Nam Chính Hắc Hóa Lại Trùng Sinh
Chương 11
Editor+beta-er: Eirlyss
–—————
Màn đêm buông xuống, những ánh đèn rực rỡ sáng lên.
Buổi tiệc vang lên bảng hoà tấu của tiếng dương cầm du dương cùng tiếng đàn violin, còn có các giọng nói hân hoan của quan khách đến dự lễ, không khí rất hòa hợp và náo nhiệt.
Vừa đến không lâu, Hải Lan đã nhìn thấy một người đàn ổng trẻ tuổi rất đẹp trai mặc một bộ tây trang chỉnh tề, mặt đang mỉm cười đi tới chỗ bọn họ đứng.
Lăng Việt đứng bên cạnh Hải Lan, lúc nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi này, trong mắt loé lên một chút sắc bén rồi lại biến mất, lên tiếng nhắc nhở Hải Lan đang đứng bên cạnh: “Cháu trai Lục lão gia, Lục Tuyển.”
Hải Lan sửng sốt, hoá ra là nam phụ.
Tới đây lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật quan trọng trong cốt truyện ngoài nam chính.
Trong tiểu thuyết viết nam chính là thương nhân, các nam phụ có nghề nghiệp khác nhau, tài giỏi như thế nào, mà Lục Tuyển chính là người làm chính trị.
Lục Tuyển ngừng ở trước mặt bọn họ, lộ ra ý cười, giọng nói khách khí: “Lăng tiên sinh, Hải tiểu thư hoan nghênh hai vị đã đến, nếu có chỗ nào tiếp đãi không chu toàn, mong hai vị bỏ qua.”
Lăng Việt gật đầu, “Lục tiên sinh khách khí.”
Lục Tuyển mặt mang theo mỉm cười, ánh mắt dừng ở trên người Hải Lan, trong ánh mắt lộ ra tia kinh diễm, đêm nay ở bên trong buổi tiệc này, người đẹp rất nhiều, nhưng có một điều không thể phủ nhận chính là, Lục Tuyển cảm thấy Hải Lan là người nổi bậc nhất.
Ánh mắt dừng lại một lát, Hải Lan và Lục Tuyển lập tức cảm thấy nhiệt độ xung quanh hạ xuống rất thấp.
Giống như là có người đang dùng ánh mắt rét lạnh nhìn chằm chằm vào hai người họ, Lục Tuyển có chút nghi ngờ ngước mắt lên nhìn Lăng Việt, nhưng chỉ thấy gương mặt hắn vẫn duy trì sự lạnh nhạt như cũ, không có một chút khả nghi nào.
Chẳng lẽ là do anh ta đa nghi?
Lục Tuyển thu hồi ánh mắt, khen ngợi: “Lăng tiên sinh, vị hôn thê của anh thật xinh đẹp.”
Lăng Việt gật đầu, nhưng tay lại dùng sức siết ly rượu vang, mu bàn tay nổi lên gân xanh rất rõ ràng, hơi nghiêng mu bàn tay, tránh lộ ra sự bất thường ở trước mặt Lục Tuyển.
Lời khen của Lục Tuyển, thật đúng là làm người ta nổi giận.
Hải Lan hơi mỉm cười: “Lục tiên sinh cũng rất đẹp trai.” Ai sẽ không biết khen người khác chứ, chỉ là quy tắc giao tiếp mà thôi.
Lục Tuyển cười cười, cầm ly rượu vang đỏ mời Hải Lan.
Hai người nhấp một ngụm rượu, đúng lúc có người tới gọi Lục Tuyển, Lục Tuyển nói với Lăng Việt và Hải Lan: “Ngại quá, tôi trước xin lỗi vì không tiếp hai vị được, nếu hai vị có yêu cầu gì, thì cứ việc nói với tôi.
Lăng Việt cùng Hải Lan gật đầu, Hải Lan nói: “Nếu chúng tôi có yêu cầu nhất định sẽ nói, cảm ơn.”
Lục Tuyển xoay người rời đi.
Hải Lan nhìn Lục Tuyển nổi bậc trong đám người, nghĩ đến hắn chỉ ở sau nam chính và nam hai thì thuận miệng nói một câu, “Lục Tuyển còn rất biết cách nói chuyện.”
Lăng Việt ở một bên nghe được Hải Lan khen Lục Tuyển, liếc nhìn Hải Lan, nụ cười trên mặt dần dần phai nhạt, hơi cúi đầu, sắc mặt trầm xuống, mặt mày lạnh lẽo.
“Còn rất đẹp trai.” Lăng Việt ở bên cạnh Hải Lan nhẹ nhàng nói ra câu này.
Hải Lan sửng sốt, cô nghe trong lời nói này như thế nào cũng, có một chút vị chua?
Tên Lăng Việt này lại nổi điên cái gì?
Quay đầu nhìn về phía hắn, hỏi: “Anh có khúc mắc với Lục Tuyển?”
Lăng Việt lại nở một nụ cười lạnh với Hải Lan, không thể hiểu nổi, “Thương nhân không đấu cùng quan nhân, tôi có thể có khúc mắc gì với Lục Tuyển?”
Cười thành như vậy, rõ ràng chính là có được không, lời nói bên trong cũng trần trụi nhằm vào.
Cũng đúng, nam chính đương nhiên sẽ không có khả năng cùng vai ác, và các nam phụ chung sống hoà bình, không thể nào làm bạn bè, vì đó chính là kẻ địch, huống chi trong tiểu thuyết, Lục Tuyển chính là vì nữ chính mà tính kế Lăng Việt, hình như trong lúc này còn liên thủ với nữ phụ.
Nhưng hiện tại Hải Lan đối với Lăng Việt không có chút hứng thú nào, đương nhiên cũng sẽ không liên thủ với Lục Tuyển.
Sau khi buổi tiệc bắt đầu được một lúc, người đến càng ngày càng nhiều, Lăng thị là một trong những tập đoàn đứng đầu Khang Thành, mà Lăng Việt lại là tổng giám đốc của Lăng thị, thân phận được mọi người chú ý, nên vẫn luôn có người tiến đến chào hỏi lôi kéo làm quen, bởi vì vậy mà Hải Lan tự nhiên biến thành một người dư thừa.
Nhìn Lăng Việt trở thành sự chú ý của mọi người, Hải Lan yên lặng tránh ra, cầm chút điểm tâm ngọt tìm một chỗ, vừa mới ngồi xuống, bên tai lập tức truyền đến một giọng nói bén nhọn.
“Chậc chậc chậc, đây không phải là Hải Lan sao?”
Hải Lan ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nữ trẻ tuổi trang điểm đậm đứng cách cô hai mét.
…… Người này lại là ai?
Thấy Hải Lan không lên tiếng, người phụ nữ tiện đà cười nhạo một tiếng: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy Lăng tiên sinh dẫn theo cô cùng nhau xuất hiện ở nơi đông người, sợ không phải là do cô lì lợm la liếm cầu xin anh ấy mang cô tới chứ hả.”
Giọng điệu này, thấy người tới không có ý tốt, hẳn là người đối đầu với nữ phụ.
Hải Lan nở một nụ cười: “Tôi đến như thế nào, có liên quan đến cô sao?”
Người phụ nữ trang điểm đậm hừ lạnh một tiếng: “Cô không cảm thấy mình cứ dán lên người Lăng Việt rất thấp hèn sao?”
Người phụ nữ vừa nói xong hai người bạn bên cạnh cũng phụ hoạ theo, “Đúng vậy, nhìn xem cô ta cũng không xinh đẹp, nếu không phải ỷ vào việc có quan hệ cùng nhà họ Lăng, thì cũng chưa chắc có thể đính hôn.”
Người phụ nữ trang điểm đậm gật đầu: “Lăng tiên sinh cũng không có khả năng nhìn đến cô ta.”
Khóe miệng Hải Lan giật giật, trong lời nói tràn đầy chua xót, cô xem như nghe ra được, đây là đào hoa của Lăng Việt.
Liếc nhìn về phía Lăng Việt đang đứng, đúng lúc đụng phải ánh mắt của hắn, cũng không biết hắn có ý gì, ngày thường còn duy trì khuôn mặt nhàn nhạt tươi cười, hôm nay lại bày ra một khuôn mặt, giống như cô thiếu hắn mấy trăm triệu.
Hắn dời ánh mắt, nhìn thấy mấy người phụ nữ đứng ở trước mặt Hải Lan, hơi nhíu mày, nói với người đối diện một câu xin lỗi, đi đến chỗ Hải Lan.
“An Na, Lăng tiên sinh lại đây.”
Người phụ nữ tên An Na vừa nghe xong, theo bản năng vuốt tóc trên trán mình, liếc nhìn Hải Lan, hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó nhìn về phía Lăng Việt, lập tức thay đổi sắc mặt, tươi cười đầy mặt.
Hải Lan:……
Này bà chị nhất định phải làm bộ mặt như vậy với chồng chưa cưới của người khác sao?
Chẳng qua, Lăng Việt đã không còn là chồng chưa cưới của cô, nếu còn, thì Lăng Việt cũng không có khả năng coi trọng bà chị tên An Na kia.
Lăng Việt đến gần, An Na rất vui sướng gọi một tiếng: “Lăng tiên sinh.”
Lăng Việt vẻ mặt thờ ơ gật đầu, “Ngại quá, trí nhớ của tôi không được tốt, không biết cô là ai.”
Sắc mặt An Na trở nên trắng bệch, có chút sốt ruột nói: “Em là Thụy Kỳ Quý gia Quý An Na, năm trước lúc Lăng thị khai trương làng du lịch hai chúng ta đã từng gặp qua.”
Thụy Kỳ Quý gia chính là công ty lúc trước Lăng Việt nói muốn hủy hợp đồng, hiển nhiên vị tiểu thư Quý gia này cũng không biết đến việc của công ty nhà mình, cho nên mới chủ động chào hỏi.
Lăng Việt không chút lưu tình nói: “Xin lỗi, nhiều việc quá, từ trước đến nay chuyện nào không quan trọng, tôi không nhớ được.”
Ý là, đã gặp mặt, một chút cũng không quan trọng.
Hải Lan liếc nhìn An Na, chỉ thấy má hồng của cô ta cũng không che được vẻ mặt tái nhợt.
Hải Lan hơi nhíu mày, cái tên Lăng Việt này hôm nay uống lộn thuốc rồi hả?
Sao cô lại cảm thấy đêm nay hắn rất tức giận.
An Na cắn cắn môi, nửa ngày mới nghẹn ra một câu, “Đã, đã quấy rầy rồi.”
Sau đó kéo hai cô bạn của mình nhanh chóng chạy đi.
Hải Lan nhìn về phía Lăng Việt, nhíu mày hỏi: “Lăng Việt, anh không có bị gì đó chứ?”
Mặc dù cảm thấy Lăng Việt hờ hững với mình mới đúng là tính cách của nam chính lúc bình thường, nhưng trải qua mấy ngày ở chung, Lăng Việt đều biểu hiện rất ôn hòa, thái độ cũng tốt, bỗng nhiên thay đổi thái độ, làm cho Hải Lan không thích ứng kịp.
Dường như Lăng Việt cũng phát hiện thái độ của mình thay đổi quá lớn, nên lắc đầu: “Tôi đến ban công hút một điếu thuốc.”
Nghe được hai chữ hút thuốc này, Hải Lan nhíu nhíu mày, vốn đang muốn nói hút thuốc không tốt cho cơ thể, nhưng lời này lại có chút ái muội, nên lập tức câm miệng.
Nhìn bóng dáng Lăng Việt, chân mày Hải Lan nhăn đến mức càng ngày càng rõ.
Sao cô lại có cảm giác Lăng Việt giống như là đang ghen tuông vô cớ?
Lăng Việt đi ra ban công, nhưng ban công hiển nhiên đã có người đi trước một bước đứng ở đó.
Ánh đèn ở góc ban công lờ mờ, có một người một thân tây trang màu đen đang đứng đó, dáng người đàn ông cao dài.
Lúc Lăng Việt vừa mới đi ra hai người nhìn nhau, người đàn ông kia gương mặt ngạo mạn, bình tĩnh nói: “Lăng Việt, lâu rồi không gặp, anh vẫn khoẻ chứ*?”
*Convert là biệt lai vô dạng. Ý của Thẩm độc miệng là Lăng Việt chưa chết hả =))))
Lăng Việt đi ra ngoài ban công, ngừng ở trước lan can, nhìn cảnh đêm bên ngoài, lấy ra một gói thuốc, biết đối phương không hút thuốc, nên cũng không hỏi, lấy ra một điếu, châm lửa.
Hút một hơi, thở ra khói.
“Còn có thể sống, còn anh thì sao Phó tổng Thẩm?”
Đối phương cười lạnh một tiếng: “So với anh đương nhiên sống rất tốt.”
Lăng Việt cũng cười một tiếng: “Xem ra Phó tổng Thẩm ở Thẩm thị như cá gặp nước.”
Người trước mặt Lăng Việt, chính là người một tay vực dậy tập đoàn tạo ra một quy tắc mới trên thương trường, người thừa kế duy nhất của Thẩm gia Thẩm Mục Thâm.
–—————
Màn đêm buông xuống, những ánh đèn rực rỡ sáng lên.
Buổi tiệc vang lên bảng hoà tấu của tiếng dương cầm du dương cùng tiếng đàn violin, còn có các giọng nói hân hoan của quan khách đến dự lễ, không khí rất hòa hợp và náo nhiệt.
Vừa đến không lâu, Hải Lan đã nhìn thấy một người đàn ổng trẻ tuổi rất đẹp trai mặc một bộ tây trang chỉnh tề, mặt đang mỉm cười đi tới chỗ bọn họ đứng.
Lăng Việt đứng bên cạnh Hải Lan, lúc nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi này, trong mắt loé lên một chút sắc bén rồi lại biến mất, lên tiếng nhắc nhở Hải Lan đang đứng bên cạnh: “Cháu trai Lục lão gia, Lục Tuyển.”
Hải Lan sửng sốt, hoá ra là nam phụ.
Tới đây lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật quan trọng trong cốt truyện ngoài nam chính.
Trong tiểu thuyết viết nam chính là thương nhân, các nam phụ có nghề nghiệp khác nhau, tài giỏi như thế nào, mà Lục Tuyển chính là người làm chính trị.
Lục Tuyển ngừng ở trước mặt bọn họ, lộ ra ý cười, giọng nói khách khí: “Lăng tiên sinh, Hải tiểu thư hoan nghênh hai vị đã đến, nếu có chỗ nào tiếp đãi không chu toàn, mong hai vị bỏ qua.”
Lăng Việt gật đầu, “Lục tiên sinh khách khí.”
Lục Tuyển mặt mang theo mỉm cười, ánh mắt dừng ở trên người Hải Lan, trong ánh mắt lộ ra tia kinh diễm, đêm nay ở bên trong buổi tiệc này, người đẹp rất nhiều, nhưng có một điều không thể phủ nhận chính là, Lục Tuyển cảm thấy Hải Lan là người nổi bậc nhất.
Ánh mắt dừng lại một lát, Hải Lan và Lục Tuyển lập tức cảm thấy nhiệt độ xung quanh hạ xuống rất thấp.
Giống như là có người đang dùng ánh mắt rét lạnh nhìn chằm chằm vào hai người họ, Lục Tuyển có chút nghi ngờ ngước mắt lên nhìn Lăng Việt, nhưng chỉ thấy gương mặt hắn vẫn duy trì sự lạnh nhạt như cũ, không có một chút khả nghi nào.
Chẳng lẽ là do anh ta đa nghi?
Lục Tuyển thu hồi ánh mắt, khen ngợi: “Lăng tiên sinh, vị hôn thê của anh thật xinh đẹp.”
Lăng Việt gật đầu, nhưng tay lại dùng sức siết ly rượu vang, mu bàn tay nổi lên gân xanh rất rõ ràng, hơi nghiêng mu bàn tay, tránh lộ ra sự bất thường ở trước mặt Lục Tuyển.
Lời khen của Lục Tuyển, thật đúng là làm người ta nổi giận.
Hải Lan hơi mỉm cười: “Lục tiên sinh cũng rất đẹp trai.” Ai sẽ không biết khen người khác chứ, chỉ là quy tắc giao tiếp mà thôi.
Lục Tuyển cười cười, cầm ly rượu vang đỏ mời Hải Lan.
Hai người nhấp một ngụm rượu, đúng lúc có người tới gọi Lục Tuyển, Lục Tuyển nói với Lăng Việt và Hải Lan: “Ngại quá, tôi trước xin lỗi vì không tiếp hai vị được, nếu hai vị có yêu cầu gì, thì cứ việc nói với tôi.
Lăng Việt cùng Hải Lan gật đầu, Hải Lan nói: “Nếu chúng tôi có yêu cầu nhất định sẽ nói, cảm ơn.”
Lục Tuyển xoay người rời đi.
Hải Lan nhìn Lục Tuyển nổi bậc trong đám người, nghĩ đến hắn chỉ ở sau nam chính và nam hai thì thuận miệng nói một câu, “Lục Tuyển còn rất biết cách nói chuyện.”
Lăng Việt ở một bên nghe được Hải Lan khen Lục Tuyển, liếc nhìn Hải Lan, nụ cười trên mặt dần dần phai nhạt, hơi cúi đầu, sắc mặt trầm xuống, mặt mày lạnh lẽo.
“Còn rất đẹp trai.” Lăng Việt ở bên cạnh Hải Lan nhẹ nhàng nói ra câu này.
Hải Lan sửng sốt, cô nghe trong lời nói này như thế nào cũng, có một chút vị chua?
Tên Lăng Việt này lại nổi điên cái gì?
Quay đầu nhìn về phía hắn, hỏi: “Anh có khúc mắc với Lục Tuyển?”
Lăng Việt lại nở một nụ cười lạnh với Hải Lan, không thể hiểu nổi, “Thương nhân không đấu cùng quan nhân, tôi có thể có khúc mắc gì với Lục Tuyển?”
Cười thành như vậy, rõ ràng chính là có được không, lời nói bên trong cũng trần trụi nhằm vào.
Cũng đúng, nam chính đương nhiên sẽ không có khả năng cùng vai ác, và các nam phụ chung sống hoà bình, không thể nào làm bạn bè, vì đó chính là kẻ địch, huống chi trong tiểu thuyết, Lục Tuyển chính là vì nữ chính mà tính kế Lăng Việt, hình như trong lúc này còn liên thủ với nữ phụ.
Nhưng hiện tại Hải Lan đối với Lăng Việt không có chút hứng thú nào, đương nhiên cũng sẽ không liên thủ với Lục Tuyển.
Sau khi buổi tiệc bắt đầu được một lúc, người đến càng ngày càng nhiều, Lăng thị là một trong những tập đoàn đứng đầu Khang Thành, mà Lăng Việt lại là tổng giám đốc của Lăng thị, thân phận được mọi người chú ý, nên vẫn luôn có người tiến đến chào hỏi lôi kéo làm quen, bởi vì vậy mà Hải Lan tự nhiên biến thành một người dư thừa.
Nhìn Lăng Việt trở thành sự chú ý của mọi người, Hải Lan yên lặng tránh ra, cầm chút điểm tâm ngọt tìm một chỗ, vừa mới ngồi xuống, bên tai lập tức truyền đến một giọng nói bén nhọn.
“Chậc chậc chậc, đây không phải là Hải Lan sao?”
Hải Lan ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nữ trẻ tuổi trang điểm đậm đứng cách cô hai mét.
…… Người này lại là ai?
Thấy Hải Lan không lên tiếng, người phụ nữ tiện đà cười nhạo một tiếng: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy Lăng tiên sinh dẫn theo cô cùng nhau xuất hiện ở nơi đông người, sợ không phải là do cô lì lợm la liếm cầu xin anh ấy mang cô tới chứ hả.”
Giọng điệu này, thấy người tới không có ý tốt, hẳn là người đối đầu với nữ phụ.
Hải Lan nở một nụ cười: “Tôi đến như thế nào, có liên quan đến cô sao?”
Người phụ nữ trang điểm đậm hừ lạnh một tiếng: “Cô không cảm thấy mình cứ dán lên người Lăng Việt rất thấp hèn sao?”
Người phụ nữ vừa nói xong hai người bạn bên cạnh cũng phụ hoạ theo, “Đúng vậy, nhìn xem cô ta cũng không xinh đẹp, nếu không phải ỷ vào việc có quan hệ cùng nhà họ Lăng, thì cũng chưa chắc có thể đính hôn.”
Người phụ nữ trang điểm đậm gật đầu: “Lăng tiên sinh cũng không có khả năng nhìn đến cô ta.”
Khóe miệng Hải Lan giật giật, trong lời nói tràn đầy chua xót, cô xem như nghe ra được, đây là đào hoa của Lăng Việt.
Liếc nhìn về phía Lăng Việt đang đứng, đúng lúc đụng phải ánh mắt của hắn, cũng không biết hắn có ý gì, ngày thường còn duy trì khuôn mặt nhàn nhạt tươi cười, hôm nay lại bày ra một khuôn mặt, giống như cô thiếu hắn mấy trăm triệu.
Hắn dời ánh mắt, nhìn thấy mấy người phụ nữ đứng ở trước mặt Hải Lan, hơi nhíu mày, nói với người đối diện một câu xin lỗi, đi đến chỗ Hải Lan.
“An Na, Lăng tiên sinh lại đây.”
Người phụ nữ tên An Na vừa nghe xong, theo bản năng vuốt tóc trên trán mình, liếc nhìn Hải Lan, hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó nhìn về phía Lăng Việt, lập tức thay đổi sắc mặt, tươi cười đầy mặt.
Hải Lan:……
Này bà chị nhất định phải làm bộ mặt như vậy với chồng chưa cưới của người khác sao?
Chẳng qua, Lăng Việt đã không còn là chồng chưa cưới của cô, nếu còn, thì Lăng Việt cũng không có khả năng coi trọng bà chị tên An Na kia.
Lăng Việt đến gần, An Na rất vui sướng gọi một tiếng: “Lăng tiên sinh.”
Lăng Việt vẻ mặt thờ ơ gật đầu, “Ngại quá, trí nhớ của tôi không được tốt, không biết cô là ai.”
Sắc mặt An Na trở nên trắng bệch, có chút sốt ruột nói: “Em là Thụy Kỳ Quý gia Quý An Na, năm trước lúc Lăng thị khai trương làng du lịch hai chúng ta đã từng gặp qua.”
Thụy Kỳ Quý gia chính là công ty lúc trước Lăng Việt nói muốn hủy hợp đồng, hiển nhiên vị tiểu thư Quý gia này cũng không biết đến việc của công ty nhà mình, cho nên mới chủ động chào hỏi.
Lăng Việt không chút lưu tình nói: “Xin lỗi, nhiều việc quá, từ trước đến nay chuyện nào không quan trọng, tôi không nhớ được.”
Ý là, đã gặp mặt, một chút cũng không quan trọng.
Hải Lan liếc nhìn An Na, chỉ thấy má hồng của cô ta cũng không che được vẻ mặt tái nhợt.
Hải Lan hơi nhíu mày, cái tên Lăng Việt này hôm nay uống lộn thuốc rồi hả?
Sao cô lại cảm thấy đêm nay hắn rất tức giận.
An Na cắn cắn môi, nửa ngày mới nghẹn ra một câu, “Đã, đã quấy rầy rồi.”
Sau đó kéo hai cô bạn của mình nhanh chóng chạy đi.
Hải Lan nhìn về phía Lăng Việt, nhíu mày hỏi: “Lăng Việt, anh không có bị gì đó chứ?”
Mặc dù cảm thấy Lăng Việt hờ hững với mình mới đúng là tính cách của nam chính lúc bình thường, nhưng trải qua mấy ngày ở chung, Lăng Việt đều biểu hiện rất ôn hòa, thái độ cũng tốt, bỗng nhiên thay đổi thái độ, làm cho Hải Lan không thích ứng kịp.
Dường như Lăng Việt cũng phát hiện thái độ của mình thay đổi quá lớn, nên lắc đầu: “Tôi đến ban công hút một điếu thuốc.”
Nghe được hai chữ hút thuốc này, Hải Lan nhíu nhíu mày, vốn đang muốn nói hút thuốc không tốt cho cơ thể, nhưng lời này lại có chút ái muội, nên lập tức câm miệng.
Nhìn bóng dáng Lăng Việt, chân mày Hải Lan nhăn đến mức càng ngày càng rõ.
Sao cô lại có cảm giác Lăng Việt giống như là đang ghen tuông vô cớ?
Lăng Việt đi ra ban công, nhưng ban công hiển nhiên đã có người đi trước một bước đứng ở đó.
Ánh đèn ở góc ban công lờ mờ, có một người một thân tây trang màu đen đang đứng đó, dáng người đàn ông cao dài.
Lúc Lăng Việt vừa mới đi ra hai người nhìn nhau, người đàn ông kia gương mặt ngạo mạn, bình tĩnh nói: “Lăng Việt, lâu rồi không gặp, anh vẫn khoẻ chứ*?”
*Convert là biệt lai vô dạng. Ý của Thẩm độc miệng là Lăng Việt chưa chết hả =))))
Lăng Việt đi ra ngoài ban công, ngừng ở trước lan can, nhìn cảnh đêm bên ngoài, lấy ra một gói thuốc, biết đối phương không hút thuốc, nên cũng không hỏi, lấy ra một điếu, châm lửa.
Hút một hơi, thở ra khói.
“Còn có thể sống, còn anh thì sao Phó tổng Thẩm?”
Đối phương cười lạnh một tiếng: “So với anh đương nhiên sống rất tốt.”
Lăng Việt cũng cười một tiếng: “Xem ra Phó tổng Thẩm ở Thẩm thị như cá gặp nước.”
Người trước mặt Lăng Việt, chính là người một tay vực dậy tập đoàn tạo ra một quy tắc mới trên thương trường, người thừa kế duy nhất của Thẩm gia Thẩm Mục Thâm.
Tác giả :
Mộc Yêu Nhiêu