Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!
Chương 66
Trường học tồi tệ hết sức!!
Con người quả thật là loại động vật cao cấp sống bầy đàn, chỉ qua thời gian hòa nhập cộng đồng có vài tháng, vậy mà toàn bộ những cảm xúc sắc bén của tôi đã bị bào mòn đi rồi.
Trước kia cô đơn vài ngày, vài tuần, bị khách hàng đối xử chả ra sao.. Cũng chẳng cảm thấy buồn bã. Vậy mà bây giờ, chỉ mới bị đám trẻ con kém mình 10tuổi đối xử lạnh nhạt, kì thị, ngáng chân.. các kiểu mà đã thấy sầu thảm khôn nguôi rồi.
Mấy ngày sau đó, các đối tượng gây rối biến mất hàng loạt. Ngọc Nhi bận theo bố hờ làm việc hay sao đó, không thấy đến trường. Trình Phương cũng vậy, biến mất tăm mất tích. Quỳnh Chi cũng chẳng thấy mặt mũi đâu nữa.. Và đỉnh điểm là bạn Đăng Khoa! Anh ta có lẽ bận chuyện ở băng đảng của mình nên không thấy đến trường. Mọi công việc của anh ta đều được giao lại cho một giáo viên thực tập trẻ, nhiệt tình giống hệt cô Vân. Lúc này cuộc sống của tôi mới dễ thở hơn một chút, bọn họ tất nhiên không hòa nhã hay đối xử như bạn bè bình thường với tôi trước đây, chỉ là không bày trò nghịch phá, mỗi ngày đến trường không cần dọn rác trên bàn sau đó ném qua ngăn của Trình Phương nữa..
Chỉ thế thôi là cũng đỡ hơn hẳn rồi..
Hi vọng bạn Đăng Khoa không trở lại nữa. Anh ta có ra đi thì cuộc sống cấp III của tôi mới trở nên tươi đẹp được!!!!
Đúng là các cụ nói cấm có sai: Một số người giống như mây vậy, họ có bay đi thì bạn mới thấy bầu trời tươi đẹp được.. Aizzz ~ Mà hình như câu này không phải của các cụ hay sao ấy..
“Buồn quá đi...” Hạ Lam năng động, sức sống trào dâng của chúng ta đang nằm bẹp xuống bàn, ra sức thở dài.
Đây là tâm trạng chung của 99% con gái trong trường rồi, ai bảo động lực đẹp trai của các bạn ấy biến mất bao ngày nay chứ??
“Nói chuyện gì vui đi Tịnh Nhi!”
“Có ba con Ruồi..”
“Thôi đừng! Cậu kể chuyện cười nhạt nhẽo lắm!” Tôi chưa nói hết câu đã bị chặn lại. Đại tiểu thư, cô đang buồn nên tôi thương tình mua vui cho cô đấy!!
Dám chê chị đây kể chuyện cười nhạt??
Có tin chị mua mấy tấn muối về đổ cho cô uống nước tới trết không hả???
“Cậu..”
“Này, đám ở CLB Truyền Thông thế nào?” Cô nàng đột ngột nhớ ra
, khuôn mặt đẹp cũng tươi lên đôi chút “Dạo này thấy không còn bài báo nào về cậu nữa!”
“Luật sư nhà cậu đã vào cuộc mà bọn họ còn dám viết linh tinh nữa sao? Tiền đền bù cho danh dự của tôi họ còn chưa trả hết nữa kìa! Hơn nữa Đăng Khoa nghỉ thì tôi đâu có dính vào rắc rối gì mà viết?” Tôi bĩu môi, nhỏ giọng khai trừ Đăng Khoa ra khỏi danh sách “Thầy ấy tốt nhất cứ nên nghỉ mãi thế này!”
“Anh ấy.. Anh ấy cũng đâu làm gì cậu??” Hạ Lam xúc động muốn lật bàn, thể hiện bản thân là cường nữ “Đăng Khoa rất tốt. Sao lại phải nghỉ chứ!??”
“Hạ Lam..” Má ơi! Bạn nhỏ Loli này có dấu hiệu mê đắm thầy giáo hắc ám rồi!!! Khoảng cách từ Thầy ấy đến Anh ấy chỉ có vài ngày thế thôi sao??
Có biết tôi và Trung Kiên phải mất bao ngày mới xưng hô anh-em không thấy ngại ngùng không hả???
Ai go ~~ Chúng tôi đã già rồi! Không thể theo kịp lớp trẻ..
“Cậu xác định bản thân sẽ không bán bạn vì giai chứ?”
“Còn phải xem giai đó là ai..”
“Cậu...”
.
.
.
Chiều hôm đó tôi nhận được điện thoại của Đăng Khoa, anh ta nói tối nay muốn mở tiệc và rất tạo điều kiện cho tôi bằng cách sử dụng nhà hàng của tôi.
Vâng, cảm ơn sư huynh!
Sư huynh hại cuộc sống thanh xuân của tôi từ hồng sang đen nhẻm như vậy, đền bù như thế có phải ki bo lắm hay không hả??
Ít ra cũng phải đầu tư, giúp tôi mở thêm chi nhánh nữa ở phố Đông!!!
Trung Kiên cũng nhận được thiệp mời, nên chưa hết giờ tan tầm anh ta đã đánh xe đến đón tôi trở về đi chuẩn bị.
Cũng không phải lần đầu dự dạ tiệc nên tôi biết, việc chuẩn bị này vô cùng lâu la, vô cùng tốn thời gian và vô cùng tốn sức! Thế nên là.. sử dụng cái đầu của người thông minh, tôi đã nhờ Trung Kiên dừng xe mua đồ ăn trước, đánh chén xong xuôi mới bắt đầu nhào vào chiến đấu!!!
Dạ tiệc hôm nay Đăng Khoa mời toàn doanh nhân thành đạt và thêm một điểm chung nữa đó là họ đều có chân trong ngành ẩm thực. Nếu như đêm nay chúng tôi đạt điểm cao trong việc phục vụ, hiển nhiên cơ hội mở ra trước mắt sẽ mọc nhanh như nấm sau mưa!!
Đúng rồi!
Anh ta vẽ đường rộng như vậy tôi dại gì không tiến lên??
“Tiểu thư! Xin hãy ngồi nghiêm túc một chút!” Nhà thiết kế chăm chú thắt nốt mấy chiếc nơ nhỏ trên váy giúp tôi, nghiêm túc nói.
Trung Kiên đứng phía xa, từ trong gương có thể thấy được khuôn mặt đẹp trai của anh ta đang hướng thẳng về phía này. Tôi chuyển tầm nhìn, dứt suy nghĩ của mình khỏi việc chạy ngay về nhà hàng để thúc đẩy kinh doanh, liếc qua chiếc váy mà Trung Kiên đã kì công chọn lựa.
Bộ váy xòe màu đen, đính những đăng ten và hàng loạt hoa hồng đen u ám. Phía sau có một chiếc nơ lớn bằng ren mềm mại xinh đẹp. Nó tao nhã, sang trọng mà lại không làm mất đi vẻ trẻ trung của tôi. Nam phụ này.. mắt thẩm mỹ của anh ta đúng là cao thật!
Và có một người nữa, mắt thẩm mỹ.. cũng cao không kém..
“Tại sao? Chiếc váy đen tôi đã đặt thử trước ở đây đâu rồi?” Giọng nói dịu dàng nhưng đã chứa mấy phần không kiên nhẫn.
Quen quá!! Mẹ ơi! Không phải trái đất tròn đến thế đấy chứ? Cái thành phố xa hoa này thiếu điểm làm đẹp hay sao? Cùng đến một chỗ cũng được, nhưng có cần cẩu huyết đến độ chọn chung một cái váy không hả???
“Cô Ngọc Nhi..” Nhân viên bên ngoài cung kính cúi đầu, đến khổ, rõ ràng là nữ chính nhỏ hơn người ta trên dưới 10 tuổi, vậy mà vẫn có thể ung dung để người ta cúi đầu trước mình được.
Không sợ tổn thọ hay sao??
Chậc.. Đúng là sức mạnh của đồng tiền, con người ai cũng phải làm nô lệ cho nó..
“Thật sự chiếc váy đó là hàng thiết kế đặt riêng, hôm đó cô đặt lịch chúng tôi cũng đã nói rõ!”
“Cô nói gì vậy? Ý cô là tôi sai sao?” Ngọc Nhi cười lạnh, giọng nói uy nghiêm mà vẫn không mất đi sự ôn hòa. Khí chất vương giả làm người ta muốn gần mà không dám gần “Làm phiền cô gọi ông chủ, tôi muốn phản ánh một số chuyện!!”
“Cô à.. Tôi..”
“Khoan đã!” Ngọc Nhi đột ngột chuyển tầm mắt, hướng thẳng đến chỗ tôi đang đứng, vài tia thú vị loé qua “Khỏi cần!”
“Dạ..”
“Chị Tịnh Nhi à..” Ngọc Nhi ngọt ngào đi đến, có vẻ từ góc nhìn của cô nàng không thể thấy được Trung Kiên đang đứng phía trong, thế nhưng dáng vẻ cô em gái xinh đẹp tiêu chuẩn vẫn thể hiện một cách đúng mực “.. Chiếc váy này..”
“Có vấn đề gì sao?” Tôi nhíu mày, miễn cưỡng đáp lời, đưa tay vuốt nhẹ tà váy bồng bềnh xinh đẹp.
Hê, nữ chính thanh thuần đáng yêu, chả lẽ hình tượng thiên sứ giáng trần của em sụp rồi? Không phải bình thường đều là mặc đồ trắng các thứ các thứ hay sao? Hôm nay lại chuyển gu qua màu đen là thế nào???
“Cái váy này.. Hôm trước em đã đặt..” Ngọc Nhi ủy khuất nhìn tôi, đôi mắt to tròn ngập nước “.. Chị có thể nhường lại cho em không?”
Hừ, rõ ràng là đánh dấu chủ quyền, nói tôi tranh cướp!
Muốn chị đây nhường thì nói thẳng đi, còn mào đầu cái gì mà “hôm trước em đã đặt”?? Chụy đây coi thường!!
Mà này, không phải tôi tự tin thái quá gì đâu, nhưng cái đó.. e hèm.. bụp của chụy lớn hơn, thân hình chụy cũng cao hơn cưng cả n cm.. Cưng thật sự nghĩ bộ đồ vừa như in với chụy thế này cưng sẽ mặc đẹp sao??
“Anh nghĩ thế nào?” Tôi đưa mắt về phía Trung Kiên, ném vấn đề ấy qua cho anh ta. Dù sao chỗ này cũng là Trung Kiên đưa tôi đến, đồ cũng là anh ta chọn cho tôi..
Thật ra.. Trong lòng cũng có chút suy nghĩ muốn thử thách, xem xem nam phụ này thế nào, có tý vướng mắc nào với nữ chính thần thánh của chúng ta hay không?
Theo đúng nguyên tác thì kẻ mê đắm Ngọc Nhi nhất, điên đảo vì em ấy nhất, hi sinh vì em ấy nhất.. còn không phải chính là anh ta hay sao?? Nếu như anh ta có phản ứng với nữ chính giống như nguyên tác.. tôi nên làm thế nào đây??
Tự dưng thấy mình thật ích kỉ.
“Chiếc váy này cô đã đặt lịch thử trước?” Trung Kiên bỏ tay ra khỏi túi quần, chậm rãi tiến đến cạnh tôi, đưa tay đến eo biểu thị tính sở hữu “Với ai?”
“A.. Anh Kiên cũng ở đây sao?” Ngọc Nhi ngạc nhiên che miệng nhỏ, điềm đạm hô lên “Em...”
“Nó là đồ tôi đặt riêng cho Tịnh Nhi, theo đúng số đo của em ấy.. Tôi nghĩ cô có mặc cũng không thể đẹp đâu!” Trung Kiên nhếch môi nói không kiêng kị “Hơn nữa theo tôi nhớ cái này là tài sản riêng, có muốn thử cũng không được thử!”
“A.. Em.. “ Ngọc Nhi huy động nước mắt nhanh chóng khóc ra tiếng “.. Em cũng chỉ thích quá thôi mà, anh cũng đâu cần làm vậy??”
“Có chuyện gì ở đây thế??”
Không đợi tôi bỏ mũ bái phục khả năng của Ngọc Nhi và khinh thường em ấy vì sắp hết truyện đến nơi mà vẫn chẳng có tý sáng tạo nào, dùng mãi cái chiêu lấy nước mắt uy hiếp người khác đó.. tiếng nói trầm thấp, gợi cảm phía sau đã thu hút toàn bộ sự chú ý. Không chỉ của tôi mà còn của toàn thể người đang đứng trong phòng.
Nhìn về phía đó, một người đàn ông trưởng thành, phong độ cực kì, khí chất tôn quý đang thả bước, chậm rãi đi đến.
Còn ai ngoài anh ta nữa..
Con người quả thật là loại động vật cao cấp sống bầy đàn, chỉ qua thời gian hòa nhập cộng đồng có vài tháng, vậy mà toàn bộ những cảm xúc sắc bén của tôi đã bị bào mòn đi rồi.
Trước kia cô đơn vài ngày, vài tuần, bị khách hàng đối xử chả ra sao.. Cũng chẳng cảm thấy buồn bã. Vậy mà bây giờ, chỉ mới bị đám trẻ con kém mình 10tuổi đối xử lạnh nhạt, kì thị, ngáng chân.. các kiểu mà đã thấy sầu thảm khôn nguôi rồi.
Mấy ngày sau đó, các đối tượng gây rối biến mất hàng loạt. Ngọc Nhi bận theo bố hờ làm việc hay sao đó, không thấy đến trường. Trình Phương cũng vậy, biến mất tăm mất tích. Quỳnh Chi cũng chẳng thấy mặt mũi đâu nữa.. Và đỉnh điểm là bạn Đăng Khoa! Anh ta có lẽ bận chuyện ở băng đảng của mình nên không thấy đến trường. Mọi công việc của anh ta đều được giao lại cho một giáo viên thực tập trẻ, nhiệt tình giống hệt cô Vân. Lúc này cuộc sống của tôi mới dễ thở hơn một chút, bọn họ tất nhiên không hòa nhã hay đối xử như bạn bè bình thường với tôi trước đây, chỉ là không bày trò nghịch phá, mỗi ngày đến trường không cần dọn rác trên bàn sau đó ném qua ngăn của Trình Phương nữa..
Chỉ thế thôi là cũng đỡ hơn hẳn rồi..
Hi vọng bạn Đăng Khoa không trở lại nữa. Anh ta có ra đi thì cuộc sống cấp III của tôi mới trở nên tươi đẹp được!!!!
Đúng là các cụ nói cấm có sai: Một số người giống như mây vậy, họ có bay đi thì bạn mới thấy bầu trời tươi đẹp được.. Aizzz ~ Mà hình như câu này không phải của các cụ hay sao ấy..
“Buồn quá đi...” Hạ Lam năng động, sức sống trào dâng của chúng ta đang nằm bẹp xuống bàn, ra sức thở dài.
Đây là tâm trạng chung của 99% con gái trong trường rồi, ai bảo động lực đẹp trai của các bạn ấy biến mất bao ngày nay chứ??
“Nói chuyện gì vui đi Tịnh Nhi!”
“Có ba con Ruồi..”
“Thôi đừng! Cậu kể chuyện cười nhạt nhẽo lắm!” Tôi chưa nói hết câu đã bị chặn lại. Đại tiểu thư, cô đang buồn nên tôi thương tình mua vui cho cô đấy!!
Dám chê chị đây kể chuyện cười nhạt??
Có tin chị mua mấy tấn muối về đổ cho cô uống nước tới trết không hả???
“Cậu..”
“Này, đám ở CLB Truyền Thông thế nào?” Cô nàng đột ngột nhớ ra
, khuôn mặt đẹp cũng tươi lên đôi chút “Dạo này thấy không còn bài báo nào về cậu nữa!”
“Luật sư nhà cậu đã vào cuộc mà bọn họ còn dám viết linh tinh nữa sao? Tiền đền bù cho danh dự của tôi họ còn chưa trả hết nữa kìa! Hơn nữa Đăng Khoa nghỉ thì tôi đâu có dính vào rắc rối gì mà viết?” Tôi bĩu môi, nhỏ giọng khai trừ Đăng Khoa ra khỏi danh sách “Thầy ấy tốt nhất cứ nên nghỉ mãi thế này!”
“Anh ấy.. Anh ấy cũng đâu làm gì cậu??” Hạ Lam xúc động muốn lật bàn, thể hiện bản thân là cường nữ “Đăng Khoa rất tốt. Sao lại phải nghỉ chứ!??”
“Hạ Lam..” Má ơi! Bạn nhỏ Loli này có dấu hiệu mê đắm thầy giáo hắc ám rồi!!! Khoảng cách từ Thầy ấy đến Anh ấy chỉ có vài ngày thế thôi sao??
Có biết tôi và Trung Kiên phải mất bao ngày mới xưng hô anh-em không thấy ngại ngùng không hả???
Ai go ~~ Chúng tôi đã già rồi! Không thể theo kịp lớp trẻ..
“Cậu xác định bản thân sẽ không bán bạn vì giai chứ?”
“Còn phải xem giai đó là ai..”
“Cậu...”
.
.
.
Chiều hôm đó tôi nhận được điện thoại của Đăng Khoa, anh ta nói tối nay muốn mở tiệc và rất tạo điều kiện cho tôi bằng cách sử dụng nhà hàng của tôi.
Vâng, cảm ơn sư huynh!
Sư huynh hại cuộc sống thanh xuân của tôi từ hồng sang đen nhẻm như vậy, đền bù như thế có phải ki bo lắm hay không hả??
Ít ra cũng phải đầu tư, giúp tôi mở thêm chi nhánh nữa ở phố Đông!!!
Trung Kiên cũng nhận được thiệp mời, nên chưa hết giờ tan tầm anh ta đã đánh xe đến đón tôi trở về đi chuẩn bị.
Cũng không phải lần đầu dự dạ tiệc nên tôi biết, việc chuẩn bị này vô cùng lâu la, vô cùng tốn thời gian và vô cùng tốn sức! Thế nên là.. sử dụng cái đầu của người thông minh, tôi đã nhờ Trung Kiên dừng xe mua đồ ăn trước, đánh chén xong xuôi mới bắt đầu nhào vào chiến đấu!!!
Dạ tiệc hôm nay Đăng Khoa mời toàn doanh nhân thành đạt và thêm một điểm chung nữa đó là họ đều có chân trong ngành ẩm thực. Nếu như đêm nay chúng tôi đạt điểm cao trong việc phục vụ, hiển nhiên cơ hội mở ra trước mắt sẽ mọc nhanh như nấm sau mưa!!
Đúng rồi!
Anh ta vẽ đường rộng như vậy tôi dại gì không tiến lên??
“Tiểu thư! Xin hãy ngồi nghiêm túc một chút!” Nhà thiết kế chăm chú thắt nốt mấy chiếc nơ nhỏ trên váy giúp tôi, nghiêm túc nói.
Trung Kiên đứng phía xa, từ trong gương có thể thấy được khuôn mặt đẹp trai của anh ta đang hướng thẳng về phía này. Tôi chuyển tầm nhìn, dứt suy nghĩ của mình khỏi việc chạy ngay về nhà hàng để thúc đẩy kinh doanh, liếc qua chiếc váy mà Trung Kiên đã kì công chọn lựa.
Bộ váy xòe màu đen, đính những đăng ten và hàng loạt hoa hồng đen u ám. Phía sau có một chiếc nơ lớn bằng ren mềm mại xinh đẹp. Nó tao nhã, sang trọng mà lại không làm mất đi vẻ trẻ trung của tôi. Nam phụ này.. mắt thẩm mỹ của anh ta đúng là cao thật!
Và có một người nữa, mắt thẩm mỹ.. cũng cao không kém..
“Tại sao? Chiếc váy đen tôi đã đặt thử trước ở đây đâu rồi?” Giọng nói dịu dàng nhưng đã chứa mấy phần không kiên nhẫn.
Quen quá!! Mẹ ơi! Không phải trái đất tròn đến thế đấy chứ? Cái thành phố xa hoa này thiếu điểm làm đẹp hay sao? Cùng đến một chỗ cũng được, nhưng có cần cẩu huyết đến độ chọn chung một cái váy không hả???
“Cô Ngọc Nhi..” Nhân viên bên ngoài cung kính cúi đầu, đến khổ, rõ ràng là nữ chính nhỏ hơn người ta trên dưới 10 tuổi, vậy mà vẫn có thể ung dung để người ta cúi đầu trước mình được.
Không sợ tổn thọ hay sao??
Chậc.. Đúng là sức mạnh của đồng tiền, con người ai cũng phải làm nô lệ cho nó..
“Thật sự chiếc váy đó là hàng thiết kế đặt riêng, hôm đó cô đặt lịch chúng tôi cũng đã nói rõ!”
“Cô nói gì vậy? Ý cô là tôi sai sao?” Ngọc Nhi cười lạnh, giọng nói uy nghiêm mà vẫn không mất đi sự ôn hòa. Khí chất vương giả làm người ta muốn gần mà không dám gần “Làm phiền cô gọi ông chủ, tôi muốn phản ánh một số chuyện!!”
“Cô à.. Tôi..”
“Khoan đã!” Ngọc Nhi đột ngột chuyển tầm mắt, hướng thẳng đến chỗ tôi đang đứng, vài tia thú vị loé qua “Khỏi cần!”
“Dạ..”
“Chị Tịnh Nhi à..” Ngọc Nhi ngọt ngào đi đến, có vẻ từ góc nhìn của cô nàng không thể thấy được Trung Kiên đang đứng phía trong, thế nhưng dáng vẻ cô em gái xinh đẹp tiêu chuẩn vẫn thể hiện một cách đúng mực “.. Chiếc váy này..”
“Có vấn đề gì sao?” Tôi nhíu mày, miễn cưỡng đáp lời, đưa tay vuốt nhẹ tà váy bồng bềnh xinh đẹp.
Hê, nữ chính thanh thuần đáng yêu, chả lẽ hình tượng thiên sứ giáng trần của em sụp rồi? Không phải bình thường đều là mặc đồ trắng các thứ các thứ hay sao? Hôm nay lại chuyển gu qua màu đen là thế nào???
“Cái váy này.. Hôm trước em đã đặt..” Ngọc Nhi ủy khuất nhìn tôi, đôi mắt to tròn ngập nước “.. Chị có thể nhường lại cho em không?”
Hừ, rõ ràng là đánh dấu chủ quyền, nói tôi tranh cướp!
Muốn chị đây nhường thì nói thẳng đi, còn mào đầu cái gì mà “hôm trước em đã đặt”?? Chụy đây coi thường!!
Mà này, không phải tôi tự tin thái quá gì đâu, nhưng cái đó.. e hèm.. bụp của chụy lớn hơn, thân hình chụy cũng cao hơn cưng cả n cm.. Cưng thật sự nghĩ bộ đồ vừa như in với chụy thế này cưng sẽ mặc đẹp sao??
“Anh nghĩ thế nào?” Tôi đưa mắt về phía Trung Kiên, ném vấn đề ấy qua cho anh ta. Dù sao chỗ này cũng là Trung Kiên đưa tôi đến, đồ cũng là anh ta chọn cho tôi..
Thật ra.. Trong lòng cũng có chút suy nghĩ muốn thử thách, xem xem nam phụ này thế nào, có tý vướng mắc nào với nữ chính thần thánh của chúng ta hay không?
Theo đúng nguyên tác thì kẻ mê đắm Ngọc Nhi nhất, điên đảo vì em ấy nhất, hi sinh vì em ấy nhất.. còn không phải chính là anh ta hay sao?? Nếu như anh ta có phản ứng với nữ chính giống như nguyên tác.. tôi nên làm thế nào đây??
Tự dưng thấy mình thật ích kỉ.
“Chiếc váy này cô đã đặt lịch thử trước?” Trung Kiên bỏ tay ra khỏi túi quần, chậm rãi tiến đến cạnh tôi, đưa tay đến eo biểu thị tính sở hữu “Với ai?”
“A.. Anh Kiên cũng ở đây sao?” Ngọc Nhi ngạc nhiên che miệng nhỏ, điềm đạm hô lên “Em...”
“Nó là đồ tôi đặt riêng cho Tịnh Nhi, theo đúng số đo của em ấy.. Tôi nghĩ cô có mặc cũng không thể đẹp đâu!” Trung Kiên nhếch môi nói không kiêng kị “Hơn nữa theo tôi nhớ cái này là tài sản riêng, có muốn thử cũng không được thử!”
“A.. Em.. “ Ngọc Nhi huy động nước mắt nhanh chóng khóc ra tiếng “.. Em cũng chỉ thích quá thôi mà, anh cũng đâu cần làm vậy??”
“Có chuyện gì ở đây thế??”
Không đợi tôi bỏ mũ bái phục khả năng của Ngọc Nhi và khinh thường em ấy vì sắp hết truyện đến nơi mà vẫn chẳng có tý sáng tạo nào, dùng mãi cái chiêu lấy nước mắt uy hiếp người khác đó.. tiếng nói trầm thấp, gợi cảm phía sau đã thu hút toàn bộ sự chú ý. Không chỉ của tôi mà còn của toàn thể người đang đứng trong phòng.
Nhìn về phía đó, một người đàn ông trưởng thành, phong độ cực kì, khí chất tôn quý đang thả bước, chậm rãi đi đến.
Còn ai ngoài anh ta nữa..
Tác giả :
SM098