Nam Phi
Chương 136
Ngày hôm sau, có một người xuyên qua lưới độc của Kim Ngôn. Người nọ mặc áo vải, có lẽ là đã giặt rất nhiều lần nên áo đã bạc màu, làn da ngăm đen, nhìn có chút phong trần. Người nọ dẫn một con ngựa gầy, dáng vẻ không chút thu hút, ai có thể ngờ người nọ lại chính là Bang chủ của giang hồ đệ nhất đại bang hội, Thanh Y hội, Phượng Cửu?
“Bang chủ!” Kim Ngôn nhìn thấy Phượng Cửu, lập tức nghênh đón, “Thuộc hạ may mắn không nhục sứ mạng, hai vị công tử đang ở bên trong quán trọ.”
“Rất tốt.” Phượng Cửu gật đầu, “Dẫn ta đi gặp họ.”
Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm đang ăn sáng, không biết có phải đêm qua đứa trẻ động quá nhiều làm Ngộ Quân Diễm ngủ không ngon giấc, Tô Ngọc Hành cảm thấy sắc mặt của hắn hơi tái, cả người cũng uể oải không có tinh thần. Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ. Tô Ngọc Hành tưởng tiểu nhị tới thu dọn bàn ăn, đứng lên mở cửa, thấy đối diện là một ông lão gầy gò.
“Các hạ tìm ai?”
“Các người.” Ông lão trả lời ngắn gọn.
Tô Ngọc Hành thấy ông lão tuổi chừng hơn năm mươi nhưng nét mặt tươi sáng, giọng như chuông đồng, lại thấy huyệt Thái Dương của ông nhẹ phập phồng chứng tỏ nội lực rất sâu, suy đoán thân phận của ông, hỏi: “Ngài là…?”
“Phượng Cửu.” Ông lão trả lời luôn ngắn gọn.
Phượng Cửu? Bang chủ Thanh Y hội, Phượng Cửu?
Đến lúc này, ngay cả Ngộ Quân Diễm đang dùng bữa cũng đặt bát đũa xuống, đi ra gặp gỡ bá vương nổi danh giang hồ. Phượng Cửu đã hơn sáu mươi, nhưng ông lão trước mặt nhìn mới có vẻ hơn năm mươi. Hắn do dự một chút, hỏi: “Ngài là Bang chủ Thanh Y hội?”
Phượng Cửu gật đầu: “Đúng vậy.”
Tô Ngọc Hành hỏi: “Ngài năm nay thọ bao nhiêu?”
Phượng Cửu không ngờ bọn họ sẽ hỏi tuổi của mình, thuận miệng đáp: “Sáu mươi lăm.”
Ngộ Quân Diễm đã hiểu được tại sao Phượng Miễn không đợi được. Với diện mạo và tinh thần của Phượng Cửu trước mặt, nếu như không xảy ra việc gì ngoài ý muốn, có lẽ sẽ sống đến hơn trăm tuổi. Nói không chừng Phượng Miễn không thể đợi được đến lúc cha hắn nằm xuống. Một Phượng Miễn một lòng muốn ngồi lên vị trí Bang chủ, phát triển Thanh Y hội trở thành một bang phái thuộc về riêng họ mình như Nam Cung thế gia sao có thể không ra tay trước để chiếm lợi thế?
“Thì ra là Phượng bang chủ.” Tô Ngọc Hành cảm thấy cứ để Phượng Cửu đứng ngoài cửa không được hay cho lắm, y nghiêng người nhường đường, “Mời vào.”
Phượng Cửu bước vào, đầu tiên là ôm quyền nói với Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm: “Lão phu không biết cách dạy con, nếu đắc tội kính xin hai vị tiểu huynh đệ bao dung, tha thứ.”
Hai người thấy thế vội vàng đáp lễ: “Phượng bang chủ nói quá lời.”
Phượng Cửu khoát tay: “Hai vị tiểu huynh đệ chớ câu nệ. Lần này ta tới chính là muốn bắt đứa con bất hiếu này về quản giáo! Hừ! Thật không biết nó kiếm đâu ra lá gan mà lại dám giao dịch với người Tây Ngõa!”
Lúc này Kim Ngôn đã đi tới, nói: “Bang chủ, ngài một đường bôn ba khổ cực, thuộc hạ đã sai người chuẩn bị nước ấm, mời ngài tắm rửa tẩy trần.”
“Cũng là tiểu tử ngươi chu đáo!” Phượng Cửu cười cởi mở, “Được rồi. Ngươi sai người chuẩn bị rượu và thức ăn. Gặp được nhau chính là duyên phận, hôm nay ta muốn sảng khoái uống với hai vị tiểu huynh đệ mấy chén!”
Một lát sau, Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm được mời tới dự tiệc, nhận thấy lời đồn quả không sai. Thức ăn Phượng Cửu chuẩn bị đều là những món ăn bình thường, nhưng trên bàn lại bày một vò rượu lớn, bên cạnh vò rượu không phải là ly mà là mấy cái bát lớn, nhìn có vẻ rất hào sảng.
“Nào! Rót thật đầy!” Phượng Cửu đứng dậy, đích thân rót rượu cho Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm.
Ngộ Quân Diễm giơ tay chặn miệng bát, nói: “Ta uống trà là được rồi.”
Trên bàn rượu, thấy một người không chịu uống là việc vô cùng mất hứng. Nhưng Phượng Cửu lại không để ý, cũng không cố mời rượu nữa, mà vươn tay qua Ngộ Quân Diễm, rót đầy rượu cho Tô Ngọc Hành.
“Nào! Khà!” Phượng Cửu giơ bát rượu lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, cười to nói, “Ha ha, sảng khoái!”
Chòm râu dính rượu của Phượng Cửu theo tiếng cười mà khẽ rung động, giọt rượu theo đó mà rơi xuống. Mặc dù lúc ở trong quân doanh, Tô Ngọc Hành đã từng cùng Ngộ Quân Diễm đi uống rượu, nhưng so với quân doanh câu nệ, Phượng Cửu phóng khoáng thế này khiến y lần đầu cảm nhận được sự tiêu sái, không chút gò bó đặc trưng của người giang hồ, cũng vì thế mà càng thêm thoải mái.
“Nào, một bát nữa!” Phượng Cửu lại rót rượu cho Tô Ngọc Hành. Tô Ngọc Hành lây tiếng cười sảng lảng của ông, ai mời cũng không từ chối, uống liền mấy bát, làm Ngộ Quân Diễm ở bên cạnh nhìn y bằng ánh mắt kinh ngạc.
Tô Ngọc Hành như thể chưa từng được uống rượu sảng khoái như vậy, một bát lại một bát rượu cay nồng rót vào miệng, làm y tạm quen đi tất cả phiền não.
Ăn xong, Ngộ Quân Diễm thấy mệt mỏi, Tô Ngọc Hành đỡ hắn về phòng, Ngộ Quân Diễm hỏi: “Nhìn ngươi hôm nay có vẻ rất vui?”
“Vậy sao?” Tô Ngọc Hành sờ lên gò má nóng bừng của mình cười nói, “Chỉ là uống hơi nhiều.”
“Không phải chỉ uống hơi nhiều.” Ngộ Quân Diễm nói, “Ta chưa từng thấy ngươi uống nhiều rượu như vậy, còn uống đến chưa thỏa mãn.”
“Thật sao? Vậy hả?” Tô Ngọc Hành nheo mắt lại cười nói, “Hôm nay ta mới biết được rượu hóa ra là thứ tốt như vậy.”
“Ngươi nhiễm tật xấu của đám cỏ dại giang hồ đó rồi hả?” Giọng điệu của Ngộ Quân Diễm đầy khinh thường.
Tô Ngọc Hành ngẩn ra, nụ cười trên mặt lập tức rút đi, chỉ để lại chua xót và bất đắc dĩ.
Ngộ Quân Diễm cảm thấy mí mắt nặng nề, cũng không nhận ra vẻ mặt của Tô Ngọc Hành đã trầm xuống, ôm bụng lớn nằm xuống giường.
Tô Ngọc Hành lại chưa thấy buồn ngủ. Tâm trạng vui vẻ trên bàn rượu vừa rồi đã bị mấy lời của Ngộ Quân Diễm làm cho biến mất hết cả. Y phiền muộn ra khỏi phòng, đi dạo vẩn vơ trong sân, lại tình cờ nhìn thấy Phượng Cửu đang ngồi trên ghế đá dưới tán cây lau kiếm.
“Tiểu huynh đệ, cậu cũng ra tiêu thực hả?” Gò má Phượng Cửu vẫn ửng hồng men rượu, ngoắc y lại, “Tới đây ngồi đi.”
“Đây là kiếm của Phượng bang chủ?” Tô Ngọc Hành đi qua, tò mò muốn nhìn xem thanh kiếm của Bang chủ Thanh Y hội là thứ vũ khí tuyệt thế bậc nào, kết quả vừa nhìn thấy, ngoại trừ thất vọng còn có chút sửng sốt – đó lại là một thanh kiếm vô cùng bình thường.
“Đúng vậy, đã dùng ba năm.” Phượng Cửu vừa lau vừa nói, “Bị sứt mẻ nhiều rồi, lưỡi kiếm cũng không còn sắc nữa, sợ rằng chẳng bao lâu nữa lại phải đổi…”
Giọng điệu có chút không nỡ và tiếc nuối.
Phượng Cửu thấy Tô Ngọc Hành ngẩn người nhìn kiếm trong tay mình, cười nói: “Cậu chớ thấy nó không còn sắc bén, nó rất hời đó. Mười mấy lượng bạc một thanh, một thanh dùng ba năm, coi như đáng giá rồi. Nếu cậu muốn mua, ta giới thiệu cho cậu một thợ rèn, nói tên của ta ra, còn được giảm giá nữa đó.”
Tô Ngọc Hành thấy người có đầu óc kinh doanh như Phượng Bang chủ lại chỉ dùng một thanh kiếm vô cùng tầm thường trở thành một cao thủ đứng đầu giang hồ, dáng vẻ chất phác tự nhiên, giấu đi sự sắc bén. Nếu người thế này mà là cỏ dại giang hồ, vậy y tình nguyện làm một bụi cỏ giang hồ như ông.
“Đa tạ ý tốt của Phượng bang chủ.” Tô Ngọc Hành cười nói, “Sau này nếu ta muốn mua kiếm nhất định sẽ tìm ông.”
“Tô huynh đệ là đại phu?”
Phượng Cửu thuận miệng hỏi một câu khiến Tô Ngọc Hành lập tức cảnh giác, lui về phía sau một bước nhỏ. Sao ông ta lại biết y là đại phu?
“Cậu chớ căng thẳng.” Phượng Cửu như biết được suy nghĩ trong lòng Tô Ngọc Hành, cười nói, “Lão phu ngửi thấy trên người cậu có mùi thảo dược. Nếu không phải ngày ngày tiếp xúc với dược liệu, mùi thảo dược cũng không lưu trên người lâu như vậy.”
Tô Ngọc Hành hiểu ra, nói: “Phượng bang chủ thật tinh tế.”
Phượng Cửu cười lắc đầu: “Lão phu không phải người tinh tế gì, chỉ dựa vào thân thể xem như cường tráng, tai không điếc, mắt không mù mà thôi, cho nên mới ngửi được mùi thuốc trên người cậu, mới thấy được… vết chai trên ngón tay của vị huynh đệ đi cùng cậu.”
Nói đến đây, Phượng Cửu nặng nề thở dài: “Thật ra, ta đã sớm nhìn ra tên tiểu tử Phượng Miễn vô liêm sỉ gom góp tiền tài khắp nơi để xây dựng sơn trang chết tiệt kia, cũng biết nó lén qua lại với người Tây Ngõa. Lúc ấy ta còn nghĩ, nếu nó thể tìm cách giao thương với người Tây Ngõa, kiếm chút tiền cũng không có gì không tốt. Ai ngờ… Ai, ta nên sớm nghĩ ra tên tiểu tử đó chẳng phải người làm ăn buôn bán đứng đắn!”
Tô Ngọc Hành đột nhiên hỏi: “Hình như Phượng bang chủ không bài xích việc giao thương với người Tây Ngõa?”
“Sao phải bài xích?” Phượng Cửu hỏi ngược lại, “Trao đổi vật dụng như nhu cầu không phải là một chuyện tốt sao?”
Cách nghĩ rất hợp ý mình của Phượng Cửu làm Tô Ngọc Hành rất bất ngờ.
Phượng Cửu nói tiếp: “Mấy năm này Nguyên Quốc chúng ta đánh tới đánh lui, không phải là vì tranh đoạt đất đai và tài nguyên sao? Thay vì đối chọi gay gắt, chẳng ai được lợi, chi bằng cùng nhau hợp tác, trao đổi tài nguyên, nhưng vậy đối với dân chúng hai nước đều có lợi.”
Tô Ngọc Hành nghe vậy gật đầu lia lịa, y hoàn toàn tán thành quan điểm này của Phượng Cửu.
“To gan nói một câu, đối với dân chúng chúng ta mà nói, có thể an cư lạc nghiệp mới là phúc, thiên hạ họ gì nào có quan hệ?”
“Bang chủ!” Kim Ngôn nhìn thấy Phượng Cửu, lập tức nghênh đón, “Thuộc hạ may mắn không nhục sứ mạng, hai vị công tử đang ở bên trong quán trọ.”
“Rất tốt.” Phượng Cửu gật đầu, “Dẫn ta đi gặp họ.”
Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm đang ăn sáng, không biết có phải đêm qua đứa trẻ động quá nhiều làm Ngộ Quân Diễm ngủ không ngon giấc, Tô Ngọc Hành cảm thấy sắc mặt của hắn hơi tái, cả người cũng uể oải không có tinh thần. Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ. Tô Ngọc Hành tưởng tiểu nhị tới thu dọn bàn ăn, đứng lên mở cửa, thấy đối diện là một ông lão gầy gò.
“Các hạ tìm ai?”
“Các người.” Ông lão trả lời ngắn gọn.
Tô Ngọc Hành thấy ông lão tuổi chừng hơn năm mươi nhưng nét mặt tươi sáng, giọng như chuông đồng, lại thấy huyệt Thái Dương của ông nhẹ phập phồng chứng tỏ nội lực rất sâu, suy đoán thân phận của ông, hỏi: “Ngài là…?”
“Phượng Cửu.” Ông lão trả lời luôn ngắn gọn.
Phượng Cửu? Bang chủ Thanh Y hội, Phượng Cửu?
Đến lúc này, ngay cả Ngộ Quân Diễm đang dùng bữa cũng đặt bát đũa xuống, đi ra gặp gỡ bá vương nổi danh giang hồ. Phượng Cửu đã hơn sáu mươi, nhưng ông lão trước mặt nhìn mới có vẻ hơn năm mươi. Hắn do dự một chút, hỏi: “Ngài là Bang chủ Thanh Y hội?”
Phượng Cửu gật đầu: “Đúng vậy.”
Tô Ngọc Hành hỏi: “Ngài năm nay thọ bao nhiêu?”
Phượng Cửu không ngờ bọn họ sẽ hỏi tuổi của mình, thuận miệng đáp: “Sáu mươi lăm.”
Ngộ Quân Diễm đã hiểu được tại sao Phượng Miễn không đợi được. Với diện mạo và tinh thần của Phượng Cửu trước mặt, nếu như không xảy ra việc gì ngoài ý muốn, có lẽ sẽ sống đến hơn trăm tuổi. Nói không chừng Phượng Miễn không thể đợi được đến lúc cha hắn nằm xuống. Một Phượng Miễn một lòng muốn ngồi lên vị trí Bang chủ, phát triển Thanh Y hội trở thành một bang phái thuộc về riêng họ mình như Nam Cung thế gia sao có thể không ra tay trước để chiếm lợi thế?
“Thì ra là Phượng bang chủ.” Tô Ngọc Hành cảm thấy cứ để Phượng Cửu đứng ngoài cửa không được hay cho lắm, y nghiêng người nhường đường, “Mời vào.”
Phượng Cửu bước vào, đầu tiên là ôm quyền nói với Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm: “Lão phu không biết cách dạy con, nếu đắc tội kính xin hai vị tiểu huynh đệ bao dung, tha thứ.”
Hai người thấy thế vội vàng đáp lễ: “Phượng bang chủ nói quá lời.”
Phượng Cửu khoát tay: “Hai vị tiểu huynh đệ chớ câu nệ. Lần này ta tới chính là muốn bắt đứa con bất hiếu này về quản giáo! Hừ! Thật không biết nó kiếm đâu ra lá gan mà lại dám giao dịch với người Tây Ngõa!”
Lúc này Kim Ngôn đã đi tới, nói: “Bang chủ, ngài một đường bôn ba khổ cực, thuộc hạ đã sai người chuẩn bị nước ấm, mời ngài tắm rửa tẩy trần.”
“Cũng là tiểu tử ngươi chu đáo!” Phượng Cửu cười cởi mở, “Được rồi. Ngươi sai người chuẩn bị rượu và thức ăn. Gặp được nhau chính là duyên phận, hôm nay ta muốn sảng khoái uống với hai vị tiểu huynh đệ mấy chén!”
Một lát sau, Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm được mời tới dự tiệc, nhận thấy lời đồn quả không sai. Thức ăn Phượng Cửu chuẩn bị đều là những món ăn bình thường, nhưng trên bàn lại bày một vò rượu lớn, bên cạnh vò rượu không phải là ly mà là mấy cái bát lớn, nhìn có vẻ rất hào sảng.
“Nào! Rót thật đầy!” Phượng Cửu đứng dậy, đích thân rót rượu cho Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm.
Ngộ Quân Diễm giơ tay chặn miệng bát, nói: “Ta uống trà là được rồi.”
Trên bàn rượu, thấy một người không chịu uống là việc vô cùng mất hứng. Nhưng Phượng Cửu lại không để ý, cũng không cố mời rượu nữa, mà vươn tay qua Ngộ Quân Diễm, rót đầy rượu cho Tô Ngọc Hành.
“Nào! Khà!” Phượng Cửu giơ bát rượu lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, cười to nói, “Ha ha, sảng khoái!”
Chòm râu dính rượu của Phượng Cửu theo tiếng cười mà khẽ rung động, giọt rượu theo đó mà rơi xuống. Mặc dù lúc ở trong quân doanh, Tô Ngọc Hành đã từng cùng Ngộ Quân Diễm đi uống rượu, nhưng so với quân doanh câu nệ, Phượng Cửu phóng khoáng thế này khiến y lần đầu cảm nhận được sự tiêu sái, không chút gò bó đặc trưng của người giang hồ, cũng vì thế mà càng thêm thoải mái.
“Nào, một bát nữa!” Phượng Cửu lại rót rượu cho Tô Ngọc Hành. Tô Ngọc Hành lây tiếng cười sảng lảng của ông, ai mời cũng không từ chối, uống liền mấy bát, làm Ngộ Quân Diễm ở bên cạnh nhìn y bằng ánh mắt kinh ngạc.
Tô Ngọc Hành như thể chưa từng được uống rượu sảng khoái như vậy, một bát lại một bát rượu cay nồng rót vào miệng, làm y tạm quen đi tất cả phiền não.
Ăn xong, Ngộ Quân Diễm thấy mệt mỏi, Tô Ngọc Hành đỡ hắn về phòng, Ngộ Quân Diễm hỏi: “Nhìn ngươi hôm nay có vẻ rất vui?”
“Vậy sao?” Tô Ngọc Hành sờ lên gò má nóng bừng của mình cười nói, “Chỉ là uống hơi nhiều.”
“Không phải chỉ uống hơi nhiều.” Ngộ Quân Diễm nói, “Ta chưa từng thấy ngươi uống nhiều rượu như vậy, còn uống đến chưa thỏa mãn.”
“Thật sao? Vậy hả?” Tô Ngọc Hành nheo mắt lại cười nói, “Hôm nay ta mới biết được rượu hóa ra là thứ tốt như vậy.”
“Ngươi nhiễm tật xấu của đám cỏ dại giang hồ đó rồi hả?” Giọng điệu của Ngộ Quân Diễm đầy khinh thường.
Tô Ngọc Hành ngẩn ra, nụ cười trên mặt lập tức rút đi, chỉ để lại chua xót và bất đắc dĩ.
Ngộ Quân Diễm cảm thấy mí mắt nặng nề, cũng không nhận ra vẻ mặt của Tô Ngọc Hành đã trầm xuống, ôm bụng lớn nằm xuống giường.
Tô Ngọc Hành lại chưa thấy buồn ngủ. Tâm trạng vui vẻ trên bàn rượu vừa rồi đã bị mấy lời của Ngộ Quân Diễm làm cho biến mất hết cả. Y phiền muộn ra khỏi phòng, đi dạo vẩn vơ trong sân, lại tình cờ nhìn thấy Phượng Cửu đang ngồi trên ghế đá dưới tán cây lau kiếm.
“Tiểu huynh đệ, cậu cũng ra tiêu thực hả?” Gò má Phượng Cửu vẫn ửng hồng men rượu, ngoắc y lại, “Tới đây ngồi đi.”
“Đây là kiếm của Phượng bang chủ?” Tô Ngọc Hành đi qua, tò mò muốn nhìn xem thanh kiếm của Bang chủ Thanh Y hội là thứ vũ khí tuyệt thế bậc nào, kết quả vừa nhìn thấy, ngoại trừ thất vọng còn có chút sửng sốt – đó lại là một thanh kiếm vô cùng bình thường.
“Đúng vậy, đã dùng ba năm.” Phượng Cửu vừa lau vừa nói, “Bị sứt mẻ nhiều rồi, lưỡi kiếm cũng không còn sắc nữa, sợ rằng chẳng bao lâu nữa lại phải đổi…”
Giọng điệu có chút không nỡ và tiếc nuối.
Phượng Cửu thấy Tô Ngọc Hành ngẩn người nhìn kiếm trong tay mình, cười nói: “Cậu chớ thấy nó không còn sắc bén, nó rất hời đó. Mười mấy lượng bạc một thanh, một thanh dùng ba năm, coi như đáng giá rồi. Nếu cậu muốn mua, ta giới thiệu cho cậu một thợ rèn, nói tên của ta ra, còn được giảm giá nữa đó.”
Tô Ngọc Hành thấy người có đầu óc kinh doanh như Phượng Bang chủ lại chỉ dùng một thanh kiếm vô cùng tầm thường trở thành một cao thủ đứng đầu giang hồ, dáng vẻ chất phác tự nhiên, giấu đi sự sắc bén. Nếu người thế này mà là cỏ dại giang hồ, vậy y tình nguyện làm một bụi cỏ giang hồ như ông.
“Đa tạ ý tốt của Phượng bang chủ.” Tô Ngọc Hành cười nói, “Sau này nếu ta muốn mua kiếm nhất định sẽ tìm ông.”
“Tô huynh đệ là đại phu?”
Phượng Cửu thuận miệng hỏi một câu khiến Tô Ngọc Hành lập tức cảnh giác, lui về phía sau một bước nhỏ. Sao ông ta lại biết y là đại phu?
“Cậu chớ căng thẳng.” Phượng Cửu như biết được suy nghĩ trong lòng Tô Ngọc Hành, cười nói, “Lão phu ngửi thấy trên người cậu có mùi thảo dược. Nếu không phải ngày ngày tiếp xúc với dược liệu, mùi thảo dược cũng không lưu trên người lâu như vậy.”
Tô Ngọc Hành hiểu ra, nói: “Phượng bang chủ thật tinh tế.”
Phượng Cửu cười lắc đầu: “Lão phu không phải người tinh tế gì, chỉ dựa vào thân thể xem như cường tráng, tai không điếc, mắt không mù mà thôi, cho nên mới ngửi được mùi thuốc trên người cậu, mới thấy được… vết chai trên ngón tay của vị huynh đệ đi cùng cậu.”
Nói đến đây, Phượng Cửu nặng nề thở dài: “Thật ra, ta đã sớm nhìn ra tên tiểu tử Phượng Miễn vô liêm sỉ gom góp tiền tài khắp nơi để xây dựng sơn trang chết tiệt kia, cũng biết nó lén qua lại với người Tây Ngõa. Lúc ấy ta còn nghĩ, nếu nó thể tìm cách giao thương với người Tây Ngõa, kiếm chút tiền cũng không có gì không tốt. Ai ngờ… Ai, ta nên sớm nghĩ ra tên tiểu tử đó chẳng phải người làm ăn buôn bán đứng đắn!”
Tô Ngọc Hành đột nhiên hỏi: “Hình như Phượng bang chủ không bài xích việc giao thương với người Tây Ngõa?”
“Sao phải bài xích?” Phượng Cửu hỏi ngược lại, “Trao đổi vật dụng như nhu cầu không phải là một chuyện tốt sao?”
Cách nghĩ rất hợp ý mình của Phượng Cửu làm Tô Ngọc Hành rất bất ngờ.
Phượng Cửu nói tiếp: “Mấy năm này Nguyên Quốc chúng ta đánh tới đánh lui, không phải là vì tranh đoạt đất đai và tài nguyên sao? Thay vì đối chọi gay gắt, chẳng ai được lợi, chi bằng cùng nhau hợp tác, trao đổi tài nguyên, nhưng vậy đối với dân chúng hai nước đều có lợi.”
Tô Ngọc Hành nghe vậy gật đầu lia lịa, y hoàn toàn tán thành quan điểm này của Phượng Cửu.
“To gan nói một câu, đối với dân chúng chúng ta mà nói, có thể an cư lạc nghiệp mới là phúc, thiên hạ họ gì nào có quan hệ?”
Tác giả :
Ngũ Sắc Mạn Đà La