Nam An Thái Phi Truyền Kỳ
Quyển 5 - Chương 133: Rời Nhuận Dương, bắt đầu cuộc phiêu lưu
Ngày mười hai tháng chín, sự kiện Tế Tự ở núi Ngọc chấm dứt, Triệu Trinh tiến hành ban thưởng cho những thuộc hạ lập được chiến công trong sự kiện lần này, sau đó cử hành bữa tiệc Mừng công ở Vọng Giang lâu bên bờ Vận hà. Triệu Trinh luôn không quá hòa nhập vào loại trường hợp cực kỳ náo nhiệt này, có hắn trấn giữ, trường hợp náo nhiệt hơn nữa cũng lập tức trở nên trang nghiêm, mỗi người đều chỉnh đốn thân thể ngồi nghiêm chỉnh, ngay cả người khôi hài như Phàn Duy Bân cũng mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không dám phóng túng quá mức.
Tế tự trên núi Ngọc lần này Triệu Trinh đã chuẩn bị thật lâu, kỵ binh dũng mãnh, ám vệ cùng Tinh Vệ dưới trướng hắn đã dò la khắp ba nước Đại Kim, Ô Thổ và Đông Khu quốc, vì phục kích thành công mà lập được công lao hiển hách, Triệu Trinh quyết tâm để bọn hắn buông lỏng một chút.
Hắn hướng mọi người mời trước ba chén rượu.
Sau ba chén rượu, khuôn mặt trắng nõn của Triệu Trinh ửng đỏ, khuôn mặt luôn không lộ vẻ gì cũng cố gắng buông lỏng, nặn ra nụ cười nhẹ.
Triệu Trinh lấy cớ cảm thấy say, ra nhã gian ở lầu ba nghỉ ngơi.
Nam An vương Gia vừa vào nhã gian, những cấp dưới này của hắn liền bắt đầu mừng rỡ —— trên căn bản đều là thanh niên chưa quá ba mươi tuổi, dĩ nhiên sẽ ưa thích náo nhiệt!
Ban đầu ở lầu ba này bọn họ vẫn chỉ mời rượu lẫn nhau, sau đó từng nhóm từng nhóm bắt đầu vây lấy hai người Phàn Duy Bân cùng Bạch Tử Xuân.
Hàn Tử Xuyên ngồi ở trên cao, trong tay cầm một chung rượu màu xanh ngọc, mỉm cười nhìn náo nhiệt trước mắt. Phàn Duy Bân cùng Bạch Tử Xuân luôn luôn thân thiết ‘Tiêu bất ly Mạnh’, không ngờ hai người này lại vì nữ nhân mà đánh một trận.
Trước ngày tiến hành cuộc lùng bắt lớn khắp thành, Phàn Duy Bân vừa gặp đã yêu một vị cô nương bán trà ở ngõ Hạnh Hoa phía thành Tây.
Buổi sáng hôm sau, tranh thủ lúc rảnh rỗi, hắn mời một bà mối đến ngõ Hạnh Hoa vun vào giúp mình, khi đã bàn bạc thật tốt với mẫu thân của cô nương bán trà, hắn liền mang theo bạn tốt Bạch Tử Xuân đến giúp hắn xem mặt.
Ai ngờ bộ dạng Bạch Tử Xuân phong lưu tuấn tú, vừa đến quán trà ngồi xuống, cô nương bán trà cứ một lát lại nhìn lén hắn một cái, lộ vẻ thẹn thùng e lệ, lại lạnh nhạt với Phàn Duy Bân cao lớn oai hùng.
Bạch Tử Xuân tùy tùy tiện tiện ngồi đó, thấy cô nương bán trà nhìn mình, ánh mắt cũng nhìn sang người ta, cô nương bán trà bắt gặp, mặt đỏ tới mang tai xấu hổ cúi đầu.
Phàn Duy Bân giận dữ, lôi Bạch Tử Xuân sải bước rời đi.
Hôn sự của Phàn Duy Bân cùng cô nương bán trà đương nhiên cũng không được nhắc đến.
Vì báo mối hận bị cướp vợ, đêm hôm qua Phàn Duy Bân cùng Bạch Tử Xuân đã nghiêm túc chăm chỉ đánh một trận, hôm nay trên mặt hai người đều bị thương!
Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh vốn ngồi ở lầu hai, bọn họ luôn thích trêu chọc đùa giỡn, liền vừa uống rượu, vừa ngươi một lời ta một câu ngồi cùng bàn với mọi người thêm thắt kể lể mấy truyện cười.
Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh đang nói hăng say, không biết chợt nhìn thấy gì, thái độ đột nhiên ngưng lại, Hứa Văn Cử giữ vững trạng thái há mồm nói chuyện, Hầu Lâm Sinh giữ vững bộ dạng cười bỉ ổi.
Mọi người ngồi cùng bàn vừa nhìn, lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì —— Liễu Liên - Liễu đại mỹ nam toàn thân áo đen mặt ửng hồng như hoa đào, một tay cầm bầu rượu, một tay xách chung rượu sải bước đi tới.
Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh giống như chuột gặp phải mèo, nơm nớp lo sợ đứng lên, vẻ mặt đau khổ nhận lấy chung rượu Liễu Liên rót, uống một hơi cạn sạch.
Bọn họ uống xong một chung, Liễu Liên liền rót cho bọn họ một chung.
Bọn họ cạn sạch từng chung, Liễu Liên cũng rót không ngừng.
Lúc Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh mới gặp, cảm thấy Liễu Liên xinh đẹp, không nhịn được cười cợt một phen, nhưng bây giờ cảm thấy Liễu Liên này thật sự là một trái ớt đỏ có gai một hạt tiêu nóng bỏng miệng, tránh cũng tránh không khỏi.
Lúc uống đến chung thứ hai mươi, đôi mắt hoa đào của Liễu Liên híp lại, không có ý tốt cười nói: "Về sau huynh đệ thường lui tới vương phủ, làm phiền hai vị ca ca rồi!"
Cho dù Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh đã uống đến chóng mặt, nghe vậy cũng không khỏi run rẩy cả người.
Liễu Liên càng vui vẻ hơn, thân thể nghiêng về phía trước nhỏ giọng nói: "Chờ chút nữa Vương Gia về phủ, huynh đệ sẽ để hai vị chơi đùa cho đã!"
Người ngồi cùng bàn liền hiểu ý của Liễu Liên, đều cười ha hả.
Quả thật, cũng không lâu sau, Vương Gia liền mang theo Bình An Hỷ Nhạc và Triệu Tráng rời đi.
Liễu Liên đứng ở cửa sổ lầu hai trông chừng, đợi đoàn người Vương Gia cưỡi ngựa đi xa, vội gọi Triệu Phúc: "Triệu Phúc!"
Người bạn thân thiết của phụ nữ - Triệu Phúc cười đáp lại, ra dấu tay, nhóm mỹ nhân đã sớm chờ bên ngoài lập tức từ cửa sau rộng mở tràn vào.
Liễu Liên đã sớm nói trước với Triệu Phúc, chọn bốn vị Mỹ Nhân lả lơi nhất, chỉ vào Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh, nói: "Phục vụ hai vị này thật tốt, sau đó đại gia ta sẽ thưởng thật hậu!"
Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh hai mặt nhìn nhau, ánh mắt vừa nhanh chóng chạm nhau liền trương khuôn mặt tươi cười, tiếp tục lớn tiếng cười giỡn cùng mọi người.
Triệu Trinh biết mình ở đây, những người này sẽ không thoải mái, cho nên hắn ra nhã gian nghỉ ngơi một lát, rất nhanh liền mang theo bốn huynh đệ Bình An Hỷ Nhạc cùng Triệu Tráng rời đi.
Đoàn người Triệu Trinh cưỡi ngựa đi không bao xa, liền nghe tiếng vó ngựa "đát đát đát đát" phía sau truyền đến, Trần Bình Trần An nhanh chóng chắn trước người Vương Gia, Triệu Hùng quay ngược đầu ngựa nghênh đón.
Thì ra là Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh.
Không biết hai vị này trốn ra thế nào mà cực kỳ nhếch nhác.
Vạt áo nho bào của Hầu Lâm Sinh bị giật ra, trung y bên trong đều lộ ra ngoài; trên mặt trắng nõn của Hứa Văn Cử bị hôn thành từng lớp dấu môi anh đào đỏ mọng, nhìn vô cùng tức cười.
Trong lòng Triệu Trinh biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trên mặt không lộ vẻ gì. Hắn nói lời ít ý nhiều: "Cùng đi đi!"
Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh vội giục ngựa chạy tới.
Trần Bình tương đối thật thà, dùng ngón tay chỉ vạt áo trước bị giật của Hầu Lâm Sinh cùng gương mặt bị in son của Hứa Văn Cử.
Hầu Lâm Sinh cùng Hứa Văn Cử vốn chạy trối chết, sao có thể để ý nhiều như vậy, bị chỉ ra cũng chỉ lúng túng cười một tiếng, biết mình đã bêu xấu trước mặt Vương Gia.
Chỉ là ở trước mặt vương gia, xưa nay tự tôn của bọn họ cũng không có gì đáng nói, cho nên cũng vẫn mặt dày làm ra vẻ nhẹ nhàng thản nhiên, nói chuyện vào kinh yết kiến cuối năm nay với Vương Gia.
Thời gian trôi đi, tháng Chín trôi qua rất nhanh.
Vào tháng Mười, Ngân Linh cùng Triệu Tráng thành thân.
Chu Tử đưa cho Ngân Linh một rương hồi môn thật nặng, Triệu Trinh tặng một tiểu viện ở hẻm nhỏ phía sau phủ Nam An vương cho Triệu Tráng. Hai vợ chồng liền chuẩn bị tân phòng ở đây.
Sau khi thành thân, Triệu Tráng vẫn phụ trách ám vệ của vương phủ, mà ban ngày Ngân Linh vẫn đến vương phủ đi theo Chu Tử, buổi tối hai vợ chồng mới về nhà mình.
Sau khi vào tháng mười một, thời tiết càng ngày càng lạnh, ngoại viện của phủ Nam An vương vẫn náo nhiệt như cũ.
Đám người Hứa Văn Cử, Hầu Lâm Sinh cùng Hàn Tử Xuyên vốn ở trong thiên viện tại thư phòng bên ngoài của Triệu Trinh, sau khi Liễu Liên dọn vào, Phàn Duy Bân cùng Bạch Tử Xuân thua trời một vạn không bằng thua bạn một phân, cũng theo sát vào theo.
Toàn bộ thư phòng bên ngoài liền vô cùng huyên náo, mỗi ngày đều gà bay chó sủa.
Triệu Trinh phiền chết đi được, trong lòng có tính toán đưa Chu Tử ra ngoài du ngoạn. Hắn và Chu Tử vừa thương lượng, hai vợ chồng liền ăn nhịp với nhau.
Bởi vì Hàn Tử Xuyên trở về, ngày ngày Bánh Bao nhỏ đều đi theo Hàn Tử Xuyên, trong khoảng thời gian này không thèm dính vào Chu Tử nữa, màn thầu nhỏ đã biết ngồi, ngày ngày ngồi trong xe đẩy nhỏ, cùng tổ mẫu đi thám hiểm vương phủ, mặc dù gầy đi một chút, tuy nhiên lại khỏe mạnh hơn.
Chu Tử rất nguyện ý theo Triệu Trinh ra ngoài chơi một chút, thuận tiện thăm muội muội ở Kim kinh, lại đến thăm mẫu thân và đệ đệ ở núi Vân Mông.
Triệu Trinh lệnh cho Trần Bình cầm bản đồ của mình trong thư phòng bên ngoài tới, sau đó cùng Chu Tử nghiên cứu nửa ngày, rốt cuộc xác định hành trình.
Chu Tử cảm thấy mình không hiểu những thứ này, tất cả đều nghe theo Triệu Trinh.
Hành trình Triệu Trinh định ra vô cùng rõ ràng, bọn họ đến Kim kinh yết kiến Hoàng đế cùng Thái hậu trước; ở Kim kinh hết cái tết, từ Kim kinh lên đường, đi theo hướng Đông Bắc, tiến về phía Độc huyện phủ Uyển Châu; dừng lại Độc huyện mấy ngày, tiếp tục đi theo hướng Đông Bắc, đến núi Vân Mông tiếp giáp biên giới Đại Kim và Ô Thổ, thăm mẫu thân và đệ đệ Chu Tử một chút; rời núi Vân Mông, hai vợ chồng tiếp tục đi về phía trước, tiến vào Ô Thổ quốc; lại từ Ô Thổ theo hướng nam, trực tiếp tiến vào Đông Khu quốc; cuối cùng, từ Đông Khu quốc bọn họ trực tiếp trở về Nhuận Dương.
Chu Tử nhìn Triệu Trinh vẽ tuyến đường lên bản đồ, mặc dù cảm thấy hành trình này rất mạo hiểm, nhưng cũng cảm thấy rất kích thích, nàng không ức chế được kích động trong lòng, bắt đầu tính toán chuẩn bị đồ đạc mình cần.
Mùng sáu tháng mười một, Nam An vương Triệu Trinh mang theo Chu Vương phi lên thuyền lớn ở bến tàu Vận hà, lên đường vào kinh yết kiến Hoàng đế.
Trên thực tế, sau khi thuyền lớn của phủ Nam An vương xuất phát không bao lâu, Chu Tử cùng Triệu Trinh liền cải trang, thừa dịp ban đêm tối trời mang theo Ngân Linh, Triệu Tráng cùng Liễu Liên xuống thuyền ở Tô Dương, bắt đầu hành trình mạo hiểm của bọn họ.
Tác giả có lời muốn nói: hôm qua tiện tay, xem lại mấy chương trước, kết quả nhìn thấy đăng ở rất nhiều nơi, Mạc Mạc giận đến mức cả ngày không viết được một chữ, nửa đêm, thiếu chút là viết luôn đoạn kết.
Tế tự trên núi Ngọc lần này Triệu Trinh đã chuẩn bị thật lâu, kỵ binh dũng mãnh, ám vệ cùng Tinh Vệ dưới trướng hắn đã dò la khắp ba nước Đại Kim, Ô Thổ và Đông Khu quốc, vì phục kích thành công mà lập được công lao hiển hách, Triệu Trinh quyết tâm để bọn hắn buông lỏng một chút.
Hắn hướng mọi người mời trước ba chén rượu.
Sau ba chén rượu, khuôn mặt trắng nõn của Triệu Trinh ửng đỏ, khuôn mặt luôn không lộ vẻ gì cũng cố gắng buông lỏng, nặn ra nụ cười nhẹ.
Triệu Trinh lấy cớ cảm thấy say, ra nhã gian ở lầu ba nghỉ ngơi.
Nam An vương Gia vừa vào nhã gian, những cấp dưới này của hắn liền bắt đầu mừng rỡ —— trên căn bản đều là thanh niên chưa quá ba mươi tuổi, dĩ nhiên sẽ ưa thích náo nhiệt!
Ban đầu ở lầu ba này bọn họ vẫn chỉ mời rượu lẫn nhau, sau đó từng nhóm từng nhóm bắt đầu vây lấy hai người Phàn Duy Bân cùng Bạch Tử Xuân.
Hàn Tử Xuyên ngồi ở trên cao, trong tay cầm một chung rượu màu xanh ngọc, mỉm cười nhìn náo nhiệt trước mắt. Phàn Duy Bân cùng Bạch Tử Xuân luôn luôn thân thiết ‘Tiêu bất ly Mạnh’, không ngờ hai người này lại vì nữ nhân mà đánh một trận.
Trước ngày tiến hành cuộc lùng bắt lớn khắp thành, Phàn Duy Bân vừa gặp đã yêu một vị cô nương bán trà ở ngõ Hạnh Hoa phía thành Tây.
Buổi sáng hôm sau, tranh thủ lúc rảnh rỗi, hắn mời một bà mối đến ngõ Hạnh Hoa vun vào giúp mình, khi đã bàn bạc thật tốt với mẫu thân của cô nương bán trà, hắn liền mang theo bạn tốt Bạch Tử Xuân đến giúp hắn xem mặt.
Ai ngờ bộ dạng Bạch Tử Xuân phong lưu tuấn tú, vừa đến quán trà ngồi xuống, cô nương bán trà cứ một lát lại nhìn lén hắn một cái, lộ vẻ thẹn thùng e lệ, lại lạnh nhạt với Phàn Duy Bân cao lớn oai hùng.
Bạch Tử Xuân tùy tùy tiện tiện ngồi đó, thấy cô nương bán trà nhìn mình, ánh mắt cũng nhìn sang người ta, cô nương bán trà bắt gặp, mặt đỏ tới mang tai xấu hổ cúi đầu.
Phàn Duy Bân giận dữ, lôi Bạch Tử Xuân sải bước rời đi.
Hôn sự của Phàn Duy Bân cùng cô nương bán trà đương nhiên cũng không được nhắc đến.
Vì báo mối hận bị cướp vợ, đêm hôm qua Phàn Duy Bân cùng Bạch Tử Xuân đã nghiêm túc chăm chỉ đánh một trận, hôm nay trên mặt hai người đều bị thương!
Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh vốn ngồi ở lầu hai, bọn họ luôn thích trêu chọc đùa giỡn, liền vừa uống rượu, vừa ngươi một lời ta một câu ngồi cùng bàn với mọi người thêm thắt kể lể mấy truyện cười.
Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh đang nói hăng say, không biết chợt nhìn thấy gì, thái độ đột nhiên ngưng lại, Hứa Văn Cử giữ vững trạng thái há mồm nói chuyện, Hầu Lâm Sinh giữ vững bộ dạng cười bỉ ổi.
Mọi người ngồi cùng bàn vừa nhìn, lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì —— Liễu Liên - Liễu đại mỹ nam toàn thân áo đen mặt ửng hồng như hoa đào, một tay cầm bầu rượu, một tay xách chung rượu sải bước đi tới.
Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh giống như chuột gặp phải mèo, nơm nớp lo sợ đứng lên, vẻ mặt đau khổ nhận lấy chung rượu Liễu Liên rót, uống một hơi cạn sạch.
Bọn họ uống xong một chung, Liễu Liên liền rót cho bọn họ một chung.
Bọn họ cạn sạch từng chung, Liễu Liên cũng rót không ngừng.
Lúc Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh mới gặp, cảm thấy Liễu Liên xinh đẹp, không nhịn được cười cợt một phen, nhưng bây giờ cảm thấy Liễu Liên này thật sự là một trái ớt đỏ có gai một hạt tiêu nóng bỏng miệng, tránh cũng tránh không khỏi.
Lúc uống đến chung thứ hai mươi, đôi mắt hoa đào của Liễu Liên híp lại, không có ý tốt cười nói: "Về sau huynh đệ thường lui tới vương phủ, làm phiền hai vị ca ca rồi!"
Cho dù Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh đã uống đến chóng mặt, nghe vậy cũng không khỏi run rẩy cả người.
Liễu Liên càng vui vẻ hơn, thân thể nghiêng về phía trước nhỏ giọng nói: "Chờ chút nữa Vương Gia về phủ, huynh đệ sẽ để hai vị chơi đùa cho đã!"
Người ngồi cùng bàn liền hiểu ý của Liễu Liên, đều cười ha hả.
Quả thật, cũng không lâu sau, Vương Gia liền mang theo Bình An Hỷ Nhạc và Triệu Tráng rời đi.
Liễu Liên đứng ở cửa sổ lầu hai trông chừng, đợi đoàn người Vương Gia cưỡi ngựa đi xa, vội gọi Triệu Phúc: "Triệu Phúc!"
Người bạn thân thiết của phụ nữ - Triệu Phúc cười đáp lại, ra dấu tay, nhóm mỹ nhân đã sớm chờ bên ngoài lập tức từ cửa sau rộng mở tràn vào.
Liễu Liên đã sớm nói trước với Triệu Phúc, chọn bốn vị Mỹ Nhân lả lơi nhất, chỉ vào Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh, nói: "Phục vụ hai vị này thật tốt, sau đó đại gia ta sẽ thưởng thật hậu!"
Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh hai mặt nhìn nhau, ánh mắt vừa nhanh chóng chạm nhau liền trương khuôn mặt tươi cười, tiếp tục lớn tiếng cười giỡn cùng mọi người.
Triệu Trinh biết mình ở đây, những người này sẽ không thoải mái, cho nên hắn ra nhã gian nghỉ ngơi một lát, rất nhanh liền mang theo bốn huynh đệ Bình An Hỷ Nhạc cùng Triệu Tráng rời đi.
Đoàn người Triệu Trinh cưỡi ngựa đi không bao xa, liền nghe tiếng vó ngựa "đát đát đát đát" phía sau truyền đến, Trần Bình Trần An nhanh chóng chắn trước người Vương Gia, Triệu Hùng quay ngược đầu ngựa nghênh đón.
Thì ra là Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh.
Không biết hai vị này trốn ra thế nào mà cực kỳ nhếch nhác.
Vạt áo nho bào của Hầu Lâm Sinh bị giật ra, trung y bên trong đều lộ ra ngoài; trên mặt trắng nõn của Hứa Văn Cử bị hôn thành từng lớp dấu môi anh đào đỏ mọng, nhìn vô cùng tức cười.
Trong lòng Triệu Trinh biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trên mặt không lộ vẻ gì. Hắn nói lời ít ý nhiều: "Cùng đi đi!"
Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh vội giục ngựa chạy tới.
Trần Bình tương đối thật thà, dùng ngón tay chỉ vạt áo trước bị giật của Hầu Lâm Sinh cùng gương mặt bị in son của Hứa Văn Cử.
Hầu Lâm Sinh cùng Hứa Văn Cử vốn chạy trối chết, sao có thể để ý nhiều như vậy, bị chỉ ra cũng chỉ lúng túng cười một tiếng, biết mình đã bêu xấu trước mặt Vương Gia.
Chỉ là ở trước mặt vương gia, xưa nay tự tôn của bọn họ cũng không có gì đáng nói, cho nên cũng vẫn mặt dày làm ra vẻ nhẹ nhàng thản nhiên, nói chuyện vào kinh yết kiến cuối năm nay với Vương Gia.
Thời gian trôi đi, tháng Chín trôi qua rất nhanh.
Vào tháng Mười, Ngân Linh cùng Triệu Tráng thành thân.
Chu Tử đưa cho Ngân Linh một rương hồi môn thật nặng, Triệu Trinh tặng một tiểu viện ở hẻm nhỏ phía sau phủ Nam An vương cho Triệu Tráng. Hai vợ chồng liền chuẩn bị tân phòng ở đây.
Sau khi thành thân, Triệu Tráng vẫn phụ trách ám vệ của vương phủ, mà ban ngày Ngân Linh vẫn đến vương phủ đi theo Chu Tử, buổi tối hai vợ chồng mới về nhà mình.
Sau khi vào tháng mười một, thời tiết càng ngày càng lạnh, ngoại viện của phủ Nam An vương vẫn náo nhiệt như cũ.
Đám người Hứa Văn Cử, Hầu Lâm Sinh cùng Hàn Tử Xuyên vốn ở trong thiên viện tại thư phòng bên ngoài của Triệu Trinh, sau khi Liễu Liên dọn vào, Phàn Duy Bân cùng Bạch Tử Xuân thua trời một vạn không bằng thua bạn một phân, cũng theo sát vào theo.
Toàn bộ thư phòng bên ngoài liền vô cùng huyên náo, mỗi ngày đều gà bay chó sủa.
Triệu Trinh phiền chết đi được, trong lòng có tính toán đưa Chu Tử ra ngoài du ngoạn. Hắn và Chu Tử vừa thương lượng, hai vợ chồng liền ăn nhịp với nhau.
Bởi vì Hàn Tử Xuyên trở về, ngày ngày Bánh Bao nhỏ đều đi theo Hàn Tử Xuyên, trong khoảng thời gian này không thèm dính vào Chu Tử nữa, màn thầu nhỏ đã biết ngồi, ngày ngày ngồi trong xe đẩy nhỏ, cùng tổ mẫu đi thám hiểm vương phủ, mặc dù gầy đi một chút, tuy nhiên lại khỏe mạnh hơn.
Chu Tử rất nguyện ý theo Triệu Trinh ra ngoài chơi một chút, thuận tiện thăm muội muội ở Kim kinh, lại đến thăm mẫu thân và đệ đệ ở núi Vân Mông.
Triệu Trinh lệnh cho Trần Bình cầm bản đồ của mình trong thư phòng bên ngoài tới, sau đó cùng Chu Tử nghiên cứu nửa ngày, rốt cuộc xác định hành trình.
Chu Tử cảm thấy mình không hiểu những thứ này, tất cả đều nghe theo Triệu Trinh.
Hành trình Triệu Trinh định ra vô cùng rõ ràng, bọn họ đến Kim kinh yết kiến Hoàng đế cùng Thái hậu trước; ở Kim kinh hết cái tết, từ Kim kinh lên đường, đi theo hướng Đông Bắc, tiến về phía Độc huyện phủ Uyển Châu; dừng lại Độc huyện mấy ngày, tiếp tục đi theo hướng Đông Bắc, đến núi Vân Mông tiếp giáp biên giới Đại Kim và Ô Thổ, thăm mẫu thân và đệ đệ Chu Tử một chút; rời núi Vân Mông, hai vợ chồng tiếp tục đi về phía trước, tiến vào Ô Thổ quốc; lại từ Ô Thổ theo hướng nam, trực tiếp tiến vào Đông Khu quốc; cuối cùng, từ Đông Khu quốc bọn họ trực tiếp trở về Nhuận Dương.
Chu Tử nhìn Triệu Trinh vẽ tuyến đường lên bản đồ, mặc dù cảm thấy hành trình này rất mạo hiểm, nhưng cũng cảm thấy rất kích thích, nàng không ức chế được kích động trong lòng, bắt đầu tính toán chuẩn bị đồ đạc mình cần.
Mùng sáu tháng mười một, Nam An vương Triệu Trinh mang theo Chu Vương phi lên thuyền lớn ở bến tàu Vận hà, lên đường vào kinh yết kiến Hoàng đế.
Trên thực tế, sau khi thuyền lớn của phủ Nam An vương xuất phát không bao lâu, Chu Tử cùng Triệu Trinh liền cải trang, thừa dịp ban đêm tối trời mang theo Ngân Linh, Triệu Tráng cùng Liễu Liên xuống thuyền ở Tô Dương, bắt đầu hành trình mạo hiểm của bọn họ.
Tác giả có lời muốn nói: hôm qua tiện tay, xem lại mấy chương trước, kết quả nhìn thấy đăng ở rất nhiều nơi, Mạc Mạc giận đến mức cả ngày không viết được một chữ, nửa đêm, thiếu chút là viết luôn đoạn kết.
Tác giả :
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức