Nam Chính Hắc Hóa Lại Trùng Sinh
Chương 30
Editor+beta-er: Eirlyss
—————
Sắc trời dần dần sáng, trời mau sáng, Hải Lan lại mất ngủ.
Đau đớn nhất là khi mất ngủ thân thể mệt mỏi, nhưng tinh thần lại phấn khởi.
Cả một đêm không ngủ được, nghĩ đến chuyện mình bị cưỡng hôn, lại bò dậy đi súc miệng, cả đêm súc miệng liên tục không dưới tám lần.
Trời hoàn toàn sáng, Hải Lan vẫn còn nằm chết ở trên giường, quyết định hôm nay không đi làm, cô sợ lúc mình nhìn thấy Lăng Việt, lại nhịn không được ở trước mặt mọi người tát hắn mấy bạt tay.
Nhưng vì tránh cho người trong nhà hỏi đông hỏi tây, Hải Lan vẫn đứng dậy đi ra khỏi nhà, nhưng cũng không phải đi làm, mà là đến Gallery.
Hải Lan mang một khuôn mặt tiều tụy đến Gallery, làm cho trợ lý nhỏ cùng vài nhân viên khác giật nảy mình.
Chỉ ném xuống một câu “Tôi đến văn phòng nghỉ ngơi, mặc kệ có ai hỏi tôi có ở đây không, thì đều nói không có.”
Nhìn cửa văn phòng đóng lại, trợ lý nhỏ lập tức nhiều chuyện với Tiểu Trần.
“Lan tỷ sao lại có bộ dáng giống như cả một đêm, không ngủ ngon vậy?”
Tiểu Trần liếc cậu ấy, “Anh thật sự càng ngày càng giống mấy bà thím rồi đó, thật là nhiều chuyện.”
“Cái này không phải bởi vì tôi quan tâm Lan tỷ nên mới nhiều chuyện sao, chẳng lẽ cô không hiếu kỳ tại sao hôm nay Lan tỷ lại không đến Lăng thị làm việc, cũng không ở nhà nghỉ ngơi, ngược lại lại mang vẻ mặt tiều tụy đến Gallery sao?”
Tiểu Trần trừng cậu ấy một cái, nói móc: “Tôi thật là bội phục anh rồi đó anh vì nhiều chuyện còn bịa ra lý do.” Ngay sau đó lắc đầu tránh ra.
Nhìn Tiểu Trần tránh ra, trợ lý nhỏ vội đuổi theo, “Ây Ây, Tiểu Trần, cô đừng có lơ tôi.”
Lúc trợ lý nhỏ đang muốn đuổi theo, thì điện thoại vang lên, không chút để ý, nhìn đến tên người gọi đến, lạnh run, lông tơ trên người run lên, một toàn bộ dựng thẳng lên hết.
Tự trấn an mình nửa ngày, nhưng vẫn khẩn trương nhấn nghe máy, lúc điện thoại vừa được kết nối, thì đã vội nói: “Lan tỷ không có ở đây.”
Đầu bên kia điện thoại tạm dừng một giây, sau đó vang lên giọng nói hơi khàn: “Buổi chiều ba giờ, tôi sẽ cho người đưa trà chiều qua, cậu đừng nói là tôi mua, chỉ nói….” hơi dừng lại, tiếp tục nói: “Hãy nói là tiền lúc trước cậu bán hoa kiếm được, xung vào công quỹ.”
Trợ lý nhỏ:
Sau khi cúp điện thoại, thật lâu sau trợ lý nhỏ cũng không thể bình phục lại được.
Những người này là thần thánh phương nào, cậu ấy chỉ làm có chút chuyện xấu, nghiêm túc mà nói là vì để tránh lãng phí, không tính là chuyện xấu, nhưng vì sao tất cả mọi người đều biết?!
Lăng Việt để điện thoại lên mặt bàn, nới lỏng cà vạt, gỡ kính chống ánh sáng xanh viền vàng xuống, đau đầu xoa xoa huyệt thái dương.
Không chỉ có mình Hải Lan trắng đêm không ngủ, mà Lăng Việt cũng trắng đêm không ngủ.
Có một số việc, không muốn thừa nhận, nhưng có một số việc thật sự đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của hắn.
Là Hải Lan, làm cho hắn cảm thấy bất lực.
Cô ghét hắn, hoàn toàn vượt ra khỏi sức tưởng tượng của hắn, cho tới bây giờ, bọn họ đi về hai hướng khác nhau càng ngày càng xa.
Cửa văn phòng vang lên tiếng gõ cửa, thư ký đẩy cửa vào.
“Lăng tổng, hôm nay Hải tiểu thư không có đến làm, có phải nên gọi điện thoại qua hỏi một chút hay không?”
Lăng Việt lắc lắc đầu, “Mấy ngày nay cô ấy xin nghỉ.”
“Tôi sẽ nói với phòng nhân sự một tiếng, nhưng tuần tới, nhân viên mới phải bắt đầu ra bên ngoài tập huấn, Hải tiểu thư có thể đi cùng hay không?”
Lăng thị mỗi năm hai quý mùa xuân và mùa thu, mỗi quý đều sẽ tuyển năm mươi nhân viên mới, tiến hành kỳ thực tập ba tháng, chọn ra những người xuất sắc, không quy định số lượng, nhưng những người thấp điểm hơn, sẽ có khả năng phải rời đi.
Thời gian Hải Lan ở lại, cũng là ba tháng.
Nói đến Hải Lan, làm Lăng Việt càng thêm đau đầu, mang theo một chút bất đắc dĩ, nhàn nhạt nói, “Việc này, cô thử dò hỏi cô ấy, cô ấy muốn đi thì đi.”
Thư ký gật đầu, nói: “Bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp.”
Lúc đang muốn đóng cửa, Lăng Việt như nghĩ tới cái gì đó, bỗng nhiên ngẩng đầu, gọi thư ký lại: “Chờ một chút.”
Thư ký dừng động tác đóng cửa lại, nhìn về phía ông chủ của mình, hỏi: “Lăng tổng còn có chuyện gì sao”
Lăng Việt trầm mặc, vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay, hơi rũ mắt suy tư.
Nửa phút sau, ngước mắt lên, nhìn về phía thư ký.
“Năm nay xét duyệt nhân viên mới, tôi muốn đổi một chút.”
“Đổi như thế nào?”
Lăng Việt dường như nghĩ ra được một ý tưởng không tồi, khoé miệng cong lên, hơi mỉm cười, “Cho điểm theo nhóm, hai nhân viên mới, cùng một nhân viên cũ thành một nhóm, trong một tuần tập huấn kia, tổng hợp điểm lại, nhóm nào có thấp điểm nhất, bất luận là nhân viên mới hay cũ, thì cũng đều giống nhau phải chịu trừng phạt.”
Thư ký khẽ nhíu mày, “Làm như vậy, có phải có chút không công bằng với nhân viên cũ hay không, dù sao thì năng lực của nhân viên mới không giống nhau.”
Hai tay Lăng Việt đan vào nhau, để lên mặt bàn, cả người dựa vào lưng ghế, tư thế thoải mái.
Khóe miệng nhếch lên, ý cười lạnh lùng: “Công ty không phải dựa vào cá nhân, mà là dựa vào tập thể, nhân viên cũ mang một nhân viên mới không có tiến bộ, không phải nhân viên cũ không có năng lực, thì chính là năng lực của nhân viên mới quá kém, đồng thời có thể nhìn ra thành tích lúc phỏng vấn rất có khả năng là bơm nước, như vậy đã nói lên, hệ thống của công ty cần phải được cải cách lại một lần nữa.”
Nghe được nhân viên mới năng lực thấp kém, thư ký lập tức nghĩ tới, một nhân viên mới của bộ phận nghiên cứu thị trường ở cùng tầng.
Bộ phận nghiên cứu thị trường bao gồm Hải Lan và các nhân viên mới vào, tổng cộng có bốn người.
Hải Lan xuất thân không phải chuyên ngành, chưa bao giờ tiếp xúc với tài chính, quản lý xí nghiệp nhưng cô lại là người ưu tú nhất trong bốn người kia, không chỉ có năng lực học tập mạnh, tư duy logic cũng đặc biệt tốt, nhưng cố tình, trong bốn người, Tề Noãn xuất thân từ trường chính quy ra, lại học chuyên ngành Marketing, làm người ta rất nghi ngờ cô ta là dựa vào đi cửa sau để tiến vào.
Vốn dĩ cho rằng điểm phỏng vấn của cô ta nằm trong top ba, năng lực nhất định cũng sẽ rất xuất chúng, cho nên tính toán cho cô ta đến tiếp nhận chức vụ của đồng nghiệp chuẩn bị nghỉ để sinh con, lại không ngờ rằng, trong quá trình bàn giao đồng nghiệp mang thai suýt nữa là hỏng mất, đã rất nhiều lần oán giận nói với thư ký tư duy logic của Tề Noãn có vấn đề, trong lúc dạy cho Tề Noãn, lúc nào Tề Noãn cũng cảm thấy có vấn đề, nhiều lần đều phải cãi nhau với cô ta, dạy cô ta quá mệt mỏi.
“Có lẽ một nhân viên mới năng lực thấp kém cũng sẽ liên lụy đến nhân viên cũ, hay cân nhắc một chút xem có nên nới lỏng kết quả khảo hạch với nhân viên cũ một chút hay không?”
“Không cần, cô cứ nói thẳng cho các nhân viên cũ đó là, không xem kết quả cuối cùng, chỉ xem điểm trung bình của toàn bộ quá trình, đứng thứ nhất, được thăng hai cấp, đứng thứ hai và thứ ba thăng một cấp, năm người đứng đầu, thì phát tiền thưởng, nhân viên mới cũng vậy, năm người đứng đầu đều được phát tiền thưởng.”
Có khen thưởng, thì sẽ có trừng phạt, nhưng những người nhiệt tình sẽ không nằm trong thiểu số.
Dưới trọng thưởng tất có dũng phu*, dưới mồi thơm, tất có cá chết.
*Người dũng cảm.
Hải Lan vẫn còn tức giận, cũng không muốn nhìn thấy Lăng Việt, cho nên ở Gallery ba ngày liên tục, không đi làm, người trong nhà cũng không hỏi, cô cũng đoán được là Lăng Việt giúp cô che giấu.
Ở Gallery đến ngày thứ ba, công ty rốt cuộc cũng gọi đến, là La tỷ cùng bộ phận với cô.
“Hải Lan, bệnh của em đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Hải Lan hơi nhíu mày, nghĩ đến việc Lăng Việt viện cớ cho cô xin nghỉ là do bị bệnh.
Đè thấp giọng nói, tăng thêm giọng mũi, nói: “Đỡ nhiều hơn rồi.”
La tỷ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Hôm sau bữa tiệc không thấy em tới làm, bọn chị đều rất lo lắng cho em, hỏi thư ký, mới biết được em xin nghỉ bệnh.”
“Có thể là do trời lạnh, về đến nhà đã bị cảm.” Hải Lan giả bệnh giả đến không hề có áp lực.
“Hiện tại thời tiết quả thật rất dễ bị cảm mạo, em uống nhiều nước ấm một chút.”
Quả thật, không có bệnh nhẹ nào mà nước ấm không giải quyết được.
“La tỷ chị gọi điện thoại cho em, không phải chỉ là dặn dò em uống nhiều nước ấm thôi chứ?”
“Đương nhiên không phải, chị gọi điện thoại cho em, là muốn nói cho em biết, nhân viên mới phải ra ngoài tham gia tập huấn, trong vòng một tuần, sáng thứ hai xuất phát, hiện tại em bị bệnh, có ảnh hưởng gì hay không?”
Hải Lan ở Lăng thị, làm việc rất nghiêm túc, chủ yếu vẫn là vì không muốn ảnh hưởng đến những người khác, nhân viên mới tập huấn, đối với cô mà nói chỉ là râu ria.
“Chắc là em sẽ không đi đâu.”
“Em xác định không đi sao?”
Nghe ra trong giọng nói của La tỷ có mang theo chút gì đó, nên hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
La tỷ do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: “Lần tập huấn này, lãnh đạo tầng cao nhất của công ty quyết định thay đổi hình thức xét duyệt, cho nhân viên cũ có năng lực tương đối dẫn dắt nhân viên mới, một lần dẫn dắt có hai hình thức để đánh giá, nhân viên cũ cũng được đánh giá tương tự, xuất chúng thì thăng cấp, thưởng tiền, còn không đủ năng lực, thì cuối năm không có thưởng.”
Hải Lan nhẹ nhíu mày: “Cho nên, nếu em không đi, thì nhân viên dẫn dắt em, sẽ như thế nào?”
“Sẽ không bị trừ điểm, nhưng cũng sẽ không bởi vì vậy mà được đối xử đặc biệt, vẫn như cũ là cùng những nhóm có ba người khác thi đấu, nhóm ít người, có khả năng sẽ thua.”
Hải Lan suy tư rất lâu sau đó, hỏi: “Chị biết người dẫn dắt em là ai không?”
“Là Hoàng Khiết.”
Hoàng Khiết, là người tương đối thân với La tỷ và Hải Lan, đã vào Lăng thị làm được ba năm, năm nay hai mươi tám tuổi, trước mắt vẫn là một nhân viên bình thường, năng lực cũng không tồi, vẫn luôn muốn thăng chức, ngồi lên vị trí tổ phó.
“Em sẽ đi, bất luận như thế nào, em cũng sẽ tranh thủ cho cô ấy vị trí tổ phó, đương nhiên không phải là đi cửa sau, mà là dựa vào bản lĩnh thật sự của cô ấy.”
La tỷ cười khẽ một tiếng, nói: “Em chính là nhân viên xuất sắc nhất trong những người được tuyển kỳ này đó, có một tổ viên như em, không chừng còn có thể thăng hai cấp liên tiếp, thẳng tiến ngồi lên vị trí tổ trưởng.”
Hải Lan cũng không tự coi nhẹ mình, cô cũng cảm thấy năng lực của mình không kém, đáp: “Cũng không phải không có khả năng này.”
Lúc Hải Lan quyết định đi, còn thuận tiện hỏi câu: “Ông chủ của các chị có đi cùng không?”
“Ông chủ của bọn chị, là chồng chưa cưới của em nha, có lẽ làm em thất vọng rồi, nghe nói ngày mai anh ta phải lên máy bay, đi nước Pháp, trong vòng hai ba ngày e là không về được.”
Hải Lan trong lòng thở dài một tiếng, cô cảm thấy nếu hai ba ngày không xuất hiện, thì sau hai ba ngày đó hắn nhất định sẽ xuất hiện, điểm này không cần nghĩ cũng biết.
Cô có thể tránh hắn nhất thời, nhưng không thể tránh hắn cả đời, không thể tránh, vậy thì đối mặt thôi.
Lăng Việt có bá đạo, có điên cuồng, có thích cô như thế nào, chỉ cần cô không có một chút cảm giác với hắn, thì hắn cũng không làm gì được cô.
Nhưng trước khi đi tập huấn, cô muốn đến tìm một người để giải quyết một chút chuyện.
Tới giờ tan sở, Tề Noãn kéo thân thể mệt mỏi từ công ty đi ra.
Thân thể mệt mỏi, tâm tình phức tạp.
Cho dù Hải Lan ba ngày không đi làm, cho dù ba ngày cô ta đều nhìn thấy Lăng Việt, nhưng cô ta cũng không vui lên nổi.
Bởi vì công việc nặng nề, bị đồng nghiệp nữ xa lánh, Lăng Việt làm như không thấy, tất cả đều làm cô ta đặc biệt khó chịu.
Cô ta bắt đầu hoài nghi, có phải là vì bản thân không làm theo quyển sách kia, không có tình tiết mình thích vai ác, trực tiếp thích Lăng Việt, cho nên sinh ra hiệu ứng bươm bướm.
Chỉ là, vì sao Hải Lan cho tới nay đều thích Lăng Việt, bỗng nhiên lại cảm thấy phản cảm với Lăng Việt, khác một trời một vực với trong sách viết.
Không nghĩ ra, trong đầu ninh thành bánh quai chèo, gục đầu xuống đi từ toà nhà văn phòng ra, bỗng nhiên có người đứng trước mặt, chặn đường cô ta.
“Xin lỗi, cô chắn đường của tôi.”
“Tề Noãn, có thể cùng tôi uống một ly cà phê không?”
Nghe giọng nói này, Tề Noãn bỗng dưng mở to hai mắt, ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía người đứng trước mặt mình, Hải Lan sáng chói đứng ở đó.
—————
Sắc trời dần dần sáng, trời mau sáng, Hải Lan lại mất ngủ.
Đau đớn nhất là khi mất ngủ thân thể mệt mỏi, nhưng tinh thần lại phấn khởi.
Cả một đêm không ngủ được, nghĩ đến chuyện mình bị cưỡng hôn, lại bò dậy đi súc miệng, cả đêm súc miệng liên tục không dưới tám lần.
Trời hoàn toàn sáng, Hải Lan vẫn còn nằm chết ở trên giường, quyết định hôm nay không đi làm, cô sợ lúc mình nhìn thấy Lăng Việt, lại nhịn không được ở trước mặt mọi người tát hắn mấy bạt tay.
Nhưng vì tránh cho người trong nhà hỏi đông hỏi tây, Hải Lan vẫn đứng dậy đi ra khỏi nhà, nhưng cũng không phải đi làm, mà là đến Gallery.
Hải Lan mang một khuôn mặt tiều tụy đến Gallery, làm cho trợ lý nhỏ cùng vài nhân viên khác giật nảy mình.
Chỉ ném xuống một câu “Tôi đến văn phòng nghỉ ngơi, mặc kệ có ai hỏi tôi có ở đây không, thì đều nói không có.”
Nhìn cửa văn phòng đóng lại, trợ lý nhỏ lập tức nhiều chuyện với Tiểu Trần.
“Lan tỷ sao lại có bộ dáng giống như cả một đêm, không ngủ ngon vậy?”
Tiểu Trần liếc cậu ấy, “Anh thật sự càng ngày càng giống mấy bà thím rồi đó, thật là nhiều chuyện.”
“Cái này không phải bởi vì tôi quan tâm Lan tỷ nên mới nhiều chuyện sao, chẳng lẽ cô không hiếu kỳ tại sao hôm nay Lan tỷ lại không đến Lăng thị làm việc, cũng không ở nhà nghỉ ngơi, ngược lại lại mang vẻ mặt tiều tụy đến Gallery sao?”
Tiểu Trần trừng cậu ấy một cái, nói móc: “Tôi thật là bội phục anh rồi đó anh vì nhiều chuyện còn bịa ra lý do.” Ngay sau đó lắc đầu tránh ra.
Nhìn Tiểu Trần tránh ra, trợ lý nhỏ vội đuổi theo, “Ây Ây, Tiểu Trần, cô đừng có lơ tôi.”
Lúc trợ lý nhỏ đang muốn đuổi theo, thì điện thoại vang lên, không chút để ý, nhìn đến tên người gọi đến, lạnh run, lông tơ trên người run lên, một toàn bộ dựng thẳng lên hết.
Tự trấn an mình nửa ngày, nhưng vẫn khẩn trương nhấn nghe máy, lúc điện thoại vừa được kết nối, thì đã vội nói: “Lan tỷ không có ở đây.”
Đầu bên kia điện thoại tạm dừng một giây, sau đó vang lên giọng nói hơi khàn: “Buổi chiều ba giờ, tôi sẽ cho người đưa trà chiều qua, cậu đừng nói là tôi mua, chỉ nói….” hơi dừng lại, tiếp tục nói: “Hãy nói là tiền lúc trước cậu bán hoa kiếm được, xung vào công quỹ.”
Trợ lý nhỏ:
Sau khi cúp điện thoại, thật lâu sau trợ lý nhỏ cũng không thể bình phục lại được.
Những người này là thần thánh phương nào, cậu ấy chỉ làm có chút chuyện xấu, nghiêm túc mà nói là vì để tránh lãng phí, không tính là chuyện xấu, nhưng vì sao tất cả mọi người đều biết?!
Lăng Việt để điện thoại lên mặt bàn, nới lỏng cà vạt, gỡ kính chống ánh sáng xanh viền vàng xuống, đau đầu xoa xoa huyệt thái dương.
Không chỉ có mình Hải Lan trắng đêm không ngủ, mà Lăng Việt cũng trắng đêm không ngủ.
Có một số việc, không muốn thừa nhận, nhưng có một số việc thật sự đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của hắn.
Là Hải Lan, làm cho hắn cảm thấy bất lực.
Cô ghét hắn, hoàn toàn vượt ra khỏi sức tưởng tượng của hắn, cho tới bây giờ, bọn họ đi về hai hướng khác nhau càng ngày càng xa.
Cửa văn phòng vang lên tiếng gõ cửa, thư ký đẩy cửa vào.
“Lăng tổng, hôm nay Hải tiểu thư không có đến làm, có phải nên gọi điện thoại qua hỏi một chút hay không?”
Lăng Việt lắc lắc đầu, “Mấy ngày nay cô ấy xin nghỉ.”
“Tôi sẽ nói với phòng nhân sự một tiếng, nhưng tuần tới, nhân viên mới phải bắt đầu ra bên ngoài tập huấn, Hải tiểu thư có thể đi cùng hay không?”
Lăng thị mỗi năm hai quý mùa xuân và mùa thu, mỗi quý đều sẽ tuyển năm mươi nhân viên mới, tiến hành kỳ thực tập ba tháng, chọn ra những người xuất sắc, không quy định số lượng, nhưng những người thấp điểm hơn, sẽ có khả năng phải rời đi.
Thời gian Hải Lan ở lại, cũng là ba tháng.
Nói đến Hải Lan, làm Lăng Việt càng thêm đau đầu, mang theo một chút bất đắc dĩ, nhàn nhạt nói, “Việc này, cô thử dò hỏi cô ấy, cô ấy muốn đi thì đi.”
Thư ký gật đầu, nói: “Bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp.”
Lúc đang muốn đóng cửa, Lăng Việt như nghĩ tới cái gì đó, bỗng nhiên ngẩng đầu, gọi thư ký lại: “Chờ một chút.”
Thư ký dừng động tác đóng cửa lại, nhìn về phía ông chủ của mình, hỏi: “Lăng tổng còn có chuyện gì sao”
Lăng Việt trầm mặc, vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay, hơi rũ mắt suy tư.
Nửa phút sau, ngước mắt lên, nhìn về phía thư ký.
“Năm nay xét duyệt nhân viên mới, tôi muốn đổi một chút.”
“Đổi như thế nào?”
Lăng Việt dường như nghĩ ra được một ý tưởng không tồi, khoé miệng cong lên, hơi mỉm cười, “Cho điểm theo nhóm, hai nhân viên mới, cùng một nhân viên cũ thành một nhóm, trong một tuần tập huấn kia, tổng hợp điểm lại, nhóm nào có thấp điểm nhất, bất luận là nhân viên mới hay cũ, thì cũng đều giống nhau phải chịu trừng phạt.”
Thư ký khẽ nhíu mày, “Làm như vậy, có phải có chút không công bằng với nhân viên cũ hay không, dù sao thì năng lực của nhân viên mới không giống nhau.”
Hai tay Lăng Việt đan vào nhau, để lên mặt bàn, cả người dựa vào lưng ghế, tư thế thoải mái.
Khóe miệng nhếch lên, ý cười lạnh lùng: “Công ty không phải dựa vào cá nhân, mà là dựa vào tập thể, nhân viên cũ mang một nhân viên mới không có tiến bộ, không phải nhân viên cũ không có năng lực, thì chính là năng lực của nhân viên mới quá kém, đồng thời có thể nhìn ra thành tích lúc phỏng vấn rất có khả năng là bơm nước, như vậy đã nói lên, hệ thống của công ty cần phải được cải cách lại một lần nữa.”
Nghe được nhân viên mới năng lực thấp kém, thư ký lập tức nghĩ tới, một nhân viên mới của bộ phận nghiên cứu thị trường ở cùng tầng.
Bộ phận nghiên cứu thị trường bao gồm Hải Lan và các nhân viên mới vào, tổng cộng có bốn người.
Hải Lan xuất thân không phải chuyên ngành, chưa bao giờ tiếp xúc với tài chính, quản lý xí nghiệp nhưng cô lại là người ưu tú nhất trong bốn người kia, không chỉ có năng lực học tập mạnh, tư duy logic cũng đặc biệt tốt, nhưng cố tình, trong bốn người, Tề Noãn xuất thân từ trường chính quy ra, lại học chuyên ngành Marketing, làm người ta rất nghi ngờ cô ta là dựa vào đi cửa sau để tiến vào.
Vốn dĩ cho rằng điểm phỏng vấn của cô ta nằm trong top ba, năng lực nhất định cũng sẽ rất xuất chúng, cho nên tính toán cho cô ta đến tiếp nhận chức vụ của đồng nghiệp chuẩn bị nghỉ để sinh con, lại không ngờ rằng, trong quá trình bàn giao đồng nghiệp mang thai suýt nữa là hỏng mất, đã rất nhiều lần oán giận nói với thư ký tư duy logic của Tề Noãn có vấn đề, trong lúc dạy cho Tề Noãn, lúc nào Tề Noãn cũng cảm thấy có vấn đề, nhiều lần đều phải cãi nhau với cô ta, dạy cô ta quá mệt mỏi.
“Có lẽ một nhân viên mới năng lực thấp kém cũng sẽ liên lụy đến nhân viên cũ, hay cân nhắc một chút xem có nên nới lỏng kết quả khảo hạch với nhân viên cũ một chút hay không?”
“Không cần, cô cứ nói thẳng cho các nhân viên cũ đó là, không xem kết quả cuối cùng, chỉ xem điểm trung bình của toàn bộ quá trình, đứng thứ nhất, được thăng hai cấp, đứng thứ hai và thứ ba thăng một cấp, năm người đứng đầu, thì phát tiền thưởng, nhân viên mới cũng vậy, năm người đứng đầu đều được phát tiền thưởng.”
Có khen thưởng, thì sẽ có trừng phạt, nhưng những người nhiệt tình sẽ không nằm trong thiểu số.
Dưới trọng thưởng tất có dũng phu*, dưới mồi thơm, tất có cá chết.
*Người dũng cảm.
Hải Lan vẫn còn tức giận, cũng không muốn nhìn thấy Lăng Việt, cho nên ở Gallery ba ngày liên tục, không đi làm, người trong nhà cũng không hỏi, cô cũng đoán được là Lăng Việt giúp cô che giấu.
Ở Gallery đến ngày thứ ba, công ty rốt cuộc cũng gọi đến, là La tỷ cùng bộ phận với cô.
“Hải Lan, bệnh của em đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Hải Lan hơi nhíu mày, nghĩ đến việc Lăng Việt viện cớ cho cô xin nghỉ là do bị bệnh.
Đè thấp giọng nói, tăng thêm giọng mũi, nói: “Đỡ nhiều hơn rồi.”
La tỷ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Hôm sau bữa tiệc không thấy em tới làm, bọn chị đều rất lo lắng cho em, hỏi thư ký, mới biết được em xin nghỉ bệnh.”
“Có thể là do trời lạnh, về đến nhà đã bị cảm.” Hải Lan giả bệnh giả đến không hề có áp lực.
“Hiện tại thời tiết quả thật rất dễ bị cảm mạo, em uống nhiều nước ấm một chút.”
Quả thật, không có bệnh nhẹ nào mà nước ấm không giải quyết được.
“La tỷ chị gọi điện thoại cho em, không phải chỉ là dặn dò em uống nhiều nước ấm thôi chứ?”
“Đương nhiên không phải, chị gọi điện thoại cho em, là muốn nói cho em biết, nhân viên mới phải ra ngoài tham gia tập huấn, trong vòng một tuần, sáng thứ hai xuất phát, hiện tại em bị bệnh, có ảnh hưởng gì hay không?”
Hải Lan ở Lăng thị, làm việc rất nghiêm túc, chủ yếu vẫn là vì không muốn ảnh hưởng đến những người khác, nhân viên mới tập huấn, đối với cô mà nói chỉ là râu ria.
“Chắc là em sẽ không đi đâu.”
“Em xác định không đi sao?”
Nghe ra trong giọng nói của La tỷ có mang theo chút gì đó, nên hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
La tỷ do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: “Lần tập huấn này, lãnh đạo tầng cao nhất của công ty quyết định thay đổi hình thức xét duyệt, cho nhân viên cũ có năng lực tương đối dẫn dắt nhân viên mới, một lần dẫn dắt có hai hình thức để đánh giá, nhân viên cũ cũng được đánh giá tương tự, xuất chúng thì thăng cấp, thưởng tiền, còn không đủ năng lực, thì cuối năm không có thưởng.”
Hải Lan nhẹ nhíu mày: “Cho nên, nếu em không đi, thì nhân viên dẫn dắt em, sẽ như thế nào?”
“Sẽ không bị trừ điểm, nhưng cũng sẽ không bởi vì vậy mà được đối xử đặc biệt, vẫn như cũ là cùng những nhóm có ba người khác thi đấu, nhóm ít người, có khả năng sẽ thua.”
Hải Lan suy tư rất lâu sau đó, hỏi: “Chị biết người dẫn dắt em là ai không?”
“Là Hoàng Khiết.”
Hoàng Khiết, là người tương đối thân với La tỷ và Hải Lan, đã vào Lăng thị làm được ba năm, năm nay hai mươi tám tuổi, trước mắt vẫn là một nhân viên bình thường, năng lực cũng không tồi, vẫn luôn muốn thăng chức, ngồi lên vị trí tổ phó.
“Em sẽ đi, bất luận như thế nào, em cũng sẽ tranh thủ cho cô ấy vị trí tổ phó, đương nhiên không phải là đi cửa sau, mà là dựa vào bản lĩnh thật sự của cô ấy.”
La tỷ cười khẽ một tiếng, nói: “Em chính là nhân viên xuất sắc nhất trong những người được tuyển kỳ này đó, có một tổ viên như em, không chừng còn có thể thăng hai cấp liên tiếp, thẳng tiến ngồi lên vị trí tổ trưởng.”
Hải Lan cũng không tự coi nhẹ mình, cô cũng cảm thấy năng lực của mình không kém, đáp: “Cũng không phải không có khả năng này.”
Lúc Hải Lan quyết định đi, còn thuận tiện hỏi câu: “Ông chủ của các chị có đi cùng không?”
“Ông chủ của bọn chị, là chồng chưa cưới của em nha, có lẽ làm em thất vọng rồi, nghe nói ngày mai anh ta phải lên máy bay, đi nước Pháp, trong vòng hai ba ngày e là không về được.”
Hải Lan trong lòng thở dài một tiếng, cô cảm thấy nếu hai ba ngày không xuất hiện, thì sau hai ba ngày đó hắn nhất định sẽ xuất hiện, điểm này không cần nghĩ cũng biết.
Cô có thể tránh hắn nhất thời, nhưng không thể tránh hắn cả đời, không thể tránh, vậy thì đối mặt thôi.
Lăng Việt có bá đạo, có điên cuồng, có thích cô như thế nào, chỉ cần cô không có một chút cảm giác với hắn, thì hắn cũng không làm gì được cô.
Nhưng trước khi đi tập huấn, cô muốn đến tìm một người để giải quyết một chút chuyện.
Tới giờ tan sở, Tề Noãn kéo thân thể mệt mỏi từ công ty đi ra.
Thân thể mệt mỏi, tâm tình phức tạp.
Cho dù Hải Lan ba ngày không đi làm, cho dù ba ngày cô ta đều nhìn thấy Lăng Việt, nhưng cô ta cũng không vui lên nổi.
Bởi vì công việc nặng nề, bị đồng nghiệp nữ xa lánh, Lăng Việt làm như không thấy, tất cả đều làm cô ta đặc biệt khó chịu.
Cô ta bắt đầu hoài nghi, có phải là vì bản thân không làm theo quyển sách kia, không có tình tiết mình thích vai ác, trực tiếp thích Lăng Việt, cho nên sinh ra hiệu ứng bươm bướm.
Chỉ là, vì sao Hải Lan cho tới nay đều thích Lăng Việt, bỗng nhiên lại cảm thấy phản cảm với Lăng Việt, khác một trời một vực với trong sách viết.
Không nghĩ ra, trong đầu ninh thành bánh quai chèo, gục đầu xuống đi từ toà nhà văn phòng ra, bỗng nhiên có người đứng trước mặt, chặn đường cô ta.
“Xin lỗi, cô chắn đường của tôi.”
“Tề Noãn, có thể cùng tôi uống một ly cà phê không?”
Nghe giọng nói này, Tề Noãn bỗng dưng mở to hai mắt, ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía người đứng trước mặt mình, Hải Lan sáng chói đứng ở đó.
Tác giả :
Mộc Yêu Nhiêu