Nam Nhân Chân Thọt Tiệm Sủi Cảo
Chương 41
Từ sau khi núi Hồ Lô về, tình nồng ý đậm cũng chẳng thể nào ngăn được thứ hai phải dậy sớm đi làm. Trải qua đêm khuya, sinh hoạt tựa hồ cũng không có biến đổi gì mấy, tình yêu đâu thể thay cơm, làm chuyện đó dù sao cũng tốn thời gian cùng sức lực, thân thể Nghiêm Khánh Sinh cũng không chịu nổi thứ hai đi làm, càng về sau mỗi tháng cũng chỉ có thể vài ngày.
Đây cũng không phải Nghiêm Khánh Sinh yêu cầu, Trình Thủy sót anh, tự chủ trương quy định đó.
Nhưng hôn môi giống như ăn cơm ba bữa mỗi ngày không thể thiếu một cái. Mở mắt muốn hôn, rời giường muốn hôn, ăn cơm muốn hôn, ra cửa muốn hôn, lúc về nhà Trình Thủy liền chủ động hôn hôn, quấn lấy Sinh ca bên má phải hun một cái rồi má trái hun một cái, đem anh làm phiền tới khi ngủ mới thôi.
Đảo mắt cái đã hai tháng trôi qua.
Mùa xuân năm nay đến sớm hơn mọi năm, tết nguyên đán qua không bao lâu, tết xuân theo nhau tới.
Hai người nghèo quen rồi đối với mấy ngày lễ tết đều không có quan tâm mấy, khi tết nguyên đán tới ai trong hai người cũng không thể nghỉ, thậm chí so với lúc thường còn bận hơn mệt hơn. Đêm tết nguyên đó hai người nằm trong chăn nói chuyện phiếm, Trình Thủy dịch sát, môi dán vào mặt, nhắm mắt lại, cứ thế im lặng hồi lâu.
Bởi vậy cũng chỉ có đêm 30, nghỉ ngơi mới chân chính bắt đầu. Mùng năm nghênh đón thần tài, trấn Cố kinh tế không phát triển mấy, đối với một số ít phong tục ngược lại thâm nhập vào trong lòng người vững chắc, ở trước đó, trên đường nhỏ còn có chủ quán mở cửa quán.
Tiệm sủi cảo cũng thế, Nghiêm Khánh Sinh được nghỉ bốn ngày, anh về nhà rồi mà Trình Thủy vẫn chưa tan làm, cửa hàng hoa vẫn luôn mở cửa đến sáu giờ tốt, tính ra còn phải chờ mấy tiếng nữa.
Đã rất lâu rồi Nghiêm Khánh Sinh chưa có ở nhà một mình thế này, dù Trình Thủy ra ngoài, chỉ cần có anh ở nhà, liền giống như một dây xích chó, đi không đến nửa giờ thì về. Nhưng ngắn ngủi thời gian mấy tháng, Nghiêm Khánh Sinh thậm chí nhớ không nổi thời điểm Trình Thủy còn chưa tới, mỗi một ngày nghỉ anh làm sao vượt qua.
Ăn tết…Chỉ có một mình anh, thật cũng chẳng phải ăn tết. Nhiều nhất chỉ có dựa vào cái cớ đó, hướng ông Lý mua nhiều thêm hai quả trứng luộc nước trà, bóc ra mỗi ngày một cái thôi.
Anh quanh năm suốt tháng đều làm vằn thắn, đến phiên chính anh ăn tết, song ngay cả vỏ bánh còn không có tâm trạng làm.
Nhưng bây giờ không giống nhau! Đây là lần đầu tiên anh cùng Trình Thủy trải qua năm mới, điều tốt, phải cẩn thận hoàn thành.
Nghiêm Khánh Sinh rốt cuộc tìm được chuyện cần làm, không có gì, làm vằn thắn anh đều có thể làm.
Tuần trước Trình Thủy nói rau tăng giá, trong nhà còn bắp cải, sau cửa còn một chút bột còn lại tháng trước, Nghiêm Khánh Sinh ở trong nhà xoay hai vòng, nghĩ dù thế nào đi nữa ăn tết cũng phải có chút thức ăn mặn, quyết định đi bà Trương thử vận may.
Đã nhiều ngày anh không tới chỗ chồng bà Trương mua đồ ăn, Trình Thủy đi xe đạp trực tiếp tới chợ thực phẩm, vừa nhanh vừa tươi. Bà Trương mở cửa thì thấy anh, trên mặt thoáng kinh ngạc, nghe anh nói muốn mua thịt lợn, chui cha một tiếng, vỗ đùi một phát kêu to: “ Sớm còn có thể mang cho cậu, giờ thì mua được nhưng không còn để bán nha!”
Dù sao thịt cũng đâu phải rau cải, bên trong ngõ Lục Đạo ai cũng không thể mua nhiều cân như thế, Nghiêm Khánh Sinh không bất ngờ mấy, anh từ nhà vợ chồng bà Trương ra, phát sầu thở dài.
Anh ghét mình không động não, buổi trưa đi bên kia tý, cùng bà chỉ nói rõ ràng, từ trong cửa hàng mua một ít, giá cả đắt tý cũng không sao…
“ Nghiêm què.”
Anh nghe có người gọi, sửng sốt, cánh cửa vừa đi qua kia mở ra.
Hóa ra là người đàn ông buổi tối ngày hôm đó mở cửa sổ.
Anh ta đại khái cũng chưa biết mở miệng kiểu gì, hoang mang hoảng loạn gọi người lại, tay cua cua trong không khí: “ Cái kia… Anh…Muốn bao nhiêu?”
Nghiêm Khánh Sinh cùng với bà Trương đứng trước cửa nói chuyện, bà Trương giọng lớn, anh ta cách hai nhà ngồi dựa vào cửa, nội dung nói chuyện cơ bản đều nghe thấy.
Nghiêm Khánh Sinh với anh ta một năm chưa nói được mười câu, anh cách mấy giây mới thật nhanh đáp: “ Nửa, nửa cân…”
Nửa cân bằng 250 g, 1 cân = 500g, 2 cân = 1kg
Anh định nói ít hơn chút nữa cũng được, cùng lắm thì anh ăn ít sủi cảo uống nhiều thêm chút canh, nam nhân gật gật đầu: “ Vậy còn có, anh…Thôi anh vào đi.”
Nghiêm Khánh Sinh vào phòng, không nhìn loạn, cùng nam nhân một đường tới nhà bếp, nam nhân vừa cắt thịt vừa giải thích: “ Trong nhà có ít chuyện, mua nhiều cũng không có ai ăn.”
“ Ồ…” Nghiêm Khánh Sinh không biết nói như thế nào, có thể bỏ đêm 30, chắc chắn không quá tốt.
Nam nhân đưa thịt cho anh, Nghiêm Khánh Sinh đưa mười đồng.
Nam nhân cau mày, “ Sao lại đưa nhiều thế.”
“ Cầm đi,” Nghiêm Khánh Sinh thấp giọng nói, “ Cuối năm, cũng không dễ gì.”
Nam nhân dừng một chút, “ Cảm ơn.”
Bọn họ đi tới cửa, nam nhân đột nhiên nói: “ Em trai anh thật tốt, đối với anh thật không tệ.”
Nghiêm Khánh Sinh rốt cuộc mò ra đầu mối chuyện hôm nay, anh cười cười: “ Phải đó, đêm nay cho em ấy thêm nhiều đồ ăn.”
Đây cũng không phải Nghiêm Khánh Sinh yêu cầu, Trình Thủy sót anh, tự chủ trương quy định đó.
Nhưng hôn môi giống như ăn cơm ba bữa mỗi ngày không thể thiếu một cái. Mở mắt muốn hôn, rời giường muốn hôn, ăn cơm muốn hôn, ra cửa muốn hôn, lúc về nhà Trình Thủy liền chủ động hôn hôn, quấn lấy Sinh ca bên má phải hun một cái rồi má trái hun một cái, đem anh làm phiền tới khi ngủ mới thôi.
Đảo mắt cái đã hai tháng trôi qua.
Mùa xuân năm nay đến sớm hơn mọi năm, tết nguyên đán qua không bao lâu, tết xuân theo nhau tới.
Hai người nghèo quen rồi đối với mấy ngày lễ tết đều không có quan tâm mấy, khi tết nguyên đán tới ai trong hai người cũng không thể nghỉ, thậm chí so với lúc thường còn bận hơn mệt hơn. Đêm tết nguyên đó hai người nằm trong chăn nói chuyện phiếm, Trình Thủy dịch sát, môi dán vào mặt, nhắm mắt lại, cứ thế im lặng hồi lâu.
Bởi vậy cũng chỉ có đêm 30, nghỉ ngơi mới chân chính bắt đầu. Mùng năm nghênh đón thần tài, trấn Cố kinh tế không phát triển mấy, đối với một số ít phong tục ngược lại thâm nhập vào trong lòng người vững chắc, ở trước đó, trên đường nhỏ còn có chủ quán mở cửa quán.
Tiệm sủi cảo cũng thế, Nghiêm Khánh Sinh được nghỉ bốn ngày, anh về nhà rồi mà Trình Thủy vẫn chưa tan làm, cửa hàng hoa vẫn luôn mở cửa đến sáu giờ tốt, tính ra còn phải chờ mấy tiếng nữa.
Đã rất lâu rồi Nghiêm Khánh Sinh chưa có ở nhà một mình thế này, dù Trình Thủy ra ngoài, chỉ cần có anh ở nhà, liền giống như một dây xích chó, đi không đến nửa giờ thì về. Nhưng ngắn ngủi thời gian mấy tháng, Nghiêm Khánh Sinh thậm chí nhớ không nổi thời điểm Trình Thủy còn chưa tới, mỗi một ngày nghỉ anh làm sao vượt qua.
Ăn tết…Chỉ có một mình anh, thật cũng chẳng phải ăn tết. Nhiều nhất chỉ có dựa vào cái cớ đó, hướng ông Lý mua nhiều thêm hai quả trứng luộc nước trà, bóc ra mỗi ngày một cái thôi.
Anh quanh năm suốt tháng đều làm vằn thắn, đến phiên chính anh ăn tết, song ngay cả vỏ bánh còn không có tâm trạng làm.
Nhưng bây giờ không giống nhau! Đây là lần đầu tiên anh cùng Trình Thủy trải qua năm mới, điều tốt, phải cẩn thận hoàn thành.
Nghiêm Khánh Sinh rốt cuộc tìm được chuyện cần làm, không có gì, làm vằn thắn anh đều có thể làm.
Tuần trước Trình Thủy nói rau tăng giá, trong nhà còn bắp cải, sau cửa còn một chút bột còn lại tháng trước, Nghiêm Khánh Sinh ở trong nhà xoay hai vòng, nghĩ dù thế nào đi nữa ăn tết cũng phải có chút thức ăn mặn, quyết định đi bà Trương thử vận may.
Đã nhiều ngày anh không tới chỗ chồng bà Trương mua đồ ăn, Trình Thủy đi xe đạp trực tiếp tới chợ thực phẩm, vừa nhanh vừa tươi. Bà Trương mở cửa thì thấy anh, trên mặt thoáng kinh ngạc, nghe anh nói muốn mua thịt lợn, chui cha một tiếng, vỗ đùi một phát kêu to: “ Sớm còn có thể mang cho cậu, giờ thì mua được nhưng không còn để bán nha!”
Dù sao thịt cũng đâu phải rau cải, bên trong ngõ Lục Đạo ai cũng không thể mua nhiều cân như thế, Nghiêm Khánh Sinh không bất ngờ mấy, anh từ nhà vợ chồng bà Trương ra, phát sầu thở dài.
Anh ghét mình không động não, buổi trưa đi bên kia tý, cùng bà chỉ nói rõ ràng, từ trong cửa hàng mua một ít, giá cả đắt tý cũng không sao…
“ Nghiêm què.”
Anh nghe có người gọi, sửng sốt, cánh cửa vừa đi qua kia mở ra.
Hóa ra là người đàn ông buổi tối ngày hôm đó mở cửa sổ.
Anh ta đại khái cũng chưa biết mở miệng kiểu gì, hoang mang hoảng loạn gọi người lại, tay cua cua trong không khí: “ Cái kia… Anh…Muốn bao nhiêu?”
Nghiêm Khánh Sinh cùng với bà Trương đứng trước cửa nói chuyện, bà Trương giọng lớn, anh ta cách hai nhà ngồi dựa vào cửa, nội dung nói chuyện cơ bản đều nghe thấy.
Nghiêm Khánh Sinh với anh ta một năm chưa nói được mười câu, anh cách mấy giây mới thật nhanh đáp: “ Nửa, nửa cân…”
Nửa cân bằng 250 g, 1 cân = 500g, 2 cân = 1kg
Anh định nói ít hơn chút nữa cũng được, cùng lắm thì anh ăn ít sủi cảo uống nhiều thêm chút canh, nam nhân gật gật đầu: “ Vậy còn có, anh…Thôi anh vào đi.”
Nghiêm Khánh Sinh vào phòng, không nhìn loạn, cùng nam nhân một đường tới nhà bếp, nam nhân vừa cắt thịt vừa giải thích: “ Trong nhà có ít chuyện, mua nhiều cũng không có ai ăn.”
“ Ồ…” Nghiêm Khánh Sinh không biết nói như thế nào, có thể bỏ đêm 30, chắc chắn không quá tốt.
Nam nhân đưa thịt cho anh, Nghiêm Khánh Sinh đưa mười đồng.
Nam nhân cau mày, “ Sao lại đưa nhiều thế.”
“ Cầm đi,” Nghiêm Khánh Sinh thấp giọng nói, “ Cuối năm, cũng không dễ gì.”
Nam nhân dừng một chút, “ Cảm ơn.”
Bọn họ đi tới cửa, nam nhân đột nhiên nói: “ Em trai anh thật tốt, đối với anh thật không tệ.”
Nghiêm Khánh Sinh rốt cuộc mò ra đầu mối chuyện hôm nay, anh cười cười: “ Phải đó, đêm nay cho em ấy thêm nhiều đồ ăn.”
Tác giả :
Hàng Bát Kiều