Nam Nô
Chương 10
CHƯƠNG MƯỜI
Lùi tới tận mép giường, Dịch Thủy tự biết đã cùng đường, đành cố trấn tĩnh và nghiêm mặt nói: “Thỉnh Vương gia tự trọng, Dịch Thủy là nô lệ, cũng tức là người của Vương gia, số phận hoàn toàn do Vương gia nắm giữ. Ta lỡ nói lời khó nghe, giờ Vương gia muốn Dịch Thủy đem thân hầu hạ Dịch Thủy tuyệt không dám trái ý. Thế nhưng thường nghe những tính nô thất sủng nói rằng hầu hạ chủ tử là chuyện trịnh trọng vô cùng. Không kể thời gian, địa điểm, cả điều kiện bài trí đều phải tuyệt hảo, mới có thể giúp cho chủ tử được vui vẻ. Giờ đang ở giữa chiến trường, chưa nói đến hậu quả nghiêm trọng là làm dao động lòng quân, chỉ riêng nơi đây dù là Hoàng cung, tuy cũng phú quý nhưng làm sao sánh được với Vương phủ. Cầu Vương gia nghĩ lại, chờ trở về Tuyết Duyên, Dịch Thủy nhất định cố sức học hỏi, tận lực hầu hạ Vương gia hài lòng.”
Hạ Hầu Lan gật gù: “Không ngờ một tên nô tài như ngươi mồm miệng lại lanh lợi thế này; có điều loại sự tình này một khi đã có hứng lên thì dù giữa bãi cỏ lộ thiên cũng không phải không được.” Nói xong hắn cố ý ghé sát vào Dịch Thủy: “Không tin ngươi thử sờ chỗ này của Bản vương xem.”
Miệng nói, hắn thản nhiên chụp tay Dịch Thủy kéo lại, lập tức thấy tiểu nô lệ phát hoảng giật tay ra thật xa, hai mắt một chút cũng không dám nhìn đến người mình. Hạ Hầu Lan suýt chút nữa bật cười thành tiếng, biểu hiện của Dịch Thủy ngây ngô như vậy ngược lại càng làm hắn hứng thú. Đang định đùa giỡn thêm một chút, chợt thấy tiểu nô lệ dường như vừa hạ một quyết định rất trọng đại, lại còn chỉnh tư thế rồi nói: “Nếu Vương gia cố chấp như vậy Dịch Thủy cũng đành tuân mệnh.”
Nói rồi hắn chậm rãi đứng lên, cũng không quỳ nữa, thanh âm vốn kiên cường lại ra vẻ nhu mị cất lên: “Nhưng không biết Vương gia muốn nô tài giúp người cởi y phục hay tự tay làm đây?”
Hạ Hầu Lan nhất thời ngẩn người, lòng nghĩ tên nô lệ này sao lại chuyển biến nhanh vậy? Dịch Thủy thế này lại khiến hứng thú thưởng thức của hắn một hơi biến mất tăm, mắt nhìn những ngón tay thon dài chậm rãi cởi từng nút áo, động tác mặc dù không lả lơi nhưng cũng có vài phần phong tình. Từng chút từng chút, khoảng ngực rắn chắc màu thiển mạch* hé ra vẻ sáng mịn như châu ngọc.
Hai hạt hồng anh ẩn hiện đằng sau vạt áo đang lay động cũng dần lộ ra, mà những ngón tay kia vẫn còn tiếp tục lần xuống dưới… Sau cùng, Dịch Thủy mạnh dạn vươn một tay, cầm lấy bàn tay Hạ Hầu Lan đặt lên ngực mình, miệng cười cười: “Vương gia không phải đã nhịn không được rồi sao? Sao giờ lại thành Liễu Hạ Huệ thế này?”
Đành rằng trong lòng không thích Dịch Thủy như vậy, nhưng bản năng nguyên thủy đời nào chịu sự khống chế của hắn, Hạ Hầu Lan không kìm được nuốt nước bọt, chốc lát liền nhào tới, một bên vẫn nói: “Tiểu *** đãng, lúc trước còn giả bộ cao ngạo đứng đắn, thì ra cũng là cái dạng…”
Từ kia còn chưa nói ra, đột nhiên nghe bụng dưới đau đớn, nguyên lai là bị Dịch Thủy thẳng đầu gối thúc mạnh khiến hắn trở tay không kịp gục ngay trên giường. Dịch Thủy còn chưa nguôi giận, leo lên lưng Hạ Hầu Lan rồi nhằm đầu hắn mà đấm đá tán loạn, vừa đánh vừa nói: “Đánh chết ngươi đồ Vương gia bệnh hoạn háo sắc, xem ngươi còn dám để sắc dục làm mê loạn đầu óc nữa không!”
Hạ Hầu Lan nhất thời trong lúc thất thần trên đầu đã trúng vài cú nhớ đời; vừa nghĩ tới phản công thì ai ngờ Dịch Thủy cũng khôn khéo vô cùng, lúc nãy thấy bộ dạng hắn hoàn toàn không phù phiếm như mình tưởng tượng, trong lòng đã tự nhủ hắn không phải loại dễ chọc. Bởi vậy thấy tình thế chuyển biến hắn lập tức chớp cơ hội; đợi đến khi Hạ Hầu Lan lửa giận ngút trời lồm cồm bò dậy được thì Dịch Thủy đã chạy mất dạng.
Hạ Hầu Lan thật chưa bao giờ phải chịu thiệt thế này, đùng đùng giận dữ định ầm ĩ gọi Hạ Hầu Thư tới, lệnh hắn đem tên nô lệ kia tận lực giáo huấn một phen. Chợt dừng lại nghĩ tới bộ dạng tả tơi của mình, nhìn qua đã biết vừa bị ấm ức, loại sự tình này sao có thể để thuộc hạ biết được. Thành ra nghiến răng nghiến lợi, rủa xả chửi bới một hồi; nhưng không tạm nén giận không được, đành tự nhủ lúc này cũng đang bề bộn, đợi hồi triều rồi lại tìm tên nô lệ đó, từ từ tùy ý dằn vặt… sợ gì hắn không theo.
Cơ mà… nam nhân, nhất là nam nhân giống như Hạ Hầu Lan, đích thị rất quái gở. Đồ vật càng không có càng thấy đó mới là đồ tốt, người càng không chiếm được lại càng nhung nhớ hơn. Hạ Hầu Lan tuy nói tạm thời không tìm Dịch Thủy xả giận, nhưng lại thành ra hàng đêm phát mộng. Trong mộng toàn là hình ảnh Dịch Thủy khi thì quật cường, lúc lại mê mị quyến rũ; tỉnh mộng đã thấy trên giường ô uế. Báo hại Vương gia cao quý mỗi ngày đều phải lén ‘thủ tiêu’ đệm giường, chỉ sợ bị bọn người hầu chế nhạo.
Thành ra đám người hầu hạ Vương gia không hiểu chi cả, thầm đoán có kẻ trộm hay trộm đồ của Vương gia; còn nói kẻ trộm bất hảo chuyên nhắm vào đệm giường, chẳng đáng tiền tí nào.
Lại nói Dịch Thủy, hôm đó ra sức đánh Hạ Hầu Lan xong tự biết mình đã phạm đại tội ngất trời rồi, thế nên vừa về tới nơi liền cuống cuồng thu dọn hành lý, tính chuyện chạy trốn. Có bị bắt cũng đành tự oán số mình xúi quẩy, còn hơn chịu nằm dưới hầu hạ tên Vương gia bệnh hoạn háo sắc kia. Chỉ là nghĩ tới bản thân đã lập được nhiều công trạng như vậy, mắt thấy có thể thoát ly được thân phận nô lệ rồi mà vẫn không được buông tha… lại muốn đau lòng.
Nghĩ đi nghĩ lại, nếu bây giờ bỏ trốn, nửa đường cũng bị bắt lại. Chẳng bằng cứ lánh trong đây, bọn lính truy bắt nhất định đoán không ra hắn còn dám trốn trong quân; cứ thế chờ bọn chúng sơ hở ta lợi dụng cơ hội chuồn đi… phần thắng còn lớn hơn một chút.
Cứ thế đợi mấy ngày lại thấy hoàn toàn không có động tĩnh gì, hắn lại có chút lạc quan, thầm nghĩ Vương gia hẳn là không dám lộ cho người khác biết chuyện bị xấu hổ nên không công khai truy bắt hắn. Lại cẩn trọng ra ngoài dạo một vòng, quả nhiên không ai hỏi han gì, Dịch Thủy không khỏi càng cao hứng.
Vừa lúc nghe được binh sĩ truyền lệnh tới từng doanh trại nói rằng đại quân ngày mai sẽ khải hoàn hồi triều, hắn liền nghĩ đợi trở về Tuyết Duyên lúc đó quanh Vương gia mỹ nhân đếm không xuể, hắn còn hơi sức đâu mà nhớ tới mình.
Càng nghĩ càng thấy có lý, hắn cuối cùng lại phấn khởi sửa soạn hành lý, chuẩn bị ngày hôm sau theo đại quân hồi triều.
—
*màu thiển mạch: màu lúa mạch (hình như nhạt hơn một chút).
=)) ngoài bưng mỏ cười mình hêm mần được rì khác hơn với sự *ngoan cường* của Thủy Thủy nữa ồi =))~
***
Lùi tới tận mép giường, Dịch Thủy tự biết đã cùng đường, đành cố trấn tĩnh và nghiêm mặt nói: “Thỉnh Vương gia tự trọng, Dịch Thủy là nô lệ, cũng tức là người của Vương gia, số phận hoàn toàn do Vương gia nắm giữ. Ta lỡ nói lời khó nghe, giờ Vương gia muốn Dịch Thủy đem thân hầu hạ Dịch Thủy tuyệt không dám trái ý. Thế nhưng thường nghe những tính nô thất sủng nói rằng hầu hạ chủ tử là chuyện trịnh trọng vô cùng. Không kể thời gian, địa điểm, cả điều kiện bài trí đều phải tuyệt hảo, mới có thể giúp cho chủ tử được vui vẻ. Giờ đang ở giữa chiến trường, chưa nói đến hậu quả nghiêm trọng là làm dao động lòng quân, chỉ riêng nơi đây dù là Hoàng cung, tuy cũng phú quý nhưng làm sao sánh được với Vương phủ. Cầu Vương gia nghĩ lại, chờ trở về Tuyết Duyên, Dịch Thủy nhất định cố sức học hỏi, tận lực hầu hạ Vương gia hài lòng.”
Hạ Hầu Lan gật gù: “Không ngờ một tên nô tài như ngươi mồm miệng lại lanh lợi thế này; có điều loại sự tình này một khi đã có hứng lên thì dù giữa bãi cỏ lộ thiên cũng không phải không được.” Nói xong hắn cố ý ghé sát vào Dịch Thủy: “Không tin ngươi thử sờ chỗ này của Bản vương xem.”
Miệng nói, hắn thản nhiên chụp tay Dịch Thủy kéo lại, lập tức thấy tiểu nô lệ phát hoảng giật tay ra thật xa, hai mắt một chút cũng không dám nhìn đến người mình. Hạ Hầu Lan suýt chút nữa bật cười thành tiếng, biểu hiện của Dịch Thủy ngây ngô như vậy ngược lại càng làm hắn hứng thú. Đang định đùa giỡn thêm một chút, chợt thấy tiểu nô lệ dường như vừa hạ một quyết định rất trọng đại, lại còn chỉnh tư thế rồi nói: “Nếu Vương gia cố chấp như vậy Dịch Thủy cũng đành tuân mệnh.”
Nói rồi hắn chậm rãi đứng lên, cũng không quỳ nữa, thanh âm vốn kiên cường lại ra vẻ nhu mị cất lên: “Nhưng không biết Vương gia muốn nô tài giúp người cởi y phục hay tự tay làm đây?”
Hạ Hầu Lan nhất thời ngẩn người, lòng nghĩ tên nô lệ này sao lại chuyển biến nhanh vậy? Dịch Thủy thế này lại khiến hứng thú thưởng thức của hắn một hơi biến mất tăm, mắt nhìn những ngón tay thon dài chậm rãi cởi từng nút áo, động tác mặc dù không lả lơi nhưng cũng có vài phần phong tình. Từng chút từng chút, khoảng ngực rắn chắc màu thiển mạch* hé ra vẻ sáng mịn như châu ngọc.
Hai hạt hồng anh ẩn hiện đằng sau vạt áo đang lay động cũng dần lộ ra, mà những ngón tay kia vẫn còn tiếp tục lần xuống dưới… Sau cùng, Dịch Thủy mạnh dạn vươn một tay, cầm lấy bàn tay Hạ Hầu Lan đặt lên ngực mình, miệng cười cười: “Vương gia không phải đã nhịn không được rồi sao? Sao giờ lại thành Liễu Hạ Huệ thế này?”
Đành rằng trong lòng không thích Dịch Thủy như vậy, nhưng bản năng nguyên thủy đời nào chịu sự khống chế của hắn, Hạ Hầu Lan không kìm được nuốt nước bọt, chốc lát liền nhào tới, một bên vẫn nói: “Tiểu *** đãng, lúc trước còn giả bộ cao ngạo đứng đắn, thì ra cũng là cái dạng…”
Từ kia còn chưa nói ra, đột nhiên nghe bụng dưới đau đớn, nguyên lai là bị Dịch Thủy thẳng đầu gối thúc mạnh khiến hắn trở tay không kịp gục ngay trên giường. Dịch Thủy còn chưa nguôi giận, leo lên lưng Hạ Hầu Lan rồi nhằm đầu hắn mà đấm đá tán loạn, vừa đánh vừa nói: “Đánh chết ngươi đồ Vương gia bệnh hoạn háo sắc, xem ngươi còn dám để sắc dục làm mê loạn đầu óc nữa không!”
Hạ Hầu Lan nhất thời trong lúc thất thần trên đầu đã trúng vài cú nhớ đời; vừa nghĩ tới phản công thì ai ngờ Dịch Thủy cũng khôn khéo vô cùng, lúc nãy thấy bộ dạng hắn hoàn toàn không phù phiếm như mình tưởng tượng, trong lòng đã tự nhủ hắn không phải loại dễ chọc. Bởi vậy thấy tình thế chuyển biến hắn lập tức chớp cơ hội; đợi đến khi Hạ Hầu Lan lửa giận ngút trời lồm cồm bò dậy được thì Dịch Thủy đã chạy mất dạng.
Hạ Hầu Lan thật chưa bao giờ phải chịu thiệt thế này, đùng đùng giận dữ định ầm ĩ gọi Hạ Hầu Thư tới, lệnh hắn đem tên nô lệ kia tận lực giáo huấn một phen. Chợt dừng lại nghĩ tới bộ dạng tả tơi của mình, nhìn qua đã biết vừa bị ấm ức, loại sự tình này sao có thể để thuộc hạ biết được. Thành ra nghiến răng nghiến lợi, rủa xả chửi bới một hồi; nhưng không tạm nén giận không được, đành tự nhủ lúc này cũng đang bề bộn, đợi hồi triều rồi lại tìm tên nô lệ đó, từ từ tùy ý dằn vặt… sợ gì hắn không theo.
Cơ mà… nam nhân, nhất là nam nhân giống như Hạ Hầu Lan, đích thị rất quái gở. Đồ vật càng không có càng thấy đó mới là đồ tốt, người càng không chiếm được lại càng nhung nhớ hơn. Hạ Hầu Lan tuy nói tạm thời không tìm Dịch Thủy xả giận, nhưng lại thành ra hàng đêm phát mộng. Trong mộng toàn là hình ảnh Dịch Thủy khi thì quật cường, lúc lại mê mị quyến rũ; tỉnh mộng đã thấy trên giường ô uế. Báo hại Vương gia cao quý mỗi ngày đều phải lén ‘thủ tiêu’ đệm giường, chỉ sợ bị bọn người hầu chế nhạo.
Thành ra đám người hầu hạ Vương gia không hiểu chi cả, thầm đoán có kẻ trộm hay trộm đồ của Vương gia; còn nói kẻ trộm bất hảo chuyên nhắm vào đệm giường, chẳng đáng tiền tí nào.
Lại nói Dịch Thủy, hôm đó ra sức đánh Hạ Hầu Lan xong tự biết mình đã phạm đại tội ngất trời rồi, thế nên vừa về tới nơi liền cuống cuồng thu dọn hành lý, tính chuyện chạy trốn. Có bị bắt cũng đành tự oán số mình xúi quẩy, còn hơn chịu nằm dưới hầu hạ tên Vương gia bệnh hoạn háo sắc kia. Chỉ là nghĩ tới bản thân đã lập được nhiều công trạng như vậy, mắt thấy có thể thoát ly được thân phận nô lệ rồi mà vẫn không được buông tha… lại muốn đau lòng.
Nghĩ đi nghĩ lại, nếu bây giờ bỏ trốn, nửa đường cũng bị bắt lại. Chẳng bằng cứ lánh trong đây, bọn lính truy bắt nhất định đoán không ra hắn còn dám trốn trong quân; cứ thế chờ bọn chúng sơ hở ta lợi dụng cơ hội chuồn đi… phần thắng còn lớn hơn một chút.
Cứ thế đợi mấy ngày lại thấy hoàn toàn không có động tĩnh gì, hắn lại có chút lạc quan, thầm nghĩ Vương gia hẳn là không dám lộ cho người khác biết chuyện bị xấu hổ nên không công khai truy bắt hắn. Lại cẩn trọng ra ngoài dạo một vòng, quả nhiên không ai hỏi han gì, Dịch Thủy không khỏi càng cao hứng.
Vừa lúc nghe được binh sĩ truyền lệnh tới từng doanh trại nói rằng đại quân ngày mai sẽ khải hoàn hồi triều, hắn liền nghĩ đợi trở về Tuyết Duyên lúc đó quanh Vương gia mỹ nhân đếm không xuể, hắn còn hơi sức đâu mà nhớ tới mình.
Càng nghĩ càng thấy có lý, hắn cuối cùng lại phấn khởi sửa soạn hành lý, chuẩn bị ngày hôm sau theo đại quân hồi triều.
—
*màu thiển mạch: màu lúa mạch (hình như nhạt hơn một chút).
=)) ngoài bưng mỏ cười mình hêm mần được rì khác hơn với sự *ngoan cường* của Thủy Thủy nữa ồi =))~
***
Tác giả :
Lê Hoa Yên Vũ