Nắm Lấy Tay Anh (Xương Rồng)
Chương 23: Cách ly (2)
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>********<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
Đúng lúc này, một cảnh sát nữ đi vào, trên tay cầm một tờ giấy, vẻ mặt tức giận, cô đặt mạnh tờ giấy xuống trước mặt anh cảnh sát. Khi nhìn kỹ anh biết đó là tờ kiểm tra mức độ thương tổn của cô gái trong vụ việc. Với chỉ số sức khỏe đang có vấn đề, chiều cao và cân nặng của cô gái cho thấy cô đang bị suy dinh dưỡng. Ngoại trừ vết thương nhìn thấy được ( ở trên trán), trên cơ thể cô 65% cũng bị tổn thương. Sức khỏe hiện giờ chỉ bằng đứa trẻ 15 tuổi... Mắt anh cảnh sát xa sầm, càng đọc lông mày càng nhúm lại. Lúc đọc xong mặt anh đã tái mét.
" Cô gái đó đang bị bạo hành một cách nghiêm trọng, trong khoảng thời gian dài". Nữ cảnh sát kết luận, nhìn anh chờ đợi.
" Đó chính là điều tao đang muốn nói". Gã gật đầu đồng tình. Trong khi vị trung úy đọc tờ giấy đó.
" Nhưng, cô gái đó...". Anh cảnh sát đan hai tay vào nhau, khó nghĩ.
" Trong một số trường hợp chúng ta có thể không cần làm theo yêu cầu của đương sự, nếu điều đó có hại cho họ...". Vị trung úy cau mày nhìn tờ giấy " Trong trường hợp này, làm theo nguyện vọng số đông đi...".
Nghe thấy thế gương mặt nữ cảnh sát cùng gã thoáng giãn ra. Cuối cùng anh cảnh sát cũng đầu hàng, đứng dậy. " Rõ! Thưa trung úy!...". Giơ tay chào nghiêm chỉnh, anh thu tập hồ sơ đi ra ngoài. nữ cảnh sát cũng vội bước theo. Khi hai người họ đi khỏi, gã đàn ông mới nhìn vị trung úy hỏi. "... Thằng bạn tôi đâu?".
" Ở một phòng khác... Chúng tôi phải xem lời khai của hai người có trùng khớp không!!... Ồ! Vụ tàng trữ 3 túi heroin này là sao??".
" Tôi bị gài bẫy...". Gã rít lên. " Đừng có trưng cái bản mặt không tin đó ra, ông già!".
* * *
Sau một hồi làm một loạt kiểm tra, Xương Rồng quay trở lại bên gia đình, co rúm và run rẩy. Khi anh cảnh sát bước tới, mọi người ngay lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn vào anh chờ đợi. Anh ngồi xuống, đan tay vào nhau nhìn mọi người trong phòng một lượt.
" Sau khi xem xét kỹ lưỡng vụ việc, tôi phải nói đây là một việc nghiêm trọng... Cô thật sự không muốn kiện họ sao? Cô có thể suy nghĩ lại". Anh nhìn vào cô gái nói.
Nhưng Xương Rồng lại chỉ lắc đầu, mái tóc cụt lủn rối tinh. Dù biết Xương Rồng sẽ trả lời như thế nhưng những cái nhíu mày vẫn không ngừng phát tín hiệu với anh, có nhiều sự mong chờ ở đó. Anh ho nhẹ trước khi nói tiếp." Nếu theo yêu cầu của bị hại thì chúng tôi chỉ có thể để hai gia đình viết tường trình và giảng hòa với nhau tại đây...".
Nghe thế, mấy gương mặt nhăn nhúm hiện ra. Trong khi bên kia có vẻ thỏa mãn, riêng ÁNh Tuyết liên tục lắc đầu muốn phản đối.
" Nhưng... Xét thấy, mức độ này nếu làm như vậy sẽ không thỏa đáng, nên chúng tôi đã quyết định... Trong vòng 8 tháng, gia đình ông...". Chỉ về phía bác trưởng "... Không được phép lại gần cô gái trong phạm vi an toàn... Nếu ai trong số các người vi phạm, chúng tôi sẽ tống giam tất cả về tội danh " cố ý giết người nhưng không thành" mà không cần bị hại phải đệ đơn... Các người có thể phải chịu mức phạt là 15 năm tù giam... Thế nên, trước khi định làm gì, hãy suy nghĩ hậu quả trước.".
Nghe xong phán quyết, nhà bác trưởng ai nấy đều tái mét, kinh ngạc nhìn anh cảnh sát. Số còn lại thì thở phào nhẹ nhõm. Bà Lan bật khóc thành tiếng vì vui mừng.
" Các người làm như thế là không công bằng...". Bác trưởng nổi điên lên, đấm đá loạn xạ "... Bọn nó cho mày bao nhiêu tiền, để mày làm việc này... Nói đi!!...".
" Ông ăn nói cho cẩn thận... Tôi có thể bắt ông về tội phỉ báng nhân phẩm cảnh sát...". Anh đứng dậy, nén giận cảnh cáo.
" Bố! Đủ rồi,... Mình mau về đi...". Phương nhanh chóng giữ lấy bố mình khuyên giải, kéo ông ta rời khỏi. Trên mặt sự bất mãn hiện rõ.
" Nếu cô gái không sao". Anh nhẹ giọng lại nói với gia đình Xương Rồng " Mọi người có thể đưa cô ấy về nghỉ ngơi...".
" Cám ơn, cám ơn cậu!!...". Bà Lan chạy tới nắm lấy tay anh mà bắt tới tấp, sự vui mừng của bà khiến anh thấy mình đã làm đúng, và anh hài lòng về điều đó. Anh mỉm cười an ủi bà vài câu rồi tạm biệt họ trước khi quay lại phòng thẩm tra.
* * *
Lúc gia đình đi ra khỏi cửa, có hai người đàn ông cũng vừa chạy tới nơi, trông họ hốt hoảng, lo lắng tột độ... Ánh Tuyết trông thấy chồng mình thì vui mừng, anh chạy tới nhìn vợ lo lắng, liên tục hỏi cô có sao không, Còn cẩn thận xem xét cô một lượt.
Xương Rồng lúc này vẫn cúi đầu mà đi, không nhận ra người còn lại đang nhìn mình chăm chú. Thấy Xương Rồng như vậy, mắt anh u ám." Xương Rồng!!...". Anh cất giọng, cố không để nó run rẩy, nhưng có lẽ không thành công,vì giọng anh khàn khàn.
Xương Rồng cứng lại, nó từ từ ngẩng đầu lên nhìn. Anh đứng đó, thương cảm đến cùng cực... Nhưng điều đó lại làm nó đau không tưởng tượng được. Anh đang thương hại nó.
" Anh Tùng...". Nó ngập ngừng gọi tên anh.
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>********<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
Đúng lúc này, một cảnh sát nữ đi vào, trên tay cầm một tờ giấy, vẻ mặt tức giận, cô đặt mạnh tờ giấy xuống trước mặt anh cảnh sát. Khi nhìn kỹ anh biết đó là tờ kiểm tra mức độ thương tổn của cô gái trong vụ việc. Với chỉ số sức khỏe đang có vấn đề, chiều cao và cân nặng của cô gái cho thấy cô đang bị suy dinh dưỡng. Ngoại trừ vết thương nhìn thấy được ( ở trên trán), trên cơ thể cô 65% cũng bị tổn thương. Sức khỏe hiện giờ chỉ bằng đứa trẻ 15 tuổi... Mắt anh cảnh sát xa sầm, càng đọc lông mày càng nhúm lại. Lúc đọc xong mặt anh đã tái mét.
" Cô gái đó đang bị bạo hành một cách nghiêm trọng, trong khoảng thời gian dài". Nữ cảnh sát kết luận, nhìn anh chờ đợi.
" Đó chính là điều tao đang muốn nói". Gã gật đầu đồng tình. Trong khi vị trung úy đọc tờ giấy đó.
" Nhưng, cô gái đó...". Anh cảnh sát đan hai tay vào nhau, khó nghĩ.
" Trong một số trường hợp chúng ta có thể không cần làm theo yêu cầu của đương sự, nếu điều đó có hại cho họ...". Vị trung úy cau mày nhìn tờ giấy " Trong trường hợp này, làm theo nguyện vọng số đông đi...".
Nghe thấy thế gương mặt nữ cảnh sát cùng gã thoáng giãn ra. Cuối cùng anh cảnh sát cũng đầu hàng, đứng dậy. " Rõ! Thưa trung úy!...". Giơ tay chào nghiêm chỉnh, anh thu tập hồ sơ đi ra ngoài. nữ cảnh sát cũng vội bước theo. Khi hai người họ đi khỏi, gã đàn ông mới nhìn vị trung úy hỏi. "... Thằng bạn tôi đâu?".
" Ở một phòng khác... Chúng tôi phải xem lời khai của hai người có trùng khớp không!!... Ồ! Vụ tàng trữ 3 túi heroin này là sao??".
" Tôi bị gài bẫy...". Gã rít lên. " Đừng có trưng cái bản mặt không tin đó ra, ông già!".
* * *
Sau một hồi làm một loạt kiểm tra, Xương Rồng quay trở lại bên gia đình, co rúm và run rẩy. Khi anh cảnh sát bước tới, mọi người ngay lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn vào anh chờ đợi. Anh ngồi xuống, đan tay vào nhau nhìn mọi người trong phòng một lượt.
" Sau khi xem xét kỹ lưỡng vụ việc, tôi phải nói đây là một việc nghiêm trọng... Cô thật sự không muốn kiện họ sao? Cô có thể suy nghĩ lại". Anh nhìn vào cô gái nói.
Nhưng Xương Rồng lại chỉ lắc đầu, mái tóc cụt lủn rối tinh. Dù biết Xương Rồng sẽ trả lời như thế nhưng những cái nhíu mày vẫn không ngừng phát tín hiệu với anh, có nhiều sự mong chờ ở đó. Anh ho nhẹ trước khi nói tiếp." Nếu theo yêu cầu của bị hại thì chúng tôi chỉ có thể để hai gia đình viết tường trình và giảng hòa với nhau tại đây...".
Nghe thế, mấy gương mặt nhăn nhúm hiện ra. Trong khi bên kia có vẻ thỏa mãn, riêng ÁNh Tuyết liên tục lắc đầu muốn phản đối.
" Nhưng... Xét thấy, mức độ này nếu làm như vậy sẽ không thỏa đáng, nên chúng tôi đã quyết định... Trong vòng 8 tháng, gia đình ông...". Chỉ về phía bác trưởng "... Không được phép lại gần cô gái trong phạm vi an toàn... Nếu ai trong số các người vi phạm, chúng tôi sẽ tống giam tất cả về tội danh " cố ý giết người nhưng không thành" mà không cần bị hại phải đệ đơn... Các người có thể phải chịu mức phạt là 15 năm tù giam... Thế nên, trước khi định làm gì, hãy suy nghĩ hậu quả trước.".
Nghe xong phán quyết, nhà bác trưởng ai nấy đều tái mét, kinh ngạc nhìn anh cảnh sát. Số còn lại thì thở phào nhẹ nhõm. Bà Lan bật khóc thành tiếng vì vui mừng.
" Các người làm như thế là không công bằng...". Bác trưởng nổi điên lên, đấm đá loạn xạ "... Bọn nó cho mày bao nhiêu tiền, để mày làm việc này... Nói đi!!...".
" Ông ăn nói cho cẩn thận... Tôi có thể bắt ông về tội phỉ báng nhân phẩm cảnh sát...". Anh đứng dậy, nén giận cảnh cáo.
" Bố! Đủ rồi,... Mình mau về đi...". Phương nhanh chóng giữ lấy bố mình khuyên giải, kéo ông ta rời khỏi. Trên mặt sự bất mãn hiện rõ.
" Nếu cô gái không sao". Anh nhẹ giọng lại nói với gia đình Xương Rồng " Mọi người có thể đưa cô ấy về nghỉ ngơi...".
" Cám ơn, cám ơn cậu!!...". Bà Lan chạy tới nắm lấy tay anh mà bắt tới tấp, sự vui mừng của bà khiến anh thấy mình đã làm đúng, và anh hài lòng về điều đó. Anh mỉm cười an ủi bà vài câu rồi tạm biệt họ trước khi quay lại phòng thẩm tra.
* * *
Lúc gia đình đi ra khỏi cửa, có hai người đàn ông cũng vừa chạy tới nơi, trông họ hốt hoảng, lo lắng tột độ... Ánh Tuyết trông thấy chồng mình thì vui mừng, anh chạy tới nhìn vợ lo lắng, liên tục hỏi cô có sao không, Còn cẩn thận xem xét cô một lượt.
Xương Rồng lúc này vẫn cúi đầu mà đi, không nhận ra người còn lại đang nhìn mình chăm chú. Thấy Xương Rồng như vậy, mắt anh u ám." Xương Rồng!!...". Anh cất giọng, cố không để nó run rẩy, nhưng có lẽ không thành công,vì giọng anh khàn khàn.
Xương Rồng cứng lại, nó từ từ ngẩng đầu lên nhìn. Anh đứng đó, thương cảm đến cùng cực... Nhưng điều đó lại làm nó đau không tưởng tượng được. Anh đang thương hại nó.
" Anh Tùng...". Nó ngập ngừng gọi tên anh.
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>********<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
Tác giả :
Cá Rô Bơi Ngửa