Nam Phi
Chương 113
Đúng như Tô Ngọc Hành suy tính, thiếu niên Tây Ngõa kia nghe được hai chữ thảo dược thì hai mắt như phát sáng.
“Ngươi nói các ngươi là thương nhân buôn bán thảo dược? Vậy trên xe ngựa của các ngươi hẳn là có dược liệu?” Thiếu niên Tây Ngõa ra hiệu bằng mắt cho người phía sau, mấy thiếu niên tuổi tác sấp xỉ hắn hiểu ý, lập tức tiến lên vây quanh Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm.
Ngộ Quân Diễm không kiên nhẫn bĩu môi, tay đặt lên Hồng Uyên bên hông. Tô Ngọc Hành vội kéo ống tay áo của hắn, ý bảo hắn không nên nóng vội.
Tô Ngọc Hành nhìn ánh mắt tỏ ra uy hiếp của đối phương, nhếch miệng cười nói: “Sao? Muốn cướp?”
Thiếu niên cầm đầu nhóm người Tây Ngõa lạnh lùng nói: “Để xe ngựa lại! Còn hai người mau cút!”
“Ai da, sắp có bão cát rồi, ngươi nói chúng ta đi đâu được đây?”
Một thiếu niên cao lớn khác bước tới trước, quát: “Thiếu chủ không giết các ngươi đã là rất nhân từ rồi, còn dám cò kè mặc cả? Các ngươi chán sống rồi sao?”
Ngộ Quân Diễm cười lạnh, nhỏ giọng nói với Tô Ngọc Hành: “Mấy thiếu niên này thật là phách lối. Để ta cho chúng hiểu được thể nào gọi là ngoài trời có trời, ngoài người có người.”
Tô Ngọc Hành không nói thêm gì, mà xoay người vào xe ngựa, một lát sau lấy ra vài bọc dược liệu ném xuống mặt đất phía trước xe ngựa, nói: “Theo ta thấy vị phu nhân kia bị trúng độc? Cũng may ta có vài dược liệu giải độc, các người cầm đi.”
Thiếu niên cao lớn cả giận nói: “Bớt nói nhảm! Không nghe thấy lời của thiếu chủ sao? Để toàn bộ dược liệu trong xe ngựa lại, còn các người mau cút!”
Tô Ngọc Hành như không nghe thấy lời này, tự nói thêm: “Nhưng chỗ ta có rất nhiều thuốc giải độc, ngươi có biết loại nào có thể giải được độc của vị phu nhân kia trúng phải không?”
Lời này vừa dứt, vị thiếu niên được gọi là thiếu chủ kia lộ vẻ khó xử. Người nọ nói không sai, loại dược liệu nào mới cứu được mẫu thân của hắn, hắn thật sự không phân biết được. Hơn nữa hắn cũng biết, thuốc có ba phần độc, bản thân thuốc giải độc cũng mang độc tính, nếu không muốn nói cũng là một loại thuốc độc, cho nên hắn tuyệt đối không dám cho mẫu thân dùng thuốc tùy tiện.
Tô Ngọc Hành thấy hắn không nói gì, nói tiếp: “Mà dù ngươi có tìm được đúng loại thuốc giải, vậy ngươi có biết phải dùng lượng thế nào không? Ngươi nên biết, thuốc và độc… chỉ cách nhau trong gang tấc.”
Tô Ngọc Hành đặt ngón tay lên sống đao của thiếu niên cao lớn, đẩy ra: “Giết người nhiều khi không cần đao kiếm.”
“Ngươi muốn chết sao?”
“Dừng tay!” Thiếu niên cầm đầu ngăn người cao lớn chém đao xuống, nhìn Tô Ngọc Hành hỏi, “Ngươi có yêu cầu gì?”
“Rất đơn giản.” Tô Ngọc Hành cười nói, “Bão cát sắp tới, chúng ta cần một nơi có thể tránh bão. Thế thôi.”
“A Cát, cho xe ngựa của bọn họ một chỗ tránh.” Thiếu niên được gọi là thiếu chủ nói.
Mặc dù A Cát không hề muốn, nhưng y vẫn phải tuân theo mệnh lệnh của thiếu chủ.
Bão cát chẳng mấy chốc đã tới, Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm trốn trong xe ngựa của mình, nghe tiếng gió rít gào bên ngoài, tựa như bất cứ lúc nào xe ngựa của họ cũng có thể bị gió thổi tung. Chưa từng gặp phải bão cát lớn như vậy, Tô Ngọc Hành vén một góc rèm cửa sổ xe, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy mù mịt, không rõ đâu là cây, đâu là núi. Gió bão bật tung rễ cỏ, cuốn lên không trung, cuồn cuộn, mịt mù, tựa như một cái miệng khổng lồ đang mở lớn, cắn nuốt toàn bộ trời đất. Tuy Tô Ngọc Hành tự nhận mình có chút gan dạ, cũng vẫn bị bão cát dữ dội trên thảo nguyên này dọa sợ.
“Sao thế? Sợ hả?” Ngộ Quân Diễm bên cạnh nhìn ra y đang hoảng sợ, cười hỏi, “Hẳn là ngươi chưa từng thấy gió bão lớn thế này?”
“Chưa từng…” Tô Ngọc Hành thành thật trả lời, “Đừng nói đến tận mắt nhìn thấy, ngay cả nghĩ cũng chưa từng ngờ được gió có sức tàn phá thế này… Thật đáng sợ!”
Đúng vậy, đáng sợ, rốt cuộc Tô Ngọc Hành đã tìm được từ ngữ chuẩn xác để miêu tả cảm xúc của mình lúc này. Trong cơn bão có thể phá hủy thất cả, y cảm nhận được thiên nhiên đáng sợ còn mình thì nhỏ bé nhường nào.
Tô Ngọc Hành đột nhiên cảm thấy cho dù là Nguyên Quốc hay Tây Ngõa đều thật nực cười, vì để mảnh đất này ghi tên vào địa đồ quốc gia mình mà tranh đoạt, nhưng trên thực tế họ đang tranh đoạt thứ gì chứ? Vẫn chỉ là trời muốn thì ban trời quang mây tạnh, không thích thì hô mưa gọi gió, không một người nào có thể chống lại. Những thứ gọi là lãnh thổ, quốc hiệu chỉ là những lời vô căn cứ.
Trong lúc Tô Ngọc Hành đang nghĩ ngợi lung tung, chợt một người chui lên xe ngựa. Trông dáng vẻ thiếu niên Tây Ngõa được gọi là thiếu chủ có chút chật vật, đầu tóc rối bời, có mấy cọng cỏ lẫn vào sợi tóc, đủ để thấy hắn lên được xe ngựa này không hề dễ dàng.
“Ngươi…”
Tô Ngọc Hành còn chưa nói xong, thiếu niên kia đã thô lỗ ngắt lời: “Ngươi mau đến xem vết thương của mẫu thân ta!”
Giọng điệu ra lệnh tiêu chuẩn làm Tô Ngọc Hành nhíu mày. Dù ngày trước y giả ngốc ‘gả’ vào Vương phủ, Ngộ Quân Diễm cũng chưa bao giờ dùng giọng điệu sai khiến này với y, bây giờ lại bị một thiếu niên ra lệnh như thể y là người hầu như vậy, thật khiến y thấy khó chịu. Nhưng thấy đôi mắt của thiếu niên nọ sưng đỏ, thầm nghĩ có lẽ mẫu thân của hắn bị thương không nhẹ, vì vậy nhỏ giọng nói với Ngộ Quân Diễm: “Ngươi ở đây chờ ta.”
Ngộ Quân Diễm túm lấy tay y: “Cẩn thận có bẫy!”
“Yên tâm, nếu hắn thật sự có ý xấu thì đã không cho chúng ta ở lại.”
Tô Ngọc Hành theo thiếu niên Tây Ngõa đi đến xe ngựa của mẫu thân hắn. Vào xe ngựa, Tô Ngọc Hành lập tức nhận ra địa vị của thiếu niên được gọi là thiếu chủ này không tầm thường. Xe ngựa hoa lệ vô cùng, toàn bộ mặt trong đều được dát vàng, chả trách gió lớn như vậy mà xe ngựa này chẳng hề lung lay.
“Ngươi mau xem!” Thiếu niên chỉ vào bàn chân của phụ nữ nằm trên giường.
Tô Ngọc Hành giật mình phát hiện, chân của bà lớn hơn một vòng so với lúc mới nhìn thấy.
Tô Ngọc Hành nhận thấy trên bàn chân của phụ nữ nọ có hai lỗ rõ ràng, chắc chắn là bị rắn độc cắn, lại quan sát hình dạng vết cắn, Tô Ngọc Hành sáng tỏ cười nói: “Hóa ra là bị người ám toán.”
Thiếu niên nhướng mày, cả giận nói: “Lời này của ngươi có ý gì?”
“Vết thương trên chân lệnh đường là bị rắn độc cắn, ta nghĩ các người đã nhìn ra điểm này.”
“Thì sao?”
“Thì sao ấy à?” Tô Ngọc Hành cười khẽ, “Nói cho ngươi biết, loài rắn cắn mẫu thân của ngươi không sinh sống trên thảo nguyên này, cho nên nhất định là có người muốn hại bà ấy.”
“Ngươi nói các ngươi là thương nhân buôn bán thảo dược? Vậy trên xe ngựa của các ngươi hẳn là có dược liệu?” Thiếu niên Tây Ngõa ra hiệu bằng mắt cho người phía sau, mấy thiếu niên tuổi tác sấp xỉ hắn hiểu ý, lập tức tiến lên vây quanh Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm.
Ngộ Quân Diễm không kiên nhẫn bĩu môi, tay đặt lên Hồng Uyên bên hông. Tô Ngọc Hành vội kéo ống tay áo của hắn, ý bảo hắn không nên nóng vội.
Tô Ngọc Hành nhìn ánh mắt tỏ ra uy hiếp của đối phương, nhếch miệng cười nói: “Sao? Muốn cướp?”
Thiếu niên cầm đầu nhóm người Tây Ngõa lạnh lùng nói: “Để xe ngựa lại! Còn hai người mau cút!”
“Ai da, sắp có bão cát rồi, ngươi nói chúng ta đi đâu được đây?”
Một thiếu niên cao lớn khác bước tới trước, quát: “Thiếu chủ không giết các ngươi đã là rất nhân từ rồi, còn dám cò kè mặc cả? Các ngươi chán sống rồi sao?”
Ngộ Quân Diễm cười lạnh, nhỏ giọng nói với Tô Ngọc Hành: “Mấy thiếu niên này thật là phách lối. Để ta cho chúng hiểu được thể nào gọi là ngoài trời có trời, ngoài người có người.”
Tô Ngọc Hành không nói thêm gì, mà xoay người vào xe ngựa, một lát sau lấy ra vài bọc dược liệu ném xuống mặt đất phía trước xe ngựa, nói: “Theo ta thấy vị phu nhân kia bị trúng độc? Cũng may ta có vài dược liệu giải độc, các người cầm đi.”
Thiếu niên cao lớn cả giận nói: “Bớt nói nhảm! Không nghe thấy lời của thiếu chủ sao? Để toàn bộ dược liệu trong xe ngựa lại, còn các người mau cút!”
Tô Ngọc Hành như không nghe thấy lời này, tự nói thêm: “Nhưng chỗ ta có rất nhiều thuốc giải độc, ngươi có biết loại nào có thể giải được độc của vị phu nhân kia trúng phải không?”
Lời này vừa dứt, vị thiếu niên được gọi là thiếu chủ kia lộ vẻ khó xử. Người nọ nói không sai, loại dược liệu nào mới cứu được mẫu thân của hắn, hắn thật sự không phân biết được. Hơn nữa hắn cũng biết, thuốc có ba phần độc, bản thân thuốc giải độc cũng mang độc tính, nếu không muốn nói cũng là một loại thuốc độc, cho nên hắn tuyệt đối không dám cho mẫu thân dùng thuốc tùy tiện.
Tô Ngọc Hành thấy hắn không nói gì, nói tiếp: “Mà dù ngươi có tìm được đúng loại thuốc giải, vậy ngươi có biết phải dùng lượng thế nào không? Ngươi nên biết, thuốc và độc… chỉ cách nhau trong gang tấc.”
Tô Ngọc Hành đặt ngón tay lên sống đao của thiếu niên cao lớn, đẩy ra: “Giết người nhiều khi không cần đao kiếm.”
“Ngươi muốn chết sao?”
“Dừng tay!” Thiếu niên cầm đầu ngăn người cao lớn chém đao xuống, nhìn Tô Ngọc Hành hỏi, “Ngươi có yêu cầu gì?”
“Rất đơn giản.” Tô Ngọc Hành cười nói, “Bão cát sắp tới, chúng ta cần một nơi có thể tránh bão. Thế thôi.”
“A Cát, cho xe ngựa của bọn họ một chỗ tránh.” Thiếu niên được gọi là thiếu chủ nói.
Mặc dù A Cát không hề muốn, nhưng y vẫn phải tuân theo mệnh lệnh của thiếu chủ.
Bão cát chẳng mấy chốc đã tới, Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm trốn trong xe ngựa của mình, nghe tiếng gió rít gào bên ngoài, tựa như bất cứ lúc nào xe ngựa của họ cũng có thể bị gió thổi tung. Chưa từng gặp phải bão cát lớn như vậy, Tô Ngọc Hành vén một góc rèm cửa sổ xe, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy mù mịt, không rõ đâu là cây, đâu là núi. Gió bão bật tung rễ cỏ, cuốn lên không trung, cuồn cuộn, mịt mù, tựa như một cái miệng khổng lồ đang mở lớn, cắn nuốt toàn bộ trời đất. Tuy Tô Ngọc Hành tự nhận mình có chút gan dạ, cũng vẫn bị bão cát dữ dội trên thảo nguyên này dọa sợ.
“Sao thế? Sợ hả?” Ngộ Quân Diễm bên cạnh nhìn ra y đang hoảng sợ, cười hỏi, “Hẳn là ngươi chưa từng thấy gió bão lớn thế này?”
“Chưa từng…” Tô Ngọc Hành thành thật trả lời, “Đừng nói đến tận mắt nhìn thấy, ngay cả nghĩ cũng chưa từng ngờ được gió có sức tàn phá thế này… Thật đáng sợ!”
Đúng vậy, đáng sợ, rốt cuộc Tô Ngọc Hành đã tìm được từ ngữ chuẩn xác để miêu tả cảm xúc của mình lúc này. Trong cơn bão có thể phá hủy thất cả, y cảm nhận được thiên nhiên đáng sợ còn mình thì nhỏ bé nhường nào.
Tô Ngọc Hành đột nhiên cảm thấy cho dù là Nguyên Quốc hay Tây Ngõa đều thật nực cười, vì để mảnh đất này ghi tên vào địa đồ quốc gia mình mà tranh đoạt, nhưng trên thực tế họ đang tranh đoạt thứ gì chứ? Vẫn chỉ là trời muốn thì ban trời quang mây tạnh, không thích thì hô mưa gọi gió, không một người nào có thể chống lại. Những thứ gọi là lãnh thổ, quốc hiệu chỉ là những lời vô căn cứ.
Trong lúc Tô Ngọc Hành đang nghĩ ngợi lung tung, chợt một người chui lên xe ngựa. Trông dáng vẻ thiếu niên Tây Ngõa được gọi là thiếu chủ có chút chật vật, đầu tóc rối bời, có mấy cọng cỏ lẫn vào sợi tóc, đủ để thấy hắn lên được xe ngựa này không hề dễ dàng.
“Ngươi…”
Tô Ngọc Hành còn chưa nói xong, thiếu niên kia đã thô lỗ ngắt lời: “Ngươi mau đến xem vết thương của mẫu thân ta!”
Giọng điệu ra lệnh tiêu chuẩn làm Tô Ngọc Hành nhíu mày. Dù ngày trước y giả ngốc ‘gả’ vào Vương phủ, Ngộ Quân Diễm cũng chưa bao giờ dùng giọng điệu sai khiến này với y, bây giờ lại bị một thiếu niên ra lệnh như thể y là người hầu như vậy, thật khiến y thấy khó chịu. Nhưng thấy đôi mắt của thiếu niên nọ sưng đỏ, thầm nghĩ có lẽ mẫu thân của hắn bị thương không nhẹ, vì vậy nhỏ giọng nói với Ngộ Quân Diễm: “Ngươi ở đây chờ ta.”
Ngộ Quân Diễm túm lấy tay y: “Cẩn thận có bẫy!”
“Yên tâm, nếu hắn thật sự có ý xấu thì đã không cho chúng ta ở lại.”
Tô Ngọc Hành theo thiếu niên Tây Ngõa đi đến xe ngựa của mẫu thân hắn. Vào xe ngựa, Tô Ngọc Hành lập tức nhận ra địa vị của thiếu niên được gọi là thiếu chủ này không tầm thường. Xe ngựa hoa lệ vô cùng, toàn bộ mặt trong đều được dát vàng, chả trách gió lớn như vậy mà xe ngựa này chẳng hề lung lay.
“Ngươi mau xem!” Thiếu niên chỉ vào bàn chân của phụ nữ nằm trên giường.
Tô Ngọc Hành giật mình phát hiện, chân của bà lớn hơn một vòng so với lúc mới nhìn thấy.
Tô Ngọc Hành nhận thấy trên bàn chân của phụ nữ nọ có hai lỗ rõ ràng, chắc chắn là bị rắn độc cắn, lại quan sát hình dạng vết cắn, Tô Ngọc Hành sáng tỏ cười nói: “Hóa ra là bị người ám toán.”
Thiếu niên nhướng mày, cả giận nói: “Lời này của ngươi có ý gì?”
“Vết thương trên chân lệnh đường là bị rắn độc cắn, ta nghĩ các người đã nhìn ra điểm này.”
“Thì sao?”
“Thì sao ấy à?” Tô Ngọc Hành cười khẽ, “Nói cho ngươi biết, loài rắn cắn mẫu thân của ngươi không sinh sống trên thảo nguyên này, cho nên nhất định là có người muốn hại bà ấy.”
Tác giả :
Ngũ Sắc Mạn Đà La