Nam Chính Hắc Hoá Muốn Kịch Bản Của Ta
Chương 8
"Chả trách vừa rồi anh Khương muốn chúng ta lui lại, còn may Mập Mạp cơ trí, nếu không đã bỏ lỡ vở kịch 500 năm mới có rồi."
Bốn nam sinh này, nếu nói là có tâm tư xem náo nhiệt, chi bằng nói là khiếp sợ thì đúng hơn.
Con mẹ nó, đó là ai?
Khương Nhiên!
Người kia là Khương Nhiên a!
Khương Nhiên thế mà lại đưa kẹo cho nữ sinh?
Bầu trời nổi bão khả năng còn không đáng sợ bằng chuyện này đi?
"Ai, bọn mày nói.. đây là chuyện từ khi nào nhỉ? Chúng ta vậy mà một chút cũng không biết?"
Vừa nói xong, ba nam sinh đồng thời nhìn về phía huynh đệ tốt nhất của Khương Nhiên, Trình Tinh Dương.
Trình Tinh Dương nhìn ánh mắt bức cung của ba cái hồ bằng cẩu hữu phóng đến, hắn đôi tay giơ lên:
"Tao cái gì cũng không biết. Anh Khương trước nay chưa hề nói qua."
Vẻ mặt hắn thẳng thắn thành khẩn.
Một nam sinh trong đó nhịn không được nói:
"Không được, chuyện này mà không làm rõ ràng thì trong lòng thật ngứa ngáy không yên. Hay là ··· chúng ta cử một người đi đến trước mặt anh Khương tìm hiểu tình huống?"
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt của ba nam sinh lại lần nữa rơi xuống trên người Trình Tinh Dương.
Trình Tinh Dương mắt trợn trắng, ngồi bệt xuống trên mặt đất.
"Chúng mày đây là muốn tao đi tìm chết? Cái tính tình kia của Khương Nhiên, ai dám trêu vào?"
Ba người nhìn nhau một cái, một người trong đó nói:
"Chúng ta không giống nhau a, mày là anh em cùng lớn lên từ nhỏ với anh Khương, cho dù là muốn giết chết mày, ít nhất nhìn vào tình nghĩa cùng lớn lên bên nhau, anh Khương sẽ tha cậu một mạng a."
Nói xong, một nam sinh móc ra hai tờ tiền đỏ, vỗ lên mặt đất.
"Tinh Dương, bọn tao kính mày là nam tử hán, mặc kệ có hỏi được đáp án hay không, chỉ cần dám mở miệng hỏi, tiền này đều là của mày."
Trình Tinh Dương nhấc chân liền đạp người nọ một trận, tức giận nói:
"Mày cút đi!"
Hắn còn chưa tới nỗi muốn tiền không muốn mạng.
Sau khi chấm dứt cười đùa, bốn người nhìn Khương Nhiên đi rồi, lại nhịn không được ngẩng đầu nhìn nữ sinh kia.
Bởi vì khoảng cách có chút xa, nữ sinh kia vẫn luôn cúi đầu, cho nên không thể thấy rõ dáng vẻ của nữ sinh.
"Ai, chúng mày nói xem, nữ sinh này có đẹp hơn hoa hậu giảng đường không?"
"Mày nói cái này không phải vô nghĩa sao? Cậu ta nếu mà đẹp hơn hoa hậu giảng đường, vậy hoa hậu giảng đường còn có thể là hoa hậu giảng đường sao?"
"Mà nói ra thì, hoa hậu giảng đường của chúng ta muốn thân hình có thân hình, muốn dáng người có dáng người, học tập giỏi, đàn dương cầm cấp 10, quan trọng nhất chính là, thật sự thích anh Khương. Một cái bánh to như vậy từ trên trời rớt xuống, mày nói xem, vì sao anh Khương vẫn luôn không phản ứng vậy?"
"Mày cảm thấy Khương Nhiên thiếu nữ sinh thích?"
Trình Tinh Dương xem thường liếc mắt một cái, đứng lên nhấc chân đá đá.
"Đi rồi, đợi chút nữa nếu như bị anh Khương phát hiện chúng ta ở chỗ này, tất cả đều xong đời."
Người trong góc tường giải tán.
Hai nhân vật chính bị người ta thảo luận, tất nhiên là cái gì cũng không biết.
Tiếng chuông tan học vang lên.
Giáo viên từ trong phòng học đi ra, cũng không thèm liếc mắt nhìn Tô Yên một cái, thẳng tắp đi về văn phòng.
Nguyên chủ học tập không tồi, nhưng mà tính cách có chút nhút nhát hơn nữa còn có chút tự ti, cho nên nhìn qua có chút âm trầm, vì vậy không có giáo viên thích.
Tô Yên không nói lời nào, đi vào trong lớp học.
Trở lại chỗ ngồi của chính mình ngồi xuống.
Nguyên chủ vốn dĩ không có bạn bè gì, chỉ biết học tập, điểm này Tô Yên thật ra có thể thích ứng.
Cô chỉ là đứng một tiết khóa ở bên ngoài, thân thể này đã không chịu nổi.
Liếm liếm khóe môi có chút tái nhợt.
Cô nhìn thoáng qua cà vạt màu đen trên cánh tay bị thương của mình, duỗi tay cởi xuống.
Miệng vết thương đã không còn chảy máu.
Hơn nữa nhìn qua cũng không quá nghiêm trọng, cô liền đem cái cà vạt kia nhét vào trong cặp sách.
Bốn nam sinh này, nếu nói là có tâm tư xem náo nhiệt, chi bằng nói là khiếp sợ thì đúng hơn.
Con mẹ nó, đó là ai?
Khương Nhiên!
Người kia là Khương Nhiên a!
Khương Nhiên thế mà lại đưa kẹo cho nữ sinh?
Bầu trời nổi bão khả năng còn không đáng sợ bằng chuyện này đi?
"Ai, bọn mày nói.. đây là chuyện từ khi nào nhỉ? Chúng ta vậy mà một chút cũng không biết?"
Vừa nói xong, ba nam sinh đồng thời nhìn về phía huynh đệ tốt nhất của Khương Nhiên, Trình Tinh Dương.
Trình Tinh Dương nhìn ánh mắt bức cung của ba cái hồ bằng cẩu hữu phóng đến, hắn đôi tay giơ lên:
"Tao cái gì cũng không biết. Anh Khương trước nay chưa hề nói qua."
Vẻ mặt hắn thẳng thắn thành khẩn.
Một nam sinh trong đó nhịn không được nói:
"Không được, chuyện này mà không làm rõ ràng thì trong lòng thật ngứa ngáy không yên. Hay là ··· chúng ta cử một người đi đến trước mặt anh Khương tìm hiểu tình huống?"
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt của ba nam sinh lại lần nữa rơi xuống trên người Trình Tinh Dương.
Trình Tinh Dương mắt trợn trắng, ngồi bệt xuống trên mặt đất.
"Chúng mày đây là muốn tao đi tìm chết? Cái tính tình kia của Khương Nhiên, ai dám trêu vào?"
Ba người nhìn nhau một cái, một người trong đó nói:
"Chúng ta không giống nhau a, mày là anh em cùng lớn lên từ nhỏ với anh Khương, cho dù là muốn giết chết mày, ít nhất nhìn vào tình nghĩa cùng lớn lên bên nhau, anh Khương sẽ tha cậu một mạng a."
Nói xong, một nam sinh móc ra hai tờ tiền đỏ, vỗ lên mặt đất.
"Tinh Dương, bọn tao kính mày là nam tử hán, mặc kệ có hỏi được đáp án hay không, chỉ cần dám mở miệng hỏi, tiền này đều là của mày."
Trình Tinh Dương nhấc chân liền đạp người nọ một trận, tức giận nói:
"Mày cút đi!"
Hắn còn chưa tới nỗi muốn tiền không muốn mạng.
Sau khi chấm dứt cười đùa, bốn người nhìn Khương Nhiên đi rồi, lại nhịn không được ngẩng đầu nhìn nữ sinh kia.
Bởi vì khoảng cách có chút xa, nữ sinh kia vẫn luôn cúi đầu, cho nên không thể thấy rõ dáng vẻ của nữ sinh.
"Ai, chúng mày nói xem, nữ sinh này có đẹp hơn hoa hậu giảng đường không?"
"Mày nói cái này không phải vô nghĩa sao? Cậu ta nếu mà đẹp hơn hoa hậu giảng đường, vậy hoa hậu giảng đường còn có thể là hoa hậu giảng đường sao?"
"Mà nói ra thì, hoa hậu giảng đường của chúng ta muốn thân hình có thân hình, muốn dáng người có dáng người, học tập giỏi, đàn dương cầm cấp 10, quan trọng nhất chính là, thật sự thích anh Khương. Một cái bánh to như vậy từ trên trời rớt xuống, mày nói xem, vì sao anh Khương vẫn luôn không phản ứng vậy?"
"Mày cảm thấy Khương Nhiên thiếu nữ sinh thích?"
Trình Tinh Dương xem thường liếc mắt một cái, đứng lên nhấc chân đá đá.
"Đi rồi, đợi chút nữa nếu như bị anh Khương phát hiện chúng ta ở chỗ này, tất cả đều xong đời."
Người trong góc tường giải tán.
Hai nhân vật chính bị người ta thảo luận, tất nhiên là cái gì cũng không biết.
Tiếng chuông tan học vang lên.
Giáo viên từ trong phòng học đi ra, cũng không thèm liếc mắt nhìn Tô Yên một cái, thẳng tắp đi về văn phòng.
Nguyên chủ học tập không tồi, nhưng mà tính cách có chút nhút nhát hơn nữa còn có chút tự ti, cho nên nhìn qua có chút âm trầm, vì vậy không có giáo viên thích.
Tô Yên không nói lời nào, đi vào trong lớp học.
Trở lại chỗ ngồi của chính mình ngồi xuống.
Nguyên chủ vốn dĩ không có bạn bè gì, chỉ biết học tập, điểm này Tô Yên thật ra có thể thích ứng.
Cô chỉ là đứng một tiết khóa ở bên ngoài, thân thể này đã không chịu nổi.
Liếm liếm khóe môi có chút tái nhợt.
Cô nhìn thoáng qua cà vạt màu đen trên cánh tay bị thương của mình, duỗi tay cởi xuống.
Miệng vết thương đã không còn chảy máu.
Hơn nữa nhìn qua cũng không quá nghiêm trọng, cô liền đem cái cà vạt kia nhét vào trong cặp sách.
Tác giả :
Tần Nguyên