Nắm Lấy Tay Anh (Xương Rồng)
Chương 13: Nhân duyên
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>*********<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
Sau một hồi náo loạn, anh chàng Kiên cuối cùng cũng đưa được Phong về đến nhà. Nhà của Vũ Phong nằm gần hồ Tây, là một căn biệt thự lớn, xây cao bốn tầng có cả khuôn viên và một bể bơi. Mặc dù rộng rãi là thế nhưng chỉ có một mình anh sống ở đó. Người làm cũng không có ai. Chỉ vào cuối tuần mấy người giúp việc mới tới dọn dẹp.
- Vậy mấy vết thương này là do thằng nhóc đó có thuê người làm à? - Kiên hỏi khi cả hai vào trong nhà.
- Ừ! Chắc vậy...
- Giờ cậu đã hiểu lời tớ nói rồi chứ??... Bây giờ làm sao? Nó sẽ không tới bar làm loạn chứ??
- Bar Demons không phải nơi nó muốn là có thể làm loạn... - Phong ngả người xuống ghế, cười nhạt. -...Tớ sẽ giải quyết, đừng nghĩ nhiều...
- Tốt nhất là như vậy!... - Kiên hừ nhẹ. - Thôi tớ về đây, mai chủ nhật phải đưa thằng nhóc nhà tớ đi chơi, tối nay với mai tớ không tới bar được, cậu tự lo đi.
- Ok!... Chơi vui vẻ.
- Dưới sự quản lý của ông chủ như cậu, tớ thật không biết Demons sẽ duy trì được trong bao lâu đây. - Kiên ngán ngẩm, than thở.
- Được rồi! Được rồi... Cậu mau đi đi, không thằng nhóc nhà cậu lại cáu nhặng lên bây giờ...
Kiên vừa đi, điện thoại của Phong cũng reo. Anh bắt máy.
- Ở đâu?... Được rồi! Hai giờ ba mươi tới đây.... Còn nữa, cho người bảo vệ quanh nhà cô ấy.
* * *
Khóe mắt Xương Rồng giật giật nhìn " cây đen" đang đứng sừng sững trước quầy hàng của mình. Người đàn ông nó gặp đêm qua, kẻ lấy đi cặp kính của nó giờ lại ngang nhiên đứng ở đây. Trên mắt anh là cặp kính râm hầm hố, quần bò đen, áo sơ mi cũng đen nốt. "Người này bị "ngộ độc" đồ đen sao?". Nó nhủ thầm, chưa kịp tìm hiểu lý do, anh đã lên tiếng.
- Em đóng cửa, đi theo anh... - Anh ngang ngạnh nhìn vào nó.
- Không muốn... - Nó dứt khoát quay mặt vào tường.
Phong cười nhẹ, hất đầu về phía người đứng sau lưng anh từ nãy, người đó ngang nhiên đi lên thu dọn đống hàng " dùm" cho nó, phản đối vô hiệu, nó trân trân nhìn kẻ đầu sỏ vô lý trước mặt, trong đầu chửi thầm anh không biết bao nhiêu lần. Xong xuôi, mấy người đàn ông trả chìa khóa cửa hàng cho nó rồi đi thẳng.
- Đi nào!! - Mặc kệ vẻ mặt kháng nghị, anh nắm lấy tay nó kéo đi.
Khi cả hai đi khỏi, cả khu chợ mới thực sự " sôi trào". Nhất là hai người bạn mới của nó.
- Woa! Chị thấy không? Anh ấy đẹp trai kinh người. - Cô bé ngồi cạnh Xương Rồng không giấu được vẻ mặt kinh ngạc. -... Đó là bạn trai của chị Xương Rồng sao?... Không thể tin được...
- Mà hình như còn rất giàu nữa... - Chị gái gật đầu, phụ họa. - Nhìn vậy mà Xương Rồng may mắn ghê.
- Em không nghĩ sẽ có người thích cách ăn mặc của chị ấy... Anh ấy quái lạ...
- Mọi người đang nói chuyện gì vậy?? - Giọng nói nhè nhẹ vang lên, cả hai quay đầu nhìn, thấy Phương như bắt được chỗ để " bà tám", cô bé túm lấy tay Phương lại, hào hứng kể.
- Hồi nãy, có một anh đẹp trai kinh khủng, tới đây tìm chị Xương Rồng... Chị tới muộn, không được nhìn... Anh ấy thật sự rất đẹp trai nha. Đeo kính râm nên em không thấy được cả khuôn mặt, tiếc ghê!...
Lược bỏ mấy câu cảm thán, Phương khẽ nhướn mày khi nghe được cái tên khá quen thuộc. - Xương Rồng!?... - Cô nghi vấn hỏi lại.
- A! Quên... Chưa kể chị nghe nhỉ. - Cô bé vỗ trán, kể lại. -... Chị ấy mới tới đây hơn một tuần. Tại chị ít tới nên không biết thôi. Trông chị ấy bình thường mà có bạn trai siêu cấp vậy... Ngưỡng mộ... - Cô bé lại tiếp tục chìm vào những câu cảm thán của mình.
Phương nhìn vào quầy hàng của Xương Rồng, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh.
* * *
Xương Rồng bị kéo đi, từ lúc trong khu chợ cho tới khi ra ngoài rồi bị nhét vào trong xe, tay anh vẫn nắm chặt tay nó. Khi cả hai đã yên vị, anh mới chăm chú nhìn. Mắt nheo lại.
- Em vẫn ăn mặc kì quái... - Anh với tay lấy xuống hai cái cặp tóc hình quả dâu, ngắm nghía.
- Kệ người ta... Mà anh muốn đưa tôi đi đâu chứ??
- Đến nơi rồi em sẽ biết... - Bỏ lửng câu trả lời, anh bắt đầu công cuộc cải tạo của mình. Lôi một cái khăn ướt ra, anh thô lỗ lau đi vết son trên môi nó, tháo khuyên tai, tháo luôn hai cái dây chun đang buộc tóc, ra lệnh. -... Làm cho nó hết xù đi, em tự làm, không là anh làm hộ nốt đấy.
- Anh...
- Anh cái gì mà anh, em bao tuổi rồi mà còn ăn mặc như vậy?? Tự mình làm hay để anh??... - Anh lặp lại, mang theo một chút uy hiếp trong lời nói.
- Em... Tự làm... - Biết yếu thế, nó ngoan ngoãn lấy lược ra, xịt nước để tóc mềm xuống, bắt đầu chải. Bên cạnh, Phong gật đầu mỉm cười.
15 phút sau, chiếc xe dừng lại ở cổng bệnh viện. Nhìn thấy bệnh viện, Xương Rồng nhăn mày, quay đầu định bỏ chạy. Rất nhanh đã bị Phong tóm lại được, thấy vẻ mặt hoang mang của nó, anh rất muốn an ủi, nhưng lại không biết phải nói gì.
- Không cần... - Giọng nó run run. -... Em không muốn vào viện, anh mau đưa em về... Em không cần.
- Sẽ không khỏi nếu em không chịu chữa trị,... Đừng ngốc như vậy. Anh có thể không hỏi nguyên nhân, nhưng chuyện này thì em phải làm.
Xương Rồng ngẩng đầu lên, trong mắt là một tầng nước mỏng, nó lắc lắc đầu, yếu ớt nói.
- Em không muốn... Đi về... Em muốn về.
- Xương Rồng!! - Mắt anh thoáng bất đắc dĩ.
- Phong! - Phía sau có tiếng gọi, từ xa, một người mặc chiếc blu trắng đi tới. Thấy Tuấn, anh khẽ gật đầu chào. Tuấn lại gần, cực kỳ bất ngờ với cảnh mình trông thấy, Phong đang gần như muốn ôm cô gái kia. Anh tò mò nhìn cô gái nhỏ, cảm thấy hơi quen. Cô gái cũng nhìn lên, thấy anh trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
- Bác sĩ. - Xương Rồng thốt lên.
- Em là... - Tuấn ngập ngừng, cố nhớ xem đã từng gặp cô gái này ở đâu. -... Xương Rồng! Là em sao?? - Anh thấy bất ngờ, ngạc nhiên nhìn cô, nhưng rất nhanh được thay thế bằng nụ cười.
- Hai người biết nhau..? - Phong nhíu mày lại quan sát.
- Ừ! Ba năm trước anh từng khám cho cô ấy một lần. - Tuấn cười vui vẻ nói. - Anh có nói nếu cần có thể tới tìm anh rồi mà, vậy mà anh đợi ba năm em mới xuất hiện.
Nụ cười dịu dàng mà ba năm trước nó trông thấy, đến giờ vẫn không thay đổi, làm người ta cảm thấy ấm áp và yên tâm. Nó nhìn anh cười đáp lại, cảm thấy trái đất này thật tròn. Ở phía sau, lông mày Phong khẽ nhíu chặt.
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>***********<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
Sau một hồi náo loạn, anh chàng Kiên cuối cùng cũng đưa được Phong về đến nhà. Nhà của Vũ Phong nằm gần hồ Tây, là một căn biệt thự lớn, xây cao bốn tầng có cả khuôn viên và một bể bơi. Mặc dù rộng rãi là thế nhưng chỉ có một mình anh sống ở đó. Người làm cũng không có ai. Chỉ vào cuối tuần mấy người giúp việc mới tới dọn dẹp.
- Vậy mấy vết thương này là do thằng nhóc đó có thuê người làm à? - Kiên hỏi khi cả hai vào trong nhà.
- Ừ! Chắc vậy...
- Giờ cậu đã hiểu lời tớ nói rồi chứ??... Bây giờ làm sao? Nó sẽ không tới bar làm loạn chứ??
- Bar Demons không phải nơi nó muốn là có thể làm loạn... - Phong ngả người xuống ghế, cười nhạt. -...Tớ sẽ giải quyết, đừng nghĩ nhiều...
- Tốt nhất là như vậy!... - Kiên hừ nhẹ. - Thôi tớ về đây, mai chủ nhật phải đưa thằng nhóc nhà tớ đi chơi, tối nay với mai tớ không tới bar được, cậu tự lo đi.
- Ok!... Chơi vui vẻ.
- Dưới sự quản lý của ông chủ như cậu, tớ thật không biết Demons sẽ duy trì được trong bao lâu đây. - Kiên ngán ngẩm, than thở.
- Được rồi! Được rồi... Cậu mau đi đi, không thằng nhóc nhà cậu lại cáu nhặng lên bây giờ...
Kiên vừa đi, điện thoại của Phong cũng reo. Anh bắt máy.
- Ở đâu?... Được rồi! Hai giờ ba mươi tới đây.... Còn nữa, cho người bảo vệ quanh nhà cô ấy.
* * *
Khóe mắt Xương Rồng giật giật nhìn " cây đen" đang đứng sừng sững trước quầy hàng của mình. Người đàn ông nó gặp đêm qua, kẻ lấy đi cặp kính của nó giờ lại ngang nhiên đứng ở đây. Trên mắt anh là cặp kính râm hầm hố, quần bò đen, áo sơ mi cũng đen nốt. "Người này bị "ngộ độc" đồ đen sao?". Nó nhủ thầm, chưa kịp tìm hiểu lý do, anh đã lên tiếng.
- Em đóng cửa, đi theo anh... - Anh ngang ngạnh nhìn vào nó.
- Không muốn... - Nó dứt khoát quay mặt vào tường.
Phong cười nhẹ, hất đầu về phía người đứng sau lưng anh từ nãy, người đó ngang nhiên đi lên thu dọn đống hàng " dùm" cho nó, phản đối vô hiệu, nó trân trân nhìn kẻ đầu sỏ vô lý trước mặt, trong đầu chửi thầm anh không biết bao nhiêu lần. Xong xuôi, mấy người đàn ông trả chìa khóa cửa hàng cho nó rồi đi thẳng.
- Đi nào!! - Mặc kệ vẻ mặt kháng nghị, anh nắm lấy tay nó kéo đi.
Khi cả hai đi khỏi, cả khu chợ mới thực sự " sôi trào". Nhất là hai người bạn mới của nó.
- Woa! Chị thấy không? Anh ấy đẹp trai kinh người. - Cô bé ngồi cạnh Xương Rồng không giấu được vẻ mặt kinh ngạc. -... Đó là bạn trai của chị Xương Rồng sao?... Không thể tin được...
- Mà hình như còn rất giàu nữa... - Chị gái gật đầu, phụ họa. - Nhìn vậy mà Xương Rồng may mắn ghê.
- Em không nghĩ sẽ có người thích cách ăn mặc của chị ấy... Anh ấy quái lạ...
- Mọi người đang nói chuyện gì vậy?? - Giọng nói nhè nhẹ vang lên, cả hai quay đầu nhìn, thấy Phương như bắt được chỗ để " bà tám", cô bé túm lấy tay Phương lại, hào hứng kể.
- Hồi nãy, có một anh đẹp trai kinh khủng, tới đây tìm chị Xương Rồng... Chị tới muộn, không được nhìn... Anh ấy thật sự rất đẹp trai nha. Đeo kính râm nên em không thấy được cả khuôn mặt, tiếc ghê!...
Lược bỏ mấy câu cảm thán, Phương khẽ nhướn mày khi nghe được cái tên khá quen thuộc. - Xương Rồng!?... - Cô nghi vấn hỏi lại.
- A! Quên... Chưa kể chị nghe nhỉ. - Cô bé vỗ trán, kể lại. -... Chị ấy mới tới đây hơn một tuần. Tại chị ít tới nên không biết thôi. Trông chị ấy bình thường mà có bạn trai siêu cấp vậy... Ngưỡng mộ... - Cô bé lại tiếp tục chìm vào những câu cảm thán của mình.
Phương nhìn vào quầy hàng của Xương Rồng, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh.
* * *
Xương Rồng bị kéo đi, từ lúc trong khu chợ cho tới khi ra ngoài rồi bị nhét vào trong xe, tay anh vẫn nắm chặt tay nó. Khi cả hai đã yên vị, anh mới chăm chú nhìn. Mắt nheo lại.
- Em vẫn ăn mặc kì quái... - Anh với tay lấy xuống hai cái cặp tóc hình quả dâu, ngắm nghía.
- Kệ người ta... Mà anh muốn đưa tôi đi đâu chứ??
- Đến nơi rồi em sẽ biết... - Bỏ lửng câu trả lời, anh bắt đầu công cuộc cải tạo của mình. Lôi một cái khăn ướt ra, anh thô lỗ lau đi vết son trên môi nó, tháo khuyên tai, tháo luôn hai cái dây chun đang buộc tóc, ra lệnh. -... Làm cho nó hết xù đi, em tự làm, không là anh làm hộ nốt đấy.
- Anh...
- Anh cái gì mà anh, em bao tuổi rồi mà còn ăn mặc như vậy?? Tự mình làm hay để anh??... - Anh lặp lại, mang theo một chút uy hiếp trong lời nói.
- Em... Tự làm... - Biết yếu thế, nó ngoan ngoãn lấy lược ra, xịt nước để tóc mềm xuống, bắt đầu chải. Bên cạnh, Phong gật đầu mỉm cười.
15 phút sau, chiếc xe dừng lại ở cổng bệnh viện. Nhìn thấy bệnh viện, Xương Rồng nhăn mày, quay đầu định bỏ chạy. Rất nhanh đã bị Phong tóm lại được, thấy vẻ mặt hoang mang của nó, anh rất muốn an ủi, nhưng lại không biết phải nói gì.
- Không cần... - Giọng nó run run. -... Em không muốn vào viện, anh mau đưa em về... Em không cần.
- Sẽ không khỏi nếu em không chịu chữa trị,... Đừng ngốc như vậy. Anh có thể không hỏi nguyên nhân, nhưng chuyện này thì em phải làm.
Xương Rồng ngẩng đầu lên, trong mắt là một tầng nước mỏng, nó lắc lắc đầu, yếu ớt nói.
- Em không muốn... Đi về... Em muốn về.
- Xương Rồng!! - Mắt anh thoáng bất đắc dĩ.
- Phong! - Phía sau có tiếng gọi, từ xa, một người mặc chiếc blu trắng đi tới. Thấy Tuấn, anh khẽ gật đầu chào. Tuấn lại gần, cực kỳ bất ngờ với cảnh mình trông thấy, Phong đang gần như muốn ôm cô gái kia. Anh tò mò nhìn cô gái nhỏ, cảm thấy hơi quen. Cô gái cũng nhìn lên, thấy anh trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
- Bác sĩ. - Xương Rồng thốt lên.
- Em là... - Tuấn ngập ngừng, cố nhớ xem đã từng gặp cô gái này ở đâu. -... Xương Rồng! Là em sao?? - Anh thấy bất ngờ, ngạc nhiên nhìn cô, nhưng rất nhanh được thay thế bằng nụ cười.
- Hai người biết nhau..? - Phong nhíu mày lại quan sát.
- Ừ! Ba năm trước anh từng khám cho cô ấy một lần. - Tuấn cười vui vẻ nói. - Anh có nói nếu cần có thể tới tìm anh rồi mà, vậy mà anh đợi ba năm em mới xuất hiện.
Nụ cười dịu dàng mà ba năm trước nó trông thấy, đến giờ vẫn không thay đổi, làm người ta cảm thấy ấm áp và yên tâm. Nó nhìn anh cười đáp lại, cảm thấy trái đất này thật tròn. Ở phía sau, lông mày Phong khẽ nhíu chặt.
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>***********<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
Tác giả :
Cá Rô Bơi Ngửa