Hai người đàn ông trẻ tuổi một trước một sau bước vào phòng, người đi sau còn nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
“Người đâu?” Giản Phong giương mắt nhìn hai người phía sau, giọng điệu không nhịn được mà lạnh đi vài phần.
“Chạy... Chạy mất rồi...” Âm thanh ảo não cực độ vang lên.
“Chạy?” Giản Phong nhíu mày lên, đáy mắt chợt dâng lên một cỗ tức giận: “Bị nhốt lâu như vậy mà cô ấy còn có sức lực để chạy trốn?”
“Vốn là không trốn thoát được.” Một trong hai người bổ sung: “Lúc gần xong việc... Không biết người nào từ phía sau cho chúng tôi một cái.... Sau đó liền...”
“Là người của Giản Trọng sao?” Nói đến đây, nháy mắt Giản Phong liền đứng lên, thần sắc cũng khẩn trương hơn.
“Không.” Một người trong đó lắc đầu nói: “Chúng tôi lo lắng An tiểu thư bị người bên kia bắt lại nên cả hai đã kín đáo đi lục soát lại một vòng..... Kết quả vẫn không phát hiện ra gì.”
“Đúng vậy.” Người đàn ông còn lại nói: “Hơn nữa, dựa vào phản ứng của đối phương, hẳn là vẫn chưa phát hiện ra An tiểu thư đã trốn thoát khỏi nhà kho này... Xung quanh đây chúng tôi cũng đã tìm qua, kết quả vẫn --- không tìm thấy.”
Lời nói vừa ngừng, Giản Phong cũng rơi vào trầm mặc.
Đáy mắt thâm thúy chỉ trong khoảnh khắc đã biến hóa thành vô số loại ánh mắt phức tạp, một lúc lâu sau, Giản Phong mới mở miệng giống như thở dài một hơi---
“Tôi nghĩ, tôi biết ai là người đưa cô ấy đi rồi.” Thân mình hơi có chút cứng ngắc lại lần nữa nằm trở lại trên ghế sofa, giọng nói nhàn nhạt không rõ của Giản Phong tản ra trong không khívừa âm u lại cô đơn hiu quạnh.
“Đã như vậy...” Hai thủ hạ của Giản Phong liếc nhìn nhau rồi lại rời tầm mắt trở lại trên người anh: “Chúng tôi lại đi một chuyến nữa, nhất định sẽ mang An tiểu thư bình an trở về...”
“Thôi.” Một tiếng rõ ràng, không nặng không nhẹ thoát ra khỏi miệng, Giản Phong nhẹ nhàng vung tay lên mở miệng lại nói: “Vất vả cho hai người rồi.”
Hai người kia nhìn nhau, cuối cùng đành phải cung kính cúi người với Giản Phong, trước khi rời đi còn đóng cửa phòng lại cho anh.
“Cạch cạch ----” Ngay lúc cửa phòng được hai người kia đóng lại, cũng đồng thời vang lên tiếng thở dài khó nhận ra của Giản Phong.
Đến cùng, vẫn không thể nào bảo vệ cô chu toàn được.
Cũng phải, đối với một kẻ sinh tồn trong hoàn cảnh tối tăm không thấy mặt trời như mày, còn trông cậy bản thân có thể bảo vệ được ai, trân trọng ai, có được ai chứ?!
Dốc toàn lực, liều mạng muốn bắt lấy 'ánh mặt trời' duy nhất trong cuộc đời này, Giản Phong mày, lấy điều kiện gì, tư cách gì mà đòi nắm giữ nó chứ?!
Không phải mỗi người con gái đều có hoàng tử và kỵ sĩ bên cạnh sao.
Cho dù bên cạnh An Hòa cô có tồn tại hoàng tử và kỵ sĩ đi nữa, thì vào thời điểm mấu chốt, người có thể bảo vệ cô cũng chỉ có duy nhất người kia mà thôi.
Một khắc này, trong lòng Giản Phong chua sót không thôi, ngay cả mọi thứ trong căn phòng này, tòa biệt thự này, mấy ngày này cũng đủ khiến anh nhớ lại những đau đớn cùng thống khổ tột cùng rồi.
Giản Phong giương mắt, tấm mắt rơi xuống hộp thuốc cùng tập hồ sơ trên bàn cách đó không xa, chưa đợi anh ta với tay ra lấy, ngoài cửa đột nhiên truyền đến hai tiếng trầm đục.
Đột nhiên đứng dậy, chỉ trong nửa giây Giản Phong đã rút súng lục bên hông mình ra lưu loát lên đạn, thần kinh cả người trong thoáng chốc đều căng thẳng vùng lên.
“Phanh - - “ Cửa phòng bên ngoài bị đá mạnh một cước văng ra.
Họng súng của Giản Phong nhắm ngay kẻ đầu tiên phá cửa xông vào kia.
“Bỏ súng xuống.” Phía sau truyền đến tiếng hô lớn của người nọ.
Đám người đi đầu vội vàng thu súng lại.
Vì thế súng của Giản Phong thẳng tắp nhắm ngay về hướng người đang chầm chậm bước lại gần đây -- Giản Trọng.
“Thằng khốn kiếp, tao là cha mày đấy!” Giản Trọng thấy vậy thì nổi giận mắng: “Mày, cái thằng nghịch tử này! Cái việc chĩa súng vào cha mày thế này mà mày cũng làm được hả? Không sợ thiên lôi giáng xuống đầu sao!”
“Ồ, hóa ra ông cũng tin tưởng thế giới này thật có chuyện 'nhân quả báo ứng' sao?” Giản Phong hơi hơi nhíu đôi mi ánh tuấn: “Tôi còn tưởng, đối với ông những lời này đều là nói nhảm chứ!”
“Làm càn!” Sắc mặt Giản Trọng bỗng chốc trở nên âm trầm: “Thực là càng ngày càng không coi ai ra gì, mày cho là mày đang nói chuyện với ai?”
“A?” Giản Phong cong khóe miệng, khóe mắt đuôi mày thế nhưng có vài phần ý tứ cười như không cười: “Tôi đang nói chuyện với ai à? A.... Không cần 'Cho rằng', tôi rất rõ ràng mình đang làm gì! Cho dù có một ngày bị người của ông rút gân lột da đốt thành tro, tôi cũng nhận ra ông!”
Ngay lập tức, Giản Trọng vì thẹn quá hóa giận trực tiếp sải bước đến trước mặt Giản Phong.
“Két - - “ Cùng với họng súng của Giản Trọng, đám người phía sau nhất tề đồng loạt chĩa súng hướng về phía Giản Phong.
“Tôi thừa nhận các người có nhiều nhân lực hơn tôi.” Khóe miệng Giản Phong vẫn như cũ giương lên ý cười nhạt nhẽo: “Nhưng tôi không chắc tốc độ nổ súng cùng độ chính xác của mình thua kém các người đâu.”
Giản Trọng vẫn lặng lẽ dõi theo Giản Phong, chờ lời nói phía sau.
“Nhân số nhiều cũng chỉ để trưng diện mà thôi.” Giản Phong lạnh lùng cười nói: “Huống chi, tôi đối với tính mạng của Giản Trọng thấy hứng thú hơn. Cũng chỉ muốn một mạng đổi một mạng với ông ta mà thôi.”
Một chữ cuối cùng nói ra, Giản Trọng chậm rãi buông súng trong tay xuống, giọng nói so với trước kia trầm thấp không kém, chậm rãi vang lên: “Các người ra ngoài hết đi.”
“Nhưng....”
Giản Trọng không hề động, cũng không nhúc nhích, chỉ nhẹ nhàng liếc mắt ngầm ra hiệu với người đàn ông kia, người nọ liền lập tức ngậm miệng lại.
Những người còn lại cũng không dám có dị nghị gì thêm, người trong phòng lập tức kéo nhau ra ngoài hơn phân nửa.
Đợi cho đến khi người cuối cùng rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Giản Phong và Giản Trọng.
“Giản Phong, con là con trai ta, không phải còn thiếu người làm cha này một lời giải thích sao?” Giản Trọng vừa nói vừa bỏ súng xuống, đi đến ghế sofa bên kia ngồi xuống. “Có thể, giữa hai cha con ta có hiểu lầm gì đó chăng, không bằng mượn cơ hội này, chúng ta nói rõ ràng mọi chuyện ra đi.”
“Tôi đối với ông không có chuyện gì hay để nói cả.” Giản Phong nhàn nhạt buông súng trong tay xuống, một tay đút túi quần, cả người khẽ tựa vào vách tường. “Huống chi, tôi cũng không có cái gì cần phải giải thích với ông cả.”
“ Không có?” Giản Trọng hừ lạnh một tiếng: “Vậy con nói xem, chuyện có liên quan đến An Hòa kia là thế nào, đã xảy ra chuyện gì? Đừng có nói với ta con không biết em trai cô ta chính là tân binh đã chết 5 năm trước.”
“Biết.” Giản Phong nhàn nhạt liếc mắt nhìn Giản Trọng một cái, nói: “Thì sao?”
“Nói như vậy, là con muốn giúp đỡ chị gái hắn báo thù?” Giản Trọng âm trầm nhìn chằm chằm Giản Phong nói: “Hay là nói, con vốn muốn mượn tay đứa con gái này để --- giết ta?”
“Không cần nghĩ tất cả mọi người đều độc ác --- giống ông.” Giản Phong lạnh lùng nhìn Giản Trọng: “Nếu muốn mạng của ông, tôi sẽ không đi đường vòng mượn tay kẻ khác đâu.”
“Giản Trọng ta tự hỏi đối xử với Giản Phong mày không tệ, mày thân là con trai ruột của ta lại có ngôn từ cùng hành động nên có thế này sao?” Bộ dạng Giản Trọng nghiễm nhiên là đang giáo huấn hậu bối.
“Ông đã có thể mở miệng hỏi tôi câu này, vậy tôi đây trái lại muốn hỏi ông một chút --- nhiều năm như vậy, thân là người làm cha ông đã làm được cái gì cho tôi?! Bỏ qua một bên đám con trai của ông không nói đến, ông đối với mẹ tôi thế nào?!” Lời nói của Giản Phong lạnh lẽo như hàn băng, ngay cả tròng mắt cũng đều bị che kín bởi những đường tơ máu: “Thế nào, căn phòng trước mặt này, có thấy quen thuộc chút nào không? Có cảm thấy thân thiết không? Còn chút ấn tượng gì không?!”
Giản Trọng bị lời của Giản Phong làm cho ngẩn ra, hơi ngoảnh đầu nhìn chung quanh một vòng, trong lòng ông ta bỗng dâng lên một loại cảm xúc khác thường.
“Đây là....” Lời tiếp theo của Giản Trọng bị chặn lại, không thể tiếp tục được nữa. Nhưng ánh mắt ông ta lại có chútphức tạp chống lại tầm mắt của Giản Phong.
“Không sai. Chính là nơi này.” Giản Phong nhìn chăm chú vào người đối diện, ánh mắt bỗng lạnh đi vài phần: “Lúc ông cái gì cũng không có, cả người không đáng một đồng, mẹ tôi lúc đó thân là tiểu thư con nhà giàu lại đi tin những lời ngon tiếng ngọt của ông, không tiếc cùng ông ngoại đoạn tuyệt quan hệ cha con, đi theo ông lưu lạc khắp nơi. Mà nơi này, chính là gian phòng cũ các người thuê những ngày đầu ở cùng nhau!”
Giản Trọng không nói lời nào, sắc mặt trầm xuống không tiết lộ một tia cảm xúc gì.
“Ông đã đoán trước được, ông bà ngoại tôi sẽ đau lòng không nhẫn tâm nhìn con gái phải chịu khổ cùng ông như vậy.... Kết quả, thật đúng như tính toán của ông.” Giản Phong cứng rắn gằn từng chữ: “Hai ông bà vì hạnh phúc của con gái rốt cuộc cũng chịu thỏa hiệp, nào ngờ được cái ông coi trọng không phải đứa con gái mà bọn họ yêu thương như bảo bối mà chính là gia thế cùng bối cảnh hiển hách của nhà bọn họ!”
Giản Trọng không thừa nhận cũng không phản bác, vẫn duy trì tư thế ngửa lưng lẳng lặng tựa vào ghế sofa.
“Nếu ông chỉ là kẻ tiểu nhân ham hư vinh thì cũng theo đó mà thôi.” Hai mắt châm chọc híp lại, ánh mắt Giản Phong hận không thể biến thành đao kiếm đâm thẳng vào người Giản Trọng khiến cho ông ta sống không bằng chết: “Vì để mau chóng thực hiện được dã tâm của mình, ông thế nhưng dùng đủ mọi thủ đoạn độc ác đê tiện làm cho ông bà ngoại tôi phải chết bất đắc kỳ tử.... Lúc mẹ tôi phát hiện ra tất cả những điều này, ông thế nhưng lại tự mình xuống tay hạ độc khiến bà không bao giờ lên tiếng được nữa! Làm khó cho bà, thế nhưng đến khi chết vẫn còn ru rú ở trong gian phòng rách nát này nghĩ về ông! Giản Trọng, loại người vô sỉ tàn độc đến trình độ ông thật khiến cho người ta căm phẫn, chẳng nhẽ, trong lòng ông chưa từng cảm thấy hổ thẹn hay lo sợ về những việc mình đã làm, dù chỉ một chút thôi ư?”
“Ta thế nào lại không biết...” Ngồi trên ghê sofa, Giản Trọng vô cùng chậm chạp mở miệng nói: “Tất cả những chuyện này, làm sao con biết được rõ như vậy.” Tầm mắt sắc bén như chim ưng chẫm rãi xẹt qua gương mặt của Giản Phong, Giản Trọng tiếp tục nói: “Con đã dám đem tất cả mọi chuyện nói ra rõ ràng trước mặt ta.... Nói đi, điều kiện là gì?”
“Rất đơn giản.” Giản Phong cười khẽ, khuôn mặt hoàn mỹ nhất thời cứng rắn đến cực điểm: “Tôi muốn ông chết.”
“Cốc cốc....” Ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng gõ cửa rất nhỏ.
Ngón tay thon dài chẫm rãi xoa xoa mi tâm, bỏ qua cảm giác mệt mỏi khắp người, mí mắt Giản Phong khẽ giơ lên, chậm rãi mở mắt ra.
“Vào đi.” Giọng nói trầm thấp êm tai vang lên còn có thể nghe ra một chútkhàn đặc mất tiếng trong đó.
“Thiếu gia.” Hai người đàn ông trẻ tuổi một trước một sau bước vào phòng, người đi sau còn nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
“Người đâu?” Giản Phong giương mắt nhìn hai người phía sau, giọng điệu không nhịn được mà lạnh đi vài phần.
“Chạy... Chạy mất rồi...” Âm thanh ảo não cực độ vang lên.
“Chạy?” Giản Phong nhíu mày lên, đáy mắt chợt dâng lên một cỗ tức giận: “Bị nhốt lâu như vậy mà cô ấy còn có sức lực để chạy trốn?”
“Vốn là không trốn thoát được.” Một trong hai người bổ sung: “Lúc gần xong việc... Không biết người nào từ phía sau cho chúng tôi một cái.... Sau đó liền...”
“Là người của Giản Trọng sao?” Nói đến đây, nháy mắt Giản Phong liền đứng lên, thần sắc cũng khẩn trương hơn.
“Không.” Một người trong đó lắc đầu nói: “Chúng tôi lo lắng An tiểu thư bị người bên kia bắt lại nên cả hai đã kín đáo đi lục soát lại một vòng..... Kết quả vẫn không phát hiện ra gì.”
“Đúng vậy.” Người đàn ông còn lại nói: “Hơn nữa, dựa vào phản ứng của đối phương, hẳn là vẫn chưa phát hiện ra An tiểu thư đã trốn thoát khỏi nhà kho này... Xung quanh đây chúng tôi cũng đã tìm qua, kết quả vẫn --- không tìm thấy.”
Lời nói vừa ngừng, Giản Phong cũng rơi vào trầm mặc.
Đáy mắt thâm thúy chỉ trong khoảnh khắc đã biến hóa thành vô số loại ánh mắt phức tạp, một lúc lâu sau, Giản Phong mới mở miệng giống như thở dài một hơi---
“Tôi nghĩ, tôi biết ai là người đưa cô ấy đi rồi.” Thân mình hơi có chút cứng ngắc lại lần nữa nằm trở lại trên ghế sofa, giọng nói nhàn nhạt không rõ của Giản Phong tản ra trong không khívừa âm u lại cô đơn hiu quạnh.
“Đã như vậy...” Hai thủ hạ của Giản Phong liếc nhìn nhau rồi lại rời tầm mắt trở lại trên người anh: “Chúng tôi lại đi một chuyến nữa, nhất định sẽ mang An tiểu thư bình an trở về...”
“Thôi.” Một tiếng rõ ràng, không nặng không nhẹ thoát ra khỏi miệng, Giản Phong nhẹ nhàng vung tay lên mở miệng lại nói: “Vất vả cho hai người rồi.”
Hai người kia nhìn nhau, cuối cùng đành phải cung kính cúi người với Giản Phong, trước khi rời đi còn đóng cửa phòng lại cho anh.
“Cạch cạch ----” Ngay lúc cửa phòng được hai người kia đóng lại, cũng đồng thời vang lên tiếng thở dài khó nhận ra của Giản Phong.
Đến cùng, vẫn không thể nào bảo vệ cô chu toàn được.
Cũng phải, đối với một kẻ sinh tồn trong hoàn cảnh tối tăm không thấy mặt trời như mày, còn trông cậy bản thân có thể bảo vệ được ai, trân trọng ai, có được ai chứ?!
Dốc toàn lực, liều mạng muốn bắt lấy 'ánh mặt trời' duy nhất trong cuộc đời này, Giản Phong mày, lấy điều kiện gì, tư cách gì mà đòi nắm giữ nó chứ?!
Không phải mỗi người con gái đều có hoàng tử và kỵ sĩ bên cạnh sao.
Cho dù bên cạnh An Hòa cô có tồn tại hoàng tử và kỵ sĩ đi nữa, thì vào thời điểm mấu chốt, người có thể bảo vệ cô cũng chỉ có duy nhất người kia mà thôi.
Một khắc này, trong lòng Giản Phong chua sót không thôi, ngay cả mọi thứ trong căn phòng này, tòa biệt thự này, mấy ngày này cũng đủ khiến anh nhớ lại những đau đớn cùng thống khổ tột cùng rồi.
Giản Phong giương mắt, tấm mắt rơi xuống hộp thuốc cùng tập hồ sơ trên bàn cách đó không xa, chưa đợi anh ta với tay ra lấy, ngoài cửa đột nhiên truyền đến hai tiếng trầm đục.
Đột nhiên đứng dậy, chỉ trong nửa giây Giản Phong đã rút súng lục bên hông mình ra lưu loát lên đạn, thần kinh cả người trong thoáng chốc đều căng thẳng vùng lên.
“Phanh - - “ Cửa phòng bên ngoài bị đá mạnh một cước văng ra.
Họng súng của Giản Phong nhắm ngay kẻ đầu tiên phá cửa xông vào kia.
“Bỏ súng xuống.” Phía sau truyền đến tiếng hô lớn của người nọ.
Đám người đi đầu vội vàng thu súng lại.
Vì thế súng của Giản Phong thẳng tắp nhắm ngay về hướng người đang chầm chậm bước lại gần đây -- Giản Trọng.
“Thằng khốn kiếp, tao là cha mày đấy!” Giản Trọng thấy vậy thì nổi giận mắng: “Mày, cái thằng nghịch tử này! Cái việc chĩa súng vào cha mày thế này mà mày cũng làm được hả? Không sợ thiên lôi giáng xuống đầu sao!”
“Ồ, hóa ra ông cũng tin tưởng thế giới này thật có chuyện 'nhân quả báo ứng' sao?” Giản Phong hơi hơi nhíu đôi mi ánh tuấn: “Tôi còn tưởng, đối với ông những lời này đều là nói nhảm chứ!”
“Làm càn!” Sắc mặt Giản Trọng bỗng chốc trở nên âm trầm: “Thực là càng ngày càng không coi ai ra gì, mày cho là mày đang nói chuyện với ai?”
“A?” Giản Phong cong khóe miệng, khóe mắt đuôi mày thế nhưng có vài phần ý tứ cười như không cười: “Tôi đang nói chuyện với ai à? A.... Không cần 'Cho rằng', tôi rất rõ ràng mình đang làm gì! Cho dù có một ngày bị người của ông rút gân lột da đốt thành tro, tôi cũng nhận ra ông!”
Ngay lập tức, Giản Trọng vì thẹn quá hóa giận trực tiếp sải bước đến trước mặt Giản Phong.
“Két - - “ Cùng với họng súng của Giản Trọng, đám người phía sau nhất tề đồng loạt chĩa súng hướng về phía Giản Phong.
“Tôi thừa nhận các người có nhiều nhân lực hơn tôi.” Khóe miệng Giản Phong vẫn như cũ giương lên ý cười nhạt nhẽo: “Nhưng tôi không chắc tốc độ nổ súng cùng độ chính xác của mình thua kém các người đâu.”
Giản Trọng vẫn lặng lẽ dõi theo Giản Phong, chờ lời nói phía sau.
“Nhân số nhiều cũng chỉ để trưng diện mà thôi.” Giản Phong lạnh lùng cười nói: “Huống chi, tôi đối với tính mạng của Giản Trọng thấy hứng thú hơn. Cũng chỉ muốn một mạng đổi một mạng với ông ta mà thôi.”
Một chữ cuối cùng nói ra, Giản Trọng chậm rãi buông súng trong tay xuống, giọng nói so với trước kia trầm thấp không kém, chậm rãi vang lên: “Các người ra ngoài hết đi.”
“Nhưng....”
Giản Trọng không hề động, cũng không nhúc nhích, chỉ nhẹ nhàng liếc mắt ngầm ra hiệu với người đàn ông kia, người nọ liền lập tức ngậm miệng lại.
Những người còn lại cũng không dám có dị nghị gì thêm, người trong phòng lập tức kéo nhau ra ngoài hơn phân nửa.
Đợi cho đến khi người cuối cùng rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Giản Phong và Giản Trọng.
“Giản Phong, con là con trai ta, không phải còn thiếu người làm cha này một lời giải thích sao?” Giản Trọng vừa nói vừa bỏ súng xuống, đi đến ghế sofa bên kia ngồi xuống. “Có thể, giữa hai cha con ta có hiểu lầm gì đó chăng, không bằng mượn cơ hội này, chúng ta nói rõ ràng mọi chuyện ra đi.”
“Tôi đối với ông không có chuyện gì hay để nói cả.” Giản Phong nhàn nhạt buông súng trong tay xuống, một tay đút túi quần, cả người khẽ tựa vào vách tường. “Huống chi, tôi cũng không có cái gì cần phải giải thích với ông cả.”
“ Không có?” Giản Trọng hừ lạnh một tiếng: “Vậy con nói xem, chuyện có liên quan đến An Hòa kia là thế nào, đã xảy ra chuyện gì? Đừng có nói với ta con không biết em trai cô ta chính là tân binh đã chết 5 năm trước.”
“Biết.” Giản Phong nhàn nhạt liếc mắt nhìn Giản Trọng một cái, nói: “Thì sao?”
“Nói như vậy, là con muốn giúp đỡ chị gái hắn báo thù?” Giản Trọng âm trầm nhìn chằm chằm Giản Phong nói: “Hay là nói, con vốn muốn mượn tay đứa con gái này để --- giết ta?”
“Không cần nghĩ tất cả mọi người đều độc ác --- giống ông.” Giản Phong lạnh lùng nhìn Giản Trọng: “Nếu muốn mạng của ông, tôi sẽ không đi đường vòng mượn tay kẻ khác đâu.”
“Giản Trọng ta tự hỏi đối xử với Giản Phong mày không tệ, mày thân là con trai ruột của ta lại có ngôn từ cùng hành động nên có thế này sao?” Bộ dạng Giản Trọng nghiễm nhiên là đang giáo huấn hậu bối.
“Ông đã có thể mở miệng hỏi tôi câu này, vậy tôi đây trái lại muốn hỏi ông một chút --- nhiều năm như vậy, thân là người làm cha ông đã làm được cái gì cho tôi?! Bỏ qua một bên đám con trai của ông không nói đến, ông đối với mẹ tôi thế nào?!” Lời nói của Giản Phong lạnh lẽo như hàn băng, ngay cả tròng mắt cũng đều bị che kín bởi những đường tơ máu: “Thế nào, căn phòng trước mặt này, có thấy quen thuộc chút nào không? Có cảm thấy thân thiết không? Còn chút ấn tượng gì không?!”
Giản Trọng bị lời của Giản Phong làm cho ngẩn ra, hơi ngoảnh đầu nhìn chung quanh một vòng, trong lòng ông ta bỗng dâng lên một loại cảm xúc khác thường.
“Đây là....” Lời tiếp theo của Giản Trọng bị chặn lại, không thể tiếp tục được nữa. Nhưng ánh mắt ông ta lại có chútphức tạp chống lại tầm mắt của Giản Phong.
“Không sai. Chính là nơi này.” Giản Phong nhìn chăm chú vào người đối diện, ánh mắt bỗng lạnh đi vài phần: “Lúc ông cái gì cũng không có, cả người không đáng một đồng, mẹ tôi lúc đó thân là tiểu thư con nhà giàu lại đi tin những lời ngon tiếng ngọt của ông, không tiếc cùng ông ngoại đoạn tuyệt quan hệ cha con, đi theo ông lưu lạc khắp nơi. Mà nơi này, chính là gian phòng cũ các người thuê những ngày đầu ở cùng nhau!”
Giản Trọng không nói lời nào, sắc mặt trầm xuống không tiết lộ một tia cảm xúc gì.
“Ông đã đoán trước được, ông bà ngoại tôi sẽ đau lòng không nhẫn tâm nhìn con gái phải chịu khổ cùng ông như vậy.... Kết quả, thật đúng như tính toán của ông.” Giản Phong cứng rắn gằn từng chữ: “Hai ông bà vì hạnh phúc của con gái rốt cuộc cũng chịu thỏa hiệp, nào ngờ được cái ông coi trọng không phải đứa con gái mà bọn họ yêu thương như bảo bối mà chính là gia thế cùng bối cảnh hiển hách của nhà bọn họ!”
Giản Trọng không thừa nhận cũng không phản bác, vẫn duy trì tư thế ngửa lưng lẳng lặng tựa vào ghế sofa.
“Nếu ông chỉ là kẻ tiểu nhân ham hư vinh thì cũng theo đó mà thôi.” Hai mắt châm chọc híp lại, ánh mắt Giản Phong hận không thể biến thành đao kiếm đâm thẳng vào người Giản Trọng khiến cho ông ta sống không bằng chết: “Vì để mau chóng thực hiện được dã tâm của mình, ông thế nhưng dùng đủ mọi thủ đoạn độc ác đê tiện làm cho ông bà ngoại tôi phải chết bất đắc kỳ tử.... Lúc mẹ tôi phát hiện ra tất cả những điều này, ông thế nhưng lại tự mình xuống tay hạ độc khiến bà không bao giờ lên tiếng được nữa! Làm khó cho bà, thế nhưng đến khi chết vẫn còn ru rú ở trong gian phòng rách nát này nghĩ về ông! Giản Trọng, loại người vô sỉ tàn độc đến trình độ ông thật khiến cho người ta căm phẫn, chẳng nhẽ, trong lòng ông chưa từng cảm thấy hổ thẹn hay lo sợ về những việc mình đã làm, dù chỉ một chút thôi ư?”
“Ta thế nào lại không biết...” Ngồi trên ghê sofa, Giản Trọng vô cùng chậm chạp mở miệng nói: “Tất cả những chuyện này, làm sao con biết được rõ như vậy.” Tầm mắt sắc bén như chim ưng chẫm rãi xẹt qua gương mặt của Giản Phong, Giản Trọng tiếp tục nói: “Con đã dám đem tất cả mọi chuyện nói ra rõ ràng trước mặt ta.... Nói đi, điều kiện là gì?”
“Rất đơn giản.” Giản Phong cười khẽ, khuôn mặt hoàn mỹ nhất thời cứng rắn đến cực điểm: “Tôi muốn ông chết.”
Tác giả :
Trản Trà