Nam Chủ Tỉnh Tỉnh! Ngươi Là Của Nữ Chủ
Chương 47: Nguỵ Lương ca
“Vân Hề nói, Hình trưởng lão chết trong tay ngươi, có việc này không?” Giọng nói của Trác Tấn thực bình tĩnh, không mang theo ý khiển trách nào.
Liễu Thanh Âm hít ngược một hơi khí lạnh, đôi tay không khỏi run nhè nhẹ lên. Nàng ta sao dám quên, người nam nhân tướng mạo tầm thường trước mắt này, đã bình tĩnh nói xong hành vi phạm tội của Tần Vân Hề như thế nào, và sau đó, đã dứt khoát lưu loát mà đưa hắn lên đường như thế nào.
Có phải chỉ cần nàng ta gật gật đầu, hắn sẽ ra tay giết nàng ta?
Nàng ta cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy hắn quả nhiên hơi hơi cuộn lên ngón áp út bên bàn tay trái. Đây chính là điềm báo hắn sắp động thủ.
Liễu Thanh Âm lần đầu tiên rõ ràng chính xác cảm giác được sợ hãi. Nàng ta từ trước đến nay cũng chưa từng cảm thụ cảm giác khủng bố đến như vậy. Cho đến bây giờ, nàng ta hành động lỗ mãng, không sợ sống chết, đó là vì nàng ta biết sư tôn cùng vài vị sư huynh sư tỷ vĩnh viễn sẽ để ý nàng ta, yêu quý nàng ta.
Tựa như lần nàng ta một mình xâm nhập vào Vân Thuỷ Dao, Mộ Dung xuân cùng Tần Vân Hề đều kịp thời chạy tới.
Nàng ta biết mình bất luận tuỳ hứng như thế nào, đều không phải chỉ có một mình.
Phía sau nàng ta vĩnh viễn có rất nhiều hậu thuẫn kiên cố.
Nhưng mà giờ khắc này, hậu thuẫn kiên cố không phá vỡ nổi nhất lại biến thành một thanh gươm treo cao trêи đỉnh đầu của nàng ta.
Nàng ta sợ. Bên trong sự sợ hãi lại mang theo rất nhiều ủy khuất.
“Sư, sư tôn……” Cánh môi Liễu Thanh Âm nhẹ nhàng rung động, thanh âm yếu ớt như muỗi, “Ngài thật sự tin Thanh Âm là loại người đó sao?”
Trác Tấn yên lặng nhìn nàng ta.
Hắn tuy rằng không phải dạng người thông minh có thể quan sát tỉ mỉ, nhưng có câu tục ngữ nói cũng rất đúng, biết con không bằng cha mẹ —— đại đồ đệ mình một tay nuôi dạy, ở trước mặt mình chả phải cũng chỉ là một tờ giấy trắng mà thôi sao.
Cho nên một khắc khi biết được Tần Vân Hề đối với hắn đầy lòng oán hận, hắn mới có thể chịu đả kϊƈɦ lớn đến như vậy.
Hắn cũng mơ hồ nhận ra một lần, nhưng chỉ nghĩ rằng đại đệ tử này trong lòng mang khó chịu bất bình là do tính bướng bỉnh, hơn thua, muốn dùng sức đuổi kịp và vượt qua bản thân hắn thôi. Lại không dự đoán được, hận ý trong lòng Tần Vân Hề lại có thể biến thành nước độc thấm sâu đến như thế này.
Liễu Thanh Âm thì sao? Hắn hiểu nàng ta được bao nhiêu?
Trác Tấn nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Hắn có thể dễ dàng nhìn ra, giờ phút này Liễu Thanh Âm vô cùng chột dạ, nhưng cũng đầy bụng ủy khuất. Nàng ra cùng Tần Vân Hề nói chung cũng không giống nhau, nàng ta cũng không phải là đồ đệ cùng hung cực ác, nàng ta chỉ đang đứng ở ngã ba đường, nếu chưa gây thành đại sai, vẫn là có thể cứu về.
Bảy đại đệ tử dưới toạ, hiện giờ đã chỉ còn lại có ba ngươig. Nếu như còn có một tia cứu về đường sống, Trác Tấn đều không muốn đuổi tận giết tuyệt.
“Ngươi có thể giải thích cho mình.” Ngữ khí của hắn hòa hoãn một ít. Chỗ cổ tay bị đứt còn đang chảy máu, hắn tiện tay gỡ dây cột tóc xuống, cắn một đầu, buộc qua loa lại.
Từ Bình Nhi ở một bên nhìn thấy đau lòng không thôi, nhưng nàng ngửi được không khí bên kia, biết giờ phút này không có người ngoài nào chen chân vào được, nên chỉ có thể cắn môi, mạnh mẽ kiềm chế.
Lâm Thu nhanh chóng tiến lên, nắm lấy tay của Từ Bình Nhi. Từ Bình Nhi sợ hãi cả kinh, ngẩng đầu thấy đó là Lâm Thu, trong ánh mắt liền sáng lên.
Lâm Thu trấn an vỗ vỗ mu bàn tay nàng, dẫn nàng đi cách xa ra vài bước.
Ở bên kia, Liễu Thanh Âm nghe ngữ khí của Trác Tấn, cảm giác hình như có đường cứu vãn, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Sư tôn, Thanh Âm lúc ấy xác thật là bị buộc bất đắc dĩ. Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết Đại sư huynh rốt cuộc lén sau lưng ta đã làm chuyện gì. Đúng thật là hắn đã giết rất nhiều người trong tông phái, nhưng lúc ấy, ta bị nhốt ở trong kết giới Tư Quá Lĩnh, hoàn toàn không biết gì cả. Sau khi ta ra tới thì người của Hình Đường, đã bị Đại sư huynh giết sạch rồi……”
Nàng ta lại tiếp tục biện giải cho mình, nói: “Nếu ta biết trước được những chuyện đó, nhất định sẽ ngăn cản hắn! Nhưng ta thật sự thật sự không thể tưởng được, hắn lại có thể làm như vậy…… Lúc ấy ta thấy đến hắn tàn sát đồng môn, thật sự đã sợ tới mức trợn tròn mắt, nhưng ta cũng mắng hắn. Sư tôn…… Bộ dáng đại sư huynh hung ác lên thật sự là làm người sợ hãi, ta cũng có chút bị dọa cho phát ngốc nên mới có thể đần độn theo hắn rời đi. Ta thật sự thật sự, không có chạy tội, ta thật sự oan uổng!”
Ánh mắt Trác Tấn lạnh lùng: “Hình trưởng lão thì sao?”
Liễu Thanh Âm hít sâu một ngụm khí, nói: “Ta tuyệt đối không có giết hại Hình trưởng lão! Sư tôn, ta có thể phát lời thề độc nhất trước mặt ngài, ta tuyệt đối tuyệt đối, không có giết hại Hình trưởng lão! Nếu ta giết hại Hình trưởng lão, cứ cho ta chết không toàn thây, hồn phách vĩnh không được giải thoát!”
Nàng ta xác thật không có giết chết ông ta, nàng ta có để lại cho ông ta một đường sinh cơ.
Nếu nhưng ông ta cuối cùng vẫn chết, vậy chỉ có thể oán chính ông ta không thể vượt qua, không thể nói nàng giết ông ta được!
Cho nên Liễu Thanh Âm dám thề, dám thề lời thề độc nhất.
Nàng ta tránh nặng tìm nhẹ, từ đầu tới đuôi không nhắc tới bản thân mình đâm trọng thương Hình trưởng lão.
Trác Tấn thấy nàng ta nói như chém đinh chặt sắt, cũng tin vài phần. Loại chuyện này rất dễ dàng có thể chứng thực, Liễu Thanh Âm cũng không phải loại người mặt không đổi sắc mà nói dối. Hắn nhìn thần sắc của nàng ta, lại thấy thập phần kiên định, không có chút nào chột dạ.
“Vậy, ngươi có từng giết một người vô tội nào chưa? Cho dù chỉ là một người?” Hắn hỏi.
Liễu Thanh Âm vừa nghe lời này, liền biết mình đã thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn.
Trêи mặt nàng ta tức khắc lộ ra nụ cười điềm mỹ: “Chưa từng. Sư tôn, ta ghi nhớ lời ngài dạy bảo, chưa từng giết một người tốt nay, ngày sau cũng tuyệt đối không.”
Nàng ta muốn giết, đều là người xấu.
Trác Tấn suy nghĩ một lát, mở miệng: “Ta tạm thời tin ngươi. Ngươi về tông đi, thành thành thật thật khai hết tất cả mọi chuyện, nên lãnh phạt thì lãnh.”
“Ta không về đâu!” Liễu Thanh Âm thấy ngón áp út của hắn đã buông ra, biết hắn đã tin mình, liền bắt đầu làm nũng lên, “Ta muốn đi theo bên cạnh sư tôn, sư tôn dạy dỗ ta nha! Đệ tử phạm sai, không phải nên đi theo sư tôn học lại cho kỹ, nhận ra sai lầm của mình sao? Sư tôn, ngươi dạy ta, được không? Cho ta cơ hội một lần, được không? Muốn phạt ta như thế nào cũng được, chỉ cần để ta đi theo bên cạnh ngài!”
Nàng ta từ trước đến nay khi phạm vào sai lầm vụn vặt nào cũng thích vô lại như vậy.
Người ngoài đều nói Liễu Thanh Âm đại kiếm tiên tính tình lạnh băng, là một băng sơn mỹ nhân, chỉ có hắn biết, ở trước mặt hắn, nàng ta vẫn là một tiểu cô nương không chịu lớn lên, thỉnh thoảng sẽ làm nũng, chơi xấu.
Tâm Trác Tấn hơi hơi có một chút nhũn ra.
Ở nơi xa, từ Bình Nhi tuy rằng không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, lại có thể cảm giác được giữa hai người, không khí dần dần xảy ra biến hóa.
Giống như có chút…… Không để người khác xen vào.
Tâm nàng dần dần chìm xuống phía dưới.
Lâm Thu trong lòng sớm đã có hỏa khí “Tạch tạch tạch” nhảy lên, nàng kiên nhẫn chờ đến khi Liễu Thanh Âm biểu diễn xong, lúc này mới nắm lấy tay Từ Bình Nhi, kéo nàng ấy tới trước mặt Trác Tấn.
Liễu Thanh Âm mới vừa rồi đã thấy Lâm Thu, chẳng qua đang lâm vào nguy cơ, nhất thời không rảnh để ý nữa.
Giờ phút này mới hoà hoãn được với sư tôn một chút, liền thấy Lâm Thu chán ghét lôi kéo theo Từ Bình Nhi chán ghét lại đây kiếm chuyện, tức khắc tức giận đến cắn chặt răng.
Lâm Thu tùy tiện tới gần, “Nha” một tiếng, đại kinh tiểu quái mà nói: “Ối cái tay này còn không nối lại thì chẳng phải sẽ phế bỏ thật luôn sao! Thanh Âm a, còn không nhanh chóng giúp đỡ sư nương ngươi, nối lại cổ tay cho sư tôn ngươi vậy chứ?”
Liễu Thanh Âm: “……”
Vốn tưởng rằng Lâm Thu muốn lại đây kiếm chuyện, đang lo phải ứng phó như thế nào, không nghĩ tới nàng ta không kiếm chuyện mà lại càng thêm đáng giận.
Thanh Âm, Thanh Âm cũng để cho nàng ta có thể kêu sao!
Còn sư nương, cái gì sư nương, nàng ta vĩnh viễn chỉ biết được một chiêu này sao!
Khuôn mặt Từ Bình Nhi đỏ bừng, len lén liếc mắt trộm đánh giá sắc mặt Trác Tấn.
Trác Tấn tuy rằng tính tình trì độn một chút, nhưng Lâm Thu âm dương quái khí như vậy, hắn sao có thể nghe không hiểu ý tứ trong lời nói đó chứ ?
Lập tức ở trong lòng âm thầm mắng mình một câu, dùng tay không bị thương vịn đỡ vào vai Từ Bình Nhi, chậm rãi nói: “Không có việc gì. Liễu Thanh Âm, ngươi tự đi về tông nhận sai đi.”
Lần này, không còn có chút nào thương lượng.
“Sư tôn!” Liễu Thanh Âm lòng tràn đầy không cam tâm.
Từ Bình Nhi nhịn không được chen vào nói: “Tay của chàng……”
Trác Tấn mỉm cười, dùng tay không bị thương xoa xoa đầu nàng, thanh âm ôn nhu: “Ta thân thể tàn tật, Bình Nhi chẳng lẽ sẽ ghét bỏ ta sao?”
Từ Bình Nhi vội vàng lắc đầu.
Trác Tấn nói: “Vậy ta đây yên tâm rồi.”
Liễu Thanh Âm tức giận đến hộc máu: “Sư tôn!”
Lâm Thu lắc lắc tay, nhàn nhàn nói: “Thanh Âm à, ngươi cứ an tâm trở về. Ngươi đâm Hình trưởng lão thành trọng thương, trong thời gian ngắn cũng không tỉnh lại nổi để mà phạt ngươi, có gì phải sợ đâu.”
Liễu Thanh Âm: “……”
Sắc mặt Trác Tấn biến đổi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng Liễu Thanh Âm: “Ngươi dám lừa gạt? Ngươi còn dám thề?”
Liễu Thanh Âm vội vàng biện giải: “Ta thề ta tuyệt đối không có giết hại Hình trưởng lão! Đại sư huynh ép ta giết chết Hình trưởng lão, nếu ta không động thủ, chờ đến khi Đại sư huynh ra tay, Hình trưởng lão làm sao còn mạng chứ? Sư tôn, ta thề, ta tuyệt đối không có thương tổn tánh mạng Hình trưởng lão!”
Nàng ta thật sự muốn hộc máu. Hình đường rõ ràng đã không có một ai sống sót, nữ nhân này sao lại có thể biết Hình trưởng lão là bị mình đâm trọng thương?! Mới vừa rồi thật vất vả tránh nặng tìm nhẹ, dùng lời thề độc để qua mặt sư tôn, ai dè nữ nhân này lại nhảy ra làm rối! Nàng ta có thể còn biết chuyện khác…… Không đúng, mình chột dạ cái gì chứ? Mình cũng chưa từng làm chuyện gì khác! Tất cả chuyện xấu đều là Tần Vân Hề làm, không hề liên quan tới mình một chút nào!
Liễu Thanh Âm ổn định tâm thần.
“Sư tôn……” Nàng ta cắn môi, trêи mặt tràn đầy ủy khuất, “Ta thật sự chỉ nhẹ nhàng đâm Hình trưởng lão một kiếm. Đại sư huynh đứng bên cạnh nhìn, nếu ta không làm có vẻ thật một chút, hắn nhất định sẽ ra tay giết chết Hình trưởng lão. Cái nào ít hại hơn thì chọn cái đó, thời điểm như vậy không phải bảo vệ tính mạng Hình trưởng lão càng quan trọng hơn sao?”
Ánh mắt Trác Tấn bất động.
Liễu Thanh Âm lại nói: “Sư tôn, ta biết ta đã làm sai, mới vừa rồi ta cũng có nói ta sẽ nhận phạt, ta cũng không muốn trốn tránh cái gì, đợi Hình trưởng lão tỉnh lại, ta sẽ giải thích rõ ràng với ông ấy, lúc đó ông ấy muốn đánh muốn giết gì ta đều chịu!”
“Nếu lời này là thật, Hình trưởng lão hẳn là cũng sẽ không trách móc.” Trác Tấn nói, “Việc này nội tình phức tạp, ngươi bị cuốn vào trong đó, cũng là chuyện bất đắc dĩ. Nếu ta không nghĩ sai, ngươi nhất định cho rằng vị Kiếm Quân kia ở Vạn Kiếm Quy Tông chính là ma chủ, cho nên hành sự mới lỗ mãng bất công một chút. Nhưng mà, bất kể một người có động cơ như thế nào, chỉ cần làm chuyện sai, tạo thành kết quả sai, vậy là sai rồi.”
“Chẳng lẽ hắn không phải ma chủ sao?” Liễu Thanh Âm hơi hơi mở to hai mắt.
Lâm Thu ở một bên nghe, trái tim cũng không khỏi “thình thịch” nhảy lên.
Tới tới rồi, cảm kϊƈɦ ngươi nếu hé lộ nội tình nha?!
“Hắn không phải là ma.” Trác Tấn nhẹ nhàng thở dài, “Thánh nhân không phải người, mà không phải người, cũng chỉ là người.”
Lâm Thu: “……” Mời nói chuyện không cần phiên dịch nào.
Trác Tấn lại không nói. Ánh mắt hắn hơi hơi có một chút phiếm hư không, làm Lâm Thu không khỏi nhớ tới khi Hoang Xuyên nhắc đến vị kỳ nhân “vô định, không gì kềm chế được” trước kia, trêи mặt cũng là cái biểu tình sùng bái mê mẩn như thế này.
Cho nên, lúc ấy người đá thần hồn của Tần Vân Hề thần hồn về chính thân xác của hắn, nhất định là Ngụy Lương rồi —— là Nguỵ Lương hiện tại này.
Liễu Thanh Âm chưa bao giờ nhìn thấy sư tôn mình đối bất luận kẻ nào lộ ra ý tứ thưởng thức ngưỡng mộ đến như vậy, trong đầu nàng ta theo bản năng hiện lên bộ dáng người kia —— xác thật, làm người hoa mắt say mê.
Một cơn chua xót từ tận đáy lòng nổi lên, xúi giục nàng, không tự giác há mồm lên án nói: “Sư tôn! Cho dù hiện giờ vị Ngụy Lương kia không phải ma chủ, nhưng, ả Lâm Thu này tuyệt đối đã nhập ma!”
Lâm Thu: “……” Quần chúng ăn dưa bị dưa chọi bể đầu.
Liễu Thanh Âm chỉ vào Lâm Thu, thần sắc kϊƈɦ động: “Đệ tử chính mắt nhìn thấy nàng ta dùng ma công đả thương người, còn có, khi ở trong bí cảnh của Hoang Xuyên, nàng ta cùng Huyết Ma Tế Uyên cực kỳ quen thuộc thân mật! Khi Tế Uyên cùng mấy vị tu sĩ Vương thị đấu với nhau, nàng từng giúp đỡ Tế Uyên đối phó người khác! Cuối cùng nếu không phải ta đánh lén Tế Uyên, đá hắn ra khỏi bí cảnh, truyền thừa của đại năng Hoang Xuyên không biết chừng phải rơi vào trong tay ma tộc!”
“Còn nữa!” Nàng ta lại nghĩ tới một chuyện khác, thần sắc càng thêm kϊƈɦ động, “Lần đó, Tế Uyên âm hiểm đánh lén, đồng thời trói ta cùng với nàng ta lại, ta thề sống chết không muốn cùng ma làm bạn, dùng hết toàn lực đánh nhau với Huyết Ma kia. Nhưng nàng ta thì sao, nàng ta không những không phối hợp với ta, ngược lại cố ý thuận theo Tế Uyên, giúp đỡ hắn đào tẩu! Sư tôn, đệ tử dám thề, lời nói này từng câu đều là thật! Mỗi một chuyện, đệ tử đều dám đối chất với nàng ta!”
Lâm Thu: “emmmm……”
Sự tình thì đúng là xảy ra như vậy, chỉ là từ trong miệng Liễu Thanh Âm nói ra, sao thấy chuyện nào cũng mang hương vị quái quái nhỉ?
Nàng đang muốn mở miệng, Liễu Thanh Âm vội vàng đoạt lời: “Sư tôn mới vừa rồi không phải từng nói, một người bất kể có động cơ gì, chỉ cần làm chuyện sai lầm, vậy chính là sai đó sao!”
Trác Tấn vốn là không phải người nói năng dẻo miệng, lại cố chấp, liền ho nhẹ một tiếng, chuyển hướng Lâm Thu, hỏi: “Những lời nàng ta nói chính là lời thật?”
Lâm Thu hơi hơi mỉm cười: “Cho nên ta không có sai nha. Thanh Âm à, ngươi nói ra một đống chuyện như thế này, đơn giản là muốn nói, ‘ động cơ ‘ của ta không thuần. Nhưng mà, sao ngươi lại không đề cập đến kết quả chứ ? Kết quả là cái gì, một lần đó bị Tế Uyên bắt được, bởi vì ta cơ trí thu xếp chu toàn cùng hắn, hai người chúng ta cuối cùng đều bình bình an an mà trở lại. Mà truyền thừa của Hoang Xuyên, cũng là Vương Vệ Chi dưới sự trợ giúp của ta đã lấy được, không quan hệ đến ma tộc. Nếu kết quả nếu đều là tốt, ngươi một hai phải nói chuyện ‘ động cơ ‘với ta, đó là chơi lưu manh nga!”
Trác Tấn khẽ gật đầu, sắc mặt hoà hoãn.
Mới vừa rồi lấy kiếm ý bậc thêm lửa cho Yêu Liên Biến của Lâm Thu, kỳ thật hắn cũng mang theo ý tứ thử một chút. Công pháp như vậy thoạt nhìn xác thật là rất giống chiêu của ma tộc, nhưng Trác Tấn cũng không cảm giác được thị huyết thô bạo trong đó, nên cũng không phán đoán bậy bạ.
“Còn công pháp của ta à,” Lâm Thu cười cười, “Chẳng qua chỉ là hơi đặc biệt một chút. Ta thích huyễn khốc, vừa ra tay phải gây ra động tĩnh thu hút sự chú ý của vạn chúng sinh, có vấn đề gì ?”
Trác Tấn vòng tay phải lên, đặt trêи môi ho nhẹ một tiếng, trong thanh âm mang theo ý cười áp không được: “Khụ, không có vấn đề gì.”
Liễu Thanh Âm nhìn thấy Trác Tấn lại hướng về phía Lâm Thu cười, lập tức tức giận đến hai mắt đỏ đậm, còn muốn tiếp tục biện hộ, lại nghe thấy tiếng Lâm Thu chậm rì rì vang lên ——
“Đúng rồi Thanh Âm, mới vừa rồi Tần Vân Hề không phải đã nói, hắn vì ngươi lấy đi chìa khoá bí mật của Vương thị sao? Đồ vật như vật đối với Vương Vệ Chi rất quan trọng, trước khi ngươi đi nhớ giao lại cho ta, ta sẽ để cho vật về với nguyên chủ.”
Liễu Thanh Âm đầu tiên hơi ngẩn ra, sau đó vội vàng thề thốt phủ nhận: “Đại sư huynh không có cho ta cái gì cả!”
Trái tim nàng ta kịch liệt nhảy lên —— kỳ thật khi Tần Vân Hề nói những lời này, nàng ta căn bản không cho là đúng. Lại không dự đoán được vừa mới xoay đầu, Lâm Thu thật sự mở miệng muốn cái chìa khoá bí mật đó từ nàng ta, còn nói muốn lấy đồ vật đưa cho Vương Vệ Chi! Tần Vân Hề trước khi chết đã dặn rất rõ, Vương Vệ Chi đời trước lợi dụng chìa khóa bí mật hại mình phi thăng thất bại! Ngàn vạn ngàn vạn, không thể để chìa khóa bí mật rơi vào tay Vương Vệ Chi!
Liễu Thanh Âm vốn dĩ có chút không tin, bởi vì Vương Vệ Chi cùng mình không thù không oán, nàng ta không tin Vương Vệ Chi sẽ trăm phương ngàn kế đối phó mình.
Mãi cho đến giờ phút này, nàng ta mới chân chân chính chính bắt đầu coi trọng những lời “ăn nói khùng điên” mà Tần Vân Hề đã từng nói.
Nàng ta bỗng nhiên ý thức được, sư tôn căn bản là không phải sẽ bao dung minh vô điều kiện, ở trong lòng hắn, cái gì chính nghĩa, nguyên tắc, quy củ, mỗi cái đều càng quan trọng hơn chính mình rất nhiều. Mộ Dung xuân cũng vậy, một lần kia nếu không phải hắn mở miệng nói chút “lời công đạo” cho Lâm Thu, Lâm Thu đã sớm bị đuổi xuống núi vì hạ độc với mình rồi, làm sao để cho nàng ta nhảy nhót đến bây giờ? Cái tên “Ngụy Lương” kia càng không thể dùng, mắt cá và trân châu còn không phân được rõ ràng, khắp nơi khắp chốn che chở nữ nhân này!
Chính là nữ nhân này, đoạt đi hết tất cả của mình!
Không, không, không có hết thảy, Đại sư huynh, chưa từng liếc mắt nhìn nàng ta.
Trêи đời này, một người duy nhất sẽ vì mình không tiếc đối địch với cả thiên hạ, chỉ có Tần Vân Hề.
‘ Đại sư huynh……’
Trong lòng chợt có một dòng nước vừa chua xót vừa ấm áp nổi lên, nàng ta hậu tri hậu giác phát hiện ra, bộ dáng và khuôn mặt của Tần Vân Hề ngẫu nhiên lại có thể làm trái tim nàng nhảy nhanh đến như vậy.
Một người toàn tâm toàn ý yêu mình như vậy…… Hắn đã chết!
Liễu Thanh Âm phảng phất nghe được trong lòng mình truyền đến một tiếng vỡ tan giòn vang, chợt, hết thảy đều thông suốt!
Trong đầu nàng ta nhanh chóng có kế hoạch mới thành hình. Người khác đều dựa vào không được! Hiện giờ Đại sư huynh đã không còn, mình chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình! Tuyệt đối, tuyệt đối không thể ngồi chờ chết!
Nàng ta lấy túi Càn Khôn ra, giao vào trêи tay Trác Tấn: “Sư tôn đại có thể kiểm tra. Đại sư huynh cũng không có đem cái chìa khóa bí mật gì giao cho ta, nếu có đồ vật gì mà hắn cho rằng vô cùng quan trọng, nhất định không thể để rơi vào tay người khác, vậy nhất định đã đem nó giấu đi rồi. Trước khi hắn ra đi, chỉ nói với ta chút chuyện cũ năm xưa, cũng không bàn lại những chuyện tính kế đánh giết gì. Sư tôn, con người trước khi chết, lời nói thường thật lòng, Đại sư huynh thật sự chỉ cùng ta nhìn lại quá khứ. Hiện giờ thây cốt hắn chưa lạnh, ta sao còn có tâm dấu diếm cái đồ vật gì không liên quan chứ!”
Nàng ta nói, liền rớt nước mắt xuống.
Tình ý chân thành, ngay cả Từ Bình Nhi nhìn nàng ta cực kỳ không vừa mắt cũng đỏ hốc mắt theo.
Trác Tấn lập tức tin.
Nhưng mà hắn vẫn kiểm tra túi Càn Khôn một chút, lại lấy kiếm ý cộng hưởng, xác nhận trêи người Liễu Thanh Âm xác thật không có giấu thứ gì.
Trác Tấn cũng không biết, chìa khóa bí mật có thể mở ra cánh cửa Huyễn Môn giữa thật và không gian huyền huyễn kia, bản thân nó đó là thứ xen lẫn vào thật cùng huyễn, khi Tần Vân Hề sắp chết, dùng hồn lực bao lấy chìa khóa bí mật, đem nó trực tiếp bỏ vào trong thức hải của Liễu Thanh Âm.
Cũng giống như Nghiệp Liên của Lâm Thu, người ngoài bấy luận dùng thủ đoạn gì tra xét, đều không thể phát hiện nó tồn tại.
Lâm Thu tất nhiên là không tin Liễu Thanh Âm. Nàng suy đoán Tần Vân Hề có lẽ là đem chìa khóa bí mật giấu ở chỗ nào đó, sau đó chỉ nói cho một mình Liễu Thanh Âm. Nàng ta nếu cắn chết không nói, vậy thật đúng là cũng không có biện pháp gì —— loại chuyện đau đầu này thì để Vương Vệ Chi tự mình đi xử lý đi.
“Vậy……” Liễu Thanh Âm bi thương mà mở miệng, “Ta đây liền về tông, tự lãnh phạt. Sư tôn, trước khi ta đi, có thể đáp ứng một yêu cầu nho nhỏ của ta được không?”
“Nói.”
“Cho ta xem kiếm của ngài một chút.”
Đây cũng là thói quen giữa thầy trò bọn họ. Trác Tấn lúc trước khi kiếm ý có tiến bộ, Liễu Thanh Âm liền sẽ muốn xem thử kiếm của hắn, bốn phía khích lệ một phen. Nương theo việc khen kiếm, kỳ thật là khen người.
Trước mắt Trác Tấn không khỏi hiện lên bộ dáng thiếu nữ đã từng nghịch ngợm. Thật ra từ lúc bắt đầu, hắn thật sự xem nàng ta như nữ nhi của mình…… Chỉ là sau này, không biết bắt đầu từ khi nào, liền có một tia nghiệt tình không nên đó. Cũng tự trách mình, lúc cần dứt khoát lại không dứt khoát, nên phải chịu kết cục
loạn như thế này.
Trong lòng hắn rất rõ ràng, nếu Liễu Thanh Âm trở về, nhất định sẽ bị phạt diện bích trăm năm trở lên, khi gặp lại nhau đã không còn biết tình hình ra sao rồi.
Hắn không đành lòng cự tuyệt, cây kiếm gãy ở phía sau rút ra khỏi vỏ, tự mình lướt tới, bay vào trong tay Liễu Thanh Âm.
Liễu Thanh Âm hai tay nhận kiếm, vẫn giống như trước đây, cười cười tán thưởng nó thông minh, lợi hại. Một giọt nước mắt thanh triệt rơi xuống thân kiếm, nàng không hề lưu luyến, dứt khoát lưu loát mà giơ tay lên, thanh kiếm ném về phía Trác Tấn, nói: “Sư tôn, hẹn gặp lại!”
Bỗng nhiên “trang” một tiếng, kiếm của nàng ta bay ra khỏi vỏ.
“Sư tôn, ngày sau người sẽ biết, tất cả những gì ta làm đều là đúng!”
Đang lúc tất cả mọi người cho rằng Liễu Thanh Âm muốn ngự kiếm bay đi, liền thấy nàng ta bỗng nhiên thân thể đảo một vòng, một kiếm chiêu hình trăng non mỏng đến mức tận cùng, thẳng một đường trảm về phía Lâm Thu!
Lâm Thu: “???” Không phải chứ, ăn miếng dưa thôi mà, đâu có chuyện gì liên quan tới ta?
Cái gì thù oán chứ!
Tất cả trước mắt nàng biến thành động tác chậm.
Kiếm chiêu cùng kiếm ý sắc bén đến như vậy, không hề giống như lúc trước một chút nào! Lúc ở Vân Thuỷ Dao và Thiên Kỳ Quan, Lâm Thu sớm đã xem cái chiêu thức này của Liễu Thanh Âm đến phát chán, giờ phút này, nàng trăm phần trăm dám xác định, Liễu Thanh Âm tuyệt đối đã tấn giai!
Trực giác nói cho nàng, chuyện này nhất định có liên quan đến Tần Vân Hề vừa mới chết.
Trong nháy mắt, Trác Tấn cũng ra tay.
Kiếm vừa động, liền biết có gì đó không đúng. Hắn bỗng nhiên nhớ lại, kiếm của mình có cái “Huyệt ngủ”, chỉ cần bắn linh khí vào chỗ một tấc dưới chuôi kiếm, nó liền sẽ tạm thời tán công ba giây.
Hắn hít ngược một hơi khí lạnh, lại muốn ngưng tụ kiếm ý, nhưng đã không còn kịp rồi! Ở cấp bậc chiến đấu này, chỉ suýt xoát nhau một chút là có thể quyết định thắng bại sinh tử.
Chỉ thấy vầng trăng non cong cong mỏng như cánh ve kia thẳng tắp chém Lâm Thu thành hai nửa!
Lấy tốc độ của Lâm Thu, tất nhiên không có khả năng tránh được công kϊƈɦ ở loại trình độ này, cho nên nàng dùng Hư Thật kính, trốn vào hư không, giờ phút này liền đứng bên cạnh “thi thể” của chính mình.
Nàng cầm miếng băng lăng Ngụy Lương để lại, sát ý trong lòng bừng bừng nổi lên.
Nếu bảo lấy ơn báo oán, vậy dùng cái gì để trả ơn? Nếu nàng ta đã quyết tuyệt hạ sát chiêu, mình sao có thể nhân từ nương tay!
Nàng nắm chặt băng lăng, trở tay thật mạnh, hướng mũi nhọn của băng lăng về phía Liễu Thanh Âm, thân hình nhoáng lên ——
Chỉ nghe “xoẹt” một tiếng giòn vang kỳ dị, hư không bị cắt qua, chân thân của Lâm Thu hiển lộ ra……
Lâm Thu: “……”
Đúng là hố người mà! Cái thứ đồ chơi này xung khắc với Hư Thật kính, sao lại không nói sớm a! Hay quá, hay quá rồi, đây là Thần Khí xé rách hư không luôn!
Lâm Thu quả thực muốn cười lên dữ tợn.
Trong mắt Liễu Thanh Âm chợt có tia sáng lạnh lẽo loé lên, lại một vòng trăng non chém về phía Lâm Thu!
Thân hình giả nằm trêи mặt đất còn đang vật vờ ra đấy, Hư Thật kính tất nhiên không thể lại dùng lần thứ hai, thực lực của hai người chênh lệch giống như trời với biển, Lâm Thu hơi có chút luống cuống tay chân, vừa ném ra yên liên biến, vừa theo bản năng giơ băng lăng trong tay lên, che ở trước người.
Cái vầng trăng non kia lưu loát chém phá bông hoa sen lớn, Liễu Thanh Âm không màng tới nó đang tán ra thành vô vàn hoa sen nhỏ, người kiếm hợp nhất, xuyên qua một trời hoa sen nhấp nhánh bạo, quyết tâm muốn giết chết Lâm Thu ngay tại chỗ!
Liền thấy băng lăng trong tay Lâm Thu chợt loé lên ánh sáng lành lạnh, bỗng nhiên hóa thành một tấm khiên bằng băng trong suốt thuần triệt, bảo hộ nàng ở phía sau.
Cái khiên bằng băng này cũng có hình dạng tương tự với băng lăng, một đầu thì bầu, một đầu thì nhọn, nhìn hơi có vẻ như hình dạng trái tim kỳ lạ.
Không biết có phải ảo giác hay không, Lâm Thu bỗng nhiên cảm giác hết thảy xung quanh mình đều rung động thật mạnh một chút, không gian ẩn ẩn như có cái gì đó sắp không xong, liền sụp đổ.
Khi vầng trăng non chém vào trêи cái khiên băng, giống như sợi tóc mỏng manh đụng phải binh khí thần binh tuyệt thế, nhanh chóng tán loạn ra.
Người Liễu Thanh Âm còn đang bay vút trêи không, thế nhưng bị phản phệ đánh úp lại, không khỏi phun ra một ngụm máu đầu tim.
Mà trong lòng Lâm Thu cũng nổi lên một cảm giác cực quái dị, trực giác nói cho nàng, nếu tiếp tục sử dụng vật này sẽ cực kỳ bất lợi cho Ngụy Lương!
Ánh mắt thoáng nhìn, trêи thân kiếm của Trác Tấn lại một lần nữa nổi lên ánh lửa âm trầm.
Tâm Lâm Thu hơi hạ xuống, xoay người né những chỗ yếu hại khỏi kiếm chiêu, trong miệng hét lớn: “Thu!”
Khiên băng thuận theo ý nàng, nhoáng lên, liền hóa thành băng lăng, lẳng lặng nằm ở lòng bàn tay nàng. Cảm giác sụp đổ kỳ quái xung quanh mình biến mất, trong lòng Lâm Thu hơi trấn định, sau đó trêи người lập tức nổi lên đau xót.
Kiếm của Liễu Thanh Âm thẳng tắp đâm vào dưới xương quai xanh bên trái của nàng, mũi kiếm đâm xuyên qua cơ thể!
Trác Tấn kiếm cũng tới rồi.
Liễu Thanh Âm không dám dừng lại, rút kiếm, đối đầu trực tiếp với Trác Tấn, miệng phun máu tươi lần thứ hai. Nương theo hướng kiếm, nàng ta giống một con bướm xẹt qua bầu trời đêm, bỏ chạy xa xa.
Trác Tấn một thân không có vô tu vi, giờ này chỉ có thể phóng kiếm đuổi theo.
Liễu Thanh Âm đã quá quen thuộc với kiếm ý của hắn, mau chóng thuận lợi trốn khỏi thanh kiếm, thanh kiếm gãy bất lực trở về.
Bên này, Trác Tấn và Từ Bình Nhi cũng không biết Lâm Thu bị thương thật vẫn đang lại giả chết, chần chờ đi đến trước mặt, đánh giá trêи dưới.
“Ui —— đau đau đau!” Tay phải Lâm Thu đang loay hoay ôm chặt vai trái, đau đến cong người thành con tôm.
Vết thương do thanh kiếm tạo ra bỏng rát, giật giật nhảy lên, tuy rằng nàng đã dùng linh khí kịp thời cầm máu, nhưng lại không cách nào giảm bớt đau đớn xé rách như thế này.
Từ Bình Nhi gấp đến độ khóc rống lên.
Giờ phút này, Trác Tấn bị đứt tay, Lâm Thu lại bị thọc một cái xuyên qua vai, trường hợp này là thảm thiết cực kỳ!
Liền thấy một người, đạp ánh trăng mà đến.
Đúng là Ngụy Lương.
Không khí hơi hơi cứng lại, ánh lửa âm trầm trêи thân kiếm của Trác Tấn đồng thời bị tắt ngúm, băng sương theo thân kiếm bò về hướng cái tay còn sót lại kia của hắn.
“Dám tổn thương ngô thê(*)!”
Ngô thê (*): Vợ của anh ;))).
Lâm Thu nâng cặp mắt đã nước mắt lưng tròng lên, nhìn thấy nam nhân trước mắt tuấn mỹ vô trù, tức giận ngập trời, trong lòng bỗng nhiên liền dâng lên uỷ khuất mười phần. Có lẽ là do bị thương, cũng có lẽ là do ban đêm, ánh trăng và ánh đèn đều quá đẹp, cũng có lẽ là một màn mới vừa rồi thật sự kinh tâm động phách.
Trong nháy mắt này, tầng vỏ bọc bên ngoài trái tim vừa cứng vừa lạnh lẽo như băng của nàng bỗng nhiên liền nứt ra một vệt nhỏ.
Miệng nàng bẹp ra, giống như một nữ hài tử bắt đầu cáo trạng: “Là Liễu Thanh Âm làm! Nàng ta trốn rồi! Ta đau quá!”
Nước mắt “lạch cạch” rơi xuống hai hàng. Khuôn mặt nhỏ trắng bệch, sắc môi nhàn nhạt, hốc mắt hồng hồng.
Chân Ngụy Lương rõ ràng mềm một chút. Chợt, thân ảnh cao lớn hóa thành một vệt sáng, lướt đến bên cạnh nàng, ôm ngang nàng lên.
Ngón tay cong lại, đẩy xiêm y trêи vai nàng ra.
Sau khi thấy rõ miệng vết thương, hắn hơi hơi thở ra nhẹ nhõm một hơi, dùng băng sương phong lại miệng vết thương của nàng như ngày nào đó hắn đóng băng đuôi tóc đứt của nàng vậy.
Lạnh căm căm, nhưng vẫn còn rất đau.
Thanh âm hắn mang theo chút đau lòng, cũng mang theo một tia ý cười: “Bị đứt tóc cũng chưa thấy nàng khóc, có vết thương nhỏ như vầy thôi lại đi làm nũng với ta —— là nhớ ta sao.”
Lâm Thu: “??!!”
Vết thương nhỏ ?!
Lâm Thu nghiêng đầu nhìn nhìn sóng tóc đẹp xoã lên vai mình, lại nhìn nhìn vết thương do kiếm đâm xuyên qua dưới xương quai xanh, khóe miệng không khỏi rung rung hai cái.
Nghe lời này của hắn, đứt tóc hình như còn càng đau hơn sao?
Thật tốt, bị hắn “dỗ” như vậy, nàng hiện tại không muốn khóc một chút nào nữa.
Nhưng Từ Bình Nhi thì lại khóc đến muốn tắt tiếng.
Lâm Thu nghiêng đầu vừa nhìn, chỉ thấy nửa thân thể Trác Tấn đều bị đóng băng thành một khối.
Nàng vội vàng nhìn Ngụy Lương nói: “Không phải Trác Tấn làm ta bị thương.”
Từ Bình Nhi điên cuồng gật đầu.
Tầm mắt Ngụy Lương lạnh như băng, đảo qua một cái, tầng sương lạnh kia chậm rãi bò ra khỏi thân thể Trác Tấn.
Trác Tấn bị đóng băng đến mức sắc mặt xanh lét lại, nhưng khi cúi đầu vừa nhìn, phát hiện cổ tay bị đứt của mình vẫn được băng sương phong kín, đau đớn đã giảm đi phần lớn.
Hắn cũng không phải là kẻ ngu dốt. Biết rõ nếu Ngụy Lương cố ý muốn tổn thương hắn, thì cái thân xác phàm nhân này làm sao có thể chịu được, chỉ trong một giây thôi là có khả năng đóng thành băng hoàn toàn.
Ngụy Lương chỉ đang trách cứ hắn bảo hộ bất lực.
Trác Tấn cũng thập phần hổ thẹn, hắn phẩy tay áo, vội tiến về phía trước ôm tay thi lễ: “Là do tại hạ thô tâm đại ý, chiếu cố không chu toàn. Thỉnh tiền bối trách phạt.”
Kiếm ý của hắn tuy rằng đã thông thiên, nhưng trêи người lại không có một chút tu vi nào. Liễu Thanh Âm lại động tay động chân trêи thanh kiếm của hắn, hắn cứu viện không kịp, về tình cũng có thể tha thứ.
Chỉ là hắn thật sự không nghĩ ra được, đồ đệ do chính tay mình dạy ra, vậy mà một đứa hỏng, lại đến một đứa nữa hỏng ……
Hắn vừa mê mang, lại vừa đau lòng.
Hắn nâng đôi mắt lên, theo bản năng nhìn Ngụy Lương, giống như một đứa trẻ khát cầu đáp án.
Trong một chốc đối diện với tầm mắt của m Ngụy Lương, Trác Tấn ý thức được đối phương đã biết vì cái gì.
Nhưng rất hiển nhiên, giờ phút này Ngụy Lương không có chút lòng rảnh rỗi nào để giải thích cho nghi vấn trong lòng hắn. Nguỵ Lương đã chuẩn bị mang theo Lâm Thu rời đi.
“Chờ, chờ chút.” Lâm Thu ở trong lòng ngực Nguỵ Lương bỗng nhiên giật giật, nhe răng nhếch miệng dùng đôi mắt đi ngó mặt đất cách đó không xa.
Ngụy Lương nhìn theo tầm mắt nàng, thấy trêи mặt đất vừa đổ lênh láng một đống thùng sơn, nhưng phía dưới một cái thùng còn có một cái túi Càn Khôn nằm chỏng chơ.
Túi Càn Khôn? Ngụy Lương hạ mi.
Ánh mắt vừa động, túi Càn Khôn kia liền bị bắt lại đây, hắn dùng băng sương rửa nó cho sạch sẽ, sau đó giao vào trong tay Lâm Thu. Lâm Thu nhân cơ hội đem cái băng lăng kia trả lại cho hắn —— trực giác nói cho nàng, đồ vật như vậy đối với hắn rất quan trọng, ở trêи tay nàng sẽ rất nguy hiểm.
Ngụy Lương hơi hơi nhướng mày, thu băng lăng lại, rất có hứng thú nhìn nhìn nàng.
“Là tên quốc sư kia làm rơi túi Càn Khôn này ấy.” Nàng thều thào nói được một câu, cố gắng không để động đến miệng vết thương.
Tuy rằng thanh âm cực nhỏ nhưng cũng có thể nghe ra nàng thật vui vẻ —— cái loại vui vẻ khi người ta nhặt được tiền.
Mí mắt Ngụy Lương giật giật.
Lâm Thu hứng thú bừng bừng sờ mó, lại sờ mó cái túi.
Bên trong chỉ có một ít đan dược tầm thường, mỗi viên ước chừng có thể được mấy năm đạo hạnh.
Tìm kiếm một hồi, rốt cuộc Lâm Thu phát hiện một phong thơ.
Vừa mở ra xem, bên trong chính là một miếng vải lụa có viết chữ, ngoại trừ mấy dấu chấm than, Lâm Thu một chữ cũng không hiểu.
“Trêи này viết cái gì vậy?”
Ngụy Lương vội vàng đảo mắt qua vài lần, sắc mặt khẽ biến.
Từ Bình Nhi tò mò, cũng bước lên đi xem, vừa xem vừa đọc ra tiếng.
“Con của ta, chuyện làm thị thϊế͙p͙ đã không thể cứu vãn, tất cả những gì cha có thể làm cho ngươi, đó là tìm một viên Thành Đan hoàn, một gốc Tụ Linh Thù, giúp ngươi mau chóng kết đan, để tránh gặp phải kết cục của việc thải âm bổ dương. Sau khi đọc được tin, không cần do dự, nhanh chóng ăn hết đan dược và linh thảo vào, đừng bao giờ để lộ ra, kẻo nương ngươi cùng đệ đệ ngươi biết được! Ngàn vạn ngàn vạn! Nhớ lấy nhớ lấy!!!”
Thị thϊế͙p͙ ? Thải âm bổ dương ? Nương cùng đệ đệ?
Đừng nói là trùng hợp như vậy chứ, không lẽ quốc sư này lại tình cờ nhặt được túi Càn Khôn của cha ruột Lâm Thu sao ?
Lâm Thu kϊƈɦ động, miệng vết thương tức khắc thình thịch phát tác lên, đau đến nàng “Ui” một tiếng, rùng mình hai cái.
Sắc mặt Ngụy Lương trầm xuống, nói: “Trị thương trước đã.”
Hắn không hề trì hoãn, tay áo rung động, khoanh người trong lòng ngực lại, nhấc chân bước về hư không một bước, sau khoảng năm ba bước, thân ảnh liền biến mất trong bóng đêm.
Lâm Thu biết Ngụy Lương đang di chuyển ở trêи trời, nhưng nàng lại hoàn toàn không cảm giác được một ngọn gió nào.
Người được săn sóc bảo hộ luôn dễ dàng làm ra vẻ.
Nàng dựa sát vào lòng ngực kiên cố ấm áp của hắn, trề trề miệng một lát, yên lặng suy nghĩ vài câu di ngôn xong, bỗng nhiên linh quang chợt loé lên, cảm thấy mình căn bản sẽ không chết.
Bởi vì trong TV, những nữ nhân sắp chết luôn héo héo rũ rũ mà nằm trong lòng ngực nam nhân, nam nhân lại không ngừng hướng về nàng ấy kêu to “Đừng ngủ mà, ngàn vạn lần không được ngủ”.
Mà nàng, một chút cũng không có vây. Ngụy Lương cũng không có chút ý tứ nào muốn rống vào mặt nàng.
Thế là một chút uỷ khuất vất vả tích góp được, tức khắc tan thành mây khói.
Lâm Thu nâng đôi mắt lên, đầu tiên nhìn thấy đường cong lưu loát của hầu kết, sau đó liền nhìn thấy cái cằm hơi hơi căng thẳng của hắn.
Đường cong sườn mặt của hắn cực kỳ hoàn mỹ, môi, mũi, mắt, mi, trán, đều bị ánh trăng phủ kín một tầng ánh sáng nhạt, giống như một bức họa.
Hắn rũ mắt nhìn nàng một chút.
Nhìn lén bị bắt gặp, tim nàng đập không khỏi lỡ một nhịp, thân thể căng thẳng, tác động đến miệng vết thương, lại đau đến cuộn thành một con tôm.
Sắc mặt Ngụy Lương lại phát lạnh, chỉ thấy cách đó không xa, có hai đám mây đang thảnh thơi phiêu đãng đồng thời bị đóng băng lại vụn băng nhỏ, bùm bùm rớt xuống đất.
Thật nguy nga đồ sộ nga.
Lâm Thu nhịn không được đẩy tay áo rộng của hắn ra một chút, nhe răng nhếch miệng rũ mắt xem nên dưới.
Chỉ thấy hai luồng mưa băng bề mặt rộng lớn vô cùng đang rơi về phía mặt đất xa xôi, giữa không trung có gió thổi qua, động tác chúng nó nhất trí mà theo gió, không ngừng lệch khỏi quỹ đạo nguyên bản.
“Đây là “ý” của ngươi sao?” Lâm Thu dùng âm thanh thều thào hỏi.
Ngụy Lương cũng dùng nhỏ giọng đáp: “Ừ.”
Sợ nàng không nghe thấy, hắn cố ý cách nàng gần một chút, hơi thở nóng hổi nặng nề dán lên trêи cái trán trơn bóng của nàng.
“Là cái “ý” mà Ma tộc dùng hả ?”
Ngụy Lương phát ra âm thanh “xuỳ” khinh thường : “Bọn chũng cũng xứng. Ma dùng là dùng ‘ chướng ‘, không phải ‘ ý ‘.”
Lâm Thu nháy mắt nháy mắt đã hiểu.
Hắn hơi hơi cong người một chút, hai tay ôm nàng, hơi thở bao phủ nàng.
Nàng bỗng nhiên liền có một chút mệt rã rời như vậy.
Trong lòng Lâm Thu khẽ rùng mình, khẩn trương trợn mắt mở to.
Ngụy Lương khẽ hôn trán của nàng: “Ngủ đi.”
Lâm Thu: “???” Cái kịch bản này quả nhiên không đúng rồi! Bảo nàng đi ngủ không phải muốn nàng đi tìm chết sao! A a cái tên cẩu nam nhân vô tình vô nghĩa này quả nhiên muốn vứt bỏ nàng mà!
Tay áo phất một cái, Ngụy Lương vô cùng săn sóc bịt kín đôi mắt của nàng.
Lâm Thu: “…… Cứu mạng?”
Ngụy Lương dựa vào nàng cực gần, nghe nàng léo nhéo cái gì đó, trong lòng lại là mềm nhũn, đợi sau khi nghe rõ nàng đang kêu “Cứu mạng”, khóe miệng hắn không khỏi lại lần nữa rung lên hai cái.
Tiểu thê tử này của hắn, thật là…… diễn quá nhiều!
Băng sương ôn nhu giáng xuống, trấn áp lại khán cự của nàng.
Lâm Thu liền ngủ.
Liễu Thanh Âm hít ngược một hơi khí lạnh, đôi tay không khỏi run nhè nhẹ lên. Nàng ta sao dám quên, người nam nhân tướng mạo tầm thường trước mắt này, đã bình tĩnh nói xong hành vi phạm tội của Tần Vân Hề như thế nào, và sau đó, đã dứt khoát lưu loát mà đưa hắn lên đường như thế nào.
Có phải chỉ cần nàng ta gật gật đầu, hắn sẽ ra tay giết nàng ta?
Nàng ta cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy hắn quả nhiên hơi hơi cuộn lên ngón áp út bên bàn tay trái. Đây chính là điềm báo hắn sắp động thủ.
Liễu Thanh Âm lần đầu tiên rõ ràng chính xác cảm giác được sợ hãi. Nàng ta từ trước đến nay cũng chưa từng cảm thụ cảm giác khủng bố đến như vậy. Cho đến bây giờ, nàng ta hành động lỗ mãng, không sợ sống chết, đó là vì nàng ta biết sư tôn cùng vài vị sư huynh sư tỷ vĩnh viễn sẽ để ý nàng ta, yêu quý nàng ta.
Tựa như lần nàng ta một mình xâm nhập vào Vân Thuỷ Dao, Mộ Dung xuân cùng Tần Vân Hề đều kịp thời chạy tới.
Nàng ta biết mình bất luận tuỳ hứng như thế nào, đều không phải chỉ có một mình.
Phía sau nàng ta vĩnh viễn có rất nhiều hậu thuẫn kiên cố.
Nhưng mà giờ khắc này, hậu thuẫn kiên cố không phá vỡ nổi nhất lại biến thành một thanh gươm treo cao trêи đỉnh đầu của nàng ta.
Nàng ta sợ. Bên trong sự sợ hãi lại mang theo rất nhiều ủy khuất.
“Sư, sư tôn……” Cánh môi Liễu Thanh Âm nhẹ nhàng rung động, thanh âm yếu ớt như muỗi, “Ngài thật sự tin Thanh Âm là loại người đó sao?”
Trác Tấn yên lặng nhìn nàng ta.
Hắn tuy rằng không phải dạng người thông minh có thể quan sát tỉ mỉ, nhưng có câu tục ngữ nói cũng rất đúng, biết con không bằng cha mẹ —— đại đồ đệ mình một tay nuôi dạy, ở trước mặt mình chả phải cũng chỉ là một tờ giấy trắng mà thôi sao.
Cho nên một khắc khi biết được Tần Vân Hề đối với hắn đầy lòng oán hận, hắn mới có thể chịu đả kϊƈɦ lớn đến như vậy.
Hắn cũng mơ hồ nhận ra một lần, nhưng chỉ nghĩ rằng đại đệ tử này trong lòng mang khó chịu bất bình là do tính bướng bỉnh, hơn thua, muốn dùng sức đuổi kịp và vượt qua bản thân hắn thôi. Lại không dự đoán được, hận ý trong lòng Tần Vân Hề lại có thể biến thành nước độc thấm sâu đến như thế này.
Liễu Thanh Âm thì sao? Hắn hiểu nàng ta được bao nhiêu?
Trác Tấn nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Hắn có thể dễ dàng nhìn ra, giờ phút này Liễu Thanh Âm vô cùng chột dạ, nhưng cũng đầy bụng ủy khuất. Nàng ra cùng Tần Vân Hề nói chung cũng không giống nhau, nàng ta cũng không phải là đồ đệ cùng hung cực ác, nàng ta chỉ đang đứng ở ngã ba đường, nếu chưa gây thành đại sai, vẫn là có thể cứu về.
Bảy đại đệ tử dưới toạ, hiện giờ đã chỉ còn lại có ba ngươig. Nếu như còn có một tia cứu về đường sống, Trác Tấn đều không muốn đuổi tận giết tuyệt.
“Ngươi có thể giải thích cho mình.” Ngữ khí của hắn hòa hoãn một ít. Chỗ cổ tay bị đứt còn đang chảy máu, hắn tiện tay gỡ dây cột tóc xuống, cắn một đầu, buộc qua loa lại.
Từ Bình Nhi ở một bên nhìn thấy đau lòng không thôi, nhưng nàng ngửi được không khí bên kia, biết giờ phút này không có người ngoài nào chen chân vào được, nên chỉ có thể cắn môi, mạnh mẽ kiềm chế.
Lâm Thu nhanh chóng tiến lên, nắm lấy tay của Từ Bình Nhi. Từ Bình Nhi sợ hãi cả kinh, ngẩng đầu thấy đó là Lâm Thu, trong ánh mắt liền sáng lên.
Lâm Thu trấn an vỗ vỗ mu bàn tay nàng, dẫn nàng đi cách xa ra vài bước.
Ở bên kia, Liễu Thanh Âm nghe ngữ khí của Trác Tấn, cảm giác hình như có đường cứu vãn, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Sư tôn, Thanh Âm lúc ấy xác thật là bị buộc bất đắc dĩ. Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết Đại sư huynh rốt cuộc lén sau lưng ta đã làm chuyện gì. Đúng thật là hắn đã giết rất nhiều người trong tông phái, nhưng lúc ấy, ta bị nhốt ở trong kết giới Tư Quá Lĩnh, hoàn toàn không biết gì cả. Sau khi ta ra tới thì người của Hình Đường, đã bị Đại sư huynh giết sạch rồi……”
Nàng ta lại tiếp tục biện giải cho mình, nói: “Nếu ta biết trước được những chuyện đó, nhất định sẽ ngăn cản hắn! Nhưng ta thật sự thật sự không thể tưởng được, hắn lại có thể làm như vậy…… Lúc ấy ta thấy đến hắn tàn sát đồng môn, thật sự đã sợ tới mức trợn tròn mắt, nhưng ta cũng mắng hắn. Sư tôn…… Bộ dáng đại sư huynh hung ác lên thật sự là làm người sợ hãi, ta cũng có chút bị dọa cho phát ngốc nên mới có thể đần độn theo hắn rời đi. Ta thật sự thật sự, không có chạy tội, ta thật sự oan uổng!”
Ánh mắt Trác Tấn lạnh lùng: “Hình trưởng lão thì sao?”
Liễu Thanh Âm hít sâu một ngụm khí, nói: “Ta tuyệt đối không có giết hại Hình trưởng lão! Sư tôn, ta có thể phát lời thề độc nhất trước mặt ngài, ta tuyệt đối tuyệt đối, không có giết hại Hình trưởng lão! Nếu ta giết hại Hình trưởng lão, cứ cho ta chết không toàn thây, hồn phách vĩnh không được giải thoát!”
Nàng ta xác thật không có giết chết ông ta, nàng ta có để lại cho ông ta một đường sinh cơ.
Nếu nhưng ông ta cuối cùng vẫn chết, vậy chỉ có thể oán chính ông ta không thể vượt qua, không thể nói nàng giết ông ta được!
Cho nên Liễu Thanh Âm dám thề, dám thề lời thề độc nhất.
Nàng ta tránh nặng tìm nhẹ, từ đầu tới đuôi không nhắc tới bản thân mình đâm trọng thương Hình trưởng lão.
Trác Tấn thấy nàng ta nói như chém đinh chặt sắt, cũng tin vài phần. Loại chuyện này rất dễ dàng có thể chứng thực, Liễu Thanh Âm cũng không phải loại người mặt không đổi sắc mà nói dối. Hắn nhìn thần sắc của nàng ta, lại thấy thập phần kiên định, không có chút nào chột dạ.
“Vậy, ngươi có từng giết một người vô tội nào chưa? Cho dù chỉ là một người?” Hắn hỏi.
Liễu Thanh Âm vừa nghe lời này, liền biết mình đã thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn.
Trêи mặt nàng ta tức khắc lộ ra nụ cười điềm mỹ: “Chưa từng. Sư tôn, ta ghi nhớ lời ngài dạy bảo, chưa từng giết một người tốt nay, ngày sau cũng tuyệt đối không.”
Nàng ta muốn giết, đều là người xấu.
Trác Tấn suy nghĩ một lát, mở miệng: “Ta tạm thời tin ngươi. Ngươi về tông đi, thành thành thật thật khai hết tất cả mọi chuyện, nên lãnh phạt thì lãnh.”
“Ta không về đâu!” Liễu Thanh Âm thấy ngón áp út của hắn đã buông ra, biết hắn đã tin mình, liền bắt đầu làm nũng lên, “Ta muốn đi theo bên cạnh sư tôn, sư tôn dạy dỗ ta nha! Đệ tử phạm sai, không phải nên đi theo sư tôn học lại cho kỹ, nhận ra sai lầm của mình sao? Sư tôn, ngươi dạy ta, được không? Cho ta cơ hội một lần, được không? Muốn phạt ta như thế nào cũng được, chỉ cần để ta đi theo bên cạnh ngài!”
Nàng ta từ trước đến nay khi phạm vào sai lầm vụn vặt nào cũng thích vô lại như vậy.
Người ngoài đều nói Liễu Thanh Âm đại kiếm tiên tính tình lạnh băng, là một băng sơn mỹ nhân, chỉ có hắn biết, ở trước mặt hắn, nàng ta vẫn là một tiểu cô nương không chịu lớn lên, thỉnh thoảng sẽ làm nũng, chơi xấu.
Tâm Trác Tấn hơi hơi có một chút nhũn ra.
Ở nơi xa, từ Bình Nhi tuy rằng không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, lại có thể cảm giác được giữa hai người, không khí dần dần xảy ra biến hóa.
Giống như có chút…… Không để người khác xen vào.
Tâm nàng dần dần chìm xuống phía dưới.
Lâm Thu trong lòng sớm đã có hỏa khí “Tạch tạch tạch” nhảy lên, nàng kiên nhẫn chờ đến khi Liễu Thanh Âm biểu diễn xong, lúc này mới nắm lấy tay Từ Bình Nhi, kéo nàng ấy tới trước mặt Trác Tấn.
Liễu Thanh Âm mới vừa rồi đã thấy Lâm Thu, chẳng qua đang lâm vào nguy cơ, nhất thời không rảnh để ý nữa.
Giờ phút này mới hoà hoãn được với sư tôn một chút, liền thấy Lâm Thu chán ghét lôi kéo theo Từ Bình Nhi chán ghét lại đây kiếm chuyện, tức khắc tức giận đến cắn chặt răng.
Lâm Thu tùy tiện tới gần, “Nha” một tiếng, đại kinh tiểu quái mà nói: “Ối cái tay này còn không nối lại thì chẳng phải sẽ phế bỏ thật luôn sao! Thanh Âm a, còn không nhanh chóng giúp đỡ sư nương ngươi, nối lại cổ tay cho sư tôn ngươi vậy chứ?”
Liễu Thanh Âm: “……”
Vốn tưởng rằng Lâm Thu muốn lại đây kiếm chuyện, đang lo phải ứng phó như thế nào, không nghĩ tới nàng ta không kiếm chuyện mà lại càng thêm đáng giận.
Thanh Âm, Thanh Âm cũng để cho nàng ta có thể kêu sao!
Còn sư nương, cái gì sư nương, nàng ta vĩnh viễn chỉ biết được một chiêu này sao!
Khuôn mặt Từ Bình Nhi đỏ bừng, len lén liếc mắt trộm đánh giá sắc mặt Trác Tấn.
Trác Tấn tuy rằng tính tình trì độn một chút, nhưng Lâm Thu âm dương quái khí như vậy, hắn sao có thể nghe không hiểu ý tứ trong lời nói đó chứ ?
Lập tức ở trong lòng âm thầm mắng mình một câu, dùng tay không bị thương vịn đỡ vào vai Từ Bình Nhi, chậm rãi nói: “Không có việc gì. Liễu Thanh Âm, ngươi tự đi về tông nhận sai đi.”
Lần này, không còn có chút nào thương lượng.
“Sư tôn!” Liễu Thanh Âm lòng tràn đầy không cam tâm.
Từ Bình Nhi nhịn không được chen vào nói: “Tay của chàng……”
Trác Tấn mỉm cười, dùng tay không bị thương xoa xoa đầu nàng, thanh âm ôn nhu: “Ta thân thể tàn tật, Bình Nhi chẳng lẽ sẽ ghét bỏ ta sao?”
Từ Bình Nhi vội vàng lắc đầu.
Trác Tấn nói: “Vậy ta đây yên tâm rồi.”
Liễu Thanh Âm tức giận đến hộc máu: “Sư tôn!”
Lâm Thu lắc lắc tay, nhàn nhàn nói: “Thanh Âm à, ngươi cứ an tâm trở về. Ngươi đâm Hình trưởng lão thành trọng thương, trong thời gian ngắn cũng không tỉnh lại nổi để mà phạt ngươi, có gì phải sợ đâu.”
Liễu Thanh Âm: “……”
Sắc mặt Trác Tấn biến đổi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng Liễu Thanh Âm: “Ngươi dám lừa gạt? Ngươi còn dám thề?”
Liễu Thanh Âm vội vàng biện giải: “Ta thề ta tuyệt đối không có giết hại Hình trưởng lão! Đại sư huynh ép ta giết chết Hình trưởng lão, nếu ta không động thủ, chờ đến khi Đại sư huynh ra tay, Hình trưởng lão làm sao còn mạng chứ? Sư tôn, ta thề, ta tuyệt đối không có thương tổn tánh mạng Hình trưởng lão!”
Nàng ta thật sự muốn hộc máu. Hình đường rõ ràng đã không có một ai sống sót, nữ nhân này sao lại có thể biết Hình trưởng lão là bị mình đâm trọng thương?! Mới vừa rồi thật vất vả tránh nặng tìm nhẹ, dùng lời thề độc để qua mặt sư tôn, ai dè nữ nhân này lại nhảy ra làm rối! Nàng ta có thể còn biết chuyện khác…… Không đúng, mình chột dạ cái gì chứ? Mình cũng chưa từng làm chuyện gì khác! Tất cả chuyện xấu đều là Tần Vân Hề làm, không hề liên quan tới mình một chút nào!
Liễu Thanh Âm ổn định tâm thần.
“Sư tôn……” Nàng ta cắn môi, trêи mặt tràn đầy ủy khuất, “Ta thật sự chỉ nhẹ nhàng đâm Hình trưởng lão một kiếm. Đại sư huynh đứng bên cạnh nhìn, nếu ta không làm có vẻ thật một chút, hắn nhất định sẽ ra tay giết chết Hình trưởng lão. Cái nào ít hại hơn thì chọn cái đó, thời điểm như vậy không phải bảo vệ tính mạng Hình trưởng lão càng quan trọng hơn sao?”
Ánh mắt Trác Tấn bất động.
Liễu Thanh Âm lại nói: “Sư tôn, ta biết ta đã làm sai, mới vừa rồi ta cũng có nói ta sẽ nhận phạt, ta cũng không muốn trốn tránh cái gì, đợi Hình trưởng lão tỉnh lại, ta sẽ giải thích rõ ràng với ông ấy, lúc đó ông ấy muốn đánh muốn giết gì ta đều chịu!”
“Nếu lời này là thật, Hình trưởng lão hẳn là cũng sẽ không trách móc.” Trác Tấn nói, “Việc này nội tình phức tạp, ngươi bị cuốn vào trong đó, cũng là chuyện bất đắc dĩ. Nếu ta không nghĩ sai, ngươi nhất định cho rằng vị Kiếm Quân kia ở Vạn Kiếm Quy Tông chính là ma chủ, cho nên hành sự mới lỗ mãng bất công một chút. Nhưng mà, bất kể một người có động cơ như thế nào, chỉ cần làm chuyện sai, tạo thành kết quả sai, vậy là sai rồi.”
“Chẳng lẽ hắn không phải ma chủ sao?” Liễu Thanh Âm hơi hơi mở to hai mắt.
Lâm Thu ở một bên nghe, trái tim cũng không khỏi “thình thịch” nhảy lên.
Tới tới rồi, cảm kϊƈɦ ngươi nếu hé lộ nội tình nha?!
“Hắn không phải là ma.” Trác Tấn nhẹ nhàng thở dài, “Thánh nhân không phải người, mà không phải người, cũng chỉ là người.”
Lâm Thu: “……” Mời nói chuyện không cần phiên dịch nào.
Trác Tấn lại không nói. Ánh mắt hắn hơi hơi có một chút phiếm hư không, làm Lâm Thu không khỏi nhớ tới khi Hoang Xuyên nhắc đến vị kỳ nhân “vô định, không gì kềm chế được” trước kia, trêи mặt cũng là cái biểu tình sùng bái mê mẩn như thế này.
Cho nên, lúc ấy người đá thần hồn của Tần Vân Hề thần hồn về chính thân xác của hắn, nhất định là Ngụy Lương rồi —— là Nguỵ Lương hiện tại này.
Liễu Thanh Âm chưa bao giờ nhìn thấy sư tôn mình đối bất luận kẻ nào lộ ra ý tứ thưởng thức ngưỡng mộ đến như vậy, trong đầu nàng ta theo bản năng hiện lên bộ dáng người kia —— xác thật, làm người hoa mắt say mê.
Một cơn chua xót từ tận đáy lòng nổi lên, xúi giục nàng, không tự giác há mồm lên án nói: “Sư tôn! Cho dù hiện giờ vị Ngụy Lương kia không phải ma chủ, nhưng, ả Lâm Thu này tuyệt đối đã nhập ma!”
Lâm Thu: “……” Quần chúng ăn dưa bị dưa chọi bể đầu.
Liễu Thanh Âm chỉ vào Lâm Thu, thần sắc kϊƈɦ động: “Đệ tử chính mắt nhìn thấy nàng ta dùng ma công đả thương người, còn có, khi ở trong bí cảnh của Hoang Xuyên, nàng ta cùng Huyết Ma Tế Uyên cực kỳ quen thuộc thân mật! Khi Tế Uyên cùng mấy vị tu sĩ Vương thị đấu với nhau, nàng từng giúp đỡ Tế Uyên đối phó người khác! Cuối cùng nếu không phải ta đánh lén Tế Uyên, đá hắn ra khỏi bí cảnh, truyền thừa của đại năng Hoang Xuyên không biết chừng phải rơi vào trong tay ma tộc!”
“Còn nữa!” Nàng ta lại nghĩ tới một chuyện khác, thần sắc càng thêm kϊƈɦ động, “Lần đó, Tế Uyên âm hiểm đánh lén, đồng thời trói ta cùng với nàng ta lại, ta thề sống chết không muốn cùng ma làm bạn, dùng hết toàn lực đánh nhau với Huyết Ma kia. Nhưng nàng ta thì sao, nàng ta không những không phối hợp với ta, ngược lại cố ý thuận theo Tế Uyên, giúp đỡ hắn đào tẩu! Sư tôn, đệ tử dám thề, lời nói này từng câu đều là thật! Mỗi một chuyện, đệ tử đều dám đối chất với nàng ta!”
Lâm Thu: “emmmm……”
Sự tình thì đúng là xảy ra như vậy, chỉ là từ trong miệng Liễu Thanh Âm nói ra, sao thấy chuyện nào cũng mang hương vị quái quái nhỉ?
Nàng đang muốn mở miệng, Liễu Thanh Âm vội vàng đoạt lời: “Sư tôn mới vừa rồi không phải từng nói, một người bất kể có động cơ gì, chỉ cần làm chuyện sai lầm, vậy chính là sai đó sao!”
Trác Tấn vốn là không phải người nói năng dẻo miệng, lại cố chấp, liền ho nhẹ một tiếng, chuyển hướng Lâm Thu, hỏi: “Những lời nàng ta nói chính là lời thật?”
Lâm Thu hơi hơi mỉm cười: “Cho nên ta không có sai nha. Thanh Âm à, ngươi nói ra một đống chuyện như thế này, đơn giản là muốn nói, ‘ động cơ ‘ của ta không thuần. Nhưng mà, sao ngươi lại không đề cập đến kết quả chứ ? Kết quả là cái gì, một lần đó bị Tế Uyên bắt được, bởi vì ta cơ trí thu xếp chu toàn cùng hắn, hai người chúng ta cuối cùng đều bình bình an an mà trở lại. Mà truyền thừa của Hoang Xuyên, cũng là Vương Vệ Chi dưới sự trợ giúp của ta đã lấy được, không quan hệ đến ma tộc. Nếu kết quả nếu đều là tốt, ngươi một hai phải nói chuyện ‘ động cơ ‘với ta, đó là chơi lưu manh nga!”
Trác Tấn khẽ gật đầu, sắc mặt hoà hoãn.
Mới vừa rồi lấy kiếm ý bậc thêm lửa cho Yêu Liên Biến của Lâm Thu, kỳ thật hắn cũng mang theo ý tứ thử một chút. Công pháp như vậy thoạt nhìn xác thật là rất giống chiêu của ma tộc, nhưng Trác Tấn cũng không cảm giác được thị huyết thô bạo trong đó, nên cũng không phán đoán bậy bạ.
“Còn công pháp của ta à,” Lâm Thu cười cười, “Chẳng qua chỉ là hơi đặc biệt một chút. Ta thích huyễn khốc, vừa ra tay phải gây ra động tĩnh thu hút sự chú ý của vạn chúng sinh, có vấn đề gì ?”
Trác Tấn vòng tay phải lên, đặt trêи môi ho nhẹ một tiếng, trong thanh âm mang theo ý cười áp không được: “Khụ, không có vấn đề gì.”
Liễu Thanh Âm nhìn thấy Trác Tấn lại hướng về phía Lâm Thu cười, lập tức tức giận đến hai mắt đỏ đậm, còn muốn tiếp tục biện hộ, lại nghe thấy tiếng Lâm Thu chậm rì rì vang lên ——
“Đúng rồi Thanh Âm, mới vừa rồi Tần Vân Hề không phải đã nói, hắn vì ngươi lấy đi chìa khoá bí mật của Vương thị sao? Đồ vật như vật đối với Vương Vệ Chi rất quan trọng, trước khi ngươi đi nhớ giao lại cho ta, ta sẽ để cho vật về với nguyên chủ.”
Liễu Thanh Âm đầu tiên hơi ngẩn ra, sau đó vội vàng thề thốt phủ nhận: “Đại sư huynh không có cho ta cái gì cả!”
Trái tim nàng ta kịch liệt nhảy lên —— kỳ thật khi Tần Vân Hề nói những lời này, nàng ta căn bản không cho là đúng. Lại không dự đoán được vừa mới xoay đầu, Lâm Thu thật sự mở miệng muốn cái chìa khoá bí mật đó từ nàng ta, còn nói muốn lấy đồ vật đưa cho Vương Vệ Chi! Tần Vân Hề trước khi chết đã dặn rất rõ, Vương Vệ Chi đời trước lợi dụng chìa khóa bí mật hại mình phi thăng thất bại! Ngàn vạn ngàn vạn, không thể để chìa khóa bí mật rơi vào tay Vương Vệ Chi!
Liễu Thanh Âm vốn dĩ có chút không tin, bởi vì Vương Vệ Chi cùng mình không thù không oán, nàng ta không tin Vương Vệ Chi sẽ trăm phương ngàn kế đối phó mình.
Mãi cho đến giờ phút này, nàng ta mới chân chân chính chính bắt đầu coi trọng những lời “ăn nói khùng điên” mà Tần Vân Hề đã từng nói.
Nàng ta bỗng nhiên ý thức được, sư tôn căn bản là không phải sẽ bao dung minh vô điều kiện, ở trong lòng hắn, cái gì chính nghĩa, nguyên tắc, quy củ, mỗi cái đều càng quan trọng hơn chính mình rất nhiều. Mộ Dung xuân cũng vậy, một lần kia nếu không phải hắn mở miệng nói chút “lời công đạo” cho Lâm Thu, Lâm Thu đã sớm bị đuổi xuống núi vì hạ độc với mình rồi, làm sao để cho nàng ta nhảy nhót đến bây giờ? Cái tên “Ngụy Lương” kia càng không thể dùng, mắt cá và trân châu còn không phân được rõ ràng, khắp nơi khắp chốn che chở nữ nhân này!
Chính là nữ nhân này, đoạt đi hết tất cả của mình!
Không, không, không có hết thảy, Đại sư huynh, chưa từng liếc mắt nhìn nàng ta.
Trêи đời này, một người duy nhất sẽ vì mình không tiếc đối địch với cả thiên hạ, chỉ có Tần Vân Hề.
‘ Đại sư huynh……’
Trong lòng chợt có một dòng nước vừa chua xót vừa ấm áp nổi lên, nàng ta hậu tri hậu giác phát hiện ra, bộ dáng và khuôn mặt của Tần Vân Hề ngẫu nhiên lại có thể làm trái tim nàng nhảy nhanh đến như vậy.
Một người toàn tâm toàn ý yêu mình như vậy…… Hắn đã chết!
Liễu Thanh Âm phảng phất nghe được trong lòng mình truyền đến một tiếng vỡ tan giòn vang, chợt, hết thảy đều thông suốt!
Trong đầu nàng ta nhanh chóng có kế hoạch mới thành hình. Người khác đều dựa vào không được! Hiện giờ Đại sư huynh đã không còn, mình chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình! Tuyệt đối, tuyệt đối không thể ngồi chờ chết!
Nàng ta lấy túi Càn Khôn ra, giao vào trêи tay Trác Tấn: “Sư tôn đại có thể kiểm tra. Đại sư huynh cũng không có đem cái chìa khóa bí mật gì giao cho ta, nếu có đồ vật gì mà hắn cho rằng vô cùng quan trọng, nhất định không thể để rơi vào tay người khác, vậy nhất định đã đem nó giấu đi rồi. Trước khi hắn ra đi, chỉ nói với ta chút chuyện cũ năm xưa, cũng không bàn lại những chuyện tính kế đánh giết gì. Sư tôn, con người trước khi chết, lời nói thường thật lòng, Đại sư huynh thật sự chỉ cùng ta nhìn lại quá khứ. Hiện giờ thây cốt hắn chưa lạnh, ta sao còn có tâm dấu diếm cái đồ vật gì không liên quan chứ!”
Nàng ta nói, liền rớt nước mắt xuống.
Tình ý chân thành, ngay cả Từ Bình Nhi nhìn nàng ta cực kỳ không vừa mắt cũng đỏ hốc mắt theo.
Trác Tấn lập tức tin.
Nhưng mà hắn vẫn kiểm tra túi Càn Khôn một chút, lại lấy kiếm ý cộng hưởng, xác nhận trêи người Liễu Thanh Âm xác thật không có giấu thứ gì.
Trác Tấn cũng không biết, chìa khóa bí mật có thể mở ra cánh cửa Huyễn Môn giữa thật và không gian huyền huyễn kia, bản thân nó đó là thứ xen lẫn vào thật cùng huyễn, khi Tần Vân Hề sắp chết, dùng hồn lực bao lấy chìa khóa bí mật, đem nó trực tiếp bỏ vào trong thức hải của Liễu Thanh Âm.
Cũng giống như Nghiệp Liên của Lâm Thu, người ngoài bấy luận dùng thủ đoạn gì tra xét, đều không thể phát hiện nó tồn tại.
Lâm Thu tất nhiên là không tin Liễu Thanh Âm. Nàng suy đoán Tần Vân Hề có lẽ là đem chìa khóa bí mật giấu ở chỗ nào đó, sau đó chỉ nói cho một mình Liễu Thanh Âm. Nàng ta nếu cắn chết không nói, vậy thật đúng là cũng không có biện pháp gì —— loại chuyện đau đầu này thì để Vương Vệ Chi tự mình đi xử lý đi.
“Vậy……” Liễu Thanh Âm bi thương mà mở miệng, “Ta đây liền về tông, tự lãnh phạt. Sư tôn, trước khi ta đi, có thể đáp ứng một yêu cầu nho nhỏ của ta được không?”
“Nói.”
“Cho ta xem kiếm của ngài một chút.”
Đây cũng là thói quen giữa thầy trò bọn họ. Trác Tấn lúc trước khi kiếm ý có tiến bộ, Liễu Thanh Âm liền sẽ muốn xem thử kiếm của hắn, bốn phía khích lệ một phen. Nương theo việc khen kiếm, kỳ thật là khen người.
Trước mắt Trác Tấn không khỏi hiện lên bộ dáng thiếu nữ đã từng nghịch ngợm. Thật ra từ lúc bắt đầu, hắn thật sự xem nàng ta như nữ nhi của mình…… Chỉ là sau này, không biết bắt đầu từ khi nào, liền có một tia nghiệt tình không nên đó. Cũng tự trách mình, lúc cần dứt khoát lại không dứt khoát, nên phải chịu kết cục
loạn như thế này.
Trong lòng hắn rất rõ ràng, nếu Liễu Thanh Âm trở về, nhất định sẽ bị phạt diện bích trăm năm trở lên, khi gặp lại nhau đã không còn biết tình hình ra sao rồi.
Hắn không đành lòng cự tuyệt, cây kiếm gãy ở phía sau rút ra khỏi vỏ, tự mình lướt tới, bay vào trong tay Liễu Thanh Âm.
Liễu Thanh Âm hai tay nhận kiếm, vẫn giống như trước đây, cười cười tán thưởng nó thông minh, lợi hại. Một giọt nước mắt thanh triệt rơi xuống thân kiếm, nàng không hề lưu luyến, dứt khoát lưu loát mà giơ tay lên, thanh kiếm ném về phía Trác Tấn, nói: “Sư tôn, hẹn gặp lại!”
Bỗng nhiên “trang” một tiếng, kiếm của nàng ta bay ra khỏi vỏ.
“Sư tôn, ngày sau người sẽ biết, tất cả những gì ta làm đều là đúng!”
Đang lúc tất cả mọi người cho rằng Liễu Thanh Âm muốn ngự kiếm bay đi, liền thấy nàng ta bỗng nhiên thân thể đảo một vòng, một kiếm chiêu hình trăng non mỏng đến mức tận cùng, thẳng một đường trảm về phía Lâm Thu!
Lâm Thu: “???” Không phải chứ, ăn miếng dưa thôi mà, đâu có chuyện gì liên quan tới ta?
Cái gì thù oán chứ!
Tất cả trước mắt nàng biến thành động tác chậm.
Kiếm chiêu cùng kiếm ý sắc bén đến như vậy, không hề giống như lúc trước một chút nào! Lúc ở Vân Thuỷ Dao và Thiên Kỳ Quan, Lâm Thu sớm đã xem cái chiêu thức này của Liễu Thanh Âm đến phát chán, giờ phút này, nàng trăm phần trăm dám xác định, Liễu Thanh Âm tuyệt đối đã tấn giai!
Trực giác nói cho nàng, chuyện này nhất định có liên quan đến Tần Vân Hề vừa mới chết.
Trong nháy mắt, Trác Tấn cũng ra tay.
Kiếm vừa động, liền biết có gì đó không đúng. Hắn bỗng nhiên nhớ lại, kiếm của mình có cái “Huyệt ngủ”, chỉ cần bắn linh khí vào chỗ một tấc dưới chuôi kiếm, nó liền sẽ tạm thời tán công ba giây.
Hắn hít ngược một hơi khí lạnh, lại muốn ngưng tụ kiếm ý, nhưng đã không còn kịp rồi! Ở cấp bậc chiến đấu này, chỉ suýt xoát nhau một chút là có thể quyết định thắng bại sinh tử.
Chỉ thấy vầng trăng non cong cong mỏng như cánh ve kia thẳng tắp chém Lâm Thu thành hai nửa!
Lấy tốc độ của Lâm Thu, tất nhiên không có khả năng tránh được công kϊƈɦ ở loại trình độ này, cho nên nàng dùng Hư Thật kính, trốn vào hư không, giờ phút này liền đứng bên cạnh “thi thể” của chính mình.
Nàng cầm miếng băng lăng Ngụy Lương để lại, sát ý trong lòng bừng bừng nổi lên.
Nếu bảo lấy ơn báo oán, vậy dùng cái gì để trả ơn? Nếu nàng ta đã quyết tuyệt hạ sát chiêu, mình sao có thể nhân từ nương tay!
Nàng nắm chặt băng lăng, trở tay thật mạnh, hướng mũi nhọn của băng lăng về phía Liễu Thanh Âm, thân hình nhoáng lên ——
Chỉ nghe “xoẹt” một tiếng giòn vang kỳ dị, hư không bị cắt qua, chân thân của Lâm Thu hiển lộ ra……
Lâm Thu: “……”
Đúng là hố người mà! Cái thứ đồ chơi này xung khắc với Hư Thật kính, sao lại không nói sớm a! Hay quá, hay quá rồi, đây là Thần Khí xé rách hư không luôn!
Lâm Thu quả thực muốn cười lên dữ tợn.
Trong mắt Liễu Thanh Âm chợt có tia sáng lạnh lẽo loé lên, lại một vòng trăng non chém về phía Lâm Thu!
Thân hình giả nằm trêи mặt đất còn đang vật vờ ra đấy, Hư Thật kính tất nhiên không thể lại dùng lần thứ hai, thực lực của hai người chênh lệch giống như trời với biển, Lâm Thu hơi có chút luống cuống tay chân, vừa ném ra yên liên biến, vừa theo bản năng giơ băng lăng trong tay lên, che ở trước người.
Cái vầng trăng non kia lưu loát chém phá bông hoa sen lớn, Liễu Thanh Âm không màng tới nó đang tán ra thành vô vàn hoa sen nhỏ, người kiếm hợp nhất, xuyên qua một trời hoa sen nhấp nhánh bạo, quyết tâm muốn giết chết Lâm Thu ngay tại chỗ!
Liền thấy băng lăng trong tay Lâm Thu chợt loé lên ánh sáng lành lạnh, bỗng nhiên hóa thành một tấm khiên bằng băng trong suốt thuần triệt, bảo hộ nàng ở phía sau.
Cái khiên bằng băng này cũng có hình dạng tương tự với băng lăng, một đầu thì bầu, một đầu thì nhọn, nhìn hơi có vẻ như hình dạng trái tim kỳ lạ.
Không biết có phải ảo giác hay không, Lâm Thu bỗng nhiên cảm giác hết thảy xung quanh mình đều rung động thật mạnh một chút, không gian ẩn ẩn như có cái gì đó sắp không xong, liền sụp đổ.
Khi vầng trăng non chém vào trêи cái khiên băng, giống như sợi tóc mỏng manh đụng phải binh khí thần binh tuyệt thế, nhanh chóng tán loạn ra.
Người Liễu Thanh Âm còn đang bay vút trêи không, thế nhưng bị phản phệ đánh úp lại, không khỏi phun ra một ngụm máu đầu tim.
Mà trong lòng Lâm Thu cũng nổi lên một cảm giác cực quái dị, trực giác nói cho nàng, nếu tiếp tục sử dụng vật này sẽ cực kỳ bất lợi cho Ngụy Lương!
Ánh mắt thoáng nhìn, trêи thân kiếm của Trác Tấn lại một lần nữa nổi lên ánh lửa âm trầm.
Tâm Lâm Thu hơi hạ xuống, xoay người né những chỗ yếu hại khỏi kiếm chiêu, trong miệng hét lớn: “Thu!”
Khiên băng thuận theo ý nàng, nhoáng lên, liền hóa thành băng lăng, lẳng lặng nằm ở lòng bàn tay nàng. Cảm giác sụp đổ kỳ quái xung quanh mình biến mất, trong lòng Lâm Thu hơi trấn định, sau đó trêи người lập tức nổi lên đau xót.
Kiếm của Liễu Thanh Âm thẳng tắp đâm vào dưới xương quai xanh bên trái của nàng, mũi kiếm đâm xuyên qua cơ thể!
Trác Tấn kiếm cũng tới rồi.
Liễu Thanh Âm không dám dừng lại, rút kiếm, đối đầu trực tiếp với Trác Tấn, miệng phun máu tươi lần thứ hai. Nương theo hướng kiếm, nàng ta giống một con bướm xẹt qua bầu trời đêm, bỏ chạy xa xa.
Trác Tấn một thân không có vô tu vi, giờ này chỉ có thể phóng kiếm đuổi theo.
Liễu Thanh Âm đã quá quen thuộc với kiếm ý của hắn, mau chóng thuận lợi trốn khỏi thanh kiếm, thanh kiếm gãy bất lực trở về.
Bên này, Trác Tấn và Từ Bình Nhi cũng không biết Lâm Thu bị thương thật vẫn đang lại giả chết, chần chờ đi đến trước mặt, đánh giá trêи dưới.
“Ui —— đau đau đau!” Tay phải Lâm Thu đang loay hoay ôm chặt vai trái, đau đến cong người thành con tôm.
Vết thương do thanh kiếm tạo ra bỏng rát, giật giật nhảy lên, tuy rằng nàng đã dùng linh khí kịp thời cầm máu, nhưng lại không cách nào giảm bớt đau đớn xé rách như thế này.
Từ Bình Nhi gấp đến độ khóc rống lên.
Giờ phút này, Trác Tấn bị đứt tay, Lâm Thu lại bị thọc một cái xuyên qua vai, trường hợp này là thảm thiết cực kỳ!
Liền thấy một người, đạp ánh trăng mà đến.
Đúng là Ngụy Lương.
Không khí hơi hơi cứng lại, ánh lửa âm trầm trêи thân kiếm của Trác Tấn đồng thời bị tắt ngúm, băng sương theo thân kiếm bò về hướng cái tay còn sót lại kia của hắn.
“Dám tổn thương ngô thê(*)!”
Ngô thê (*): Vợ của anh ;))).
Lâm Thu nâng cặp mắt đã nước mắt lưng tròng lên, nhìn thấy nam nhân trước mắt tuấn mỹ vô trù, tức giận ngập trời, trong lòng bỗng nhiên liền dâng lên uỷ khuất mười phần. Có lẽ là do bị thương, cũng có lẽ là do ban đêm, ánh trăng và ánh đèn đều quá đẹp, cũng có lẽ là một màn mới vừa rồi thật sự kinh tâm động phách.
Trong nháy mắt này, tầng vỏ bọc bên ngoài trái tim vừa cứng vừa lạnh lẽo như băng của nàng bỗng nhiên liền nứt ra một vệt nhỏ.
Miệng nàng bẹp ra, giống như một nữ hài tử bắt đầu cáo trạng: “Là Liễu Thanh Âm làm! Nàng ta trốn rồi! Ta đau quá!”
Nước mắt “lạch cạch” rơi xuống hai hàng. Khuôn mặt nhỏ trắng bệch, sắc môi nhàn nhạt, hốc mắt hồng hồng.
Chân Ngụy Lương rõ ràng mềm một chút. Chợt, thân ảnh cao lớn hóa thành một vệt sáng, lướt đến bên cạnh nàng, ôm ngang nàng lên.
Ngón tay cong lại, đẩy xiêm y trêи vai nàng ra.
Sau khi thấy rõ miệng vết thương, hắn hơi hơi thở ra nhẹ nhõm một hơi, dùng băng sương phong lại miệng vết thương của nàng như ngày nào đó hắn đóng băng đuôi tóc đứt của nàng vậy.
Lạnh căm căm, nhưng vẫn còn rất đau.
Thanh âm hắn mang theo chút đau lòng, cũng mang theo một tia ý cười: “Bị đứt tóc cũng chưa thấy nàng khóc, có vết thương nhỏ như vầy thôi lại đi làm nũng với ta —— là nhớ ta sao.”
Lâm Thu: “??!!”
Vết thương nhỏ ?!
Lâm Thu nghiêng đầu nhìn nhìn sóng tóc đẹp xoã lên vai mình, lại nhìn nhìn vết thương do kiếm đâm xuyên qua dưới xương quai xanh, khóe miệng không khỏi rung rung hai cái.
Nghe lời này của hắn, đứt tóc hình như còn càng đau hơn sao?
Thật tốt, bị hắn “dỗ” như vậy, nàng hiện tại không muốn khóc một chút nào nữa.
Nhưng Từ Bình Nhi thì lại khóc đến muốn tắt tiếng.
Lâm Thu nghiêng đầu vừa nhìn, chỉ thấy nửa thân thể Trác Tấn đều bị đóng băng thành một khối.
Nàng vội vàng nhìn Ngụy Lương nói: “Không phải Trác Tấn làm ta bị thương.”
Từ Bình Nhi điên cuồng gật đầu.
Tầm mắt Ngụy Lương lạnh như băng, đảo qua một cái, tầng sương lạnh kia chậm rãi bò ra khỏi thân thể Trác Tấn.
Trác Tấn bị đóng băng đến mức sắc mặt xanh lét lại, nhưng khi cúi đầu vừa nhìn, phát hiện cổ tay bị đứt của mình vẫn được băng sương phong kín, đau đớn đã giảm đi phần lớn.
Hắn cũng không phải là kẻ ngu dốt. Biết rõ nếu Ngụy Lương cố ý muốn tổn thương hắn, thì cái thân xác phàm nhân này làm sao có thể chịu được, chỉ trong một giây thôi là có khả năng đóng thành băng hoàn toàn.
Ngụy Lương chỉ đang trách cứ hắn bảo hộ bất lực.
Trác Tấn cũng thập phần hổ thẹn, hắn phẩy tay áo, vội tiến về phía trước ôm tay thi lễ: “Là do tại hạ thô tâm đại ý, chiếu cố không chu toàn. Thỉnh tiền bối trách phạt.”
Kiếm ý của hắn tuy rằng đã thông thiên, nhưng trêи người lại không có một chút tu vi nào. Liễu Thanh Âm lại động tay động chân trêи thanh kiếm của hắn, hắn cứu viện không kịp, về tình cũng có thể tha thứ.
Chỉ là hắn thật sự không nghĩ ra được, đồ đệ do chính tay mình dạy ra, vậy mà một đứa hỏng, lại đến một đứa nữa hỏng ……
Hắn vừa mê mang, lại vừa đau lòng.
Hắn nâng đôi mắt lên, theo bản năng nhìn Ngụy Lương, giống như một đứa trẻ khát cầu đáp án.
Trong một chốc đối diện với tầm mắt của m Ngụy Lương, Trác Tấn ý thức được đối phương đã biết vì cái gì.
Nhưng rất hiển nhiên, giờ phút này Ngụy Lương không có chút lòng rảnh rỗi nào để giải thích cho nghi vấn trong lòng hắn. Nguỵ Lương đã chuẩn bị mang theo Lâm Thu rời đi.
“Chờ, chờ chút.” Lâm Thu ở trong lòng ngực Nguỵ Lương bỗng nhiên giật giật, nhe răng nhếch miệng dùng đôi mắt đi ngó mặt đất cách đó không xa.
Ngụy Lương nhìn theo tầm mắt nàng, thấy trêи mặt đất vừa đổ lênh láng một đống thùng sơn, nhưng phía dưới một cái thùng còn có một cái túi Càn Khôn nằm chỏng chơ.
Túi Càn Khôn? Ngụy Lương hạ mi.
Ánh mắt vừa động, túi Càn Khôn kia liền bị bắt lại đây, hắn dùng băng sương rửa nó cho sạch sẽ, sau đó giao vào trong tay Lâm Thu. Lâm Thu nhân cơ hội đem cái băng lăng kia trả lại cho hắn —— trực giác nói cho nàng, đồ vật như vậy đối với hắn rất quan trọng, ở trêи tay nàng sẽ rất nguy hiểm.
Ngụy Lương hơi hơi nhướng mày, thu băng lăng lại, rất có hứng thú nhìn nhìn nàng.
“Là tên quốc sư kia làm rơi túi Càn Khôn này ấy.” Nàng thều thào nói được một câu, cố gắng không để động đến miệng vết thương.
Tuy rằng thanh âm cực nhỏ nhưng cũng có thể nghe ra nàng thật vui vẻ —— cái loại vui vẻ khi người ta nhặt được tiền.
Mí mắt Ngụy Lương giật giật.
Lâm Thu hứng thú bừng bừng sờ mó, lại sờ mó cái túi.
Bên trong chỉ có một ít đan dược tầm thường, mỗi viên ước chừng có thể được mấy năm đạo hạnh.
Tìm kiếm một hồi, rốt cuộc Lâm Thu phát hiện một phong thơ.
Vừa mở ra xem, bên trong chính là một miếng vải lụa có viết chữ, ngoại trừ mấy dấu chấm than, Lâm Thu một chữ cũng không hiểu.
“Trêи này viết cái gì vậy?”
Ngụy Lương vội vàng đảo mắt qua vài lần, sắc mặt khẽ biến.
Từ Bình Nhi tò mò, cũng bước lên đi xem, vừa xem vừa đọc ra tiếng.
“Con của ta, chuyện làm thị thϊế͙p͙ đã không thể cứu vãn, tất cả những gì cha có thể làm cho ngươi, đó là tìm một viên Thành Đan hoàn, một gốc Tụ Linh Thù, giúp ngươi mau chóng kết đan, để tránh gặp phải kết cục của việc thải âm bổ dương. Sau khi đọc được tin, không cần do dự, nhanh chóng ăn hết đan dược và linh thảo vào, đừng bao giờ để lộ ra, kẻo nương ngươi cùng đệ đệ ngươi biết được! Ngàn vạn ngàn vạn! Nhớ lấy nhớ lấy!!!”
Thị thϊế͙p͙ ? Thải âm bổ dương ? Nương cùng đệ đệ?
Đừng nói là trùng hợp như vậy chứ, không lẽ quốc sư này lại tình cờ nhặt được túi Càn Khôn của cha ruột Lâm Thu sao ?
Lâm Thu kϊƈɦ động, miệng vết thương tức khắc thình thịch phát tác lên, đau đến nàng “Ui” một tiếng, rùng mình hai cái.
Sắc mặt Ngụy Lương trầm xuống, nói: “Trị thương trước đã.”
Hắn không hề trì hoãn, tay áo rung động, khoanh người trong lòng ngực lại, nhấc chân bước về hư không một bước, sau khoảng năm ba bước, thân ảnh liền biến mất trong bóng đêm.
Lâm Thu biết Ngụy Lương đang di chuyển ở trêи trời, nhưng nàng lại hoàn toàn không cảm giác được một ngọn gió nào.
Người được săn sóc bảo hộ luôn dễ dàng làm ra vẻ.
Nàng dựa sát vào lòng ngực kiên cố ấm áp của hắn, trề trề miệng một lát, yên lặng suy nghĩ vài câu di ngôn xong, bỗng nhiên linh quang chợt loé lên, cảm thấy mình căn bản sẽ không chết.
Bởi vì trong TV, những nữ nhân sắp chết luôn héo héo rũ rũ mà nằm trong lòng ngực nam nhân, nam nhân lại không ngừng hướng về nàng ấy kêu to “Đừng ngủ mà, ngàn vạn lần không được ngủ”.
Mà nàng, một chút cũng không có vây. Ngụy Lương cũng không có chút ý tứ nào muốn rống vào mặt nàng.
Thế là một chút uỷ khuất vất vả tích góp được, tức khắc tan thành mây khói.
Lâm Thu nâng đôi mắt lên, đầu tiên nhìn thấy đường cong lưu loát của hầu kết, sau đó liền nhìn thấy cái cằm hơi hơi căng thẳng của hắn.
Đường cong sườn mặt của hắn cực kỳ hoàn mỹ, môi, mũi, mắt, mi, trán, đều bị ánh trăng phủ kín một tầng ánh sáng nhạt, giống như một bức họa.
Hắn rũ mắt nhìn nàng một chút.
Nhìn lén bị bắt gặp, tim nàng đập không khỏi lỡ một nhịp, thân thể căng thẳng, tác động đến miệng vết thương, lại đau đến cuộn thành một con tôm.
Sắc mặt Ngụy Lương lại phát lạnh, chỉ thấy cách đó không xa, có hai đám mây đang thảnh thơi phiêu đãng đồng thời bị đóng băng lại vụn băng nhỏ, bùm bùm rớt xuống đất.
Thật nguy nga đồ sộ nga.
Lâm Thu nhịn không được đẩy tay áo rộng của hắn ra một chút, nhe răng nhếch miệng rũ mắt xem nên dưới.
Chỉ thấy hai luồng mưa băng bề mặt rộng lớn vô cùng đang rơi về phía mặt đất xa xôi, giữa không trung có gió thổi qua, động tác chúng nó nhất trí mà theo gió, không ngừng lệch khỏi quỹ đạo nguyên bản.
“Đây là “ý” của ngươi sao?” Lâm Thu dùng âm thanh thều thào hỏi.
Ngụy Lương cũng dùng nhỏ giọng đáp: “Ừ.”
Sợ nàng không nghe thấy, hắn cố ý cách nàng gần một chút, hơi thở nóng hổi nặng nề dán lên trêи cái trán trơn bóng của nàng.
“Là cái “ý” mà Ma tộc dùng hả ?”
Ngụy Lương phát ra âm thanh “xuỳ” khinh thường : “Bọn chũng cũng xứng. Ma dùng là dùng ‘ chướng ‘, không phải ‘ ý ‘.”
Lâm Thu nháy mắt nháy mắt đã hiểu.
Hắn hơi hơi cong người một chút, hai tay ôm nàng, hơi thở bao phủ nàng.
Nàng bỗng nhiên liền có một chút mệt rã rời như vậy.
Trong lòng Lâm Thu khẽ rùng mình, khẩn trương trợn mắt mở to.
Ngụy Lương khẽ hôn trán của nàng: “Ngủ đi.”
Lâm Thu: “???” Cái kịch bản này quả nhiên không đúng rồi! Bảo nàng đi ngủ không phải muốn nàng đi tìm chết sao! A a cái tên cẩu nam nhân vô tình vô nghĩa này quả nhiên muốn vứt bỏ nàng mà!
Tay áo phất một cái, Ngụy Lương vô cùng săn sóc bịt kín đôi mắt của nàng.
Lâm Thu: “…… Cứu mạng?”
Ngụy Lương dựa vào nàng cực gần, nghe nàng léo nhéo cái gì đó, trong lòng lại là mềm nhũn, đợi sau khi nghe rõ nàng đang kêu “Cứu mạng”, khóe miệng hắn không khỏi lại lần nữa rung lên hai cái.
Tiểu thê tử này của hắn, thật là…… diễn quá nhiều!
Băng sương ôn nhu giáng xuống, trấn áp lại khán cự của nàng.
Lâm Thu liền ngủ.
Tác giả :
Thanh Hoa Nhiên