Nam Phụ Mới Thật Là Tuyệt Sắc
Chương 5: Là họa hay phúc
Mấy ngày nay Tô Bạch rất là thích ý, ban ngày đọc sách, buổi tối đi ngủ, thi thoảng đi thăm Mộ Thanh Giác.
Đứa nhỏ này hiểu chuyện lại nhu thuận một cách thần kỳ, làm việc cũng rất biết điều, hai người đều không phải người nói nhiều, ở chung thực ra lại có chút hòa hợp.
“Đại sư huynh, đại sư huynh, huynh ở đâu?” Nhạc Linh Nhi cầm một đóa không biết là loại gì chạy tới.
Tô Bạch nâng ly trà Mộ Thanh Giác pha, khẽ nhấp một ngụm, đứa trẻ này thật thông minh, mới vài ngày đã học được kỹ thuật pha trà khá tốt.
“Tiểu sư muội, có chuyện gì?” Tô Bạch nhíu mày nhìn Nhạc Linh Nhi, dư quang khóe mắt lại liếc về phía Mộ Thanh Giác. Nhạc Linh Nhi chính là người thứ nhất trong hậu cung của Mộ Thanh Giác, mười năm sau ở đại sảnh ngoại viện nhất kiến chung tình với nam chính, sau đó giống mấy tình tiết máu gà máu chó trong tiểu thuyết mà theo đuổi y. Tục ngữ nói nam theo đuổi nữ cách cả ngọn núi, nữ theo đuổi nam cách mỗi tầng sa. Nam chính lại là ngựa đực nam không biết tiết tháo, cơ hồ không chút nghĩ ngợi liền đồng ý, có điều tình huống hiện tại không đúng lắm, sớm như vậy đã gặp nhau, có muốn nhất kiến chung tình cũng không được, trừ khi Nhạc Linh Nhi có sở thích luyến đồng.
“Sư huynh… Ấy, nó là ai vậy? Sư huynh, nó là đạo đồng của huynh sao? Muội chưa thấy nó bao giờ.” Nhạc Linh Nhi nhìn đứa trẻ đứng cạnh sư huynh mình, ôi ôi, đáng yêu ghê, thật muốn sờ một cái.
Tay lặng lẽ duỗi về phía Mộ Thanh Giác…
Đợi đã, em gái, mau dừng tay!
“Bộp!” Mộ Thanh Giác đánh cái móng heo kia, hung hăng trừng mắt nhìn Nhạc Linh Nhi, liếc thấy Tô Bạch không tức giận mới tiếp tục pha trà.
Nhạc Linh Nhi tính tình từ nhỏ vốn vô pháp vô thiên, chưa có ai dám đối xử với nàng như vậy, trong lúc nhất thời lại thấy cảm giác này… cũng không tệ lắm!
Cho nên, em gái, kỳ thực ngươi chính là một đứa M đúng không?
Nhạc Linh Nhi xoay vòng bám riết lấy Mộ Thanh Giác, Tô Bạch cảm thấy mắt mình sắp đui rồi, cái nhất kiến chung tình kia đâu, tình chàng ý thiếp cũng lại ở đâu rồi!
Muốn tiếp tục đùa giỡn đứa nhỏ kia mà người ta lại chẳng thèm để ý đến mình, Nhạc Linh Nhi không thấy xấu hổ lại làm nũng Tô Bạch: “Sư huynh, huynh tìm thấy đạo đồng này ở đâu vậy, thật đáng yêu, tặng lại cho muội được không?”
Mộ Thanh Giác nghe xong dừng động tác pha trà, nhìn về phía Tô Bạch.
Nhạc Linh Nhi khi nói cười nhìn vô cùng đáng yêu, Tô Bạch lại rất đáng quý mà chống được dụ hoặc đó, khẽ nhíu mày không dễ nhận ra, hắn rất không thích cái giọng điệu như xin chó xin mèo về nuôi này của Nhạc Linh Nhi.
“Ồ, vậy muội dùng Nguyệt Hoa kiếm sư phụ cho muội để đổi, thế nào?”
Nguyệt Hoa kiếm là bảo kiếm Minh Tịch chân nhân tặng cho Nhạc Linh Nhi, đáng tiếc bị nàng không cẩn thận làm mất, việc này bị nàng giấu kỹ, chỉ có Tô Bạch biết, giờ nghe sư huynh nhắc tới nó, Nhạc Linh Nhi liền thấy căng thẳng, ngượng ngùng cười nói: “Muội chỉ nói giỡn với sư huynh thôi mà, ha ha ha ha.”
Tô Bạch: ha ha.
Lúc Nhạc Linh Nhi chạy đi còn có chút không vui, lén trừng mắt nhìn Mộ Thanh Giác.
Mộ Thanh Giác và Tô Bạch đều nhìn thấy, lại đều không thèm để ý.
“Sao ngươi không tặng ta cho nó?” Y thấy được, Tô Bạch rất sủng cái “tiểu sư muội” kia, mà mình chỉ là một người xa lạ mới quen biết có vài ngày, thật sự không cần vì mình mà chọc giận nó.
Ngươi là bảo mệnh phù của ta đó, có thể tùy tiện cho người khác sao? Tô Bạch âm thầm trợn trắng mắt, trên mặt lại đầy vẻ nghiêm túc: “Nói bậy, ta có quyền gì mà quyết định cuộc đời ngươi?”
Mộ Thanh Giác trong lòng chấn động, nhìn Tô Bạch nói: “Ta hiểu rồi.”
Ý, đợi đã, ta đã nói cái gì, mà ngươi hiểu cái gì vậy? Nam chính quả nhiên là khác với người thường mà, sóng điện não cũng chạy khác hẳn.
Mấy ngày trôi qua như vậy, chớp mắt đã tới kỳ khảo hạch.
Sáng sớm hôm nay, Tô Bạch vừa rửa mặt xong thì nhận được Chỉ Hạc truyền âm của Thường Đức sư đệ, mời hắn tới ngoại viện núi Bích Hoa.
Vì một số lý do, ngày hôm trước Tô Bạch đã đưa Mộ Thanh Giác về ngoại viện, lúc gần đi hỏi y: “Khảo hạch ngày mai có nắm chắc không?” Mộ Thanh Giác chỉ im lặng, Tô Bạch cũng không thấy cảm xúc của y có chút biến đổi nào.
Mộ Thanh Giác thành thật lắc đầu, lại nói: “Sẽ cố gắng hết sức.” Y muốn trở nên mạnh mẽ, ý niệm này từ lúc y bước chân vào Vô Thượng tông, từ lúc y gặp được Tô Bạch đã ngày càng mãnh liệt.
Nam chính mi thanh mục tú, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng cũng rất đáng yêu. Tô Bạch biết trong lần khảo hạch này thành tích của y sẽ không tốt, không muốn cho y ôm quá nhiều hy vọng, lại không biết mở miệng khuyên giải như thế nào, lông mày hơi cau lại. Mộ Thanh Giác ngẩng đầu thấy thần sắc của hắn, trong lòng ấm áp, tuy người này bộ dạng luôn lạnh lùng nhưng đáy lòng vẫn quan tâm tới ta, nếu không những ngày qua đã không chăm sóc ta, hôm nay lại lo lắng cho ta như vậy…
“Là phúc không phải họa, là họa không tránh được.” Tô Bạch nghẹn nửa ngày mới nhớ tới câu này trong sách giáo khoa Ngữ văn, hy vọng nam chính có thể hiểu được. Đáng tiếc hắn đã quên, nam chính cho dù có trưởng thành sớm thì cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ 7,8 tuổi, lại còn là một đứa trẻ chưa từng đọc sách, hắn vừa nói xong liền thấy y nhíu mày suy tư.
Tô Bạch sau khi suy xét thử xem muốn giải thích câu này một cách rõ ràng thì cần bao nhiêu chữ, yên lặng bỏ ý nghĩ làm giáo sư Ngữ văn trong đầu.
“Ngươi cứ nhớ kỹ đi.”
“Dạ.” Mộ Thanh Giác thật nghe lời nhớ kỹ mấy chữ này, hôm nay chưa hiểu, sau này ắt sẽ hiểu, người này muốn y nhớ kỹ thì hắn tất có lý do của mình.
Y không biết là, năm tháng sau này, cuộc đời lận đận, đạt được hy vọng, cũng nhiều lần bị đả kích đến tuyệt vọng, thời điểm khổ cực thứ giúp y chống đỡ, đơn giản chính là những lời này, đơn giản chính là người nói với y câu này.
Y không chỉ một lần cảm thấy may mắn bản thân đã nhớ kỹ những lời này, may mắn mình đã gặp được người trước mắt này.
Tô Bạch ngự kiếm bay vào ngoại viện, có rất nhiều đứa trẻ mặc đồng phục đang đứng trên quảng trường, thật quy củ. Phía trước bày mấy chiếc bàn lớn và ghế bành, một nhóm thiếu niên áo trắng hoa văn màu lam đang nhẹ giọng nói chuyện với nhau.
Tô Bạch đi tới, đoan đoan chính chính đứng đó, phiêu miểu như tiên, bọn sư đệ nhìn thấy cũng ngẩn ngơ, nghĩ rằng đại sư huynh đúng là dễ nhìn a, chẳng trách mấy sư tỷ sư muội vừa thấy đại sư huynh liền đỏ mặt, cũng khó trách, chính mình thấy cũng…
Đang lúc suy nghĩ bậy bạ, Tô Bạch mắt lạnh liếc qua, mọi người đều đổ mồ hôi lạnh, âm thầm phỉ nhổ bản thân, nhìn bao nhiêu năm rồi sao vẫn còn như thế này, nếu để đại sư huynh biết suy nghĩ trong lòng mình còn không bị phạt đi Tư Quá Nhai bế quan sao, lại nói, mấy ngày không thấy đại sư huynh nhưng thật ra uy nghiêm ngày càng tăng lên.
Mấy tên ngu ngốc này nói cũng không nói, đứng não bổ cái gì vậy? Tô Bạch khinh bỉ, hừ, nhân loại ngu ngốc!
Thường Đức phục hồi tinh thần lại, mời Tô Bạch lên chủ vị, theo trí nhớ nguyên chủ thì mấy năm nay Minh Tịch chân nhân bế quan, việc này đều do mình phụ trách, hắn cũng không từ chối làm gì, lật danh sách ra xem, trên đó ghi lại tên các đệ tử ra ngoài du lịch lần này, tên những đứa trẻ được mang về cùng với xuất thân quê quán và tuổi của chúng.
Vì mấy ngày trước Tô Bạch bị bệnh cho nên việc khảo hạch lần này có thêm Thường Đức và một sư đệ khác tên Bạch Phàm phụ trách.
Mắt lạnh quan sát hai người, Thường Đức mày rậm mắt to mặt mũi trung hậu, còn Bạch Phàm thì mặt mày tinh xảo, hai mắt cong cong, giống như em trai nhà bên, rất dễ làm cho người ta sinh hảo cảm.
“Các vị sư đệ vất vả rồi.” Tô Bạch uống một ngụm trà, không chút keo kiệt khen.
Mấy người đều thụ sủng nhược kinh (*), lỗ tai Thường Đức lại đỏ lên, he he, lần đầu tiên đại sư huynh khen ta đó nha.
Vì ngăn việc thiên vị làm rối kỷ cương, cũng vì kết hợp tư chất bọn nhỏ thật tốt để dạy dỗ, khảo hạch chia làm ba vòng, thí nghiệm linh căn, tính nhẫn nại, ngộ tính, thậm chí phẩm đức.
Con đường tu tiên thanh lãnh tịch mịch, nếu tâm không kiên định, phần lớn đều phải bỏ dở giữa chừng.
Linh căn có hay không, trước khi dẫn bọn nhỏ về đã thí nghiệm rồi, đệ tử nội viện chỉ cần kiểm tra lại tỉ mỉ một lần nữa.
Kết quả kiểm tra linh căn không khác so với đệ tử ngoại viện đã bẩm báo.
Sau đó là ngộ tính, cái thứ ngộ tính này mơ hồ huyền ảo, rất khó phân biệt rõ ràng, theo Tô Bạch thí nghiệm này giống như phỏng vấn ở hiện đại, mỗi người lần lượt tiến lên, chọn lấy một tờ giấy, trên giấy viết vài câu trong ‘Thanh Tâm chú’ hoặc là ‘Luyện Khí pháp quyết’, sau đó phát biểu cảm nghĩ hoặc lý giải của bản thân.
Bởi vì tương đối nhiều thí sinh, Tô Bạch chia chúng làm ba đợt. Tô Bạch, Thường Đức, Bạch Phàm ba người đảm nhiệm chủ khảo ba đợt.
Bọn nhỏ xếp thành hàng, đi lên bốc đề, sau đó cung kính đưa cho Tô Bạch.
“Tâm vô ngoại vật, là chỗ chính đạo, có nghĩa là gì?”
Đứa trẻ kia cẩn thận đáp lại, Tô Bạch vừa nghe vừa nói sư đệ ngoại viện viết những thứ nó nói lên giấy.
Bọn nhỏ đều rất thông minh, trả lời cũng sát đề, cho dù không đưa ra câu trả lời thuyết phục thì cũng có thể giải thích một cách độc đáo, lời nói và suy nghĩ của trẻ nhỏ, thiên chân vô tà, vua não bổ Tô Bạch thích thú nghĩ nói chuyện với mấy đứa trẻ này thật khiến cho người ta vui vẻ.
Qua hơn nửa canh giờ, một đôi tay tinh tế nhỏ gầy đưa giấy lên, Tô Bạch ngẩng đầu liền thấy đôi mắt sâu thẳm, là Mộ Thanh Giác.
Mặt không chút thay đổi nhận tờ giấy, Tô Bạch nghiêm trang hỏi: “Đại đạo nhấp nhô, cả đời truy tác, có nghĩa là gì?”
“Con đường tu tiên nhấp nhô khó đi, bỏ hết thời gian cả đời theo đuổi.”
“Không hối hận?”
Nam chính lắc đầu: “Không hối hận.”
Nhìn sự kiên trì và hy vọng trong mắt đứa trẻ kia, Tô Bạch đột nhiên thấy vừa chột dạ vừa đau lòng. Hắn không quên, ở quyển 1 của tiểu thuyết, nam chính ở Vô Thượng tông mười năm, hoàn toàn đều là bị ngược, con đường tu tiên của y lúc này tràn ngập gian khổ và đả kích.
Thí nghiệm cuối cùng là tính nhẫn nại, cái này tương đối biến thái. Núi Bích Hoa có một dãy bậc thang, tên gọi ‘Thang lên trời’, có chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc. Vô Thương tông xuất thế nhưng cũng nhập thế, nhập thế nhưng không thiệp thế (**). Cư dân dưới núi nếu vững tâm kiên trì, chỉ cần leo hết Thang lên trời này lên tới đài Phi Thăng, Vô Thượng tông sẽ tuyển nhận làm đệ tử hoặc thỏa mãn một nguyện vọng của họ.
Cũng có không ít phàm phu tục tử động tâm đến thử, hoặc vì danh, hoặc vì lợi, nhưng tâm tư bất chính khó mà vượt qua, đều bỏ dở giữa chừng. Đừng nên xem thường Thang lên trời này, chớ nghĩ nó có tên tục, đối với người phàm thậm chí là tu sĩ có đẳng cấp cũng là một khảo nghiệm rất lớn. Ngay cả Tô Bạch cũng không dám tùy tiện đi thử, không nói những thứ khác, gần một vạn bậc thang cũng đủ khiến cho người ta phát điên, huống chi đường núi gập ghềnh, bậc thang dốc đứng, hơn nữa ven đường còn có các loại cấm chế, không thể nghi ngờ đều làm cho cửa ải này càng thêm gian nan.
~
(*) Thụ sủng nhược kinh có nghĩa được sủng ái mà kinh sợ, đọc mấy đam cổ trang chắc cụm từ này quen quá rồi ha.^^~
(**) Xuất thế nhưng cũng nhập thế, nhập thế nhưng không thiệp thế: cái này theo mình nghĩ là ra khỏi thế tục nhưng vẫn có kết nối với thế tục, có kết nối với thế tục nhưng không can dự vào việc của thế tục. Mấy cụm từ trong cổ phong văn khó hiểu ghê.TvT~
_________________
Đứa nhỏ này hiểu chuyện lại nhu thuận một cách thần kỳ, làm việc cũng rất biết điều, hai người đều không phải người nói nhiều, ở chung thực ra lại có chút hòa hợp.
“Đại sư huynh, đại sư huynh, huynh ở đâu?” Nhạc Linh Nhi cầm một đóa không biết là loại gì chạy tới.
Tô Bạch nâng ly trà Mộ Thanh Giác pha, khẽ nhấp một ngụm, đứa trẻ này thật thông minh, mới vài ngày đã học được kỹ thuật pha trà khá tốt.
“Tiểu sư muội, có chuyện gì?” Tô Bạch nhíu mày nhìn Nhạc Linh Nhi, dư quang khóe mắt lại liếc về phía Mộ Thanh Giác. Nhạc Linh Nhi chính là người thứ nhất trong hậu cung của Mộ Thanh Giác, mười năm sau ở đại sảnh ngoại viện nhất kiến chung tình với nam chính, sau đó giống mấy tình tiết máu gà máu chó trong tiểu thuyết mà theo đuổi y. Tục ngữ nói nam theo đuổi nữ cách cả ngọn núi, nữ theo đuổi nam cách mỗi tầng sa. Nam chính lại là ngựa đực nam không biết tiết tháo, cơ hồ không chút nghĩ ngợi liền đồng ý, có điều tình huống hiện tại không đúng lắm, sớm như vậy đã gặp nhau, có muốn nhất kiến chung tình cũng không được, trừ khi Nhạc Linh Nhi có sở thích luyến đồng.
“Sư huynh… Ấy, nó là ai vậy? Sư huynh, nó là đạo đồng của huynh sao? Muội chưa thấy nó bao giờ.” Nhạc Linh Nhi nhìn đứa trẻ đứng cạnh sư huynh mình, ôi ôi, đáng yêu ghê, thật muốn sờ một cái.
Tay lặng lẽ duỗi về phía Mộ Thanh Giác…
Đợi đã, em gái, mau dừng tay!
“Bộp!” Mộ Thanh Giác đánh cái móng heo kia, hung hăng trừng mắt nhìn Nhạc Linh Nhi, liếc thấy Tô Bạch không tức giận mới tiếp tục pha trà.
Nhạc Linh Nhi tính tình từ nhỏ vốn vô pháp vô thiên, chưa có ai dám đối xử với nàng như vậy, trong lúc nhất thời lại thấy cảm giác này… cũng không tệ lắm!
Cho nên, em gái, kỳ thực ngươi chính là một đứa M đúng không?
Nhạc Linh Nhi xoay vòng bám riết lấy Mộ Thanh Giác, Tô Bạch cảm thấy mắt mình sắp đui rồi, cái nhất kiến chung tình kia đâu, tình chàng ý thiếp cũng lại ở đâu rồi!
Muốn tiếp tục đùa giỡn đứa nhỏ kia mà người ta lại chẳng thèm để ý đến mình, Nhạc Linh Nhi không thấy xấu hổ lại làm nũng Tô Bạch: “Sư huynh, huynh tìm thấy đạo đồng này ở đâu vậy, thật đáng yêu, tặng lại cho muội được không?”
Mộ Thanh Giác nghe xong dừng động tác pha trà, nhìn về phía Tô Bạch.
Nhạc Linh Nhi khi nói cười nhìn vô cùng đáng yêu, Tô Bạch lại rất đáng quý mà chống được dụ hoặc đó, khẽ nhíu mày không dễ nhận ra, hắn rất không thích cái giọng điệu như xin chó xin mèo về nuôi này của Nhạc Linh Nhi.
“Ồ, vậy muội dùng Nguyệt Hoa kiếm sư phụ cho muội để đổi, thế nào?”
Nguyệt Hoa kiếm là bảo kiếm Minh Tịch chân nhân tặng cho Nhạc Linh Nhi, đáng tiếc bị nàng không cẩn thận làm mất, việc này bị nàng giấu kỹ, chỉ có Tô Bạch biết, giờ nghe sư huynh nhắc tới nó, Nhạc Linh Nhi liền thấy căng thẳng, ngượng ngùng cười nói: “Muội chỉ nói giỡn với sư huynh thôi mà, ha ha ha ha.”
Tô Bạch: ha ha.
Lúc Nhạc Linh Nhi chạy đi còn có chút không vui, lén trừng mắt nhìn Mộ Thanh Giác.
Mộ Thanh Giác và Tô Bạch đều nhìn thấy, lại đều không thèm để ý.
“Sao ngươi không tặng ta cho nó?” Y thấy được, Tô Bạch rất sủng cái “tiểu sư muội” kia, mà mình chỉ là một người xa lạ mới quen biết có vài ngày, thật sự không cần vì mình mà chọc giận nó.
Ngươi là bảo mệnh phù của ta đó, có thể tùy tiện cho người khác sao? Tô Bạch âm thầm trợn trắng mắt, trên mặt lại đầy vẻ nghiêm túc: “Nói bậy, ta có quyền gì mà quyết định cuộc đời ngươi?”
Mộ Thanh Giác trong lòng chấn động, nhìn Tô Bạch nói: “Ta hiểu rồi.”
Ý, đợi đã, ta đã nói cái gì, mà ngươi hiểu cái gì vậy? Nam chính quả nhiên là khác với người thường mà, sóng điện não cũng chạy khác hẳn.
Mấy ngày trôi qua như vậy, chớp mắt đã tới kỳ khảo hạch.
Sáng sớm hôm nay, Tô Bạch vừa rửa mặt xong thì nhận được Chỉ Hạc truyền âm của Thường Đức sư đệ, mời hắn tới ngoại viện núi Bích Hoa.
Vì một số lý do, ngày hôm trước Tô Bạch đã đưa Mộ Thanh Giác về ngoại viện, lúc gần đi hỏi y: “Khảo hạch ngày mai có nắm chắc không?” Mộ Thanh Giác chỉ im lặng, Tô Bạch cũng không thấy cảm xúc của y có chút biến đổi nào.
Mộ Thanh Giác thành thật lắc đầu, lại nói: “Sẽ cố gắng hết sức.” Y muốn trở nên mạnh mẽ, ý niệm này từ lúc y bước chân vào Vô Thượng tông, từ lúc y gặp được Tô Bạch đã ngày càng mãnh liệt.
Nam chính mi thanh mục tú, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng cũng rất đáng yêu. Tô Bạch biết trong lần khảo hạch này thành tích của y sẽ không tốt, không muốn cho y ôm quá nhiều hy vọng, lại không biết mở miệng khuyên giải như thế nào, lông mày hơi cau lại. Mộ Thanh Giác ngẩng đầu thấy thần sắc của hắn, trong lòng ấm áp, tuy người này bộ dạng luôn lạnh lùng nhưng đáy lòng vẫn quan tâm tới ta, nếu không những ngày qua đã không chăm sóc ta, hôm nay lại lo lắng cho ta như vậy…
“Là phúc không phải họa, là họa không tránh được.” Tô Bạch nghẹn nửa ngày mới nhớ tới câu này trong sách giáo khoa Ngữ văn, hy vọng nam chính có thể hiểu được. Đáng tiếc hắn đã quên, nam chính cho dù có trưởng thành sớm thì cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ 7,8 tuổi, lại còn là một đứa trẻ chưa từng đọc sách, hắn vừa nói xong liền thấy y nhíu mày suy tư.
Tô Bạch sau khi suy xét thử xem muốn giải thích câu này một cách rõ ràng thì cần bao nhiêu chữ, yên lặng bỏ ý nghĩ làm giáo sư Ngữ văn trong đầu.
“Ngươi cứ nhớ kỹ đi.”
“Dạ.” Mộ Thanh Giác thật nghe lời nhớ kỹ mấy chữ này, hôm nay chưa hiểu, sau này ắt sẽ hiểu, người này muốn y nhớ kỹ thì hắn tất có lý do của mình.
Y không biết là, năm tháng sau này, cuộc đời lận đận, đạt được hy vọng, cũng nhiều lần bị đả kích đến tuyệt vọng, thời điểm khổ cực thứ giúp y chống đỡ, đơn giản chính là những lời này, đơn giản chính là người nói với y câu này.
Y không chỉ một lần cảm thấy may mắn bản thân đã nhớ kỹ những lời này, may mắn mình đã gặp được người trước mắt này.
Tô Bạch ngự kiếm bay vào ngoại viện, có rất nhiều đứa trẻ mặc đồng phục đang đứng trên quảng trường, thật quy củ. Phía trước bày mấy chiếc bàn lớn và ghế bành, một nhóm thiếu niên áo trắng hoa văn màu lam đang nhẹ giọng nói chuyện với nhau.
Tô Bạch đi tới, đoan đoan chính chính đứng đó, phiêu miểu như tiên, bọn sư đệ nhìn thấy cũng ngẩn ngơ, nghĩ rằng đại sư huynh đúng là dễ nhìn a, chẳng trách mấy sư tỷ sư muội vừa thấy đại sư huynh liền đỏ mặt, cũng khó trách, chính mình thấy cũng…
Đang lúc suy nghĩ bậy bạ, Tô Bạch mắt lạnh liếc qua, mọi người đều đổ mồ hôi lạnh, âm thầm phỉ nhổ bản thân, nhìn bao nhiêu năm rồi sao vẫn còn như thế này, nếu để đại sư huynh biết suy nghĩ trong lòng mình còn không bị phạt đi Tư Quá Nhai bế quan sao, lại nói, mấy ngày không thấy đại sư huynh nhưng thật ra uy nghiêm ngày càng tăng lên.
Mấy tên ngu ngốc này nói cũng không nói, đứng não bổ cái gì vậy? Tô Bạch khinh bỉ, hừ, nhân loại ngu ngốc!
Thường Đức phục hồi tinh thần lại, mời Tô Bạch lên chủ vị, theo trí nhớ nguyên chủ thì mấy năm nay Minh Tịch chân nhân bế quan, việc này đều do mình phụ trách, hắn cũng không từ chối làm gì, lật danh sách ra xem, trên đó ghi lại tên các đệ tử ra ngoài du lịch lần này, tên những đứa trẻ được mang về cùng với xuất thân quê quán và tuổi của chúng.
Vì mấy ngày trước Tô Bạch bị bệnh cho nên việc khảo hạch lần này có thêm Thường Đức và một sư đệ khác tên Bạch Phàm phụ trách.
Mắt lạnh quan sát hai người, Thường Đức mày rậm mắt to mặt mũi trung hậu, còn Bạch Phàm thì mặt mày tinh xảo, hai mắt cong cong, giống như em trai nhà bên, rất dễ làm cho người ta sinh hảo cảm.
“Các vị sư đệ vất vả rồi.” Tô Bạch uống một ngụm trà, không chút keo kiệt khen.
Mấy người đều thụ sủng nhược kinh (*), lỗ tai Thường Đức lại đỏ lên, he he, lần đầu tiên đại sư huynh khen ta đó nha.
Vì ngăn việc thiên vị làm rối kỷ cương, cũng vì kết hợp tư chất bọn nhỏ thật tốt để dạy dỗ, khảo hạch chia làm ba vòng, thí nghiệm linh căn, tính nhẫn nại, ngộ tính, thậm chí phẩm đức.
Con đường tu tiên thanh lãnh tịch mịch, nếu tâm không kiên định, phần lớn đều phải bỏ dở giữa chừng.
Linh căn có hay không, trước khi dẫn bọn nhỏ về đã thí nghiệm rồi, đệ tử nội viện chỉ cần kiểm tra lại tỉ mỉ một lần nữa.
Kết quả kiểm tra linh căn không khác so với đệ tử ngoại viện đã bẩm báo.
Sau đó là ngộ tính, cái thứ ngộ tính này mơ hồ huyền ảo, rất khó phân biệt rõ ràng, theo Tô Bạch thí nghiệm này giống như phỏng vấn ở hiện đại, mỗi người lần lượt tiến lên, chọn lấy một tờ giấy, trên giấy viết vài câu trong ‘Thanh Tâm chú’ hoặc là ‘Luyện Khí pháp quyết’, sau đó phát biểu cảm nghĩ hoặc lý giải của bản thân.
Bởi vì tương đối nhiều thí sinh, Tô Bạch chia chúng làm ba đợt. Tô Bạch, Thường Đức, Bạch Phàm ba người đảm nhiệm chủ khảo ba đợt.
Bọn nhỏ xếp thành hàng, đi lên bốc đề, sau đó cung kính đưa cho Tô Bạch.
“Tâm vô ngoại vật, là chỗ chính đạo, có nghĩa là gì?”
Đứa trẻ kia cẩn thận đáp lại, Tô Bạch vừa nghe vừa nói sư đệ ngoại viện viết những thứ nó nói lên giấy.
Bọn nhỏ đều rất thông minh, trả lời cũng sát đề, cho dù không đưa ra câu trả lời thuyết phục thì cũng có thể giải thích một cách độc đáo, lời nói và suy nghĩ của trẻ nhỏ, thiên chân vô tà, vua não bổ Tô Bạch thích thú nghĩ nói chuyện với mấy đứa trẻ này thật khiến cho người ta vui vẻ.
Qua hơn nửa canh giờ, một đôi tay tinh tế nhỏ gầy đưa giấy lên, Tô Bạch ngẩng đầu liền thấy đôi mắt sâu thẳm, là Mộ Thanh Giác.
Mặt không chút thay đổi nhận tờ giấy, Tô Bạch nghiêm trang hỏi: “Đại đạo nhấp nhô, cả đời truy tác, có nghĩa là gì?”
“Con đường tu tiên nhấp nhô khó đi, bỏ hết thời gian cả đời theo đuổi.”
“Không hối hận?”
Nam chính lắc đầu: “Không hối hận.”
Nhìn sự kiên trì và hy vọng trong mắt đứa trẻ kia, Tô Bạch đột nhiên thấy vừa chột dạ vừa đau lòng. Hắn không quên, ở quyển 1 của tiểu thuyết, nam chính ở Vô Thượng tông mười năm, hoàn toàn đều là bị ngược, con đường tu tiên của y lúc này tràn ngập gian khổ và đả kích.
Thí nghiệm cuối cùng là tính nhẫn nại, cái này tương đối biến thái. Núi Bích Hoa có một dãy bậc thang, tên gọi ‘Thang lên trời’, có chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc. Vô Thương tông xuất thế nhưng cũng nhập thế, nhập thế nhưng không thiệp thế (**). Cư dân dưới núi nếu vững tâm kiên trì, chỉ cần leo hết Thang lên trời này lên tới đài Phi Thăng, Vô Thượng tông sẽ tuyển nhận làm đệ tử hoặc thỏa mãn một nguyện vọng của họ.
Cũng có không ít phàm phu tục tử động tâm đến thử, hoặc vì danh, hoặc vì lợi, nhưng tâm tư bất chính khó mà vượt qua, đều bỏ dở giữa chừng. Đừng nên xem thường Thang lên trời này, chớ nghĩ nó có tên tục, đối với người phàm thậm chí là tu sĩ có đẳng cấp cũng là một khảo nghiệm rất lớn. Ngay cả Tô Bạch cũng không dám tùy tiện đi thử, không nói những thứ khác, gần một vạn bậc thang cũng đủ khiến cho người ta phát điên, huống chi đường núi gập ghềnh, bậc thang dốc đứng, hơn nữa ven đường còn có các loại cấm chế, không thể nghi ngờ đều làm cho cửa ải này càng thêm gian nan.
~
(*) Thụ sủng nhược kinh có nghĩa được sủng ái mà kinh sợ, đọc mấy đam cổ trang chắc cụm từ này quen quá rồi ha.^^~
(**) Xuất thế nhưng cũng nhập thế, nhập thế nhưng không thiệp thế: cái này theo mình nghĩ là ra khỏi thế tục nhưng vẫn có kết nối với thế tục, có kết nối với thế tục nhưng không can dự vào việc của thế tục. Mấy cụm từ trong cổ phong văn khó hiểu ghê.TvT~
_________________
Tác giả :
Thẩm Hề Hòa