Nắm Lấy Tay Em
Chương 6-2
Đó là lần đầu tiên hai người nhìn rõ mặt nhau.
Lâm Hân mặc một chiếc váy cũ, mái tóc buộc vội đằng sau. Thân hình mảnh khảnh, tay chân hằn lên những sợi gân xanh trên làn da xanh tái. Đôi mắt cô với những vết đỏ quạch trong tròng mắt, dấu vết của những đêm mất ngủ….Thấy Hạo Thiên, theo bản năng Lâm Hân lùi ngay lại. Gương mặt đã tái càng thêm nhợt nhạt, hai bàn tay đan lấy nhau bối rối, ngượng ngùng:
- Tôi…
- Con không sao – Hạo Thiên lên giọng, cố phá tan không khí ảm đạm giữa cả hai nhưng dường như lại làm Lâm Hân thêm sợ hãi. Tiếng ” con’ ngắn ngủi đã gián tiếp thừa nhận thân phận của anh rồi.
- Tôi…tôi muốn thăm Hoa Hoa. Còn Tiểu Lạc nữa. Con…
- Tiểu Mẫn đưa Tiểu Lạc đi ăn rồi, sẽ về ngay.
Lâm Hân lại im lặng. Mọi chuyện có lẽ không cần che giấu nữa. Nỗi sợ ngập tràn trong từng thớ thịt. Tim cô thắt lại khi hình dung đến cảnh tượng, sẽ có người đứng chắn giữa ba mẹ con họ. Tiểu Lạc, Tiểu Hoa rồi sẽ bị dẫn đi đâu đó, mặc cho cô gào thét, van xin một cách tuyệt vọng. Anh ta là cha hai đứa trẻ…Hơn nữa, thứ mà anh ta có không chỉ có danh phận đó. Kỷ Hạo Thiên là người có nhiều tiền. Nếu giành với anh ta, Lâm Hân làm sao mà thắng được? Tiểu Lạc, Tiểu Hoa rồi sẽ rời xa cô mãi….Bất chợt Lâm Hân quỳ xuống trước mặt Hạo Thiên:
- Tôi van xin anh…Con…con là con của tôi. Anh đừng…anh đừng bắt tôi xa chúng. Anh muốn tôi làm gì cũng được. Đừng buộc tôi…Đừng làm tôi phải xa con. Tôi van anh!
So về tiền tài, một thu ngân có thu nhập hơn 4000 đồng, mỗi tháng đều phải cùng hai đứa trẻ ở trong căn phòng thuê nhỏ xíu và một người sang trọng, có khả năng thuê một phòng bệnh đắt tiền chi phí phải mấy ngàn đồng 1 ngày không cần nói cũng thấy rõ sự khác biệt. Quan tòa đương nhiên soi xét về điều kiện tốt nhất cho mấy đứa trẻ rồi.
So về địa vị xã hội, tính cách, thân phận, Kỷ Hạo Thiên đều vượt trội. Anh ta có mọi ưu thế để tách cô ra khỏi hai con trước mặt quan tòa. Cách duy nhất để giữ lại Khải Lạc, Khải Hoa là van xin Hạo Thiên thương hại. Cô không cần gì hết, chỉ mong ba mẹ con có thể ở bên nhau, chăm sóc cho nhau.
- Mẹ ơi!
Có tiếng gọi đằng sau. Khải Lạc cùng Tiểu Mẫn vừa đi ăn về. Thấy mẹ, cậu bé chạy tới ngay, ôm chặt lấy thân hình gầy guộc đang run lên, không biết vì trời lạnh hay còn bởi chuyện gì:
- Tiểu Lạc…Em con đâu? Em con có sao không?
- Không đâu mẹ – Khải Lạc lắc mạnh đầu- Em gái không sao.
Cậu bé quay sang Hạo Thiên, nhẹ giọng:
- Chú rất tốt bụng đó mẹ. Chú đưa Hoa Hoa vào bệnh viện, còn ở đây với con cho đỡ sợ nữa….Mẹ cảm ơn chú đi!
- Ừ….Mẹ…
- Mẹ xin lỗi đi rồi sau này đừng làm vậy nữa- Tiểu Lạc ra dáng một người đàn ông vụng về xin lỗi mẹ.- Mẹ còn chưa cảm ơn chú nữa. Cảm ơn đi mẹ…Mẹ cảm ơn đi!
….Một quán nước nhỏ có khung cảnh vô cùng yên tĩnh. Lâm Hân vẫn chưa hết bất an.
Năm năm trước cô lấy của người ta 10 vạn tệ, bằng tới trăm mấy ngàn tiền Hong Kong, sau đó sinh con ra, một mình nuôi chúng khôn lớn…Bây giờ đối diện với cha của chúng, lòng cô vừa lo lắng lại vừa hổ thẹn. 10 vạn tệ năm năm trước tuy là đã trả lại cho anh một ít nhưng xét cho cùng Lâm Hân cũng chỉ là một kẻ trộm mà thôi.
- Em tên gì?
Lâm Hân ngẩng lên một chút, rồi mới lí nhí đáp lời:
- Lâm Hân….
- 32 tuổi?
- Vâng!
Vẻ sợ sệt của cô không làm Hạo Thiên cảm thấy chán ghét. Anh chỉ đau lòng…Cô gái gầy yếu đang run rẩy đó lại âm thầm chịu đựng bao nhiêu chuyện suốt ngần ấy năm dài….Trong khi đó Hạo Thiên vẫn không biết gì, vô tư mà sống giữa cuộc đời này.
- Tôi đã nhờ luật sư Trần thu xếp. Ngày mai ông ấy sẽ mang giấy tờ đến cho em.
Giấy tờ? Giấy tờ gì? Lâm Hân hoảng hốt bật người dậy. Cô không muốn vào tù, không muốn bị truy tố, càng không muốn mất đi con.
- Tôi…
- Em đừng lo. Tuy thủ tục kết hôn của Hong Kong không giống như Thượng Hải nhưng tôi nghĩ chắc sẽ nhanh hoàn thành thôi. Luật sư Trần là một luật sư giỏi mà.
Đến lượt Lâm Hân sững sờ. Kết hôn? Sao lại là kết hôn? Cô lắp bắp:
- Tôi…tôi…tôi không kết hôn. Tôi…
- Chúng ta phải cùng nuôi dạy hai đứa trẻ. Nếu không kết hôn em là người Hong Kong còn tôi lại có hộ khẩu tại Trung Quốc, rất phiền phức. Chúng ta đều không còn trẻ nữa. Kết hôn thôi!
Ban đầu Hạo Thiên cũng nghĩ đến khả năng sẽ đưa cho mẹ hai đứa trẻ một số tiền lớn bồi thường. Nhưng anh nhận ra mình đã lầm. Lâm Hân không cần tiền bạc. Nếu không cô đã chẳng cần lặng lẽ nuôi lớn hai đứa bé và từ từ tiết kiệm, mong đủ tiền trả hết nợ cho anh….Khải Hoa, Khải Lạc cũng không xa mẹ được. Lâm Hân chẳng những là người thân mà còn là một phần máu thịt, vốn không thể tách rời.
Cách tốt nhất là kết hôn. Có danh phận rõ ràng rồi, cả hai sẽ cùng nuôi dưỡng hai đứa trẻ, không ai phải bận tâm lo lắng sẽ mất con.
Lâm Hân như chết đứng tại chỗ với tình huống bất ngờ. Cô chưa bao giờ nghĩ tới một cuộc hôn nhân giữa hai người chẳng quen biết, chẳng có nhiều kỉ niệm cùng nhau ngoài một đêm ái tình ngắn ngủi. Chuyện bây giờ qua nhanh qúa, đến nỗi Lâm Hân không làm sao thích nghi được, cứ mãi ngẩn người.
- Chúng ta vào với con thôi -Hạo Thiên bỗng đứng dậy, nắm tay Lâm Hân, xiết nhẹ – Bây giờ chúng ta luôn phải nghĩ cho con trước đã. Em đừng lo, chuyện rồi cũng ổn thôi.
Lâm Hân mặc một chiếc váy cũ, mái tóc buộc vội đằng sau. Thân hình mảnh khảnh, tay chân hằn lên những sợi gân xanh trên làn da xanh tái. Đôi mắt cô với những vết đỏ quạch trong tròng mắt, dấu vết của những đêm mất ngủ….Thấy Hạo Thiên, theo bản năng Lâm Hân lùi ngay lại. Gương mặt đã tái càng thêm nhợt nhạt, hai bàn tay đan lấy nhau bối rối, ngượng ngùng:
- Tôi…
- Con không sao – Hạo Thiên lên giọng, cố phá tan không khí ảm đạm giữa cả hai nhưng dường như lại làm Lâm Hân thêm sợ hãi. Tiếng ” con’ ngắn ngủi đã gián tiếp thừa nhận thân phận của anh rồi.
- Tôi…tôi muốn thăm Hoa Hoa. Còn Tiểu Lạc nữa. Con…
- Tiểu Mẫn đưa Tiểu Lạc đi ăn rồi, sẽ về ngay.
Lâm Hân lại im lặng. Mọi chuyện có lẽ không cần che giấu nữa. Nỗi sợ ngập tràn trong từng thớ thịt. Tim cô thắt lại khi hình dung đến cảnh tượng, sẽ có người đứng chắn giữa ba mẹ con họ. Tiểu Lạc, Tiểu Hoa rồi sẽ bị dẫn đi đâu đó, mặc cho cô gào thét, van xin một cách tuyệt vọng. Anh ta là cha hai đứa trẻ…Hơn nữa, thứ mà anh ta có không chỉ có danh phận đó. Kỷ Hạo Thiên là người có nhiều tiền. Nếu giành với anh ta, Lâm Hân làm sao mà thắng được? Tiểu Lạc, Tiểu Hoa rồi sẽ rời xa cô mãi….Bất chợt Lâm Hân quỳ xuống trước mặt Hạo Thiên:
- Tôi van xin anh…Con…con là con của tôi. Anh đừng…anh đừng bắt tôi xa chúng. Anh muốn tôi làm gì cũng được. Đừng buộc tôi…Đừng làm tôi phải xa con. Tôi van anh!
So về tiền tài, một thu ngân có thu nhập hơn 4000 đồng, mỗi tháng đều phải cùng hai đứa trẻ ở trong căn phòng thuê nhỏ xíu và một người sang trọng, có khả năng thuê một phòng bệnh đắt tiền chi phí phải mấy ngàn đồng 1 ngày không cần nói cũng thấy rõ sự khác biệt. Quan tòa đương nhiên soi xét về điều kiện tốt nhất cho mấy đứa trẻ rồi.
So về địa vị xã hội, tính cách, thân phận, Kỷ Hạo Thiên đều vượt trội. Anh ta có mọi ưu thế để tách cô ra khỏi hai con trước mặt quan tòa. Cách duy nhất để giữ lại Khải Lạc, Khải Hoa là van xin Hạo Thiên thương hại. Cô không cần gì hết, chỉ mong ba mẹ con có thể ở bên nhau, chăm sóc cho nhau.
- Mẹ ơi!
Có tiếng gọi đằng sau. Khải Lạc cùng Tiểu Mẫn vừa đi ăn về. Thấy mẹ, cậu bé chạy tới ngay, ôm chặt lấy thân hình gầy guộc đang run lên, không biết vì trời lạnh hay còn bởi chuyện gì:
- Tiểu Lạc…Em con đâu? Em con có sao không?
- Không đâu mẹ – Khải Lạc lắc mạnh đầu- Em gái không sao.
Cậu bé quay sang Hạo Thiên, nhẹ giọng:
- Chú rất tốt bụng đó mẹ. Chú đưa Hoa Hoa vào bệnh viện, còn ở đây với con cho đỡ sợ nữa….Mẹ cảm ơn chú đi!
- Ừ….Mẹ…
- Mẹ xin lỗi đi rồi sau này đừng làm vậy nữa- Tiểu Lạc ra dáng một người đàn ông vụng về xin lỗi mẹ.- Mẹ còn chưa cảm ơn chú nữa. Cảm ơn đi mẹ…Mẹ cảm ơn đi!
….Một quán nước nhỏ có khung cảnh vô cùng yên tĩnh. Lâm Hân vẫn chưa hết bất an.
Năm năm trước cô lấy của người ta 10 vạn tệ, bằng tới trăm mấy ngàn tiền Hong Kong, sau đó sinh con ra, một mình nuôi chúng khôn lớn…Bây giờ đối diện với cha của chúng, lòng cô vừa lo lắng lại vừa hổ thẹn. 10 vạn tệ năm năm trước tuy là đã trả lại cho anh một ít nhưng xét cho cùng Lâm Hân cũng chỉ là một kẻ trộm mà thôi.
- Em tên gì?
Lâm Hân ngẩng lên một chút, rồi mới lí nhí đáp lời:
- Lâm Hân….
- 32 tuổi?
- Vâng!
Vẻ sợ sệt của cô không làm Hạo Thiên cảm thấy chán ghét. Anh chỉ đau lòng…Cô gái gầy yếu đang run rẩy đó lại âm thầm chịu đựng bao nhiêu chuyện suốt ngần ấy năm dài….Trong khi đó Hạo Thiên vẫn không biết gì, vô tư mà sống giữa cuộc đời này.
- Tôi đã nhờ luật sư Trần thu xếp. Ngày mai ông ấy sẽ mang giấy tờ đến cho em.
Giấy tờ? Giấy tờ gì? Lâm Hân hoảng hốt bật người dậy. Cô không muốn vào tù, không muốn bị truy tố, càng không muốn mất đi con.
- Tôi…
- Em đừng lo. Tuy thủ tục kết hôn của Hong Kong không giống như Thượng Hải nhưng tôi nghĩ chắc sẽ nhanh hoàn thành thôi. Luật sư Trần là một luật sư giỏi mà.
Đến lượt Lâm Hân sững sờ. Kết hôn? Sao lại là kết hôn? Cô lắp bắp:
- Tôi…tôi…tôi không kết hôn. Tôi…
- Chúng ta phải cùng nuôi dạy hai đứa trẻ. Nếu không kết hôn em là người Hong Kong còn tôi lại có hộ khẩu tại Trung Quốc, rất phiền phức. Chúng ta đều không còn trẻ nữa. Kết hôn thôi!
Ban đầu Hạo Thiên cũng nghĩ đến khả năng sẽ đưa cho mẹ hai đứa trẻ một số tiền lớn bồi thường. Nhưng anh nhận ra mình đã lầm. Lâm Hân không cần tiền bạc. Nếu không cô đã chẳng cần lặng lẽ nuôi lớn hai đứa bé và từ từ tiết kiệm, mong đủ tiền trả hết nợ cho anh….Khải Hoa, Khải Lạc cũng không xa mẹ được. Lâm Hân chẳng những là người thân mà còn là một phần máu thịt, vốn không thể tách rời.
Cách tốt nhất là kết hôn. Có danh phận rõ ràng rồi, cả hai sẽ cùng nuôi dưỡng hai đứa trẻ, không ai phải bận tâm lo lắng sẽ mất con.
Lâm Hân như chết đứng tại chỗ với tình huống bất ngờ. Cô chưa bao giờ nghĩ tới một cuộc hôn nhân giữa hai người chẳng quen biết, chẳng có nhiều kỉ niệm cùng nhau ngoài một đêm ái tình ngắn ngủi. Chuyện bây giờ qua nhanh qúa, đến nỗi Lâm Hân không làm sao thích nghi được, cứ mãi ngẩn người.
- Chúng ta vào với con thôi -Hạo Thiên bỗng đứng dậy, nắm tay Lâm Hân, xiết nhẹ – Bây giờ chúng ta luôn phải nghĩ cho con trước đã. Em đừng lo, chuyện rồi cũng ổn thôi.
Tác giả :
Tiểu Văn