Nắm Lấy Tay Lần Nữa
Chương 15
Tháng 10 thời tiết có chút khó chịu, luôn là lúc nóng lúc lạnh, làm người ta thực sự không biết nên mặc gì. Lâm Tĩnh An cùng Tống Mẫn buổi sáng cũng đã tỉnh dậy, hiện tại hai người bọn họ đã ở bên nhau hai năm, Lâm Tĩnh An cũng đã đi thực tập, nơi thực tập chính là tập đoàn Niệm An ở Quảng Châu, đảm nhiệm vị trí thiết kế game.
Bởi vì nguyên nhân thực tập, hai người đã rời khỏi nơi ở trước kia ở Hàng Châu, cuối tuần sẽ thường xuyên đến nhà ba mẹ Tống Mẫn.
Xe chạy ở trên đường, mà lúc này Lâm Tĩnh An bị bịt mắt, cậu không biết Tống Mẫn đưa cậu đi đâu, nhưng trong lòng lại ẩn ẩn có chút chờ mong. Tống Mẫn cũng không phải một người lãng mạn nhưng anh luôn chăm sóc, che chở cho cậu từ những thứ nhỏ nhất.
Thẳng đến khi xuống xe, nghe được tiếng mở cửa xe, còn không kịp mở miệng nói chuyện, đã bị đột nhiên bị bế lên.
Tống Mẫn cúi đầu nhìn Lâm Tĩnh An dịu ngoan ở trong ngực, khóe miệng liền xuất hiện một nụ cười. Bước chân vững vàng bước vào cửa, bên tai tựa hồ nghe thấy tiếng chìa khoá mở cửa, mới chậm rãi đem Lâm Tĩnh An thả xuống.
Mới vừa cởi bịt mắt ra, có thể rõ ràng nhìn thấy đây là một căn nhà. Nhìn cácht rang trí trong nhà giống như đã từng quen biết, cùng với căn nhà thuê ở Hàng Châu không khác nhau là mấy.
Đây là một ngôi nhà ba phòng ngủ, một phòng khác, còn có một ban công rất lớn và rộng rãi. Rèm cửa màu cam ấm áp, dưới ánh mặt trời có vẻ lười biếng cùng thư thái. Phòng khác được trang trí với bàn pha lê màu trắng, sô pha vàng nhạt, còn có thể nhìn thấy một chậu hoa bách hợp rất đẹp trên bàn, tràn đầy sức sống.
Đồ đạc ở nhà đầy đủ hết, có TV LCD lớn, có tủ lạnh, máy giặt,…tất cả đều chứng minh mục đích của Tống Mẫn ngày hôm nay, anh thật sự muốn cho Lâm Tĩnh An một gia đình.
“Tuy rằng không quá lớn, anh đã mua căn nhà này, một phòng khách, 3 phòng ngủ, thời gian chúng ta ở bên nhau còn dài, về sau sẽ lớn hơn.”
Ánh mắt chân thành tha thiết, nghiêm túc, Tống Mẫn nắm chặt lấy tay Lâm Tĩnh An, thẳng đến khi có một tia lạnh lẽo chui vào lòng bàn tay. Đó là một chiếc nhẫn đơn giản, không có trang trí nhiều, phi thường đơn giản, lại làm người ta liếc mắt một cái lại cảm thấy phi thường thư thái.
Lâm Tĩnh An ngốc lăng nhìn nhẫn trong tay, muốn mở miệng nói chuyện lại không biết nên nói gì, chỉ là ngước mắt nhìn nam nhân ánh mắt đầy thâm ái, mạnh mẽ ôm lấy cậu, tựa hồ có thể cảm nhận được ý nghĩ ở trong sâu thẳm của anh.
“Tĩnh An, chờ em thực tập xong chúng ta liền kết hôn đi! Chúng ta sẽ đến Canada kết hôn, Trung Quốc hiện tại còn chưa cho phép kết hôn đồng tính, nếu lúc chúng ta còn sống mà Trung Quốc cho phép kết hôn, chúng ta lại đăng ký kết hôn một lần nữa, được không?”
“Được, đều nghe anh.” Thanh âm bên tai có chút nghẹn ngào, mang theo kích động khó thể phân biệt, chỉ là ôm càng chặt lấy Lâm Tĩnh An trong lòng.
“Như vậy, em có phải hay không nên đeo nhẫn cho anh, anh đã đeo cho em rồi.”
Nghe những lời này, Lâm Tĩnh An đang bị ôm lấy nhanh chóng buông Tống Mẫn ra, Tống Mẫn nhìn Lâm Tĩnh An khẩn trương, duỗi tay về phía đối phương, sau đó nhìn đối phương run rẩy đeo nhẫn lên tay mình, ổn định lại vững vàng.
“Đồ ngốc, không cần khẩn trương, cùng anh kết hôn là một chuyện đáng chờ mong mà.”
“Xin lỗi, em chỉ là cảm thấy hết thảy giống như đang nằm mơ. Em thực vui vẻ, vui vẻ có thể cùng anh kết hôn, thực vui vẻ thực vui vẻ.
“Anh cũng vậy.”
Ánh mặt trời chiếu thẳng đến trong nhà, mang ánh sáng nhàn nhạt, hai gương mặt mang theo tươi cười, hạnh phúc mới chỉ đang bắt đầu.
Thời gian như nước chảy, chỉ chỉ chớp mắt đã vượt qua mùa xuân, hạ, kỳ thực tập của Lâm Tĩnh An đã kết thúc, hứa hẹn của Tống Mẫn cũng bắt đầu thực hiện.
Tống Mẫn trước sau nhớ rõ, vào lúc 12 giờ khi những tia nắng chiếu xuống, gương mặt mang theo tươi cười, Lâm Tĩnh An mặc lễ phục màu trắng đi đến chỗ anh, một giây kia trong lòng anh tràn đầy cảm động, tất cả cảm xúc tràn về.
Rốt cuộc có thể lại lần nữa nắm chặt lấy tay người đã từng bị anh cô phụ, rốt cuộc có thể hoàn thành nguyện vọng tiếc nuối ở kiếp trước, rốt cuộc có thể vĩnh viễn cùng người này ở bên nhau.
“Anh Tống Mẫn muốn mời Lâm Tĩnh An, làm người yêu của anh, làm bạn đời và là tình yêu duy nhất của anh, yêu em, bất luận là hiện tại, tương lai, sẽ yêu em mãi mãi. Anh sẽ tin tưởng em, tôn trọng em, cùng nhau trải qua vui buồn. Anh sẽ yêu em thật nhiều, bất luận là tương lai thế nào, là gian nan hay yên vui, anh sẽ cùng em vượt qua. Anh, Tống Mẫn, yêu Lâm Tĩnh An,. Ta sẽ tín nhiệm ngươi, tôn kính ngươi, ta đem cùng ngươi cùng nhau cười vui, cùng nhau khóc thút thít. Ta sẽ trung thành ái ngươi, vô luận tương lai là tốt vẫn là hư, là gian nan vẫn là yên vui, ta đều sẽ bồi ngươi cùng nhau vượt qua. Ta Tống Mẫn, đời này, ái Lâm Tĩnh An, một đời một kiếp, đến chết không bỏ.”
“Em nguyện ý.”
Thời điểm nghe thấy Lâm Tĩnh An nói em nguyện ý, Tống Mẫn kích động đem đối phương bế lên, hôn kiểu Pháp làm mọi người bên dưới ồn ào, mà giờ phút ấy Lâm Tĩnh An cảm động đến khóc, đều ghi tạc trong đầu.
Hôn lên đôi môi hơi lạnh của đối phương, Tống Mẫn giờ phút này thật sự cảm tạ ông trời, đã giúp anh sống lại một lần.
Từng có tiếc nuối, từng có chua xót, từng có nước mắt, một đoạn đường này, phải may mắn cỡ nào, em vẫn còn ở đó chờ anh.
Đã từng không quý trọng, đã từng bỏ qua, không hiểu tình yêu, còn có thể lại lần nữa nắm lấy tay người này, thật tốt!
Lâm Tĩnh An, đời này, Tống Mẫn yêu em một đời một kiếp, đến chết không bỏ.
~ HOÀN CHÍNH VĂN ~
Bởi vì nguyên nhân thực tập, hai người đã rời khỏi nơi ở trước kia ở Hàng Châu, cuối tuần sẽ thường xuyên đến nhà ba mẹ Tống Mẫn.
Xe chạy ở trên đường, mà lúc này Lâm Tĩnh An bị bịt mắt, cậu không biết Tống Mẫn đưa cậu đi đâu, nhưng trong lòng lại ẩn ẩn có chút chờ mong. Tống Mẫn cũng không phải một người lãng mạn nhưng anh luôn chăm sóc, che chở cho cậu từ những thứ nhỏ nhất.
Thẳng đến khi xuống xe, nghe được tiếng mở cửa xe, còn không kịp mở miệng nói chuyện, đã bị đột nhiên bị bế lên.
Tống Mẫn cúi đầu nhìn Lâm Tĩnh An dịu ngoan ở trong ngực, khóe miệng liền xuất hiện một nụ cười. Bước chân vững vàng bước vào cửa, bên tai tựa hồ nghe thấy tiếng chìa khoá mở cửa, mới chậm rãi đem Lâm Tĩnh An thả xuống.
Mới vừa cởi bịt mắt ra, có thể rõ ràng nhìn thấy đây là một căn nhà. Nhìn cácht rang trí trong nhà giống như đã từng quen biết, cùng với căn nhà thuê ở Hàng Châu không khác nhau là mấy.
Đây là một ngôi nhà ba phòng ngủ, một phòng khác, còn có một ban công rất lớn và rộng rãi. Rèm cửa màu cam ấm áp, dưới ánh mặt trời có vẻ lười biếng cùng thư thái. Phòng khác được trang trí với bàn pha lê màu trắng, sô pha vàng nhạt, còn có thể nhìn thấy một chậu hoa bách hợp rất đẹp trên bàn, tràn đầy sức sống.
Đồ đạc ở nhà đầy đủ hết, có TV LCD lớn, có tủ lạnh, máy giặt,…tất cả đều chứng minh mục đích của Tống Mẫn ngày hôm nay, anh thật sự muốn cho Lâm Tĩnh An một gia đình.
“Tuy rằng không quá lớn, anh đã mua căn nhà này, một phòng khách, 3 phòng ngủ, thời gian chúng ta ở bên nhau còn dài, về sau sẽ lớn hơn.”
Ánh mắt chân thành tha thiết, nghiêm túc, Tống Mẫn nắm chặt lấy tay Lâm Tĩnh An, thẳng đến khi có một tia lạnh lẽo chui vào lòng bàn tay. Đó là một chiếc nhẫn đơn giản, không có trang trí nhiều, phi thường đơn giản, lại làm người ta liếc mắt một cái lại cảm thấy phi thường thư thái.
Lâm Tĩnh An ngốc lăng nhìn nhẫn trong tay, muốn mở miệng nói chuyện lại không biết nên nói gì, chỉ là ngước mắt nhìn nam nhân ánh mắt đầy thâm ái, mạnh mẽ ôm lấy cậu, tựa hồ có thể cảm nhận được ý nghĩ ở trong sâu thẳm của anh.
“Tĩnh An, chờ em thực tập xong chúng ta liền kết hôn đi! Chúng ta sẽ đến Canada kết hôn, Trung Quốc hiện tại còn chưa cho phép kết hôn đồng tính, nếu lúc chúng ta còn sống mà Trung Quốc cho phép kết hôn, chúng ta lại đăng ký kết hôn một lần nữa, được không?”
“Được, đều nghe anh.” Thanh âm bên tai có chút nghẹn ngào, mang theo kích động khó thể phân biệt, chỉ là ôm càng chặt lấy Lâm Tĩnh An trong lòng.
“Như vậy, em có phải hay không nên đeo nhẫn cho anh, anh đã đeo cho em rồi.”
Nghe những lời này, Lâm Tĩnh An đang bị ôm lấy nhanh chóng buông Tống Mẫn ra, Tống Mẫn nhìn Lâm Tĩnh An khẩn trương, duỗi tay về phía đối phương, sau đó nhìn đối phương run rẩy đeo nhẫn lên tay mình, ổn định lại vững vàng.
“Đồ ngốc, không cần khẩn trương, cùng anh kết hôn là một chuyện đáng chờ mong mà.”
“Xin lỗi, em chỉ là cảm thấy hết thảy giống như đang nằm mơ. Em thực vui vẻ, vui vẻ có thể cùng anh kết hôn, thực vui vẻ thực vui vẻ.
“Anh cũng vậy.”
Ánh mặt trời chiếu thẳng đến trong nhà, mang ánh sáng nhàn nhạt, hai gương mặt mang theo tươi cười, hạnh phúc mới chỉ đang bắt đầu.
Thời gian như nước chảy, chỉ chỉ chớp mắt đã vượt qua mùa xuân, hạ, kỳ thực tập của Lâm Tĩnh An đã kết thúc, hứa hẹn của Tống Mẫn cũng bắt đầu thực hiện.
Tống Mẫn trước sau nhớ rõ, vào lúc 12 giờ khi những tia nắng chiếu xuống, gương mặt mang theo tươi cười, Lâm Tĩnh An mặc lễ phục màu trắng đi đến chỗ anh, một giây kia trong lòng anh tràn đầy cảm động, tất cả cảm xúc tràn về.
Rốt cuộc có thể lại lần nữa nắm chặt lấy tay người đã từng bị anh cô phụ, rốt cuộc có thể hoàn thành nguyện vọng tiếc nuối ở kiếp trước, rốt cuộc có thể vĩnh viễn cùng người này ở bên nhau.
“Anh Tống Mẫn muốn mời Lâm Tĩnh An, làm người yêu của anh, làm bạn đời và là tình yêu duy nhất của anh, yêu em, bất luận là hiện tại, tương lai, sẽ yêu em mãi mãi. Anh sẽ tin tưởng em, tôn trọng em, cùng nhau trải qua vui buồn. Anh sẽ yêu em thật nhiều, bất luận là tương lai thế nào, là gian nan hay yên vui, anh sẽ cùng em vượt qua. Anh, Tống Mẫn, yêu Lâm Tĩnh An,. Ta sẽ tín nhiệm ngươi, tôn kính ngươi, ta đem cùng ngươi cùng nhau cười vui, cùng nhau khóc thút thít. Ta sẽ trung thành ái ngươi, vô luận tương lai là tốt vẫn là hư, là gian nan vẫn là yên vui, ta đều sẽ bồi ngươi cùng nhau vượt qua. Ta Tống Mẫn, đời này, ái Lâm Tĩnh An, một đời một kiếp, đến chết không bỏ.”
“Em nguyện ý.”
Thời điểm nghe thấy Lâm Tĩnh An nói em nguyện ý, Tống Mẫn kích động đem đối phương bế lên, hôn kiểu Pháp làm mọi người bên dưới ồn ào, mà giờ phút ấy Lâm Tĩnh An cảm động đến khóc, đều ghi tạc trong đầu.
Hôn lên đôi môi hơi lạnh của đối phương, Tống Mẫn giờ phút này thật sự cảm tạ ông trời, đã giúp anh sống lại một lần.
Từng có tiếc nuối, từng có chua xót, từng có nước mắt, một đoạn đường này, phải may mắn cỡ nào, em vẫn còn ở đó chờ anh.
Đã từng không quý trọng, đã từng bỏ qua, không hiểu tình yêu, còn có thể lại lần nữa nắm lấy tay người này, thật tốt!
Lâm Tĩnh An, đời này, Tống Mẫn yêu em một đời một kiếp, đến chết không bỏ.
~ HOÀN CHÍNH VĂN ~
Tác giả :
Nhan Ly Noãn