Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương
Chương 349: Có tôi ở bên anh (3)
“Ngày mai lại nghĩ cách, ăn cơm trước đi, không cần tiếp tục nói chuyện này. Diệp Sương, trường của các em sắp nghỉ lễ rồi?” Diệp Lăng Thiên ngoảnh mặt hỏi Diệp Sương.
Hứa Hiểu Tinh sau khi ăn xong thì rời khỏi, bởi vì chuyện này cô thật sự còn khẩn trương hơn chính Diệp Lăng Thiên, cả ngày cũng không ổn định lại được.
Diệp Lăng Thiên khi vừa đưa Hứa Hiểu Tinh về nhà thì nhận được điện thoại của Lý Vũ Hân.
“Sự việc giải quyết như thế nào rồi?” Lý Vũ Hân trực tiếp hỏi.
“Vẫn ổn.”
“Đã giải quyết.”
“Không có, có điều cũng sắp giải quyết rồi, em không cần lo lắng.” Diệp Lăng Thiên nghĩ rồi nói.
“Hiểu Tinh nói với tôi chuyện này là Văn Vũ ở sau lưng giở trò, phải không?”
“Không biết, không có chứng cứ chứng minh là anh ta.”
“Diệp Lăng Thiên, chuyện này rất phiền phức, đặc biệt là đối với quán ăn. Thế lực của nhà Văn Vũ, tôi biết, tập đoàn Tinh Huy là doanh nghiệp gia tộc nổi tiếng, hơn nữa, ba của Văn Vũ ở thành phố A cũng rất có sức ảnh hưởng. Nếu như Văn Vũ thật sự muốn nhằm vào anh, sự tình khả năng không dễ làm. Không phải tôi đả kích anh, mà lấy tài lực và nhân lực của nhà bọn họ, anh thật sự không thể đấu với anh ta.”
“Diệp Lăng Thiên, nếu thật sự không được hay là tôi bảo ba tôi ra mặt giúp anh xử lý ổn thỏa chuyện này. Ba tôi ở bên phía chính phủ có chút quan hệ, ngoài ra, tập đoàn cũng có quan hệ với giới truyền thông, tôi nghĩ cách giúp anh ép sự ảnh hưởng của chuyện này xuống mức thấp nhất, hơn nữa, nếu như ba tôi ra mặt, bên Tinh Huy Quốc Tế ít nhiều cũng phải cho chút mặt mũi.” Lý Vũ Hân cuối cùng nói.
“Không cần, người Văn Vũ muốn đối phó là tôi, em và ba em tốt nhất đừng dính líu vào. Bên tôi cho dù thua, cũng chẳng qua là hai quán ăn mà thôi, không tổn thất bao nhiêu, nếu như mang đến phiền phức cho em, vậy thì không phải chuyện hai quán ăn nữa rồi. Không sao, không cần lo lắng cho tôi, chuyện này bản thân tôi có thể xử lý được.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói. .
||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
“Con người anh sĩ diện chết đi được, anh sao phải liều cùng anh ta? Anh ta vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, tài sản ít nhất cũng phải mấy chục nghìn tỷ, anh mặc dù có năng lực, nhưng xã hội này có khi thực lực không thể đại biểu tất cả. Anh bây giờ không dễ gì làm đến bước này, anh không thể bởi vì sự cứng đầu của bản thân mà hủy đi tất cả những gì anh có bây giờ được.” Lý Vũ Hân có hơi khẩn trương nói.
“Có khi có tiền không đại biểu tất cả, chuyện này em thật sự không cần quan tâm, tôi có cách giải quyết của tôi. Vũ Hân, tôi biết em có ý tốt, nhưng em có thể giúp tôi được bao lâu? Có thể giúp tôi được mấy lần? Lần này là tên Văn Vũ này, lần sau nếu như lại xuất hiện một người càng lợi hại nữa thì sao? Khi em không giúp được tôi nữa thì phải làm sao? Em tin tôi đi, tôi có thể giải quyết tốt tất cả chuyện này. Rất lâu không hỏi em rồi, tình hình bên phía em như thế nào rồi? Sức khỏe của Lý tổng vẫn tốt chứ?”
“Không tốt lắm, hôm nay lại nằm viện, tôi bây giờ còn ở trong bệnh viện.” Lý Vũ Hân có hơi buồn bã nói.
“Sao thế?”
“Bệnh cũ thôi, những năm nay làm việc quá lao lực mà để lại mầm bệnh. Có khi nhìn ông ấy tôi thật sự rất lo lắng, bệnh này của ông ấy do mệt mà ra, gần đây trong tập đoàn rất không thái bình, bệnh này của ông ấy một nửa là do mệt mà ra, ngoài ra một nửa là do tức giận mà ra.
“Ở bệnh viện nào? Tôi qua đó thăm.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ rồi nói.
“Không cần đâu, không có gì chuyện lớn, nằm mấy ngày có thể xuất hiện rồi. Ông ấy nói muốn yên tĩnh, yên tĩnh nghỉ ngơi mấy ngày, ai cũng không cho đến thăm, bệnh viện chỉ có tôi ở đó. Cho nên, anh xảy ra chuyện, tôi cũng không thể đến giúp anh được. Nếu anh nói anh có cách giải quyết vậy tự anh giải quyết đi, tôi tin anh có cách, chỉ là có vài chuyện đừng cố chấp quá. Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi, tôi… tôi có khi khá nhớ anh.” Lý Vũ Hân cuối cùng bỗng nói, sau khi nói xong trực tiếp cúp máy.
Sau khi cúp máy một mình Lý Vũ Hân đứng ở bên cửa sổ trong phòng bệnh, nước mắt lập tức rơi xuống. Cô lúc này rất bất lực, rất cô đơn, tình hình trong tập đoàn đã rất rất không lạc quan, mà cứ vào lúc này, ba của cô lại ngã bệnh, hơn nữa, bệnh không nhẹ, cô có thể nhìn ra, ba của cô rất khó chịu, nhưng cô lại không có cách nào. Trong tập đoàn loạn thành một mớ bòng bong, cô cũng không thể giải quyết.
Một mình cô đơn đứng ở trong phòng bệnh, cô rất muốn có một mình ở bên cạnh mình, rất muốn có một người cho cô một bờ vai để dựa vào, người cô có thể nhìn thấy chỉ có Diệp Lăng Thiên, nhưng cô lại không thể tìm anh. Cô đều luôn nhắc nhở bản thân, Diệp Lăng Thiên là người đàn ông của Hứa Hiểu Tinh, bản thân không thể tiếp tục tìm anh, không thể tiếp tục liên lạc với anh. Cả người cô bị sự bất lực và cô đơn bủa vây.
Câu nhớ anh cuối cùng của Lý Vũ Hân đến rất đột ngột, khiến Diệp Lăng Thiên không có một chút tâm lý chuẩn bị nào, ngây ngốc cầm điện thoại nghe tiếng tút tút truyền ra từ bên trong. Rất lâu sau đó mới thở dài, châm điếu thuốc đi ra ban công suy nghĩ vấn đề của mình.
Nhìn thời gian, đã sắp 9 giờ tối rồi, Diệp Lăng Thiên cầm điện thoại gọi cho Lý Yến.
“Alo, ông chủ Diệp, lâu như vậy không liên lạc với tôi đột nhiên muộn như thế tìm tôi làm gì? Muốn uống rượu không?” Lý Yến sảng khoái nói, có điều giọng nói có hơi mơ hồ.
“Cô đã ngủ rồi sao?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Ừm, vừa ngủ chưa được lâu, thức mấy đêm, vừa phá một vụ trọng án trong tay, cho nên ngủ sớm một chút. Nói đi, giờ này tìm tôi có chuyện gì?” Lý Yến hỏi.
“Ba cô có ở nhà không?”
“Có, sao thế? Anh tìm ông ấy?”
“Phải, có chút chuyện muốn tìm chú Lý giúp đỡ, chú ấy ngủ chưa?”
“Hình như là chưa? Anh qua đây đi, tôi nói với ông ấy.”
“Bỏ đi, nếu như ngủ rồi thì ngày mai.”
“Con người anh sao lại lôi thôi thế, muốn qua thì qua đi, tôi dậy giúp anh nói với ông ấy, anh đến đi. Phải rồi, có chuyện tôi còn chưa tìm anh gây phiền phức đó, anh lần trước nói gì với tôi hả? Nói cái gì ba tôi muốn tôi với anh xác định quan hệ? Còn trước năm? Đậu xanh, hại tôi về còn hỏi ba tôi tại sao ép tôi đính hôn với anh, anh biết tôi đã mất mặt đến mức nào không? Được rồi, chuyện này đợi anh đến tôi tính sổ tiếp.” Lý Yến nói xong thì cúp máy.
Diệp Lăng Thiên sững người, cười cười, bản thân cũng nhớ lại lần trước anh đùa Lý Yến chuyện đó. Suy nghĩ một lát, Diệp Lăng Thiên cuối cùng vẫn quyết định xuống lầu, trước khi đi thì nói với Diệp Sương anh có chút việc phải ra ngoài, kêu Diệp Sương đóng kỹ cửa, đừng tùy tiện mở cửa, sau đó đến bãi đỗ xe, lái xe đến nhà Lý Yến. Chuyện này người có thể giúp đỡ anh nghĩ đến cũng chỉ có Lý Đông Sinh – ba của Lý Yến.