Nam An Thái Phi Truyền Kỳ
Quyển 4 - Chương 120: Tìm được đầu sỏ, Thừa tướng nổi giận
Cao lão Thừa Tướng đi theo con thứ tư, mang theo hai gã sai vặt thân tín, tự mình đến Quế Hương viện của con dâu thứ tư. Nhìn Cao Liễn ngồi trên giường gạch trước mắt ngây ngốc hát thầm, vẻ mặt như đao khắc của lão vẫn không lộ vẻ gì.
Tứ lão gia nhìn Cao thừa tướng, ngập ngừng nói: "Phụ thân, nên làm thế nào đây?"
Cao lão Thừa Tướng mạnh mẽ, là lãnh tụ tinh thần của gia tộc Cao thị vọng tộc ở Kim kinh, cho dù lão đã tuổi già yếu ớt, bốn huynh đệ họ Cao vẫn xem Lão Phụ là chủ.
Cao thừa tướng không lên tiếng, đi ra ngoài.
Cao Tứ lão gia gấp rút đi theo.
Sau khi đến thư phòng, Cao lão Thừa Tướng ngồi xuống, Cao Tứ vội chỉ huy gã sai vặt nấu nước pha trà.
"Chờ đại ca nhị ca con tới đây rồi hãy nói!" Cao thừa tướng ngồi trên ghế, nhắm hai mắt lại.
Cao Tứ thấp thỏm chờ đợi.
Rất nhanh Cao Đại và Cao Nhị đi theo gã sai vặt thân tín của Cao thừa tướng tới.
Ngoại từ Cao Tam đã ra khỏi nhà, bốn cha con, vào đêm khuya, tập trung tại thư phòng.
Cao Thừa tướng đuổi lui thư đồng châm trà, lúc này mới nói: "Ngày hôm đó, chuyện đã xảy ra trong cung hẳn các con đã rõ?"
Trước mặt Lão Phụ, ba huynh đệ họ Cao không dám ngồi xuống, đứng đó nhìn phụ thân.
Cao thừa tướng cất giọng trầm thấp, chậm rãi nói: "Là Liễn nhi ghìm chặt tiên hoàng trước tiên."
Trái tim Cao Tứ chợt đập mạnh, mặt lập tức sung huyết đỏ bừng.
Cao Thừa tướng nói tiếp: "Vốn A Trinh đã giấu giếm những chuyện này, cả Cao Liễn cũng bị hắn phái người giấu đi, rốt cuộc là vì sao, hắn lại đưa Liễn nhi trở về đây?"
Cao Thừa tướng càng nói giọng điệu càng nghiêm nghị, thân thể thẳng tắp, dưới lông mày rậm, đôi mắt nghiêm nghị quét qua huynh đệ họ Cao.
Cao Đại vội nói: "Ba huynh đệ bọn con đều chưa từng làm gì!"
Cao Nhị và Cao Tứ cũng vội tỏ thái độ: "Thật chưa từng!"
Cao Tứ nhấn mạnh: "Từ đám hỏi không thành lần trước, sau khi phụ thân đại nhân cảnh cáo chúng con, chúng con chưa bao giờ dám làm gì vượt mặt vị cháu ngoại Thân Vương này!"
Cao Thừa tướng hừ lạnh một tiếng, nói: "Các con chưa từng, vậy nữ nhân trong phủ thì sao? Cũng không ở sau lưng làm gì đó khiến A Trinh không thoải mái chứ?"
Lần này huynh đệ họ Cao thật không dám bảo đảm.
Vương phi Chu Tử của Triệu Trinh, vốn do Cao phủ thông qua họ hàng, mua được từ Độc huyện tặng làm nha đầu thông phòng cho hắn, lại được hắn đặc biệt yêu chìu, thậm chí nâng dần lên làm vương phi.
Chuyện này đối với Cao phủ vẫn muốn cùng phủ Nam An vương thân càng thêm thân mà nói, vẫn là cái gai trong lòng.
Bốn huynh đệ họ Cao là nam, sau khi được Lão Phụ phân tích lợi hại, coi như bỏ qua.
Lão thái thái của Cao phủ mất sớm, mặc dù ba vị phu nhân ở lại trong kinh có ý nghĩ bất đồng, thường tranh đấu gay gắt, nhưng trong chuyện này, cũng đều bất mãn và tức giận. Họ thật sự không tiếp thu nổi một nữ nhân thân thế ti tiện, lại có thể nhờ vào dụ dỗ mê hoặc chủ, trở thành Nam An vương phi đứng phía trên họ, bắt họ phải quỳ lạy.
Cơn tức này nói thế nào cũng nuốt không trôi.
Cho nên tiệc đầy tháng nhị công tử của Nam An vương, một nữ quyến có vai vế của Cao phủ cũng không hề xuất hiện, chỉ có một thứ nữ tầm thường của con trai thứ ba.
Cao Thừa tướng nhìn vẻ mặt này của ba huynh đệ, cũng biết đã xảy ra chuyện gì, oán hận nói: "Sao các con không biết khuyên nhủ họ, trước khác nay khác rồi!"
Huynh đệ họ Cao vội sợ hãi nói: "Đều là lỗi của nhi tử."
Cao Thừa tướng thở dài, nói: "Chuyện này đã gây động tĩnh quá lớn, Đại Kim hôm nay, có ai không biết A Trinh thương nữ nhân kia đến tận xương tủy, đám nữ nhân này còn dám vuốt râu hùm, khiến hắn không thoải mái!"
"Hôm nay, trả Cao Liễn lại sợ chỉ là bước đầu tiên của A Trinh, các con xem nên giải quyết thế nào thì giải quyết đi!"
"Dạ." Huynh đệ họ Cao đưa Lão Phụ về phòng ngủ, hầu hạ Cao thừa tướng nằm xuống, lúc này mới rời đi.
Bọn họ cũng không đi ngủ, mà đến thư phòng của Cao Đại, ngồi xuống thương lượng đối sách.
Khác hẳn với không khí u ám của Cao phủ, trong hậu viện phủ Nam An vương tràn đầy vui sướng.
Thấy Chu Tử mặc quần áo đơn giản mặt mộc không trang điểm ảo não đi tới, cố tỏ vẻ trấn tĩnh thỉnh an mình, Cao Thái phi cười thầm trong lòng, nhưng bởi vì sợ Chu Tử càng thêm xấu hổ, cho nên trên mặt bà vẫn chỉ là nét mặt nghiêm chỉnh.
Mấy ngày nay Triệu Tử rất nhớ mẫu thân, nhưng tổ mẫu nói mẫu thân không khỏe không thể qua. Hôm nay thấy mẫu thân khỏe mạnh đến thăm mình, Triệu Tử không khỏi có chút kích động, nhào vào ngực mẫu thân, để cho mẫu thân ôm.
Chu Tử cười hì hì ôm lấy bé.
Cao Thái phi ngồi trên ghế mềm lớn ở chánh đường, bàn chuyện chuẩn bị tết Trung thu với quản gia Đại Nhạn lo nội vụ và quản gia Triệu Hùng lo ngoại vụ đứng bên cạnh.
Hai mẹ con Chu Tử ngồi trên ghế cao ở một bên, nói chuyện phiếm.
Triệu Tử phồng mặt bánh bao tố cáo: "Bánh bao nhớ mẹ!"
Chu Tử chột dạ hôn vài cái lên mặt bánh bao: "Mẹ cũng nhớ bánh bao!"
Triệu Tử kề mặt đến mặt mẫu thân, nhân cơ hội nói điều kiện: "Ăn cơm xong, mẹ nghỉ ngơi với bánh bao, không nghỉ ngơi với phụ thân!" Bé vẫn canh cánh trong lòng chuyện lần trước sau khi tỉnh lại, trên giường chỉ thấy Màn thầu nhỏ mà không thấy mẫu thân.
Mặt mo của Chu Tử đỏ lên: ". . . . . . Được, mẹ ở với Bánh Bao nhỏ, không ở với cha con!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Tử vùi vào trước ngực mẫu thân, cực kỳ vui thích: "Mẹ, không được gạt con!"
Nét mặt Chu Tử giống như tráng sĩ chặt tay: "Mẹ sẽ không gạt con! Hôm nay nhất định sẽ ngủ trưa cùng con và màn thầu, không ngủ cùng phụ thân!"
Trong lòng nàng tự khiển trách mình: nhất định không thể trọng nam sắc khinh con trai! Nhất định không thể lại bị Triệu Trinh quyến rũ!
Cuối cùng, Chu Tử thề: nếu như không kìm chế được bản thân, bị Triệu Trinh dụ dỗ, vứt bỏ con trai, thì mình sẽ, mình sẽ mập thêm mười cân nữa!
Sau khi mẹ con hàn huyên một lát, thấy Thái phi vẫn đang bận rộn, Chu Tử liền ôm Triệu Sam, lôi kéo Triệu Tử, đến vườn hoa nhỏ xem thủy tiên (cây bông súng) và cá chép.
Mặc dù tiết Trung thu sắp đến, lá sen trong hồ hơi vàng, xem ra thật tiêu điều, nhưng thủy tiên vẫn nở rộ, có hồng phấn, có đỏ tươi, có màu trắng, có màu vàng, nhiều đóa giống như tiên tử, nở rộ trên lá xanh dưới mặt nước.
Từng con cá chép đỏ vàng bơi qua bơi lại dưới thủy tiên, rất đáng yêu.
Triệu Tử cầm một cành liễu cố gắng câu cá, Ngân Linh mang theo Thanh Thủy Thanh Châu bảo vệ bé.
Chu Tử ôm Triệu Sam, mỉm cười đứng bên cạnh nhìn.
Triệu Trinh mang theo Trần Bình và Trần Hỉ đi dọc theo đường mòn tới, cách thật xa liền nghe giọng nói trong trẻo của Chu Tử truyền đến từ cuối ao nhỏ: "Mẹ hứa với con, nhất định sẽ đưa con về Diên Hi cư dùng cơm trưa!"
Không biết Triệu Tử lại nói câu gì, Chu Tử lại đáp: "Được, mẹ nấu mì cho con!"
Triệu Trinh đột nhiên nhớ tới, bình thường lúc Chu Tử nói chuyện với mẫu thân, con trai và nhóm Ngân Linh, giọng luôn rất trong trẻo; chỉ khi nói chuyện với mình thì khác hẳn, luôn thích làm nũng, nhất là lúc ở trên giường, luôn nha nha đớt đát nũng nịu. . . . . .
Triệu Trinh lại bắt đầu có ý nghĩ kỳ quái rồi.
Nếu hai vợ chồng lại ở cùng nhau, vậy thì nghe theo Triệu Tử đi, bốn người cùng trở về càng tốt.
Chu Tử lệnh cho Thanh Thủy chạy về bẩm báo với Thái phi nương nương, nói hai đứa bé theo nàng đến Diên Hi cư dùng cơm trưa, bảo nhũ nương Hồng Mai cũng theo tới.
Trên thực tế, sau khi tiên hoàng Hưng Thịnh đế băng hà, phi tần của ông ta biến thành Thái phi, mà Cao Thái phi đã lên cấp trở thành thái hoàng thái phi rồi, nhưng Triệu Trinh ngại đổi tới đổi lui rất phiền toái, cho nên trong phủ vẫn gọi Cao thái hoàng thái phi là Thái phi nương nương. Cũng may phủ Nam An vương giống như một quốc gia độc lập, không có ai truy cứu chuyện này.
Chu Tử để Bánh Bao nhỏ và Màn thầu nhỏ lại cho Triệu Trinh, tự mình đến phòng bếp nhỏ nhào bột cán mì cho Triệu Trinh và Triệu Tử —— màn thầu nhỏ mới hơn một tháng, chỉ biết bú sữa!
Sau khi Nhũ nương và Thanh Thủy chạy tới, tự ôm màn thầu nhỏ đến nhà kề cho bú sữa.
Sau khi Chu Tử làm mì xong, Ngân Linh Thanh Châu giúp nàng bưng ra.
Triệu Trinh tự mình ăn, Bánh Bao nhỏ do Chu Tử đút, nhất thời không khí rất hài hòa.
Nhưng mà, dùng cơm trưa xong, rửa mặt xong, đến lúc ngủ trưa, cục diện hòa hài hiếm có giữa cha con Triệu Trinh và Triệu Tử liền gặp phải nguy cơ.
Tứ lão gia nhìn Cao thừa tướng, ngập ngừng nói: "Phụ thân, nên làm thế nào đây?"
Cao lão Thừa Tướng mạnh mẽ, là lãnh tụ tinh thần của gia tộc Cao thị vọng tộc ở Kim kinh, cho dù lão đã tuổi già yếu ớt, bốn huynh đệ họ Cao vẫn xem Lão Phụ là chủ.
Cao thừa tướng không lên tiếng, đi ra ngoài.
Cao Tứ lão gia gấp rút đi theo.
Sau khi đến thư phòng, Cao lão Thừa Tướng ngồi xuống, Cao Tứ vội chỉ huy gã sai vặt nấu nước pha trà.
"Chờ đại ca nhị ca con tới đây rồi hãy nói!" Cao thừa tướng ngồi trên ghế, nhắm hai mắt lại.
Cao Tứ thấp thỏm chờ đợi.
Rất nhanh Cao Đại và Cao Nhị đi theo gã sai vặt thân tín của Cao thừa tướng tới.
Ngoại từ Cao Tam đã ra khỏi nhà, bốn cha con, vào đêm khuya, tập trung tại thư phòng.
Cao Thừa tướng đuổi lui thư đồng châm trà, lúc này mới nói: "Ngày hôm đó, chuyện đã xảy ra trong cung hẳn các con đã rõ?"
Trước mặt Lão Phụ, ba huynh đệ họ Cao không dám ngồi xuống, đứng đó nhìn phụ thân.
Cao thừa tướng cất giọng trầm thấp, chậm rãi nói: "Là Liễn nhi ghìm chặt tiên hoàng trước tiên."
Trái tim Cao Tứ chợt đập mạnh, mặt lập tức sung huyết đỏ bừng.
Cao Thừa tướng nói tiếp: "Vốn A Trinh đã giấu giếm những chuyện này, cả Cao Liễn cũng bị hắn phái người giấu đi, rốt cuộc là vì sao, hắn lại đưa Liễn nhi trở về đây?"
Cao Thừa tướng càng nói giọng điệu càng nghiêm nghị, thân thể thẳng tắp, dưới lông mày rậm, đôi mắt nghiêm nghị quét qua huynh đệ họ Cao.
Cao Đại vội nói: "Ba huynh đệ bọn con đều chưa từng làm gì!"
Cao Nhị và Cao Tứ cũng vội tỏ thái độ: "Thật chưa từng!"
Cao Tứ nhấn mạnh: "Từ đám hỏi không thành lần trước, sau khi phụ thân đại nhân cảnh cáo chúng con, chúng con chưa bao giờ dám làm gì vượt mặt vị cháu ngoại Thân Vương này!"
Cao Thừa tướng hừ lạnh một tiếng, nói: "Các con chưa từng, vậy nữ nhân trong phủ thì sao? Cũng không ở sau lưng làm gì đó khiến A Trinh không thoải mái chứ?"
Lần này huynh đệ họ Cao thật không dám bảo đảm.
Vương phi Chu Tử của Triệu Trinh, vốn do Cao phủ thông qua họ hàng, mua được từ Độc huyện tặng làm nha đầu thông phòng cho hắn, lại được hắn đặc biệt yêu chìu, thậm chí nâng dần lên làm vương phi.
Chuyện này đối với Cao phủ vẫn muốn cùng phủ Nam An vương thân càng thêm thân mà nói, vẫn là cái gai trong lòng.
Bốn huynh đệ họ Cao là nam, sau khi được Lão Phụ phân tích lợi hại, coi như bỏ qua.
Lão thái thái của Cao phủ mất sớm, mặc dù ba vị phu nhân ở lại trong kinh có ý nghĩ bất đồng, thường tranh đấu gay gắt, nhưng trong chuyện này, cũng đều bất mãn và tức giận. Họ thật sự không tiếp thu nổi một nữ nhân thân thế ti tiện, lại có thể nhờ vào dụ dỗ mê hoặc chủ, trở thành Nam An vương phi đứng phía trên họ, bắt họ phải quỳ lạy.
Cơn tức này nói thế nào cũng nuốt không trôi.
Cho nên tiệc đầy tháng nhị công tử của Nam An vương, một nữ quyến có vai vế của Cao phủ cũng không hề xuất hiện, chỉ có một thứ nữ tầm thường của con trai thứ ba.
Cao Thừa tướng nhìn vẻ mặt này của ba huynh đệ, cũng biết đã xảy ra chuyện gì, oán hận nói: "Sao các con không biết khuyên nhủ họ, trước khác nay khác rồi!"
Huynh đệ họ Cao vội sợ hãi nói: "Đều là lỗi của nhi tử."
Cao Thừa tướng thở dài, nói: "Chuyện này đã gây động tĩnh quá lớn, Đại Kim hôm nay, có ai không biết A Trinh thương nữ nhân kia đến tận xương tủy, đám nữ nhân này còn dám vuốt râu hùm, khiến hắn không thoải mái!"
"Hôm nay, trả Cao Liễn lại sợ chỉ là bước đầu tiên của A Trinh, các con xem nên giải quyết thế nào thì giải quyết đi!"
"Dạ." Huynh đệ họ Cao đưa Lão Phụ về phòng ngủ, hầu hạ Cao thừa tướng nằm xuống, lúc này mới rời đi.
Bọn họ cũng không đi ngủ, mà đến thư phòng của Cao Đại, ngồi xuống thương lượng đối sách.
Khác hẳn với không khí u ám của Cao phủ, trong hậu viện phủ Nam An vương tràn đầy vui sướng.
Thấy Chu Tử mặc quần áo đơn giản mặt mộc không trang điểm ảo não đi tới, cố tỏ vẻ trấn tĩnh thỉnh an mình, Cao Thái phi cười thầm trong lòng, nhưng bởi vì sợ Chu Tử càng thêm xấu hổ, cho nên trên mặt bà vẫn chỉ là nét mặt nghiêm chỉnh.
Mấy ngày nay Triệu Tử rất nhớ mẫu thân, nhưng tổ mẫu nói mẫu thân không khỏe không thể qua. Hôm nay thấy mẫu thân khỏe mạnh đến thăm mình, Triệu Tử không khỏi có chút kích động, nhào vào ngực mẫu thân, để cho mẫu thân ôm.
Chu Tử cười hì hì ôm lấy bé.
Cao Thái phi ngồi trên ghế mềm lớn ở chánh đường, bàn chuyện chuẩn bị tết Trung thu với quản gia Đại Nhạn lo nội vụ và quản gia Triệu Hùng lo ngoại vụ đứng bên cạnh.
Hai mẹ con Chu Tử ngồi trên ghế cao ở một bên, nói chuyện phiếm.
Triệu Tử phồng mặt bánh bao tố cáo: "Bánh bao nhớ mẹ!"
Chu Tử chột dạ hôn vài cái lên mặt bánh bao: "Mẹ cũng nhớ bánh bao!"
Triệu Tử kề mặt đến mặt mẫu thân, nhân cơ hội nói điều kiện: "Ăn cơm xong, mẹ nghỉ ngơi với bánh bao, không nghỉ ngơi với phụ thân!" Bé vẫn canh cánh trong lòng chuyện lần trước sau khi tỉnh lại, trên giường chỉ thấy Màn thầu nhỏ mà không thấy mẫu thân.
Mặt mo của Chu Tử đỏ lên: ". . . . . . Được, mẹ ở với Bánh Bao nhỏ, không ở với cha con!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Tử vùi vào trước ngực mẫu thân, cực kỳ vui thích: "Mẹ, không được gạt con!"
Nét mặt Chu Tử giống như tráng sĩ chặt tay: "Mẹ sẽ không gạt con! Hôm nay nhất định sẽ ngủ trưa cùng con và màn thầu, không ngủ cùng phụ thân!"
Trong lòng nàng tự khiển trách mình: nhất định không thể trọng nam sắc khinh con trai! Nhất định không thể lại bị Triệu Trinh quyến rũ!
Cuối cùng, Chu Tử thề: nếu như không kìm chế được bản thân, bị Triệu Trinh dụ dỗ, vứt bỏ con trai, thì mình sẽ, mình sẽ mập thêm mười cân nữa!
Sau khi mẹ con hàn huyên một lát, thấy Thái phi vẫn đang bận rộn, Chu Tử liền ôm Triệu Sam, lôi kéo Triệu Tử, đến vườn hoa nhỏ xem thủy tiên (cây bông súng) và cá chép.
Mặc dù tiết Trung thu sắp đến, lá sen trong hồ hơi vàng, xem ra thật tiêu điều, nhưng thủy tiên vẫn nở rộ, có hồng phấn, có đỏ tươi, có màu trắng, có màu vàng, nhiều đóa giống như tiên tử, nở rộ trên lá xanh dưới mặt nước.
Từng con cá chép đỏ vàng bơi qua bơi lại dưới thủy tiên, rất đáng yêu.
Triệu Tử cầm một cành liễu cố gắng câu cá, Ngân Linh mang theo Thanh Thủy Thanh Châu bảo vệ bé.
Chu Tử ôm Triệu Sam, mỉm cười đứng bên cạnh nhìn.
Triệu Trinh mang theo Trần Bình và Trần Hỉ đi dọc theo đường mòn tới, cách thật xa liền nghe giọng nói trong trẻo của Chu Tử truyền đến từ cuối ao nhỏ: "Mẹ hứa với con, nhất định sẽ đưa con về Diên Hi cư dùng cơm trưa!"
Không biết Triệu Tử lại nói câu gì, Chu Tử lại đáp: "Được, mẹ nấu mì cho con!"
Triệu Trinh đột nhiên nhớ tới, bình thường lúc Chu Tử nói chuyện với mẫu thân, con trai và nhóm Ngân Linh, giọng luôn rất trong trẻo; chỉ khi nói chuyện với mình thì khác hẳn, luôn thích làm nũng, nhất là lúc ở trên giường, luôn nha nha đớt đát nũng nịu. . . . . .
Triệu Trinh lại bắt đầu có ý nghĩ kỳ quái rồi.
Nếu hai vợ chồng lại ở cùng nhau, vậy thì nghe theo Triệu Tử đi, bốn người cùng trở về càng tốt.
Chu Tử lệnh cho Thanh Thủy chạy về bẩm báo với Thái phi nương nương, nói hai đứa bé theo nàng đến Diên Hi cư dùng cơm trưa, bảo nhũ nương Hồng Mai cũng theo tới.
Trên thực tế, sau khi tiên hoàng Hưng Thịnh đế băng hà, phi tần của ông ta biến thành Thái phi, mà Cao Thái phi đã lên cấp trở thành thái hoàng thái phi rồi, nhưng Triệu Trinh ngại đổi tới đổi lui rất phiền toái, cho nên trong phủ vẫn gọi Cao thái hoàng thái phi là Thái phi nương nương. Cũng may phủ Nam An vương giống như một quốc gia độc lập, không có ai truy cứu chuyện này.
Chu Tử để Bánh Bao nhỏ và Màn thầu nhỏ lại cho Triệu Trinh, tự mình đến phòng bếp nhỏ nhào bột cán mì cho Triệu Trinh và Triệu Tử —— màn thầu nhỏ mới hơn một tháng, chỉ biết bú sữa!
Sau khi Nhũ nương và Thanh Thủy chạy tới, tự ôm màn thầu nhỏ đến nhà kề cho bú sữa.
Sau khi Chu Tử làm mì xong, Ngân Linh Thanh Châu giúp nàng bưng ra.
Triệu Trinh tự mình ăn, Bánh Bao nhỏ do Chu Tử đút, nhất thời không khí rất hài hòa.
Nhưng mà, dùng cơm trưa xong, rửa mặt xong, đến lúc ngủ trưa, cục diện hòa hài hiếm có giữa cha con Triệu Trinh và Triệu Tử liền gặp phải nguy cơ.
Tác giả :
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức