Nam Phi
Chương 45
Cứ như vậy, một kế độc mọc rễ nảy mầm trong đầu Trì Úy: hiện tại đội quân Phi Hổ đang đóng tại thôn Hồng Diệp, việc đánh bại thủy tặc nằm trong tầm tay, đợi cho Vương Trung đắc thắng về Đế Đô báo cáo lại Hoàng thượng chắc chắn sẽ là ngày chết của mình, cho nên y nhất định phải báo cáo tình hình với Hoàng thượng trước hắn, để Hoàng thượng không tin lời hắn nữa. Nhưng phải làm thế nào để khiến Hoàng thượng không tin Vương Trung đây…
Ngộ Quân Diễm!
Cái tên mà ngày thường chỉ nghĩ đến thôi đã khiến y đau đầu lúc này lại trở thành ngọn cỏ cứu mạng xuất hiện trong đầu Trì Úy. Lòng nghi ngờ của Hoàng thượng rất nặng, từ lúc đăng cơ, vì để đảm bảo địa vị của mình không bị uy hiếp mà đã âm thầm sát hại không ít Thân Vương, phụ thân của Ngộ Quân Diễm khi còn tại thế, mặc dù nhìn bề ngoài Hoàng thượng hết mực kính trọng, nhưng chẳng qua chỉ là diễn trò để đám quan văn võ trong triều đình nhìn mà thôi, nếu không đã trong lúc xương cốt của U Vương gia chưa lạnh đã vội vàng gả đứa con ngốc nhà Tô đại nhân cho hắn làm Vương phi. Hoàng thượng tứ hôn, vị Vương phi này Ngộ Quân Diễm muốn bỏ cũng không bỏ được, mà những quan viên có quyền thế trong triều, ai sẽ chịu gả con gái mình làm thiếp của hắn đây? Cho nên con đường muốn dựa vào hôn nhân để tăng cường thế lực cho mình của Ngộ Quân Diễm xem như đã bị Hoàng thượng chặt đứt. Đương nhiên, mức độ tàn ác trong hành động của Hoàng thượng không dừng ở đó, lấy một nam tử làm Vương phi, đời này Ngộ Quân Diễm sẽ không thể có trưởng tử, cho dù sau này có con với tiểu thiếp, thì đứa trẻ đó cũng không thể làm trưởng tử, sau này tước vị, đất đai, tài sản cũng sẽ theo đó mà bị giáng cấp. Mặc dù sách lược đó vô cùng vẹn toàn, nhưng Hoàng thượng vẫn mấy lần phái người tới lệnh cho mình giám sát Ngộ Quân Diễm chặt chẽ, chắc hẳn người này đối với Hoàng thượng như nghẹn trong cổ, chưa diệt trừ khó có thể bình an, nếu Vương Trung và Ngộ Quân Diễm có quan hệ gì đó, đến khi hắn trở lại Đế Đô, e rằng chưa kịp báo cáo tình trạng huyện Trảm Bắc với Hoàng thượng thì đã đầu thân hai nơi rồi.
Nghĩ tới đây, Trì Úy không thể chờ đợi được mà vội vớ lấy giấy bút, viết mật hàm, vạch trần Vương Trung và U An quận vương thông đồng mưu phản, giao lá thư cho một người hầu đáng tin bên cạnh, lệnh gã thừa dịp trời tới đi suốt đêm về huyện Trảm Nam, giao cho chưởng quầy bán dầu đối diện châu phủ.
*
Ngộ Quân Diễm đã mơ một giấc mơ kỳ quái, trong mơ Tô Ngọc Hành vẻ mặt dâm tà, cười đẩy mình xuống, rồi từ từ, từ từ bò lên người mình. Ngộ Quân Diễm muốn đẩy y ra, nhưng chuyện kỳ quái khác đã xảy ra, Ngộ Quân Diễm mặc dù không dám tự xưng là sức lực trời sinh, nhưng bao năm nay hành quân chinh triển luyện tập bắn cung, lực tay của hắn rất mạnh, tuy nhiên lại không thể đẩy được Tô Ngọc Hành. Thấy mình không thể đẩy được y, tốc độ bò lên người hắn của y không chút dừng lại. Thấy Tô Ngọc Hành đã úp sấp trên người mình, Ngộ Quân Diễm hoảng hốt, mở miệng kêu to: “Ngươi làm gì thế?” Nhưng yết hầu lại không phát ra chút âm thanh nào, hơi thở cũng gấp gáp khiến Ngộ Quân Diễm càng thêm kinh hãi, gom hết sức lực vung đến người Tô Ngọc Hành, bàn tay còn chưa chạm vào thân thể y, Ngộ Quân Diễm đã cảm giác tay đau đớn mà giật mình mở mắt.
Cảnh vật trước mắt trở nên quen thuộc, là trong gian phòng của hắn, lúc này Ngộ Quân Diễm mới biết mình vừa nằm mơ, mà đau đớn trên cánh tay là vì cánh tay đặt trên giường của hắn rơi xuống đất. Còn về vì sao hắn lại mơ giấc mơ khó hiểu như thế, Ngộ Quân Diễm quay đầu nhìn Tô Ngọc Hành liền sáng tỏ. Nửa người y đều áp trên người hắn, khó tránh trong lúc mơ hắn lại cảm thấy mình thở không ra hơi.
“Này, tỉnh dậy.” Ngộ Quân Diễm tức giận lay Tô Ngọc Hành, “Mau tỉnh lại, ngươi muốn đè chết ta sao?”
“Ưm, sao thế?” Tô Ngọc Hành nhập nhèm mở mắt, nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, mơ màng nói, “Còn sớm mà, để ta ngủ thêm một lát.”
“Có thể để ngươi ngủ…” Ngộ Quân Diễm thấy y không hề nhận ra đang nằm trên người mình, đành phải nói, “…nhưng ngươi cũng đừng đè lên ta chứ!”
Nghe Ngộ Quân Diễm nói như vậy, Tô Ngọc Hành mới phát hiện nửa người mình đang áp trên người hắn, vội dời thân thể, không ngừng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, ta không biết mình đè lên ngươi, chả trách trong mơ lại cảm thấy giường hôm nay êm ái như vậy.”
“Bổn vương không phải giường của ngươi!” Ngộ Quân Diễm tức giận nói, “Dịch vào bên trong một chút, ta sắp bị ngươi chèn đến lăn xuống dưới giường rồi.”
Tô Ngọc Hành vội vàng dịch vào, còn trùm chăn qua cánh tay lộ ra ngoài của Ngộ Quân Diễm: “Coi chừng cảm lạnh.”
Ngộ Quân Diễm nằm trên giường, phát giác Tô Ngọc Hành đang nhìn mình, khó hiểu hỏi: “Sao thế? Không phải ngươi buồn ngủ sao? Nhìn ta làm gì?”
“Ngươi cảm thấy nóng sao?” Tô Ngọc Hành không trả lời câu hỏi của hắn, mà hỏi ngược lại hắn, “Trên trán ngươi đầy mồ hôi kìa. Bây giờ tuy thời tiết đã bắt đầu ấm áp hơn, nhưng cũng đến nỗi ra mồ hôi chứ.”
Ngộ Quân Diễm nhớ tới giấc mộng vừa rồi, thầm nghĩ gặp mộng như vậy, bị đổ môi hôi lạnh cũng không có gì kỳ lạ.
“Đổ mồ hôi trộm không phải chuyện tốt.” Tô Ngọc Hành nghiêm túc nói, “Hẳn là bị nóng mà phá ra, ngày mai ta bốc cho ngươi thang thuốc, ngươi nhớ uống đúng giờ, uống trong vài ngày xem có tốt hơn không.”
“Uống thuốc? Ta đang êm đẹp tại sao phải uống thuốc?” Ngộ Quân Diễm kiên quyết cự tuyệt nói, “Ta không bệnh, không uống!”
“Đừng sợ thầy giấu bệnh!” Vẻ mặt của Tô Ngọc Hành càng thêm nghiêm túc, còn mang giọng điệu dạy dỗ, “Dưỡng bệnh như nuôi hổ, có câu…”
“Được rồi, được rồi, ta biết rồi.” Ngộ Quân Diễm ngăn Tô Ngọc Hành đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt lại, giọng điệu của y lúc này giống quân y theo hắn hành quân như đúc, có phải đại phu đều có giọng điệu dạy dỗ không thành thế này không? Nhưng Ngộ Quân Diễm đâu thể nói cho Tô Ngọc Hành là vì hắn nằm mơ y leo lên người hắn mới bị dọa cho đổ mồ hôi. Vì vậy chỉ có thể nói: “Ta biết rồi, đều nghe theo ngươi. Mau ngủ đi, ngày mai còn phải chiến đấu với thủy tặc.”
Tô Ngọc Hành nói: “Ngày mai ta muốn đi cùng ngươi.”
“Ngươi ở lại thôn Hồng Diệp đi.” Ngộ Quân Diễm cự tuyệt, “Nơi này tương đối an toàn.”
“Ta không sợ nguy hiểm.” Tô Ngọc Hành ngắt lời hắn, “Mặc dù bao nhiêu năm nay ta vì tiếc mạng sống mà giả ngây giả dại, nhưng Tô Ngọc Hành tuyệt đối không phải là một người sợ chết! Huống hồ khi chiến đấu trên sông, nếu như có sĩ tốt bị thương thì làm thế nào? Mặc dù lập tức có đội quân vận chuyển bọn họ về thôn, nhưng cũng mất một thời gian mới tới nơi. Cứu người như cứu hỏa, không thể đợi được, nếu không sẽ để lỡ mất thời cơ cứu chữa. Ta đi theo vừa có thể kịp thời cứu người, cũng tranh thủ thêm cơ hội sống sót cho bọn họ.”
Ngộ Quân Diễm nghe xong lời của Tô Ngọc Hành, cảm thấy rất có lý, suy nghĩ hồi lâu mới gật đầu nói: “Được rồi, vậy ngươi đi cùng chúng ta, nhưng nhất định phải chú ý tự bảo vệ mình.”
Tô Ngọc Hành thấy hắn đồng ý, đôi mắt tròn xoe trắng đen rõ ràng cong thành hai vầng trăng, nói: “Ngươi yên tâm.”
Ngộ Quân Diễm!
Cái tên mà ngày thường chỉ nghĩ đến thôi đã khiến y đau đầu lúc này lại trở thành ngọn cỏ cứu mạng xuất hiện trong đầu Trì Úy. Lòng nghi ngờ của Hoàng thượng rất nặng, từ lúc đăng cơ, vì để đảm bảo địa vị của mình không bị uy hiếp mà đã âm thầm sát hại không ít Thân Vương, phụ thân của Ngộ Quân Diễm khi còn tại thế, mặc dù nhìn bề ngoài Hoàng thượng hết mực kính trọng, nhưng chẳng qua chỉ là diễn trò để đám quan văn võ trong triều đình nhìn mà thôi, nếu không đã trong lúc xương cốt của U Vương gia chưa lạnh đã vội vàng gả đứa con ngốc nhà Tô đại nhân cho hắn làm Vương phi. Hoàng thượng tứ hôn, vị Vương phi này Ngộ Quân Diễm muốn bỏ cũng không bỏ được, mà những quan viên có quyền thế trong triều, ai sẽ chịu gả con gái mình làm thiếp của hắn đây? Cho nên con đường muốn dựa vào hôn nhân để tăng cường thế lực cho mình của Ngộ Quân Diễm xem như đã bị Hoàng thượng chặt đứt. Đương nhiên, mức độ tàn ác trong hành động của Hoàng thượng không dừng ở đó, lấy một nam tử làm Vương phi, đời này Ngộ Quân Diễm sẽ không thể có trưởng tử, cho dù sau này có con với tiểu thiếp, thì đứa trẻ đó cũng không thể làm trưởng tử, sau này tước vị, đất đai, tài sản cũng sẽ theo đó mà bị giáng cấp. Mặc dù sách lược đó vô cùng vẹn toàn, nhưng Hoàng thượng vẫn mấy lần phái người tới lệnh cho mình giám sát Ngộ Quân Diễm chặt chẽ, chắc hẳn người này đối với Hoàng thượng như nghẹn trong cổ, chưa diệt trừ khó có thể bình an, nếu Vương Trung và Ngộ Quân Diễm có quan hệ gì đó, đến khi hắn trở lại Đế Đô, e rằng chưa kịp báo cáo tình trạng huyện Trảm Bắc với Hoàng thượng thì đã đầu thân hai nơi rồi.
Nghĩ tới đây, Trì Úy không thể chờ đợi được mà vội vớ lấy giấy bút, viết mật hàm, vạch trần Vương Trung và U An quận vương thông đồng mưu phản, giao lá thư cho một người hầu đáng tin bên cạnh, lệnh gã thừa dịp trời tới đi suốt đêm về huyện Trảm Nam, giao cho chưởng quầy bán dầu đối diện châu phủ.
*
Ngộ Quân Diễm đã mơ một giấc mơ kỳ quái, trong mơ Tô Ngọc Hành vẻ mặt dâm tà, cười đẩy mình xuống, rồi từ từ, từ từ bò lên người mình. Ngộ Quân Diễm muốn đẩy y ra, nhưng chuyện kỳ quái khác đã xảy ra, Ngộ Quân Diễm mặc dù không dám tự xưng là sức lực trời sinh, nhưng bao năm nay hành quân chinh triển luyện tập bắn cung, lực tay của hắn rất mạnh, tuy nhiên lại không thể đẩy được Tô Ngọc Hành. Thấy mình không thể đẩy được y, tốc độ bò lên người hắn của y không chút dừng lại. Thấy Tô Ngọc Hành đã úp sấp trên người mình, Ngộ Quân Diễm hoảng hốt, mở miệng kêu to: “Ngươi làm gì thế?” Nhưng yết hầu lại không phát ra chút âm thanh nào, hơi thở cũng gấp gáp khiến Ngộ Quân Diễm càng thêm kinh hãi, gom hết sức lực vung đến người Tô Ngọc Hành, bàn tay còn chưa chạm vào thân thể y, Ngộ Quân Diễm đã cảm giác tay đau đớn mà giật mình mở mắt.
Cảnh vật trước mắt trở nên quen thuộc, là trong gian phòng của hắn, lúc này Ngộ Quân Diễm mới biết mình vừa nằm mơ, mà đau đớn trên cánh tay là vì cánh tay đặt trên giường của hắn rơi xuống đất. Còn về vì sao hắn lại mơ giấc mơ khó hiểu như thế, Ngộ Quân Diễm quay đầu nhìn Tô Ngọc Hành liền sáng tỏ. Nửa người y đều áp trên người hắn, khó tránh trong lúc mơ hắn lại cảm thấy mình thở không ra hơi.
“Này, tỉnh dậy.” Ngộ Quân Diễm tức giận lay Tô Ngọc Hành, “Mau tỉnh lại, ngươi muốn đè chết ta sao?”
“Ưm, sao thế?” Tô Ngọc Hành nhập nhèm mở mắt, nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, mơ màng nói, “Còn sớm mà, để ta ngủ thêm một lát.”
“Có thể để ngươi ngủ…” Ngộ Quân Diễm thấy y không hề nhận ra đang nằm trên người mình, đành phải nói, “…nhưng ngươi cũng đừng đè lên ta chứ!”
Nghe Ngộ Quân Diễm nói như vậy, Tô Ngọc Hành mới phát hiện nửa người mình đang áp trên người hắn, vội dời thân thể, không ngừng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, ta không biết mình đè lên ngươi, chả trách trong mơ lại cảm thấy giường hôm nay êm ái như vậy.”
“Bổn vương không phải giường của ngươi!” Ngộ Quân Diễm tức giận nói, “Dịch vào bên trong một chút, ta sắp bị ngươi chèn đến lăn xuống dưới giường rồi.”
Tô Ngọc Hành vội vàng dịch vào, còn trùm chăn qua cánh tay lộ ra ngoài của Ngộ Quân Diễm: “Coi chừng cảm lạnh.”
Ngộ Quân Diễm nằm trên giường, phát giác Tô Ngọc Hành đang nhìn mình, khó hiểu hỏi: “Sao thế? Không phải ngươi buồn ngủ sao? Nhìn ta làm gì?”
“Ngươi cảm thấy nóng sao?” Tô Ngọc Hành không trả lời câu hỏi của hắn, mà hỏi ngược lại hắn, “Trên trán ngươi đầy mồ hôi kìa. Bây giờ tuy thời tiết đã bắt đầu ấm áp hơn, nhưng cũng đến nỗi ra mồ hôi chứ.”
Ngộ Quân Diễm nhớ tới giấc mộng vừa rồi, thầm nghĩ gặp mộng như vậy, bị đổ môi hôi lạnh cũng không có gì kỳ lạ.
“Đổ mồ hôi trộm không phải chuyện tốt.” Tô Ngọc Hành nghiêm túc nói, “Hẳn là bị nóng mà phá ra, ngày mai ta bốc cho ngươi thang thuốc, ngươi nhớ uống đúng giờ, uống trong vài ngày xem có tốt hơn không.”
“Uống thuốc? Ta đang êm đẹp tại sao phải uống thuốc?” Ngộ Quân Diễm kiên quyết cự tuyệt nói, “Ta không bệnh, không uống!”
“Đừng sợ thầy giấu bệnh!” Vẻ mặt của Tô Ngọc Hành càng thêm nghiêm túc, còn mang giọng điệu dạy dỗ, “Dưỡng bệnh như nuôi hổ, có câu…”
“Được rồi, được rồi, ta biết rồi.” Ngộ Quân Diễm ngăn Tô Ngọc Hành đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt lại, giọng điệu của y lúc này giống quân y theo hắn hành quân như đúc, có phải đại phu đều có giọng điệu dạy dỗ không thành thế này không? Nhưng Ngộ Quân Diễm đâu thể nói cho Tô Ngọc Hành là vì hắn nằm mơ y leo lên người hắn mới bị dọa cho đổ mồ hôi. Vì vậy chỉ có thể nói: “Ta biết rồi, đều nghe theo ngươi. Mau ngủ đi, ngày mai còn phải chiến đấu với thủy tặc.”
Tô Ngọc Hành nói: “Ngày mai ta muốn đi cùng ngươi.”
“Ngươi ở lại thôn Hồng Diệp đi.” Ngộ Quân Diễm cự tuyệt, “Nơi này tương đối an toàn.”
“Ta không sợ nguy hiểm.” Tô Ngọc Hành ngắt lời hắn, “Mặc dù bao nhiêu năm nay ta vì tiếc mạng sống mà giả ngây giả dại, nhưng Tô Ngọc Hành tuyệt đối không phải là một người sợ chết! Huống hồ khi chiến đấu trên sông, nếu như có sĩ tốt bị thương thì làm thế nào? Mặc dù lập tức có đội quân vận chuyển bọn họ về thôn, nhưng cũng mất một thời gian mới tới nơi. Cứu người như cứu hỏa, không thể đợi được, nếu không sẽ để lỡ mất thời cơ cứu chữa. Ta đi theo vừa có thể kịp thời cứu người, cũng tranh thủ thêm cơ hội sống sót cho bọn họ.”
Ngộ Quân Diễm nghe xong lời của Tô Ngọc Hành, cảm thấy rất có lý, suy nghĩ hồi lâu mới gật đầu nói: “Được rồi, vậy ngươi đi cùng chúng ta, nhưng nhất định phải chú ý tự bảo vệ mình.”
Tô Ngọc Hành thấy hắn đồng ý, đôi mắt tròn xoe trắng đen rõ ràng cong thành hai vầng trăng, nói: “Ngươi yên tâm.”
Tác giả :
Ngũ Sắc Mạn Đà La