Nam Chủ Tỉnh Tỉnh! Ngươi Là Của Nữ Chủ
Chương 2: Nghiệp Liên
” Làm rất tốt. “
Thanh âm Ngụy Lương nặng nề vang lên bên tai, như là tình nhân gì đó thì thầm mập mờ lưu luyến. Bờ môi lạnh lẽo như có như không xẹt qua vành tai của Lâm Thu, Lâm Thu trong lòng giật mình, cảm giác lỗ tai giống như để lại một vòng băng tuyết.
Ngụy Lương thẳng người lên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của Lâm Thu, thần sắc cùng ngữ khí khôi phục lại trong trẻo nhưng lạnh lùng, ôn nhu: ” Ta sẽ trở lại nhanh thôi. “
Lâm Thu bị cái thao tác kỳ lạ này của hắn làm cho đầu đầy sương mù.
Nàng mở to hai mắt, mờ mịt nhìn Ngụy Lương, lại nhìn Liễu Thanh Âm một chút.
Sau đó bừng tỉnh đại ngộ.
Cái này không phải là thủ pháp ngược tâm vô cùng máu chó xưa lắc xưa lơ rồi chứ ? Cố ý thân mật với nữ nhân khác ngay trước mặt Liễu Thanh Âm, mục đích đúng là lại để cho Liễu Thanh Âm hết hy vọng đối với hắn.
Cho nên nữ phụ chọc ai gây người nào cũng bị kéo vào vòng xoáy tình cảm của hai người bọn họ ? !
Ngụy Lương chân trước đi ra ngoài, Lâm Thu chân sau liền nhảy xuống giường, tiện tay đem hỉ bào mặc lên người, đuổi theo sau bóng lưng hai người, bước lên cái cầu gỗ vắt vẻo treo giữa hai ngọn núi.
Tông phái của Ngụy Lương gọi là Vạn Kiếm Quy Tông. Tên của tông phái này thật sự phải nói là vô cùng gọi người đến đánh, nhưng Ngụy Lương quá mạnh mẽ, không chỉ có chính hắn mạnh mẽ, còn có cả bảy đồ đệ là đại kiếm tiên sừng sững đứng đầu tại Tu Chân, cho nên càng làm cho cái tên tông phái vô cùng kiêu ngạo này được xem là danh xứng với thực.
Bảy đại kiếm tiên mỗi người chiếm một ngọn núi, như bảy ngôi sao vây quanh vầng trăng sáng, bình thường vẫn bảo vệ xung quanh ngọn núi chính của Ngụy Lương ở, giữa các đỉnh núi đều có cầu gỗ để qua lại.
Lúc Lâm Thu đặt chân lên cầu gỗ, thân ảnh Ngụy Lương cùng Liễu Thanh Âm đã biến mất vào ngọn núi đối diện rồi.
Đỉnh núi có gió lớn, cầu gỗ lắc lư thật lợi hại, hai bên trái phải chỉ có hai cái dây xích sắt thật dài để làm lan can vịn. Lâm Thu bước lên liền sợ muốn chết trân tại chỗ.
Tư chất tu hành của nguyên thân rất bình thường, mười lăm tuổi đạt Trúc Cơ, đợi hai năm sau cũng không thể cảm ứng kiếm ý, liền bị lấy đi hết tài nguyên tu luyện, toàn bộ cung cấp cho đệ đệ của nàng là Lâm Đông. Hiện tại tu vi Lâm Thu miễn cưỡng bò tới trung kỳ Trúc Cơ, nếu so sánh với người bình thường cũng chỉ là gân cốt mạnh mẽ hơn chút, khí lực lớn hơn chút, nhịn đói giỏi hơn một ít, nhưng nếu quẳng xuống cái vực núi sâu nhìn qua không thấy đáy này, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Động tác Lâm Thu vừa mới ra đã muốn lui lại: được rồi được rồi, không phải chỉ là một Đại sư huynh rời khỏi nội dung cốt truyện thôi sao ? Vì nam nhân mà mạo hiểm, không đáng.
Khi nàng quyết chí lui lại, chợt có một cơn gió từ dưới chân núi gào thét thổi lên trêи, cầu gỗ thật dài bỗng nhoáng lên thật kịch liệt, sau đó liền như rắn mà uốn mình điên cuồng lắc lư. Lâm Thu căn bản không có thời gian để làm ra bất kỳ phản ứng nào, chỉ cảm thấy chân vừa trợt một cái, trơ mắt nhìn tấm ván gỗ yếu ớt dưới chân lật lên chín mươi độ rồi té ngã. Nàng gắt gao nắm lấy dây xích bên cạnh cầu gỗ, mũi chân kẹt vào một khe hở trêи cầu, cả người xoay ngang giữa không trung, theo gió núi kịch liệt lắc lư cao thấp.
Trong óc Lâm Thu trống rỗng.
Ngã chết là cái tư vị gì, đại khái không có ai có thể rõ ràng hơn nàng. Mới sáng sớm hôm nay, cha mẹ ruột nàng mang theo đệ đệ vọt tới căn hộ nhỏ một phòng khách một phòng ngủ nàng vừa mới mua, ép nàng chuyển tên căn hộ cho đệ đệ kết hôn dùng. Nàng đương nhiên không đồng ý, mười năm trước khi phát hiện nàng bị ung thư giai đoạn đầu, bọn họ đuổi nàng ra khỏi nhà, để cho nàng tự sanh tự diệt. Nàng cùng cái nhà kia, sớm đã không còn bất luận quan hệ gì.
Những năm này may mắn bệnh tình vẫn không có chuyển biến xấu, nàng vất vả làm việc tích cóp được chút tiền, mua được cho mình cái ổ nhỏ, còn chưa ngủ được nóng ổ nữa thì cái gọi là “người nhà” liền nghe mùi tanh tìm tới cửa! Con đỉa hút máu cũng bất quá chỉ như thế!
Thấy thái độ nàng cứng rắn, không chịu chuyển tên căn hộ cho đệ đệ, cha ruột của nàng vậy mà quyết định vô cùng dứt khoát, đẩy nàng từ tầng ba mươi mấy xuống dưới.
Trong nháy mắt đó, Lâm Thu phát hiện con mắt người ta thật sự rất biết nói chuyện. Nàng nhìn thấy sắc mặt dữ tợn của người cha đó như nói cho nàng biết, ngồi mấy năm tù, đổi được một căn hộ trong thành phố cho con trai, thật quá đáng giá!
Nàng bị chết quá nhanh, không có cơ hội nói cho cái đám người lòng dạ hiểm độc này—— nàng chẳng qua mới thanh toán tiền đặt cọc, bọn họ có giỏi thì trả hết tiền nhà đi rồi lấy!
Hơn nữa, nàng đã dùng di động nãy giờ livestream lại toàn bộ quá trình. Người cha cố ý giết người, người mẹ chỉ biết khóc cùng phàn nàn, thằng con trai thì bị cha mẹ trọng nam khinh nữ cưng chiều thành phế vật…… Nửa đời sau, vận mệnh mấy người một nhà này chính là nằm trong Luyện Ngục, kéo dài hơi tàn!
Lâm Thu lúc ấy cố nén đau đớn do nội tạng bị nghiền nát kịch liệt, tại trêи mặt đọng lại một nụ cười tràn đầy ác ý.
Chưa từng nghĩ, tử vong vậy mà không phải là kết thúc. Đôi mắt khép lại, lại trợn mắt mở ra, nàng rõ ràng đã xuyên qua đến một quyển tiểu thuyết mà mình đã đọc, tay đỡ khăn hỉ cô dâu, ngồi trêи giường cưới, tiếp thu toàn bộ trí nhớ của nguyên thân Lâm Thu.
Hẳn là…… Ông trời ngại lần trước tư thế nàng ngã chết không đúng, muốn cho nàng ngã lại lần nữa ? !
Nhìn vực sâu phía dưới, Lâm Thu hít sâu một hơi, hai tay gắt gao nắm lấy dây xích sắt, càng nắm càng chặt.
Cơ thể dù sao cũng ở trung kỳ Trúc Cơ, ắt hẳn khả năng chịu đựng sẽ mạnh mẽ hơn người bình thường, chỉ cần kiên nhẫn một chút, gió sớm muộn gì cũng ngừng.
Lâm Thu triệt để ổn định tâm thần. Nàng nhắm mắt lại, kỹ càng cảm thụ được gió bên cạnh. Nàng nhất định sẽ không chết ở chỗ này, nàng nhất định sẽ sống tốt, nhất định sống càng tốt hơn với bất cứ ai khác.
Cuối cùng, gió thổi dần dần chậm lại. Lâm Thu thử chậm rãi nhấc thân thể……
Bỗng nhiên cái lưng áo bị xiết chặt, một lực lượng đang muốn tách rời nàng ra với cái dây xích sắt.
Lâm Thu càng nắm chặt hơn, xương ngón tay kéo căng ra ” Khanh khách” một tiếng.
” Buông tay. ” Trêи đỉnh đầu vang lên một thanh âm hơi vài phần bất đắc dĩ.
” Hử? ! ” Lâm Thu cố hết sức mà ngưỡng cổ nửa vòng, chỉ thấy Ngụy Lương đạp trêи gió, một tay nắm ở eo của nàng, một tay đặt sau lưng nàng.
Áo bào đỏ thẫm tung bay phất phơ trong gió núi, càng làm nổi bật thêm khuôn mặt trắng trẻo của hắn, hai phiến tóc mai càng thêm đen, nhan sắc càng xinh đẹp.
Thấy nàng vẫn không buông tay, Ngụy Lương giơ ống tay áo lên, một cánh tay thon dài xinh đẹp xẹt qua một đường cong lưu loát, chém vào dây xích sắt.
Dây xích sắt bị đứt ra vô cùng dứt khoát, cọng dây sắt thật dài lay động một vòng cung lớn rồi rơi xuống đáy vực sâu. Lâm Thu vẫn còn nắm lấy một đoạn dây xích ngắn ngủn, chìm vào trong lòng ngực của Ngụy Lương.
Hắn trở người nàng lại, mặt hướng về phía hắn.
” Như thế nào, một khắc cũng không thể rời xa ta được à? ” Mặt mũi của hắn vẫn thanh thanh lãnh lãnh, ngữ khí lại mang theo vài phần trêu tức.
Lâm Thu thở dài: ” Ta chỉ muốn đi xem Đại sư huynh đến cùng là chết chưa thôi. “
Khoé môi Ngụy Lương khẽ nhúc nhích, đang muốn nói chuyện, thấy Liễu Thanh Âm ngự kiếm theo gió rít mà đến.
Giờ phút này toàn bộ người của Lâm Thu đang dán vào trong ngực Ngụy Lương, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, mắt ửng đỏ, hai tay chăm chú nắm chặt một đoạn xích sắt bị đứt rời, đúng là phong tình đến mức khó nói lên lời—— vừa điềm đạm đáng yêu, lại xinh đẹp ngơ ngác.
Mặt Liễu Thanh Âm càng trợn mắt nhìn. Nàng ta khó có thể duy trì phong độ vốn có, lúc này quay người ngự kiếm mà đi.
Dưới ánh trăng, trong đáy mắt Ngụy Lương lướt qua một vòng vui vẻ lương bạc.
Hắn không đếm xỉa tới mà đạp gió đi, mang Lâm Thu đến Vân Hạc Phong của đại đệ tử Tần Vân Hề ở.
Chỗ ở của người tu chân không cần xa hoa, nhưng cần linh khí dồi dào.
Đi vào Vân Hạc Phong, Lâm Thu lập tức cảm giác sảng kɧօáϊ tinh thần, mỗi hơi thở ra đều có từng sợi linh khí nồng đậm mát lạnh thấm vào đáy lòng, rất hiển nhiên, tu hành tại cái nơi tốt như vầy, nhất định làm chơi ăn thật. So sánh với ở đây, ngọn núi mà Ngụy Lương ở có thể được cho là linh khí khô cằn.
Bảy đệ tử đại kiếm tiên của Vạn Kiếm Quy Tông cũng vô số đệ tử, mỗi lần có đại kiếm tiên kéo đệ tử đi ra bên ngoài cũng coi như đại tông môn số một số hai. Tần Vân Hề tỉnh lại, các đệ tử trong Vân Hạc Phong mỗi người đều rất vui mừng.
Nhìn thấy Ngụy Lương đi tới, các đệ tử cúi đầu chỉnh đốn trang phục, lui sang một bên nhượng đường.
” Kiếm quân. “
Ngụy Lương mang theo Lâm Thu bước vào động phủ của Tần Vân Hề.
Tần Vân Hề nằm trêи giường Hàn Ngọc, sắc mặt trắng bệch, con mắt nửa mở nửa khép. Chung quanh có ba người đang đứng thẳng, ngoại trừ Liễu Thanh Âm, còn có hai nam đệ tử xếp hạng thứ hai cùng thứ tư. Trong trận chiến Tiên Ma lần đó, bảy đại kiếm tiên cũng mất đi ba người, hôm nay chỉ còn lại ba người và một người chỉ còn nửa mạng.
” Sư tôn! ” Ba người cẩn thận tỉ mỉ l hành lễ, hơi thối lui mở đường.
Ngụy Lương đi đến gần, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trêи cao nhìn xuống Tần Vân Hề đang nằm trêи giường Hàn Ngọc.
Không biết tại sao, Lâm Thu cảm thấy tâm tư của hắn căn bản không để ở nơi đây, nhìn như đang nhìn vào Tần Vân Hề, kỳ thật ánh mắt căn bản không dừng trêи người hắn ta.
Lâm Thu lại cảm thấy có phần hào hứng muốn dò xét người bệnh này thật kỹ càng.
Tần Vân Hề vốn nên chết đi lại sống lại, đó là một chuyện xấu. Nàng rất chờ mong tất cả chuyện xấu nha.
Nguyên thần của Tần Vân Hề bị thương tổn nặng, tuy người đã tỉnh dậy, nhưng thần sắc thập phần ngốc trệ, con mắt khẽ chớp chớp mấy cái cũng khó khăn.
Nghe được động tĩnh, hắn cố hết sức chuyển ánh mắt về hướng Ngụy Lương cùng Lâm Thu.
Lâm Thu cảm thấy Tần Vân Hề giống như một cái máy vi tính vô cùng vô cùng vô cùng dỏm, từng động tác nhỏ bé nhất cũng tốn đến hơn mười giây.
Nhìn hắn, Lâm Thu cảm giác mình cũng biến thành dỏm luôn.
Ánh mắt Tần Vân Hề rốt cục rơi xuống trêи mặt Ngụy Lương.
Lâm Thu trông thấy, ánh mắt của hắn rất chậm rất chậm mà phát sinh biến hóa. Ánh mắt của hắn chậm rãi lóe lên, hình như có thiên ngôn vạn ngữ nói không nên lời. Hô hấp của hắn trở nên dồn dập dị thường, hơi thở vừa vội vừa nặng cùng thần sắc biến hoá chậm rãi đến quái dị kia dung hợp trêи người hắn.
” Đại sư huynh! Có phải huynh có lời gì muốn nói với sư tôn? Không nên gấp, huynh không nên gấp! ” Liễu Thanh Âm nhanh chóng tiến lên, đè vào uyển mạch của Tần Vân Hề, rót linh khí giúp hắn bình ổn tâm tình, ” Mấy tên đại ma đã bị tiêu diệt toàn bộ, huynh bây giờ chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng, tuyệt đối không cần nghĩ nhiều! “
Tần Vân Hề giãy dụa lấy đem ánh mắt chuyển đến trêи mặt Liễu Thanh Âm, trong mắt chậm rãi hiện lên vẻ thống khổ, vẻ đau xót, phảng phất còn cất giấu yêu thương thật sâu.
Lâm Thu không chút nào cảm thấy kỳ quái, nàng biết rõ tất cả nam nhân đều ưa thích Liễu Thanh Âm.
Phảng phất nhận ra Lâm Thu đang nhìn chăm chú, Đại sư huynh Tần Vân Hề chậm rãi chuyển động con mắt, nhìn thẳng nàng đang mặc hỉ bào đỏ thẫm.
Tim trong lòng ngực Lâm Thu đập mạnh một cú, bỗng nhiên cảm thấy một cổ ghét cay ghét đắng mãnh liệt đập vào mặt, nàng vội vàng không kịp chuẩn bị, vô ý thức lui sau hai bước.
Vẻ ác ý này như bóng với hình, chui vào thân thể của nàng! Cảm giác khó có thể nói được, giống như bị một cái truỳ băng đâm trúng vậy.
Lâm Thu kinh hãi không thôi, ngẩng đầu nhìn lên, thấy sắc mặt mọi người rất bình thường, căn bản không ai lưu ý đến dị trạng của nàng.
Lại một khắc nữa, nàng nghe được trong đầu truyền đến một tiếng tan vỡ ” oành” như nổ mạnh, trong thức hải Hỗn Độn bỗng nhiên bị quét sạch, trước mắt như mơ như thực, ” thấy” một đóa hoa sen còn đang khép cánh lẳng lặng lơ lửng trong thức hải vô biên.
Khi ý niệm chạm vào cái đóa hoa sen màu đen này, như là đề hồ quán đỉnh(*) , trong đầu Lâm Thu lại nảy ra thêm một số thứ có liên quan đến nó.
(*) Đề hồ quán đỉnh: Đề hồ rưới lên đỉnh đầu. Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt.
Vật này được gọi là Nghiệp Liên, nó vốn dĩ xuất phát từ huyết mạch thượng cổ. Trong dòng họ Lâm thị, mỗi một ngàn năm mới có thể xuất hiện một người thức tỉnh Nghiệp Liên. Một khi Nghiệp Liên thức tỉnh, liền cần liên tục hấp thu ác ý đến từ người khác.
Ác cùng tội, chính là dưỡng chất của Nghiệp Liên.
Nếu là Nghiệp Liên không được tẩm bổ đầy đủ, nó sẽ cắn trả chủ nhân, hút khô chủ nhân của nó.
Có chỗ xấu, tất nhiên cũng có chỗ tốt—— Nghiệp Liên mỗi lần nở rộ, tu vi của chủ nhân Nghiệp Liên sẽ đột nhiên tăng vọt. Khi tám cái cánh sen ở vòng ngoài có tám chữ phiến (片 – hình người nằm xoay nghiêng tay ôm chân gác) mở ra, liền có thể phóng ra sát chiêu tuyệt cường, giết chết cường giả ở kỳ Nguyên Anh chứ không chơi! Nghiệp Liên có tổng cộng năm tầng, khó có thể tưởng tượng được khi toàn bộ cánh sen mở ra sẽ khủng bố đến cỡ nào!
Tâm thần Lâm Thu rung động, thật lâu vẫn chưa có thể hoàn hồn.
Không biết qua bao lâu, nàng mới cố hết sức mà đem ý niệm lấy ra khỏi thức hải. Nàng trừng mắt nhìn Tần Vân Hề nằm trêи giường Hàn Ngọc, cảm giác trong lòng thật sự là một lời khó nói hết.
Cho nên người này phải ghét hận nàng đến bao nhiêu mới có thể kϊƈɦ hoạt được thiên phú trong huyết mạch của nàng?
Nàng vẫn không nhúc nhích, mắt đối mắt với Tần Vân Hề, trong thức hải, Nghiệp Liên chậm rãi mở rộng một cánh hoa, hoa nở một nửa, dừng lại.
Lâm Thu giương mắt lên, trừng mắt lần lượt nhìn mấy người ở đây một lần.
Thật đáng tiếc, ngoại trừ Tần Vân Hề, người khác đối với nàng đều không có ác ý lớn như vậy.
Lâm Thu rũ mắt xuống, hãi hùng khiếp vía—— vị nữ phũ trong nguyên tác chỉ sợ cũng đã thức tỉnh Nghiệp Liên, lúc này mới đi lên con đường điên cuồng tìm đường chết. Hoá ra, không chỉ có yêu không được hoá hận nha………
Nàng bình tĩnh tâm tình, lần nữa nhớ hết mọi thứ một lần, phát hiện nguyên thân cùng Đại sư huynh Tần Vân Hề căn bản không có bất luận đoạn nào xuất hiện cùng nhau.
Không nên có hận ý lớn như vậy chứ?
Lâm Thu nhíu mày, khóe môi hiện lên nụ cười xấu xa.
Nếu như vô duyên vô cớ lại tràn ngập cõi lòng là ác ý với nàng, vậy đừng trách nàng bắt được hắn liền nhiệt tình xén lông cừu nha!
Thanh âm Ngụy Lương nặng nề vang lên bên tai, như là tình nhân gì đó thì thầm mập mờ lưu luyến. Bờ môi lạnh lẽo như có như không xẹt qua vành tai của Lâm Thu, Lâm Thu trong lòng giật mình, cảm giác lỗ tai giống như để lại một vòng băng tuyết.
Ngụy Lương thẳng người lên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của Lâm Thu, thần sắc cùng ngữ khí khôi phục lại trong trẻo nhưng lạnh lùng, ôn nhu: ” Ta sẽ trở lại nhanh thôi. “
Lâm Thu bị cái thao tác kỳ lạ này của hắn làm cho đầu đầy sương mù.
Nàng mở to hai mắt, mờ mịt nhìn Ngụy Lương, lại nhìn Liễu Thanh Âm một chút.
Sau đó bừng tỉnh đại ngộ.
Cái này không phải là thủ pháp ngược tâm vô cùng máu chó xưa lắc xưa lơ rồi chứ ? Cố ý thân mật với nữ nhân khác ngay trước mặt Liễu Thanh Âm, mục đích đúng là lại để cho Liễu Thanh Âm hết hy vọng đối với hắn.
Cho nên nữ phụ chọc ai gây người nào cũng bị kéo vào vòng xoáy tình cảm của hai người bọn họ ? !
Ngụy Lương chân trước đi ra ngoài, Lâm Thu chân sau liền nhảy xuống giường, tiện tay đem hỉ bào mặc lên người, đuổi theo sau bóng lưng hai người, bước lên cái cầu gỗ vắt vẻo treo giữa hai ngọn núi.
Tông phái của Ngụy Lương gọi là Vạn Kiếm Quy Tông. Tên của tông phái này thật sự phải nói là vô cùng gọi người đến đánh, nhưng Ngụy Lương quá mạnh mẽ, không chỉ có chính hắn mạnh mẽ, còn có cả bảy đồ đệ là đại kiếm tiên sừng sững đứng đầu tại Tu Chân, cho nên càng làm cho cái tên tông phái vô cùng kiêu ngạo này được xem là danh xứng với thực.
Bảy đại kiếm tiên mỗi người chiếm một ngọn núi, như bảy ngôi sao vây quanh vầng trăng sáng, bình thường vẫn bảo vệ xung quanh ngọn núi chính của Ngụy Lương ở, giữa các đỉnh núi đều có cầu gỗ để qua lại.
Lúc Lâm Thu đặt chân lên cầu gỗ, thân ảnh Ngụy Lương cùng Liễu Thanh Âm đã biến mất vào ngọn núi đối diện rồi.
Đỉnh núi có gió lớn, cầu gỗ lắc lư thật lợi hại, hai bên trái phải chỉ có hai cái dây xích sắt thật dài để làm lan can vịn. Lâm Thu bước lên liền sợ muốn chết trân tại chỗ.
Tư chất tu hành của nguyên thân rất bình thường, mười lăm tuổi đạt Trúc Cơ, đợi hai năm sau cũng không thể cảm ứng kiếm ý, liền bị lấy đi hết tài nguyên tu luyện, toàn bộ cung cấp cho đệ đệ của nàng là Lâm Đông. Hiện tại tu vi Lâm Thu miễn cưỡng bò tới trung kỳ Trúc Cơ, nếu so sánh với người bình thường cũng chỉ là gân cốt mạnh mẽ hơn chút, khí lực lớn hơn chút, nhịn đói giỏi hơn một ít, nhưng nếu quẳng xuống cái vực núi sâu nhìn qua không thấy đáy này, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Động tác Lâm Thu vừa mới ra đã muốn lui lại: được rồi được rồi, không phải chỉ là một Đại sư huynh rời khỏi nội dung cốt truyện thôi sao ? Vì nam nhân mà mạo hiểm, không đáng.
Khi nàng quyết chí lui lại, chợt có một cơn gió từ dưới chân núi gào thét thổi lên trêи, cầu gỗ thật dài bỗng nhoáng lên thật kịch liệt, sau đó liền như rắn mà uốn mình điên cuồng lắc lư. Lâm Thu căn bản không có thời gian để làm ra bất kỳ phản ứng nào, chỉ cảm thấy chân vừa trợt một cái, trơ mắt nhìn tấm ván gỗ yếu ớt dưới chân lật lên chín mươi độ rồi té ngã. Nàng gắt gao nắm lấy dây xích bên cạnh cầu gỗ, mũi chân kẹt vào một khe hở trêи cầu, cả người xoay ngang giữa không trung, theo gió núi kịch liệt lắc lư cao thấp.
Trong óc Lâm Thu trống rỗng.
Ngã chết là cái tư vị gì, đại khái không có ai có thể rõ ràng hơn nàng. Mới sáng sớm hôm nay, cha mẹ ruột nàng mang theo đệ đệ vọt tới căn hộ nhỏ một phòng khách một phòng ngủ nàng vừa mới mua, ép nàng chuyển tên căn hộ cho đệ đệ kết hôn dùng. Nàng đương nhiên không đồng ý, mười năm trước khi phát hiện nàng bị ung thư giai đoạn đầu, bọn họ đuổi nàng ra khỏi nhà, để cho nàng tự sanh tự diệt. Nàng cùng cái nhà kia, sớm đã không còn bất luận quan hệ gì.
Những năm này may mắn bệnh tình vẫn không có chuyển biến xấu, nàng vất vả làm việc tích cóp được chút tiền, mua được cho mình cái ổ nhỏ, còn chưa ngủ được nóng ổ nữa thì cái gọi là “người nhà” liền nghe mùi tanh tìm tới cửa! Con đỉa hút máu cũng bất quá chỉ như thế!
Thấy thái độ nàng cứng rắn, không chịu chuyển tên căn hộ cho đệ đệ, cha ruột của nàng vậy mà quyết định vô cùng dứt khoát, đẩy nàng từ tầng ba mươi mấy xuống dưới.
Trong nháy mắt đó, Lâm Thu phát hiện con mắt người ta thật sự rất biết nói chuyện. Nàng nhìn thấy sắc mặt dữ tợn của người cha đó như nói cho nàng biết, ngồi mấy năm tù, đổi được một căn hộ trong thành phố cho con trai, thật quá đáng giá!
Nàng bị chết quá nhanh, không có cơ hội nói cho cái đám người lòng dạ hiểm độc này—— nàng chẳng qua mới thanh toán tiền đặt cọc, bọn họ có giỏi thì trả hết tiền nhà đi rồi lấy!
Hơn nữa, nàng đã dùng di động nãy giờ livestream lại toàn bộ quá trình. Người cha cố ý giết người, người mẹ chỉ biết khóc cùng phàn nàn, thằng con trai thì bị cha mẹ trọng nam khinh nữ cưng chiều thành phế vật…… Nửa đời sau, vận mệnh mấy người một nhà này chính là nằm trong Luyện Ngục, kéo dài hơi tàn!
Lâm Thu lúc ấy cố nén đau đớn do nội tạng bị nghiền nát kịch liệt, tại trêи mặt đọng lại một nụ cười tràn đầy ác ý.
Chưa từng nghĩ, tử vong vậy mà không phải là kết thúc. Đôi mắt khép lại, lại trợn mắt mở ra, nàng rõ ràng đã xuyên qua đến một quyển tiểu thuyết mà mình đã đọc, tay đỡ khăn hỉ cô dâu, ngồi trêи giường cưới, tiếp thu toàn bộ trí nhớ của nguyên thân Lâm Thu.
Hẳn là…… Ông trời ngại lần trước tư thế nàng ngã chết không đúng, muốn cho nàng ngã lại lần nữa ? !
Nhìn vực sâu phía dưới, Lâm Thu hít sâu một hơi, hai tay gắt gao nắm lấy dây xích sắt, càng nắm càng chặt.
Cơ thể dù sao cũng ở trung kỳ Trúc Cơ, ắt hẳn khả năng chịu đựng sẽ mạnh mẽ hơn người bình thường, chỉ cần kiên nhẫn một chút, gió sớm muộn gì cũng ngừng.
Lâm Thu triệt để ổn định tâm thần. Nàng nhắm mắt lại, kỹ càng cảm thụ được gió bên cạnh. Nàng nhất định sẽ không chết ở chỗ này, nàng nhất định sẽ sống tốt, nhất định sống càng tốt hơn với bất cứ ai khác.
Cuối cùng, gió thổi dần dần chậm lại. Lâm Thu thử chậm rãi nhấc thân thể……
Bỗng nhiên cái lưng áo bị xiết chặt, một lực lượng đang muốn tách rời nàng ra với cái dây xích sắt.
Lâm Thu càng nắm chặt hơn, xương ngón tay kéo căng ra ” Khanh khách” một tiếng.
” Buông tay. ” Trêи đỉnh đầu vang lên một thanh âm hơi vài phần bất đắc dĩ.
” Hử? ! ” Lâm Thu cố hết sức mà ngưỡng cổ nửa vòng, chỉ thấy Ngụy Lương đạp trêи gió, một tay nắm ở eo của nàng, một tay đặt sau lưng nàng.
Áo bào đỏ thẫm tung bay phất phơ trong gió núi, càng làm nổi bật thêm khuôn mặt trắng trẻo của hắn, hai phiến tóc mai càng thêm đen, nhan sắc càng xinh đẹp.
Thấy nàng vẫn không buông tay, Ngụy Lương giơ ống tay áo lên, một cánh tay thon dài xinh đẹp xẹt qua một đường cong lưu loát, chém vào dây xích sắt.
Dây xích sắt bị đứt ra vô cùng dứt khoát, cọng dây sắt thật dài lay động một vòng cung lớn rồi rơi xuống đáy vực sâu. Lâm Thu vẫn còn nắm lấy một đoạn dây xích ngắn ngủn, chìm vào trong lòng ngực của Ngụy Lương.
Hắn trở người nàng lại, mặt hướng về phía hắn.
” Như thế nào, một khắc cũng không thể rời xa ta được à? ” Mặt mũi của hắn vẫn thanh thanh lãnh lãnh, ngữ khí lại mang theo vài phần trêu tức.
Lâm Thu thở dài: ” Ta chỉ muốn đi xem Đại sư huynh đến cùng là chết chưa thôi. “
Khoé môi Ngụy Lương khẽ nhúc nhích, đang muốn nói chuyện, thấy Liễu Thanh Âm ngự kiếm theo gió rít mà đến.
Giờ phút này toàn bộ người của Lâm Thu đang dán vào trong ngực Ngụy Lương, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, mắt ửng đỏ, hai tay chăm chú nắm chặt một đoạn xích sắt bị đứt rời, đúng là phong tình đến mức khó nói lên lời—— vừa điềm đạm đáng yêu, lại xinh đẹp ngơ ngác.
Mặt Liễu Thanh Âm càng trợn mắt nhìn. Nàng ta khó có thể duy trì phong độ vốn có, lúc này quay người ngự kiếm mà đi.
Dưới ánh trăng, trong đáy mắt Ngụy Lương lướt qua một vòng vui vẻ lương bạc.
Hắn không đếm xỉa tới mà đạp gió đi, mang Lâm Thu đến Vân Hạc Phong của đại đệ tử Tần Vân Hề ở.
Chỗ ở của người tu chân không cần xa hoa, nhưng cần linh khí dồi dào.
Đi vào Vân Hạc Phong, Lâm Thu lập tức cảm giác sảng kɧօáϊ tinh thần, mỗi hơi thở ra đều có từng sợi linh khí nồng đậm mát lạnh thấm vào đáy lòng, rất hiển nhiên, tu hành tại cái nơi tốt như vầy, nhất định làm chơi ăn thật. So sánh với ở đây, ngọn núi mà Ngụy Lương ở có thể được cho là linh khí khô cằn.
Bảy đệ tử đại kiếm tiên của Vạn Kiếm Quy Tông cũng vô số đệ tử, mỗi lần có đại kiếm tiên kéo đệ tử đi ra bên ngoài cũng coi như đại tông môn số một số hai. Tần Vân Hề tỉnh lại, các đệ tử trong Vân Hạc Phong mỗi người đều rất vui mừng.
Nhìn thấy Ngụy Lương đi tới, các đệ tử cúi đầu chỉnh đốn trang phục, lui sang một bên nhượng đường.
” Kiếm quân. “
Ngụy Lương mang theo Lâm Thu bước vào động phủ của Tần Vân Hề.
Tần Vân Hề nằm trêи giường Hàn Ngọc, sắc mặt trắng bệch, con mắt nửa mở nửa khép. Chung quanh có ba người đang đứng thẳng, ngoại trừ Liễu Thanh Âm, còn có hai nam đệ tử xếp hạng thứ hai cùng thứ tư. Trong trận chiến Tiên Ma lần đó, bảy đại kiếm tiên cũng mất đi ba người, hôm nay chỉ còn lại ba người và một người chỉ còn nửa mạng.
” Sư tôn! ” Ba người cẩn thận tỉ mỉ l hành lễ, hơi thối lui mở đường.
Ngụy Lương đi đến gần, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trêи cao nhìn xuống Tần Vân Hề đang nằm trêи giường Hàn Ngọc.
Không biết tại sao, Lâm Thu cảm thấy tâm tư của hắn căn bản không để ở nơi đây, nhìn như đang nhìn vào Tần Vân Hề, kỳ thật ánh mắt căn bản không dừng trêи người hắn ta.
Lâm Thu lại cảm thấy có phần hào hứng muốn dò xét người bệnh này thật kỹ càng.
Tần Vân Hề vốn nên chết đi lại sống lại, đó là một chuyện xấu. Nàng rất chờ mong tất cả chuyện xấu nha.
Nguyên thần của Tần Vân Hề bị thương tổn nặng, tuy người đã tỉnh dậy, nhưng thần sắc thập phần ngốc trệ, con mắt khẽ chớp chớp mấy cái cũng khó khăn.
Nghe được động tĩnh, hắn cố hết sức chuyển ánh mắt về hướng Ngụy Lương cùng Lâm Thu.
Lâm Thu cảm thấy Tần Vân Hề giống như một cái máy vi tính vô cùng vô cùng vô cùng dỏm, từng động tác nhỏ bé nhất cũng tốn đến hơn mười giây.
Nhìn hắn, Lâm Thu cảm giác mình cũng biến thành dỏm luôn.
Ánh mắt Tần Vân Hề rốt cục rơi xuống trêи mặt Ngụy Lương.
Lâm Thu trông thấy, ánh mắt của hắn rất chậm rất chậm mà phát sinh biến hóa. Ánh mắt của hắn chậm rãi lóe lên, hình như có thiên ngôn vạn ngữ nói không nên lời. Hô hấp của hắn trở nên dồn dập dị thường, hơi thở vừa vội vừa nặng cùng thần sắc biến hoá chậm rãi đến quái dị kia dung hợp trêи người hắn.
” Đại sư huynh! Có phải huynh có lời gì muốn nói với sư tôn? Không nên gấp, huynh không nên gấp! ” Liễu Thanh Âm nhanh chóng tiến lên, đè vào uyển mạch của Tần Vân Hề, rót linh khí giúp hắn bình ổn tâm tình, ” Mấy tên đại ma đã bị tiêu diệt toàn bộ, huynh bây giờ chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng, tuyệt đối không cần nghĩ nhiều! “
Tần Vân Hề giãy dụa lấy đem ánh mắt chuyển đến trêи mặt Liễu Thanh Âm, trong mắt chậm rãi hiện lên vẻ thống khổ, vẻ đau xót, phảng phất còn cất giấu yêu thương thật sâu.
Lâm Thu không chút nào cảm thấy kỳ quái, nàng biết rõ tất cả nam nhân đều ưa thích Liễu Thanh Âm.
Phảng phất nhận ra Lâm Thu đang nhìn chăm chú, Đại sư huynh Tần Vân Hề chậm rãi chuyển động con mắt, nhìn thẳng nàng đang mặc hỉ bào đỏ thẫm.
Tim trong lòng ngực Lâm Thu đập mạnh một cú, bỗng nhiên cảm thấy một cổ ghét cay ghét đắng mãnh liệt đập vào mặt, nàng vội vàng không kịp chuẩn bị, vô ý thức lui sau hai bước.
Vẻ ác ý này như bóng với hình, chui vào thân thể của nàng! Cảm giác khó có thể nói được, giống như bị một cái truỳ băng đâm trúng vậy.
Lâm Thu kinh hãi không thôi, ngẩng đầu nhìn lên, thấy sắc mặt mọi người rất bình thường, căn bản không ai lưu ý đến dị trạng của nàng.
Lại một khắc nữa, nàng nghe được trong đầu truyền đến một tiếng tan vỡ ” oành” như nổ mạnh, trong thức hải Hỗn Độn bỗng nhiên bị quét sạch, trước mắt như mơ như thực, ” thấy” một đóa hoa sen còn đang khép cánh lẳng lặng lơ lửng trong thức hải vô biên.
Khi ý niệm chạm vào cái đóa hoa sen màu đen này, như là đề hồ quán đỉnh(*) , trong đầu Lâm Thu lại nảy ra thêm một số thứ có liên quan đến nó.
(*) Đề hồ quán đỉnh: Đề hồ rưới lên đỉnh đầu. Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt.
Vật này được gọi là Nghiệp Liên, nó vốn dĩ xuất phát từ huyết mạch thượng cổ. Trong dòng họ Lâm thị, mỗi một ngàn năm mới có thể xuất hiện một người thức tỉnh Nghiệp Liên. Một khi Nghiệp Liên thức tỉnh, liền cần liên tục hấp thu ác ý đến từ người khác.
Ác cùng tội, chính là dưỡng chất của Nghiệp Liên.
Nếu là Nghiệp Liên không được tẩm bổ đầy đủ, nó sẽ cắn trả chủ nhân, hút khô chủ nhân của nó.
Có chỗ xấu, tất nhiên cũng có chỗ tốt—— Nghiệp Liên mỗi lần nở rộ, tu vi của chủ nhân Nghiệp Liên sẽ đột nhiên tăng vọt. Khi tám cái cánh sen ở vòng ngoài có tám chữ phiến (片 – hình người nằm xoay nghiêng tay ôm chân gác) mở ra, liền có thể phóng ra sát chiêu tuyệt cường, giết chết cường giả ở kỳ Nguyên Anh chứ không chơi! Nghiệp Liên có tổng cộng năm tầng, khó có thể tưởng tượng được khi toàn bộ cánh sen mở ra sẽ khủng bố đến cỡ nào!
Tâm thần Lâm Thu rung động, thật lâu vẫn chưa có thể hoàn hồn.
Không biết qua bao lâu, nàng mới cố hết sức mà đem ý niệm lấy ra khỏi thức hải. Nàng trừng mắt nhìn Tần Vân Hề nằm trêи giường Hàn Ngọc, cảm giác trong lòng thật sự là một lời khó nói hết.
Cho nên người này phải ghét hận nàng đến bao nhiêu mới có thể kϊƈɦ hoạt được thiên phú trong huyết mạch của nàng?
Nàng vẫn không nhúc nhích, mắt đối mắt với Tần Vân Hề, trong thức hải, Nghiệp Liên chậm rãi mở rộng một cánh hoa, hoa nở một nửa, dừng lại.
Lâm Thu giương mắt lên, trừng mắt lần lượt nhìn mấy người ở đây một lần.
Thật đáng tiếc, ngoại trừ Tần Vân Hề, người khác đối với nàng đều không có ác ý lớn như vậy.
Lâm Thu rũ mắt xuống, hãi hùng khiếp vía—— vị nữ phũ trong nguyên tác chỉ sợ cũng đã thức tỉnh Nghiệp Liên, lúc này mới đi lên con đường điên cuồng tìm đường chết. Hoá ra, không chỉ có yêu không được hoá hận nha………
Nàng bình tĩnh tâm tình, lần nữa nhớ hết mọi thứ một lần, phát hiện nguyên thân cùng Đại sư huynh Tần Vân Hề căn bản không có bất luận đoạn nào xuất hiện cùng nhau.
Không nên có hận ý lớn như vậy chứ?
Lâm Thu nhíu mày, khóe môi hiện lên nụ cười xấu xa.
Nếu như vô duyên vô cớ lại tràn ngập cõi lòng là ác ý với nàng, vậy đừng trách nàng bắt được hắn liền nhiệt tình xén lông cừu nha!
Tác giả :
Thanh Hoa Nhiên