Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú
Chương 119: Tình cảm nhân thú giả tạo
Từ khi Linh Hữu mở khu nuôi thả và khu triển lãm cực địa, chuyện làm ăn tốt khỏi nói, lại thêm thành phố Đông Hải phát triển du lịch không ngừng, lại càng góp phần nâng tầm. Mắt thấy sắp thu hồi được vốn, Đoàn Giai Trạch bắt đầu nghĩ tới kế hoạch bước tiếp theo.
Lúc bấy giờ, cục lâm nghiệp đột nhiên thông báo với Linh Hữu, cục lâm nghiệp quốc gia sẽ phái tổ chuyên gia tới đây.
Thế là Đoàn Giai Trạch sợ hết hồn, gọi điện thoại cho Tôn Ái Bình.
Tôn Ái Bình nói: “Chú đoán kiểu gì cháu cũng gọi điện thoại tới.”
Đoàn Giai Trạch thấp thỏm nói, “Vậy à chú, chú có biết chuyện tổ chuyên gia này là sao không?”
“Không cần cháu nói, chú đã đi hỏi thăm rồi. Nhưng mà cháu cũng biết đấy, đây là chuyện từ phía cấp trên, chỉ sợ không thể hỏi thăm ngay được, bọn họ cũng không nói rõ ràng, chỉ nói là tới để chỉ đạo công tác.” Tôn Ái Bình nói.
“Thế thì phiền chú rồi.” Sau khi cúp máy Đoàn Giai Trạch vẫn còn bất an, trong lòng nghĩ chắc không phải có chuyên gia nào thấy anh nuôi chim Lục Áp không hợp quy định, muốn tới tịch thu đấy chứ?
Tuy rằng không biết quy định và thao tác ở đây, nhưng đây chính là phản ứng đầu tiên của Đoàn Giai Trạch, bằng không anh không nghĩ được còn có thứ gì thu hút cục lâm nghiệp quốc gia tới đây.
Thế nhưng Đoàn Giai Trạch nhanh chóng an ủi bản thân, chắc là không đâu, Linh Hữu bây giờ cũng không còn mặc cho người ta chà đạp. Hơn nữa nếu bọn họ muốn lấy con chim này đi, cũng không cần phải phái cả một tổ chuyên gia tới, còn nói là đến để chỉ đạo công tác. Hơn nữa giấy tờ của Lục Áp do hệ thống làm, dù anh không biết chủng loài, thì các ban ngành liên quan cũng không thể thẳng tay cướp đi.
Vậy rốt cuộc là vì sao chứ, chẳng lẽ Linh Hữu vào mắt vị lãnh đạo nào rồi?
Dù là thế nào, ban ngành cấp trên muốn đi tới, bọn họ nhất định phải đón tiếp thật chu đáo. Đoàn Giai Trạch vừa quay lại, liền thông báo tổng vệ sinh một chuyến, nhắc nhở các nhân viên chú ý.
Đối với động vật phái tới, Đoàn Giai Trạch cũng đặc biệt yêu cầu một chút: “Nhất định phải cẩn thận một chút, đừng làm hành động gì khoa trương, kia đều là chuyên gia, đến lúc ấy sẽ bắt mấy người đi nghiên cứu.”
Đoàn Giai Trạch hù dọa chẳng đáng sợ một chút nào, các động vật phái tới đều tỏ vẻ không quan tâm.
Duy chỉ Hữu Tô, tuy rằng Đoàn Giai Trạch không nói lời nào thừa thãi, nhưng cô vẫn hỏi thêm một câu: “Tổ chuyên gia tới chỉ đạo ở phương diện nào?”
Hữu Tô nhanh chóng bắt được trọng điểm, người không liên quan từ thủ đô xa xôi chạy tới vườn thú ở thành phố Đông Hải làm cái gì chứ?
Đoàn Giai Trạch ngập ngừng một chút: “Em cũng không biết nữa, mới đầu còn tưởng là tới xem Lục Áp, nhưng sau đó nghĩ kỹ cảm thấy chắc không phải đâu, nhưng mà Lục Áp à lúc đó anh cũng đừng xuất hiện, tránh gây phiền toái.”
Mọi người đều tỏ vẻ nếu ban ngành này thật sự tới vì Lục Áp, khác nào tự tìm đường chết chứ.
Thủy Thanh nhanh mồm nhanh miệng nói rằng: “Đạo quân quý hiếm như vậy, là SSR ở tiên giới bọn tôi, đâu phải ai cũng có thể nuôi được.”
Thiện Tài bổ sung một câu: “SSR nhà cô chỉ có một.. hẳn là phỏm ngon nhất.”
Đoàn Giai Trạch: “………….”
Thủy Thanh còn hết sức chân thành, nhưng Thiện Tài ấy à, chắc là bị áp bức quá độ..
…
Mấy ngày sau, tổ chuyên gia của cục lâm nghiệp quốc gia vất vả đường xá xa xôi tới Đông Hải, theo cục lâm nghiệp thành phố, cùng tới vườn thú Linh Hữu.
Đúng lúc này, Tôn Ái Bình mới nghe ngóng được phong thanh trên tỉnh, có người bảo không phải chuyện gì xấu đâu, mà là có nhân vật lớn muốn làm gì đó động viên Linh Hữu.
Đoàn Giai Trạch vẫn mơ mơ màng màng, anh không quen biết nhân vật lớn nào có thể truyền lời tới cục lâm nghiệp quốc gia, để mà nói thì chắc Chu Tâm Đường có khả năng, nhưng anh cũng không yêu cầu Chu Tâm Đường hỗ trợ. Lại nói, với phong cách của Chu Tâm Đường, giúp sẽ không lên tiếng, để anh không hay biết gì.
Thế nhưng tổ chuyên gia đã tới đây, Đoàn Giai Trạch không thể làm gì hơn là cẩn thận đón tiếp, trước mắt tạm thời không để ý tới mục đích của họ.
Tôn Ái Bình cũng khích lệ Linh Hữu, dẫn các chuyên gia cùng đi dạo quanh Linh Hữu, cuối cùng cùng nhau mở một buổi tọa đàm.
Dọc đường đi tổ trưởng tổ chuyên gia vẫn luôn miệng khen điều kiện ở Linh Hữu rất tốt, trong buổi họp cũng khen: “Dù là nhân viên, phương tiện, hoàn cảnh đều thuộc hàng vườn thú đứng đầu trong nước.”
Đoàn Giai Trạch luôn miệng nói không dám, đều là nhờ cục lâm nghiệp thành phố chỉ đạo mới được như vậy, lần này cũng muốn các chuyên gia ở cục lâm nghiệp quốc gia chỉ điểm một chút, muốn nâng lên một tầm cao mới.
Nghe tới việc “nâng lên một tầm cao mới”, tổ trưởng tổ chuyên gia mỉm cười, “Nếu có gì không đủ, chính là vẫn còn thiếu một vài động vật quý hiếm, với trình độ của Linh Hữu hiện tại, chưa từng nghĩ tới việc nuôi gấu trúc à?”
Nói thẳng ra thì, với vườn thú mà nói, có thể nuôi gấu trúc chính là tượng trưng cho thân phận của vườn thú! Ngẫm lại xem vì sao mấy người ở vườn thú Thanh Điểu lại hơi kiêu ngạo như vậy đi!
Đoàn Giai Trạch ngẩn ra, mới nói: “Đương nhiên có rồi thưa lãnh đạo! Bọn em vẫn đang tích cực chuẩn bị công tác tương quan, cũng đang xin chứng nhận đảm bảo nuôi gấu trúc có thể sinh nở.”
Nếu muốn tiến cử gấu trúc, nhất định phải có đủ tài chính, thiết bị và nhân viên, cũng nhất định phải xây khu triển lãm riêng cho gấu trúc! Còn có một thứ nữa, đó là phải có chứng nhận đảm bảo thuần dưỡng gấu trúc sinh nở.
Để xin được chứng nhận này, phải chứng minh được năng lực và kỹ thuật của nhân viên chăn nuôi, phải có chứng minh đảm bảo tài chính, thức ăn đảm bảo minh bạch, còn có báo cáo vài hạng mục, bởi vì bạn tiến cử gấu trúc không thể đơn thuần vì mục đích lợi nhuận.
Nói chung rất phức tạp, tuy rằng quan hệ của Đoàn Giai Trạch với Tôn Ái Bình rất tốt, nhưng cục lâm nghiệp thành phố Đông Hải cũng không có kinh nghiệm tương quan, vườn thú thành phố cũng không có vinh hạnh được nuôi gấu trúc, nên đương nhiên chưa từng xin chứng nhận.
Bởi vậy nên, Đoàn Giai Trạch nói anh đang tích cực chuẩn bị công tác tương quan là sự thật, nhưng đúng là vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng.
Mấy thứ như buồng triển lãm với Linh Hữu thì không nói làm gì, sửa sang lại các thiết bị vốn có luôn cũng được, nhưng muốn xin chứng nhận đảm bảo thì phải chuẩn bị tỉ mỉ. Không có kinh nghiệm, khó có thể làm chuẩn xác ngay trong lần đầu tiên.
Hơn nữa tuy rằng cục lâm nghiệp thành phố có thể giúp đỡ báo cáo lên cấp trên, nhưng trong đó còn có một số thứ ví dụ như chứng minh năng lực kỹ thuật vẫn cần thời gian chuẩn bị. Có được chứng nhận mới chỉ là bước đầu tiên, sau khi xin vẫn còn phải làm rất nhiều việc.
Đoàn Giai Trạch cũng không biết tổ chuyên gia hỏi câu này là hữu ý hay vô tình, sau khi trả lời lờ mờ có một linh cảm, anh bèn chăm chú nhìn tổ trưởng tổ chuyên gia.
Tổ trưởng tổ chuyên gia không khiến Đoàn Giai Trạch phải thất vọng, một giây sau liền nói: “Rất có lòng cầu tiến, chúng tôi còn ở lại đây thêm mấy ngày nữa, sẽ hướng dẫn cho các cậu xin chứng nhận và các công tác sau khi được cấp phép.”
Nhất thời có chùm pháo bông rực rỡ nổ bùm trong đầu Đoàn Giai Trạch, rốt cuộc là vị đại thần nào đã giúp đỡ anh vậy! Chuyện này tốt đẹp biết nhường nào!
Chưa nói tới xin đảm bảo và tiến cử đều do cục lâm nghiệp quốc gia phê duyệt, cũng chính là các thành viên trong tổ chuyên gia này đây, như tổ trưởng tổ chuyên gia này là người phụ trách ban ngành tương quan, chỉ cần một câu nói “Hướng dẫn xin tư liệu và công tác sau khi được cấp phép” chính là ngầm thừa nhận nhất định sẽ được duyệt chứng nhận đảm bảo!
Có biết bao nhiêu nơi khóc lóc cầu xin cục lâm nghiệp quốc gia tới chỉ đạo, ấy thế mà lúc này đây họ lại tự mình chạy tới Đông Hải, còn chủ động yêu cầu hỗ trợ công tác hướng dẫn.
Nếu không xin được gấu trúc thì thôi đi, chứ thủ tục hành chính do họ làm chủ mà!
Đoàn Giai Trạch kích động không biết nên nói gì, “Cảm, cảm ơn lãnh đạo.. thật sự…”
Tổ trưởng chuyên gia bắt tay với Đoàn Giai Trạch, nhẹ nhàng nói: “Chỉ đạo đơn vị có tiềm lực cũng là một trong nhưng phận sự của chúng tôi mà.”
Tôn Ái Bình ngồi bên cạnh cũng trố mắt đến độ con ngươi sắp rớt ra, ông vội vã cúi đầu. Chẳng mấy khi ông thấy mấy chuyên gia cấp trên lại có thái độ tốt như vậy, còn kêu là chuyện trong phận sự.
Vốn là Đoàn Giai Trạch còn hơi nghi ngờ các chuyên gia này, nhưng bây giờ anh chỉ thiếu điều chạy tới ôm hôn họ nồng nhiệt.
..
Sau một hồi hưng phấn, Đoàn Giai Trạch đã tỉnh táo lại. Bây giờ nhìn lại, anh cảm thấy Tôn Ái Bình nói rất có lý, chắc chắn có người đứng sau giúp đỡ, đưa chuyên gia tới trước mặt mình.
Thế nhưng rốt cuộc đó là ai? Còn biết trong lòng anh có nguyện vọng, giải quyết mọi việc trước khi anh tìm người hỗ trợ.
Đoàn Giai Trạch không nghe ngóng được gì từ phía tổ trưởng tổ chuyên gia, thậm chí anh còn gọi điện thoại dò hỏi Chu Tâm Đường, quả nhiên phía Chu Tâm Đường cũng không biết, còn mê man nói: “Có cần chúng tôi giúp đỡ gì không?”
Ây dà khỏi phải nói, đúng là có việc thật.
Chuyên gia bên đây có thể giúp đỡ Linh Hữu mượn một con gấu trúc, nhưng bọn họ còn có một Hắc Toàn Phong muốn lộ diện nữa. Bởi vì không biết ai đứng sau giúp đỡ mọi chuyện, nên Đoàn Giai Trạch cũng không dám chơi trò một chuyện phiền tới hai chủ, bèn nói với Chu Tâm Đường một thoáng, bọn họ bắt được một con gấu trúc tinh, hy vọng có thể nuôi trong vườn thú.
Chu Tâm Đường choáng váng đến nơi, gấu trúc nhân công nuôi lớn sinh đẻ đều có phả hệ rõ ràng, gấu trúc hoang dã được cứu trợ thì căn bản không thể cho mượn, muốn giải quyết chuyện này đúng là hao phí tâm tư. Thế nhưng Đoàn Giai Trạch đã mở lời, Chu Tâm Đường vẫn quả quyết nhận lời.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Đoàn Giai Trạch lặng lẽ nghĩ một lúc, dù sao thì anh cũng không sợ phiền phức, mặc kệ rốt cuộc là ai đứng sau lưng giúp đỡ.. Dù sao thì.. bọn họ cũng sắp có hai con gấu trúc rồi!
Tin tốt như mọc cánh, chẳng mấy mà lan xa, truyền khắp cả vườn thú.
Chẳng cần Đoàn Giai Trạch truyền bá, người ở tổ chuyên gia tới, còn chỉ đạo công việc nuôi gấu trúc không giấu được người khác.
Thế là chẳng bao lâu, ngay cả người ở vườn thú thành phố cũng biết chuyện.
Lần này khiến họ chết chìm trong ghen tị mất thôi, ấy vậy nhưng chẳng thể làm gì. Vườn thú thành phố mở bao nhiêu năm như vậy, tới giờ vẫn chưa từng nuôi một con gấu trúc, thế mà Linh Hữu nhà người ta mới mở có mấy năm, tính cả lịch sử vườn thú Hải Giác cũng chưa tới mười năm, thế mà nuôi một lúc hai con!
Còn là chuyên gia của cục lâm nghiệp quốc gia tự mình chỉ đạo, chỉ cần có buồng triển lãm thích hợp, có lẽ chưa đầy hai tháng đã hoàn thành toàn bộ quy trình rồi.
Đúng là khác biệt giữa người với người, thật khiến người ta tức chết.
Ngay cả vườn trưởng vườn thú thành phố cũng gọi điện thoại tới chúc mừng cho Đoàn Giai Trạch, “Vườn trưởng Đoàn à, nghe nói các cậu sắp có gấu trúc.”
Hai vườn thú thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau, cũng không có tâm lý đối địch, thế nhưng khi đối mặt với một con gấu trúc, vườn trưởng vườn thú thành phố khó tránh khỏi thấy xót xa.
Đoàn Giai Trạch vẫn còn đang hớn hở đây, “Tin tức truyền nhanh như vậy à? Đừng nói vậy mà, vẫn còn chưa xin được, thế nhưng chúng em vẫn đang cố gắng sang sửa lại buồng triển lãm.. Em tin phía các anh sớm muộn gì cũng sẽ có gấu trúc thôi!”
Vườn trưởng vườn thú thành phố than thở, hâm mộ không thôi. Phía Đoàn Giai Trạch sắp phải tiêu một khoản lớn cho mà xem, nhưng ông cũng muốn như vậy, đây là gánh nặng ngọt ngào biết chừng nào.
…
Dạo gần đây Phan Toàn Phong bị ép đi gặp mấy nhân viên chăn nuôi khác làm kiểm tra, sau này còn phải dấn thân vào con đường chăm nuôi mình và đồng loại của mình.
Phan Toàn Phong vẫn rất nghe lời, rất lưu ý với đãi ngộ của mình sau này. Thi thoảng gã còn đi xem tiến độ sửa sang lại khu triển lãm, vô cùng để tâm, khiến người ta thấy mà tò mò, trong lòng nói sao thầy Phan này lại để ý tới chuyện thi công như vậy chứ.
Đương nhiên thầy Phan phải để tâm tới chỗ ở của mình sau này rồi, anh ta còn đi hỏi Đoàn Giai Trạch, “Chuyện đó.. em gái sắp được mượn tới trông thế nào, có ảnh không?”
Bởi vì có quan hệ với tổ chuyên gia, nên Đoàn Giai Trạch cũng nắm một vài thông tin mình có thể xin được gấu trúc thế nào.
Con gấu trúc này, đến lúc ấy phải ký hợp đồng với trung tâm nghiên cứu gấu trúc, tiến cử thông qua phương thức mượn để triển lãm, một lần ký hai năm, đến kỳ còn có thể ký tiếp.
Đoàn Giai Trạch nhìn Phan Toàn Phong một chút, nghiêm túc nói: “Anh đừng có ý đồ với người ta, tôi nói cho anh biết, lãnh đạo bảo tôi rằng chỉ có thể mượn gấu trúc hai tuổi tới, hơn nữa cũng không chắc đã là gái.”
Phan Toàn Phong nhất thời muốn khóc.
Gấu trúc cho mượn giới hạn trong khoảng hai tuổi đến hai mươi lăm tuổi, bình thường mọi người đều muốn mượn gấu trúc nhỏ một chút, thế nhưng gấu trúc hai tuổi trong tộc nhà họ thì vẫn còn là trẻ con mà!
Hơn nữa, nghe nói, còn chưa chắc là gái, có lẽ khi tới sẽ phải san sẻ đồ ăn với anh ta.
Đoàn Giai Trạch: “Anh còn muốn xem ảnh nữa không?”
Chỉ thấy thầy Phan lập tức ủ rũ, vẻ mặt chán chường lắc đầu, “Không xem…”
Phan Toàn Phong nhấc bước muốn đi, lại bị Đoàn Giai Trạch gọi lại: “Toàn Phong à, đến khi em trai hay em gái kia tới, anh đừng có mà bắt nạt người ta đấy, phải chăm sóc cho thật tốt, phải đảm bảo em ấy được an toàn và khỏe mạnh..”
“Ừm.” Phan Toàn Phong chần chừ gật đầu.
Đoàn Giai Trạch: “Phạm vi động tác của anh rất lớn, lại nặng nề, nhớ phải dịu dàng với bé gấu trúc một chút, cẩn thận…”
Phan Toàn Phong sắp khóc tới nơi.
Phan Toàn Phong nói: “Vườn trưởng à, có phải cậu không thương tôi nữa không.”
Đoàn Giai Trạch nở nụ cười hiền lành, “Sao lại thế, anh vẫn là gấu trúc tôi yêu thứ hai.”
Đoàn Giai Trạch làm như không có chuyện gì mà rời đi, ừm, tuy rằng hai con gấu trúc đều rất quý giá, nhưng con gấu trúc hai tuổi nhất định sẽ thu hút nhiều du khách hơn Phan Toàn Phong một chút..
Phan Toàn Phong lãnh một đòn, liền ủ rũ, gấu sinh quan đều sụp đổ.
Vườn trưởng đúng là vô nhân tính, có gấu trúc bé bỏng đáng yêu rồi, thì gấu trúc già không còn được đứng đầu trong lòng anh nữa! Đúng là tình nghĩa nhân thú giả tạo!
——
Chẳng mấy nữa mà “Gấu trúc tới tay lượng khách có đây”, Đoàn Giai Trạch vào trạng thái vô cùng thoải mái, chỉ cần dựa theo ý kiến của chuyên gia, chuẩn bị từng bước một là được rồi.
Mà ngược lại, Phan Toàn Phong không còn vui vẻ như trước đây.
Tuy rằng đãi ngộ sau này vẫn vô cùng tốt, vẫn có thể tùy hứng tiêu xài, thế nhưng gã không thể không nghi ngờ đứa nhóc sắp tới kia. Hơn nữa trước đây không có cảm giác, nhưng bây giờ mới cảm nhận được tình người nóng lạnh. Không biết có phải do gã nghĩ quá nhiều hay không, ánh mắt các đồng nghiệp nhìn gã đều không giống như trước đây!
—— Đương nhiên, điều này nhất định là do Phan Toàn Phong nghĩ quá nhiều rồi, dù sao thì ít nhất Tiểu Tô vẫn ghét bỏ gã như trước.
Vì chuyện động vật mà Đoàn Giai Trạch hí hứng mãi thôi, anh cũng an ủi Phan Toàn Phong, nhưng dường như Phan Toàn Phong không thể tin tưởng anh nữa.
Hình tượng vườn trưởng hiền lành ấm áp cũng sắp sụp đổ.
Bởi vậy nên lúc Đoàn Giai Trạch tổ chức hoạt động dẫn các động vật phái tới ra ngoài chơi, cũng phá lệ dẫn Phan Toàn Phong đi cùng.
Trước đó Đoàn Giai Trạch đã từng dẫn các động vật phái tới đi chơi, chiêu đãi vì họ đã vất vả rồi, tuy rằng chỉ là một buổi tối. Mà lần này Đoàn Giai Trạch một lần nữa dẫn mọi người ra ngoài, nhưng cả đội đã có thêm nhiều người, ngoại trừ xe của vườn thú ra, không thể không bắt thêm xe.
Đoàn Giai Trạch giống như một hướng dẫn viên du lịch vậy, có lẽ so với hướng dẫn viên du lịch còn vất vả hơn, chỉ thiếu điều buộc dây thừng vào tất cả mọi người. Thực ra một vài nhân viên kỳ cựu trong này cũng coi như đã quen, sẽ không gây phiền toái gì cho anh, đúng là bớt một cơ số chuyện.
Thành phố Đông Hải không quá lớn, không có nhiều chỗ có thể đi, Đoàn Giai Trạch dẫn mọi người tới Phong Tình nhai mới xây dựng ở thành phố Đông Hải mấy năm trở lại đây.
Nơi đây tất cả đều là công trình giả cổ, chuyên bán đồ lưu niệm và đặc sản mỹ thực ở địa phương.
Tiểu Thanh vẫn còn mất tập trung, bởi vì cậu chàng người nhà Tiêu Vinh không thể tới. Không phải bởi vì có mệnh lệnh cấm mang theo người mà là sợ khiến mọi người tới vây xem.
Tổ ba người núi Lạc Già là Linh Cảm, Thiện Tài, Hùng Tư Khiêm chỉ chỉ chỏ chỏ về phía rặng trúc phú quý mà cửa hàng nhà người ta trồng.
Sau lần trước chữa bệnh cho Dương Tử Huy, Bạch Tố Trinh cảm thấy vô cùng hứng thú với thuốc Tây, cô mua một vỉ thuốc Tây, cân nhắc các thành phần trong thuốc con nhộng, khiến những người qua đường vốn muốn tới gần đều tránh ra.
Côn Bằng đeo balo cho mèo có tạo hình quả bóng Pokemon, Schrödinge nhìn bên ngoài qua ô kính trong suốt, bọn họ vẫn cách mọi người một khoảng nhất định, dù sao cũng có khoảng cách.
Thất hỏa tinh quân liên tục nhận tờ truyền đơn quảng cáo bất động sản của người ta, giựt dây Đoàn Giai Trạch mua một căn hộ nào đó, Hữu Tô vẫn luôn ở bên cạnh khoác tay Đoàn Giai Trạch phỉ nhổ, rốt cuộc có biết chính sách của vườn thú hiện tại hay không vậy, tiền dùng vào việc nuôi gấu trúc rồi..
Toàn bộ quá trình vẻ mặt Đế Thính khoai thai, lúc Đoàn Giai Trạch hỏi anh ta ở đây có nhiều du khách như vậy, có cảm thấy ồn ào quá không, anh khẽ mỉm cười nói rằng: Sao nhiều bằng người trên cầu.
Tinh Vệ thấy người ta bán ngọc thạch thì muốn mua về, không có tiền còn muốn đổi đá với ông chủ, làm Đoàn Giai Trạch nhìn mà câm nín.
Thủy Thanh như nàng chim rừng, nhảy nhót tưng bừng, cũng không làm việc gì khác, chỉ đi mua bưu thiếp. Theo lời cô nói, đây là để chuẩn bị sau này bán cho Lục Áp dùng, mỗi lần Lục Áp đều cắt tờ giấy bằng hai đốt ngón tay.
Đoàn Giai Trạch liếc mắt nhìn Lục Áp hoàn toàn không biết thanh điểu đang muốn bán hàng lấy lời, cũng không nghĩ tới việc mua giấy viết thư đẹp một chút mà đen mặt.
Lúc quay đầu nhìn lại, hiếm khi nhiều người cùng ra ngoài như vậy, Đoàn Giai Trạch hơi xúc động, bá đạo biết nhường nào, một đám thần thú ra đường, có lẽ khi ở trên tiên giới cũng không thể thấy. Vốn là Đoàn Giai Trạch còn muốn dẫn Cát Quang đi cùng, nhưng bị Bạch Tố Trinh cản lại, bản thân anh nghĩ kể cũng đúng, rất dễ bị cảnh sát giao thông chặn lại..
Bởi vì có nhiều người, nên Đoàn Giai Trạch thường xuyên nhìn lại sắp xếp đội hình.
Hơn nữa một đám đông như vậy, tần suất quay đầu nhìn lại cũng cao hơn trước đây. Sau khi Đoàn Giai Trạch dừng lại chỉnh đốn mấy lần, cũng không quản được nữa, nhiều người quá rồi.
Đáng sợ nhất là còn có hai anh giai đi tới xin wechat của Đoàn Giai Trạch, lúc đó sắc mặt Lục Áp vô cùng khó coi, cậu chàng kia quay lưng về phía Lục Áp nên không biết, còn hí hửng hỏi Đoàn Giai Trạch.
Đoàn Giai Trạch bị tán tỉnh thì hết sức lúng túng, qua vai người kia có thể thấy Lục Áp đã giơ tay lên, khiến anh buồn bực hơn cả là, trước đây ra phố có con gái tới thì thôi đi, móa nó sao bây giờ còn có cả giai nữa??
Đúng lúc này Hữu Tô ôm cánh tay Đoàn Giai Trạch, cất tiếng gọi: “Ba ơi, đi nhanh lên!”
Đoàn Giai Trạch: “………..”
Cậu chàng tới gần: “………..”
Cậu ta lúng túng nhìn cô bé này một chút, cảm thán một tiếng “Ây gù”, “Thật ngại quá, tôi còn tưởng là em gái anh.”
Dứt lời, anh ta quay đầu tiếc hận, người này đi rồi coi như như thoát được một kiếp, mà không, nhìn ánh mắt đầy thù hằn của Lục Áp, chưa chắc đã thoát được.
Lục Áp nhìn Hữu Tô một chút, tỏ vẻ mặt ghét bỏ, “Loại con gái như nhà ngươi.. Quên đi, coi như ngươi giúp giải vây.”
Đoàn Giai Trạch: “………….”
Khóe miệng Hữu Tô giần giật, khách sáo nói: “Đạo quân à, tôi gọi vườn trưởng là ba đấy.”
Chứ không phải gọi anh là ba, anh ghét bỏ làm cái gì??
Cũng không biết Lục Áp có nghe thấy tiếng Hữu Tô không, hắn vẫn còn tiếp tục cằn nhằn: “… Không so đo ngươi chiếm tiện nghi.”
Hữu Tô:???
Dù với tâm cơ sâu như Hữu Tô, lúc này đây cũng tức giận, xét thấy kết cục cô mà tức sẽ bị Lục Áp thiêu trụi mặt, Đoàn Giai Trạch giữ cô lại, “Chị à, em mời chị đi ăn kẹo.”
Lục Áp nhìn Đoàn Giai Trạch dẫn Hữu Tô đi, thầm nghĩ đấy bản tôn nói cấm có sai, nuôi loại con gái như Hữu Tô thì có tác dụng gì chứ.. Hắn liếc nhìn Thủy Thanh đang chạy lon ton, đột nhiên nghĩ, đúng là thanh điểu còn dùng được, vừa mắt nhất trong số mấy động vật này, làm việc vô cùng nhanh nhẹn, nhờ vả cũng được.
Hơn nữa nguyên hình của thanh điểu cũng là ba chân, tuy là loài thủy điểu, còn là màu xanh lục..
Thủy Thanh đang chọn mấy bưu thiếp đột nhiên cảm thấy có người nhìn mình chòng chọc, mờ mịt ngẩng đầu lên, phát hiện đạo quân Lục Áp đang nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng kì quái, nhất thời lạnh run, thầm nghĩ chẳng lẽ đạo quân biết mình định đầu cơ trục lợi? Thế là cô liền nở nụ cười nịnh hót lấy lòng với Lục Áp.
Lục Áp nhìn nụ cười tôn kính của thanh điểu, hài lòng gật đầu, trong lòng cảm thấy được lắm được lắm, con gái như vậy còn được này.
Nếu Đoàn Giai Trạch mà biết được, nhất định sẽ hỏi một câu, móa nó chứ sao anh lại ảo tưởng sức mạnh như vậy???
….
Thủy Thanh bắt đầu thấy sợ hãi, ây gù, vẻ mặt đạo quân kia là sao đây, nghĩ mãi mà không ra.
Cô vội chạy tới chỗ Đoàn Giai Trạch, đưa cho anh một tấm bưu thiếp, “Vườn trưởng à, hay là anh viết một bức thư cho đạo quân đi?”
Đoàn Giai Trạch cầm lấy tấm bưu thiếp kia, lật lại nhìn một chút, không hiểu ý hỏi: “Viết cái gì, anh ấy ở ngay đằng sau còn gì.”
Thủy Thanh chột dạ nhìn Đoàn Giai Trạch, tuy rằng cô không biết Lục Áp có ý gì, nhưng cô cảm thấy nếu vườn trưởng viết một bức thư cho đạo quân, sao đạo quân có thể trách tội người đưa thư là cô được. Đây cũng là kinh nghiệm Thủy Thanh làm việc nhiều năm đúc kết ra được.
Thủy Thanh ấp úng nói: “Hai người là bạn tốt mà (Hữu Tô cười ha hả), gửi một bức thư dưới tình hữu nghị.. có thể viết kêu đạo quân tới đây mà.”
Đoàn Giai Trạch: “………Sau đó cô mang đi đưa cho anh ấy?”
Thủy Thanh gật đầu.
“Đây vẫn là lần đầu tiên tôi thấy có người cuồng công việc như vậy,” Đoàn Giai Trạch nhìn Thủy Thanh đầy kì dị, “Thôi bỏ đi, tôi ở đây gọi to một tiếng anh ấy sẽ nghe thấy.”
Nếu viết thật Đoàn Giai Trạch phải nghi ngờ trí thông minh của mình mất.
“Ôi, đến chỗ ăn rồi, vào thôi.” Đoàn Giai Trạch cất tiếng gọi mọi người đi vào trong một con hẻm, con đường này có vài con hẻm ngắn, bên trong cũng có đủ cửa hàng.
“Đã đủ người chưa nhỉ?” Đoàn Giai Trạch gãi đầu một cái.
Động vật phái tới nối đuôi nhau đi vào, Đoàn Giai Trạch nhìn thấy đại khái chắc đủ người rồi, bèn dẫn họ đi vào một phòng bao đã đặt trước.
….
Cách đó không xa, một cậu bé nhận lấy một túi cá vàng trong tay người bán hàng đứng dậy, ngẩng đầu lên chớp đôi mắt đen to tròn.
“Schrödinge, em có thấy vườn trưởng đi đâu không…”
Lúc bấy giờ, cục lâm nghiệp đột nhiên thông báo với Linh Hữu, cục lâm nghiệp quốc gia sẽ phái tổ chuyên gia tới đây.
Thế là Đoàn Giai Trạch sợ hết hồn, gọi điện thoại cho Tôn Ái Bình.
Tôn Ái Bình nói: “Chú đoán kiểu gì cháu cũng gọi điện thoại tới.”
Đoàn Giai Trạch thấp thỏm nói, “Vậy à chú, chú có biết chuyện tổ chuyên gia này là sao không?”
“Không cần cháu nói, chú đã đi hỏi thăm rồi. Nhưng mà cháu cũng biết đấy, đây là chuyện từ phía cấp trên, chỉ sợ không thể hỏi thăm ngay được, bọn họ cũng không nói rõ ràng, chỉ nói là tới để chỉ đạo công tác.” Tôn Ái Bình nói.
“Thế thì phiền chú rồi.” Sau khi cúp máy Đoàn Giai Trạch vẫn còn bất an, trong lòng nghĩ chắc không phải có chuyên gia nào thấy anh nuôi chim Lục Áp không hợp quy định, muốn tới tịch thu đấy chứ?
Tuy rằng không biết quy định và thao tác ở đây, nhưng đây chính là phản ứng đầu tiên của Đoàn Giai Trạch, bằng không anh không nghĩ được còn có thứ gì thu hút cục lâm nghiệp quốc gia tới đây.
Thế nhưng Đoàn Giai Trạch nhanh chóng an ủi bản thân, chắc là không đâu, Linh Hữu bây giờ cũng không còn mặc cho người ta chà đạp. Hơn nữa nếu bọn họ muốn lấy con chim này đi, cũng không cần phải phái cả một tổ chuyên gia tới, còn nói là đến để chỉ đạo công tác. Hơn nữa giấy tờ của Lục Áp do hệ thống làm, dù anh không biết chủng loài, thì các ban ngành liên quan cũng không thể thẳng tay cướp đi.
Vậy rốt cuộc là vì sao chứ, chẳng lẽ Linh Hữu vào mắt vị lãnh đạo nào rồi?
Dù là thế nào, ban ngành cấp trên muốn đi tới, bọn họ nhất định phải đón tiếp thật chu đáo. Đoàn Giai Trạch vừa quay lại, liền thông báo tổng vệ sinh một chuyến, nhắc nhở các nhân viên chú ý.
Đối với động vật phái tới, Đoàn Giai Trạch cũng đặc biệt yêu cầu một chút: “Nhất định phải cẩn thận một chút, đừng làm hành động gì khoa trương, kia đều là chuyên gia, đến lúc ấy sẽ bắt mấy người đi nghiên cứu.”
Đoàn Giai Trạch hù dọa chẳng đáng sợ một chút nào, các động vật phái tới đều tỏ vẻ không quan tâm.
Duy chỉ Hữu Tô, tuy rằng Đoàn Giai Trạch không nói lời nào thừa thãi, nhưng cô vẫn hỏi thêm một câu: “Tổ chuyên gia tới chỉ đạo ở phương diện nào?”
Hữu Tô nhanh chóng bắt được trọng điểm, người không liên quan từ thủ đô xa xôi chạy tới vườn thú ở thành phố Đông Hải làm cái gì chứ?
Đoàn Giai Trạch ngập ngừng một chút: “Em cũng không biết nữa, mới đầu còn tưởng là tới xem Lục Áp, nhưng sau đó nghĩ kỹ cảm thấy chắc không phải đâu, nhưng mà Lục Áp à lúc đó anh cũng đừng xuất hiện, tránh gây phiền toái.”
Mọi người đều tỏ vẻ nếu ban ngành này thật sự tới vì Lục Áp, khác nào tự tìm đường chết chứ.
Thủy Thanh nhanh mồm nhanh miệng nói rằng: “Đạo quân quý hiếm như vậy, là SSR ở tiên giới bọn tôi, đâu phải ai cũng có thể nuôi được.”
Thiện Tài bổ sung một câu: “SSR nhà cô chỉ có một.. hẳn là phỏm ngon nhất.”
Đoàn Giai Trạch: “………….”
Thủy Thanh còn hết sức chân thành, nhưng Thiện Tài ấy à, chắc là bị áp bức quá độ..
…
Mấy ngày sau, tổ chuyên gia của cục lâm nghiệp quốc gia vất vả đường xá xa xôi tới Đông Hải, theo cục lâm nghiệp thành phố, cùng tới vườn thú Linh Hữu.
Đúng lúc này, Tôn Ái Bình mới nghe ngóng được phong thanh trên tỉnh, có người bảo không phải chuyện gì xấu đâu, mà là có nhân vật lớn muốn làm gì đó động viên Linh Hữu.
Đoàn Giai Trạch vẫn mơ mơ màng màng, anh không quen biết nhân vật lớn nào có thể truyền lời tới cục lâm nghiệp quốc gia, để mà nói thì chắc Chu Tâm Đường có khả năng, nhưng anh cũng không yêu cầu Chu Tâm Đường hỗ trợ. Lại nói, với phong cách của Chu Tâm Đường, giúp sẽ không lên tiếng, để anh không hay biết gì.
Thế nhưng tổ chuyên gia đã tới đây, Đoàn Giai Trạch không thể làm gì hơn là cẩn thận đón tiếp, trước mắt tạm thời không để ý tới mục đích của họ.
Tôn Ái Bình cũng khích lệ Linh Hữu, dẫn các chuyên gia cùng đi dạo quanh Linh Hữu, cuối cùng cùng nhau mở một buổi tọa đàm.
Dọc đường đi tổ trưởng tổ chuyên gia vẫn luôn miệng khen điều kiện ở Linh Hữu rất tốt, trong buổi họp cũng khen: “Dù là nhân viên, phương tiện, hoàn cảnh đều thuộc hàng vườn thú đứng đầu trong nước.”
Đoàn Giai Trạch luôn miệng nói không dám, đều là nhờ cục lâm nghiệp thành phố chỉ đạo mới được như vậy, lần này cũng muốn các chuyên gia ở cục lâm nghiệp quốc gia chỉ điểm một chút, muốn nâng lên một tầm cao mới.
Nghe tới việc “nâng lên một tầm cao mới”, tổ trưởng tổ chuyên gia mỉm cười, “Nếu có gì không đủ, chính là vẫn còn thiếu một vài động vật quý hiếm, với trình độ của Linh Hữu hiện tại, chưa từng nghĩ tới việc nuôi gấu trúc à?”
Nói thẳng ra thì, với vườn thú mà nói, có thể nuôi gấu trúc chính là tượng trưng cho thân phận của vườn thú! Ngẫm lại xem vì sao mấy người ở vườn thú Thanh Điểu lại hơi kiêu ngạo như vậy đi!
Đoàn Giai Trạch ngẩn ra, mới nói: “Đương nhiên có rồi thưa lãnh đạo! Bọn em vẫn đang tích cực chuẩn bị công tác tương quan, cũng đang xin chứng nhận đảm bảo nuôi gấu trúc có thể sinh nở.”
Nếu muốn tiến cử gấu trúc, nhất định phải có đủ tài chính, thiết bị và nhân viên, cũng nhất định phải xây khu triển lãm riêng cho gấu trúc! Còn có một thứ nữa, đó là phải có chứng nhận đảm bảo thuần dưỡng gấu trúc sinh nở.
Để xin được chứng nhận này, phải chứng minh được năng lực và kỹ thuật của nhân viên chăn nuôi, phải có chứng minh đảm bảo tài chính, thức ăn đảm bảo minh bạch, còn có báo cáo vài hạng mục, bởi vì bạn tiến cử gấu trúc không thể đơn thuần vì mục đích lợi nhuận.
Nói chung rất phức tạp, tuy rằng quan hệ của Đoàn Giai Trạch với Tôn Ái Bình rất tốt, nhưng cục lâm nghiệp thành phố Đông Hải cũng không có kinh nghiệm tương quan, vườn thú thành phố cũng không có vinh hạnh được nuôi gấu trúc, nên đương nhiên chưa từng xin chứng nhận.
Bởi vậy nên, Đoàn Giai Trạch nói anh đang tích cực chuẩn bị công tác tương quan là sự thật, nhưng đúng là vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng.
Mấy thứ như buồng triển lãm với Linh Hữu thì không nói làm gì, sửa sang lại các thiết bị vốn có luôn cũng được, nhưng muốn xin chứng nhận đảm bảo thì phải chuẩn bị tỉ mỉ. Không có kinh nghiệm, khó có thể làm chuẩn xác ngay trong lần đầu tiên.
Hơn nữa tuy rằng cục lâm nghiệp thành phố có thể giúp đỡ báo cáo lên cấp trên, nhưng trong đó còn có một số thứ ví dụ như chứng minh năng lực kỹ thuật vẫn cần thời gian chuẩn bị. Có được chứng nhận mới chỉ là bước đầu tiên, sau khi xin vẫn còn phải làm rất nhiều việc.
Đoàn Giai Trạch cũng không biết tổ chuyên gia hỏi câu này là hữu ý hay vô tình, sau khi trả lời lờ mờ có một linh cảm, anh bèn chăm chú nhìn tổ trưởng tổ chuyên gia.
Tổ trưởng tổ chuyên gia không khiến Đoàn Giai Trạch phải thất vọng, một giây sau liền nói: “Rất có lòng cầu tiến, chúng tôi còn ở lại đây thêm mấy ngày nữa, sẽ hướng dẫn cho các cậu xin chứng nhận và các công tác sau khi được cấp phép.”
Nhất thời có chùm pháo bông rực rỡ nổ bùm trong đầu Đoàn Giai Trạch, rốt cuộc là vị đại thần nào đã giúp đỡ anh vậy! Chuyện này tốt đẹp biết nhường nào!
Chưa nói tới xin đảm bảo và tiến cử đều do cục lâm nghiệp quốc gia phê duyệt, cũng chính là các thành viên trong tổ chuyên gia này đây, như tổ trưởng tổ chuyên gia này là người phụ trách ban ngành tương quan, chỉ cần một câu nói “Hướng dẫn xin tư liệu và công tác sau khi được cấp phép” chính là ngầm thừa nhận nhất định sẽ được duyệt chứng nhận đảm bảo!
Có biết bao nhiêu nơi khóc lóc cầu xin cục lâm nghiệp quốc gia tới chỉ đạo, ấy thế mà lúc này đây họ lại tự mình chạy tới Đông Hải, còn chủ động yêu cầu hỗ trợ công tác hướng dẫn.
Nếu không xin được gấu trúc thì thôi đi, chứ thủ tục hành chính do họ làm chủ mà!
Đoàn Giai Trạch kích động không biết nên nói gì, “Cảm, cảm ơn lãnh đạo.. thật sự…”
Tổ trưởng chuyên gia bắt tay với Đoàn Giai Trạch, nhẹ nhàng nói: “Chỉ đạo đơn vị có tiềm lực cũng là một trong nhưng phận sự của chúng tôi mà.”
Tôn Ái Bình ngồi bên cạnh cũng trố mắt đến độ con ngươi sắp rớt ra, ông vội vã cúi đầu. Chẳng mấy khi ông thấy mấy chuyên gia cấp trên lại có thái độ tốt như vậy, còn kêu là chuyện trong phận sự.
Vốn là Đoàn Giai Trạch còn hơi nghi ngờ các chuyên gia này, nhưng bây giờ anh chỉ thiếu điều chạy tới ôm hôn họ nồng nhiệt.
..
Sau một hồi hưng phấn, Đoàn Giai Trạch đã tỉnh táo lại. Bây giờ nhìn lại, anh cảm thấy Tôn Ái Bình nói rất có lý, chắc chắn có người đứng sau giúp đỡ, đưa chuyên gia tới trước mặt mình.
Thế nhưng rốt cuộc đó là ai? Còn biết trong lòng anh có nguyện vọng, giải quyết mọi việc trước khi anh tìm người hỗ trợ.
Đoàn Giai Trạch không nghe ngóng được gì từ phía tổ trưởng tổ chuyên gia, thậm chí anh còn gọi điện thoại dò hỏi Chu Tâm Đường, quả nhiên phía Chu Tâm Đường cũng không biết, còn mê man nói: “Có cần chúng tôi giúp đỡ gì không?”
Ây dà khỏi phải nói, đúng là có việc thật.
Chuyên gia bên đây có thể giúp đỡ Linh Hữu mượn một con gấu trúc, nhưng bọn họ còn có một Hắc Toàn Phong muốn lộ diện nữa. Bởi vì không biết ai đứng sau giúp đỡ mọi chuyện, nên Đoàn Giai Trạch cũng không dám chơi trò một chuyện phiền tới hai chủ, bèn nói với Chu Tâm Đường một thoáng, bọn họ bắt được một con gấu trúc tinh, hy vọng có thể nuôi trong vườn thú.
Chu Tâm Đường choáng váng đến nơi, gấu trúc nhân công nuôi lớn sinh đẻ đều có phả hệ rõ ràng, gấu trúc hoang dã được cứu trợ thì căn bản không thể cho mượn, muốn giải quyết chuyện này đúng là hao phí tâm tư. Thế nhưng Đoàn Giai Trạch đã mở lời, Chu Tâm Đường vẫn quả quyết nhận lời.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Đoàn Giai Trạch lặng lẽ nghĩ một lúc, dù sao thì anh cũng không sợ phiền phức, mặc kệ rốt cuộc là ai đứng sau lưng giúp đỡ.. Dù sao thì.. bọn họ cũng sắp có hai con gấu trúc rồi!
Tin tốt như mọc cánh, chẳng mấy mà lan xa, truyền khắp cả vườn thú.
Chẳng cần Đoàn Giai Trạch truyền bá, người ở tổ chuyên gia tới, còn chỉ đạo công việc nuôi gấu trúc không giấu được người khác.
Thế là chẳng bao lâu, ngay cả người ở vườn thú thành phố cũng biết chuyện.
Lần này khiến họ chết chìm trong ghen tị mất thôi, ấy vậy nhưng chẳng thể làm gì. Vườn thú thành phố mở bao nhiêu năm như vậy, tới giờ vẫn chưa từng nuôi một con gấu trúc, thế mà Linh Hữu nhà người ta mới mở có mấy năm, tính cả lịch sử vườn thú Hải Giác cũng chưa tới mười năm, thế mà nuôi một lúc hai con!
Còn là chuyên gia của cục lâm nghiệp quốc gia tự mình chỉ đạo, chỉ cần có buồng triển lãm thích hợp, có lẽ chưa đầy hai tháng đã hoàn thành toàn bộ quy trình rồi.
Đúng là khác biệt giữa người với người, thật khiến người ta tức chết.
Ngay cả vườn trưởng vườn thú thành phố cũng gọi điện thoại tới chúc mừng cho Đoàn Giai Trạch, “Vườn trưởng Đoàn à, nghe nói các cậu sắp có gấu trúc.”
Hai vườn thú thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau, cũng không có tâm lý đối địch, thế nhưng khi đối mặt với một con gấu trúc, vườn trưởng vườn thú thành phố khó tránh khỏi thấy xót xa.
Đoàn Giai Trạch vẫn còn đang hớn hở đây, “Tin tức truyền nhanh như vậy à? Đừng nói vậy mà, vẫn còn chưa xin được, thế nhưng chúng em vẫn đang cố gắng sang sửa lại buồng triển lãm.. Em tin phía các anh sớm muộn gì cũng sẽ có gấu trúc thôi!”
Vườn trưởng vườn thú thành phố than thở, hâm mộ không thôi. Phía Đoàn Giai Trạch sắp phải tiêu một khoản lớn cho mà xem, nhưng ông cũng muốn như vậy, đây là gánh nặng ngọt ngào biết chừng nào.
…
Dạo gần đây Phan Toàn Phong bị ép đi gặp mấy nhân viên chăn nuôi khác làm kiểm tra, sau này còn phải dấn thân vào con đường chăm nuôi mình và đồng loại của mình.
Phan Toàn Phong vẫn rất nghe lời, rất lưu ý với đãi ngộ của mình sau này. Thi thoảng gã còn đi xem tiến độ sửa sang lại khu triển lãm, vô cùng để tâm, khiến người ta thấy mà tò mò, trong lòng nói sao thầy Phan này lại để ý tới chuyện thi công như vậy chứ.
Đương nhiên thầy Phan phải để tâm tới chỗ ở của mình sau này rồi, anh ta còn đi hỏi Đoàn Giai Trạch, “Chuyện đó.. em gái sắp được mượn tới trông thế nào, có ảnh không?”
Bởi vì có quan hệ với tổ chuyên gia, nên Đoàn Giai Trạch cũng nắm một vài thông tin mình có thể xin được gấu trúc thế nào.
Con gấu trúc này, đến lúc ấy phải ký hợp đồng với trung tâm nghiên cứu gấu trúc, tiến cử thông qua phương thức mượn để triển lãm, một lần ký hai năm, đến kỳ còn có thể ký tiếp.
Đoàn Giai Trạch nhìn Phan Toàn Phong một chút, nghiêm túc nói: “Anh đừng có ý đồ với người ta, tôi nói cho anh biết, lãnh đạo bảo tôi rằng chỉ có thể mượn gấu trúc hai tuổi tới, hơn nữa cũng không chắc đã là gái.”
Phan Toàn Phong nhất thời muốn khóc.
Gấu trúc cho mượn giới hạn trong khoảng hai tuổi đến hai mươi lăm tuổi, bình thường mọi người đều muốn mượn gấu trúc nhỏ một chút, thế nhưng gấu trúc hai tuổi trong tộc nhà họ thì vẫn còn là trẻ con mà!
Hơn nữa, nghe nói, còn chưa chắc là gái, có lẽ khi tới sẽ phải san sẻ đồ ăn với anh ta.
Đoàn Giai Trạch: “Anh còn muốn xem ảnh nữa không?”
Chỉ thấy thầy Phan lập tức ủ rũ, vẻ mặt chán chường lắc đầu, “Không xem…”
Phan Toàn Phong nhấc bước muốn đi, lại bị Đoàn Giai Trạch gọi lại: “Toàn Phong à, đến khi em trai hay em gái kia tới, anh đừng có mà bắt nạt người ta đấy, phải chăm sóc cho thật tốt, phải đảm bảo em ấy được an toàn và khỏe mạnh..”
“Ừm.” Phan Toàn Phong chần chừ gật đầu.
Đoàn Giai Trạch: “Phạm vi động tác của anh rất lớn, lại nặng nề, nhớ phải dịu dàng với bé gấu trúc một chút, cẩn thận…”
Phan Toàn Phong sắp khóc tới nơi.
Phan Toàn Phong nói: “Vườn trưởng à, có phải cậu không thương tôi nữa không.”
Đoàn Giai Trạch nở nụ cười hiền lành, “Sao lại thế, anh vẫn là gấu trúc tôi yêu thứ hai.”
Đoàn Giai Trạch làm như không có chuyện gì mà rời đi, ừm, tuy rằng hai con gấu trúc đều rất quý giá, nhưng con gấu trúc hai tuổi nhất định sẽ thu hút nhiều du khách hơn Phan Toàn Phong một chút..
Phan Toàn Phong lãnh một đòn, liền ủ rũ, gấu sinh quan đều sụp đổ.
Vườn trưởng đúng là vô nhân tính, có gấu trúc bé bỏng đáng yêu rồi, thì gấu trúc già không còn được đứng đầu trong lòng anh nữa! Đúng là tình nghĩa nhân thú giả tạo!
——
Chẳng mấy nữa mà “Gấu trúc tới tay lượng khách có đây”, Đoàn Giai Trạch vào trạng thái vô cùng thoải mái, chỉ cần dựa theo ý kiến của chuyên gia, chuẩn bị từng bước một là được rồi.
Mà ngược lại, Phan Toàn Phong không còn vui vẻ như trước đây.
Tuy rằng đãi ngộ sau này vẫn vô cùng tốt, vẫn có thể tùy hứng tiêu xài, thế nhưng gã không thể không nghi ngờ đứa nhóc sắp tới kia. Hơn nữa trước đây không có cảm giác, nhưng bây giờ mới cảm nhận được tình người nóng lạnh. Không biết có phải do gã nghĩ quá nhiều hay không, ánh mắt các đồng nghiệp nhìn gã đều không giống như trước đây!
—— Đương nhiên, điều này nhất định là do Phan Toàn Phong nghĩ quá nhiều rồi, dù sao thì ít nhất Tiểu Tô vẫn ghét bỏ gã như trước.
Vì chuyện động vật mà Đoàn Giai Trạch hí hứng mãi thôi, anh cũng an ủi Phan Toàn Phong, nhưng dường như Phan Toàn Phong không thể tin tưởng anh nữa.
Hình tượng vườn trưởng hiền lành ấm áp cũng sắp sụp đổ.
Bởi vậy nên lúc Đoàn Giai Trạch tổ chức hoạt động dẫn các động vật phái tới ra ngoài chơi, cũng phá lệ dẫn Phan Toàn Phong đi cùng.
Trước đó Đoàn Giai Trạch đã từng dẫn các động vật phái tới đi chơi, chiêu đãi vì họ đã vất vả rồi, tuy rằng chỉ là một buổi tối. Mà lần này Đoàn Giai Trạch một lần nữa dẫn mọi người ra ngoài, nhưng cả đội đã có thêm nhiều người, ngoại trừ xe của vườn thú ra, không thể không bắt thêm xe.
Đoàn Giai Trạch giống như một hướng dẫn viên du lịch vậy, có lẽ so với hướng dẫn viên du lịch còn vất vả hơn, chỉ thiếu điều buộc dây thừng vào tất cả mọi người. Thực ra một vài nhân viên kỳ cựu trong này cũng coi như đã quen, sẽ không gây phiền toái gì cho anh, đúng là bớt một cơ số chuyện.
Thành phố Đông Hải không quá lớn, không có nhiều chỗ có thể đi, Đoàn Giai Trạch dẫn mọi người tới Phong Tình nhai mới xây dựng ở thành phố Đông Hải mấy năm trở lại đây.
Nơi đây tất cả đều là công trình giả cổ, chuyên bán đồ lưu niệm và đặc sản mỹ thực ở địa phương.
Tiểu Thanh vẫn còn mất tập trung, bởi vì cậu chàng người nhà Tiêu Vinh không thể tới. Không phải bởi vì có mệnh lệnh cấm mang theo người mà là sợ khiến mọi người tới vây xem.
Tổ ba người núi Lạc Già là Linh Cảm, Thiện Tài, Hùng Tư Khiêm chỉ chỉ chỏ chỏ về phía rặng trúc phú quý mà cửa hàng nhà người ta trồng.
Sau lần trước chữa bệnh cho Dương Tử Huy, Bạch Tố Trinh cảm thấy vô cùng hứng thú với thuốc Tây, cô mua một vỉ thuốc Tây, cân nhắc các thành phần trong thuốc con nhộng, khiến những người qua đường vốn muốn tới gần đều tránh ra.
Côn Bằng đeo balo cho mèo có tạo hình quả bóng Pokemon, Schrödinge nhìn bên ngoài qua ô kính trong suốt, bọn họ vẫn cách mọi người một khoảng nhất định, dù sao cũng có khoảng cách.
Thất hỏa tinh quân liên tục nhận tờ truyền đơn quảng cáo bất động sản của người ta, giựt dây Đoàn Giai Trạch mua một căn hộ nào đó, Hữu Tô vẫn luôn ở bên cạnh khoác tay Đoàn Giai Trạch phỉ nhổ, rốt cuộc có biết chính sách của vườn thú hiện tại hay không vậy, tiền dùng vào việc nuôi gấu trúc rồi..
Toàn bộ quá trình vẻ mặt Đế Thính khoai thai, lúc Đoàn Giai Trạch hỏi anh ta ở đây có nhiều du khách như vậy, có cảm thấy ồn ào quá không, anh khẽ mỉm cười nói rằng: Sao nhiều bằng người trên cầu.
Tinh Vệ thấy người ta bán ngọc thạch thì muốn mua về, không có tiền còn muốn đổi đá với ông chủ, làm Đoàn Giai Trạch nhìn mà câm nín.
Thủy Thanh như nàng chim rừng, nhảy nhót tưng bừng, cũng không làm việc gì khác, chỉ đi mua bưu thiếp. Theo lời cô nói, đây là để chuẩn bị sau này bán cho Lục Áp dùng, mỗi lần Lục Áp đều cắt tờ giấy bằng hai đốt ngón tay.
Đoàn Giai Trạch liếc mắt nhìn Lục Áp hoàn toàn không biết thanh điểu đang muốn bán hàng lấy lời, cũng không nghĩ tới việc mua giấy viết thư đẹp một chút mà đen mặt.
Lúc quay đầu nhìn lại, hiếm khi nhiều người cùng ra ngoài như vậy, Đoàn Giai Trạch hơi xúc động, bá đạo biết nhường nào, một đám thần thú ra đường, có lẽ khi ở trên tiên giới cũng không thể thấy. Vốn là Đoàn Giai Trạch còn muốn dẫn Cát Quang đi cùng, nhưng bị Bạch Tố Trinh cản lại, bản thân anh nghĩ kể cũng đúng, rất dễ bị cảnh sát giao thông chặn lại..
Bởi vì có nhiều người, nên Đoàn Giai Trạch thường xuyên nhìn lại sắp xếp đội hình.
Hơn nữa một đám đông như vậy, tần suất quay đầu nhìn lại cũng cao hơn trước đây. Sau khi Đoàn Giai Trạch dừng lại chỉnh đốn mấy lần, cũng không quản được nữa, nhiều người quá rồi.
Đáng sợ nhất là còn có hai anh giai đi tới xin wechat của Đoàn Giai Trạch, lúc đó sắc mặt Lục Áp vô cùng khó coi, cậu chàng kia quay lưng về phía Lục Áp nên không biết, còn hí hửng hỏi Đoàn Giai Trạch.
Đoàn Giai Trạch bị tán tỉnh thì hết sức lúng túng, qua vai người kia có thể thấy Lục Áp đã giơ tay lên, khiến anh buồn bực hơn cả là, trước đây ra phố có con gái tới thì thôi đi, móa nó sao bây giờ còn có cả giai nữa??
Đúng lúc này Hữu Tô ôm cánh tay Đoàn Giai Trạch, cất tiếng gọi: “Ba ơi, đi nhanh lên!”
Đoàn Giai Trạch: “………..”
Cậu chàng tới gần: “………..”
Cậu ta lúng túng nhìn cô bé này một chút, cảm thán một tiếng “Ây gù”, “Thật ngại quá, tôi còn tưởng là em gái anh.”
Dứt lời, anh ta quay đầu tiếc hận, người này đi rồi coi như như thoát được một kiếp, mà không, nhìn ánh mắt đầy thù hằn của Lục Áp, chưa chắc đã thoát được.
Lục Áp nhìn Hữu Tô một chút, tỏ vẻ mặt ghét bỏ, “Loại con gái như nhà ngươi.. Quên đi, coi như ngươi giúp giải vây.”
Đoàn Giai Trạch: “………….”
Khóe miệng Hữu Tô giần giật, khách sáo nói: “Đạo quân à, tôi gọi vườn trưởng là ba đấy.”
Chứ không phải gọi anh là ba, anh ghét bỏ làm cái gì??
Cũng không biết Lục Áp có nghe thấy tiếng Hữu Tô không, hắn vẫn còn tiếp tục cằn nhằn: “… Không so đo ngươi chiếm tiện nghi.”
Hữu Tô:???
Dù với tâm cơ sâu như Hữu Tô, lúc này đây cũng tức giận, xét thấy kết cục cô mà tức sẽ bị Lục Áp thiêu trụi mặt, Đoàn Giai Trạch giữ cô lại, “Chị à, em mời chị đi ăn kẹo.”
Lục Áp nhìn Đoàn Giai Trạch dẫn Hữu Tô đi, thầm nghĩ đấy bản tôn nói cấm có sai, nuôi loại con gái như Hữu Tô thì có tác dụng gì chứ.. Hắn liếc nhìn Thủy Thanh đang chạy lon ton, đột nhiên nghĩ, đúng là thanh điểu còn dùng được, vừa mắt nhất trong số mấy động vật này, làm việc vô cùng nhanh nhẹn, nhờ vả cũng được.
Hơn nữa nguyên hình của thanh điểu cũng là ba chân, tuy là loài thủy điểu, còn là màu xanh lục..
Thủy Thanh đang chọn mấy bưu thiếp đột nhiên cảm thấy có người nhìn mình chòng chọc, mờ mịt ngẩng đầu lên, phát hiện đạo quân Lục Áp đang nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng kì quái, nhất thời lạnh run, thầm nghĩ chẳng lẽ đạo quân biết mình định đầu cơ trục lợi? Thế là cô liền nở nụ cười nịnh hót lấy lòng với Lục Áp.
Lục Áp nhìn nụ cười tôn kính của thanh điểu, hài lòng gật đầu, trong lòng cảm thấy được lắm được lắm, con gái như vậy còn được này.
Nếu Đoàn Giai Trạch mà biết được, nhất định sẽ hỏi một câu, móa nó chứ sao anh lại ảo tưởng sức mạnh như vậy???
….
Thủy Thanh bắt đầu thấy sợ hãi, ây gù, vẻ mặt đạo quân kia là sao đây, nghĩ mãi mà không ra.
Cô vội chạy tới chỗ Đoàn Giai Trạch, đưa cho anh một tấm bưu thiếp, “Vườn trưởng à, hay là anh viết một bức thư cho đạo quân đi?”
Đoàn Giai Trạch cầm lấy tấm bưu thiếp kia, lật lại nhìn một chút, không hiểu ý hỏi: “Viết cái gì, anh ấy ở ngay đằng sau còn gì.”
Thủy Thanh chột dạ nhìn Đoàn Giai Trạch, tuy rằng cô không biết Lục Áp có ý gì, nhưng cô cảm thấy nếu vườn trưởng viết một bức thư cho đạo quân, sao đạo quân có thể trách tội người đưa thư là cô được. Đây cũng là kinh nghiệm Thủy Thanh làm việc nhiều năm đúc kết ra được.
Thủy Thanh ấp úng nói: “Hai người là bạn tốt mà (Hữu Tô cười ha hả), gửi một bức thư dưới tình hữu nghị.. có thể viết kêu đạo quân tới đây mà.”
Đoàn Giai Trạch: “………Sau đó cô mang đi đưa cho anh ấy?”
Thủy Thanh gật đầu.
“Đây vẫn là lần đầu tiên tôi thấy có người cuồng công việc như vậy,” Đoàn Giai Trạch nhìn Thủy Thanh đầy kì dị, “Thôi bỏ đi, tôi ở đây gọi to một tiếng anh ấy sẽ nghe thấy.”
Nếu viết thật Đoàn Giai Trạch phải nghi ngờ trí thông minh của mình mất.
“Ôi, đến chỗ ăn rồi, vào thôi.” Đoàn Giai Trạch cất tiếng gọi mọi người đi vào trong một con hẻm, con đường này có vài con hẻm ngắn, bên trong cũng có đủ cửa hàng.
“Đã đủ người chưa nhỉ?” Đoàn Giai Trạch gãi đầu một cái.
Động vật phái tới nối đuôi nhau đi vào, Đoàn Giai Trạch nhìn thấy đại khái chắc đủ người rồi, bèn dẫn họ đi vào một phòng bao đã đặt trước.
….
Cách đó không xa, một cậu bé nhận lấy một túi cá vàng trong tay người bán hàng đứng dậy, ngẩng đầu lên chớp đôi mắt đen to tròn.
“Schrödinge, em có thấy vườn trưởng đi đâu không…”
Tác giả :
Lạp Miên Hoa Đường Đích Thố Tử