Nam Phụ Mới Thật Là Tuyệt Sắc
Chương 86: Bách Quỷ thành
Edit: Aki
Giọng nói của Tiêu Lâu nồng đậm u oán, ngấm ngầm chứa âm độc vô tận, giống như một con rắn độc đang ẩn núp trong bóng tối chờ thời cơ nhảy vọt ra.
Thấy gã đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, Tô Bạch thầm cân nhắc có nên đánh lén một phát không, đúng lúc này, đột nhiên có thanh âm truyền ra từ đám mây: “Tên đạo tặc vô sỉ, không những hại tính mạng các đệ tử của ta, còn dám phá hư tu vi của ta, hôm nay lão phu sẽ giết ngươi báo thù cho các đồ nhi!”
Trên đám mây là một lão giả, nói là lão giả kỳ thực trông cũng chỉ khoảng 40, 50 tuổi, lúc này vẻ mặt lão phẫn uất dựng hết cả râu tóc, trợn mắt nhìn Tiêu Lâu, cẩm bào đỏ sậm thêu mây bay phần phật trong gió, tăng thêm mấy phần sát khí lạnh thấu xương, trong tay lão cầm một thanh phất trần làm bằng thiên tàm ti, chưa tới gần đã vung chưởng đánh về phía Tiêu Lâu, rõ ràng là một kẻ tính tình nóng nảy.
Tiêu Lâu không tránh không né, đúng là định tiếp chưởng, ánh mắt gã nhìn Xích Vũ chân nhân vừa trào phúng vừa thương hại, giống như đang nhìn một người chết vậy, không thấy gã làm ra động tác gì nhưng xung quanh đã phát ra một dòng khí cường đại, nhanh chóng đánh ngược lên không trung.
Hai dòng khí va chạm, giằng co, đều không có dấu hiệu lùi bước. Trên mặt Tiêu Lâu vẫn là thần sắc lạnh nhạt, nhẹ nhàng, dường như đã chắc chắn rằng mình sẽ thắng. Mà bên kia, Xích Vũ chân nhân rõ ràng đang chịu khổ sở, gắt gao nhíu mày, cắn chặt răng, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Xem ra vị này hẳn là Xích Vũ chân nhân, Tô Bạch âm thầm cảm thấy may mắn lão đến đúng lúc, đưa mắt ra hiệu cho Mộ Thanh Giác, ý bảo y còn chờ gì nữa, mau chạy thôi.
Mộ Thanh Giác gật đầu, tuy y tranh cường háo thắng nhưng cũng không phải dạng lỗ mãng ngoan cố, huống hồ y còn nỗi vướng bận không thể buông bỏ, trải qua chuyện này, bản thân sợ là đời đời kiếp kiếp cũng không thể rời xa hắn nữa, nhất định phải là sống thì cùng một chỗ, chết thì cùng một huyệt, như vậy bảo y sao có thể cam tâm dễ dàng từ bỏ sinh mệnh được?
Kỳ Lân vẫn ẩn mình trong bụi cỏ cách đó không xa, trộm quan sát tình huống bên này, nhận được mệnh lệnh của Mộ Thanh Giác liền lập tức chạy tới. Tô Bạch thu hồi Long Uyên kiếm đi đỡ Mộ Thanh Giác, ai ngờ y không muốn yếu thế trước mặt Tô Bạch, liền ôm lấy thắt lưng hắn, chuẩn bị rời đi.
Chú ý tới động tĩnh bên này, Tiêu Lâu có chút phiền chán quét mắt nhìn Xích Vũ chân nhân, thật là một tên ngu xuẩn, bị người ta lợi dụng cũng không biết, có điều gã cũng lười tốn hơi thừa lời giải thích, Thiên Ma môn kết thù với ngũ đại tông phái không phải chuyện ngày một ngày hai, có thêm một chuyện cũng chẳng hề gì.
Có điều, không thể dễ dàng để hai kẻ kia chạy mất được. Khí thế toàn thân Tiêu Lâu đột nhiên bùng nổ như dời non lấp biển công kích Xích Vũ chân nhân. Kết giới quanh thân Xích Vũ vị đánh tan, mùi vị tanh ngọt đầy khoang miệng, lão lảo đảo vài bước, suýt nữa ngã từ trên đám mây xuống. Xích Vũ coi trọng nhất là sĩ diện, bị Tiêu Lâu đánh cho hộc máu trước mặt những người khác, đương nhiên lão vô cùng oán hận, đơn giản liền nhảy xuống, giương phất trần đánh về phía Tiêu Lâu.
Lúc này Tiêu Lâu đâu còn để ý đến lão, trực tiếp phóng lên chắn trước mặt Kỳ Lân. Kỳ Lân ngẩng đầu đề phòng nhìn gã. Mộ Thanh Giác ôm lấy Tô Bạch bảo vệ trong lòng mình, nhìn Tiêu Lâu không chút thoái nhượng, lòng cũng chẳng chút e ngại, nếu thật sự chỉ còn một con đường chết, có hắn làm bạn bên cạnh cũng đủ rồi.
Môi mỏng cong lên thành một nụ cười lạnh bạc, Tiêu Lâu giơ tay, “Các ngươi đã ân ái như vậy, không bằng để ta tiễn các ngươi xuống đất làm một đôi vợ chồng dài lâu nhé?”
Mắt thấy một chưởng này của Tiêu Lâu hạ xuống, hai người sẽ thật sự phải chết, Tô Bạch đột nhiên nhớ tới một chuyện, hắn lớn tiếng quát lên: “Tiêu Lâu, Mộ Liên Thành thực sự đã chết rồi sao? Hay là ngươi đã tận mắt nhìn thấy thi cốt của y?” Đúng vậy, tất cả mọi người đều nghĩ Mộ Liên Thanh chết rồi, nhưng thân là tác giả, Tô Bạch biết từ đầu tới cuối hắn chưa từng trực tiếp viết ra người nọ đã chết, thậm chí trước đó còn viết rất nhiều tình tiết ngầm, ám chỉ sau này Mộ Liên Thành sẽ quay lại, nếu thế giới này là tiểu thuyết do hắn viết ra thì không có khả năng làm trái chuyện này.
Tiêu Lâu nghe vậy liền chấn động, ngây người, thần sắc như hỉ mà lại như bi, phức tạp khó hiểu, ngay cả Mộ Thanh Giác cũng nhìn thật sâu vào Tô Bạch, tầm mắt nóng rực giống như muốn nhìn xuyên qua hắn.
Ta muốn chính là ngươi thất thần đấy, Tô Bạch không rảnh để ý tới tâm tư của Mộ Thanh Giác, không cần lo nam chính nghĩ thế nào, vì sớm muộn hắn cũng sẽ thẳng thắn với y. Tô Bạch vỗ Kỳ Lân, nó lập tức chớp thời cơ dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía khu rừng mà Tô Bạch chỉ.
“Còn muốn chạy?” Tiêu Lâu hoàn hồn, muốn chặn lại, gã lớn tiếng quát: “Ngươi biết những gì, tại sao ngươi biết được hả?”
Nhưng không đợi gã kịp làm gì, Xích Vũ chân nhân đã nhân cơ hội đánh lén, vừa rồi lão thoáng nhìn thấy một thiếu niên bên kia mặc y phục đệ tử nội viện Vô Thượng tông, chắc là cao đồ của Minh Tịnh chân nhân. Đại Đạo môn tuy không thân thiết với Vô Thượng tông nhưng nhóm tiền bối vẫn luôn có tình cảm tốt với nhau, huống hồ hiện tại còn chung một kẻ thù, thấy Tiêu Lâu thất thần, sao Xích Vũ có thể bỏ lỡ cơ hội này.
Xích Vũ oán hận Tiêu Lâu, thấy gã muốn đuổi giết hai đệ tử Vô Thượng tông liền cười nhạo: “Đường đường là Ma tôn mà lại đi khi nhục hai tên tiểu bối, quả nhiên da mặt thật là dày, nếu có bản lĩnh, sao không đi tìm Minh Tịnh đi, ở chỗ này làm anh hùng cái gì, chẳng lẽ ngươi sợ Vô Thượng tông?”
Biết lão cố ý chọc giận, Tiêu Lâu hận lão phá hỏng chuyện tốt của mình, lập tức ra tay không lưu tình, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết lão để đuổi theo hai kẻ đã đào tẩu, đáy lòng y đầy nghi ngờ, thiếu niên tên Tô Bạch kia có ý gì, hắn từ đâu biết được chuyện năm đó?
Lại nói bên này, Kỳ Lân cõng hai người chạy về phía rừng Quỷ Vực, từ trên cao nhìn xuống không thấy gì, lúc này chui vào, hai người mới phát hiện ra chỗ kỳ quái của nó. Bên ngoài rõ ràng mới chạng vạng, trong này lại âm trầm u ám dị thường, cây cối xung quanh cao lớn xanh um tươi tốt, nhưng quỷ dị ở chỗ không cảm nhận được chút lực sinh mệnh nào, dường như những cây cối hoa cỏ ở đây đều hoàn toàn yên lặng vậy. Ánh chiều tà hoàn toàn bị cành lá rậm rạp che chắn, bốn phía im lặng như tờ khiến cho người ta có lỗi giác bây giờ đã là nửa đêm.
Đi trong rừng Quỷ Vực một lúc mà không thấy bất cứ vật còn sống nào, Kỳ Lân là thần thú, cảm quan vô cùng sâu sắc, không cần Tô Bạch nhắc nhở nó cũng đã vào trạng thái đề phòng, chạy theo hơi thở của bọn Diệp Mính, tốc độ không ngừng tăng nhanh, đến khi vào sâu trong rừng mới thấy mấy bóng người áo trắng cao gầy phía xa xa.
Nghe thấy động tĩnh, mấy người kia đứng dậy đề phòng, thấy rõ hai người mới trầm tĩnh lại, sau đó chạy tới.
Vết thương trên người Mộ Thanh Giác có chút nghiêm trọng, Kỳ Lân nửa quỳ trên mặt đất, mọi người đỡ hai người xuống. Tô Bạch đưa cho Mộ Thanh Giác mấy viên đan dược, “Chịu đựng một chút.”
Bọn Diệp Mính thấy vết thương của Mộ Thanh Giác và Tô Bạch đều cảm thấy chua sót khó chịu trong lòng. Bạch Phàm nâng Tô Bạch, bất mãn nói: “Sau này sư huynh đừng như vậy nữa, cho dù chết trong tay kẻ đó, sư huynh đệ chúng ta cũng phải cùng tiến cùng lùi.”
Diệp Mính cầm bảo kiếm trong tay, cũng đầy mặt không tán thành, nhưng y bình tĩnh hơn những người khác một chút, biết giờ không phải lúc nói chuyện này, “Chỉ sợ kẻ đó sẽ không chịu từ bỏ ý đồ, chúng ta vẫn nên nghĩ biện pháp rời đi trước đã.”
Bùi Nhiên gật đầu, “Chỗ này nơi chốn đều quái dị, không nên ở lâu.”
Tô Bạch thở dài, sao hắn lại không biết chỗ này cổ quái cơ chứ, chỉ là muốn tránh thoát Tiêu Lâu thì chỉ có thể vào đây, nếu chỗ này được gọi là ‘Quỷ Vực’ thì đương nhiên là địa bàn của quỷ tu, cho dù là Ma tôn Tiêu Lâu, muốn gây sự cũng phải suy nghĩ cẩn thận.
Mạc Ngôn cũng nhíu mày, “Muốn rời khỏi đây chỉ sợ không dễ đâu, ta sợ chỗ này cũng có huyễn trận gì đó nên đã rắc thuốc bột bên đường, nhưng các ngươi xem đi, chỉ trong thời gian nửa nén hương ngắn ngủi mà mùi thuốc đã biến mất hoàn toàn rồi.”
“Không chỉ vậy.” Mộ Thanh Giác dựa vào thân cây, cầm chặt lấy cổ tay Tô Bạch, “Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện ra cảnh vật xung quanh luôn không ngừng biến hóa sao?”
Mọi người cả kinh, nhìn kỹ xung quanh, quả nhiên, nhìn qua thì không có gì khác biệt, dù sao cũng toàn là cây, nhưng để ý kỹ mới thấy có điều bất thường, vừa rồi có một gốc cây cổ thụ bên trái trong chớp mắt đã chuyển qua bên phải, quả thực là vô cùng quỷ dị.
Chỗ đáng sợ của rừng Quỷ Vực đâu chỉ có thế, trong lòng Tô Bạch rất bất an, trước có hổ sau có sói, không cẩn thận là chỉ có một chữ ‘chết’, nếu rơi vào tay người nọ, chậc chậc, y có thể cho ngươi chết thống khoái là tốt lắm rồi.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời qua khe lá rậm rạp, Tô Bạch hỏi: “Hôm nay là ngày bao nhiêu?”
Sao tự nhiên lại hỏi cái này, mọi người khó hiểu, Diệp Mính nhìn hắn đáp: “Mười lăm.”
“Đêm trăng tròn à?” Tô Bạch nhẹ giọng thở dài, cốt truyện quả nhiên là mạnh mẽ, không phải chính là tối nay hay sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, lướt qua cốt truyện một lần, Tô Bạch cắn răng, nhìn Mộ Thanh Giác, “Ngươi có tin ta không?”
Mộ Thanh Giác gật đầu không chút do dự.
Trong lòng Tô Bạch an tâm hơn một chút, không e dè ánh mắt khó hiểu của những người khác, nghiêm túc nói: “Khu rừng này tên là rừng Quỷ Vực, là địa bàn của quỷ tu, nếu các ngươi tin ta, lát nữa hãy làm theo những gì ta nói, chúng ta còn có một con đường sống, nếu không…” Hắn dừng một lát, môi khép mở mấy lần, “… sẽ biến thành con rối của người kia.”
Mọi người chưa thấy thần sắc hắn nghiêm túc như thế này bao giờ, nhất thời cũng biết chuyện này rất nghiêm trọng, bọn họ đương nhiên là tin tưởng Tô Bạch, chỉ là có hơi tò mò, “Người kia là ai?”
Tô Bạch đang định mở miệng giải thích, đột nhiên thấy Đào Bảo nằm trong lòng Bạch Phàm lộ vẻ bất an, ngay cả Kỳ Lân cũng đề phòng nhìn phía trước, “Hơi thở của ma tu.” Tiêu Lâu sắp tìm tới đây.
Mặt trời đang dần ngả về tây, chỉ còn lộ ra một vầng sáng màu đỏ cam, mắt thấy sẽ lập tức hạ xuống hết, sắp không kịp nữa rồi, Tô Bạch thuận tay vơ bùn đất bôi lên mặt, lên người mình. Mọi người sửng sốt, đại sư huynh không phải luôn yêu nhất là sạch sẽ à?
Thấy biểu tình của mọi người, Tô Bạch cũng không kịp giải thích, chỉ gấp gáp vạn phần nói: “Bôi lên nhanh.” Mọi người bị quát cho sửng sốt, lập tức học theo hắn bôi bùn đất lên người, chỉ là bùn đất này không chỉ có mùi đất mà còn có mấy cái mùi linh tinh khác nữa, mọi người có chút ghét bỏ, Bùi Nhiên bĩu môi không muốn bôi lên mặt.
Đệt, cái tên muốn mặt không muốn sống này, Tô Bạch phát điên, người nguy hiểm nhất chính là ngươi đó, hắn nói khẽ với Bùi Nhiên: “Thu hồi hết tất cả những thứ đồ của Linh Lung các trên người ngươi lại, nếu không ngươi sẽ chết không có chỗ chôn đó.”
Mặt trời vừa hạ xuống, hơi thở của Tiêu Lâu cũng ngày càng gần, trong lòng mọi người đều như có thứ gì đó nhảy loạn, giống như có một loại dã thú nào đó muốn phá lồng chui ra, không khí làm người ta muốn nghẹt thở.
Đúng lúc này biến cố xảy ra, mọi người chỉ nghe một tiếng ầm vang, mặt đất không ngừng chấn động rồi rạn nứt, vết nứt không ngừng lan ra, ngay trong thanh âm chấn động khiến lòng người kinh hãi này, có thứ gì đó lấy tốc độ cực nhanh mà chui lên từ lòng đất.
Chỉ chốc lát sau, một tòa thành nguy nga sừng sững cao vạn trượng hiện ra trước mắt bọn họ, mơ hồ có thể thấy được lầu các cao ngất trong mây, tường thành cao cao treo hai chiếc đèn lồng màu trắng, đèn lồng tỏa ra ánh hào quang màu vàng mỏng manh, gió nhẹ thổi qua, hai chiếc đèn lồng lắc lư theo gió, phát ra âm thanh rất nhỏ, ánh nến lay động chiếu rọi sắc mặt kinh nghi bất định của mọi người, cảnh tượng này nhìn thế nào cũng thấy cực kì quỷ dị.
Ở chính giữa cửa thành có một tấm biển tối đen như mực, nương ánh đèn mông lung có thể nhìn thấy trên đó có ba chữ Khải(*) to. Mọi người tập trung nhìn kỹ, đến khi thấy rõ ba chữ kia liền hít một hơi khí lạnh, sống lưng lạnh toát, đứng ngây ra không biết nên phản ứng như thế nào.
Mấy người Bạch Phàm, Diệp Mính sắc mặt khó coi, ngửa đầu nhìn ba chữ kia, gian nan mở miệng: “Bách… Quỷ… thành…”.
~Hết chương 86~
(*) Chữ Khải: Trung văn phồn thể: 楷書; Trung văn giản thể: 楷书; bính âm: kǎishū), còn gọi là chân thư (真書), chính khải (正楷), khải thể (楷體) và chính thư (正書), là phong cách viết chữ Hán ra đời muộn nhất (xuất hiện khoảng giữa thời Đông Hán và Tào Ngụy và phát triển thành phong cách riêng vào thế kỷ 7 CN.
Chữ Khải ra đời vào khoảng đời Hán, hoàn thiện vào đời Ngụy Tấn, phát triển rực rỡ vào đời Đường. Chữ Khải thời kì đầu còn có chút xu hướng của chữ Lệ, nhưng cũng rất ít.
Đây là kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và vẫn là phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay.
Giọng nói của Tiêu Lâu nồng đậm u oán, ngấm ngầm chứa âm độc vô tận, giống như một con rắn độc đang ẩn núp trong bóng tối chờ thời cơ nhảy vọt ra.
Thấy gã đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, Tô Bạch thầm cân nhắc có nên đánh lén một phát không, đúng lúc này, đột nhiên có thanh âm truyền ra từ đám mây: “Tên đạo tặc vô sỉ, không những hại tính mạng các đệ tử của ta, còn dám phá hư tu vi của ta, hôm nay lão phu sẽ giết ngươi báo thù cho các đồ nhi!”
Trên đám mây là một lão giả, nói là lão giả kỳ thực trông cũng chỉ khoảng 40, 50 tuổi, lúc này vẻ mặt lão phẫn uất dựng hết cả râu tóc, trợn mắt nhìn Tiêu Lâu, cẩm bào đỏ sậm thêu mây bay phần phật trong gió, tăng thêm mấy phần sát khí lạnh thấu xương, trong tay lão cầm một thanh phất trần làm bằng thiên tàm ti, chưa tới gần đã vung chưởng đánh về phía Tiêu Lâu, rõ ràng là một kẻ tính tình nóng nảy.
Tiêu Lâu không tránh không né, đúng là định tiếp chưởng, ánh mắt gã nhìn Xích Vũ chân nhân vừa trào phúng vừa thương hại, giống như đang nhìn một người chết vậy, không thấy gã làm ra động tác gì nhưng xung quanh đã phát ra một dòng khí cường đại, nhanh chóng đánh ngược lên không trung.
Hai dòng khí va chạm, giằng co, đều không có dấu hiệu lùi bước. Trên mặt Tiêu Lâu vẫn là thần sắc lạnh nhạt, nhẹ nhàng, dường như đã chắc chắn rằng mình sẽ thắng. Mà bên kia, Xích Vũ chân nhân rõ ràng đang chịu khổ sở, gắt gao nhíu mày, cắn chặt răng, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Xem ra vị này hẳn là Xích Vũ chân nhân, Tô Bạch âm thầm cảm thấy may mắn lão đến đúng lúc, đưa mắt ra hiệu cho Mộ Thanh Giác, ý bảo y còn chờ gì nữa, mau chạy thôi.
Mộ Thanh Giác gật đầu, tuy y tranh cường háo thắng nhưng cũng không phải dạng lỗ mãng ngoan cố, huống hồ y còn nỗi vướng bận không thể buông bỏ, trải qua chuyện này, bản thân sợ là đời đời kiếp kiếp cũng không thể rời xa hắn nữa, nhất định phải là sống thì cùng một chỗ, chết thì cùng một huyệt, như vậy bảo y sao có thể cam tâm dễ dàng từ bỏ sinh mệnh được?
Kỳ Lân vẫn ẩn mình trong bụi cỏ cách đó không xa, trộm quan sát tình huống bên này, nhận được mệnh lệnh của Mộ Thanh Giác liền lập tức chạy tới. Tô Bạch thu hồi Long Uyên kiếm đi đỡ Mộ Thanh Giác, ai ngờ y không muốn yếu thế trước mặt Tô Bạch, liền ôm lấy thắt lưng hắn, chuẩn bị rời đi.
Chú ý tới động tĩnh bên này, Tiêu Lâu có chút phiền chán quét mắt nhìn Xích Vũ chân nhân, thật là một tên ngu xuẩn, bị người ta lợi dụng cũng không biết, có điều gã cũng lười tốn hơi thừa lời giải thích, Thiên Ma môn kết thù với ngũ đại tông phái không phải chuyện ngày một ngày hai, có thêm một chuyện cũng chẳng hề gì.
Có điều, không thể dễ dàng để hai kẻ kia chạy mất được. Khí thế toàn thân Tiêu Lâu đột nhiên bùng nổ như dời non lấp biển công kích Xích Vũ chân nhân. Kết giới quanh thân Xích Vũ vị đánh tan, mùi vị tanh ngọt đầy khoang miệng, lão lảo đảo vài bước, suýt nữa ngã từ trên đám mây xuống. Xích Vũ coi trọng nhất là sĩ diện, bị Tiêu Lâu đánh cho hộc máu trước mặt những người khác, đương nhiên lão vô cùng oán hận, đơn giản liền nhảy xuống, giương phất trần đánh về phía Tiêu Lâu.
Lúc này Tiêu Lâu đâu còn để ý đến lão, trực tiếp phóng lên chắn trước mặt Kỳ Lân. Kỳ Lân ngẩng đầu đề phòng nhìn gã. Mộ Thanh Giác ôm lấy Tô Bạch bảo vệ trong lòng mình, nhìn Tiêu Lâu không chút thoái nhượng, lòng cũng chẳng chút e ngại, nếu thật sự chỉ còn một con đường chết, có hắn làm bạn bên cạnh cũng đủ rồi.
Môi mỏng cong lên thành một nụ cười lạnh bạc, Tiêu Lâu giơ tay, “Các ngươi đã ân ái như vậy, không bằng để ta tiễn các ngươi xuống đất làm một đôi vợ chồng dài lâu nhé?”
Mắt thấy một chưởng này của Tiêu Lâu hạ xuống, hai người sẽ thật sự phải chết, Tô Bạch đột nhiên nhớ tới một chuyện, hắn lớn tiếng quát lên: “Tiêu Lâu, Mộ Liên Thành thực sự đã chết rồi sao? Hay là ngươi đã tận mắt nhìn thấy thi cốt của y?” Đúng vậy, tất cả mọi người đều nghĩ Mộ Liên Thanh chết rồi, nhưng thân là tác giả, Tô Bạch biết từ đầu tới cuối hắn chưa từng trực tiếp viết ra người nọ đã chết, thậm chí trước đó còn viết rất nhiều tình tiết ngầm, ám chỉ sau này Mộ Liên Thành sẽ quay lại, nếu thế giới này là tiểu thuyết do hắn viết ra thì không có khả năng làm trái chuyện này.
Tiêu Lâu nghe vậy liền chấn động, ngây người, thần sắc như hỉ mà lại như bi, phức tạp khó hiểu, ngay cả Mộ Thanh Giác cũng nhìn thật sâu vào Tô Bạch, tầm mắt nóng rực giống như muốn nhìn xuyên qua hắn.
Ta muốn chính là ngươi thất thần đấy, Tô Bạch không rảnh để ý tới tâm tư của Mộ Thanh Giác, không cần lo nam chính nghĩ thế nào, vì sớm muộn hắn cũng sẽ thẳng thắn với y. Tô Bạch vỗ Kỳ Lân, nó lập tức chớp thời cơ dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía khu rừng mà Tô Bạch chỉ.
“Còn muốn chạy?” Tiêu Lâu hoàn hồn, muốn chặn lại, gã lớn tiếng quát: “Ngươi biết những gì, tại sao ngươi biết được hả?”
Nhưng không đợi gã kịp làm gì, Xích Vũ chân nhân đã nhân cơ hội đánh lén, vừa rồi lão thoáng nhìn thấy một thiếu niên bên kia mặc y phục đệ tử nội viện Vô Thượng tông, chắc là cao đồ của Minh Tịnh chân nhân. Đại Đạo môn tuy không thân thiết với Vô Thượng tông nhưng nhóm tiền bối vẫn luôn có tình cảm tốt với nhau, huống hồ hiện tại còn chung một kẻ thù, thấy Tiêu Lâu thất thần, sao Xích Vũ có thể bỏ lỡ cơ hội này.
Xích Vũ oán hận Tiêu Lâu, thấy gã muốn đuổi giết hai đệ tử Vô Thượng tông liền cười nhạo: “Đường đường là Ma tôn mà lại đi khi nhục hai tên tiểu bối, quả nhiên da mặt thật là dày, nếu có bản lĩnh, sao không đi tìm Minh Tịnh đi, ở chỗ này làm anh hùng cái gì, chẳng lẽ ngươi sợ Vô Thượng tông?”
Biết lão cố ý chọc giận, Tiêu Lâu hận lão phá hỏng chuyện tốt của mình, lập tức ra tay không lưu tình, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết lão để đuổi theo hai kẻ đã đào tẩu, đáy lòng y đầy nghi ngờ, thiếu niên tên Tô Bạch kia có ý gì, hắn từ đâu biết được chuyện năm đó?
Lại nói bên này, Kỳ Lân cõng hai người chạy về phía rừng Quỷ Vực, từ trên cao nhìn xuống không thấy gì, lúc này chui vào, hai người mới phát hiện ra chỗ kỳ quái của nó. Bên ngoài rõ ràng mới chạng vạng, trong này lại âm trầm u ám dị thường, cây cối xung quanh cao lớn xanh um tươi tốt, nhưng quỷ dị ở chỗ không cảm nhận được chút lực sinh mệnh nào, dường như những cây cối hoa cỏ ở đây đều hoàn toàn yên lặng vậy. Ánh chiều tà hoàn toàn bị cành lá rậm rạp che chắn, bốn phía im lặng như tờ khiến cho người ta có lỗi giác bây giờ đã là nửa đêm.
Đi trong rừng Quỷ Vực một lúc mà không thấy bất cứ vật còn sống nào, Kỳ Lân là thần thú, cảm quan vô cùng sâu sắc, không cần Tô Bạch nhắc nhở nó cũng đã vào trạng thái đề phòng, chạy theo hơi thở của bọn Diệp Mính, tốc độ không ngừng tăng nhanh, đến khi vào sâu trong rừng mới thấy mấy bóng người áo trắng cao gầy phía xa xa.
Nghe thấy động tĩnh, mấy người kia đứng dậy đề phòng, thấy rõ hai người mới trầm tĩnh lại, sau đó chạy tới.
Vết thương trên người Mộ Thanh Giác có chút nghiêm trọng, Kỳ Lân nửa quỳ trên mặt đất, mọi người đỡ hai người xuống. Tô Bạch đưa cho Mộ Thanh Giác mấy viên đan dược, “Chịu đựng một chút.”
Bọn Diệp Mính thấy vết thương của Mộ Thanh Giác và Tô Bạch đều cảm thấy chua sót khó chịu trong lòng. Bạch Phàm nâng Tô Bạch, bất mãn nói: “Sau này sư huynh đừng như vậy nữa, cho dù chết trong tay kẻ đó, sư huynh đệ chúng ta cũng phải cùng tiến cùng lùi.”
Diệp Mính cầm bảo kiếm trong tay, cũng đầy mặt không tán thành, nhưng y bình tĩnh hơn những người khác một chút, biết giờ không phải lúc nói chuyện này, “Chỉ sợ kẻ đó sẽ không chịu từ bỏ ý đồ, chúng ta vẫn nên nghĩ biện pháp rời đi trước đã.”
Bùi Nhiên gật đầu, “Chỗ này nơi chốn đều quái dị, không nên ở lâu.”
Tô Bạch thở dài, sao hắn lại không biết chỗ này cổ quái cơ chứ, chỉ là muốn tránh thoát Tiêu Lâu thì chỉ có thể vào đây, nếu chỗ này được gọi là ‘Quỷ Vực’ thì đương nhiên là địa bàn của quỷ tu, cho dù là Ma tôn Tiêu Lâu, muốn gây sự cũng phải suy nghĩ cẩn thận.
Mạc Ngôn cũng nhíu mày, “Muốn rời khỏi đây chỉ sợ không dễ đâu, ta sợ chỗ này cũng có huyễn trận gì đó nên đã rắc thuốc bột bên đường, nhưng các ngươi xem đi, chỉ trong thời gian nửa nén hương ngắn ngủi mà mùi thuốc đã biến mất hoàn toàn rồi.”
“Không chỉ vậy.” Mộ Thanh Giác dựa vào thân cây, cầm chặt lấy cổ tay Tô Bạch, “Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện ra cảnh vật xung quanh luôn không ngừng biến hóa sao?”
Mọi người cả kinh, nhìn kỹ xung quanh, quả nhiên, nhìn qua thì không có gì khác biệt, dù sao cũng toàn là cây, nhưng để ý kỹ mới thấy có điều bất thường, vừa rồi có một gốc cây cổ thụ bên trái trong chớp mắt đã chuyển qua bên phải, quả thực là vô cùng quỷ dị.
Chỗ đáng sợ của rừng Quỷ Vực đâu chỉ có thế, trong lòng Tô Bạch rất bất an, trước có hổ sau có sói, không cẩn thận là chỉ có một chữ ‘chết’, nếu rơi vào tay người nọ, chậc chậc, y có thể cho ngươi chết thống khoái là tốt lắm rồi.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời qua khe lá rậm rạp, Tô Bạch hỏi: “Hôm nay là ngày bao nhiêu?”
Sao tự nhiên lại hỏi cái này, mọi người khó hiểu, Diệp Mính nhìn hắn đáp: “Mười lăm.”
“Đêm trăng tròn à?” Tô Bạch nhẹ giọng thở dài, cốt truyện quả nhiên là mạnh mẽ, không phải chính là tối nay hay sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, lướt qua cốt truyện một lần, Tô Bạch cắn răng, nhìn Mộ Thanh Giác, “Ngươi có tin ta không?”
Mộ Thanh Giác gật đầu không chút do dự.
Trong lòng Tô Bạch an tâm hơn một chút, không e dè ánh mắt khó hiểu của những người khác, nghiêm túc nói: “Khu rừng này tên là rừng Quỷ Vực, là địa bàn của quỷ tu, nếu các ngươi tin ta, lát nữa hãy làm theo những gì ta nói, chúng ta còn có một con đường sống, nếu không…” Hắn dừng một lát, môi khép mở mấy lần, “… sẽ biến thành con rối của người kia.”
Mọi người chưa thấy thần sắc hắn nghiêm túc như thế này bao giờ, nhất thời cũng biết chuyện này rất nghiêm trọng, bọn họ đương nhiên là tin tưởng Tô Bạch, chỉ là có hơi tò mò, “Người kia là ai?”
Tô Bạch đang định mở miệng giải thích, đột nhiên thấy Đào Bảo nằm trong lòng Bạch Phàm lộ vẻ bất an, ngay cả Kỳ Lân cũng đề phòng nhìn phía trước, “Hơi thở của ma tu.” Tiêu Lâu sắp tìm tới đây.
Mặt trời đang dần ngả về tây, chỉ còn lộ ra một vầng sáng màu đỏ cam, mắt thấy sẽ lập tức hạ xuống hết, sắp không kịp nữa rồi, Tô Bạch thuận tay vơ bùn đất bôi lên mặt, lên người mình. Mọi người sửng sốt, đại sư huynh không phải luôn yêu nhất là sạch sẽ à?
Thấy biểu tình của mọi người, Tô Bạch cũng không kịp giải thích, chỉ gấp gáp vạn phần nói: “Bôi lên nhanh.” Mọi người bị quát cho sửng sốt, lập tức học theo hắn bôi bùn đất lên người, chỉ là bùn đất này không chỉ có mùi đất mà còn có mấy cái mùi linh tinh khác nữa, mọi người có chút ghét bỏ, Bùi Nhiên bĩu môi không muốn bôi lên mặt.
Đệt, cái tên muốn mặt không muốn sống này, Tô Bạch phát điên, người nguy hiểm nhất chính là ngươi đó, hắn nói khẽ với Bùi Nhiên: “Thu hồi hết tất cả những thứ đồ của Linh Lung các trên người ngươi lại, nếu không ngươi sẽ chết không có chỗ chôn đó.”
Mặt trời vừa hạ xuống, hơi thở của Tiêu Lâu cũng ngày càng gần, trong lòng mọi người đều như có thứ gì đó nhảy loạn, giống như có một loại dã thú nào đó muốn phá lồng chui ra, không khí làm người ta muốn nghẹt thở.
Đúng lúc này biến cố xảy ra, mọi người chỉ nghe một tiếng ầm vang, mặt đất không ngừng chấn động rồi rạn nứt, vết nứt không ngừng lan ra, ngay trong thanh âm chấn động khiến lòng người kinh hãi này, có thứ gì đó lấy tốc độ cực nhanh mà chui lên từ lòng đất.
Chỉ chốc lát sau, một tòa thành nguy nga sừng sững cao vạn trượng hiện ra trước mắt bọn họ, mơ hồ có thể thấy được lầu các cao ngất trong mây, tường thành cao cao treo hai chiếc đèn lồng màu trắng, đèn lồng tỏa ra ánh hào quang màu vàng mỏng manh, gió nhẹ thổi qua, hai chiếc đèn lồng lắc lư theo gió, phát ra âm thanh rất nhỏ, ánh nến lay động chiếu rọi sắc mặt kinh nghi bất định của mọi người, cảnh tượng này nhìn thế nào cũng thấy cực kì quỷ dị.
Ở chính giữa cửa thành có một tấm biển tối đen như mực, nương ánh đèn mông lung có thể nhìn thấy trên đó có ba chữ Khải(*) to. Mọi người tập trung nhìn kỹ, đến khi thấy rõ ba chữ kia liền hít một hơi khí lạnh, sống lưng lạnh toát, đứng ngây ra không biết nên phản ứng như thế nào.
Mấy người Bạch Phàm, Diệp Mính sắc mặt khó coi, ngửa đầu nhìn ba chữ kia, gian nan mở miệng: “Bách… Quỷ… thành…”.
~Hết chương 86~
(*) Chữ Khải: Trung văn phồn thể: 楷書; Trung văn giản thể: 楷书; bính âm: kǎishū), còn gọi là chân thư (真書), chính khải (正楷), khải thể (楷體) và chính thư (正書), là phong cách viết chữ Hán ra đời muộn nhất (xuất hiện khoảng giữa thời Đông Hán và Tào Ngụy và phát triển thành phong cách riêng vào thế kỷ 7 CN.
Chữ Khải ra đời vào khoảng đời Hán, hoàn thiện vào đời Ngụy Tấn, phát triển rực rỡ vào đời Đường. Chữ Khải thời kì đầu còn có chút xu hướng của chữ Lệ, nhưng cũng rất ít.
Đây là kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và vẫn là phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay.
Tác giả :
Thẩm Hề Hòa