Nam Phụ Tự Có Nữ Phụ Thương
Chương 7
Đây là những phòng dùng để chữa thương tạm thời cho đệ tử.
Tiết Thiên Ngưng được đặt trên giường, sau đó chỉ nghe thấy tiếng nói của Thẩm Lạc Tiêu cùng Liễu sư thúc cùng với nữ đệ tử Liễu sư thúc, sau đó còn có...
Âm thanh của Niếp Dao Vũ.
Ồ, hắn đến ? Chẳng lẽ là quan tâm ta?
Tiết Thiên Ngưng nghĩ đến khả năng này liền toàn thân phản xạ có điều kiện phát run, con mẹ nó, bị nam chủ quan tâm gì gì đó thật sự là quá dọa người .
Nên biết, ở trong một bộ tiểu thuyết nữ nhân có thể quang minh chính đại đạt được namchủ quan tâm, cuối cùng còn có thể sống tốt, hạnh phúc sống sót ngoại trừ nữ chủ, chỉ còn lại có đối tượng nữ phụ. Những nữ phụ khác kia kết cục tuyệt đối là một chữ thảm.
Tiết Thiên Ngưng tự nhận chắc chắn sẽ không yêu nam chủ, nữ phụ độc thân đều yêunam chủ nhưng nàng là người từ nơi khác đến nên chắc chắn việc đó sẽ không bao giờ xảy ra.D~Đ~L~Q~Đ Nhưng là cũng chưa từng nghĩ chính mình sẽ bất ngờ bị liên lụy.
Vạn nhất nam chủ này bên cạnh còn có người ái mộ điên cuồng như Tiết Thiên Ngưng trong nguyên văn thì chính mình còn không bị người hâm mộ điên cuồng Niếp Dao Vũ treo lên đánh a.(Su: tỷ tưởng tượng siêu thật…)
Hiện tại Tiết Thiên Ngưng chỉ có thể ở trong lòng cầu nguyện trời xanh, làm cho cái tên phiền toái đó sẽ biến mất. Có thể hay không tiếp tục như thường ngày không đếm xỉa nàng là tốt rồi.
Đáng tiếc, sự tình thường thường lúc nào cũng sẽ hướng về hướng ngược lại phát triển, tại sao vậy chứ?
Bởi vì có thần đồng đội tồn tại.
"Nhị sư đệ, ngươi ở đây trông chừng chăm sóc tiểu sư muội, ta đi trở về." Thẩm Lạc Tiêutự cho là mình làm một chuyện tốt đối với Niếp Dao Vũ cười ha hả nói.
Tiết Thiên Ngưng nghe đến đó thiếu chút nữa đem hàm răng đứt rớt.
Kỳ thật ngươi chính là người mà nữ nhân kia phái tới chơi ta . ~~o (>_< )o ~~
Tiết Thiên Ngưng nhắm mắt lại, cũng không có nghe được trả lời, nhưng mà lấy tính cách nam chủ, không trả lời chính là có ý đáp ứng.
Tiếp chính là đi ra âm thanh đóng cửa. Sau đó có người đi lên cới y phục Tiết Thiên Ngưng.
Tiết Thiên Ngưng sợ hết hồn, vội vàng mở mắt ra, liền gặp trước mắt là một nữ tử vô cùng thanh tú.
Nữ tử thấy nàng tỉnh, cười cười nói: "Thiên Ngưng sư muội, ta tới giúp ngươi xem một chút miệng vết thương."
Tiết Thiên Ngưng gật gật đầu, biết rõ người này là đệ tử cuả Liễu Thi Vân. Mà Liễu Thi Vân cũng đang ngồi ở một bên sửa sang lại dược liệu.
Trong phòng không có có người khác, nhưng mà ngoài phòng có một bóng người đang đứng không nhúc nhích, đó tất nhiên chính là Niếp Dao Vũ .
Tiết Thiên Ngưng bị đỡ lên, trên bờ vai miệng vết thương bị động đến, máu lại bắt đầu chảy, tên nữ đệ tử kia cẩn thận đem y phục nơi bả vai Tiết Thiên Ngưng cắt bỏ, sau đó bôi lên vải một ít kim sang dược tốt, máu lập tức liền ngừng chảy.
Vai phải y phục bị cắt xuống, vải y tế vững vàng quấn lên. Nữ đệ tử phân phó nói: "Không thể dính nước, không thể dùng lực, miệng vết thương lại bị hở sẽ rất phiền toái."
Tiết Thiên Ngưng đàng hoàng nghe theo lời dặn của nữ tử.
Nữ đệ tử băng bó xong , còn sững sờ nhìn Tiết Thiên Ngưng trong chốc lát, đợi đến thời điểm Tiết Thiên Ngưng nhìn về phía nàng, nàng mới đỏ mặt nói ra: "Da của ngươi thật tốt."
Tiết Thiên Ngưng cúi đầu nhìn bả vai chính mình lộ ra, chính xác là da trắng nõn nà, trắng nõn như tuyết. ╮ (╯▽╰ )╭ nếu là không có đặc điểm tốt như vậy, như thế nào là đệ nhất nữ phụ được???!!!.
Trên thực tế Tiết Thiên Ngưng cũng không rõ bản thân có bộ dạng như thế nào, lúc trước Tiết Thiên Ngưng vốn là bộ D~Đ~L~Q~Đ dáng bình thường... Cùng bộ dạng lúc trước cùngnữ đệ tử trước mắt không khác nhau lắm, lần này xuyên việt cũng làm cho Tiết Thiên Ngưng thử một phen cảm giác làm đại mỹ nữ.
Tiết Thiên Ngưng ho khan một cái, "Ha ha, cám ơn khen ngợi."
Kia nữ đệ tử sững sờ, không có kịp phản ứng. Liễu sư thúc kia cũng kinh ngạc nhìn Tiết Thiên Ngưng.
Tiết Thiên Ngưng nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy?"
Nữ đệ tử kia khoát tay một cái nói: "Không có... Không có gì."
Tiết Thiên Ngưng tâm trạng trăm mối như tơ vò, cũng không quan tâm ."Vậy ta đi về trước."
Nói xong đỡ cánh tay của mình đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài.
Nữ đệ tử kia lập tức ngăn cản nàng, "Thiên Ngưng sư muội, ngươi... Ngươi dự định như vậy đi ra ngoài?"
Tiết Thiên Ngưng đầu đầy nghi vấn, không đi ra ngoài, chẳng lẽ nhảy ra ngoài?
Nữ đệ tử kia nhìn Tiết Thiên Ngưng còn không có kịp phản ứng, cũng là hết chỗ nói rồi. Lúc này Liễu sư thúc đã đi tới, cười đưa cho Tiết Thiên Ngưng một cái áo choàng.
"Nha đầu ngốc, da thịt đẹp mắt như vậy, ngươi dự định lộ cho ai xem?" Nói xong, còn cóthâm ý khác nhìn về cái bóng đen phía ngoài cửa kia.
Tiết Thiên Ngưng đầu tiên là sững sờ, sau đó đầu đầy hắc tuyến. Thiếu chút nữa quên nơi này là cổ đại, mặc dù ở hiện đại lộ ra bả vai hết sức bình thường, nhưng là ở cổ đại đó cũng không phải là hành vi đứng đắn của một cô gái.
Còn có vẻ mặt ẩn ý của cái Liễu sư thúc kia ý tứ gì, chẳng lẽ lich sử đen tối của nhân vật mọi người đều biết đến sao?
~~o (>_< )o ~~ còn có thể hay không an phận làm người! Cổ đại không phải nói chuyện tình cảm các thứ rất là bí mật sao? Nguyên văn còn nói là thầm mến, con mẹ nó chính là rõ rành rành mạch yêu quang minh chính đại! Thậm chí ngay cả người ở trên đỉnh núi lâu năm cũng biết, thật sự là hơi quá.
Tiết Thiên Ngưng ở dưới ánh mắt đầy ý cười của hai người, giận dữ tiếp nhận áo choàng, khoác lên mình. Nói một tiếng cám ơn, liền đi.
Tiết Thiên Ngưng được đặt trên giường, sau đó chỉ nghe thấy tiếng nói của Thẩm Lạc Tiêu cùng Liễu sư thúc cùng với nữ đệ tử Liễu sư thúc, sau đó còn có...
Âm thanh của Niếp Dao Vũ.
Ồ, hắn đến ? Chẳng lẽ là quan tâm ta?
Tiết Thiên Ngưng nghĩ đến khả năng này liền toàn thân phản xạ có điều kiện phát run, con mẹ nó, bị nam chủ quan tâm gì gì đó thật sự là quá dọa người .
Nên biết, ở trong một bộ tiểu thuyết nữ nhân có thể quang minh chính đại đạt được namchủ quan tâm, cuối cùng còn có thể sống tốt, hạnh phúc sống sót ngoại trừ nữ chủ, chỉ còn lại có đối tượng nữ phụ. Những nữ phụ khác kia kết cục tuyệt đối là một chữ thảm.
Tiết Thiên Ngưng tự nhận chắc chắn sẽ không yêu nam chủ, nữ phụ độc thân đều yêunam chủ nhưng nàng là người từ nơi khác đến nên chắc chắn việc đó sẽ không bao giờ xảy ra.D~Đ~L~Q~Đ Nhưng là cũng chưa từng nghĩ chính mình sẽ bất ngờ bị liên lụy.
Vạn nhất nam chủ này bên cạnh còn có người ái mộ điên cuồng như Tiết Thiên Ngưng trong nguyên văn thì chính mình còn không bị người hâm mộ điên cuồng Niếp Dao Vũ treo lên đánh a.(Su: tỷ tưởng tượng siêu thật…)
Hiện tại Tiết Thiên Ngưng chỉ có thể ở trong lòng cầu nguyện trời xanh, làm cho cái tên phiền toái đó sẽ biến mất. Có thể hay không tiếp tục như thường ngày không đếm xỉa nàng là tốt rồi.
Đáng tiếc, sự tình thường thường lúc nào cũng sẽ hướng về hướng ngược lại phát triển, tại sao vậy chứ?
Bởi vì có thần đồng đội tồn tại.
"Nhị sư đệ, ngươi ở đây trông chừng chăm sóc tiểu sư muội, ta đi trở về." Thẩm Lạc Tiêutự cho là mình làm một chuyện tốt đối với Niếp Dao Vũ cười ha hả nói.
Tiết Thiên Ngưng nghe đến đó thiếu chút nữa đem hàm răng đứt rớt.
Kỳ thật ngươi chính là người mà nữ nhân kia phái tới chơi ta . ~~o (>_< )o ~~
Tiết Thiên Ngưng nhắm mắt lại, cũng không có nghe được trả lời, nhưng mà lấy tính cách nam chủ, không trả lời chính là có ý đáp ứng.
Tiếp chính là đi ra âm thanh đóng cửa. Sau đó có người đi lên cới y phục Tiết Thiên Ngưng.
Tiết Thiên Ngưng sợ hết hồn, vội vàng mở mắt ra, liền gặp trước mắt là một nữ tử vô cùng thanh tú.
Nữ tử thấy nàng tỉnh, cười cười nói: "Thiên Ngưng sư muội, ta tới giúp ngươi xem một chút miệng vết thương."
Tiết Thiên Ngưng gật gật đầu, biết rõ người này là đệ tử cuả Liễu Thi Vân. Mà Liễu Thi Vân cũng đang ngồi ở một bên sửa sang lại dược liệu.
Trong phòng không có có người khác, nhưng mà ngoài phòng có một bóng người đang đứng không nhúc nhích, đó tất nhiên chính là Niếp Dao Vũ .
Tiết Thiên Ngưng bị đỡ lên, trên bờ vai miệng vết thương bị động đến, máu lại bắt đầu chảy, tên nữ đệ tử kia cẩn thận đem y phục nơi bả vai Tiết Thiên Ngưng cắt bỏ, sau đó bôi lên vải một ít kim sang dược tốt, máu lập tức liền ngừng chảy.
Vai phải y phục bị cắt xuống, vải y tế vững vàng quấn lên. Nữ đệ tử phân phó nói: "Không thể dính nước, không thể dùng lực, miệng vết thương lại bị hở sẽ rất phiền toái."
Tiết Thiên Ngưng đàng hoàng nghe theo lời dặn của nữ tử.
Nữ đệ tử băng bó xong , còn sững sờ nhìn Tiết Thiên Ngưng trong chốc lát, đợi đến thời điểm Tiết Thiên Ngưng nhìn về phía nàng, nàng mới đỏ mặt nói ra: "Da của ngươi thật tốt."
Tiết Thiên Ngưng cúi đầu nhìn bả vai chính mình lộ ra, chính xác là da trắng nõn nà, trắng nõn như tuyết. ╮ (╯▽╰ )╭ nếu là không có đặc điểm tốt như vậy, như thế nào là đệ nhất nữ phụ được???!!!.
Trên thực tế Tiết Thiên Ngưng cũng không rõ bản thân có bộ dạng như thế nào, lúc trước Tiết Thiên Ngưng vốn là bộ D~Đ~L~Q~Đ dáng bình thường... Cùng bộ dạng lúc trước cùngnữ đệ tử trước mắt không khác nhau lắm, lần này xuyên việt cũng làm cho Tiết Thiên Ngưng thử một phen cảm giác làm đại mỹ nữ.
Tiết Thiên Ngưng ho khan một cái, "Ha ha, cám ơn khen ngợi."
Kia nữ đệ tử sững sờ, không có kịp phản ứng. Liễu sư thúc kia cũng kinh ngạc nhìn Tiết Thiên Ngưng.
Tiết Thiên Ngưng nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy?"
Nữ đệ tử kia khoát tay một cái nói: "Không có... Không có gì."
Tiết Thiên Ngưng tâm trạng trăm mối như tơ vò, cũng không quan tâm ."Vậy ta đi về trước."
Nói xong đỡ cánh tay của mình đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài.
Nữ đệ tử kia lập tức ngăn cản nàng, "Thiên Ngưng sư muội, ngươi... Ngươi dự định như vậy đi ra ngoài?"
Tiết Thiên Ngưng đầu đầy nghi vấn, không đi ra ngoài, chẳng lẽ nhảy ra ngoài?
Nữ đệ tử kia nhìn Tiết Thiên Ngưng còn không có kịp phản ứng, cũng là hết chỗ nói rồi. Lúc này Liễu sư thúc đã đi tới, cười đưa cho Tiết Thiên Ngưng một cái áo choàng.
"Nha đầu ngốc, da thịt đẹp mắt như vậy, ngươi dự định lộ cho ai xem?" Nói xong, còn cóthâm ý khác nhìn về cái bóng đen phía ngoài cửa kia.
Tiết Thiên Ngưng đầu tiên là sững sờ, sau đó đầu đầy hắc tuyến. Thiếu chút nữa quên nơi này là cổ đại, mặc dù ở hiện đại lộ ra bả vai hết sức bình thường, nhưng là ở cổ đại đó cũng không phải là hành vi đứng đắn của một cô gái.
Còn có vẻ mặt ẩn ý của cái Liễu sư thúc kia ý tứ gì, chẳng lẽ lich sử đen tối của nhân vật mọi người đều biết đến sao?
~~o (>_< )o ~~ còn có thể hay không an phận làm người! Cổ đại không phải nói chuyện tình cảm các thứ rất là bí mật sao? Nguyên văn còn nói là thầm mến, con mẹ nó chính là rõ rành rành mạch yêu quang minh chính đại! Thậm chí ngay cả người ở trên đỉnh núi lâu năm cũng biết, thật sự là hơi quá.
Tiết Thiên Ngưng ở dưới ánh mắt đầy ý cười của hai người, giận dữ tiếp nhận áo choàng, khoác lên mình. Nói một tiếng cám ơn, liền đi.
Tác giả :
Vân Phi Tà