Nam Nam Thú Thụ Bất Thân
Chương 111
“Em nói thật không?”
Đầu giường truyền lai một thanh âm yếu ớt.
Viên Tử Hàm vừa nghe tiếng khàn khàn kia, thân mình run lên, chậm rãi nâng hai mắt đẫm lệ vẫn còn mông lung. Đôi mắt tràn ngập ánh sáng sắc bén kia rốt cục mở ra, lúc này đang ôn nhu nhìn mình. Cậu không thể tin được vào hai mắt của mình, loại tình huống này, ở trong đầu cậu mấy ngày nay đã quanh quẩn trăm ngàn lần, lúc này đây…!
Viên Tử Hàm mờ mịt lau nước mắt , tự nhéo lên cánh tay mình một cái thật đau.
Đau, thật sự rất đau.
Thượng Quan Mộc nhẹ giọng hỏi, đưa tay muốn ngăn cản hành động ngu ngốc của Viên Tử Hàm. Không ngờ lại động tới vết thương, bị đau xuýt xoa một hơi.
Tay kia bị Viên Tử Hàm nhéo đỏ lên, cậu một chút cũng không để ý tới, ngây ngô hắc hắc cười vài tiếng, thấy Thượng Quan Mộc hút khí, nhanh chóng đưa tay đem hắn ấn xuống trên giường.
“Đừng cử động “
” Em đây là đang làm gì vậy? “
Viên Tử Hàm không để ý tới Thượng Quan Mộc hỏi, nước mắt cũng chảy ra so với vừa rồi càng lợi hại hơn . Thượng Quan Mộc thật sự không có lừa cậu, hắn rốt cục đã tỉnh lại .
“Ô ô, tôi cứ tưởng anh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa “
Chỉ cần một câu nói kia, cũng có thể đủ khiến cho Thượng Quan Mộc cảm nhận được trong lòng cậu sợ hãi cỡ nào.
Đưa tay xoa mặt Viên Tử Hàm, khóe miệng hơi mấp máy ” Em gầy đi rồi “
Viên Tử Hàm lắc lắc đầu, hai tay áp vào tay hắn “Tôi không sao, tôi khỏe lắm” chỉ cần anh tỉnh lại , tôi liền cái gì cũng tốt!
Thượng Quan Mộc thấy bộ dáng Viên Tử Hàm như vậy, thất thanh nở nụ cười, tiếp tục hỏi ” Lời em nói vừa rồi đều là thật chứ!”
Ánh mắt Thượng Quan Mộc như vậy, tựa hồ có thể đem toàn thân thể cậu hòa tan, cậu đã nói ra, sẽ không rút lại, không thể, cũng không đành lòng, người đàn ông này đáng để cậu tin tưởng, cũng là người đáng để cậu yêu thương.
Cầm tay Thượng Quan Mộc xiết chặt hơn vài phần, nghiêm túc gật đầu: “Thật sự! Chỉ cần anh tỉnh lại đều là thật!”
Thượng Quan Mộc ha ha cười không ngừng: “Mới mấy ngày không gặp, ngược lại còn học được chiêu uy hiếp người. Nhưng mà uy hiếp như vậy anh rất thích “
Viên Tử Hàm khóc rồi cười, cười rồi khóc, lúc này cậu thật sự không biết, loại cảm giác kích động mất đi rồi lại hồi phục, khiến cậu ngủ không yên. Mà Thượng Quan Mộc sau khi nghe được đáp án của Viên Tử Hàm, lại bị cậu thúc giục mới ngủ thiếp đi.
Buổi sáng, Viên Tử Hàm vừa thức dậy liền bò lên nhìn Thượng Quan Mộc, hắn còn đang ngủ, nhưng thần sắc thật sự đã khá hơn nhiều , lúc này cậu mới yên tâm . Đến gần trưa, Thượng Quan Mộc mới tỉnh lại, Viên Tử Hàm vừa thấy hắn tỉnh lại, nhanh chóng cao hứng chạy đi gọi bác sĩ tới xem xét tình hình của hắn. Các bác sĩ sau khi kiểm tra một phen, xác định đã không còn nguy hiểm đến tánh mạng, khiến Viên Tử Hàm nhất thời thần thái bay lên mây.
Bác sĩ sau khi nói với Viên Tử Hàm rất nhiều kiêng kỵ, liền rời đi, toàn bộ phòng bệnh nhất thời chỉ còn lại hai người Viên Tử Hàm cùng Thượng Quan Mộc.
“Thượng Quan Mộc, anh muốn ăn chút gì không?”
Thượng Quan Mộc không nói, nhìn Viên Tử Hàm bên cạnh mình lải nhải lầm bầm lầu bầu, khóe miệng luôn luôn mỉm cười.
” Mấy ngày nay anh đều không ăn gì rồi, ăn chút cháo là tốt nhất , anh chờ một chút, tôi lập tức đi ra ngoài mua “
Viên Tử Hàm nói xong nói, căn bản là không đợi Thượng Quan Mộc trả lời, thân mình đã phi ra ngoài, không quá 10 phút đồng hồ, đã quay lại, trong tay cầm thực hạp. Tình trạng Thượng Quan Mộc lúc này xem như ổn định rồi, mấy cái ống trên người cũng đều được gỡ xuống, nhưng vết thương trên người vẫn chưa tốt, không thể cử động. Viên Tử Hàm nhìn hắn một cái, không nói gì, đem cháo bên trong thực hạp bưng ra, cầm thìa nhẹ nhàng múc một muỗng thổi thổi, sau đó để sát vào miệng Thượng Quan Mộc.
” Nào, há miệng ra “
Viên Tử Hàm hết sức kiên nhẫn, tâm tình Thượng Quan Mộc cũng rất tốt, loại đãi ngộ này vẫn thật sự là từ trước tới nay chưa có qua. Rất ngoan ngoãn há miệng ra, đem chén cháo trong tay Viên Tử Hàm ăn hết, cho dù mùi vị hắn chưa từng ăn qua.
” Ngoan lắm!”
Viên Tử Hàm nhìn cái chén không trong tay, trong lòng rất là cao hứng tán thưởng Thượng Quan Mộc một câu. Chỉ cần có thể ăn cơm, sẽ khôi phục nhanh hơn.
“Anh ngoan như vậy, chẳng lẽ là không có thưởng sao!”
Thượng Quan Mộc làm bộ bĩu môi, trên mặt có chút mất hứng .
Viên Tử Hàm khóe miệng run run, cháo này bị hắn ăn hết, hơn nữa còn là mình xuất lực đút cho hắn, hắn ngược lại còn được voi đòi tiên . Nhưng bác sĩ nói qua, người bệnh phải bảo trì tâm tình tốt, vết thương mới có thể mau khỏi.
Khóe miệng xả ra một nụ cười. Tiếp tục kiên nhẫn hỏi: “Vậy anh muốn thưởng cái gì nào?”
Thượng Quan Mộc đạt được ý xấu giương lên một nụ cười, mấy ngày nay hắn bị thương, Viên Tử Hàm đối với hắn chăm sóc cẩn thận hắn đều nhìn thấy, lúc này không nhân cơ hội vơ vét một chút lợi ích, hình như cũng không có quá lời đi. Hai phiến môi mỏng manh bẹp bẹp, quăng cho Viên Tử Hàm một cái ánh mắt ngươi hiểu .
Viên Tử Hàm thấy hành vi của Thượng Quan Mộc giống như đứa trẻ, có chút buồn cười lại có chút tức giận. Cậu thật sự là hiểu, nhưng Thượng Quan Mộc có thể hay không đem biểu tình không đứng đắn ngây thơ biểu hiện ra như thế a.
“Sẽ bị mọi người nhìn thấy đó !”
Viên Tử Hàm không cự tuyệt động lực được voi đòi tiên của Thượng Quan Mộc, vì vậy Thượng Quan Mộc đem hành vi không biết xấu hổ tiến hành đến cùng.
” Không sao, dù sao lúc này cửa phòng cũng đóng rồi , không có ai nhìn thấy đâu!”
Thượng Quan Mộc khăng khăng khiến Viên Tử Hàm có chút đau đầu, nhưng vừa thấy tư thái không đạt được mục đích liền không thu tay lại của hắn càng thêm đau đầu .
“Hiện tại không được, vẫn là ban ngày, buổi tối bù cho anh được không?”
Đối với lời nói lấy lòng của Viên Tử Hàm, Thượng Quan Mộc trên mặt tỏ ý không vui, nhưng trong lòng sớm đã cười vui vẻ. Loại chuyện này còn có thể bù sao!
“Không được, em không hôn anh, vậy anh liền dậy hôn em “
Nói xong giả vờ như muốn dậy, liền bị Viên Tử Hàm nhanh tay đè xuống.
” Anh đừng lộn xộn, đừng lộn xộn , đụng phải miệng vết thương thì làm như thế nào. Được rồi, được rồi, được rồi, tôi hôn còn chưa được sao?”
Thượng Quan Mộc nghe Viên Tử Hàm nói xong mới cảm thấy mỹ mãn nằm ở trên giường, hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm Viên Tử Hàm. Viên Tử Hàm có chút khẩn trương liếm liếm cánh môi khô ráo của mình, chậm rãi cúi người hướng Thượng Quan Mộc nghiêng người xuống. Khuôn mặt tuấn tú sắc sảo kia gần trong gang tấc, hơi thở ấm áp phà vào trên mặt Viên Tử Hàm, khoảng cách giũa hai người cách càng lúc càng gần, mặt Viên Tử Hàm dần dần hiện ra một tầng đỏ ửng.
Thượng Quan Mộc rõ ràng nghe thấy trống ngực cậu đập liên tục , khóe miệng nhịn không được cong ra một tia cười, mỗi lần đều là mình cường hôn, lúc này lại thay đổi góc độ. Hắn thực chờ mong!
Viên Tử Hàm lấy tốc độc cực nhanh ở trên môi Thượng Quan Mộc hơi hơi mân mê điểm một cái, rất nhanh liền rời đi. Thượng Quan Mộc vẫn chưa cảm nhận được độ ấm lẫn nhau cậu liền đã rút về , điểm này khiến hắn rất đả kích. Bất quá cũng là hắn còn có thể trông cậy vào Viên Tử Hàm cho hắn một cái ‘Cách thức tiêu chuẩn hôn’!
” Anh đừng lộn xộn, tôi đi toilet một chút “
Trong khi Thượng Quan Mộc đang tựa tiếu phi tiếu, Viên Tử Hàm đã chạy trốn ra cửa . Hai người ai không biết, đi toilet là giả, thẹn thùng mới là thật. Bất quá lúc này Viên Tử Hàm có thể làm được một bước này, Thượng Quan Mộc cũng đã rất vui vẻ .
Viên Tử Hàm cúi đầu hướng dưới lầu đi, nhớ lại màn vừa rồi, trong lòng dấy một cỗ cảm giác khó có thể hình dung, khóe miệng chậm rãi giương lên một nụ cười. Bước nhanh về phía trước, nhưng do không chú ý, đầu đụng trúng ngực một người.
_____________
Đầu giường truyền lai một thanh âm yếu ớt.
Viên Tử Hàm vừa nghe tiếng khàn khàn kia, thân mình run lên, chậm rãi nâng hai mắt đẫm lệ vẫn còn mông lung. Đôi mắt tràn ngập ánh sáng sắc bén kia rốt cục mở ra, lúc này đang ôn nhu nhìn mình. Cậu không thể tin được vào hai mắt của mình, loại tình huống này, ở trong đầu cậu mấy ngày nay đã quanh quẩn trăm ngàn lần, lúc này đây…!
Viên Tử Hàm mờ mịt lau nước mắt , tự nhéo lên cánh tay mình một cái thật đau.
Đau, thật sự rất đau.
Thượng Quan Mộc nhẹ giọng hỏi, đưa tay muốn ngăn cản hành động ngu ngốc của Viên Tử Hàm. Không ngờ lại động tới vết thương, bị đau xuýt xoa một hơi.
Tay kia bị Viên Tử Hàm nhéo đỏ lên, cậu một chút cũng không để ý tới, ngây ngô hắc hắc cười vài tiếng, thấy Thượng Quan Mộc hút khí, nhanh chóng đưa tay đem hắn ấn xuống trên giường.
“Đừng cử động “
” Em đây là đang làm gì vậy? “
Viên Tử Hàm không để ý tới Thượng Quan Mộc hỏi, nước mắt cũng chảy ra so với vừa rồi càng lợi hại hơn . Thượng Quan Mộc thật sự không có lừa cậu, hắn rốt cục đã tỉnh lại .
“Ô ô, tôi cứ tưởng anh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa “
Chỉ cần một câu nói kia, cũng có thể đủ khiến cho Thượng Quan Mộc cảm nhận được trong lòng cậu sợ hãi cỡ nào.
Đưa tay xoa mặt Viên Tử Hàm, khóe miệng hơi mấp máy ” Em gầy đi rồi “
Viên Tử Hàm lắc lắc đầu, hai tay áp vào tay hắn “Tôi không sao, tôi khỏe lắm” chỉ cần anh tỉnh lại , tôi liền cái gì cũng tốt!
Thượng Quan Mộc thấy bộ dáng Viên Tử Hàm như vậy, thất thanh nở nụ cười, tiếp tục hỏi ” Lời em nói vừa rồi đều là thật chứ!”
Ánh mắt Thượng Quan Mộc như vậy, tựa hồ có thể đem toàn thân thể cậu hòa tan, cậu đã nói ra, sẽ không rút lại, không thể, cũng không đành lòng, người đàn ông này đáng để cậu tin tưởng, cũng là người đáng để cậu yêu thương.
Cầm tay Thượng Quan Mộc xiết chặt hơn vài phần, nghiêm túc gật đầu: “Thật sự! Chỉ cần anh tỉnh lại đều là thật!”
Thượng Quan Mộc ha ha cười không ngừng: “Mới mấy ngày không gặp, ngược lại còn học được chiêu uy hiếp người. Nhưng mà uy hiếp như vậy anh rất thích “
Viên Tử Hàm khóc rồi cười, cười rồi khóc, lúc này cậu thật sự không biết, loại cảm giác kích động mất đi rồi lại hồi phục, khiến cậu ngủ không yên. Mà Thượng Quan Mộc sau khi nghe được đáp án của Viên Tử Hàm, lại bị cậu thúc giục mới ngủ thiếp đi.
Buổi sáng, Viên Tử Hàm vừa thức dậy liền bò lên nhìn Thượng Quan Mộc, hắn còn đang ngủ, nhưng thần sắc thật sự đã khá hơn nhiều , lúc này cậu mới yên tâm . Đến gần trưa, Thượng Quan Mộc mới tỉnh lại, Viên Tử Hàm vừa thấy hắn tỉnh lại, nhanh chóng cao hứng chạy đi gọi bác sĩ tới xem xét tình hình của hắn. Các bác sĩ sau khi kiểm tra một phen, xác định đã không còn nguy hiểm đến tánh mạng, khiến Viên Tử Hàm nhất thời thần thái bay lên mây.
Bác sĩ sau khi nói với Viên Tử Hàm rất nhiều kiêng kỵ, liền rời đi, toàn bộ phòng bệnh nhất thời chỉ còn lại hai người Viên Tử Hàm cùng Thượng Quan Mộc.
“Thượng Quan Mộc, anh muốn ăn chút gì không?”
Thượng Quan Mộc không nói, nhìn Viên Tử Hàm bên cạnh mình lải nhải lầm bầm lầu bầu, khóe miệng luôn luôn mỉm cười.
” Mấy ngày nay anh đều không ăn gì rồi, ăn chút cháo là tốt nhất , anh chờ một chút, tôi lập tức đi ra ngoài mua “
Viên Tử Hàm nói xong nói, căn bản là không đợi Thượng Quan Mộc trả lời, thân mình đã phi ra ngoài, không quá 10 phút đồng hồ, đã quay lại, trong tay cầm thực hạp. Tình trạng Thượng Quan Mộc lúc này xem như ổn định rồi, mấy cái ống trên người cũng đều được gỡ xuống, nhưng vết thương trên người vẫn chưa tốt, không thể cử động. Viên Tử Hàm nhìn hắn một cái, không nói gì, đem cháo bên trong thực hạp bưng ra, cầm thìa nhẹ nhàng múc một muỗng thổi thổi, sau đó để sát vào miệng Thượng Quan Mộc.
” Nào, há miệng ra “
Viên Tử Hàm hết sức kiên nhẫn, tâm tình Thượng Quan Mộc cũng rất tốt, loại đãi ngộ này vẫn thật sự là từ trước tới nay chưa có qua. Rất ngoan ngoãn há miệng ra, đem chén cháo trong tay Viên Tử Hàm ăn hết, cho dù mùi vị hắn chưa từng ăn qua.
” Ngoan lắm!”
Viên Tử Hàm nhìn cái chén không trong tay, trong lòng rất là cao hứng tán thưởng Thượng Quan Mộc một câu. Chỉ cần có thể ăn cơm, sẽ khôi phục nhanh hơn.
“Anh ngoan như vậy, chẳng lẽ là không có thưởng sao!”
Thượng Quan Mộc làm bộ bĩu môi, trên mặt có chút mất hứng .
Viên Tử Hàm khóe miệng run run, cháo này bị hắn ăn hết, hơn nữa còn là mình xuất lực đút cho hắn, hắn ngược lại còn được voi đòi tiên . Nhưng bác sĩ nói qua, người bệnh phải bảo trì tâm tình tốt, vết thương mới có thể mau khỏi.
Khóe miệng xả ra một nụ cười. Tiếp tục kiên nhẫn hỏi: “Vậy anh muốn thưởng cái gì nào?”
Thượng Quan Mộc đạt được ý xấu giương lên một nụ cười, mấy ngày nay hắn bị thương, Viên Tử Hàm đối với hắn chăm sóc cẩn thận hắn đều nhìn thấy, lúc này không nhân cơ hội vơ vét một chút lợi ích, hình như cũng không có quá lời đi. Hai phiến môi mỏng manh bẹp bẹp, quăng cho Viên Tử Hàm một cái ánh mắt ngươi hiểu .
Viên Tử Hàm thấy hành vi của Thượng Quan Mộc giống như đứa trẻ, có chút buồn cười lại có chút tức giận. Cậu thật sự là hiểu, nhưng Thượng Quan Mộc có thể hay không đem biểu tình không đứng đắn ngây thơ biểu hiện ra như thế a.
“Sẽ bị mọi người nhìn thấy đó !”
Viên Tử Hàm không cự tuyệt động lực được voi đòi tiên của Thượng Quan Mộc, vì vậy Thượng Quan Mộc đem hành vi không biết xấu hổ tiến hành đến cùng.
” Không sao, dù sao lúc này cửa phòng cũng đóng rồi , không có ai nhìn thấy đâu!”
Thượng Quan Mộc khăng khăng khiến Viên Tử Hàm có chút đau đầu, nhưng vừa thấy tư thái không đạt được mục đích liền không thu tay lại của hắn càng thêm đau đầu .
“Hiện tại không được, vẫn là ban ngày, buổi tối bù cho anh được không?”
Đối với lời nói lấy lòng của Viên Tử Hàm, Thượng Quan Mộc trên mặt tỏ ý không vui, nhưng trong lòng sớm đã cười vui vẻ. Loại chuyện này còn có thể bù sao!
“Không được, em không hôn anh, vậy anh liền dậy hôn em “
Nói xong giả vờ như muốn dậy, liền bị Viên Tử Hàm nhanh tay đè xuống.
” Anh đừng lộn xộn, đừng lộn xộn , đụng phải miệng vết thương thì làm như thế nào. Được rồi, được rồi, được rồi, tôi hôn còn chưa được sao?”
Thượng Quan Mộc nghe Viên Tử Hàm nói xong mới cảm thấy mỹ mãn nằm ở trên giường, hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm Viên Tử Hàm. Viên Tử Hàm có chút khẩn trương liếm liếm cánh môi khô ráo của mình, chậm rãi cúi người hướng Thượng Quan Mộc nghiêng người xuống. Khuôn mặt tuấn tú sắc sảo kia gần trong gang tấc, hơi thở ấm áp phà vào trên mặt Viên Tử Hàm, khoảng cách giũa hai người cách càng lúc càng gần, mặt Viên Tử Hàm dần dần hiện ra một tầng đỏ ửng.
Thượng Quan Mộc rõ ràng nghe thấy trống ngực cậu đập liên tục , khóe miệng nhịn không được cong ra một tia cười, mỗi lần đều là mình cường hôn, lúc này lại thay đổi góc độ. Hắn thực chờ mong!
Viên Tử Hàm lấy tốc độc cực nhanh ở trên môi Thượng Quan Mộc hơi hơi mân mê điểm một cái, rất nhanh liền rời đi. Thượng Quan Mộc vẫn chưa cảm nhận được độ ấm lẫn nhau cậu liền đã rút về , điểm này khiến hắn rất đả kích. Bất quá cũng là hắn còn có thể trông cậy vào Viên Tử Hàm cho hắn một cái ‘Cách thức tiêu chuẩn hôn’!
” Anh đừng lộn xộn, tôi đi toilet một chút “
Trong khi Thượng Quan Mộc đang tựa tiếu phi tiếu, Viên Tử Hàm đã chạy trốn ra cửa . Hai người ai không biết, đi toilet là giả, thẹn thùng mới là thật. Bất quá lúc này Viên Tử Hàm có thể làm được một bước này, Thượng Quan Mộc cũng đã rất vui vẻ .
Viên Tử Hàm cúi đầu hướng dưới lầu đi, nhớ lại màn vừa rồi, trong lòng dấy một cỗ cảm giác khó có thể hình dung, khóe miệng chậm rãi giương lên một nụ cười. Bước nhanh về phía trước, nhưng do không chú ý, đầu đụng trúng ngực một người.
_____________
Tác giả :
Ý Phóng