Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về
Chương 107
Rất nhanh đã đến đúng ngày trên tấm thiệp mời của Khương gia gửi cho Long Quân Dao.
Như lần trước, Long Quân Dao tham dự buổi tiệc tất nhiên cũng sẽ mang theo hai mỹ nhân nhà mình, có điều lần này không có Hồ Lô đi cùng, bởi vì thằng bé sắp thi nên phải ở nhà ôn bài.
Đến trước cổng lớn của Khương gia.
Cái cổng lớn và sân vườn ở nơi này còn to hơn gấp mấy lần so với Long gia.
Long Cẩm Vân cùng vợ và con gái cũng được mời đến dự buổi tiệc lần này. Tuy mối quan hệ giữa hai nhà đã không còn như trước nhưng vẫn là nể tình xưa.
Long Cẩm Vân sánh vai cùng Lạc Kỳ bước vào bên trong một cách đầy thần thái. Còn Long Thi Tịnh cũng chẳng kém cha mẹ mình, cô ta dường như trở thành một điểm sáng giữa một đám người cứ liên tục ra vào Khương gia.
Người ta dù gì cũng là nữ chính nên tỏa sáng cũng là lẽ đương nhiên.
Cả nhà ba người Long gia đi vào được nửa đường thì bỗng bên ngoài cổng lại trở nên ồn ào náo nhiệt.
Long Quân Dao cùng Trương Tiểu Bạch và Tô Mộc bước xuống từ con xe đắt tiền, đã vậy ai cũng có giá trị nhan sắc vô cùng cao nên thu hút được nhiều ánh nhìn cũng không có gì lạ.
Thấy ở ngoài kia chợt trở nên náo nhiệt một cách kỳ lạ, Long Thi Tịnh hơi dừng bước rồi nhìn ra ngoài thì liền nhìn thấy Long Quân Dao đang từ ngoài kia tiến đến chỗ này.
Vừa nhận ra Long Quân Dao thì cả thân thể của Long Thi Tịnh như có một gì đó kích thích mà run lên.
Cứ tưởng Long Quân Dao sẽ đi đến chỗ của cô nhưng nào ngờ người ta cứ như vậy mà lướt qua bỏ qua cô, cứ như là Long Thi Tịnh cô chỉ là không khí vậy.
Tuy trong lòng rất khó chịu, nhưng Long Thi Tịnh cũng cảm thấy thật may mắn khi Long Quân Dao không chú ý đến cô.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Long Quân Dao lướt qua Long Thi Tịnh rồi cả Long Cẩm Vân và Lạc Kỳ.
Cô lúc ấy chỉ hơi liếc mắt nhìn họ rồi mau chóng dời mắt đi hướng khác.
Ăn mặc sang trọng chỉnh chu như thế, vậy có nghĩa là cuộc sống của bọn họ hiện tại vẫn còn sung túc chán.
Long Quân Dao nhếch môi cười khẩy rồi bước thẳng vào bên trong sảnh lớn Khương gia.
Buổi tiệc rất nhanh diễn ra.
Long Thi Tịnh thì sau khi đứng tiếp chuyện với những người đối tác và những người ở giới thượng lưu cùng cha mẹ được một lúc cũng nhanh chóng tìm cớ rồi rời đi để tìm nam chính Khương Trạch Dương.
Nữ chính nâng tà váy vàng ánh cam có đính đá đang lấp lánh dưới ánh đèn, tay cô cầm theo một ly rượu chen qua từng nhóm người đang tụ lại tán dốc khoe khoang với nhau.
Đi dạo gần hết sảnh lớn nhưng Long Thi Tịnh vẫn không thể tìm được Khương Trạch Dương đâu, cô khi này có hơi nản không muốn tìm nữa, vừa định quay lại chỗ của cha mẹ thì liền nhìn thấy bóng dáng của nam chính.
Khương Trạch Dương trong bộ vest trắng đầy lịch lãm điển trai, hắn đang mang theo gương mặt tươi cười đầy hứng khởi tiến tới chỗ của một người...
Người đó chính là Long Quân Dao!
Nhìn thấy người kia chính là Long Quân Dao thì Long Thi Tịnh hơi sững người lại, nhưng rồi không khống chế được tò mò mà tiến đến gần chỗ của bọn họ hơn để cố lắng nghe xem hai người đang nói chuyện gì.
Long Quân Dao hình như vừa xong công việc thì liền tới đây dự tiệc luôn, thế nên trang phục của cô vẫn là bộ tây trang công sở với cái áo sơ mi đen cùng với cái áo vest màu xám bên ngoài, còn mái tóc dài đen nhánh thường được cô cột gọn lên thành đuôi ngựa thì lần này lại được buông xõa dài ra.
Long Thi Tịnh tìm một góc vắng cách bọn họ không xa rồi ngồi xuống cái ghế có sẵn ở đó và hơi vểnh tai lên lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người.
Đại khái mấy lời của Long Quân Dao và Khương Trạch Dương nói với nhau không có gì ngoài mấy lời xã giao bình thường, nhưng rồi đến khi nữ chính định đứng lên rời khỏi ghế thì bỗng cô hơi khựng lại.
Cố lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người, càng nghe thì Long Thi Tịnh càng không kiềm chế được mà hơi đưa mắt lén nhìn sang chỗ của hai người họ.
“Quân Dao, chuyện ngày hôm đó... câu trả lời của em như thế nào?” Khương Trạch Dương đứng từ phía trên nhìn xuống Long Quân Dao đang ngồi trên ghế.
Giọng nói của nam chính vang lên, Long Quân Dao đang cười nói với Tô Mộc và Trương Tiểu Bạch chợt khựng lại rồi ngước lên nhìn hắn.
Long Quân Dao lúc này đứng lên đối mặt với Khương Trạch Dương không vội vàng trả lời câu hỏi của hắn.
Trương Tiểu Bạch và Tô Mộc nhìn thấy bầu không khí có gì đó hơi quái lạ giữa hai người nên cũng đứng lên rồi tiến đến gần chỗ hai người mà quan sát.
Trông thấy ánh mắt lấp lánh của Khương Trạch Dương khi nhìn cô thì Trương Tiểu Bạch liền cau mày chán ghét nhìn hắn.
Cảm nhận được hình như mỹ nhân nhà mình ghen rồi nên Long Quân Dao cũng đành phải giải quyết chuyện này nhanh hơn một chút.
Cô không nhanh không chậm nhìn vẻ mặt đầy mong chờ của nam chính rồi hơi mỉm cười bình thản đáp lời hắn:
“Câu trả lời của tôi chính là...”
Nói đến đó bỗng cô ngập ngừng không nói tiếp, mà một tay nắm lấy cổ tay của Trương Tiểu Bạch rồi kéo cậu ôm vào lòng, còn tay kia cô trực tiếp ôm lấy eo của Tô Mộc rồi hôn xuống môi của cô nàng giữa chốn thanh thiên bạch nhật, dưới sự chứng kiến của hàng nghìn đôi mắt.
Lúc này, bên trong đại sảnh bắt đầu vang lên mấy tiếng thảo luận xì xầm.
Long Thi Tịnh trốn trong góc chứng kiến cảnh tượng ấy mà hai mắt thiếu chút nữa là rơi xuống đất.
Ngàn vạn lần cô cũng không nghĩ đến Long Quân Dao lại...
Còn nam chính Khương Trạch Dương khi đó bị cảnh tượng trước mắt dọa cho đứng đờ người ra.
Môi của Long Quân Dao tách ra khỏi đôi môi mềm mại của Tô Mộc rồi hơi liếm môi một cái sau đó liếc mắt nhìn qua chỗ nam chính.
“Đó chính là câu trả lời! Anh cũng thấy rồi đó, tôi đã có hai mỹ nhân xinh đẹp đến vậy nên... thế nhưng, nếu như anh muốn thì chỉ cần hai người họ đồng ý thì tôi sẽ suy nghĩ lại.” Long Quân Dao xấu tính trêu ngươi nam chính rồi nói.
Hình như Khương Trạch Dương đã bị chọc cho tức giận nên liền quay lưng rời đi.
Thấy nam chính rời đi, nữ chính đứng trong góc tối nhìn theo hướng đi của hắn, nhưng rồi lại quay sang nhìn về chỗ của Long Quân Dao.
Long Thi Tịnh thật sự không thể ngờ được cô ta lại có tính hướng như vậy. Và còn một chuyện mà cô càng không thể lường trước được đó chính là, đã hơn ba năm trôi qua vậy mà Khương Trạch Dương vẫn còn nhớ mãi không quên cái người nữ dị nhân Long Quân Dao đó. Nếu đã là vậy...
Một lần cô ta không chết, vậy cô sẽ một lần nữa khiến cho cô ta mãi mãi cũng không thể quay về.
Như lần trước, Long Quân Dao tham dự buổi tiệc tất nhiên cũng sẽ mang theo hai mỹ nhân nhà mình, có điều lần này không có Hồ Lô đi cùng, bởi vì thằng bé sắp thi nên phải ở nhà ôn bài.
Đến trước cổng lớn của Khương gia.
Cái cổng lớn và sân vườn ở nơi này còn to hơn gấp mấy lần so với Long gia.
Long Cẩm Vân cùng vợ và con gái cũng được mời đến dự buổi tiệc lần này. Tuy mối quan hệ giữa hai nhà đã không còn như trước nhưng vẫn là nể tình xưa.
Long Cẩm Vân sánh vai cùng Lạc Kỳ bước vào bên trong một cách đầy thần thái. Còn Long Thi Tịnh cũng chẳng kém cha mẹ mình, cô ta dường như trở thành một điểm sáng giữa một đám người cứ liên tục ra vào Khương gia.
Người ta dù gì cũng là nữ chính nên tỏa sáng cũng là lẽ đương nhiên.
Cả nhà ba người Long gia đi vào được nửa đường thì bỗng bên ngoài cổng lại trở nên ồn ào náo nhiệt.
Long Quân Dao cùng Trương Tiểu Bạch và Tô Mộc bước xuống từ con xe đắt tiền, đã vậy ai cũng có giá trị nhan sắc vô cùng cao nên thu hút được nhiều ánh nhìn cũng không có gì lạ.
Thấy ở ngoài kia chợt trở nên náo nhiệt một cách kỳ lạ, Long Thi Tịnh hơi dừng bước rồi nhìn ra ngoài thì liền nhìn thấy Long Quân Dao đang từ ngoài kia tiến đến chỗ này.
Vừa nhận ra Long Quân Dao thì cả thân thể của Long Thi Tịnh như có một gì đó kích thích mà run lên.
Cứ tưởng Long Quân Dao sẽ đi đến chỗ của cô nhưng nào ngờ người ta cứ như vậy mà lướt qua bỏ qua cô, cứ như là Long Thi Tịnh cô chỉ là không khí vậy.
Tuy trong lòng rất khó chịu, nhưng Long Thi Tịnh cũng cảm thấy thật may mắn khi Long Quân Dao không chú ý đến cô.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Long Quân Dao lướt qua Long Thi Tịnh rồi cả Long Cẩm Vân và Lạc Kỳ.
Cô lúc ấy chỉ hơi liếc mắt nhìn họ rồi mau chóng dời mắt đi hướng khác.
Ăn mặc sang trọng chỉnh chu như thế, vậy có nghĩa là cuộc sống của bọn họ hiện tại vẫn còn sung túc chán.
Long Quân Dao nhếch môi cười khẩy rồi bước thẳng vào bên trong sảnh lớn Khương gia.
Buổi tiệc rất nhanh diễn ra.
Long Thi Tịnh thì sau khi đứng tiếp chuyện với những người đối tác và những người ở giới thượng lưu cùng cha mẹ được một lúc cũng nhanh chóng tìm cớ rồi rời đi để tìm nam chính Khương Trạch Dương.
Nữ chính nâng tà váy vàng ánh cam có đính đá đang lấp lánh dưới ánh đèn, tay cô cầm theo một ly rượu chen qua từng nhóm người đang tụ lại tán dốc khoe khoang với nhau.
Đi dạo gần hết sảnh lớn nhưng Long Thi Tịnh vẫn không thể tìm được Khương Trạch Dương đâu, cô khi này có hơi nản không muốn tìm nữa, vừa định quay lại chỗ của cha mẹ thì liền nhìn thấy bóng dáng của nam chính.
Khương Trạch Dương trong bộ vest trắng đầy lịch lãm điển trai, hắn đang mang theo gương mặt tươi cười đầy hứng khởi tiến tới chỗ của một người...
Người đó chính là Long Quân Dao!
Nhìn thấy người kia chính là Long Quân Dao thì Long Thi Tịnh hơi sững người lại, nhưng rồi không khống chế được tò mò mà tiến đến gần chỗ của bọn họ hơn để cố lắng nghe xem hai người đang nói chuyện gì.
Long Quân Dao hình như vừa xong công việc thì liền tới đây dự tiệc luôn, thế nên trang phục của cô vẫn là bộ tây trang công sở với cái áo sơ mi đen cùng với cái áo vest màu xám bên ngoài, còn mái tóc dài đen nhánh thường được cô cột gọn lên thành đuôi ngựa thì lần này lại được buông xõa dài ra.
Long Thi Tịnh tìm một góc vắng cách bọn họ không xa rồi ngồi xuống cái ghế có sẵn ở đó và hơi vểnh tai lên lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người.
Đại khái mấy lời của Long Quân Dao và Khương Trạch Dương nói với nhau không có gì ngoài mấy lời xã giao bình thường, nhưng rồi đến khi nữ chính định đứng lên rời khỏi ghế thì bỗng cô hơi khựng lại.
Cố lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người, càng nghe thì Long Thi Tịnh càng không kiềm chế được mà hơi đưa mắt lén nhìn sang chỗ của hai người họ.
“Quân Dao, chuyện ngày hôm đó... câu trả lời của em như thế nào?” Khương Trạch Dương đứng từ phía trên nhìn xuống Long Quân Dao đang ngồi trên ghế.
Giọng nói của nam chính vang lên, Long Quân Dao đang cười nói với Tô Mộc và Trương Tiểu Bạch chợt khựng lại rồi ngước lên nhìn hắn.
Long Quân Dao lúc này đứng lên đối mặt với Khương Trạch Dương không vội vàng trả lời câu hỏi của hắn.
Trương Tiểu Bạch và Tô Mộc nhìn thấy bầu không khí có gì đó hơi quái lạ giữa hai người nên cũng đứng lên rồi tiến đến gần chỗ hai người mà quan sát.
Trông thấy ánh mắt lấp lánh của Khương Trạch Dương khi nhìn cô thì Trương Tiểu Bạch liền cau mày chán ghét nhìn hắn.
Cảm nhận được hình như mỹ nhân nhà mình ghen rồi nên Long Quân Dao cũng đành phải giải quyết chuyện này nhanh hơn một chút.
Cô không nhanh không chậm nhìn vẻ mặt đầy mong chờ của nam chính rồi hơi mỉm cười bình thản đáp lời hắn:
“Câu trả lời của tôi chính là...”
Nói đến đó bỗng cô ngập ngừng không nói tiếp, mà một tay nắm lấy cổ tay của Trương Tiểu Bạch rồi kéo cậu ôm vào lòng, còn tay kia cô trực tiếp ôm lấy eo của Tô Mộc rồi hôn xuống môi của cô nàng giữa chốn thanh thiên bạch nhật, dưới sự chứng kiến của hàng nghìn đôi mắt.
Lúc này, bên trong đại sảnh bắt đầu vang lên mấy tiếng thảo luận xì xầm.
Long Thi Tịnh trốn trong góc chứng kiến cảnh tượng ấy mà hai mắt thiếu chút nữa là rơi xuống đất.
Ngàn vạn lần cô cũng không nghĩ đến Long Quân Dao lại...
Còn nam chính Khương Trạch Dương khi đó bị cảnh tượng trước mắt dọa cho đứng đờ người ra.
Môi của Long Quân Dao tách ra khỏi đôi môi mềm mại của Tô Mộc rồi hơi liếm môi một cái sau đó liếc mắt nhìn qua chỗ nam chính.
“Đó chính là câu trả lời! Anh cũng thấy rồi đó, tôi đã có hai mỹ nhân xinh đẹp đến vậy nên... thế nhưng, nếu như anh muốn thì chỉ cần hai người họ đồng ý thì tôi sẽ suy nghĩ lại.” Long Quân Dao xấu tính trêu ngươi nam chính rồi nói.
Hình như Khương Trạch Dương đã bị chọc cho tức giận nên liền quay lưng rời đi.
Thấy nam chính rời đi, nữ chính đứng trong góc tối nhìn theo hướng đi của hắn, nhưng rồi lại quay sang nhìn về chỗ của Long Quân Dao.
Long Thi Tịnh thật sự không thể ngờ được cô ta lại có tính hướng như vậy. Và còn một chuyện mà cô càng không thể lường trước được đó chính là, đã hơn ba năm trôi qua vậy mà Khương Trạch Dương vẫn còn nhớ mãi không quên cái người nữ dị nhân Long Quân Dao đó. Nếu đã là vậy...
Một lần cô ta không chết, vậy cô sẽ một lần nữa khiến cho cô ta mãi mãi cũng không thể quay về.
Tác giả :
Tử Y Y