Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại!!!
Chương 96: Đến rồi
Mạc Chi Tuyệt cúi đầu nhìn mấy lão già bàn luận mà buồn ngủ. Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có chừng này, vậy mà lúc nào cũng đến làm phiền thời gian ngọt ngào của hắn. Nhìn bọn họ cãi nhau còn không bằng ra đánh một trận với dị thú.
- Theo ta thì hiện tại nên tấn công trước, đằng nào chờ đợi một cách bị động thế này sẽ gặp bất lợi.
- Không được, cứ xông lên chẳng suy nghĩ sẽ tạo cho địch nắm bắt bản thân mà thôi.
- Nhưng cả hai cứ im ỉm thế này, ngươi nghĩ được chả lẽ bọn chúng không nghĩ được.
- Thế nếu lỡ xông lên rồi mắc bẫy thì sao?
Như cũ, sau khi cãi nhau chán chê lại quay đầu nhìn lên Mạc Chi Tuyệt đang ở vị trí cao tìm sự đồng ý. Hắn hiện tại áp suất đang giảm mạnh, chứng tỏ độ tức giận đã tăng cao.
Mạc Chi Tuyệt xoa bóp đầu, lạnh lùng nhìn xuống.
- Trước mắt theo dõi đi đã, tăng cường phòng thủ lẫn tập luyện.
Thấy còn có người muốn cãi vã, Mạc Chi Tuyệt liền nheo mắt nhìn chằm chằm, tay tụ sức mạnh. Ngay lập tức không ai dám hó hé nữa.
Đột nhiên từ bên ngoài một người vội vã chạy vào, không kịp chào hỏi gì đã nhanh chóng báo cáo.
- Chủ nhân! Không biết từ chỗ nào mà vô số dị thú đang xông đến!!!
Nghe được tin này tất cả đều trở nên xôn xao, cãi vã, Mạc Chi Tuyệt im lặng ngồi trên ghế, sắc mặt trầm trầm, hắn nheo mắt nghĩ ngợi trong giây lát sau đó đứng dậy.
Mọi người lập tức im bặt chờ lệnh.
- Cứ theo kế hoạch cũ mà làm, ỨNG CHIẾN!
Hai chữ cuối hắn nói một cách dõng dạc, đủ sức nặng khiến người ta phải phục tùng. Đồng loạt đều phải gật đầu, tất cả những người ban nãy lớn miệng đành không cam lòng mà nín lại.
Mạc Chi Tuyệt bước xuống, theo kẻ vừa vào báo tin. Tay hắn phất phất ra hiệu, không còn cách nào khác, mấy lão già đều bị một người bé hơn điều khiển.
...
Mạc Thiên lại nằm mơ, lần này hình ảnh không còn mờ mờ ảo ảo nữa, chân thật hơn rất nhiều. Cậu nhìn thấy bản thân đang chiến đâu, tuy không rõ chiến đấu với cái gì. Bên cạnh là một thanh niên cao hơn Mạc Thiên một cái đầu. Vẫn như cũ không thấy được đó là ai, ấy nhưng cậu mơ hồ cảm thấy hết sức quen thuộc.
Cậu nhìn thấy Mạc Thành Minh, không rõ tại sao bản thân lại biết được tên nhưng đây là ba của cậu ở kiếp này. Mạc Thiên lại thấy Cao Lãng, hoá ra y chẳng nói bừa, đúng là không phải thân thiết nhưng cũng đã từng quen.
Khung cảnh biến đổi một cách méo mó, một nam nhân đang lặng đứng đó nhìn về xa xăm. Ngũ quan nhợt nhạt nhưng không khó nhận ra, đấy là Niêm Quan. Vậy ra bản thân từng quen người này ư?
[Hệ thống tiến hành phục hồi ký ức cho ký chủ.
Tiến độ 50%]
Hệ thống? Đã là lần thứ hai Mạc Thiên nghe thấy lời này. Rồi còn ký chủ nữa, rốt cuộc bản thân đã quên đi cái gì cơ chứ?
Mạc Thiên cố gắng mở miệng, thế nhưng mỗi lần ý thứ định phản kháng thì lại có một thứ vô hình chặn lại. Cậu thấy thật lạ lùng cũng thật khó chịu. Cái cơ thể này rõ ràng mang một bí mật nào đó nhưng ngăn cản cậu khám phá ra.
Tỉnh lại từ trong vô thức, Mạc Thiên ngồi bật dậy. Ký ức trong đầu rất rối loạn, tựa hồ nhớ ra lại như không nhớ cái gì. Những người mà cậu tiếp xúc ít nhiều gì cũng biết một chút. Cái này chắc chắn không phải nguyên chủ mất ký ức mà chính là cậu. Đúng vậy, Mạc Thiên mới là người bị cướp đi ký ức.
Cái này chứng tỏ cái gì, chứng tỏ rằng thực ra vốn dĩ cậu đã xuyên vào đây từ lâu, vì một cố sự nào đó mà quên mất mình là ai.
Thật đau đầu mà.
Nói mới nhớ hình như hôm nay hơi yên tĩnh thì phải. Bình thường cũng im nhưng không hoàn toàn thế này. Chả lẽ xảy ra chuyện gì?
Mạc Thiên nhíu mày mở cửa sổ phòng ra, bên dưới lác đác vài người. Cậu phóng tầm mắt về nơi xa, cảm thấy có gì đó sai sai nhưng không rõ sai chỗ nào.
Cậu đi ra khỏi phòng của mình, tìm đến chỗ đọc sách hôm qua. Dọc đường đi lại càng ít người hơn. Đúng rồi, hình như mấy tên canh cửa đều bị giảm xuống một nửa.
Thấy Nhan Đình đang đứng đó nói chuyện, sắc mặt nghiêm túc. Mạc Thiên liền đi tới, Nhan Đình thấy cậu liền gật đầu chào, nói nhanh với người kia sau đó quay đầu.
- Xảy ra chuyện gì phải không?
Mạc Thiên vào thẳng vấn đề, ban nãy sắc mặt Nhan Đình cũng khá nghiêm nghị.
- Đúng vậy, trận chiến bắt đầu rồi.
Nhan Đình không để cho Mạc Thiên kịp chuẩn bị tâm lý, đã bình tĩnh nói ra vấn đề động trời. Mạc Thiên sửng sốt hồi lâu, cậu chỉ mới ngủ một giấc mà tỉnh lại đã không thể theo kịp thời đại.
- Thế Diệp Thần...?
- Đã sớm xuất phát.
Trong lúc bản thân không hay biết gì, hắn lại đi tiếp nhận sự nguy hiểm sao?
Nhìn Mạc Thiên lo lắng như vậy, Nhan Đình liền mở lời an ủi.
- Người đừng lo lắng, chủ nhân sẽ không sao.
Tuy nói thế, cậu cũng biết là hắn rất mạnh, thế nhưng người mà mình thích đối đầu thử thách thì nào có ai yên tâm bao giờ.
Thế nhưng cũng chẳng được gì, nếu cậu cứ không lý trí đuổi theo thì chỉ tổ gây thêm rắc rối. Mạc Thiên tự biết lượng sức mình, năng lực chưa đến đâu, có khi chưa kịp gặp Diệp Thần đã bị giết chết rồi ấy chứ. Ấy mà vẫn lo quá!
- Đại nhân, có việc.
Một người áo đen chạy đến báo cáo, Nhan Đình nhíu mày chăm chú rồi cũng bị lôi đi rồi, Mạc Thiên vẫy tay tạm biệt đứng đó, thật quá vô dụng khi không làm được gì.
Cậu chợt nhớ đến dị năng của mình, nếu bản thân mất trí nhớ, vậy chứng tỏ cũng từng tu luyện rồi. Cậu đi vào phòng sách tìm kiếm mấy cuốn liên quan đến tự tập. Liên tiếp mấy cuốn liền, đều chỉ nói chung chung.
Mạc Thiên nhắm mắt, nếu mất trí thì ít nhất cơ thể vẫn còn ghi nhớ, biết đâu lại thực sự tạo ra kỳ tích.
Dựa vào những gì Mạc Chi Tuyệt từng chỉ, Mạc Thiên bình tâm, cơn lốc nho nhỏ hiện lên giữa bàn tay. Cậu hết sức cẩn thận điều khiển nó, chỉ sợ mất khống chế như trước.
Hình như được rồi?
Mạc Thiên tự hỏi, tay tăng chút sức mạnh, cơn lốc cũng lập tức phóng lớn. Giảm chút đi thì nó cũng theo đó mà thu nhỏ. Cậu cứ lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng cũng nắm bắt được điểm mấu chốt. Quả thật không khó như từng nghĩ. May mà đầu không bị đau.
Thế là Mạc Thiên lập tức thử các kỹ năng khác nữa, mồ hôi túa ra đầy đầu khi phải cố gắng tập trung, tuy nhiên có vẻ cơ thể này không hoàn toàn quên đi, vậy nên cũng chưa mấy khó khăn.
Thành thạo cắt rơi một cành lá nhỏ bên ngoài cửa sổ, Mạc Thiên cao hứng. Nếu cố gắng thêm nữa biết đâu sẽ thành có ích cho Diệp Thần.
Mạc Thiên lau sạch mồ hôi của mình, tiếp tục thử thách cực hạn của bản thân. Cậu thần kỳ phát hiện ra rằng năng lực trong người khá cao, chả rõ hiện tại đang ở cấp mấy nhưng rất ổn định.
***
Chắc cũng gần đến chặng cuối của truyện rồi, cảm ơn mọi người vẫn còn đón đọc nhé.
- Theo ta thì hiện tại nên tấn công trước, đằng nào chờ đợi một cách bị động thế này sẽ gặp bất lợi.
- Không được, cứ xông lên chẳng suy nghĩ sẽ tạo cho địch nắm bắt bản thân mà thôi.
- Nhưng cả hai cứ im ỉm thế này, ngươi nghĩ được chả lẽ bọn chúng không nghĩ được.
- Thế nếu lỡ xông lên rồi mắc bẫy thì sao?
Như cũ, sau khi cãi nhau chán chê lại quay đầu nhìn lên Mạc Chi Tuyệt đang ở vị trí cao tìm sự đồng ý. Hắn hiện tại áp suất đang giảm mạnh, chứng tỏ độ tức giận đã tăng cao.
Mạc Chi Tuyệt xoa bóp đầu, lạnh lùng nhìn xuống.
- Trước mắt theo dõi đi đã, tăng cường phòng thủ lẫn tập luyện.
Thấy còn có người muốn cãi vã, Mạc Chi Tuyệt liền nheo mắt nhìn chằm chằm, tay tụ sức mạnh. Ngay lập tức không ai dám hó hé nữa.
Đột nhiên từ bên ngoài một người vội vã chạy vào, không kịp chào hỏi gì đã nhanh chóng báo cáo.
- Chủ nhân! Không biết từ chỗ nào mà vô số dị thú đang xông đến!!!
Nghe được tin này tất cả đều trở nên xôn xao, cãi vã, Mạc Chi Tuyệt im lặng ngồi trên ghế, sắc mặt trầm trầm, hắn nheo mắt nghĩ ngợi trong giây lát sau đó đứng dậy.
Mọi người lập tức im bặt chờ lệnh.
- Cứ theo kế hoạch cũ mà làm, ỨNG CHIẾN!
Hai chữ cuối hắn nói một cách dõng dạc, đủ sức nặng khiến người ta phải phục tùng. Đồng loạt đều phải gật đầu, tất cả những người ban nãy lớn miệng đành không cam lòng mà nín lại.
Mạc Chi Tuyệt bước xuống, theo kẻ vừa vào báo tin. Tay hắn phất phất ra hiệu, không còn cách nào khác, mấy lão già đều bị một người bé hơn điều khiển.
...
Mạc Thiên lại nằm mơ, lần này hình ảnh không còn mờ mờ ảo ảo nữa, chân thật hơn rất nhiều. Cậu nhìn thấy bản thân đang chiến đâu, tuy không rõ chiến đấu với cái gì. Bên cạnh là một thanh niên cao hơn Mạc Thiên một cái đầu. Vẫn như cũ không thấy được đó là ai, ấy nhưng cậu mơ hồ cảm thấy hết sức quen thuộc.
Cậu nhìn thấy Mạc Thành Minh, không rõ tại sao bản thân lại biết được tên nhưng đây là ba của cậu ở kiếp này. Mạc Thiên lại thấy Cao Lãng, hoá ra y chẳng nói bừa, đúng là không phải thân thiết nhưng cũng đã từng quen.
Khung cảnh biến đổi một cách méo mó, một nam nhân đang lặng đứng đó nhìn về xa xăm. Ngũ quan nhợt nhạt nhưng không khó nhận ra, đấy là Niêm Quan. Vậy ra bản thân từng quen người này ư?
[Hệ thống tiến hành phục hồi ký ức cho ký chủ.
Tiến độ 50%]
Hệ thống? Đã là lần thứ hai Mạc Thiên nghe thấy lời này. Rồi còn ký chủ nữa, rốt cuộc bản thân đã quên đi cái gì cơ chứ?
Mạc Thiên cố gắng mở miệng, thế nhưng mỗi lần ý thứ định phản kháng thì lại có một thứ vô hình chặn lại. Cậu thấy thật lạ lùng cũng thật khó chịu. Cái cơ thể này rõ ràng mang một bí mật nào đó nhưng ngăn cản cậu khám phá ra.
Tỉnh lại từ trong vô thức, Mạc Thiên ngồi bật dậy. Ký ức trong đầu rất rối loạn, tựa hồ nhớ ra lại như không nhớ cái gì. Những người mà cậu tiếp xúc ít nhiều gì cũng biết một chút. Cái này chắc chắn không phải nguyên chủ mất ký ức mà chính là cậu. Đúng vậy, Mạc Thiên mới là người bị cướp đi ký ức.
Cái này chứng tỏ cái gì, chứng tỏ rằng thực ra vốn dĩ cậu đã xuyên vào đây từ lâu, vì một cố sự nào đó mà quên mất mình là ai.
Thật đau đầu mà.
Nói mới nhớ hình như hôm nay hơi yên tĩnh thì phải. Bình thường cũng im nhưng không hoàn toàn thế này. Chả lẽ xảy ra chuyện gì?
Mạc Thiên nhíu mày mở cửa sổ phòng ra, bên dưới lác đác vài người. Cậu phóng tầm mắt về nơi xa, cảm thấy có gì đó sai sai nhưng không rõ sai chỗ nào.
Cậu đi ra khỏi phòng của mình, tìm đến chỗ đọc sách hôm qua. Dọc đường đi lại càng ít người hơn. Đúng rồi, hình như mấy tên canh cửa đều bị giảm xuống một nửa.
Thấy Nhan Đình đang đứng đó nói chuyện, sắc mặt nghiêm túc. Mạc Thiên liền đi tới, Nhan Đình thấy cậu liền gật đầu chào, nói nhanh với người kia sau đó quay đầu.
- Xảy ra chuyện gì phải không?
Mạc Thiên vào thẳng vấn đề, ban nãy sắc mặt Nhan Đình cũng khá nghiêm nghị.
- Đúng vậy, trận chiến bắt đầu rồi.
Nhan Đình không để cho Mạc Thiên kịp chuẩn bị tâm lý, đã bình tĩnh nói ra vấn đề động trời. Mạc Thiên sửng sốt hồi lâu, cậu chỉ mới ngủ một giấc mà tỉnh lại đã không thể theo kịp thời đại.
- Thế Diệp Thần...?
- Đã sớm xuất phát.
Trong lúc bản thân không hay biết gì, hắn lại đi tiếp nhận sự nguy hiểm sao?
Nhìn Mạc Thiên lo lắng như vậy, Nhan Đình liền mở lời an ủi.
- Người đừng lo lắng, chủ nhân sẽ không sao.
Tuy nói thế, cậu cũng biết là hắn rất mạnh, thế nhưng người mà mình thích đối đầu thử thách thì nào có ai yên tâm bao giờ.
Thế nhưng cũng chẳng được gì, nếu cậu cứ không lý trí đuổi theo thì chỉ tổ gây thêm rắc rối. Mạc Thiên tự biết lượng sức mình, năng lực chưa đến đâu, có khi chưa kịp gặp Diệp Thần đã bị giết chết rồi ấy chứ. Ấy mà vẫn lo quá!
- Đại nhân, có việc.
Một người áo đen chạy đến báo cáo, Nhan Đình nhíu mày chăm chú rồi cũng bị lôi đi rồi, Mạc Thiên vẫy tay tạm biệt đứng đó, thật quá vô dụng khi không làm được gì.
Cậu chợt nhớ đến dị năng của mình, nếu bản thân mất trí nhớ, vậy chứng tỏ cũng từng tu luyện rồi. Cậu đi vào phòng sách tìm kiếm mấy cuốn liên quan đến tự tập. Liên tiếp mấy cuốn liền, đều chỉ nói chung chung.
Mạc Thiên nhắm mắt, nếu mất trí thì ít nhất cơ thể vẫn còn ghi nhớ, biết đâu lại thực sự tạo ra kỳ tích.
Dựa vào những gì Mạc Chi Tuyệt từng chỉ, Mạc Thiên bình tâm, cơn lốc nho nhỏ hiện lên giữa bàn tay. Cậu hết sức cẩn thận điều khiển nó, chỉ sợ mất khống chế như trước.
Hình như được rồi?
Mạc Thiên tự hỏi, tay tăng chút sức mạnh, cơn lốc cũng lập tức phóng lớn. Giảm chút đi thì nó cũng theo đó mà thu nhỏ. Cậu cứ lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng cũng nắm bắt được điểm mấu chốt. Quả thật không khó như từng nghĩ. May mà đầu không bị đau.
Thế là Mạc Thiên lập tức thử các kỹ năng khác nữa, mồ hôi túa ra đầy đầu khi phải cố gắng tập trung, tuy nhiên có vẻ cơ thể này không hoàn toàn quên đi, vậy nên cũng chưa mấy khó khăn.
Thành thạo cắt rơi một cành lá nhỏ bên ngoài cửa sổ, Mạc Thiên cao hứng. Nếu cố gắng thêm nữa biết đâu sẽ thành có ích cho Diệp Thần.
Mạc Thiên lau sạch mồ hôi của mình, tiếp tục thử thách cực hạn của bản thân. Cậu thần kỳ phát hiện ra rằng năng lực trong người khá cao, chả rõ hiện tại đang ở cấp mấy nhưng rất ổn định.
***
Chắc cũng gần đến chặng cuối của truyện rồi, cảm ơn mọi người vẫn còn đón đọc nhé.
Tác giả :
Hạ Vũ