Nam Mộc Hướng Bắc
Chương 7: Cái chết của Medusa (7)
Ngay giữa hè, không khí có phần khô nóng, thời tiết sau giữa trưa trở nên âm u, nặng nề tới mức khó thở.
Mùa thu hoạch dâu của thành phố Nam Giang tới rồi.
Nam Mộc nhíu hai đầu mày, một tay chống cằm giống như đang tự hỏi điều gì đó, ngồi đối diện cô là cậu chàng nghiện net Vương Toàn Dập đang tập trung tinh thần nhìn vào máy tính tìm tất cả các thông tin liên quan tới Đồng Sênh khi còn sống.
Bầu không khí trong phòng của đội cảnh sát hình sự vô cùng yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng ve kêu trên cây bên ngoài cửa sổ.
Đến khi có tiếng bước chân ngày càng rõ ràng truyền từ xa tới mới phá vỡ không gian yên tĩnh này.
- Sao hôm nay anh lại tới đây?
Liếc thấy người đàn ông đứng ở cửa, Nam Mộc mỉm cười đứng dậy đi qua đó.
Cô nhận lấy chiếc túi to trong tay anh ta, giây tiếp theo nhanh tay nhanh mắt lựa một hộp Bát Hỉ (hãng kem TQ), mở nắp ra, cái miệng nhỏ bắt đầu ăn.
Vương Toàn Dập vốn đang hữu khí vô lực cũng dùng tốc độ ánh sáng vọt tới bên cạnh Nam Mộc,cướp lấy cái túi to.
- Trời nóng như vậy, tới thăm hỏi các cô cậu.
Trên gương mặt thanh tú của Nguyễn Thiếu Lăng nở nụ cười yếu ớt, có chút ngại ngùng nói.
Nguyễn Thiệu Lăng là người trong cục pháp y, tính tình ôn hòa, quan hệ với đội cảnh sát hình sự cũng rất tốt, rõ ràng đã qua ba mươi tuổi, nhưng ánh mắt và gương mặt thanh tú đó lại trong veo tưởng như mới thiếu niên.
- Đúng rồi, Hình Lệ chưa về sao?
- Chưa, lên tỉnh báo cáo rồi, phải vài ngày nữa mới về được. Đúng rồi, chú Thần Côn có việc phải ra ngoài, phần Bát Hỉ của chú ấy để em giải quyết giúp.
Vương Toàn Dập miệng đầy kem, nói một câu mơ hồ không rõ ràng, sau đó tiếp tục vùi đầu vào ăn.
Thực ra những việc như làm báo cáo đều do Lục Kỳ phụ trách, chẳng qua từ trước đến nay Lục Kỳ không thích ứng phó các trường hợp này nọ mới dứt khoát phái Hình Lệ đi.
Hình Lệ vốn chịu trách nhiệm phần năng lực chiến đấu của đội cảnh sát hình sự, khi cậu ấy ở đây, bình thường những chuyện cần ra ngoài đều do cậu ấy đảm nhận, hiện giờ Hình Lệ không ở đây, rất nhiều chuyện khổ sai đều đặt lên vai Vương Toàn Dập, nên nhớ Hình Lệ nhất có lẽ phải kể tới Vương Toàn Dập.
Sau khi nói chuyện đôi câu, Nguyễn Thiệu Lăng chậm rãi đi về chỗ của Lục Kỳ.
- Đúng rồi, tôi vừa gặp người của đại đội điều tra hình sự, sáng nay điện thoại của người chết có tin nhắn mới, còn có một cuộc gọi nhỡ nữa.
Nguyễn Thiệu Lăng dứt lời liền đặt điện thoại lên bàn.
- Người chết khi còn sống là hội viên của một trung tâm thể hình, đã bỏ mất hai buổi yoga rồi.
Chính vì thế mà trung tâm thể hình gọi điện tới hỏi, nhưng đối phương không thể ngờ nguyên nhân Đồng Sênh không đến lại là đã chết.
Lục Kỳ rũ mắt xuống, ngón tay thon dài có lực lướt trên màn hình vài cái, mở tin nhắn nhỏ kia lên.
Tiếp theo anh báo một dãy số, bảo Vương Toàn Dập thăm dò cuộc gọi nhỡ kia, quả nhiên cũng là số điện thoại của một trung tâm thể hình.
- Cảm ơn cậu, Thiệu Lăng.
Sắc mặt anh bình thản nhìn chằm chằm màn hình di động dần tắt, sau đó vỗ bả vai Thiệu Lăng.
…………
Trung tâm thể hình Ái Thượng là một câu lạc bộ thể hình lớn ở phía Nam, khi còn sống Đồng Sênh là hội viên thẻ vàng của nơi này.
Sau khi hỏi vài câu đơn giản ở quầy lễ tân, Nam Mộc và Lục Kỳ đi tới phòng thay đồ của trung tâm thể hình, trước kia Đồng Sênh có một tủ thay đồ ở đây, còn vài đồ dùng cá nhân không mang về.
- Nạn nhân thực sự rất chú trọng vẻ bề ngoài.
Nam Mộc mở tủ đồ, bên trong sắp xếp rất gọn gàng, trừ đồ tập với quần ngắn ra thì bên trong còn có túi đựng đồ với đủ các loại mỹ phẩm --- kem nền, phấn khô, thậm chí có cả son môi và bút kẻ mày, đến phòng tập còn không quên trang điểm, còn phải để lại một vài thứ tiện cho việc trang điểm lại bất cứ khi nào, không khó để thấy rằng, Đồng Sênh rất để ý tới ngoại hình của mình, hơn nữa cô ấy đến phòng tập cũng không chỉ để tập luyện.
- Chờ đã.
Nam Mộc đang định rút tay về, chợt phát hiện ra trong đống quần áo của Đồng Sênh có một cái di động, cô mở ra, phát hiện còn pin, thử mở hộp thư ra xem, trong đó có mấy tin nhắn.
- Trong chiếc di động này, tin gần nhất là sáu ngày trước, nhưng tin cũ nhất, nhưng tin nhắn với từ ngữ mập mờ nhất lại là của một tháng trước.
Nam Mộc dứt lời liền đưa điện thoại cho Lục Kỳ.
- Sư phụ.
Gương mặt anh tuấn của người đàn ông không có biểu hiện gì, con ngươi đen nhìn thẳng cô, giống như đang chờ cô nói tiếp.
Trong đầu thoáng truyền tới một ý nghĩ, hai mắt Nam Mộc rực sáng.
- Nếu ở trong phòng tập Đồng Sênh có một di động chuyên dùng để duy trì liên lạc mập mờ với người khác phái, vậy còn có thể có chiếc di động thứ hai như vậy, nhưng trong hồ sơ chỉ tìm được một cái, nói cách khác chiếc kia rất có thể đã bị hung thủ lấy đi, vì tin nhắn trong đó có thể bại lộ thân phận của hắn.
Tin nhắn mập mờ gần nhất trong chiếc di động tìm được ở trung tâm thể hình là một tháng trước, nói cách khác, một tháng này, Đồng Sênh đã có niềm vui mới, manh mối nằm ở trong chính điện thoại bị mất kia.
Tức là nếu có thể tìm được chiếc di động còn lại kia là có thể tìm ra manh mối để truy lùng hung thủ rồi.
Nam Mộc nói dứt lời, thấy đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ cong lên, cầm điện thoại gọi đi.
- Tra camera ghi hình của những khách sạn gần nơi cùng ngày xảy ra vụ án.
Hung thủ thực sự có thể phá di động của Đồng Sênh sau đó vứt đi, tuy rằng ngày xảy ra án mạng, camera của khách sạn đã bị phá, nhưng các camera của khách sạn phụ cận ắt hẳn quay được hình ảnh hung thủ vứt điện thoại.
……..
Vương Toàn Dập làm theo lời Lục Kỳ, tra lại các camera gần nơi xảy ra vụ án ngày đó, quả nhiên có phát hiện mới.
Hung thủ rất quen thuộc khu vực này, biết cách tránh được camera không quay tới mặt, nhưng các camera của những khách sạn gần đó đã quay được hình ảnh từng có người ném một cái di động hỏng vào thùng rác.
- Cái di động này sau đó đã bị người ta nhặt mất, đúng rồi… đằng đó chính là thằng oắt Lý Vĩ vì trộm vặt mà bị bắt, mới vừa thả ra chưa được mấy ngày, đúng lúc đi đổ rác thì nhặt được, nhưng lúc nó tới thì không thấy hung thủ nữa.
Thẩm Toán đặt chiếc di động với màn hình vỡ vụn lên bàn.
- Điện thoại đã được sửa xong, bên trong quả nhiên có tin nhắn mập mờ của nạn nhân với người khác phái.
Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của Nam Mộc lướt vài cái trên màn hình, ánh mắt nhìn trúng tên của người gửi tin nhắn tới, hai đầu lông mày chợt cau lại.
- Thế Xuyên… Phùng Thế Xuyên?!
Phùng Thế Xuyên, không phải là người đàn ông thuê phòng khách sạn cùng Trần Viện vào ngày xảy ra vụ án sao?
- Tiểu Vương, điều tra xem Phùng Thế Xuyên này có phải là bác sĩ của viện thẩm mỹ Y Mĩ không.
Người đàn ông đứng sóng vai với Nam Mộc thản nhiên nói.
Vương Toàn Dập quay đầu nhìn Lục Kỳ, vẻ mặt đầy nghi hoặc, Lục Kỳ mới chỉ nhìn thoáng qua di động của Đồng Sênh đã biết Phùng Thế Xuyên là bác sĩ của thẩm mỹ viện? Còn đoán được cả tên của viện thẩm mỹ.
Anh nhất thời cảm thấy IQ của mình đang bị Lục Kỳ nghiền dưới chân.
Vương Toàn Dập gãi đầu, ghé sát Nam Mộc, đè thấp giọng hỏi:
- Tiểu Mộc Đầu, cô hiểu đội trưởng Lục nhất, sao đội trưởng Lục lại biết Phùng Thế Xuyên là bác sĩ của thẩm mỹ viện, còn biết cả tên của thẩm mỹ viện đó...
Nam Mộc giật mình, cười vang, đang muốn nói thì Thẩm Toán trầm tĩnh ít nói đã ngắt lời cô.
- Tiểu Mộc Đầu hiểu đội trưởng Lục, còn hiểu cả chú nữa!
Thẩm Toán vừa nói chuyện vừa chỉnh lại áo, lời lẽ chính đáng, tạm dừng một chút lại tiếp tục nói:
- Nhưng Tiểu Mộc Đầu à, chú cũng muốn hỏi cháu, tiết lộ chút đi, sao đội trưởng Lục biết?
Nam Mộc buồn cười lắc đầu, không vạch trần Thẩm Toán.
Thẩm Toán rõ ràng không biết, nhưng cũng không quên tìm một bậc xuống tốt cho mình.
Chẳng qua như thế mới phù hợp với tác phong trước giờ của Thẩm Toán, cô cũng quen rồi.
- Nói, mấy người sùng bái sư phụ như vậy sao? Lỡ mất mặt thì phải làm sao bây giờ…
Nửa câu sau, Nam Mộc cố ý đè thấp giọng, trong câu nói còn có ý chế nhạo.
------------
Dịch: Mạn
Biên tập: Huyền Vũ
Team: Điệp Mộng
Mùa thu hoạch dâu của thành phố Nam Giang tới rồi.
Nam Mộc nhíu hai đầu mày, một tay chống cằm giống như đang tự hỏi điều gì đó, ngồi đối diện cô là cậu chàng nghiện net Vương Toàn Dập đang tập trung tinh thần nhìn vào máy tính tìm tất cả các thông tin liên quan tới Đồng Sênh khi còn sống.
Bầu không khí trong phòng của đội cảnh sát hình sự vô cùng yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng ve kêu trên cây bên ngoài cửa sổ.
Đến khi có tiếng bước chân ngày càng rõ ràng truyền từ xa tới mới phá vỡ không gian yên tĩnh này.
- Sao hôm nay anh lại tới đây?
Liếc thấy người đàn ông đứng ở cửa, Nam Mộc mỉm cười đứng dậy đi qua đó.
Cô nhận lấy chiếc túi to trong tay anh ta, giây tiếp theo nhanh tay nhanh mắt lựa một hộp Bát Hỉ (hãng kem TQ), mở nắp ra, cái miệng nhỏ bắt đầu ăn.
Vương Toàn Dập vốn đang hữu khí vô lực cũng dùng tốc độ ánh sáng vọt tới bên cạnh Nam Mộc,cướp lấy cái túi to.
- Trời nóng như vậy, tới thăm hỏi các cô cậu.
Trên gương mặt thanh tú của Nguyễn Thiếu Lăng nở nụ cười yếu ớt, có chút ngại ngùng nói.
Nguyễn Thiệu Lăng là người trong cục pháp y, tính tình ôn hòa, quan hệ với đội cảnh sát hình sự cũng rất tốt, rõ ràng đã qua ba mươi tuổi, nhưng ánh mắt và gương mặt thanh tú đó lại trong veo tưởng như mới thiếu niên.
- Đúng rồi, Hình Lệ chưa về sao?
- Chưa, lên tỉnh báo cáo rồi, phải vài ngày nữa mới về được. Đúng rồi, chú Thần Côn có việc phải ra ngoài, phần Bát Hỉ của chú ấy để em giải quyết giúp.
Vương Toàn Dập miệng đầy kem, nói một câu mơ hồ không rõ ràng, sau đó tiếp tục vùi đầu vào ăn.
Thực ra những việc như làm báo cáo đều do Lục Kỳ phụ trách, chẳng qua từ trước đến nay Lục Kỳ không thích ứng phó các trường hợp này nọ mới dứt khoát phái Hình Lệ đi.
Hình Lệ vốn chịu trách nhiệm phần năng lực chiến đấu của đội cảnh sát hình sự, khi cậu ấy ở đây, bình thường những chuyện cần ra ngoài đều do cậu ấy đảm nhận, hiện giờ Hình Lệ không ở đây, rất nhiều chuyện khổ sai đều đặt lên vai Vương Toàn Dập, nên nhớ Hình Lệ nhất có lẽ phải kể tới Vương Toàn Dập.
Sau khi nói chuyện đôi câu, Nguyễn Thiệu Lăng chậm rãi đi về chỗ của Lục Kỳ.
- Đúng rồi, tôi vừa gặp người của đại đội điều tra hình sự, sáng nay điện thoại của người chết có tin nhắn mới, còn có một cuộc gọi nhỡ nữa.
Nguyễn Thiệu Lăng dứt lời liền đặt điện thoại lên bàn.
- Người chết khi còn sống là hội viên của một trung tâm thể hình, đã bỏ mất hai buổi yoga rồi.
Chính vì thế mà trung tâm thể hình gọi điện tới hỏi, nhưng đối phương không thể ngờ nguyên nhân Đồng Sênh không đến lại là đã chết.
Lục Kỳ rũ mắt xuống, ngón tay thon dài có lực lướt trên màn hình vài cái, mở tin nhắn nhỏ kia lên.
Tiếp theo anh báo một dãy số, bảo Vương Toàn Dập thăm dò cuộc gọi nhỡ kia, quả nhiên cũng là số điện thoại của một trung tâm thể hình.
- Cảm ơn cậu, Thiệu Lăng.
Sắc mặt anh bình thản nhìn chằm chằm màn hình di động dần tắt, sau đó vỗ bả vai Thiệu Lăng.
…………
Trung tâm thể hình Ái Thượng là một câu lạc bộ thể hình lớn ở phía Nam, khi còn sống Đồng Sênh là hội viên thẻ vàng của nơi này.
Sau khi hỏi vài câu đơn giản ở quầy lễ tân, Nam Mộc và Lục Kỳ đi tới phòng thay đồ của trung tâm thể hình, trước kia Đồng Sênh có một tủ thay đồ ở đây, còn vài đồ dùng cá nhân không mang về.
- Nạn nhân thực sự rất chú trọng vẻ bề ngoài.
Nam Mộc mở tủ đồ, bên trong sắp xếp rất gọn gàng, trừ đồ tập với quần ngắn ra thì bên trong còn có túi đựng đồ với đủ các loại mỹ phẩm --- kem nền, phấn khô, thậm chí có cả son môi và bút kẻ mày, đến phòng tập còn không quên trang điểm, còn phải để lại một vài thứ tiện cho việc trang điểm lại bất cứ khi nào, không khó để thấy rằng, Đồng Sênh rất để ý tới ngoại hình của mình, hơn nữa cô ấy đến phòng tập cũng không chỉ để tập luyện.
- Chờ đã.
Nam Mộc đang định rút tay về, chợt phát hiện ra trong đống quần áo của Đồng Sênh có một cái di động, cô mở ra, phát hiện còn pin, thử mở hộp thư ra xem, trong đó có mấy tin nhắn.
- Trong chiếc di động này, tin gần nhất là sáu ngày trước, nhưng tin cũ nhất, nhưng tin nhắn với từ ngữ mập mờ nhất lại là của một tháng trước.
Nam Mộc dứt lời liền đưa điện thoại cho Lục Kỳ.
- Sư phụ.
Gương mặt anh tuấn của người đàn ông không có biểu hiện gì, con ngươi đen nhìn thẳng cô, giống như đang chờ cô nói tiếp.
Trong đầu thoáng truyền tới một ý nghĩ, hai mắt Nam Mộc rực sáng.
- Nếu ở trong phòng tập Đồng Sênh có một di động chuyên dùng để duy trì liên lạc mập mờ với người khác phái, vậy còn có thể có chiếc di động thứ hai như vậy, nhưng trong hồ sơ chỉ tìm được một cái, nói cách khác chiếc kia rất có thể đã bị hung thủ lấy đi, vì tin nhắn trong đó có thể bại lộ thân phận của hắn.
Tin nhắn mập mờ gần nhất trong chiếc di động tìm được ở trung tâm thể hình là một tháng trước, nói cách khác, một tháng này, Đồng Sênh đã có niềm vui mới, manh mối nằm ở trong chính điện thoại bị mất kia.
Tức là nếu có thể tìm được chiếc di động còn lại kia là có thể tìm ra manh mối để truy lùng hung thủ rồi.
Nam Mộc nói dứt lời, thấy đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ cong lên, cầm điện thoại gọi đi.
- Tra camera ghi hình của những khách sạn gần nơi cùng ngày xảy ra vụ án.
Hung thủ thực sự có thể phá di động của Đồng Sênh sau đó vứt đi, tuy rằng ngày xảy ra án mạng, camera của khách sạn đã bị phá, nhưng các camera của khách sạn phụ cận ắt hẳn quay được hình ảnh hung thủ vứt điện thoại.
……..
Vương Toàn Dập làm theo lời Lục Kỳ, tra lại các camera gần nơi xảy ra vụ án ngày đó, quả nhiên có phát hiện mới.
Hung thủ rất quen thuộc khu vực này, biết cách tránh được camera không quay tới mặt, nhưng các camera của những khách sạn gần đó đã quay được hình ảnh từng có người ném một cái di động hỏng vào thùng rác.
- Cái di động này sau đó đã bị người ta nhặt mất, đúng rồi… đằng đó chính là thằng oắt Lý Vĩ vì trộm vặt mà bị bắt, mới vừa thả ra chưa được mấy ngày, đúng lúc đi đổ rác thì nhặt được, nhưng lúc nó tới thì không thấy hung thủ nữa.
Thẩm Toán đặt chiếc di động với màn hình vỡ vụn lên bàn.
- Điện thoại đã được sửa xong, bên trong quả nhiên có tin nhắn mập mờ của nạn nhân với người khác phái.
Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của Nam Mộc lướt vài cái trên màn hình, ánh mắt nhìn trúng tên của người gửi tin nhắn tới, hai đầu lông mày chợt cau lại.
- Thế Xuyên… Phùng Thế Xuyên?!
Phùng Thế Xuyên, không phải là người đàn ông thuê phòng khách sạn cùng Trần Viện vào ngày xảy ra vụ án sao?
- Tiểu Vương, điều tra xem Phùng Thế Xuyên này có phải là bác sĩ của viện thẩm mỹ Y Mĩ không.
Người đàn ông đứng sóng vai với Nam Mộc thản nhiên nói.
Vương Toàn Dập quay đầu nhìn Lục Kỳ, vẻ mặt đầy nghi hoặc, Lục Kỳ mới chỉ nhìn thoáng qua di động của Đồng Sênh đã biết Phùng Thế Xuyên là bác sĩ của thẩm mỹ viện? Còn đoán được cả tên của viện thẩm mỹ.
Anh nhất thời cảm thấy IQ của mình đang bị Lục Kỳ nghiền dưới chân.
Vương Toàn Dập gãi đầu, ghé sát Nam Mộc, đè thấp giọng hỏi:
- Tiểu Mộc Đầu, cô hiểu đội trưởng Lục nhất, sao đội trưởng Lục lại biết Phùng Thế Xuyên là bác sĩ của thẩm mỹ viện, còn biết cả tên của thẩm mỹ viện đó...
Nam Mộc giật mình, cười vang, đang muốn nói thì Thẩm Toán trầm tĩnh ít nói đã ngắt lời cô.
- Tiểu Mộc Đầu hiểu đội trưởng Lục, còn hiểu cả chú nữa!
Thẩm Toán vừa nói chuyện vừa chỉnh lại áo, lời lẽ chính đáng, tạm dừng một chút lại tiếp tục nói:
- Nhưng Tiểu Mộc Đầu à, chú cũng muốn hỏi cháu, tiết lộ chút đi, sao đội trưởng Lục biết?
Nam Mộc buồn cười lắc đầu, không vạch trần Thẩm Toán.
Thẩm Toán rõ ràng không biết, nhưng cũng không quên tìm một bậc xuống tốt cho mình.
Chẳng qua như thế mới phù hợp với tác phong trước giờ của Thẩm Toán, cô cũng quen rồi.
- Nói, mấy người sùng bái sư phụ như vậy sao? Lỡ mất mặt thì phải làm sao bây giờ…
Nửa câu sau, Nam Mộc cố ý đè thấp giọng, trong câu nói còn có ý chế nhạo.
------------
Dịch: Mạn
Biên tập: Huyền Vũ
Team: Điệp Mộng
Tác giả :
Lương Phong Bạc Mộ