Nắm Lấy Tay Nhau Là Định Mệnh
Quyển 1 - Chương 27: Giáng sinh cô đơn
Harry, cậu có muốn đến đón giáng sinh với mình và Lily không?
Không, cám ơn Sev. Hôm đó mình bận rồi.
….
Biệt Thự Prince.
Severus cầm quyền sách trên tay nhưng không yên lòng, cảm giác buồn bực từ ngày hôm đó đến nay vẫn không giảm bớt.
Hôm đó, khi Harry từ chối anh, anh đã nghĩ Harry có việc gì bận, nên dù có buồn bực cũng không nói gì, thế mà anh lại nghe Lucius báo rằng gia tộc Malfoy sẽ mở tiệc giáng sinh và đã mời người của gia tộc của Lucifer, nghe nói cũng đã đồng ý.
Vậy ra, Harry bận dự tiệc nhà Lucius, không muốn đến tiệc nhà anh hay sao.
Hay Harry đã thích cô gái ở gia tộc nào đó, muốn mượn chuyện này để gặp gỡ người ta.
Chết tiệt, chết tiệt Harry, cậu xem tình bạn của tụi mình không bằng một đứa con gái hay sao.
Severus quăng quyển sách qua một bên, đi đến hầm chế dược.
…
Lâu đài Hope Light.
Draco cùng Alan nhìn Harry đang đọc sách, lễ phục họ đã thay xong.
“Harry, vì sao gia chủ như cậu không đi mà lại bảo mình đi hả.” – Draco liếc nhìn tên ngốc nào đó. Cười lạnh nói.
“Vì mình lười.” – Harry trả lời mắt cũng không buông khỏi sách.
“Cậu đùa mình hả.” – Draco thô lỗ giật quyển sách trong tay Harry. Bắt Harry nói chuyện nghiêm túc.
“Được rồi, được rồi. Hôm nay mình bận đến gặp bốn vị ấy.” – Harry thản nhiên nói.
“Họ cần gặp cậu, ngay lễ giáng sinh ư.” – Draco nhướng mày không tin tưởng.
“Là thật, đã gần tới giờ rồi, hai người đi mau đi.” – Harry lại cầm quyển sách tiếp tục đọc.
“Cậu…” – Draco muốn nói gì đó. Thì Alan vẫn im lặng cản lại.
“Được rồi em ấy đã nói vậy thì đi thôi” – Alan nhìn Harry một cái không quên nói – “Em nhớ phải ăn uống đầy đủ đó.”
Nói rồi Alan kéo tay Draco đi ra ngoài, rồi dùng khóa cảng đến biệt thự Malfoy.
Khi hai người đi rồi, Harry buông sách xuống. Nhìn biệt thự trống vắng… thở dài một hơi… Nơi bức tranh nào đó, có hai người đau lòng nhìn cậu.
…
Biệt Thự Prince.
Nhìn Lily tươi cười nói chuyện với cha mẹ mình, không hiểu sao Severus vẫn cảm thấy trong lòng dâng lên khó chịu, Harry giờ chắc đang dự tiệc giáng sinh vui vẻ bên gia tộc Malfoy.
“Sev.” – Tiếng Lily gọi kéo Severus về thực tại. Nhìn Severus thất thần, Lily khó hiểu. – “Cậu sao vậy.”
“Không có gì.” – Severus cười cười, cố gắng bỏ mọi thứ ra khỏi đầu.
Tiệc tan…
Tiễn Lily ra về, nhìn quà tặng giáng sinh đang im lặng nằm đó. Anh bước đến ngồi xuống mở ra.
Sev…
Severus giật mình… không hiểu sao…anh nhớ giọng nói Harry gọi anh.
Mở quà giáng sinh ra.
Nhìn các món quà khác nhau, Severus im lặng không nói gì.
Một gói quà với giấy màu lục cột nơ màu bạc, cách gói quà tao nhã khí chất vô cùng, trên món quà có một tờ giấy nhỏ để một dòng chữ đơn giản, vừa nhìn nét chữ anh đã nhận ra là của ai.
Sev, Giáng sinh vui vẻ – Harry.
Cảm giác ấm áp tràn ngập lồng ngực anh, nhưng khi nghĩ tới gì đó…gương mặt lại âm trầm.
Mở ra… là một chiếc khuyên tai.
Trong hộp còn một mảnh giấy khác.
Khuyên tai phòng ngự này tặng cho cậu, mong cậu thích nó. – Harry.
Anh nhìn tờ giấy thật lâu, lại nhìn tới khuyên tai nằm đó, hoa văn hình một đóa hoa hồng màu đen, không chói mắt, nhưng đủ khí chất, âm trầm nhưng mạnh mẽ.
Mang khuyên tai lên, gương mặt anh nhu hòa lúc này đến bản thân anh cũng không nhận ra.
Khi xem xong hết mọi thứ, anh phát hiện có một phần quà gói giấy màu tím, bên trên là một đóa hoa hồng cùng màu, lạ mắt, nhưng rất đẹp. Trên đó không viết gì cả. Nhưng có thể biết nó an toàn, gia tộc Prince có trận pháp phòng ngự, nếu không an toàn thì không thể lọt vào trong biệt thự được.
Severus mở quà ra.
Ngạc nhiên nhìn…
………
Lâu Đài Hope Light.
Trong căn phòng lớn, ánh sáng nhu hòa không chói mắt, nơi cửa sổ được mở ra, một người ngồi đó, mái tóc màu vàng theo gió tung bay, sắc đỏ ánh lên từ ly rượu chiếu xuống đôi tay trắng nõn, người đó tựa vào bờ cửa sổ lớn, nhìn mặt trăng tròn hoàn hảo trên cao.
Bóng người in xuống đất, thật lạnh lẽo, đơn độc.
Harry cầm cài áo hình hoa tulip màu tím trên tay… cười khổ.
Anh không biết ý nghĩa còn lại của loài hoa này sao.
Giáng sinh cô độc, không rõ đã là lần thứ bao nhiêu rồi, từ kiếp trước đến kiếp này,
Bao nhiêu lâu rồi, trái tim cậu chưa đóng lại với anh.
Miệng nhấp một ngụm rượu đỏ như máu…
Hạ tay xuống…
Rơi…
Vỡ tan, như trái tim cậu vậy.
Vì sao không để cậu quên anh, vì sao cứ khiến cậu nhớ anh.
Anh đã có mẹ cậu rồi.. anh đã có Lily rồi mà… làm ơn đi…
Merlin con sai rồi, sai rồi phải không… con không, không chịu nổi nữa…
Con yêu anh ấy, con yêu anh ấy, con yêu Sev, yêu nhiều, yêu nhiều lắm…
Trên gò má trắng nõn, một vệt nước dài trong suốt rơi xuống… rơi xuống kim cài áo màu tím kia.
Sev, có anh, cuộc đời u tối của em đã thêm phần ấm áp. Nhưng… nó cũng mở đầu những tháng ngày dằn vặt.
Sev, có anh, em mới biết mình không bị bỏ rơi giữa cuộc đời cô độc này, dù em biết với anh đó chỉ là trách nhiệm.
Sev, có bao giờ anh biết… có một người luôn bên cạnh anh không.
Em biết em tham lam, anh coi em là bạn thân nhất, nhưng em muốn chúng ta không chỉ là bạn… Làm bạn anh…nhìn anh hạnh phúc, người ích kỷ như em không làm được… nhưng rời khỏi anh càng khó khăn.
Sev, Em yêu anh.
Em thật sự… yêu anh.
Gió mùa đông từng cơn thổi vào khiến người ta rét lạnh, nhưng bờ cửa sổ kia, bóng dáng nhỏ nhắn vẫn ngồi đó… tự làm đau mình, tự khóc.
Không, cám ơn Sev. Hôm đó mình bận rồi.
….
Biệt Thự Prince.
Severus cầm quyền sách trên tay nhưng không yên lòng, cảm giác buồn bực từ ngày hôm đó đến nay vẫn không giảm bớt.
Hôm đó, khi Harry từ chối anh, anh đã nghĩ Harry có việc gì bận, nên dù có buồn bực cũng không nói gì, thế mà anh lại nghe Lucius báo rằng gia tộc Malfoy sẽ mở tiệc giáng sinh và đã mời người của gia tộc của Lucifer, nghe nói cũng đã đồng ý.
Vậy ra, Harry bận dự tiệc nhà Lucius, không muốn đến tiệc nhà anh hay sao.
Hay Harry đã thích cô gái ở gia tộc nào đó, muốn mượn chuyện này để gặp gỡ người ta.
Chết tiệt, chết tiệt Harry, cậu xem tình bạn của tụi mình không bằng một đứa con gái hay sao.
Severus quăng quyển sách qua một bên, đi đến hầm chế dược.
…
Lâu đài Hope Light.
Draco cùng Alan nhìn Harry đang đọc sách, lễ phục họ đã thay xong.
“Harry, vì sao gia chủ như cậu không đi mà lại bảo mình đi hả.” – Draco liếc nhìn tên ngốc nào đó. Cười lạnh nói.
“Vì mình lười.” – Harry trả lời mắt cũng không buông khỏi sách.
“Cậu đùa mình hả.” – Draco thô lỗ giật quyển sách trong tay Harry. Bắt Harry nói chuyện nghiêm túc.
“Được rồi, được rồi. Hôm nay mình bận đến gặp bốn vị ấy.” – Harry thản nhiên nói.
“Họ cần gặp cậu, ngay lễ giáng sinh ư.” – Draco nhướng mày không tin tưởng.
“Là thật, đã gần tới giờ rồi, hai người đi mau đi.” – Harry lại cầm quyển sách tiếp tục đọc.
“Cậu…” – Draco muốn nói gì đó. Thì Alan vẫn im lặng cản lại.
“Được rồi em ấy đã nói vậy thì đi thôi” – Alan nhìn Harry một cái không quên nói – “Em nhớ phải ăn uống đầy đủ đó.”
Nói rồi Alan kéo tay Draco đi ra ngoài, rồi dùng khóa cảng đến biệt thự Malfoy.
Khi hai người đi rồi, Harry buông sách xuống. Nhìn biệt thự trống vắng… thở dài một hơi… Nơi bức tranh nào đó, có hai người đau lòng nhìn cậu.
…
Biệt Thự Prince.
Nhìn Lily tươi cười nói chuyện với cha mẹ mình, không hiểu sao Severus vẫn cảm thấy trong lòng dâng lên khó chịu, Harry giờ chắc đang dự tiệc giáng sinh vui vẻ bên gia tộc Malfoy.
“Sev.” – Tiếng Lily gọi kéo Severus về thực tại. Nhìn Severus thất thần, Lily khó hiểu. – “Cậu sao vậy.”
“Không có gì.” – Severus cười cười, cố gắng bỏ mọi thứ ra khỏi đầu.
Tiệc tan…
Tiễn Lily ra về, nhìn quà tặng giáng sinh đang im lặng nằm đó. Anh bước đến ngồi xuống mở ra.
Sev…
Severus giật mình… không hiểu sao…anh nhớ giọng nói Harry gọi anh.
Mở quà giáng sinh ra.
Nhìn các món quà khác nhau, Severus im lặng không nói gì.
Một gói quà với giấy màu lục cột nơ màu bạc, cách gói quà tao nhã khí chất vô cùng, trên món quà có một tờ giấy nhỏ để một dòng chữ đơn giản, vừa nhìn nét chữ anh đã nhận ra là của ai.
Sev, Giáng sinh vui vẻ – Harry.
Cảm giác ấm áp tràn ngập lồng ngực anh, nhưng khi nghĩ tới gì đó…gương mặt lại âm trầm.
Mở ra… là một chiếc khuyên tai.
Trong hộp còn một mảnh giấy khác.
Khuyên tai phòng ngự này tặng cho cậu, mong cậu thích nó. – Harry.
Anh nhìn tờ giấy thật lâu, lại nhìn tới khuyên tai nằm đó, hoa văn hình một đóa hoa hồng màu đen, không chói mắt, nhưng đủ khí chất, âm trầm nhưng mạnh mẽ.
Mang khuyên tai lên, gương mặt anh nhu hòa lúc này đến bản thân anh cũng không nhận ra.
Khi xem xong hết mọi thứ, anh phát hiện có một phần quà gói giấy màu tím, bên trên là một đóa hoa hồng cùng màu, lạ mắt, nhưng rất đẹp. Trên đó không viết gì cả. Nhưng có thể biết nó an toàn, gia tộc Prince có trận pháp phòng ngự, nếu không an toàn thì không thể lọt vào trong biệt thự được.
Severus mở quà ra.
Ngạc nhiên nhìn…
………
Lâu Đài Hope Light.
Trong căn phòng lớn, ánh sáng nhu hòa không chói mắt, nơi cửa sổ được mở ra, một người ngồi đó, mái tóc màu vàng theo gió tung bay, sắc đỏ ánh lên từ ly rượu chiếu xuống đôi tay trắng nõn, người đó tựa vào bờ cửa sổ lớn, nhìn mặt trăng tròn hoàn hảo trên cao.
Bóng người in xuống đất, thật lạnh lẽo, đơn độc.
Harry cầm cài áo hình hoa tulip màu tím trên tay… cười khổ.
Anh không biết ý nghĩa còn lại của loài hoa này sao.
Giáng sinh cô độc, không rõ đã là lần thứ bao nhiêu rồi, từ kiếp trước đến kiếp này,
Bao nhiêu lâu rồi, trái tim cậu chưa đóng lại với anh.
Miệng nhấp một ngụm rượu đỏ như máu…
Hạ tay xuống…
Rơi…
Vỡ tan, như trái tim cậu vậy.
Vì sao không để cậu quên anh, vì sao cứ khiến cậu nhớ anh.
Anh đã có mẹ cậu rồi.. anh đã có Lily rồi mà… làm ơn đi…
Merlin con sai rồi, sai rồi phải không… con không, không chịu nổi nữa…
Con yêu anh ấy, con yêu anh ấy, con yêu Sev, yêu nhiều, yêu nhiều lắm…
Trên gò má trắng nõn, một vệt nước dài trong suốt rơi xuống… rơi xuống kim cài áo màu tím kia.
Sev, có anh, cuộc đời u tối của em đã thêm phần ấm áp. Nhưng… nó cũng mở đầu những tháng ngày dằn vặt.
Sev, có anh, em mới biết mình không bị bỏ rơi giữa cuộc đời cô độc này, dù em biết với anh đó chỉ là trách nhiệm.
Sev, có bao giờ anh biết… có một người luôn bên cạnh anh không.
Em biết em tham lam, anh coi em là bạn thân nhất, nhưng em muốn chúng ta không chỉ là bạn… Làm bạn anh…nhìn anh hạnh phúc, người ích kỷ như em không làm được… nhưng rời khỏi anh càng khó khăn.
Sev, Em yêu anh.
Em thật sự… yêu anh.
Gió mùa đông từng cơn thổi vào khiến người ta rét lạnh, nhưng bờ cửa sổ kia, bóng dáng nhỏ nhắn vẫn ngồi đó… tự làm đau mình, tự khóc.
Tác giả :
Ám Dạ Tàn Nguyệt