Nam Chính Cặn Bã Chiếm Hữu
Chương 70 70 Chương 52
Làm thế nào để diễn tả lại tình cảnh bây giờ của An Sênh đây?
Không chỉ có rất nhiều hoa đẹp, mà còn có cả những món khoái khẩu của cô nữa.
Giống như miếng mồi ngon đang dụ dỗ cô vậy.
Trời xanh, gió mát, nắng vàng.
Chỉ cần bước lên thảm hoa, cô có thể có một buổi dã ngoại với những món ăn ngon và thưởng thức cảnh đẹp.
Nhưng An Sênh biết rằng tất cả những điều này chỉ là ảo tưởng.
Chỉ cần cô giẫm chân lên, thảm hoa xinh đẹp đó sẽ sụp đổ ngay lập tức.
Bên dưới là một hố sâu vạn trượng không thấy đáy.
Có thể dùng món khoái khẩu để làm miếng mồi dụ dỗ cô nhưng nếu không có nắng, gió nhẹ, cỏ xanh, ở dưới đáy vực sâu nhìn lên chỉ có bầu trời to bằng lòng bàn tay.
vì vậy, dù miếng mồi đó có ngon đến đâu cũng vô ích.
Vì vậy, lời cầu xin đáng thương của Phí Hiên không kéo dài được bao lâu, con thỏ đang nhảy loạn trong lòng An Sênh đã nhanh chóng bị gϊếŧ chết.
Mọi thứ lại trở về vẻ tĩnh lặng như trước.
"Phí Hiên, anh thử nghĩ đi, tôi gạt anh bao nhiêu lần?" giọng nói An Sênh lãnh đạm, "Ở trong mắt anh, tôi là đại ngốc sao?"
Thân thể Phí Hiên cứng đờ, An Sênh nói tiếp, "Đừng lãng phí sức lực nữa, lần này tôi..."
"Em đến đây là vì Đồng Tứ đúng không?" Phí Hiên buông An Sênh ra, xoay người ôm vai, dùng chóp mũi của anh cọ vào chóp mũi An Sênh.
Đôi mắt vẫn đỏ hoe, còn có hơi nước, nhưng giọng điệu đáng thương biến mất không còn tung tích.
Anh đưa tay bóp cằm An Sênh, vẻ mặt u ám nói, "Con chim trĩ đó, rồi cả tên bác sĩ Tần, và Đồng Tứ..."
“Em thực sự… rất giỏi đó.” Giọng điệu của Phí Hiên rất ngứa đòn nói, "Nhưng đáng tiếc, mắt nhìn người của em thật không tốt.
Nếu như anh muốn, bóp chết ba người, đối với anh rất dễ dàng."
Phí Hiên nói tiếp, "Mặc dù Đồng Tứ được xem là giàu có, nhưng có bao nhiêu tiền cũng có thể hết.
Bị ba đánh đập hết lần này đến lần khác, hơn nữa ba anh ta có chấp nhận em không? Em có biết các cuộc hôn nhân thương mại không?”
An Sênh bĩu môi, Phí Hiên dùng ngón tay xoa xoa môi, "Về phần bác sĩ Tần kia, vợ anh ta nhiều lần dùng thuốc, chỉ cần người phụ nữ đó không chết, Tần Thư Dư có muốn dứt cũng không được, cô ta sẽ đeo bám cả đời.
Em không ngại sao?”
Phí Hiên tiếp tục, "Lần cuối cùng vợ anh ta ra khỏi trại cai nghiện, họ đã ngủ với nhau.
Hai người yêu nhau cũng đã hơn mười năm.
Một đời em có bao nhiêu mười năm? Anh ta có bao nhiêu?" Em nghĩ rằng em có thể chiếm trái tim của anh ta sao?
An Sênh cau mày, quay mặt đi, ngăn không cho Phí Hiên ép môi tới.
Phí Hiên khịt mũi, "Cho dù mẹ kế có đối với con chồng tận tâm, kết cục cuối cùng là hắn không kìm lòng được mà lừa dối vợ cũ..."
Phí Hiên thở dài, "Tại sao, Sênh Sênh, anh yêu em nhất.
Là anh."
"Bah!" An Sênh tát Phí Hiên đang định hôn tới, nâng đầu gối lên muốn đá anh một cái.
Phí Hiên nhanh tay bắt lấy chân cô, kéo lại gần hơn, nói “Về phần đứa con hoang chim trĩ kia, anh đoán rằng anh ta cũng chỉ là gà con mà thôi...!À, anh ta có thể kéo dài tới năm phút trên giường được không nhỉ? Kích thước không được tốt lắm nhỉ?”
Phí Hiên ôm chặt eo, giam lỏng An Sênh, không cho cô chỗ trốn tránh, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ, "Anh chỉ ở bên em ...!Anh có thể cho em tất cả mọi thứ tốt nhất, kể cả trên giường.
Sản nghiệp của nhà họ Phí là của em.
Cưới anh nhé.
Anh không có mẹ, còn ba thì cứ xem như ông ấy đã mất.
Nhà họ Phí, em có thể che trời.
Anh, Phí Hiên sẽ yêu em suốt cuộc đời, sẽ không có người nào khác.
Nếu có, ông trời sẽ trừng phạt anh bằng cái chết.”
Phí Hiên nhỏ giọng nhẹ nhàng, ghé vào tai An Sênh, "Yêu anh…yêu anh, không có lựa chọn nào tốt hơn anh.
Anh chắc chắn với em điều này, em sẽ không gặp ai yêu em nhiều như anh.
Sao em lại cứng đầu thế chứ...!"
An Sênh không biết phải làm sao khi Phí Hiên nói những lời này.
Hơi thở của anh phả vào chóp mũi cô.
Một điều mà Phí Hiên vẫn chưa biết, đó là An Sênh vẫn còn rất thích anh...!Cô vẫn còn lưu luyến hơi thở của anh, rất khó để cưỡng lại.
Ngoài trừ việc anh là một kẻ biếи ŧɦái, thì sự ưu tú của Phí Hiên chính là nét bút của tạo hóa.
Không ai là không bị thu hút bởi điều này.
Và không thể nghi ngờ, sự dịu dàng của Phí Hiên thực sự có thể làm chết người.
Bây giờ An Sênh phải chiến đấu với cả số phận và con người.
Cô nín thở, nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, môi bị cắn đến rỉ máu.
Lý trí và cảm xúc đấu tranh dữ dội.
Nhưng điều này rơi vào mắt Phí Hiên chính là An Sênh đang kháng cự anh, đến mức không thèm nhìn.
Phí Hiên cảm thấy thật bi thương, phản ứng càng thêm điên cuồng.
Anh siết chặt cằm cô và ấn xuống một nụ hôn mãnh liệt.
An Sênh thiếu chút nữa thở không ra hơi, nghiến răng nghiến lợi.
Phí Hiên hung hăng quấn lấy đầu lưỡi cô.
An Sênh bối rối, cô không thể hiểu được anh đang nghĩ gì, cảm thấy bất lực với phản ứng của anh.
An Sênh thầm mắng chửi mười tám đời tổ tông nhà Đồng Tứ.
Đúng là đồ thất hứa! Chẳng phải nói chỉ cần cô tới đây thôi, anh ta sẽ bảo vệ cô hay sao! CÒn có Nguyên Khúc, dám vỗ ngực cam đoan, nhất định sẽ không để Phí Hiên ức hiếp người.
Giờ thì hay rồi, đến nửa sợi tóc cũng không thấy đâu.
Lúc này ngoài cửa phòng, Đồng Tứ nói đi gọi món, nhưng một lúc lâu sau vẫn chưa thấy trở lại.
Bây giờ đứng đó thì liền nghe được Phí Hiên nói về anh.
Không có kích thước? Chỉ năm phút trên giường?!
Ngón tay thon dài của anh nắm chặt mặt bàn, nhìn chằm chằm về phía nhà vệ sinh.
Quả thật anh cso chút sợ hãi Phí Hiên, nhưng anh không thể nhịn nổi mối nhục này! Trực tiếp tấn công anh đã đành, còn nói xấu sau lưng anh.
Thậm chí Phí Hiên còn dám nói anh…
Thân là một thẳng nam, anh không thể chịu đựng được những lời như vậy!
Nguyên Khúc ngồi tại chỗ một lúc, cuối cùng cũng có đủ khí lực để đứng dậy, mở cửa nhà vệ sinh, nhưng cửa đã bị khóa.
Anh nhắm mắt lại, thật may mắn, cuối cùng cũng mở được khóa.
Cửa vừa mở ra, Phí Hiên đã đứng ở cửa, nghiêng người, khinh thường nhìn Nguyên Khúc.
Mặt An Sênh càng đỏ hơn.
Nguyên Khúc không khách khí, khịt mũi.
An Sênh nhanh chân chạy ra ngoài, trực tiếp chạy ra ngoài phòng riêng.
Vừa rồi Phí Hiên đã làm chuyện xấu, còn cắn môi uy hiếp An Sênh.
Nếu cô dám bỏ chạy, đừng nghĩ tới Đồng Tứ, Nguyên Khúc hay Tần Thư Dư gì nữa.
An Sênh dùng sức rất tàn nhẫn, cắn mạnh vào đầu lưỡi của Phí Hiên.
Cảm thấy bản thân như một món đồ bị chơi đùa, cô tức giận chạy ra ngoài.
Cô không quan tâm, anh muốn trừng phạt ai thì tuỳ, liên quan gì đến cô.
Bây giờ cô chỉ muốn chuồn khỏi đây thật nhanh.
Nguyên Khúc và Phí Hiên nhìn nhau chằm chằm đến toé lửa.
Một lúc sau, Nguyên Khúc đột nhiên quay người, chạy về phía cửa đuổi theo An Sênh.
Anh phải nhờ con dâu trút giận cho anh mới được!
An Sênh bước vào thang máy, nhưng bị Đồng Tứ đi lên chặn lại.
Đồng Tứ hỏi cô có chuyện gì.
Khoé mắt cô có chút đỏ lên vì bị bắt nạt, trên miệng còn có chút máu của Phí Hiên.
Anh vừa nhìn đã biết chuyện gì đã xảy ra.
"Phí Hiên quá cầm thú!" Sau khi mắng xong, Đồng Tứ nhanh chóng nhìn xung quanh.
An Sênh thật muốn đá anh ta một cái.
Các nhân vật phản diện dù có tốt đến mấy, cuối cùng tất cả cũng đều bị ức hiếp thành một cái bóng!
"Đừng tức giận, tôi chỉ là đi ra ngoài có chút chuyện.
Tôi nhất định sẽ không như vậy nữa khi cô còn ở đây", Đồng Tứ biết lời của mình không có sức thuyết phục, nhưng anh cũng không giả bộ, sợ hãi nói, "Phí Hiên thật sự không thể nói phải trái.
Anh ta thế nào lại cho người ép buộc tôi, nên tôi mới ở bên ngoài lâu như vậy…An Sênh đừng đi mà.
Cho anh trai này một con đường sống.
Anh ta không cam lòng gϊếŧ cô…anh ta không cam lòng gϊếŧ cô.
Cô chưa bao giờ mềm lòng với tôi…”
An Sênh bị Đồng Tứ nhát gan làm cho sửng sốt.
Anh ta vừa kéo thì thấy Nguyên Khúc không xa chạy tới, mái tóc dài tung bay, hai mắt đỏ hoe.
Hiển nhiên là một nạn nhân khác bị Phí Hiên ức hiếp.
Tội nghiệp cậu bạn nhỏ.
"Sênh Sênh," Nguyên Khúc kêu, "Đừng đi, tôi có chuyện muốn nói với cô."
An Sênh hất tay Đồng Tứ ra, Nguyên Khúc kéo cô đi đến đầu kia của hành lang.
Đồng Tứ đứng cạnh thang máy quan sát.
"Sênh Sênh," Nguyên Khúc kêu, "Đừng đi, tôi có chuyện muốn nói với cô."
An Sênh hất tay Đồng Tứ ra, Nguyên Khúc kéo cô đi đến đầu kia của hành lang.
Đồng Tứ đứng cạnh thang máy quan sát.
Anh biết Phí Hiên sẽ không làm ra chuyện quá đáng với An Sênh.
Vừa rồi anh thăm dò được một chút tin tức, Phí Hiên đã chuẩn bị vài thứ, xem ra là muốn cầu hôn.
Nếu màn cầu hôn này không thành, An Sênh bỏ đi, Phí Hiên khẳng định sẽ giận chó đánh mèo anh.
Nếu màn cầu hôn vẫn diễn ra bình thường nhưng An Sênh không đáp ứng, thì chuyện này không có quan hệ gì với anh.
Huống hồ, Đồng Tứ chỉ biết là Phí Hiên đã từng làm An Sênh mất việc, cho rằng đó là do Phí Hiên đau lòng cho An Sênh, không muốn cô làm công việc bẩn thỉu và vất vả đó nữa.
Còn những việc Phí Hiên tính kế giam cầm An Sênh bên người, Đồng Tứ hoàn toàn không biết.
Kỳ thật, Đồng Tứ cảm thấy người nghiêm túc như Phí Hiên, ngay cả Phí Lam Lam khí chất như tiên nữ mà cũng không cần, nhất quyết lôi kéo cùng An Sênh lâu như vậy, thật sự là chân ái.
Tính toán trong đám phú nhị đại bọn anh, làm được như Phí Hiên quả thật là chưa có ai.
Với lại, một người có năng lực và tài giỏi như Phí Hiên, Đồng Tứ không hiểu lắm vì sao An Sênh luôn muốn bỏ chạy.
Nguyên Khúc lôi kéo An Sênh đến một góc hành lang, không đợi anh nói chuyện, An Sênh đã hùng hổ nói trước, "Chẳng phải anh nói có anh ở đây, tôi sẽ không có việc gì sao! Lúc tôi bị khi dễ thì anh chạy đi đâu mất hả!”
Nguyên Khúc rụt cổ, "Cô đừng vội, đừng nóng vội, tôi đây không phải là can chuyện đứng đắn sao!"
Nguyên Khúc nói xong, kề sát vào tai An Sênh nói, "Bây giờ cô không cần đi đâu hết, tôi sẽ cho cô thấy uy lực của kịch tình.
Tôi cam đoan qua hôm nay, Phí Hiên tuyệt đối sẽ không dây dưa với cô nữa!"
An Sênh cũng không quá tin tưởng vào tên cẩu vật này.
Nhưng Nguyên Khúc vỗ vỗ ngực, thề son sắt, "Thật đó, cô nhịn một chút nữa thôi.
"
Thấy An Sênh có chút bĩu môi, anh đồng tình nói, "Cho tôi một chút thời gian để hành động, cam đoan sẽ giải quyết!”
"Anh dùng biện pháp gì?" An Sênh hồ nghi hỏi.
Nguyên Khúc đang muốn nói, đột nhiên phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.
An Sênh và Nguyên Khúc đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy mặt Phí Hiên trầm xuống, sải bước chân dài đi nhanh tới.
An Sênh vừa nhìn thấy Phí Hiên, cô thật sự có chút xúc động muốn nhảy lầu.
Nguyên Khúc trực tiếp túng và đẩy An Sênh ra thật xa, tỏ vẻ hai người không liên can gì với nhau.
Phí Hiên hừ một tiếng, đi tới lôi kéo An Sênh về hướng phòng bao.
An Sênh quay đầu nhìn Nguyên Khúc, Nguyên Khúc làm ra khẩu hình "Cố lên".
Cái tên đầu óc bã đậu!
Nguyên Khúc cảm thấy không đúng lắm, vội sửa lại khẩu hình "Cố nhẫn nại!"
An Sênh cuối cùng lựa chọn tin tưởng kịch tình một lần nữa, dù sao đã phóng lao thì phải theo lao.
Việc không dây dưa với Phí Hiên nữa thật sự có sức mê hoặc rất lớn.
Phí Hiên lôi kéo An Sênh đi mấy bước, vừa quay đầu lại liền phát hiện cô đang nhìn Nguyên Khúc.
Anh một phen ôm chầm lấy cổ An Sênh, ép buộc quay đầu cô lại phía trước, dùng thanh âm uỷ khuất nói, "Em đừng nhìn hắn ta nữa.
Hắn ta có cái gì đẹp mắt chứ, nhìn giống như đàn bà con gái..."
Nguyên Khúc đứng cách hai người không xa, nghe rõ ràng rành mạch, thù hận nước mắt đành phải nuốt vào trong bụng.
Một đám người cuối cùng cũng về tới phòng bao, vài món ăn đã được dọn lên.
Cả khu ghế lô lớn như vậy, nhưng chỉ có Phí Lam Lam thành thành thật thật ngồi.
Vừa thấy mấy người tiến vào, bắt gặp tư thế kỳ quái của Phí Hiên và An Sênh, biểu cảm nhăn nhó trên mặt còn chưa tan biến,.
Cô đi về phía An Sênh, để An Sênh ngồi bên cạnh cô.
An Sênh đối mặt với ai cũng tố, chỉ có đối mặt Phí Lam Lam, trong lòng thật sự có chút không thoải mái.
Giữa hai người còn tồn tại Phí Hiên, bất kể An Sênh có phải là cố ý hay không, thì Phí Lam Lam cũng được xem là “con dâu” của Phí gia.
Quả thật quan hệ giữa hai cô đúng là có chút xấu hổ.
Tuy rằng hai người tiếp xúc với nhau rất ít, lúc trước cũng không bởi vì Phí Hiên mà làm ra việc gì xấu hổ, An Sênh vừa ngồi xuống, Phí Lam Lam liền giúp cô sửa sang lại quần áo cùng tóc tai, ôn nhu như là một người chị, người mẹ.
Trong nháy mắt, An Sênh liền cảm thấy thoải mái, muốn dựa vào người Phí Lam Lam.
Sau khi mọi người ngồi ổn định, Phí Hiên lại đứng lên, đi đến phía sau Phí Lam Lam.
Phí Lam Lam đang lôi kéo cổ tay An Sênh, quay đầu nhìn thoáng qua Phí Hiên, cô lập tức đứng lên, vô luận An Sênh có níu giữ thế nào, cô vẫn nhường chỗ ngồi lại cho Phí Cẩu.
Vị trí chủ toạ đã bị đổi, không khí lúc này càng them quỷ dị.
Phí Lam Lam ngồi vào bên cạnh Đồng Tứ, còn Nguyên Khúc trực tiếp bị đẩy đến phía bên kia của Đồng Tứ.
Ngồi gần Phí Lam Lam, thần sắc Đồng Tứ có chút kỳ dị.
Khoảng thời gian trước gặp gỡ nhiều cô giá, anh xem như đã gặp qua vô số loại phụ nữ.
trước mặt thì xưng em gọi chị nhưng sau lưng lại ngầm đâm nhau, chèn ép lấn át.
Nếu ở trên thương tường, ngay cả những người lăn lộn như bọn họ cũng phải thán phục.
Nhất là mối quan hệ hiện tại giữa An Sênh và Phí Lam Lam, hẳn phải là kiểu trên mặt cười hì hì, nhưng trong lòng lại chê bai đối phương.Nhưng nhìn thế nào cũng thấy, hai cô gái này vì không thể ngồi cạnh nhau mà cảm thấy không vui.
Phí Lam Lam nhường chỗ ngồi của cô, “anh trai tốt” từ nhỏ đến lớn của mình đối xử ân cần với người khác như vậy, lại một chút cũng không phản ứng.
Điều này thật sự làm cho Đồng Tứ rất ngạc nhiên.
Không có động tác nhỏ âm thầm nắm chặt tay, càng không có thần sắc vặn vẹo chợt lóe lên.
Dáng ngồi của cô vẫn tao nhã, cử chỉ thỏa đáng, quần áo xinh đẹp, tóc tai cẩn thận tỉ mỉ, trên mặt không hề có cảm xúc, làn da trắng như phát sáng.
Trách không được trong cái vòng luẩn quẩn này, mọi người đều nói Phí Lam Lam là "Thánh nữ".
Điều đáng nói là Phí Hiên lại không cần "Thánh nữ", theo đuổi một người vừa bị phá sản, một con chim trĩ giả lông phượng hoàng.
Đương nhiên, Đồng Tứ không biết mặc dù không có lông nhưng An Sênh vẫn là một con phượng hoàng.
Đừng nói đến những ánh hào quang mà mắt thường không thể nhìn thấy được, chỉ cần xét đến việc cô làm cho Phí Hiên sứt đầu mẻ trán như vậy, còn khăng khăng nhất kiến chung tình, chắc chắn sẽ không thể so sánh với đám “phượng hoàng” trong vòng lẩn quẩn này được.
Nghĩ đến vài thứ Phí Hiên chuẩn bị trên lầu, Đồng Tứ nhịn không được đảo tầm mắt qua lại giữa An Sênh và Phí Lam Lam.
Lát nữa, nếu biết Phí Hiên cầu hôn An Sênh, Phí Lam Lam không biết sẽ phản ứng như thế nào...!
Trái ngược với Đồng Tứ trí tưởng tượng muôn màu muôn vẻ, An Sênh phải nghẹn khuất ngồi cạnh Phí Hiên.
Cô cũng không loạn thất bát tao, chỉ đành gửi gắm hi vọng cho Nguyên Khúc, hi vọng anh có thể đáng tin một chút.
Đồ ăn được dọn lên sẵn sàng, mấy người bắt đầu ăn.
An Sênh chờ Nguyên Khúc, chờ nhìn thần uy của anh.
Nhưng kết quả chỉ thấy Nguyên Khúc ăn, ăn thập phần chuyên chú.
An Sênh khụ hai lần nhắc nhở anh, nhưng Nguyên Khúc đều dùng ánh mắt "Cô cứ yên tâm" để đáp trả.
An Sênh dứt khoát đem ngựa chết chữa thành ngựa sống, cúi đầu chuyên tâm ăn.
Phí Hiên ăn hai miếng, luôn cảm thấy đồ ăn hôm nay không quá tươi mới, hình như có vị cũng gì đó không thích hợp.
Phí Lam Lam cũng ăn vài miếng rồi thả chậm tốc độ, bên tai chậm rãi có chút hồng.
Phí Hiên kéo kéo caravat, thấy An Sênh hay ăn hải sản, anh liền gắp cho cô.
An Sênh vốn không muốn ăn đồ Phí Hiên gắp cho, nhưng bị anh đá nhẹ một cái dưới bàn, đành phải cầm lấy đôi đũa, gắp miếng càng cua Phí Hiên vừa bỏ vào chén.
Nhưng cắn một ngụm, cô cũng cảm thấy hương vị có gì đó không đúng.
Lúc này, Nguyên Khúc mạnh mẽ ho một tiếng, An Sênh nhìn sang, anh và An Sênh dùng sức chớp chớp mắt tinh.
—— Phí Hiên làm gì đó là không được ăn!
Tốt xấu gì An Sênh đã ở cùng Nguyên Khúc một thời gian dài như vậy.
Nhìn như vậy, cô liền hiểu ý anh.
Tuy rằng không biết cụ thể ra sao, nhưng chắc chắn là không được động vào những thứ Phí Hiên đưa cho cô.
Phí Hiên tiếp tục khều nhẹ chân cô ở dưới bàn, An Sênh đành phải nói, "Tôi không thể ăn."
Phí Hiên gắp lấy một miếng, ăn, sau đó liền mím môi.
Khách sạn này không phải anh quản lý, đều Phí Sư một tay trông nom.
Hiện tại lại dám làm ra những món không tươi ngon để dọn cho anh.
Một bữa cơm này tuy rằng vì mục đích không tốt đẹp gì, cuối cùng cũng kết thúc trong không khí quỷ dị.
Vừa ăn xong, ý nghĩ đầu tiên của An Sênh là bỏ chạy.
Nguyên Khúc cũng không ngoại lệ.
Tầm mắt hai người chung đường, nháy mắt An Sênh liền hiểu.
Vừa ăn xong, ý nghĩ đầu tiên của An Sênh là bỏ chạy.
Nguyên Khúc cũng không ngoại lệ.
Tầm mắt hai người vừa chạm nhau, An Sênh liền hiểu.
Cô không biết Nguyên Khúc tính toán dùng biện pháp gì, nhưng lúc mọi người cùng nhau vào thang máy, hai người rất ăn ý lui về phía sau, chuẩn bị kế hoạch bỏ trốn.
Hai người nháy mắt ra hiệu rất chuyên chú, nhưng lại quên ấn nút thang máy.
Thang máy vừa di chuyển, An Sênh và Nguyên Khúc mới ngệch người ra.
Thang máy đang đi lên!
Phí Hiên đứng phía trước, nhìn hai người phía sau mắt qua mày lại, còn làm vài động tác nhỏ, đành phải nhẫn nhịn.
Đợi đến khi thang máy vừa dừng lại, anh quay đầu lộ ra nụ cười tà ác với Nguyên Khúc đứng ở sau.
An Sênh đứng ở trong thang máy, đi lên trước hai bước, đưa tay ấn nút lầu một.
Phí Hiên nhanh chóng giữ tay cô lại, chắn ở cửa thang máy.
"Anh có chuyện muốn nói với em.” Phí Hiên kéo An Sênh ra ngoài.
An Sênh nhất quyết bám vào cửa thang máy, "Tôi không có chuyện gì để nói với anh!"
Cuối cùng, Nguyên Khúc cũng không đứng một bên xem náo nhiệt nữa, đi qua kéo An Sênh.
Nhưng một giây sau, có hai người đàn ông thân hình cường tráng tiến vào thang máy, cầm áo Nguyên Khúc, xách anh ra ngoài như xách một con gà.
"A! Các người làm gì vậy hả?!" Nguyên Khúc hướng về phía Phí Hiên kêu lên.
Phí Hiên nhíu mày, "Tốt nhất là làm cho anh ta câm miệng lại."
Nói xong, miệng Nguyên Khúc rất nhanh chỉ còn tiếng “Ô…ô..”, bị xách ra khỏi thang máy.
An Sênh đánh một cái lên cánh tay Phí Hiên, "Anh muốn làm gì? Anh bắt anh ta làm gì?"
Mặc dù cô biết Nguyên Khúc sẽ không có việc gì, nhưng Nguyên Khúc rất sợ đau.
Cái tính tình kia của Nguyên Khúc, cô cũng không nỡ xuống tay.
Mặc dù cô không hy vọng Phí Hiên sẽ nhân từ mà hạ thủ lưu tình với Nguyên Khúc.
"Lo lắng cho anh ta sao?" ánh mắt Phí Hiên híp lại, "Anh sẽ không làm gì anh ta, em yên tâm.
Anh sẽ không đụng vào anh ta.”
An Sênh mới không tin Phí Hiên, quay đầu trừng mắt về hướng Đồng Tứ, "Bây giờ anh tính giải quyết như thế nào? Muốn biến thành rùa rụt cổ!”
Đồng Tứ có chút xấu hổ.
Xem ra Phí Hiên vì muốn cầu hôn thành công mà đến gϊếŧ người phóng hỏa cũng dám làm.
Anh bất đắc dĩ tiến lên, bắt lấy cánh tay Phí Hiên, "Có chuyện gì từ từ hãy nói, anh làm như vậy doạ người khác…"
"Anh đứng đợi một bên đi.” Phí Hiên đánh gãy lời Đồng Tứ, quay đầu lại nói với An Sênh, "Anh có chuyện muốn nói với em.
Em hãy tin anh, anh ta tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.
Nếu em không tin… "
Phí Hiên nở nụ cười, "Anh sẽ đưa anh ta về nhà, lên tầng cao nhất."
An Sênh tin tưởng Phí Hiên tuyệt đối nói được làm được.
Lần trước, trước mặt cô, anh dám đánh Nguyên Khúc đóng giả Đồng Tứ đến nỗi muốn nhừ tử.
Tuy rằng Nguyên Khúc không chết được, nhưng hiện tại có nhiều người như vậy, nếu Phí Hiên thật sự đem anh ném xuống, thân là kịch tình, Nguyên Khúc không thể sử dụng phép thuật để làm ra cái gì ma huyễn được, chỉ có thể mặc cho bản thân rơi tự do, thịt nát xương tan…
"Phí Hiên, anh được đấy!” An Sênh nghiến răng nghiến lợi cùng Phí Hiên ra khỏi thang máy.
Phí Hiên nắm tay An Sênh, vuốt ve mu bàn tay của cô, cùng với bộ dáng uy hiếp vừa rồi như hai người khác nhau.
Bây giờ anh giống hệt như một người bạn trai đang làm nũng với người yêu, vừa đi vừa dùng giọng điệu nhõng nhẹo nói, “Em đừng tức giận mà.
Anh chỉ đùa với em thôi.
Anh cũng không phải tội phạm hung ác, anh chỉ muốn ở bên cạnh em thêm một chút, có chuyện muốn nói với em thôi…”
An Sênh đã sớm miễn dịch với bộ dạng này của anh.
Nhưng hai người đi phía sau là Đồng Tứ và Phí Lam Lam đều chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của Phí Hiên, trong lúc nhất thời rất khiếp sợ, hai mắt trừng to, miệng há lớn.
Phí Hiên dắt An Sênh đến trước một phòng bao hạng sang, mở cửa đẩy An Sênh vào trong.
Vẻ mặt thẹn thùng, vừa quay đầu liền biến mất không còn tung tích.
Anh hơi hơi ngẩng đầu lên, cơ hồ hếch mũi với Đồng Tứ, giọng điệu như bố thí nói, "Văn kiện phê duyệt của anh lát nữa sẽ được gửi đến.”
Nói xong, quay đầu về phía Phí Lam Lam, mím mím môi, nhưng không nói chuyện, mà lại quay đầu nói với Đồng Tứ, "Anh còn đứng đây làm gì?"
Đồng Tứ tiếp tục đi lên phía trước, mở cửa phòng bên cạnh.
Anh đã cho người động tay động chân một chút, có thể nghe được cách vách nói chuyện.
Đêm nay anh không có ý định trở về, tuy rằng đã thoả hiệp với Phí Hiên, anh cũng không muốn động vào loại người điên như vậy, nhưng tốt xấu gì anh cũng đã đáp ứng với An Sênh, tuyệt đối phải đưa cô trở về nhà an toàn.
Đồng Tứ mặc kệ sự hăm doạ của Phí Hiên.
Đợi lát nữa lúc cầu hôn, nếu An Sênh vẫn không đồng ý, hai người gây gổ, hoặc là Phí Hiên muốn dùng sức mạnh, anh nhất định phải can thiệp.
Sau khi Đồng Tứ vào phòng, Phí Hiên mới đi đến trước mặt Phí Lam Lam, đưa tay sờ sờ đầu cô, thấp giọng nói, "Bác lại làm khó dễ em?”
Vẻ mặt luôn luôn bình tĩnh của Phí Lam Lam có chút dao động.
Phí Hiên thở dài, vỗ vỗ lên vai cô, "Lam Lam, anh biết em chịu khổ, anh nói sẽ cho em chỗ dựa.
Những lời này đều là sự thật.
Chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, đời này anh vĩnh viễn là anh trai của em."
Phí Hiên nói, "Nếu em không nmuốn làm trái ý của Bác, anh sẽ thuê cho em một phòng ở đối diện, ở lại một đêm.
Việc còn lại, anh sẽ xử lý.”
Môi Phí Lam Lam giật giật, nhưng không nói về chuyện của cô, cũng không nhắc đến việc ba cô ép buộc cô đến đây, mà nói, "Anh đừng khi dễ Sênh Sênh, cô ấy rất tốt.
.
."
Phí Hiên nở nụ cười, anh cũng chỉ ở trước mặt Phí Lam Lam và An Sênh mới có thể cười như vậy, "Con mắt nào của em thấy anh khi dễ cô ấy hả? Anh nào dám khi dễ cô ấy…”
Phí Hiên thở dài một tiếng, lấy từ trong túi ra một cái chìa khoá, đưa cho Phí Lam Lam, "Trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Phí Lam Lam gật gật đầu, tiếp nhận chìa khoá, lại liếc mắt nhìn Phí Hiên một cái, rồi mới xoay người đi về phía phòng của cô.
Hai người vẫn chưa vào phòng, Phí Lam Lam rốt cục nói, "Anh…anh biết hôm nay ba muốn em tới làm gì sao?"
Phí Hiên dừng lại một chút, cũng không có quay đầu, "Biết."
Anh nói, "Việc này em không cần phải xen vào, anh sẽ cùng Bác nói chuyện."
Phí Lam Lam dừng một chút, còn nói thêm, "Anh, em rất mệt, " Cô không muốn nghe lời ba nữa.
Phí Hiên quay đầu, đi vài bước đến phía sau Phí Lam Lam, đưa tay vỗ vỗ đầu cô, "Mệt mỏi thì hãy mau nghỉ ngơi đi."
Phí Lam Lam gật đầu, nhưng vẫn không quay đầu, trực tiếp mở cửa vào phòng, tựa trên váng cửa, nước mắt mới từ từ rơi xuống.
Phí Hiên đứng trước cửa phòng Phí Lam Lam một lúc lâu, mới nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Anh thật sự xem Phí Lam Lam như em gái.
Anh biết rõ Phí Lam Lam không hề có tình cảm nam nữ với anh, chỉ là ngại gây thêm phiền phức cho mẹ cô...!
Phí Hiên có thể hiểu được Phí Lam Lam.
Hai người đều được sinh ra trong gia đình vặn vẹo.
Trong loại gia đình như vậy mà có thể nuôi dưỡng Phí Lam Lam thành một cô gái như vậy, ngay cả Phí Hiên cũng cảm thấy thần kỳ.
Vốn Phí Hiên cũng không quan tâm, anh chỉ cho rằng anh và An Sênh phải có một cái kết thì Bác mới hết hy vọng.
Nhưng lại không nghĩ tới...!Bác vậy mà bức Phí Lam Lam đến câu dẫn anh.
Sau khi cấp dưới báo cáo, anh nghe xong chỉ mở nụ cười.
Không nói đến tính tình Phí Lam Lam căn bản không có khả năng làm ra loại chuyện này, anh và Phí Lam Lam rõ ràng chính là tình thân anh trai em gái.
Làm sao có thể để mặc người khác tính kế?
Phí Hiên chuẩn bị hôm nay sẽ cùng An Sênh nói chuyện cho thật tốt, sau đó mới bắt tay xử lý chuyện này.
Anh lại thở dài một hơi, mở cửa phòng, liền nhìn thấy An Sênh đang đứng ngốc bên cửa sổ sát đất.
Sau khi bị Phí Hiên đẩy vào phòng, An Sênh liền phát ngốc.
Toàn bộ căn phòng, nơi nơi đều là cánh hoa hồng, trải đầy trên mặt đất, đến chỗ đặt chân cũng không có.
Ánh đèn mờ mờ, còn có tiếng nhạc du dương, trên toa ăn là chiếc bánh ngọt mấy tầng.
Trên đỉnh bánh còn có một đóa hoa hồng làm bằng bơ màu đỏ nhung.
Nhìn thế trận này không cần đoán cũng biết Phí Hiên muốn làm gì.
An Sênh chậm rãi bước qua thảm hoa hồng, cảm giác bản thân giống như Alice bước vào xứ sở thần tiên, rất không chân thực.
An Sênh cũng từng là một thiếu nữ, đã từng tưởng tượng các màn cầu hôn, tưởng tượng người ấy như thế nào.
Chỉ cần một chiếc nhẫn đơn giản, hứa với cô một đời vô cùng đơn giản, sống cuộc sống an nhàn.
Nhưng ở đời trước, tất cả những thứ này đều bởi vì cuộc hôn nhân thất bại mà tan thành bọt nước.
Khó khăn sống lại một lần nữa, nhưng cùng Phí Hiên dây dưa một thời gian dài, An Sênh đã sớm quên mất điều này.
Cô chỉ hy vọng Phí Hiên có thể sớm một chút buông tha cho cô.
Bởi vì số phận đã định sẵn hai người không dành cho nhau.
Nếu miễn cưỡng bên nhau, chờ đón bọn họ cũng chỉ là chông gai.
An Sênh không muốn mỗi một bước đi đều đau đến tê tâm liệt phế.
Cô càng không thể trở thành người như Phí Hiên muốn, trở thành một con búp bê phụ thuộc vào anh.
Những thứ An Sênh mong muốn, Phí Hiên không cho được.
Hai người chia tay cũng bởi vì bộ mặt thật của anh bị vạch trần.
Nhưng qua một thời gian lâu như vậy mà vẫn còn dây dưa.
Mỗi lần An Sênh nhìn thấy Phí Hiên, đều hi vọng anh sẽ thay đổi.
Hi vọng anh có thể bỗng nhiên trở nên bình thường, như vậy có lẽ An Sênh sẽ cắn răng quay đầu, không thèm quan tâm đến việc Phí Hiên đã từng thiếu chút nữa hại cô biến thành con nghiện.
Bởi vì yêu người trước mặt này thật sự không dễ dàng chút nào.
Sống hai đời rồi, An Sênh mới gặp được người yêu cô như vậy, quả thật rất gian nan.
-Hết chương 52.3-
Nhà Hươu đang cố gắng ra chương đều hơn cho mụi người nè.