Nắm Lấy Tay Lần Nữa
Chương 9
Trong nhà bởi vì thiếu đi một người, trở nên rất an tĩnh. Tống Mẫn dặn dò cậu xong liền đi làm, bởi vì thiếu sự tồn tại của anh mà cảm thấy hơi sợ hãi, thói quen thật sự là một điều đáng sợ.
Có chút nhàm chán mở máy tính ra, tiếng tin nhắn ở QQ liền vang lên, thực ngoài ý muốn nhảy ra khung chat của Sở Phi Phàm.
“Hu hu hu ~~~~(>_ <)
“Bán manh như vậy không phải một hảo công! Em luôn cảm thấy anh rất là thụ, hai thụ cặp nhau tất sẽ có một công, anh đúng là nhặt được tiện nghi mà.”
“Anh bảo nè, Lâm Tĩnh An em chính là nằm dưới, cho dù có hâm mộ muốn phản công cũng không thể nói những lời này. Anh là công, là công, là tổng công mười nghìn năm O(∩_∩)O ha ha ~ nhìn mắt anh lấp lánh nè.”
Nhìn khung chat, Lâm Tĩnh An càng muốn đỡ trán, Mộc Từ như thế nào mà chịu được một mặt hàng bán manh như thế này chứ. Bất quá thực ngoài ý muốn, Tống Mẫn sẽ bảo Mộc Từ tới bồi cậu.
“Anh nói Mộc Từ muốn tới bồi em?” Ngón tay chuyển động trên bàn phím, cậu hoàn toàn không nghĩ tới Tống Mẫn sẽ làm như vậy, cậu cùng Mộc Từ cũng không quen thuộc, hai người chỉ có gặp mặt một lần, lại còn ở dưới tình huống như vậy.
“Nói đến cái này anh liền muốn hộc máu, Tống Mẫn đến tột cùng làm thế nào mà có thể dụ hoặc Tiểu Từ thân ái nhà anh, có thể không chút do dự nào vứt bỏ tổng công thế này, muốn tới hẹn hò cùng một tiểu thụ là em, hôn chào buổi sáng cũng không có hôn liền chạy mất. Hu hu hu, Tiểu An An, cầu vuốt ve, cầu mạch hôn cầu càng nhiều ~~~~(>_<)”
“Buổi tối còn có cơ hội hôn Tiểu Từ nhà anh, anh hiện tại nhẫn nhẫn đi, đừng có tự làm tổn thương mình.” Có chút trêu đùa phản hồi qua, bên kia truyền đến vô số biểu tình hành hung, càng làm Lâm Tĩnh An cảm thấy, Sở Phi Phàm chính là thụ, chính là siêu cấp thụ thụ.
Tiếng chuông cửa vang lên, quanh quẩn ở phòng khách, Lâm Tĩnh An cảm giác nhắc Tào Tháo đến Tào Tháo liền đến, đã đoán được người tới là ai, nhưng khi nhìn thấy Mộc Từ ngượng ngùng đứng ở ngoài cửa vẫn ngốc lăng một lúc.
Mộc Từ mặc chiếc áo khoác màu hồng phấn, quần jean màu lam, cúi đầu xuống, nắm chặt góc áo, thanh âm nhẹ nhàng, tất thấp, phảng phất nếu như không chú ý liền không nghe được.
“Tống Mẫn bảo anh tới bồi em.” Lộ ra răng cửa đáng yêu, hơi hơi nhìn ánh mắt của Lâm Tĩnh An liền đỏ mặt, bước chân sợ hãi rụt rè đi tới, cái kiểu này của Mộc Từ thật sự làm Lâm Tĩnh An giảm bớt cảm giác xa lạ, làm người ta phá lệ mà cảm thấy thân thiết. Chỉ có một điểm trừ là Mộc Từ quá khẩn trương.
“Muốn uống nước lọc hay là nước trái cây?” Lâm Tĩnh An ngồi xuống sô pha hỏi cậu, rất là bình thản mà nhìn cậu nhưng Mộc Từ vẫn cứ run nhè nhẹ.
“Á, có thể hay không cho anh một lon Coca?” Cậu lặng lẽ ngẩng đầu, chậm rãi cúi đầu xuống, các ngón tay khẽ chạm vào nhau, hơi hơi cắn môi ấp úng lại lần nữa mở miệng: “Em không cần nói cho Phi Phàm, nếu anh ấy hỏi em anh uống cái gì, nhớ rõ chỉ được nói là nước ấm.”
“Vì cái gì?” Có điểm ngoài ý muốn lý do mà Mộc Từ nói, Sở Phi Phàm sẽ bá đạo đến mức không thể uống nước trái cây sao?
“Anh từ nhỏ thực thích uống đồ uống có ga, Phi Phàm không thích anh uống, nói cái kia đối với thân thể không tốt.” Khi nói chuyện, khóe miệng liền lộ ra tươi cười, nhìn thấy má núm đồng tiền nhàn nhạt, phảng phất còn có thể nghe thấy cậu lẩm bẩm oán giận.
Người kia chính là như vậy, đối với cậu bá đạo đến muốn chết, này không được kia không được.
Thanh âm rất thấp, không cẩn thận lắng nghe, phảng phất liền nghe không thấy. Chỉ là Mộc Từ đang ngồi trên sô pha oán giận kia, bộ dáng oán giận nhìn qua thực hạnh phúc, oán giận liền đáng yêu như vậy.
Thời điểm Lâm Tĩnh An lấy Coca từ tủ lạnh ra, Mộc Từ phi thường hưng phấn chạy qua nhận lấy, động tác mở nước đúng là nước chảy mây trôi (*), trông thật trẻ con. Nhìn động tác của Mộc Từ, Lâm Tĩnh An vẫn là không cách nào tưởng tượng được người trước mắt này so với cậu lớn hơn hai tuổi, thật sự nhìn qua trông còn nhỏ hơn cậu rất nhiều.
(*) Nước chảy mây trôi: ý chỉ hành động tự nhiên lưu loát
Thời điểm ngồi xuống sô pha cùng Mộc Từ, Mộc Từ không hề khẩn trương, cầm Coca lên uống, hai người dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, thời điểm ngồi cùng nhau cảm thấy lúng túng và xấu hổ, không biết nên tìm đề tài từ đâu.
Mộc Từ uống gần hết lon Coca, thời điểm đặt lon Coca xuống, ánh mắt hơi mỉm cười nhìn về phía đối diện, sau đó thanh âm mềm mại nhẹ nhàng vang lên.
“Chúng ta kế tiếp dù sao rất nhàm chán, không bằng em bồi anh đối diễn đi, anh tìm một chút cảm giác.”“Em không được, em không phải CV chuyên nghiệp.” Rất là ngoài ý muốn với yêu cầu của Mộc Từ, Lâm Tĩnh An thực uyển chuyển cự tuyệt. Anh ấy rõ ràng biết cậu không phải CV, việc đối diễn chỉ là ảo mộng thôi.
“Chính là bồi anh đối diễn một chút, không khó, em không tin anh sao? Anh có thể giúp em, hướng dẫn cho em.” Mộc Từ ánh mắt khổ sở nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh An, Lâm Tĩnh An có một loại cảm giác, nếu không đáp ứng cậu, Mộc Từ có thể hay không giây tiếp theo sẽ khóc.
Bởi vì Lâm Tĩnh An trầm mặc, Mộc Từ cả người đều an tĩnh lại, có chút mất tự nhiên ngồi ở sô pha, ánh mắt càng không dám nhìn thẳng Lâm Tĩnh An, cái loại bầu không khí thật khẩn trương này lại lần nữa xuất hiện giữa bọn họ.
“Thôi được rồi.” Thời điểm Lâm Tĩnh An nói ra từ được, Mộc Từ cả người đều sáng ngời lên, cánh môi chậm rãi phác hoạ ra một độ cung hoàn mũ, Mộc Từ vui vẻ như vậy là lần đầu tiên Lâm Tĩnh An nhìn thấy.
Thời điểm hai người đi đến bên cạnh máy tính, nhìn khung chat của Sở Phi Phàm, Lâm Tĩnh An mới nhớ lúc nãy trước khi Mộc Từ đến, cậu đang nói chuyện phiếm cùng hắn. Đại khái là sau khi Lâm Tĩnh An không phản hồi lại, khung chat của Sở Phi Phàm liền rung liên tục, gửi rất nhiều tin nhắn.
“Hu hu hu /(ㄒoㄒ)/~~, Tiểu An An em đâu rồi?”
“Lâu như vậy không có nhắn lại, Tiểu Từ nhà anh tới rồi sao? Nhớ rõ đừng cho em ấy uống Coca, giúp anh giám sát một chút╭(╯^╰)╮không giám sát được, phải báo anh ngay.”
“~~~~(>_<)”
“Buổi tối anh sẽ đến đón em ấy, nhớ nấu cơm cho anh đấy, nhìn bộ dáng khoe khoang mỗi ngày của Tống Mẫn, thật muốn nếm thử tay nghề của em.”
“(*^__^*) liền không quấy rầy các tiểu thụ thụ hẹn hò, xem ra là đã quên tổng công đại nhân, Mộc Từ ở bên kia phiền toái em một chút, chiếu cố tiểu ngốc đó giúp anh.”
Tuy rằng bán manh, lại nơi chốn đều quan tâm Mộc Từ, Lâm Tĩnh An có chút xem kịch vui mà liếc mắt nhìn Mộc Từ đang ngồi ở trước máy tính, đối phương giờ phút này đang cười thật vui vẻ, nụ cười thật loá mắt, rất là câu dẫn người ta.
“Anh chính là thụ, bổn đại gia mới là công, đam mê tôn thờ cơ thể của đại gia. Quấy rầy công thụ hẹn hò và vô đạo đức, thụ phá tiền (**).”
(**) Tác giả cải biến từ bài Cô vợ phá tiền của Tần Ngải Đức chứ thực ra không có ý gì đặc biệt, trêu đùa thôi:)))
“Hu hu hu /(ㄒoㄒ)/~~, thì ra anh lại không hiểu tâm tình của tiểu ngốc, bổn tiểu thụ hôm nay sẽ áp dụng tư thế cưỡi ngựa để thoả mãn Tiểu Từ, đều do anh không hiểu được tâm tình chờ mong của em, cầu vuốt ve, cầu chà đạp, cầu iu iu.”
“Ha ha.” Thanh âm của Lâm Tĩnh An làm Mộc Từ đáng yêu đang đắm chìm trong sự ve vãn của Sở Phi Phàm lập tức đỏ mặt, cậu có chút ngượng ngùng tắt khung chat đi, bên lỗ tai hơi hồng hồng, lại thêm chiếc áo hồng phấn làm cả người liền trở nên phấn nộn.
“Chúng ta tới đối diễn đi!” Vừa nói chuyện, Mộc Từ vừa đăng nhập QQ của cậu, từ trong hòm thư download xong bản kịch, mở ra YY đăng ký người dùng mới, xây dựng một phòng, rốt cuộc đem ánh mắt nhìn về phía Lâm Tĩnh An.
“Anh sẽ gửi kịch này sang cho em, nhà em có mỗi một máy tình này sao?”
“Còn một chiếc laptop, anh đợi em tí.” Lâm Tĩnh An đi ra ngoài, từ phòng ngủ đem laptop ra, dựa theo chỉ thị của Mộc Từ liền đăng nhập QQ, sau đó thấy cậu gửi kịch đến.
“Em đọc qua một chút đi, chờ lúc chúng ta đối diễn anh liền giải thích cho em một chút, xem kịch bản có thể ấp ủ tâm tình tốt hơn.” Lúc này Mộc Từ đã là thoát ly vẻ ngượng ngùng vừa rồi, đối với kịch bản cậu phá lệ nghiêm túc, làm Lâm Tĩnh An có chút hoảng hốt.
Đây là một bộ kịch phi thường ngược, tiểu thụ cuối cùng chết, bỏ tiểu công ở lại một mình. Bộ kịch này đầy kịch tính, tác giả viết rất xuất sắc, ngắn gọn lại thú vị, chỉ có nguyên kịch bản, không có tiểu thuyết.
Mở đầu chính là một câu thực làm cho lòng người đau nhói, làm người ta sẽ buồn vì tiểu.
Tôi là một người mắc hội chứng mù cảm xúc (***), từ nhỏ tôi chưa bao giờ biểu đạt cảm xúc, thẳng đến khi tôi gặp được người kia, là cả đời này của tôi.
(***) Alexithymia (Hội chứng mù cảm xúc). Đặc điểm của căn bệnh này chính là người bệnh không có khả năng xác định, mô tả và diễn đạt cảm xúc của mình.
Câu chuyện bắt đầu sẽ kể về chứng mù cảm xúc của tiểu thụ Ngôn Tử Mặc trước khi gặp tiểu công Cố Lấy Nặc, mặt cậu luôn lạnh lùng, biểu đạt tình cảm người ta cũng không thể hiểu, bởi vì cậu không thể nào biệt đạt, cho nên luôn làm cho người khác hiểu sai ý, gây ra hiểu lầm. Cho nên Ngôn Tử Mặc liền bế phong các mối quan hệ, không quá gần cũng không quá xa.
Ngôn Tử Mặc trước nay đều là một người cô đơn như vậy, cho đến khi có người sống chết quấn lấy cậu. Cố Lấy Nặc tồn tại phảng phất như một ánh mặt trời, có lẽ đã tịch mịch quá lâu, có lẽ đã là một người quá mức cô độc, cái người vẫn luôn dây dưa này cuối cùng đã làm Ngôn Tử Mặc động tâm, nhưng mà động tâm lại chính là ác mộng, thì ra Cố Lấy Nặc chỉ là tiếp cận cho vui.
Câu chuyện rất là đau khổ, làm người ta cảm nhận được sự cô độc của Ngôn Tử Mặc cùng với hội chứng mù cảm xúc của cậu. Thời gian gặp được tiểu công, Cố Lấy Nặc giọng nói ấm áp, sự tương tác giữa hai người đều làm cho tâm người ta cảm thấy ngọt ngào, đến khi chân tướng bị phơi bầy, bị đả kích, nháy mắt liền ảm đạm bởi ánh nắng mặt trời mà mình cho là duy nhất, cuối cùng dẫn đến cái chết.
“Em mệt mỏi, cho nên em muốn chạy trốn thế giới này. Cố Lấy Nặc, anh có thể hay không vì em mà rơi một giọt nước mắt?”
Anh biết không? Trên thế giới này có một loại người, bọn họ sẽ không biểu đạt cảm xúc, cho dù thương tâm cũng giống như đang vui vẻ, họ đang mỉm cười nhưng anh sẽ không nhìn ra là họ đang thương tâm. Em cho rằng em có thể tìm được người hiểu em, ít nhất người đó cũng sẽ cố gắng hiểu em, thì ra lại chỉ là hy vọng xa vời. Thì ra em từ đầu chí cuối đều đang nằm mơ. Chính là Cố Lấy Nặc, anh vì cái gì không cho em vĩnh viễn chìm trong mộng?”
Nhìn vào đoạn thoại đó, đọc kết thúc cuối cùng của Ngôn Tử Mặc, đã rất lâu rồi chưa từng có tiểu thuyết nào làm Lâm Tĩnh An xúc động, vậy mà cái chết của Ngôn Tử Mặc lại hung hăng mà công kích nội tâm của cậu.
Có chút nhàm chán mở máy tính ra, tiếng tin nhắn ở QQ liền vang lên, thực ngoài ý muốn nhảy ra khung chat của Sở Phi Phàm.
“Hu hu hu ~~~~(>_ <)
“Bán manh như vậy không phải một hảo công! Em luôn cảm thấy anh rất là thụ, hai thụ cặp nhau tất sẽ có một công, anh đúng là nhặt được tiện nghi mà.”
“Anh bảo nè, Lâm Tĩnh An em chính là nằm dưới, cho dù có hâm mộ muốn phản công cũng không thể nói những lời này. Anh là công, là công, là tổng công mười nghìn năm O(∩_∩)O ha ha ~ nhìn mắt anh lấp lánh nè.”
Nhìn khung chat, Lâm Tĩnh An càng muốn đỡ trán, Mộc Từ như thế nào mà chịu được một mặt hàng bán manh như thế này chứ. Bất quá thực ngoài ý muốn, Tống Mẫn sẽ bảo Mộc Từ tới bồi cậu.
“Anh nói Mộc Từ muốn tới bồi em?” Ngón tay chuyển động trên bàn phím, cậu hoàn toàn không nghĩ tới Tống Mẫn sẽ làm như vậy, cậu cùng Mộc Từ cũng không quen thuộc, hai người chỉ có gặp mặt một lần, lại còn ở dưới tình huống như vậy.
“Nói đến cái này anh liền muốn hộc máu, Tống Mẫn đến tột cùng làm thế nào mà có thể dụ hoặc Tiểu Từ thân ái nhà anh, có thể không chút do dự nào vứt bỏ tổng công thế này, muốn tới hẹn hò cùng một tiểu thụ là em, hôn chào buổi sáng cũng không có hôn liền chạy mất. Hu hu hu, Tiểu An An, cầu vuốt ve, cầu mạch hôn cầu càng nhiều ~~~~(>_<)”
“Buổi tối còn có cơ hội hôn Tiểu Từ nhà anh, anh hiện tại nhẫn nhẫn đi, đừng có tự làm tổn thương mình.” Có chút trêu đùa phản hồi qua, bên kia truyền đến vô số biểu tình hành hung, càng làm Lâm Tĩnh An cảm thấy, Sở Phi Phàm chính là thụ, chính là siêu cấp thụ thụ.
Tiếng chuông cửa vang lên, quanh quẩn ở phòng khách, Lâm Tĩnh An cảm giác nhắc Tào Tháo đến Tào Tháo liền đến, đã đoán được người tới là ai, nhưng khi nhìn thấy Mộc Từ ngượng ngùng đứng ở ngoài cửa vẫn ngốc lăng một lúc.
Mộc Từ mặc chiếc áo khoác màu hồng phấn, quần jean màu lam, cúi đầu xuống, nắm chặt góc áo, thanh âm nhẹ nhàng, tất thấp, phảng phất nếu như không chú ý liền không nghe được.
“Tống Mẫn bảo anh tới bồi em.” Lộ ra răng cửa đáng yêu, hơi hơi nhìn ánh mắt của Lâm Tĩnh An liền đỏ mặt, bước chân sợ hãi rụt rè đi tới, cái kiểu này của Mộc Từ thật sự làm Lâm Tĩnh An giảm bớt cảm giác xa lạ, làm người ta phá lệ mà cảm thấy thân thiết. Chỉ có một điểm trừ là Mộc Từ quá khẩn trương.
“Muốn uống nước lọc hay là nước trái cây?” Lâm Tĩnh An ngồi xuống sô pha hỏi cậu, rất là bình thản mà nhìn cậu nhưng Mộc Từ vẫn cứ run nhè nhẹ.
“Á, có thể hay không cho anh một lon Coca?” Cậu lặng lẽ ngẩng đầu, chậm rãi cúi đầu xuống, các ngón tay khẽ chạm vào nhau, hơi hơi cắn môi ấp úng lại lần nữa mở miệng: “Em không cần nói cho Phi Phàm, nếu anh ấy hỏi em anh uống cái gì, nhớ rõ chỉ được nói là nước ấm.”
“Vì cái gì?” Có điểm ngoài ý muốn lý do mà Mộc Từ nói, Sở Phi Phàm sẽ bá đạo đến mức không thể uống nước trái cây sao?
“Anh từ nhỏ thực thích uống đồ uống có ga, Phi Phàm không thích anh uống, nói cái kia đối với thân thể không tốt.” Khi nói chuyện, khóe miệng liền lộ ra tươi cười, nhìn thấy má núm đồng tiền nhàn nhạt, phảng phất còn có thể nghe thấy cậu lẩm bẩm oán giận.
Người kia chính là như vậy, đối với cậu bá đạo đến muốn chết, này không được kia không được.
Thanh âm rất thấp, không cẩn thận lắng nghe, phảng phất liền nghe không thấy. Chỉ là Mộc Từ đang ngồi trên sô pha oán giận kia, bộ dáng oán giận nhìn qua thực hạnh phúc, oán giận liền đáng yêu như vậy.
Thời điểm Lâm Tĩnh An lấy Coca từ tủ lạnh ra, Mộc Từ phi thường hưng phấn chạy qua nhận lấy, động tác mở nước đúng là nước chảy mây trôi (*), trông thật trẻ con. Nhìn động tác của Mộc Từ, Lâm Tĩnh An vẫn là không cách nào tưởng tượng được người trước mắt này so với cậu lớn hơn hai tuổi, thật sự nhìn qua trông còn nhỏ hơn cậu rất nhiều.
(*) Nước chảy mây trôi: ý chỉ hành động tự nhiên lưu loát
Thời điểm ngồi xuống sô pha cùng Mộc Từ, Mộc Từ không hề khẩn trương, cầm Coca lên uống, hai người dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, thời điểm ngồi cùng nhau cảm thấy lúng túng và xấu hổ, không biết nên tìm đề tài từ đâu.
Mộc Từ uống gần hết lon Coca, thời điểm đặt lon Coca xuống, ánh mắt hơi mỉm cười nhìn về phía đối diện, sau đó thanh âm mềm mại nhẹ nhàng vang lên.
“Chúng ta kế tiếp dù sao rất nhàm chán, không bằng em bồi anh đối diễn đi, anh tìm một chút cảm giác.”“Em không được, em không phải CV chuyên nghiệp.” Rất là ngoài ý muốn với yêu cầu của Mộc Từ, Lâm Tĩnh An thực uyển chuyển cự tuyệt. Anh ấy rõ ràng biết cậu không phải CV, việc đối diễn chỉ là ảo mộng thôi.
“Chính là bồi anh đối diễn một chút, không khó, em không tin anh sao? Anh có thể giúp em, hướng dẫn cho em.” Mộc Từ ánh mắt khổ sở nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh An, Lâm Tĩnh An có một loại cảm giác, nếu không đáp ứng cậu, Mộc Từ có thể hay không giây tiếp theo sẽ khóc.
Bởi vì Lâm Tĩnh An trầm mặc, Mộc Từ cả người đều an tĩnh lại, có chút mất tự nhiên ngồi ở sô pha, ánh mắt càng không dám nhìn thẳng Lâm Tĩnh An, cái loại bầu không khí thật khẩn trương này lại lần nữa xuất hiện giữa bọn họ.
“Thôi được rồi.” Thời điểm Lâm Tĩnh An nói ra từ được, Mộc Từ cả người đều sáng ngời lên, cánh môi chậm rãi phác hoạ ra một độ cung hoàn mũ, Mộc Từ vui vẻ như vậy là lần đầu tiên Lâm Tĩnh An nhìn thấy.
Thời điểm hai người đi đến bên cạnh máy tính, nhìn khung chat của Sở Phi Phàm, Lâm Tĩnh An mới nhớ lúc nãy trước khi Mộc Từ đến, cậu đang nói chuyện phiếm cùng hắn. Đại khái là sau khi Lâm Tĩnh An không phản hồi lại, khung chat của Sở Phi Phàm liền rung liên tục, gửi rất nhiều tin nhắn.
“Hu hu hu /(ㄒoㄒ)/~~, Tiểu An An em đâu rồi?”
“Lâu như vậy không có nhắn lại, Tiểu Từ nhà anh tới rồi sao? Nhớ rõ đừng cho em ấy uống Coca, giúp anh giám sát một chút╭(╯^╰)╮không giám sát được, phải báo anh ngay.”
“~~~~(>_<)”
“Buổi tối anh sẽ đến đón em ấy, nhớ nấu cơm cho anh đấy, nhìn bộ dáng khoe khoang mỗi ngày của Tống Mẫn, thật muốn nếm thử tay nghề của em.”
“(*^__^*) liền không quấy rầy các tiểu thụ thụ hẹn hò, xem ra là đã quên tổng công đại nhân, Mộc Từ ở bên kia phiền toái em một chút, chiếu cố tiểu ngốc đó giúp anh.”
Tuy rằng bán manh, lại nơi chốn đều quan tâm Mộc Từ, Lâm Tĩnh An có chút xem kịch vui mà liếc mắt nhìn Mộc Từ đang ngồi ở trước máy tính, đối phương giờ phút này đang cười thật vui vẻ, nụ cười thật loá mắt, rất là câu dẫn người ta.
“Anh chính là thụ, bổn đại gia mới là công, đam mê tôn thờ cơ thể của đại gia. Quấy rầy công thụ hẹn hò và vô đạo đức, thụ phá tiền (**).”
(**) Tác giả cải biến từ bài Cô vợ phá tiền của Tần Ngải Đức chứ thực ra không có ý gì đặc biệt, trêu đùa thôi:)))
“Hu hu hu /(ㄒoㄒ)/~~, thì ra anh lại không hiểu tâm tình của tiểu ngốc, bổn tiểu thụ hôm nay sẽ áp dụng tư thế cưỡi ngựa để thoả mãn Tiểu Từ, đều do anh không hiểu được tâm tình chờ mong của em, cầu vuốt ve, cầu chà đạp, cầu iu iu.”
“Ha ha.” Thanh âm của Lâm Tĩnh An làm Mộc Từ đáng yêu đang đắm chìm trong sự ve vãn của Sở Phi Phàm lập tức đỏ mặt, cậu có chút ngượng ngùng tắt khung chat đi, bên lỗ tai hơi hồng hồng, lại thêm chiếc áo hồng phấn làm cả người liền trở nên phấn nộn.
“Chúng ta tới đối diễn đi!” Vừa nói chuyện, Mộc Từ vừa đăng nhập QQ của cậu, từ trong hòm thư download xong bản kịch, mở ra YY đăng ký người dùng mới, xây dựng một phòng, rốt cuộc đem ánh mắt nhìn về phía Lâm Tĩnh An.
“Anh sẽ gửi kịch này sang cho em, nhà em có mỗi một máy tình này sao?”
“Còn một chiếc laptop, anh đợi em tí.” Lâm Tĩnh An đi ra ngoài, từ phòng ngủ đem laptop ra, dựa theo chỉ thị của Mộc Từ liền đăng nhập QQ, sau đó thấy cậu gửi kịch đến.
“Em đọc qua một chút đi, chờ lúc chúng ta đối diễn anh liền giải thích cho em một chút, xem kịch bản có thể ấp ủ tâm tình tốt hơn.” Lúc này Mộc Từ đã là thoát ly vẻ ngượng ngùng vừa rồi, đối với kịch bản cậu phá lệ nghiêm túc, làm Lâm Tĩnh An có chút hoảng hốt.
Đây là một bộ kịch phi thường ngược, tiểu thụ cuối cùng chết, bỏ tiểu công ở lại một mình. Bộ kịch này đầy kịch tính, tác giả viết rất xuất sắc, ngắn gọn lại thú vị, chỉ có nguyên kịch bản, không có tiểu thuyết.
Mở đầu chính là một câu thực làm cho lòng người đau nhói, làm người ta sẽ buồn vì tiểu.
Tôi là một người mắc hội chứng mù cảm xúc (***), từ nhỏ tôi chưa bao giờ biểu đạt cảm xúc, thẳng đến khi tôi gặp được người kia, là cả đời này của tôi.
(***) Alexithymia (Hội chứng mù cảm xúc). Đặc điểm của căn bệnh này chính là người bệnh không có khả năng xác định, mô tả và diễn đạt cảm xúc của mình.
Câu chuyện bắt đầu sẽ kể về chứng mù cảm xúc của tiểu thụ Ngôn Tử Mặc trước khi gặp tiểu công Cố Lấy Nặc, mặt cậu luôn lạnh lùng, biểu đạt tình cảm người ta cũng không thể hiểu, bởi vì cậu không thể nào biệt đạt, cho nên luôn làm cho người khác hiểu sai ý, gây ra hiểu lầm. Cho nên Ngôn Tử Mặc liền bế phong các mối quan hệ, không quá gần cũng không quá xa.
Ngôn Tử Mặc trước nay đều là một người cô đơn như vậy, cho đến khi có người sống chết quấn lấy cậu. Cố Lấy Nặc tồn tại phảng phất như một ánh mặt trời, có lẽ đã tịch mịch quá lâu, có lẽ đã là một người quá mức cô độc, cái người vẫn luôn dây dưa này cuối cùng đã làm Ngôn Tử Mặc động tâm, nhưng mà động tâm lại chính là ác mộng, thì ra Cố Lấy Nặc chỉ là tiếp cận cho vui.
Câu chuyện rất là đau khổ, làm người ta cảm nhận được sự cô độc của Ngôn Tử Mặc cùng với hội chứng mù cảm xúc của cậu. Thời gian gặp được tiểu công, Cố Lấy Nặc giọng nói ấm áp, sự tương tác giữa hai người đều làm cho tâm người ta cảm thấy ngọt ngào, đến khi chân tướng bị phơi bầy, bị đả kích, nháy mắt liền ảm đạm bởi ánh nắng mặt trời mà mình cho là duy nhất, cuối cùng dẫn đến cái chết.
“Em mệt mỏi, cho nên em muốn chạy trốn thế giới này. Cố Lấy Nặc, anh có thể hay không vì em mà rơi một giọt nước mắt?”
Anh biết không? Trên thế giới này có một loại người, bọn họ sẽ không biểu đạt cảm xúc, cho dù thương tâm cũng giống như đang vui vẻ, họ đang mỉm cười nhưng anh sẽ không nhìn ra là họ đang thương tâm. Em cho rằng em có thể tìm được người hiểu em, ít nhất người đó cũng sẽ cố gắng hiểu em, thì ra lại chỉ là hy vọng xa vời. Thì ra em từ đầu chí cuối đều đang nằm mơ. Chính là Cố Lấy Nặc, anh vì cái gì không cho em vĩnh viễn chìm trong mộng?”
Nhìn vào đoạn thoại đó, đọc kết thúc cuối cùng của Ngôn Tử Mặc, đã rất lâu rồi chưa từng có tiểu thuyết nào làm Lâm Tĩnh An xúc động, vậy mà cái chết của Ngôn Tử Mặc lại hung hăng mà công kích nội tâm của cậu.
Tác giả :
Nhan Ly Noãn