Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 204: Đại lão sắp hắc hóa (45)
Edit: Ư Ư
Hắn lại không nhịn được mà dặn dò
"Tô Yên bé nhỏ, mạng của người khác là mạng, nhưng cô cũng phải bảo vệ mình trước biết không? Biết cô tốt bụng ngoan ngoãn nhưng đừng..."
Hắn vừa nói được một nửa thì cửa phòng sách mở ra.
An Nguyên Phi nuốt nuốt nước bọt rồi cười hì hì, "Tôi đi trước nhé, dạo này bận ơi là bận."
Không nhịn được mà liếc liếc về phía cầu thang nhìn người nào đó.
Vội vàng biến mất không thấy bóng dáng.
Chỉ nghe thấy bùm một tiếng, cửa biệt thự bị đóng chặt.
Tô Yên chớp chớp mắt.
Lúc này Quyền Từ đã đi tới trước mặt cô.
Trong tay cầm cái túi màu lúc An Nguyên Phi mang tới.
Một đôi mắt đào hoa hơi hơi híp lại, khóe môi mang theo ý cười, vẫn đẹp trai như vậy.
Chỉ là... con ngươi đen nhánh tràn đầy gió bão.
Tô Yên cảm thấy lệ khí mà bình thường anh thu vào lại tràn ra, thậm chí còn nặng nề hơn lần đầu tiên gặp nhau.
Cô liếm liêm môi, duỗi tay túm túm ống tay áo của anh, "Anh làm sao vậy?"
Giọng nói mềm mại mang theo sự khó hiểu.
Tiểu Hoa nhìn bố dáng của ký chủ nhà mình.
Chậc chậc chậc.
Quyền Từ này trên người đầy lệ khí, nhìn từ xa đã làm người ta lắp bắp sợ hãi, không phải ký chủ chẳng chê tẹo nào sao?
Long Lị Lị kia ôn nhu săn sóc, giấu kỹ cái đuôi nhỏ của mình đi lại bị ký chủ bắt lấy, lại còn nói với người ta là phải bao dung hơn.
Quyền Từ nhìn bộ quần áo vàng nhạt cô đang mặc trên người.
Ừm, giống với ảnh chụp
Cho nên mấy tấm ảnh mờ ám kia được chụp sau khi quay xong?
Chỉ nghĩ vậy mà nội tâm anh đã không nhịn được mà quay cuồng.
Đặc biệt là nhìn đôi mắt trong suốt vô tội của cô lại càng làm anh trở nên tối tăm hơn.
Túi da trong tay rơi xuống bàn, bùm, hơn mười bức ảnh rơi tán loạn xuống đất.
Tô Yên nhìn thoáng qua,
Một người đàn ông đang kabedon một cô gái, tư thế mờ ám không biết đang nói gì.
Các góc độ, cô gái cúi đầu thẹn thùng, còn có cả ngẩng đầu.
Nếu không phải bởi vì nữ chính trong bức ảnh này là cô thì cô cũng cho rằng hai người trong ảnh đang hôn nhau.
Cô cảm thấy tò mò nên cầm lấy mấy bức ảnh kia lên nghiên cứu.
Đang định duỗi tay cầm lên nhìn kỹ thì một bàn tay mạnh mẽ đã nắm chặt lấy cổ tay cô kéo cô đứng dậy.
Quyền Từ híp mắt, ý cười bên khóe môi càng thêm lạnh lẽo, "Vui à?"
Ngữ khí trầm thấp quyến rũ, nếu không phải ánh mắt anh tràn đầy giận dữ thì có lẽ người ta đã cho rằng anh vẫn như ngày thường.
Tô Yên lắc lắc đầu, nghiêm túc giải thích, "Lúc ấy anh ta rất khó chịu. Ngực đau, em sợ nếu đẩy thì anh ta sẽ chết ở chỗ đó nên không động đậy."
Quyền Từ nhìn cô, im lặng.
Duỗi tay ôm người vào trong ngực cắn xuống.
Cô đau đớn nức nở một tiếng, muốn đẩy đẩy anh ra nhưng lại bị người ôm chặt hơn.
Tô Yên cho rằng cô đã giải thích rõ ràng như vậy rồi, chắc chắn người này sẽ hiểu.
Kết quả, môi răng chạm vào nhau, lại nghe thấy anh hỏi, "Nó là ai?"
Anh dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô.
Hắn lại không nhịn được mà dặn dò
"Tô Yên bé nhỏ, mạng của người khác là mạng, nhưng cô cũng phải bảo vệ mình trước biết không? Biết cô tốt bụng ngoan ngoãn nhưng đừng..."
Hắn vừa nói được một nửa thì cửa phòng sách mở ra.
An Nguyên Phi nuốt nuốt nước bọt rồi cười hì hì, "Tôi đi trước nhé, dạo này bận ơi là bận."
Không nhịn được mà liếc liếc về phía cầu thang nhìn người nào đó.
Vội vàng biến mất không thấy bóng dáng.
Chỉ nghe thấy bùm một tiếng, cửa biệt thự bị đóng chặt.
Tô Yên chớp chớp mắt.
Lúc này Quyền Từ đã đi tới trước mặt cô.
Trong tay cầm cái túi màu lúc An Nguyên Phi mang tới.
Một đôi mắt đào hoa hơi hơi híp lại, khóe môi mang theo ý cười, vẫn đẹp trai như vậy.
Chỉ là... con ngươi đen nhánh tràn đầy gió bão.
Tô Yên cảm thấy lệ khí mà bình thường anh thu vào lại tràn ra, thậm chí còn nặng nề hơn lần đầu tiên gặp nhau.
Cô liếm liêm môi, duỗi tay túm túm ống tay áo của anh, "Anh làm sao vậy?"
Giọng nói mềm mại mang theo sự khó hiểu.
Tiểu Hoa nhìn bố dáng của ký chủ nhà mình.
Chậc chậc chậc.
Quyền Từ này trên người đầy lệ khí, nhìn từ xa đã làm người ta lắp bắp sợ hãi, không phải ký chủ chẳng chê tẹo nào sao?
Long Lị Lị kia ôn nhu săn sóc, giấu kỹ cái đuôi nhỏ của mình đi lại bị ký chủ bắt lấy, lại còn nói với người ta là phải bao dung hơn.
Quyền Từ nhìn bộ quần áo vàng nhạt cô đang mặc trên người.
Ừm, giống với ảnh chụp
Cho nên mấy tấm ảnh mờ ám kia được chụp sau khi quay xong?
Chỉ nghĩ vậy mà nội tâm anh đã không nhịn được mà quay cuồng.
Đặc biệt là nhìn đôi mắt trong suốt vô tội của cô lại càng làm anh trở nên tối tăm hơn.
Túi da trong tay rơi xuống bàn, bùm, hơn mười bức ảnh rơi tán loạn xuống đất.
Tô Yên nhìn thoáng qua,
Một người đàn ông đang kabedon một cô gái, tư thế mờ ám không biết đang nói gì.
Các góc độ, cô gái cúi đầu thẹn thùng, còn có cả ngẩng đầu.
Nếu không phải bởi vì nữ chính trong bức ảnh này là cô thì cô cũng cho rằng hai người trong ảnh đang hôn nhau.
Cô cảm thấy tò mò nên cầm lấy mấy bức ảnh kia lên nghiên cứu.
Đang định duỗi tay cầm lên nhìn kỹ thì một bàn tay mạnh mẽ đã nắm chặt lấy cổ tay cô kéo cô đứng dậy.
Quyền Từ híp mắt, ý cười bên khóe môi càng thêm lạnh lẽo, "Vui à?"
Ngữ khí trầm thấp quyến rũ, nếu không phải ánh mắt anh tràn đầy giận dữ thì có lẽ người ta đã cho rằng anh vẫn như ngày thường.
Tô Yên lắc lắc đầu, nghiêm túc giải thích, "Lúc ấy anh ta rất khó chịu. Ngực đau, em sợ nếu đẩy thì anh ta sẽ chết ở chỗ đó nên không động đậy."
Quyền Từ nhìn cô, im lặng.
Duỗi tay ôm người vào trong ngực cắn xuống.
Cô đau đớn nức nở một tiếng, muốn đẩy đẩy anh ra nhưng lại bị người ôm chặt hơn.
Tô Yên cho rằng cô đã giải thích rõ ràng như vậy rồi, chắc chắn người này sẽ hiểu.
Kết quả, môi răng chạm vào nhau, lại nghe thấy anh hỏi, "Nó là ai?"
Anh dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô.
Tác giả :
Tần Nguyên