Nam Chính Là Quỷ Ngọc
Chương 2
“Nói cách khác, ngài là yêu quái có thể mang đến vận may, tổ tiên của tôi bắt ngài lại rồi phong ấn ngài trong ngọc bội để gia tăng tài lộc? Bởi vì tôi vô tình làm vỡ ngọc bội nên ngài mới có thể thoát ra ngoài?” Nguyễn Vân Sênh cẩn thận lặp lại một lần những tin tức mà người đàn ông này vừa nói.
Buổi sáng, Nguyễn Vân Sênh bị tiếng đồng hồ báo thức đánh thức, cô ngồi dậy. Túy Ngọc vẫn đang xem TV, xem một đàn voi đang uống nước trong chương trình thế giới động vật, chiếc vòi dài của chúng lúc ẩn lúc hiện.
“Túy Ngọc đại nhân, ngài có muốn ăn chút gì không? Bây giờ tôi nấu cho ngài?”Cô luôn cảm thấy một người linh thiêng như Dịch: Nguyễn Uyên*Tịnh Không: Hòa Thượng Ân Sư – Tịnh Không Pháp Sư. Xem thêm chi tiết về Ngài tại đây: LINKTịnh Không*Nhìn người đàn ông bình tĩnh và hờ hững như vậy, Nguyễn Vân Sênh không biết phải nói gì, cô muốn lấy lòng anh hoặc là dùng hết khả năng bồi thường cho anh nhưng lại không biết phải làm sao. Im lặng hồi lâu, cuối cùng cô vẫn nói: “Hay là ngài xem TV nhé?”“Túy Ngọc đại nhân, ngài có muốn ăn chút gì không? Bây giờ tôi nấu cho ngài?” không nên tồn tại trên thế giới này, ở bên cạnh anh khiến cô không được thoải mái tự nhiên. Hơn nữa lúc phát hiện anh còn bị đời tổ tiên nào đó của cô phong ấn trong ngọc bội, trong lòng cô bỗng chốc càng thêm cảm giác tội lỗi và sợ hãi. Chẳng lẽ bây giờ anh chuẩn bị báo thù ư?
không nên tồn tại trên thế giới này, ở bên cạnh anh khiến cô không được thoải mái tự nhiên. Hơn nữa lúc phát hiện anh còn bị đời tổ tiên nào đó của cô phong ấn trong ngọc bội, trong lòng cô bỗng chốc càng thêm cảm giác tội lỗi và sợ hãi. Chẳng lẽ bây giờ anh chuẩn bị báo thù ư?
“Đây là cái gì?” Anh chủ động hỏi làm Nguyễn Vân Sênh được thương mà lo sợ, lắp bắp trả lời: “Là một… con voi.”Có được câu trả lời, Túy Ngọc lại quay đầu nhìn màn hình đang phát sáng mà không chớp mắt.Nguyễn Vân Sênh nhìn mái tóc dài như tua ngọc và bộ đồ màu trắng bay phấp phới đầy phiền phức của Túy Ngọc, lại nhìn chương trình trên TV mà mọi người đang cười hết sẩy, trong đầu lại có chút cảm giác khó hiểu.*Tịnh Không: Hòa Thượng Ân Sư – Tịnh Không Pháp Sư. Xem thêm chi tiết về Ngài tại đây: “Tôi không thể ăn.”“Tôi nên xưng hô với ngài thế nào đây?”LINK
Nửa đêm, Nguyễn Vân Sênh đột nhiên tỉnh lại, cô vô thức liếc mắt nhìn về phía sô pha. Túy Ngọc vẫn đang xem TV, nhưng TV đã chuyển sang kênh khác, đang chiếu một bộ phim truyền hình cũ thường chiếu lại vào các dịp lễ tết. Nghe tiếng khóc xé lòng của nữ chính và nhìn thấy khuôn mặt tinh tế của Túy Ngọc càng ngày càng mờ ảo trong ánh đèn mờ tối, Nguyễn Vân Sênh lại từ từ ngủ thiếp đi.
“Túy Ngọc.”
LINK“Túy Ngọc.”“Tôi không thể làm hại cô, với lại bây giờ tôi rất yếu, không thể rời xa cô.” Người đàn ông bình tĩnh nói như thể anh đã nhìn thấu suy nghĩ của Nguyễn Vân Sênh.
Buổi sáng, Nguyễn Vân Sênh bị tiếng đồng hồ báo thức đánh thức, cô ngồi dậy. Túy Ngọc vẫn đang xem TV, xem một đàn voi đang uống nước trong chương trình thế giới động vật, chiếc vòi dài của chúng lúc ẩn lúc hiện.
Tịnh Không*
“Nói cách khác, ngài là yêu quái có thể mang đến vận may, tổ tiên của tôi bắt ngài lại rồi phong ấn ngài trong ngọc bội để gia tăng tài lộc? Bởi vì tôi vô tình làm vỡ ngọc bội nên ngài mới có thể thoát ra ngoài?” Nguyễn Vân Sênh cẩn thận lặp lại một lần những tin tức mà người đàn ông này vừa nói.
Nhìn người đàn ông bình tĩnh và hờ hững như vậy, Nguyễn Vân Sênh không biết phải nói gì, cô muốn lấy lòng anh hoặc là dùng hết khả năng bồi thường cho anh nhưng lại không biết phải làm sao. Im lặng hồi lâu, cuối cùng cô vẫn nói: “Hay là ngài xem TV nhé?”Hết chương 02!Nguyễn Vân Sênh là một cô gái mềm lòng và tốt tính, bây giờ cô còn không dám ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt vì cảm thấy mình có lỗi với người ta.
“Nói cách khác, ngài là yêu quái có thể mang đến vận may, tổ tiên của tôi bắt ngài lại rồi phong ấn ngài trong ngọc bội để gia tăng tài lộc? Bởi vì tôi vô tình làm vỡ ngọc bội nên ngài mới có thể thoát ra ngoài?” Nguyễn Vân Sênh cẩn thận lặp lại một lần những tin tức mà người đàn ông này vừa nói.
Cô luôn cảm thấy một người linh thiêng như Tịnh Không* không nên tồn tại trên thế giới này, ở bên cạnh anh khiến cô không được thoải mái tự nhiên. Hơn nữa lúc phát hiện anh còn bị đời tổ tiên nào đó của cô phong ấn trong ngọc bội, trong lòng cô bỗng chốc càng thêm cảm giác tội lỗi và sợ hãi. Chẳng lẽ bây giờ anh chuẩn bị báo thù ư?“Tôi nên xưng hô với ngài thế nào đây?”
–
Beta: Trỏ, Maria
“Túy Ngọc.”
“Không ngủ.”
“Túy Ngọc đại nhân, ngài có muốn ăn chút gì không? Bây giờ tôi nấu cho ngài?”
“Không cần.”
Beta: Trỏ, Maria“Túy Ngọc đại nhân, ngài có muốn ăn chút gì không? Bây giờ tôi nấu cho ngài?”
–
“Tôi không thể ăn.”
Có được câu trả lời, Túy Ngọc lại quay đầu nhìn màn hình đang phát sáng mà không chớp mắt.
“Vậy ngài có mệt không, có muốn lên giường đi ngủ không?”
Nguyễn Vân Sênh là một cô gái mềm lòng và tốt tính, bây giờ cô còn không dám ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt vì cảm thấy mình có lỗi với người ta.“Vậy ngài có cần hương nến gì đó không?”
Nhìn người đàn ông bình tĩnh và hờ hững như vậy, Nguyễn Vân Sênh không biết phải nói gì, cô muốn lấy lòng anh hoặc là dùng hết khả năng bồi thường cho anh nhưng lại không biết phải làm sao. Im lặng hồi lâu, cuối cùng cô vẫn nói: “Hay là ngài xem TV nhé?”
Tịnh Không*“Không cần.”
Nguyễn Vân Sênh nhìn mái tóc dài như tua ngọc và bộ đồ màu trắng bay phấp phới đầy phiền phức của Túy Ngọc, lại nhìn chương trình trên TV mà mọi người đang cười hết sẩy, trong đầu lại có chút cảm giác khó hiểu.
“Vậy ngài có mệt không, có muốn lên giường đi ngủ không?”
LINK
Buổi sáng, Nguyễn Vân Sênh bị tiếng đồng hồ báo thức đánh thức, cô ngồi dậy. Túy Ngọc vẫn đang xem TV, xem một đàn voi đang uống nước trong chương trình thế giới động vật, chiếc vòi dài của chúng lúc ẩn lúc hiện.“Không ngủ.”
Tịnh Không*
Nguyễn Vân Sênh nhìn mái tóc dài như tua ngọc và bộ đồ màu trắng bay phấp phới đầy phiền phức của Túy Ngọc, lại nhìn chương trình trên TV mà mọi người đang cười hết sẩy, trong đầu lại có chút cảm giác khó hiểu.
Nhìn người đàn ông bình tĩnh và hờ hững như vậy, Nguyễn Vân Sênh không biết phải nói gì, cô muốn lấy lòng anh hoặc là dùng hết khả năng bồi thường cho anh nhưng lại không biết phải làm sao. Im lặng hồi lâu, cuối cùng cô vẫn nói: “Hay là ngài xem TV nhé?”
“Tôi không thể làm hại cô, với lại bây giờ tôi rất yếu, không thể rời xa cô.” Người đàn ông bình tĩnh nói như thể anh đã nhìn thấu suy nghĩ của Nguyễn Vân Sênh.
Túy Ngọc không trả lời nhưng Nguyễn Vân Sênh nhìn thấy nét nghi ngờ trong mắt anh, cô bèn nhanh chóng bật TV lên cho anh xem. Người đàn ông không thích nói chuyện và có vẻ hơi lạnh lùng đang ngồi ngay ngắn trên sô pha chăm chú xem TV. Một kênh nào đó trên TV đang chiếu chương trình giải trí nổi tiếng, lâu lâu lại truyền đến tiếng cười hihihaha.
“Túy Ngọc.”
Nhìn người đàn ông bình tĩnh và hờ hững như vậy, Nguyễn Vân Sênh không biết phải nói gì, cô muốn lấy lòng anh hoặc là dùng hết khả năng bồi thường cho anh nhưng lại không biết phải làm sao. Im lặng hồi lâu, cuối cùng cô vẫn nói: “Hay là ngài xem TV nhé?”
“Vậy ngài có mệt không, có muốn lên giường đi ngủ không?”Nguyễn Vân Sênh nhìn mái tóc dài như tua ngọc và bộ đồ màu trắng bay phấp phới đầy phiền phức của Túy Ngọc, lại nhìn chương trình trên TV mà mọi người đang cười hết sẩy, trong đầu lại có chút cảm giác khó hiểu.Nguyễn Vân Sênh nhìn mái tóc dài như tua ngọc và bộ đồ màu trắng bay phấp phới đầy phiền phức của Túy Ngọc, lại nhìn chương trình trên TV mà mọi người đang cười hết sẩy, trong đầu lại có chút cảm giác khó hiểu.
“Tôi không thể ăn.”
Nửa đêm, Nguyễn Vân Sênh đột nhiên tỉnh lại, cô vô thức liếc mắt nhìn về phía sô pha. Túy Ngọc vẫn đang xem TV, nhưng TV đã chuyển sang kênh khác, đang chiếu một bộ phim truyền hình cũ thường chiếu lại vào các dịp lễ tết. Nghe tiếng khóc xé lòng của nữ chính và nhìn thấy khuôn mặt tinh tế của Túy Ngọc càng ngày càng mờ ảo trong ánh đèn mờ tối, Nguyễn Vân Sênh lại từ từ ngủ thiếp đi.
“Không ngủ.”
Túy Ngọc không trả lời nhưng Nguyễn Vân Sênh nhìn thấy nét nghi ngờ trong mắt anh, cô bèn nhanh chóng bật TV lên cho anh xem. Người đàn ông không thích nói chuyện và có vẻ hơi lạnh lùng đang ngồi ngay ngắn trên sô pha chăm chú xem TV. Một kênh nào đó trên TV đang chiếu chương trình giải trí nổi tiếng, lâu lâu lại truyền đến tiếng cười hihihaha.“Vậy ngài có mệt không, có muốn lên giường đi ngủ không?”Buổi sáng, Nguyễn Vân Sênh bị tiếng đồng hồ báo thức đánh thức, cô ngồi dậy. Túy Ngọc vẫn đang xem TV, xem một đàn voi đang uống nước trong chương trình thế giới động vật, chiếc vòi dài của chúng lúc ẩn lúc hiện.
“Đây là cái gì?” Anh chủ động hỏi làm Nguyễn Vân Sênh được thương mà lo sợ, lắp bắp trả lời: “Là một… con voi.”
–Có được câu trả lời, Túy Ngọc lại quay đầu nhìn màn hình đang phát sáng mà không chớp mắt.
LINK
“Túy Ngọc.”Không lẽ nào, người đàn ông này thích voi?
Hết chương 02!
Buổi sáng, Nguyễn Vân Sênh bị tiếng đồng hồ báo thức đánh thức, cô ngồi dậy. Túy Ngọc vẫn đang xem TV, xem một đàn voi đang uống nước trong chương trình thế giới động vật, chiếc vòi dài của chúng lúc ẩn lúc hiện.
“Túy Ngọc đại nhân, ngài có muốn ăn chút gì không? Bây giờ tôi nấu cho ngài?”Cô luôn cảm thấy một người linh thiêng như Dịch: Nguyễn Uyên*Tịnh Không: Hòa Thượng Ân Sư – Tịnh Không Pháp Sư. Xem thêm chi tiết về Ngài tại đây: LINKTịnh Không*Nhìn người đàn ông bình tĩnh và hờ hững như vậy, Nguyễn Vân Sênh không biết phải nói gì, cô muốn lấy lòng anh hoặc là dùng hết khả năng bồi thường cho anh nhưng lại không biết phải làm sao. Im lặng hồi lâu, cuối cùng cô vẫn nói: “Hay là ngài xem TV nhé?”“Túy Ngọc đại nhân, ngài có muốn ăn chút gì không? Bây giờ tôi nấu cho ngài?” không nên tồn tại trên thế giới này, ở bên cạnh anh khiến cô không được thoải mái tự nhiên. Hơn nữa lúc phát hiện anh còn bị đời tổ tiên nào đó của cô phong ấn trong ngọc bội, trong lòng cô bỗng chốc càng thêm cảm giác tội lỗi và sợ hãi. Chẳng lẽ bây giờ anh chuẩn bị báo thù ư?
không nên tồn tại trên thế giới này, ở bên cạnh anh khiến cô không được thoải mái tự nhiên. Hơn nữa lúc phát hiện anh còn bị đời tổ tiên nào đó của cô phong ấn trong ngọc bội, trong lòng cô bỗng chốc càng thêm cảm giác tội lỗi và sợ hãi. Chẳng lẽ bây giờ anh chuẩn bị báo thù ư?
“Đây là cái gì?” Anh chủ động hỏi làm Nguyễn Vân Sênh được thương mà lo sợ, lắp bắp trả lời: “Là một… con voi.”Có được câu trả lời, Túy Ngọc lại quay đầu nhìn màn hình đang phát sáng mà không chớp mắt.Nguyễn Vân Sênh nhìn mái tóc dài như tua ngọc và bộ đồ màu trắng bay phấp phới đầy phiền phức của Túy Ngọc, lại nhìn chương trình trên TV mà mọi người đang cười hết sẩy, trong đầu lại có chút cảm giác khó hiểu.*Tịnh Không: Hòa Thượng Ân Sư – Tịnh Không Pháp Sư. Xem thêm chi tiết về Ngài tại đây: “Tôi không thể ăn.”“Tôi nên xưng hô với ngài thế nào đây?”LINK
Nửa đêm, Nguyễn Vân Sênh đột nhiên tỉnh lại, cô vô thức liếc mắt nhìn về phía sô pha. Túy Ngọc vẫn đang xem TV, nhưng TV đã chuyển sang kênh khác, đang chiếu một bộ phim truyền hình cũ thường chiếu lại vào các dịp lễ tết. Nghe tiếng khóc xé lòng của nữ chính và nhìn thấy khuôn mặt tinh tế của Túy Ngọc càng ngày càng mờ ảo trong ánh đèn mờ tối, Nguyễn Vân Sênh lại từ từ ngủ thiếp đi.
“Túy Ngọc.”
LINK“Túy Ngọc.”“Tôi không thể làm hại cô, với lại bây giờ tôi rất yếu, không thể rời xa cô.” Người đàn ông bình tĩnh nói như thể anh đã nhìn thấu suy nghĩ của Nguyễn Vân Sênh.
Buổi sáng, Nguyễn Vân Sênh bị tiếng đồng hồ báo thức đánh thức, cô ngồi dậy. Túy Ngọc vẫn đang xem TV, xem một đàn voi đang uống nước trong chương trình thế giới động vật, chiếc vòi dài của chúng lúc ẩn lúc hiện.
Tịnh Không*
“Nói cách khác, ngài là yêu quái có thể mang đến vận may, tổ tiên của tôi bắt ngài lại rồi phong ấn ngài trong ngọc bội để gia tăng tài lộc? Bởi vì tôi vô tình làm vỡ ngọc bội nên ngài mới có thể thoát ra ngoài?” Nguyễn Vân Sênh cẩn thận lặp lại một lần những tin tức mà người đàn ông này vừa nói.
Nhìn người đàn ông bình tĩnh và hờ hững như vậy, Nguyễn Vân Sênh không biết phải nói gì, cô muốn lấy lòng anh hoặc là dùng hết khả năng bồi thường cho anh nhưng lại không biết phải làm sao. Im lặng hồi lâu, cuối cùng cô vẫn nói: “Hay là ngài xem TV nhé?”Hết chương 02!Nguyễn Vân Sênh là một cô gái mềm lòng và tốt tính, bây giờ cô còn không dám ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt vì cảm thấy mình có lỗi với người ta.
“Nói cách khác, ngài là yêu quái có thể mang đến vận may, tổ tiên của tôi bắt ngài lại rồi phong ấn ngài trong ngọc bội để gia tăng tài lộc? Bởi vì tôi vô tình làm vỡ ngọc bội nên ngài mới có thể thoát ra ngoài?” Nguyễn Vân Sênh cẩn thận lặp lại một lần những tin tức mà người đàn ông này vừa nói.
Cô luôn cảm thấy một người linh thiêng như Tịnh Không* không nên tồn tại trên thế giới này, ở bên cạnh anh khiến cô không được thoải mái tự nhiên. Hơn nữa lúc phát hiện anh còn bị đời tổ tiên nào đó của cô phong ấn trong ngọc bội, trong lòng cô bỗng chốc càng thêm cảm giác tội lỗi và sợ hãi. Chẳng lẽ bây giờ anh chuẩn bị báo thù ư?“Tôi nên xưng hô với ngài thế nào đây?”
–
Beta: Trỏ, Maria
“Túy Ngọc.”
“Không ngủ.”
“Túy Ngọc đại nhân, ngài có muốn ăn chút gì không? Bây giờ tôi nấu cho ngài?”
“Không cần.”
Beta: Trỏ, Maria“Túy Ngọc đại nhân, ngài có muốn ăn chút gì không? Bây giờ tôi nấu cho ngài?”
–
“Tôi không thể ăn.”
Có được câu trả lời, Túy Ngọc lại quay đầu nhìn màn hình đang phát sáng mà không chớp mắt.
“Vậy ngài có mệt không, có muốn lên giường đi ngủ không?”
Nguyễn Vân Sênh là một cô gái mềm lòng và tốt tính, bây giờ cô còn không dám ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt vì cảm thấy mình có lỗi với người ta.“Vậy ngài có cần hương nến gì đó không?”
Nhìn người đàn ông bình tĩnh và hờ hững như vậy, Nguyễn Vân Sênh không biết phải nói gì, cô muốn lấy lòng anh hoặc là dùng hết khả năng bồi thường cho anh nhưng lại không biết phải làm sao. Im lặng hồi lâu, cuối cùng cô vẫn nói: “Hay là ngài xem TV nhé?”
Tịnh Không*“Không cần.”
Nguyễn Vân Sênh nhìn mái tóc dài như tua ngọc và bộ đồ màu trắng bay phấp phới đầy phiền phức của Túy Ngọc, lại nhìn chương trình trên TV mà mọi người đang cười hết sẩy, trong đầu lại có chút cảm giác khó hiểu.
“Vậy ngài có mệt không, có muốn lên giường đi ngủ không?”
LINK
Buổi sáng, Nguyễn Vân Sênh bị tiếng đồng hồ báo thức đánh thức, cô ngồi dậy. Túy Ngọc vẫn đang xem TV, xem một đàn voi đang uống nước trong chương trình thế giới động vật, chiếc vòi dài của chúng lúc ẩn lúc hiện.“Không ngủ.”
Tịnh Không*
Nguyễn Vân Sênh nhìn mái tóc dài như tua ngọc và bộ đồ màu trắng bay phấp phới đầy phiền phức của Túy Ngọc, lại nhìn chương trình trên TV mà mọi người đang cười hết sẩy, trong đầu lại có chút cảm giác khó hiểu.
Nhìn người đàn ông bình tĩnh và hờ hững như vậy, Nguyễn Vân Sênh không biết phải nói gì, cô muốn lấy lòng anh hoặc là dùng hết khả năng bồi thường cho anh nhưng lại không biết phải làm sao. Im lặng hồi lâu, cuối cùng cô vẫn nói: “Hay là ngài xem TV nhé?”
“Tôi không thể làm hại cô, với lại bây giờ tôi rất yếu, không thể rời xa cô.” Người đàn ông bình tĩnh nói như thể anh đã nhìn thấu suy nghĩ của Nguyễn Vân Sênh.
Túy Ngọc không trả lời nhưng Nguyễn Vân Sênh nhìn thấy nét nghi ngờ trong mắt anh, cô bèn nhanh chóng bật TV lên cho anh xem. Người đàn ông không thích nói chuyện và có vẻ hơi lạnh lùng đang ngồi ngay ngắn trên sô pha chăm chú xem TV. Một kênh nào đó trên TV đang chiếu chương trình giải trí nổi tiếng, lâu lâu lại truyền đến tiếng cười hihihaha.
“Túy Ngọc.”
Nhìn người đàn ông bình tĩnh và hờ hững như vậy, Nguyễn Vân Sênh không biết phải nói gì, cô muốn lấy lòng anh hoặc là dùng hết khả năng bồi thường cho anh nhưng lại không biết phải làm sao. Im lặng hồi lâu, cuối cùng cô vẫn nói: “Hay là ngài xem TV nhé?”
“Vậy ngài có mệt không, có muốn lên giường đi ngủ không?”Nguyễn Vân Sênh nhìn mái tóc dài như tua ngọc và bộ đồ màu trắng bay phấp phới đầy phiền phức của Túy Ngọc, lại nhìn chương trình trên TV mà mọi người đang cười hết sẩy, trong đầu lại có chút cảm giác khó hiểu.Nguyễn Vân Sênh nhìn mái tóc dài như tua ngọc và bộ đồ màu trắng bay phấp phới đầy phiền phức của Túy Ngọc, lại nhìn chương trình trên TV mà mọi người đang cười hết sẩy, trong đầu lại có chút cảm giác khó hiểu.
“Tôi không thể ăn.”
Nửa đêm, Nguyễn Vân Sênh đột nhiên tỉnh lại, cô vô thức liếc mắt nhìn về phía sô pha. Túy Ngọc vẫn đang xem TV, nhưng TV đã chuyển sang kênh khác, đang chiếu một bộ phim truyền hình cũ thường chiếu lại vào các dịp lễ tết. Nghe tiếng khóc xé lòng của nữ chính và nhìn thấy khuôn mặt tinh tế của Túy Ngọc càng ngày càng mờ ảo trong ánh đèn mờ tối, Nguyễn Vân Sênh lại từ từ ngủ thiếp đi.
“Không ngủ.”
Túy Ngọc không trả lời nhưng Nguyễn Vân Sênh nhìn thấy nét nghi ngờ trong mắt anh, cô bèn nhanh chóng bật TV lên cho anh xem. Người đàn ông không thích nói chuyện và có vẻ hơi lạnh lùng đang ngồi ngay ngắn trên sô pha chăm chú xem TV. Một kênh nào đó trên TV đang chiếu chương trình giải trí nổi tiếng, lâu lâu lại truyền đến tiếng cười hihihaha.“Vậy ngài có mệt không, có muốn lên giường đi ngủ không?”Buổi sáng, Nguyễn Vân Sênh bị tiếng đồng hồ báo thức đánh thức, cô ngồi dậy. Túy Ngọc vẫn đang xem TV, xem một đàn voi đang uống nước trong chương trình thế giới động vật, chiếc vòi dài của chúng lúc ẩn lúc hiện.
“Đây là cái gì?” Anh chủ động hỏi làm Nguyễn Vân Sênh được thương mà lo sợ, lắp bắp trả lời: “Là một… con voi.”
–Có được câu trả lời, Túy Ngọc lại quay đầu nhìn màn hình đang phát sáng mà không chớp mắt.
LINK
“Túy Ngọc.”Không lẽ nào, người đàn ông này thích voi?
Hết chương 02!
Tác giả :
Phù Hoa