Nam Bảo Mẫu Đến Từ Thành Phố
Chương 5
☆.
Trí Viễn xấu hổ.
Thật ra chẳng phải do dạy không được, mà là không có thời gian để dạy. Hồi trước hắn làm gì biết nuôi con khó khăn nhường nào, coi hắn này, từ nhỏ đã không có mẹ, cha thì bận bịu làm ăn không rảnh trông nom hắn, hắn không theo căn chính miêu hồng*, mà cũng tích cực phấn đấu thi đậu đại học đó sao?
*: 根正苗红 – là xưng hô đặc thù, chỉ những hộ nông dân bần cùng và gia đình quân nhân biết làm ăn mà phát triển thành phú nông và gia đình tư bản, con của những nhà này được gọi là “căn chính miêu hồng” > ý của câu hẳn là “sống nhờ vào và sống y như cha mẹ”. (thông tin tự tìm nên không chắc, ai biết thì góp ý phát hen = v =)
Ừm, đương nhiên, là trừ cái chuyện hắn thích đàn ông ra.
Cơ mà, cái đấy trời sinh đã thế, không liên quan tới vấn đề giáo dục.
Nhưng từ khi hai đứa nhỏ ra đời, thái độ xem thường trước đây bỗng nhiên thay đổi.
Khi các con cất tiếng khóc chào đời, bé gái Nữu Nữu nặng ba kí hai, bé trai Hâm Hâm chỉ nặng ba kí rưỡi, hai viên thịt be bé được bao bọc trong lớp chăn màu hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn, trong vẻ trắng nõn là một màu vàng nhàn nhạt, đầu của viên thịt còn không lớn bằng bàn tay Trí Viễn…..
Một thoáng ấy, vô hình trung xuất hiện cảm giác mọi sự đã không còn đơn giản nữa rồi, nghĩ đến hai đứa con nhỏ nhắn này cần dựa vào hắn để có thể dần dà trở thành một người trưởng thành, khỏe mạnh, bình an từng bước một hướng tới tương lai, ý muốn phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa chợt chiếm lấy toàn bộ tâm trí.
Trí Viễn hạ quyết tâm, nhượng lại tiệm tạp hóa để mẹ hai hắn ở nhà chuyên tâm chăm con, còn hắn thì chuyên chú mở một trại nuôi trồng thuỷ sản nước ngọt. Sau khi cá lớn, hắn liền đến tất cả khách sạn và cửa hàng chuyên kinh doanh thủy sản để liên hệ làm ăn, ngày đó phải nhìn mặt bao người để sống, hắn cũng không nhớ nổi nữa. Hơn nữa, trời cao không phụ người cần cù, mẻ cá đầu tiên Trí Viễn đều bán được hết, kiếm lời được chút ít.
Đã có khởi đầu tốt, chuyện sau này cứ thế mà trôi chảy.
Sau khi hai con ra đời được một năm, Nguyên Thủy Trấn di dời, chuyển đến khu đô thị mới, vùng miền núi nho nhỏ “Chưa giải phóng” lúc đầu bỗng chốc thay hình đổi dạng, mới tinh như ánh mặt trời, ven nhánh sông Thanh Giang mở ra nhiều hạng mục du lịch, tình hình kinh tế của dân địa phương cũng vì thế mà trở nên tràn trề sức sống. Trại nuôi trồng nước ngọt của Điền Trí Viễn cũng từ đó bắt đầu dần dà phát triển, thế nhưng bởi vì thế, chuyện giữa hắn và con cũng ngày càng lực bất tòng tâm, sau khi xây xong căn nhà mới, hắn dứt khoát mời bảo mẫu về nhà.
Lúc ban đầu Trí Viễn chỉ toàn tìm mấy cô bé quê mười tám mười chín, mà cũng bởi mấy cô bé này không có kinh nghiệm chăm trẻ gì, đã thế còn rất sợ Điền Trí Viễn, thành ra lúc chăm hai đứa nhỏ từ đầu chí cuối nào có dạy dỗ gì, mà trái lại, giống y hệt con ở hầu hạ hai đứa quỷ quấy phá kia. Như vậy đừng nói là trấn áp hay quản giáo gì, bảo mẫu nào cũng bị tụi nó hùa nhau trêu chọc, trong đó có một người suýt nữa thì bị đốt trụi cả tóc.
Sau đó lại đúng lúc mẹ hai bị bệnh nặng, hết cách, Trí Viễn bèn đi tìm phụ nữ lớn tuổi từng có kinh nghiệm sinh và nuôi con về làm bảo mẫu. Bởi thế, mấy đứa con quả nhiên nghe lời hơn hẳn.
Nhưng qua một thời gian, Trí Viễn lại cảm thấy bất thường.
Quãng thời gian ấy Trí Viễn bề bộn việc liên hệ làm ăn, rồi đến bệnh viện huyện thăm mẹ hai hắn, rất ít khi ở nhà, mười thì có hết tám ngày tới 11 giờ đêm, 2 giờ sáng mới trở về, lúc này hai đứa nhỏ đã ngủ từ lâu rồi, nên hắn cũng không chú ý nhiều. Mãi đến một đêm trở về giữa khuya, láng máng nghe thấy tiếng tựa như tiếng khóc thút thít phát ra từ phòng của con gái, hắn đẩy cửa bước vào xem thử, vậy mà, phát hiện trên đùi con gái có vài đường máu bầm do gậy đánh vào để lại, lồ lộ trên làn da trắng mịn của trẻ con, nhìn thấy mà giật mình. Con gái chịu không nổi đau đớn, khóc đến hết sức đáng thương.
Trí Viễn lập tức gọi bà cô bảo mẫu tới, tra hỏi sự tình, bảo mẫu ấp úng ấp úng nói là do Nữu Nữu không nghe lời, ném bùn lên ga giường đã được giặt sạch sẽ nên mới dạy dỗ cô bé một trận, thế nhưng không ngờ da trẻ con lại nhạy cảm như vậy, bà rõ ràng không hề dùng sức, chỉ dọa nạt con bé mà thôi.
Có lẽ trông thấy ba về nhà và phát hiện phát hiện việc này, con trai lập tức nhảy ra tố cáo với hắn, nói tụi nó bị đánh không phải chỉ mới một hai lần, bảo mẫu còn uy hiếp tụi nó không được nói ba biết, bằng không lần sau sẽ đánh đau hơn nữa. Con nít mới bây lớn, thấy kẻ xấu đương nhiên sẽ sợ, lại thêm Trí Viễn hiếm khi về nhà rồi ở lại được một hôm, hai đứa nhỏ đương nhiên là không có cơ hội để kể lể uất ức rồi.
Trí Viễn cực kì tức giận, không nói hai lời, rút một xấp tiền ném cho bà cô nọ, gọi điện kêu chồng bà ta đưa vợ về nhà ngay trong đêm.
Nhìn máu bầm trên người con, Trí Viễn vừa đau lòng vừa hổ thẹn, cảm thấy hết sức có lỗi với hai đứa. Được cái là chưa tới vài ngày sau mẹ hai đã xuất viện, có thể tạm thời tạm thời thế chỗ trông nom. Nhưng đây cũng không phải kế lâu dài, lần ấy mẹ hai vào viện là để phẫu thuật sỏi mật, cơ thể đã không còn như ngày trước, trông nom hai đứa cháu thật sự là lực bất tòng tâm.
Hết cách, Trí Viễn Trí Viễn chỉ đành tìm bảo mẫu lần nữa, nhưng lần này còn kinh dị hơn cả lần trước, bảo mẫu kia vậy mà dám xúi giục trẻ con vào phòng hắn lục ngăn kéo lấy tiền.
Đương nhiên, chuyện quái dị vẫn còn rất nhiều, thật ra trên cơ bản, hễ là bảo mẫu còn trẻ tuổi, đều công khai hoặc ngấm ngầm để lộ cảm tình đối với Điền Trí Viễn, chỉ có điều lá gan mấy cô này quá bé, không dám làm mấy chuyện mất mặt. Nhưng hồi năm ngoái, hắn vô tình mời một cô ả 26 tuổi gan to bằng trời về làm bảo mẫu, để rồi đêm hôm khuya khoắt dám mò mẫm leo lên giường hắn.
Điền Trí Viễn nhớ, khi ấy mình suýt nữa đã lỡ tay bóp chết cô ả kia luôn.
Cơ mà, mấy chuyện thế này hắn không thể không biết xấu hổ mà kể với Doãn Chân được, quả thật là bẽ mặt muốn chết!
Quay trở về hiện tại, món ăn bọn họ gọi đều đã dược đem lên, Doãn Chân chậm rãi gắp sủi cảo ránnhúng vào nước chấm, nghe xong lời tự thuật đầy khổ tâm của Điền Trí Viễn, cậu buông đũa, vỗ lên vai hắn như một người bạn thân, hết sức đồng cảm nói: “Thật là đáng thương! Nhưng mà, với tư cách là một người cha, anh cũng thiệt là thất bại mà!”
Trí Viễn quấy sợi mì trong tô, cười khổ, mắt lộ vẻ xấu hổ – “Đúng đó, thiệt là thất bại! Nếu sau này tụi nó làm chuyện gì sai trái, vậy ắt hẳn đều là lỗi do tôi.”
Doãn Chân nghe xong liền mỉm cười – “Nghe câu này của anh là em biết anh là người cha cưng con liền.”
“Ớ….”
“Con mình làm sai mà không để bản thân nó tự kiểm điểm, lại vơ hết trách nhiệm vào người, cựng muốn chết luôn!”
Cưng con à?
Trí Viễn ngẫm lại, hình như có chút chút, do quan tâm tình cảm của mình với con quá ít, lại thêm tụi nó không có mẹ, thành ra Trí Viễn luôn vô thức cho mấy đứa nhỏ nhiều vật chất coi như là đền bù, ăn mặc chưa bao giờ mua đồ tại trấn, gần như đều sắm sửa tại thành phố. Còn trò chơi, dưới tình hình ở cái nơi nông thôn quê mùa chẳng có được vài chiếc máy tính, hai đứa con hắn cũng đã có mỗi đứa một chiếc ipad, ngày nào cũng chơi game, nghe nhạc, xem phim.
Doãn Chân vừa thấy vẻ xấu hổ biểu lộ trên gương mặt Trí Viễn, đã biết rõ mình không hề đoán sai – “Anh đừng để bụng mấy lời khó nghe, anh thế này, cho dù có dư thời gian quản mấy đứa nhỏ, cũng tuyệt dạy không nổi.”
“Không có gì, cậu nói rất đúng.” Một thằng đàn ông to xác bôn ba khắp nơi như Điền Trí Viễn bị dạy dỗ, mặt đần thối ra, nhưng người ta nói cũng nào có sai.
Ăn xong thì đã qua 9 giờ, Điền Trí Viễn tính tiền, dẫn Doãn Chân đi.
Tình hình giao thông từ huyện đến Nguyên Thủy trấn rất tốt, từ hồi dời trấn đến nay, khách du lịch ven bờ bắt đầu tăng lên, con đường này cũng theo đó mà được tu sửa mở rộng. Trí Viễn là kiểu người cẩn thận, dù có gấp gáp thế nào, cũng tuyệt đối không tăng tốc vào ban đêm.
Trong xe tôi tối, Điền Trí Viễn chuyên tâm lái không nói lời nào, Doãn Chân đi xe lửa 8,9 tiếng đồng hồ vốn rất mệt mỏi, giờ lại được ăn no bụng, cơn buồn ngủ vượt lên trên tinh thần, thuận theo dao động lắc lư của xe mà bắt đầu mơ màng.
Điền Trí Viễn nghiêng đầu liếc nhìn Doãn Chân, thấy cậu ta nhắm mắt, đầu tựa trên thành ghế bằng da đong đưa theo sự xóc nảy của xe, liền giẫm phanh, đậu xe ở ven đường, vòng ra ghế sau lấy một chiếc gối, nhẹ nhàng nâng đầu cậu lên, kê chiếc gối giữa cửa xe và chỗ ngồi, lại khẽ đặt đầu cậu lên đó.
Thấy Doãn Chân không giật mình tỉnh giấc, Điền Trí Viễn lặng im cười cười, đạp chân ga bắt đầu chạy, nhưng tốc độ xe lại có hơi chậm hơn so với khi nãy.
Trong xe tối om, Điền Trí Viễn không hề trông thấy, trong một thoáng hắn lấy lại tinh thần lái xe, Doãn Chân đang nhắm mắt lại mỉm cười.
← Xem lại
Xem tiếp
Trí Viễn xấu hổ.
Thật ra chẳng phải do dạy không được, mà là không có thời gian để dạy. Hồi trước hắn làm gì biết nuôi con khó khăn nhường nào, coi hắn này, từ nhỏ đã không có mẹ, cha thì bận bịu làm ăn không rảnh trông nom hắn, hắn không theo căn chính miêu hồng*, mà cũng tích cực phấn đấu thi đậu đại học đó sao?
*: 根正苗红 – là xưng hô đặc thù, chỉ những hộ nông dân bần cùng và gia đình quân nhân biết làm ăn mà phát triển thành phú nông và gia đình tư bản, con của những nhà này được gọi là “căn chính miêu hồng” > ý của câu hẳn là “sống nhờ vào và sống y như cha mẹ”. (thông tin tự tìm nên không chắc, ai biết thì góp ý phát hen = v =)
Ừm, đương nhiên, là trừ cái chuyện hắn thích đàn ông ra.
Cơ mà, cái đấy trời sinh đã thế, không liên quan tới vấn đề giáo dục.
Nhưng từ khi hai đứa nhỏ ra đời, thái độ xem thường trước đây bỗng nhiên thay đổi.
Khi các con cất tiếng khóc chào đời, bé gái Nữu Nữu nặng ba kí hai, bé trai Hâm Hâm chỉ nặng ba kí rưỡi, hai viên thịt be bé được bao bọc trong lớp chăn màu hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn, trong vẻ trắng nõn là một màu vàng nhàn nhạt, đầu của viên thịt còn không lớn bằng bàn tay Trí Viễn…..
Một thoáng ấy, vô hình trung xuất hiện cảm giác mọi sự đã không còn đơn giản nữa rồi, nghĩ đến hai đứa con nhỏ nhắn này cần dựa vào hắn để có thể dần dà trở thành một người trưởng thành, khỏe mạnh, bình an từng bước một hướng tới tương lai, ý muốn phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa chợt chiếm lấy toàn bộ tâm trí.
Trí Viễn hạ quyết tâm, nhượng lại tiệm tạp hóa để mẹ hai hắn ở nhà chuyên tâm chăm con, còn hắn thì chuyên chú mở một trại nuôi trồng thuỷ sản nước ngọt. Sau khi cá lớn, hắn liền đến tất cả khách sạn và cửa hàng chuyên kinh doanh thủy sản để liên hệ làm ăn, ngày đó phải nhìn mặt bao người để sống, hắn cũng không nhớ nổi nữa. Hơn nữa, trời cao không phụ người cần cù, mẻ cá đầu tiên Trí Viễn đều bán được hết, kiếm lời được chút ít.
Đã có khởi đầu tốt, chuyện sau này cứ thế mà trôi chảy.
Sau khi hai con ra đời được một năm, Nguyên Thủy Trấn di dời, chuyển đến khu đô thị mới, vùng miền núi nho nhỏ “Chưa giải phóng” lúc đầu bỗng chốc thay hình đổi dạng, mới tinh như ánh mặt trời, ven nhánh sông Thanh Giang mở ra nhiều hạng mục du lịch, tình hình kinh tế của dân địa phương cũng vì thế mà trở nên tràn trề sức sống. Trại nuôi trồng nước ngọt của Điền Trí Viễn cũng từ đó bắt đầu dần dà phát triển, thế nhưng bởi vì thế, chuyện giữa hắn và con cũng ngày càng lực bất tòng tâm, sau khi xây xong căn nhà mới, hắn dứt khoát mời bảo mẫu về nhà.
Lúc ban đầu Trí Viễn chỉ toàn tìm mấy cô bé quê mười tám mười chín, mà cũng bởi mấy cô bé này không có kinh nghiệm chăm trẻ gì, đã thế còn rất sợ Điền Trí Viễn, thành ra lúc chăm hai đứa nhỏ từ đầu chí cuối nào có dạy dỗ gì, mà trái lại, giống y hệt con ở hầu hạ hai đứa quỷ quấy phá kia. Như vậy đừng nói là trấn áp hay quản giáo gì, bảo mẫu nào cũng bị tụi nó hùa nhau trêu chọc, trong đó có một người suýt nữa thì bị đốt trụi cả tóc.
Sau đó lại đúng lúc mẹ hai bị bệnh nặng, hết cách, Trí Viễn bèn đi tìm phụ nữ lớn tuổi từng có kinh nghiệm sinh và nuôi con về làm bảo mẫu. Bởi thế, mấy đứa con quả nhiên nghe lời hơn hẳn.
Nhưng qua một thời gian, Trí Viễn lại cảm thấy bất thường.
Quãng thời gian ấy Trí Viễn bề bộn việc liên hệ làm ăn, rồi đến bệnh viện huyện thăm mẹ hai hắn, rất ít khi ở nhà, mười thì có hết tám ngày tới 11 giờ đêm, 2 giờ sáng mới trở về, lúc này hai đứa nhỏ đã ngủ từ lâu rồi, nên hắn cũng không chú ý nhiều. Mãi đến một đêm trở về giữa khuya, láng máng nghe thấy tiếng tựa như tiếng khóc thút thít phát ra từ phòng của con gái, hắn đẩy cửa bước vào xem thử, vậy mà, phát hiện trên đùi con gái có vài đường máu bầm do gậy đánh vào để lại, lồ lộ trên làn da trắng mịn của trẻ con, nhìn thấy mà giật mình. Con gái chịu không nổi đau đớn, khóc đến hết sức đáng thương.
Trí Viễn lập tức gọi bà cô bảo mẫu tới, tra hỏi sự tình, bảo mẫu ấp úng ấp úng nói là do Nữu Nữu không nghe lời, ném bùn lên ga giường đã được giặt sạch sẽ nên mới dạy dỗ cô bé một trận, thế nhưng không ngờ da trẻ con lại nhạy cảm như vậy, bà rõ ràng không hề dùng sức, chỉ dọa nạt con bé mà thôi.
Có lẽ trông thấy ba về nhà và phát hiện phát hiện việc này, con trai lập tức nhảy ra tố cáo với hắn, nói tụi nó bị đánh không phải chỉ mới một hai lần, bảo mẫu còn uy hiếp tụi nó không được nói ba biết, bằng không lần sau sẽ đánh đau hơn nữa. Con nít mới bây lớn, thấy kẻ xấu đương nhiên sẽ sợ, lại thêm Trí Viễn hiếm khi về nhà rồi ở lại được một hôm, hai đứa nhỏ đương nhiên là không có cơ hội để kể lể uất ức rồi.
Trí Viễn cực kì tức giận, không nói hai lời, rút một xấp tiền ném cho bà cô nọ, gọi điện kêu chồng bà ta đưa vợ về nhà ngay trong đêm.
Nhìn máu bầm trên người con, Trí Viễn vừa đau lòng vừa hổ thẹn, cảm thấy hết sức có lỗi với hai đứa. Được cái là chưa tới vài ngày sau mẹ hai đã xuất viện, có thể tạm thời tạm thời thế chỗ trông nom. Nhưng đây cũng không phải kế lâu dài, lần ấy mẹ hai vào viện là để phẫu thuật sỏi mật, cơ thể đã không còn như ngày trước, trông nom hai đứa cháu thật sự là lực bất tòng tâm.
Hết cách, Trí Viễn Trí Viễn chỉ đành tìm bảo mẫu lần nữa, nhưng lần này còn kinh dị hơn cả lần trước, bảo mẫu kia vậy mà dám xúi giục trẻ con vào phòng hắn lục ngăn kéo lấy tiền.
Đương nhiên, chuyện quái dị vẫn còn rất nhiều, thật ra trên cơ bản, hễ là bảo mẫu còn trẻ tuổi, đều công khai hoặc ngấm ngầm để lộ cảm tình đối với Điền Trí Viễn, chỉ có điều lá gan mấy cô này quá bé, không dám làm mấy chuyện mất mặt. Nhưng hồi năm ngoái, hắn vô tình mời một cô ả 26 tuổi gan to bằng trời về làm bảo mẫu, để rồi đêm hôm khuya khoắt dám mò mẫm leo lên giường hắn.
Điền Trí Viễn nhớ, khi ấy mình suýt nữa đã lỡ tay bóp chết cô ả kia luôn.
Cơ mà, mấy chuyện thế này hắn không thể không biết xấu hổ mà kể với Doãn Chân được, quả thật là bẽ mặt muốn chết!
Quay trở về hiện tại, món ăn bọn họ gọi đều đã dược đem lên, Doãn Chân chậm rãi gắp sủi cảo ránnhúng vào nước chấm, nghe xong lời tự thuật đầy khổ tâm của Điền Trí Viễn, cậu buông đũa, vỗ lên vai hắn như một người bạn thân, hết sức đồng cảm nói: “Thật là đáng thương! Nhưng mà, với tư cách là một người cha, anh cũng thiệt là thất bại mà!”
Trí Viễn quấy sợi mì trong tô, cười khổ, mắt lộ vẻ xấu hổ – “Đúng đó, thiệt là thất bại! Nếu sau này tụi nó làm chuyện gì sai trái, vậy ắt hẳn đều là lỗi do tôi.”
Doãn Chân nghe xong liền mỉm cười – “Nghe câu này của anh là em biết anh là người cha cưng con liền.”
“Ớ….”
“Con mình làm sai mà không để bản thân nó tự kiểm điểm, lại vơ hết trách nhiệm vào người, cựng muốn chết luôn!”
Cưng con à?
Trí Viễn ngẫm lại, hình như có chút chút, do quan tâm tình cảm của mình với con quá ít, lại thêm tụi nó không có mẹ, thành ra Trí Viễn luôn vô thức cho mấy đứa nhỏ nhiều vật chất coi như là đền bù, ăn mặc chưa bao giờ mua đồ tại trấn, gần như đều sắm sửa tại thành phố. Còn trò chơi, dưới tình hình ở cái nơi nông thôn quê mùa chẳng có được vài chiếc máy tính, hai đứa con hắn cũng đã có mỗi đứa một chiếc ipad, ngày nào cũng chơi game, nghe nhạc, xem phim.
Doãn Chân vừa thấy vẻ xấu hổ biểu lộ trên gương mặt Trí Viễn, đã biết rõ mình không hề đoán sai – “Anh đừng để bụng mấy lời khó nghe, anh thế này, cho dù có dư thời gian quản mấy đứa nhỏ, cũng tuyệt dạy không nổi.”
“Không có gì, cậu nói rất đúng.” Một thằng đàn ông to xác bôn ba khắp nơi như Điền Trí Viễn bị dạy dỗ, mặt đần thối ra, nhưng người ta nói cũng nào có sai.
Ăn xong thì đã qua 9 giờ, Điền Trí Viễn tính tiền, dẫn Doãn Chân đi.
Tình hình giao thông từ huyện đến Nguyên Thủy trấn rất tốt, từ hồi dời trấn đến nay, khách du lịch ven bờ bắt đầu tăng lên, con đường này cũng theo đó mà được tu sửa mở rộng. Trí Viễn là kiểu người cẩn thận, dù có gấp gáp thế nào, cũng tuyệt đối không tăng tốc vào ban đêm.
Trong xe tôi tối, Điền Trí Viễn chuyên tâm lái không nói lời nào, Doãn Chân đi xe lửa 8,9 tiếng đồng hồ vốn rất mệt mỏi, giờ lại được ăn no bụng, cơn buồn ngủ vượt lên trên tinh thần, thuận theo dao động lắc lư của xe mà bắt đầu mơ màng.
Điền Trí Viễn nghiêng đầu liếc nhìn Doãn Chân, thấy cậu ta nhắm mắt, đầu tựa trên thành ghế bằng da đong đưa theo sự xóc nảy của xe, liền giẫm phanh, đậu xe ở ven đường, vòng ra ghế sau lấy một chiếc gối, nhẹ nhàng nâng đầu cậu lên, kê chiếc gối giữa cửa xe và chỗ ngồi, lại khẽ đặt đầu cậu lên đó.
Thấy Doãn Chân không giật mình tỉnh giấc, Điền Trí Viễn lặng im cười cười, đạp chân ga bắt đầu chạy, nhưng tốc độ xe lại có hơi chậm hơn so với khi nãy.
Trong xe tối om, Điền Trí Viễn không hề trông thấy, trong một thoáng hắn lấy lại tinh thần lái xe, Doãn Chân đang nhắm mắt lại mỉm cười.
← Xem lại
Xem tiếp
Tác giả :
Gia Ngữ