Nam nhân trong gương
Chương 6: Học trưởng
Vào thời điểm buổi sáng 6h, Nại Nại mê man từ trên ghế sô pha bò dậy, mơ mơ màng màng lọ mọ đến phòng vệ sinh, nôn ói không biết trời trăng.
Tôi rót một ly nước ấm đưa cho hắn, quan tâm nói: “Không sao chứ?”
Hắn uống mấy ngụm nước, yếu ớt nói: “Trời ơi! Tối qua có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao tao lại ngủ mê man thế?”
Tôi không được tự nhiên cười một tiếng: “Đúng rồi, sáng nay có tiết đấy, chuẩn bị nhanh lên, bọn mình ăn sáng cùng nhau rồi đi học”
Nại Nại xoa xoa đầu: “Ồ, mày nhắc tao mới thấy đói nè”
“Vậy chuẩn bị nhanh lên một chút, cùng nhau ra ngoài ăn sáng!” Tôi vào phỏng vệ sinh quét mảnh gương vỡ vụn vào thùng rác. trên đó có ghi: “Vật nguy hiểm, cẩn thận đứt tay”, chuẩn bị mang đi xử lý.
Nại Nại đang cạo râu nhắc nhở: “Hôm nay không phải ngày xử lý rác thải, mày mang đi cũng vô dụng”
Lúc này tôi mới nhớ tới hôm nay là thứ mấy, không thể làm gì hơn để túi rác một góc.
Mua đồ ăn sáng ở cửa hàng M bên cạnh phòng trọ, tôi và Nại Nại vừa đi vừa ăn sáng.
Thời điểm trước khi đến trường học, phát hiện có mấy xe cảnh sát đậu bên dưới, sinh viên chụm đầu thì thầm với nhau, bàn tán sôi nổi.
“Xảy ra chuyện gì à?” Nại Nại cắn một miếng Hamburger nói không rõ.
Tôi miễn cưỡng cười một tiếng: “Không biết, sắp trễ rồi, chúng mình nhanh tới phòng học”
Khi vào học, toàn bộ lớp học đều chìm trong bầu không khí trầm trọng.
Nữ giảng viên đã lớn tuổi không chịu nổi liền đi xuống, gọi một nữ sinh đang cầm điện thoại di động, nghiêm khắc hỏi: “Các em từ lúc vào học đến bây giờ, một hai người ngồi phía dưới chơi điện thoại nói chuyện thì thôi, nhìn lướt qua thử xem, hai mươi ngươi cũng như vậy, các em đang nói chuyện gì?”
Nữ sinh mặt bộ quần áo xuyên thấu lộ bả vai không chút sợ hãi nào mà ngược lại mặt đầy kì quái nói: “Lão sư, cô không biết sao? Trường chúng ta có chuyện lớn rồi!”
Lão sư có chút ngạc nhiên: “Chuyện lớn gì?”
Phía dưới lại bắt đầu xôn xao, các bạn học lại châu đầu ghé tai nhau trao đổi tin tức mới nhất.
“Vào tối hôm qua, sinh viên trường chúng ta – chính là học tỷ Hà Tây, có người phát hiện tỷ ấy chết ở con đường phía sau quán bar Black Rose” Nữ sinh thần thần bí bí nói.
Nhiều sinh viên vội vàng nói: “Liệu có phải là cướp sắc không? Học tỷ Hà Tây là hoa khôi của ngành mà!”
“Phải là cướp tiền chứ? Nghe nói nhà nàng rất giàu có?”
“Không phải cô ta nổi tiếng tự cho mình hiền lành à? Đêm khuya như vậy tại sao còn đến một nơi như quán bar Black Rose chơi làm gì?”
…
Lão sư hắng giọng một cái, nói: “Xảy ra chuyện như vậy, khẳng định mọi người rất buồn. Nhưng trong lớp có quy củ của lớp, không được bàn luận chuyện này thêm nữa, chúng ta tiếp tục học”
…
Nại Nại lặng lẽ nháy mắt một cái, nhỏ giọng nói: “Có phải là những người trên mạng không thích học tỷ nói đồng tính luyến ái đi chết làm không?”
Tôi cúi đầu ghi chép, không để ý đến hắn.
Nại Nại nói tiếp: Chẳng lẽ bời vì tin này mà học trưởng muốn chia tay với mày?”
“…” Tôi ngẩng đầu nhìn slide, tiếp tục ghi chép.
“Y Đằng Do Nại, tôi nói, cậu cũng nói, không muốn học giờ của tôi thì đi ra ngoài!” Nữ giảng viên tức giận ném một quyển sách.
Nại Nại bĩu môi một cái, dứt khoát thu dọn sách vở đi ra khỏi phòng học.
Thời điểm tan học, đột nhiên mấy người mặc đồng phục cảnh sát tìm được tôi, mời tôi đến phòng tiếp khách của trưởng khoa một chuyến.
Tôi bắt đầu lo lắng, mím môi một cái, dưới sự hướng dẫn của bọn hắn đến phòng tiếp khách của trưởng khoa.
“Ôi, Xuyên Hạ, cậu đến rồi à?” Trưởng khoa là một lão đầu hiền hòa, hướng về phía tôi giới thiệu: “Vị cảnh sát này là cảnh sát trưởng Độ Biên của sở, hắn có một số vấn đề muốn hỏi cậu, cậu thành thật trả lời cho tốt”
Tôi gật đầu một cái, ngồi đối diện với cảnh sát trưởng Độ Biên.
Hắn thân thiện mỉm cười: “Cậu chính là Xuyên Hạ Thiên Thu?”
“Đúng” Tôi hơi gật đầu.
“Cậu đừng lo lắng, tôi chỉ hỏi một chút vấn đề mà thôi”
Tôi siết chặt hai tay đặt trên đầu gối, nói: “Tôi không hiểu vì sao ngài lại tìm tôi điều tra”
“Nghe nói tiểu thư Hà Tây đã chết với cậu là quan hệ tình địch? Hoặc nói cách khác, nàng là bạn gái trước của bạn trai bây giờ của cậu?” Độ Biên mặt đầy ý thăm dò đánh giá tôi.
Tôi không vui nói: “Đây chẳng qua là chuyện không có thật”
“Bạn học Xuyên Hạ là loại hình thanh tú mà đồng tính thích đấy” Độ Biên uống một hớp trà, chậm rãi nói.
Tôi gượng cười: “Làm ơn đừng nói chuyện khiến người khác xấu hổ như vậy”
“Vào lúc 21h tối hôm qua, cậu ở đâu?” Đột nhiên hắn dùng cặp mắt như chim ưng nhìn thẳng hai mắt của tôi.
“…Tôi ở nhà chiêu đãi bạn”
Độ Biên gọi một người cấp dưới thì thầm chốc lát, sau đó Nại Nại bị vị cấp dưới đó mang tới.
“Y Đằng Do Nại?”
Nại Nại không hiểu chuyện gì gật đầu: “Ngài khỏe”
Độ Biên ra hiệu Nại Nại ngồi xuống ghế sô pha, hỏi: “Xuyên Hạ Thiên Thu nói 21h tối hôm qua đang ở cùng với cậu, có đúng là như vậy không?”
Nại Nại gật đầu: “Đúng vậy, bắt đầu từ chiều hôm qua tôi đã ở cùng với Thiên Thu”
Độ Biên chần chừ hỏi: “Đúng như vậy không….”
Tôi không kiên nhân đứng lên nói: “Không có chuyện gì nữa, chúng tôi xin phép đi trước”
Đột nhiên Nại Nại mơ màng nói: “Ha ha, tuy nhiên tối hôm qua tôi vô tình bất tỉnh, nhờ có Thiên Thu chăm sóc tôi đấy”
Độ Biên giống như nắm được trọng điểm nói: “Nếu như vậy, Xuyên Hạ cậu có thời gian gây án”
Tôi cười một tiếng: “Xin đừng tùy tiện suy đoán, mọi việc đều phải có chứng cớ”
Nại Nại cũng trợn to đôi mắt: “Cảnh sát, Thiên Thu không phải loại người sẽ làm chuyện đó!”
Độ Biên trầm tư nói: “Hôm nay điều tra tới đây thôi. Tôi sẽ còn tìm các cậu, mong lần sau có thể tiếp tục hợp tác”
…
Sau khi đi ra khỏi trường học, Nại Nại vẫn áy náy không dứt: “Đều tại tao lắm mồm! Thiên Thu mày làm sao có thể đi giết người đúng không? Mày với học tỷ Tử Mạn còn chưa gặp nhau bao giờ, hỏng bét rồi….”
“Im miệng!” Tôi quát lên.
Nại Nại bị tôi dọa sợ, nhút nhát hỏi: “Này, Thiên Thu, mày làm sao vậy?”
Tôi nâng trán, tâm trạng bình tĩnh nói: “Không sao, hơi mệt mà thôi”
“Thiên Thu!” Từ xa, một bóng người thon dài hướng tôi vẫy vẫy tay.
Nại Nại lộ ra một nụ cười thô bỉ, nói: “Đi đi, tao không muốn làm kỳ đà cản mũi”
Tôi chần chừ chốc lát, vẫn đi tới người kia.
“Học trưởng” Tôi nhìn nam sinh anh tuấn ưu nhã trưởng thành trước mặt khẽ gật đầu.
Học trưởng Triết Tai so với tôi còn cao hơn một cái đầu, sờ mái tóc của tôi nói: “Anh đưa em về nhé?”
“…Vâng”
Tác giả :
Thiên Khỉ Hạ