Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!
Chương 84
Giờ ăn trưa rất nhanh đã tới, tôi rủ rê Hạ Lam đến gặp Đăng Khoa trước khi anh ta bỏ đi mất. Hạ Lam mê giai nhà chúng ta không cần đợi tôi nói đến hai câu, lập tức gật đầu lia lịa!
Văn phòng vắng thầy cô, nhưng nữ sinh lại đông như kiến cỏ. Các cô nàng trong Fan Club Đăng Khoa đến thăm hỏi tình hình sức khỏe của anh ta sau thời gian dài anh ta đi nghỉ dưỡng. Nghỉ dưỡng cơ đấy, đúng là mỹ danh lắm cơ, sao anh không nói là mình sang Hà Lan đi!!!
Thoáng thấy chúng tôi đứng phía cửa, Đăng Khoa tìm cớ để Fan Club của mình rời khỏi, sau đó gọi chúng tôi vào hỏi chuyện riêng. Tất nhiên lúc thấy tôi và Hạ Lam được đối xử đặc biệt không ít tiểu thư đi ngang qua ném lại ánh mắt lườm nguýt các kiểu.
Cơ mà thôi.. Bị lườm nhiều, mị đã quen rồi!
“Có chuyện gì vậy?” Đăng Khoa nhìn tôi, ánh mắt hiển hiện rõ rệt sự vui vẻ nhưng ngoài mặt lại giả như không có gì “Hai em không đi ăn trưa sao hả?”
“Ngày hôm đó..” Tôi muốn hỏi thẳng, nhưng nhớ đến sự tồn tại của Hạ Lam đột nhiên lại thấy không biết nên làm thế nào..
Mẹ, đúng là ngu mà!
Chuyện không muốn cho người khác biết lại còn rủ bạn đi chung để hỏi!! Ngu! Quá ngu!!
“Sao? Điểm trong kiểm tra của em có vấn đề à?” Đăng Khoa thấy rõ tôi đang bối rối liền đỡ lời. Anh ta cầm cốc cafe, đứng dậy chậm rãi di chuyển về phía chúng tôi.
Dáng người thẳng tắp như mẫu quốc tế, thân hình siêu đẹp cộng với khuôn mặt yêu nghiệt và khí chất vương giả.. Đúng là hoàn mỹ đến mức không còn điểm nào để chê!
*RẦM!!!
“Oái!”
“Ôi trời, em không sao chứ!!!???”
Đăng Khoa vấp ghế!!!
Thầy giáo hắc ám vấp ghế!!!
CMN, đại boss hắc bang vấp ghế!!!!
Đúng là chuyện vui cuối ngày!!
Đã vậy, anh ta còn vô tình làm đổ cốc cafe lên váy của Hạ Lam. Thứ chất lỏng màu nâu nhạt đã nguội từ bao giờ nhanh chóng loang lổ xuống chân váy đồng phục của cô nàng. Hạ Lam lúc này mới tỉnh, không lo ngắm giai nữa mà nhìn đến bản thân mình đang thảm hại hết sức..
“Thầy xin lỗi!” Đăng Khoa lấy trong túi ra chiếc khăn tay trắng ngần, hối hận đưa cho Hạ Lam “Em lau đi được không?? Hay để thầy đưa về thay đồ?”
“Không!” Hạ Lam nhanh như chớp giật lấy khăn tay trên tay Đăng Khoa, xoay người chạy chạy chạy “Em đi lau!”
“Em..” Tôi nhìn theo bóng lưng của Hạ Lam, lúc này mới nhận ra anh ta đang giúp mình đuổi người.
Bối rối quá, mị nên đi đâu đây?
“Nào Tịnh Nhi..” Đăng Khoa dựa hông vào cạnh bàn, nhíu mày ném cốc cafe đã cạn vào thùng rác cách đó không xa “.. Ở đây chỉ còn hai chúng ta,em muốn nói về cái gì?”
“Hôm đó.. Em muốn cảm ơn thầy!” Tôi cúi người, xính ngoại nên học theo kiểu thành kính của người Nhật Bản “Nếu thầy không đến kịp.. Em đã xong rồi!”
“Nếu tôi không đến kịp..” Đăng Khoa mỉm cười “.. Thì chắc chắn em sẽ cầm cự đến lúc người khác đến kịp!”
Nói vậy là ý gì?
“Nhưng cuối cùng cũng vẫn là thầy giúp em..” Tôi mờ mịt lắc đầu, nói chuyện với người thông minh thật sự rất mệt “Còn mấy tên nhóc đó và Trình Phương...”
“Tôi không làm gì hết!” Đăng Khoa lắc đầu nói thẳng “Đến khi tôi tra ra thì mọi chuyện đã xong cả rồi!”
“...”
“À.. Không đúng!” Anh ta nghĩ lại một chút, sau đó cười vui vẻ “Thật ra tôi cũng có làm một số chuyện, ví dụ như cho vài đứa nhóc không biết điều ăn hành chẳng hạn..”
“Vậy chuyện gia đình bọn họ phá sản? Rồi cả chuyện nhà Trình Phương hôm nay..”
“Những cái bẫy kinh tế đó chẳng phải cậu ta giỏi lắm sao? Em nêm về hỏi cậu ta mới đúng!” Anh ta híp mắt, nói với giọng nguy hiểm xen chút hận thù nho nhỏ. “Cậu ta” mà Đăng Khoa nhắc đến là Trung Kiên?
Vậy người làm chuyện đó.. Là Trung Kiên sao?
Làm sao anh ấy biết được mọi thứ?
“Em không hiểu..”
“Em đang giả ngốc với tôi sao?” Đăng Khoa mất kiên nhẫn, bỗng dưng tức giận tiến nhanh đến chỗ tôi. Vì không phòng bị nên tôi rơi ngay vào vòng tay kìm kẹp của anh ta “Lúc nào em cũng không hiểu, không hiểu gì hết!”
“Thầy nói gì vậy?”
“Tại sao tình cảm của cậu ta thì em hiểu, còn của tôi thì không??”
Tình cảm khỉ mẹ gì?
Hiểu cái gì??
Anh từ đầu đến cuối chỉ toàn gây rắc rối chứ có gửi gắm tình cảm quái gì cho tôi đâu mà hiểu???
“Ý thầy là sao??”
“Tịnh Nhi..” Đăng Khoa xiết hai bàn tay đến mức làm tôi phát đau “..Tôi đã như vậy, mà em vẫn chỉ coi tôi là thầy giáo của em thôi sao?”
“...'”
“Tôi nghĩ.. Tôi yêu em rồi!”
*CẠCH!!!
“Hạ Lam??”
“Này!! Không phải như cậu nghĩ đâu, Hạ Lam đừng chạy!!!”
CMN!!
Đúng là cẩu huyết không để đâu cho hết mà!!
Đăng Khoa, anh ta yêu tôi cơ đấy??
Vâng là yêu! Yêu luôn mới sợ chứ!! Tình cảm kiểu gì đây khi mà chúng tôi mới tiếp xúc có vài lần, nói chuyện vài lần, gặp nhau cũng có vài lần.. Èm, thật ra là gặp nhau cũng nhiều trên trường, nhưng có làm ra hành động quái gì đâu mà dẫn đến yêu đương được?
Với lại.. Việc tôi và Trung Kiên là một đôi đã rõ như ban ngày rồi mà anh ta còn đâm đầu vào là thế nào?
Không thể hiểu nổi tư duy của các bạn nam chính nam phụ!
Đã vậy, sao cứ tỏ tình xong nhất định phải cho người thứ ba nhìn thấy rồi chạy mất hút là thế nào?
Hạ Lam thích Đăng Khoa vì anh ta đẹp trai thôi đúng không? Nhưng nếu thế thì cô nàng việc quái gì phải chạy??
Loạn hết cả lên!!
“Tại sao em phải giải thích chứ?” Đăng Khoa nhíu mày níu tôi lại “Tôi nói thế nào, chính là thế ấy!”
“Được rồi, anh bỏ tay ra đi!” Đang rối hết cả lên đây này, kéo cái gì mà kéo? “Anh bình tĩnh!”
“Người cần bình tĩnh là em đấy!” Anh ta rốt cuộc cũng thả tay tôi ra, biểu tình trên mặt từ nồng đậm chuyển nhanh sang lạnh nhạt như lúc đầu “Tôi tỏ tình với em chứ có phải làm chuyện gì xấu xa đâu mà em phải lo sợ đến thế?”
“Cái này..” Tôi nhăn nhó, không biết nên làm thế nào mới xong. Tại sao bạn không đi theo nguyên tác gì hết vậy? Đáng lẽ xảy ra đủ chuyện như vậy với Ngọc Nhi thì bạn phải theo em ấy mới đúng chứ!
Nói mới nhớ.. Lúc nước sôi lửa bỏng thế này sao không thấy nữ chính xuất hiện vậy??
Mau đến cướp hậu cung của em về nhà đi!!!!
“Em không cần nói nữa...” Đăng Khoa đưa tay, xoa lên mi tâm đang nhăn nhúm của tôi, dịu dàng vô hạn “Tôi biết em yêu Trung Kiên, chỉ là muốn nói cho em hay tình cảm của tôi đối với em là như thế nào..”
“...”
“Em có thể lựa chọn đáp lại nó, sử dụng nó hoặc vứt bỏ nó..” Anh ta tiếp tục, trong ánh mắt đã có vào phần ưu thương “Tôi không thể can thiệp vào tình cảm của em được!”
“...”
“Tịnh Nhi.. Theo em chúng ta.. Có chút cơ hội nào không?”
“Xin lỗi!” Tôi quay mặt đi, kiên quyết rời khỏi chỗ đó. Dù chẳng biết tình cảm kia của anh ta là thật hay giả, cũng không biết cái biểu cảm u ám kia là diễn hay không.. Thế nhưng nhìn thấy nó lại thấy sầu, còn nữa, quá khứ của anh ta như vậy...
“Anh hiểu rồi..”
Đăng Khoa buông thõng tay, cúi mặt không để cho tôi thấy sự thất vọng trong đáy mắt. Tôi không quan tâm đến anh ta nữa, xoay người đi tìm Hạ Lam để hỏi rõ lý do tại sao cô nàng lại chạy như ma đuổi như thế.
Tiếc nuối trai đẹp ư?
Không hề!
Tôi là người hiện đại! Tôi sống theo tư tưởng thủy chung một vợ một chồng!!
Đăng Khoa, chào thân ái và quyết thắng!!!
“Anh sẽ không từ bỏ!”
*Chương này hơi bị ngắn
Sr mng tại mị bận quá nên tắc, đẻ mãi ms ra vài chữ. À nhân tiện PR luôn, có nàng nào đọc qua “Mạng xem mặt vũ trụ” chưa zậy?? Đảm bảo hay luônnnnn
Văn phòng vắng thầy cô, nhưng nữ sinh lại đông như kiến cỏ. Các cô nàng trong Fan Club Đăng Khoa đến thăm hỏi tình hình sức khỏe của anh ta sau thời gian dài anh ta đi nghỉ dưỡng. Nghỉ dưỡng cơ đấy, đúng là mỹ danh lắm cơ, sao anh không nói là mình sang Hà Lan đi!!!
Thoáng thấy chúng tôi đứng phía cửa, Đăng Khoa tìm cớ để Fan Club của mình rời khỏi, sau đó gọi chúng tôi vào hỏi chuyện riêng. Tất nhiên lúc thấy tôi và Hạ Lam được đối xử đặc biệt không ít tiểu thư đi ngang qua ném lại ánh mắt lườm nguýt các kiểu.
Cơ mà thôi.. Bị lườm nhiều, mị đã quen rồi!
“Có chuyện gì vậy?” Đăng Khoa nhìn tôi, ánh mắt hiển hiện rõ rệt sự vui vẻ nhưng ngoài mặt lại giả như không có gì “Hai em không đi ăn trưa sao hả?”
“Ngày hôm đó..” Tôi muốn hỏi thẳng, nhưng nhớ đến sự tồn tại của Hạ Lam đột nhiên lại thấy không biết nên làm thế nào..
Mẹ, đúng là ngu mà!
Chuyện không muốn cho người khác biết lại còn rủ bạn đi chung để hỏi!! Ngu! Quá ngu!!
“Sao? Điểm trong kiểm tra của em có vấn đề à?” Đăng Khoa thấy rõ tôi đang bối rối liền đỡ lời. Anh ta cầm cốc cafe, đứng dậy chậm rãi di chuyển về phía chúng tôi.
Dáng người thẳng tắp như mẫu quốc tế, thân hình siêu đẹp cộng với khuôn mặt yêu nghiệt và khí chất vương giả.. Đúng là hoàn mỹ đến mức không còn điểm nào để chê!
*RẦM!!!
“Oái!”
“Ôi trời, em không sao chứ!!!???”
Đăng Khoa vấp ghế!!!
Thầy giáo hắc ám vấp ghế!!!
CMN, đại boss hắc bang vấp ghế!!!!
Đúng là chuyện vui cuối ngày!!
Đã vậy, anh ta còn vô tình làm đổ cốc cafe lên váy của Hạ Lam. Thứ chất lỏng màu nâu nhạt đã nguội từ bao giờ nhanh chóng loang lổ xuống chân váy đồng phục của cô nàng. Hạ Lam lúc này mới tỉnh, không lo ngắm giai nữa mà nhìn đến bản thân mình đang thảm hại hết sức..
“Thầy xin lỗi!” Đăng Khoa lấy trong túi ra chiếc khăn tay trắng ngần, hối hận đưa cho Hạ Lam “Em lau đi được không?? Hay để thầy đưa về thay đồ?”
“Không!” Hạ Lam nhanh như chớp giật lấy khăn tay trên tay Đăng Khoa, xoay người chạy chạy chạy “Em đi lau!”
“Em..” Tôi nhìn theo bóng lưng của Hạ Lam, lúc này mới nhận ra anh ta đang giúp mình đuổi người.
Bối rối quá, mị nên đi đâu đây?
“Nào Tịnh Nhi..” Đăng Khoa dựa hông vào cạnh bàn, nhíu mày ném cốc cafe đã cạn vào thùng rác cách đó không xa “.. Ở đây chỉ còn hai chúng ta,em muốn nói về cái gì?”
“Hôm đó.. Em muốn cảm ơn thầy!” Tôi cúi người, xính ngoại nên học theo kiểu thành kính của người Nhật Bản “Nếu thầy không đến kịp.. Em đã xong rồi!”
“Nếu tôi không đến kịp..” Đăng Khoa mỉm cười “.. Thì chắc chắn em sẽ cầm cự đến lúc người khác đến kịp!”
Nói vậy là ý gì?
“Nhưng cuối cùng cũng vẫn là thầy giúp em..” Tôi mờ mịt lắc đầu, nói chuyện với người thông minh thật sự rất mệt “Còn mấy tên nhóc đó và Trình Phương...”
“Tôi không làm gì hết!” Đăng Khoa lắc đầu nói thẳng “Đến khi tôi tra ra thì mọi chuyện đã xong cả rồi!”
“...”
“À.. Không đúng!” Anh ta nghĩ lại một chút, sau đó cười vui vẻ “Thật ra tôi cũng có làm một số chuyện, ví dụ như cho vài đứa nhóc không biết điều ăn hành chẳng hạn..”
“Vậy chuyện gia đình bọn họ phá sản? Rồi cả chuyện nhà Trình Phương hôm nay..”
“Những cái bẫy kinh tế đó chẳng phải cậu ta giỏi lắm sao? Em nêm về hỏi cậu ta mới đúng!” Anh ta híp mắt, nói với giọng nguy hiểm xen chút hận thù nho nhỏ. “Cậu ta” mà Đăng Khoa nhắc đến là Trung Kiên?
Vậy người làm chuyện đó.. Là Trung Kiên sao?
Làm sao anh ấy biết được mọi thứ?
“Em không hiểu..”
“Em đang giả ngốc với tôi sao?” Đăng Khoa mất kiên nhẫn, bỗng dưng tức giận tiến nhanh đến chỗ tôi. Vì không phòng bị nên tôi rơi ngay vào vòng tay kìm kẹp của anh ta “Lúc nào em cũng không hiểu, không hiểu gì hết!”
“Thầy nói gì vậy?”
“Tại sao tình cảm của cậu ta thì em hiểu, còn của tôi thì không??”
Tình cảm khỉ mẹ gì?
Hiểu cái gì??
Anh từ đầu đến cuối chỉ toàn gây rắc rối chứ có gửi gắm tình cảm quái gì cho tôi đâu mà hiểu???
“Ý thầy là sao??”
“Tịnh Nhi..” Đăng Khoa xiết hai bàn tay đến mức làm tôi phát đau “..Tôi đã như vậy, mà em vẫn chỉ coi tôi là thầy giáo của em thôi sao?”
“...'”
“Tôi nghĩ.. Tôi yêu em rồi!”
*CẠCH!!!
“Hạ Lam??”
“Này!! Không phải như cậu nghĩ đâu, Hạ Lam đừng chạy!!!”
CMN!!
Đúng là cẩu huyết không để đâu cho hết mà!!
Đăng Khoa, anh ta yêu tôi cơ đấy??
Vâng là yêu! Yêu luôn mới sợ chứ!! Tình cảm kiểu gì đây khi mà chúng tôi mới tiếp xúc có vài lần, nói chuyện vài lần, gặp nhau cũng có vài lần.. Èm, thật ra là gặp nhau cũng nhiều trên trường, nhưng có làm ra hành động quái gì đâu mà dẫn đến yêu đương được?
Với lại.. Việc tôi và Trung Kiên là một đôi đã rõ như ban ngày rồi mà anh ta còn đâm đầu vào là thế nào?
Không thể hiểu nổi tư duy của các bạn nam chính nam phụ!
Đã vậy, sao cứ tỏ tình xong nhất định phải cho người thứ ba nhìn thấy rồi chạy mất hút là thế nào?
Hạ Lam thích Đăng Khoa vì anh ta đẹp trai thôi đúng không? Nhưng nếu thế thì cô nàng việc quái gì phải chạy??
Loạn hết cả lên!!
“Tại sao em phải giải thích chứ?” Đăng Khoa nhíu mày níu tôi lại “Tôi nói thế nào, chính là thế ấy!”
“Được rồi, anh bỏ tay ra đi!” Đang rối hết cả lên đây này, kéo cái gì mà kéo? “Anh bình tĩnh!”
“Người cần bình tĩnh là em đấy!” Anh ta rốt cuộc cũng thả tay tôi ra, biểu tình trên mặt từ nồng đậm chuyển nhanh sang lạnh nhạt như lúc đầu “Tôi tỏ tình với em chứ có phải làm chuyện gì xấu xa đâu mà em phải lo sợ đến thế?”
“Cái này..” Tôi nhăn nhó, không biết nên làm thế nào mới xong. Tại sao bạn không đi theo nguyên tác gì hết vậy? Đáng lẽ xảy ra đủ chuyện như vậy với Ngọc Nhi thì bạn phải theo em ấy mới đúng chứ!
Nói mới nhớ.. Lúc nước sôi lửa bỏng thế này sao không thấy nữ chính xuất hiện vậy??
Mau đến cướp hậu cung của em về nhà đi!!!!
“Em không cần nói nữa...” Đăng Khoa đưa tay, xoa lên mi tâm đang nhăn nhúm của tôi, dịu dàng vô hạn “Tôi biết em yêu Trung Kiên, chỉ là muốn nói cho em hay tình cảm của tôi đối với em là như thế nào..”
“...”
“Em có thể lựa chọn đáp lại nó, sử dụng nó hoặc vứt bỏ nó..” Anh ta tiếp tục, trong ánh mắt đã có vào phần ưu thương “Tôi không thể can thiệp vào tình cảm của em được!”
“...”
“Tịnh Nhi.. Theo em chúng ta.. Có chút cơ hội nào không?”
“Xin lỗi!” Tôi quay mặt đi, kiên quyết rời khỏi chỗ đó. Dù chẳng biết tình cảm kia của anh ta là thật hay giả, cũng không biết cái biểu cảm u ám kia là diễn hay không.. Thế nhưng nhìn thấy nó lại thấy sầu, còn nữa, quá khứ của anh ta như vậy...
“Anh hiểu rồi..”
Đăng Khoa buông thõng tay, cúi mặt không để cho tôi thấy sự thất vọng trong đáy mắt. Tôi không quan tâm đến anh ta nữa, xoay người đi tìm Hạ Lam để hỏi rõ lý do tại sao cô nàng lại chạy như ma đuổi như thế.
Tiếc nuối trai đẹp ư?
Không hề!
Tôi là người hiện đại! Tôi sống theo tư tưởng thủy chung một vợ một chồng!!
Đăng Khoa, chào thân ái và quyết thắng!!!
“Anh sẽ không từ bỏ!”
*Chương này hơi bị ngắn
Sr mng tại mị bận quá nên tắc, đẻ mãi ms ra vài chữ. À nhân tiện PR luôn, có nàng nào đọc qua “Mạng xem mặt vũ trụ” chưa zậy?? Đảm bảo hay luônnnnn
Tác giả :
SM098