Nại Hà
Chương 26
An Nại đặt ly nước trong tay xuống, cô bỗng đạp xuống sàn gỗ một cái lấy đà, đẩy chiếc ghế đang ngồi trượt về sau một chút, kéo dãn khoảng cách giữa hai người họ. An Nại bất ngờ nhìn người Sở Hà ướt sũng nước do cô vừa phun ra, đến nỗi cô chỉ biết bối rối mà xờ xờ lỗ tai.
Nước chanh mật ong mau chóng thấm vào chiếc áo của Sở Hà, khiến cho chiếc áo sơ mi mỏng tanh dán chặt lên người anh trông thật quyến rũ. Từ nhỏ An Nại đã có thói quen nếu uống nước sẽ uống một ngụm đầy miệng rồi từ từ nuốt xuống, nên khi cô vừa buột miệng phụt nước ra, thì đến cả cằm và cổ anh cũng không thoát nạn, từng giọt nước chạy dọc theo yết hầu sexy của anh rồi trôi tuột xuống cổ áo, mơ hồ phác họa bóng dáng chiếc xương quai xanh thật hấp dẫn chết người.
Sở Hà bất chấp chiếc áo sơ mi ẩm ướt đang dán chặt lên da, anh tựa người vào ghế ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của An Nại, đôi mắt anh rất chăm chú, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, nhưng bàn tay đang nắm thành ghế thì trắng bệch thấy rõ sự chờ mong và hồi hộp của anh.
Bắt đầu từ bốn năm trước, Sở Hà đã biết, để cứu vãn mối quan hệ này bọn họ còn con đường rất dài phía trước phải đi. Nhưng anh luôn hy vọng bọn họ có thể đi nhanh hơn, nhanh hơn một chút.
Thư phòng im lặng đến mức có thể nghe được rất rõ tiếng hít thở của hai người, anh nghe thấy tiếng thở có chút dồn dập của An Nại, Sở Hà không muốn ép buộc cô, anh kiên nhẫn chờ cô suy nghĩ.
Trong khoảnh khắc đợi chờ, vì cả hai người đều im lặng nên thời gian dường như trôi qua chậm hơn.
Qua được một lúc lâu, dưới ánh mắt chờ mong của Sở Hà, rốt cục An Nại cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng này, cô mở miệng ngập ngừng, có chút hoài nghi hỏi:“Hôm nay gạch rơi trúng cả đầu anh nữa à?”
“…… Không trúng,” Khoảng cách tâm trạng đang từ chờ mong đến thất vọng quá lớn khiến vẻ mặt Sở Hà càng trở nên nặng nề hơn, câu trả lời cũng mang hàm ý cự tuyệt của cô khiến trong lòng anh dâng lên một cảm giác bất lực khó nói thành lời, trước khi An Nại mở miệng nói ra những lời anh không muốn nghe thì Sở Hà nhanh chóng cướp lời nói:“Đã muộn rồi, An Nại, em cứ từ từ suy nghĩ kĩ đi.”
“Ừm.” An Nại gật gật đầu, đề nghị này của Sở Hà quả thực khiến cô bối rối, cô chỉ mới hai mốt tuổi. Vừa tốt nghiệp đại học xong, đối với cô mà nói kết hôn là một chuyện hết sức xa xôi, căn bản không có trong kế hoạch hiện tại của cô, hơn nữa đối tượng kết hôn là Sở Hà nghe lại càng kỳ quái và chua xót cỡ nào.
Chắc hẳn sau khi bọn họ kết hôn người duy nhất vui mừng chính là Tiểu Đoàn Đoàn.
“Chuyện của Lâm Dao Dao……” Cô vừa mở miệng, Sở Hà đã hiểu ngay mà nói:“Anh cũng đã lường trước chuyện đó rồi.”
Chiều nay, sau khi Lâm Dao Dao “vì cứu anh” mà bị thương, Sở Hà cũng tới bệnh viện thăm hỏi rồi nhân cơ hội ra lệnh cho cấp dưới, tạm ngừng vài buổi gặp mặt fans và chuỗi hoạt động sắp tới của cô ta, dưới danh nghĩa là để cô được nghĩ ngơi dưỡng thương một thời gian, không cần quan tâm đến chuyện đóng phim hay quay quảng cáo gì cả.
Đạo diễn ngồi bên cạnh sau khi nghe xong thì mặt cũng tái xanh.
Trong bộ phim mới của Lâm Dao Dao sắp tới, cô ta nhận vai đội trưởng đội bơi lội. Bộ phim điện ảnh này ngay từ đầu đã yêu cầu diễn viên chính sẽ phải lộ ngực lộ chân, nên Lâm Dao Dao đã quyết định sẽ tham gia bộ phim để thay đổi hình tượng nữ thần ngây thơ của mình thành một cô gái quyến rũ trưởng thành.
Bây giờ chân Lâm Dao Dao bị thương nên trong khoảng thời gian ngắn sắp tới cô ta căn bản không có thể xuống nước được. Đoàn làm phim vốn định tìm một diễn viên có dáng người hao hao giống cô làm thế thân, nhưng trước kia Lâm Dao Dao đã đăng một vài tấm ảnh trong phòng tập thể hình cá nhân lên weibo, nên ngực vòng eo và đôi chân dài của cô đám fans cuồng kia nhìn một cái là phát hiện ra ngay. Hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn như vậy cũng rất khó để tìm được một diễn viên thế thân thích hợp, mà bây giờ chuyện cô ta bị thương đã bị đám fans cuồng làm cho to chuyện lên. Nguyên một đống fans còn đang túc trực ngoài cửa bệnh viện theo dõi tình hình vết thương của cô ta, không những vậy cảm đám còn lên trang weibo fanpage của bộ phim yêu cầu đạo diễn nhất định phải chờ Dao Dao khỏe lại mới được quay tiếp, nhỡ đâu lại để lại sẹo, hoặc là có thể sẽ bị bệnh về xương……
Lâm Dao Dao vốn không thể từ chối “Ý tốt” của Đại Boss, sau khi lướt Weibo đọc bình luận fans của cô, thì vẻ mặt phức tạp một lời khó nói hết.
Sở Hà cười lạnh một tiếng, đối với một nữ diễn viên mà nói bất luận là do công ty bảo vệ quá đáng hay là fans giơ tay muốn ủng hộ không đúng lúc, đều là một đòn trí mạng.
…..
Thư phòng lại trở nên yên tĩnh.
Sở Hà cúi đầu cởi từng cúc áo trên người, cảm giác ẩm ướt và mùi mồ hôi trên lồng ngực khiến anh không thể chịu đựng được mà cởi ngay chiếc áo sơ mi đang mặc rồi đi thẳng vào phòng tắm. Anh vừa cởi áo liền để lộ lớp cơ bắp đàn ông mạnh mẽ nhưng không quá ghê người, từng đường cong trên người thật tinh tế gợi cảm, An Nại âm thầm chuyển hướng ánh mắt.
Đêm hôm đó An Nại mơ lung tung hết cả, cô mơ thấy cô kết hôn với Sở Hà sau đó lại ly hôn, ly hôn rồi lại phục hôn, phục hôn rồi lại ly hôn……
Buổi sáng lúc rời giường, mắt cô khó chịu cố mãi mới mở nổi mắt. Trước khi Sở Hà và Đoàn Đoàn xuất hiện đồng hồ sinh học của cô vẫn luôn đúng giờ, nhưng trong khoảng thời gian này lại hoàn toàn bị đảo ngược.
Cô dụi dụi mắt, trên chiếc giường rộng rãi chỉ có một mình cô, Sở Hà đã sớm đưa Đoàn Đoàn về nhà lớn của nhà họ Sở. Cô đánh răng rửa mặt xong thì xuống bếp muốn hâm nóng lại sữa uống cho qua bữa sáng. Ai ngờ, lúc vừa vào phòng ăn liền nhìn thấy một đĩa khoai tây hầm thịt bò, một đĩa trứng ốp la và một đĩa rau xà lách xào dầu hào đặt trên bàn, phía dưới chiếc đĩa có đè một tờ giấy nhỏ với nét chữ rồng bay phượng múa – ‘Nếu nguội thì hâm lại cho nóng’.
An Nại nếm thử một miếng khoai tây, ừm, vẫn còn ấm.
Khó có hôm được ăn toàn những món mình thích thế này, An Nại nhìn mấy đĩa thức ăn trước mắt mà có cảm giác không chân thật. Cô nhớ khi còn nhỏ, hồi đó Sở Dập đưa hai mẹ con họ Từ đi du lịch vài ngày, khi ấy trong nhà chỉ còn lại cô và Sở Hà, Sở Hà vô cùng hưng phấn muốn tự mình vào bếp làm bữa tối, trước khi làm còn phá lệ trưng cầu ý kiến của cô, hỏi cô không thích ăn gì.
An Nại nói cô không thích ăn nhất là cà rốt và rau cải thìa.
Kết quả là mấy ngày sau đó, cô hoàn toàn bị Sở Hà coi như thỏ con mà cho ăn toàn cà rốt.
An Nại vừa ăn sáng vừa lướt Weibo, hôm qua Sở Hà đột nhiên nhắc đến chuyện kết hôn khiến cô quên mất chuyện bôi xấu Lâm Dao Dao. Kết quả sáng nay mới đọc được status Lâm Dao Dao đăng trên Weibo hôm qua —
Lâm Dao Dao V: Cám ơn các bạn đã quan tâm, tôi thật sự rất cảm động, bây giờ tôi đang tập trung dưỡng thương ở bệnh viện, vết thương ở chân cũng không quá nghiêm trọng, tôi sẽ tích cực phối hợp với bác sĩ để mau chóng khỏe lại sớm ngày quay về làm việc gặp mọi người.
P/S: Chuyện hôm qua tôi cứu Sở tổng, chính là vì tôi nhanh mắt vừa đúng lúc nhìn thấy viên gạch kia rơi xuống, lúc đó tôi cũng không nghĩ quá nhiều, nên hy vọng mọi người sẽ không quấy rầy Sở tổng nữa.
Kết quả là cả đống comment phía dưới đều chỉ trích Sở Hà, cả đám hùa nhau khen nữ thần của bọn họ am hiểu lòng người cỡ nào.
Đạo diễn, mấy người nhất định phải chờ nữ thần của chúng tôi hồi phục để quay lại đóng phim nhé, còn cả các diễn viên của đoàn làm phim nữa, sức khỏe Dao Dao nhà chúng tôi đang không tốt, mọi người nhất định phải chăm sóc bảo bối của chúng tôi nhé,bla bla…
An Nại tắt di động, Lâm Dao Dao vốn cứ thích trêu đùa fans của mình, nếu cứ tiếp tục như vậy sớm hay muộn cũng bị đám fans đùa chết.
***
Tiểu Đoàn Tử ngồi trong ghế của mình ngoan ngoãn uống sữa, cậu im lặng được một lát liền đung đưa đôi chân bé xíu hỏi Sở Hà:“Ba ba…ba ba, bao giờ chúng ta mới về nhà?”
“Khi nào bầu trời có màu đen.” Sở Hà nhìn bé một cái, vừa mới ra khỏi nhà An Nại được một lúc, Đoàn Đoàn đã mau chóng đòi về rồi.
Đoàn Đoàn nghe vậy thì áp hai tay lên cửa sổ xe nhìn bầu trời bên ngoài, mắt thấy bầu trời không chỉ không có màu đen, mà mặt trời đang lên cao nên bầu trời càng ngày càng sáng chói.
Sở Hà bế bé con xuống xe, Đoàn Đoàn nghịch mấy ngón tay lẽo đẽo đi theo sau anh, cậu mặc chiếc áo khoác hoodie liền mũ màu cafe, chiếc áo này là đích thân mẹ đã mua cho cậu, trên mũ còn có hai cái tai gấu bé xíu rất đáng yêu, Đoàn Đoàn cảm thấy hơi lo lắng nên kéo mũ đội lên đầu, còn vươn tay mân mê hai tai gấu nhỏ.
Sở Hà đi tới cửa vừa quay đầu lại nhìn bé con nhà anh thật dễ thương, mắt thấy Đoàn Đoàn đi quá chậm, anh liền ngồi xuống vẫy vẫy tay với Đoàn Đoàn,“Gấu con, mau lại đây.”
Gấu con vừa nghe thấy anh gọi liền lon ton chạy vội tới.
Sở Hà bế bé con lên nghiêng cổ để cu cậu ngồi lên vai mình, chú gấu con cười khúc khích xem chừng vô cùng vui vẻ.
Ngoài đại sảnh nhà họ Sở, Sở Dập đang đứng trước cửa lớn, vừa nhìn thấy Đoàn Đoàn ông liền dang tay muốn ôm cháu nội một cái, Đoàn Đoàn ngoan ngoãn để cho ông ôm, còn gọi một tiếng “Ông nội”.
Sở Dập ôm đứa cháu nội trắng trẻo của ông, còn chưa vui vẻ được một phút sắc mặt liền lập tức thay đổi, giọng nói ông trở nên lạnh lùng:“Sở Hà, anh đi theo tôi.”
Ông nói xong thì đặt Đoàn Đoàn xuống đất, rồi chắp tay sau lưng đi lên gác, Sở Hà cúi đầu nhìn thoáng qua Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn lo lắng nắm chặt lấy tay anh. Nhà họ Sở cũng có rất nhiều đứa bé khác cùng tuổi với con trai, nên anh để Đoàn Đoàn cùng ngồi chơi với bọn trẻ, rồi đi theo Sở Dập tới thư phòng.
“Mẹ của đứa bé là ai?” Hiếm có lần nào anh khiến Sở Dập tức giận đến mức đi qua đi lại trong thư phòng, còn ném vỡ chiếc gạt tàn thuốc bằng thủy tinh như hôm nay. Gương mặt của Đoàn Đoàn có những nét rất giống An Nại, nhất là đôi mắt kia trông giống con bé y như đúc.
Ông tức giận thở dài một hơi, đến ngón tay đang chỉ vào anh cũng run rẩy:“Anh! Sao anh dám làm thế với con bé…… Tôi đã nhắc anh từ lâu là không được động vào An Nại, anh dám làm chuyện như này thì sau này tôi xuống đó thì biết ăn nói với chú An của anh thế nào”
Sở Hà tựa người vào sofa nhìn thái độ tức giận Sở Dập, nhẹ giọng nói,“Ba vốn không hoàn thành được việc chú ấy giao cho lâu rồi.”
Nghe anh nói như vậy, Sở Dập như quả bóng bị xì hơi, tinh thần có chút suy sụp. Ông châm một điếu thuốc, hít mạnh một ngụm, rôi ho khụ khụ vài tiếng.
An Nại ở nhà họ Sở mấy năm trước, Sở Dập hoàn toàn coi cô như con gái của bạn cũ mà chăm sóc. Nguyên nhân chính xuất phát từ sự áy náy, ông cũng không thường xuyên trò chuyện cùng An Nại, mỗi lần nhìn vào đôi mắt cực kỳ giống An Lan của An Nại, ông cũng không kìm lòng mà hồi tưởng về quá khứ.
Khi ấy, ông và An Lan chơi với nhau từ nhỏ, từ sơ trung cho đến đại học, An Lan không phải người đàn ông có trí lớn, cũng không có ý định kế thừa sản nghiệp nhà họ An, mà thật ra cậu ta lại cảm thấy rất có hứng thú với điện ảnh hơn. Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu ta không kiếm việc làm tử tế mà ra nước ngoài du học về ngành điện ảnh vài năm, sau khi về nước thì làm đạo diện cho một bộ phim điện ảnh và sau đó cũng gây được tiếng vang không hề nhỏ trong nước.
Thần Dập là công ty do ông và An Lan cùng nhau mở, chỉ tiếc là sau đó sức khỏe của An Lan không tốt, khi An Nại còn rất nhỏ, ông đã bị bệnh rồi qua đời.
Cuối cùng An Lan vẫn không biết chuyện của ông và Từ Tư Khởi, nhưng cũng do ông tự làm bậy nên không thể sống. Sau khi cho người anh em thân nhất đội nón xanh, khi ông đang vui mừng vì được làm cha, lại biết tin Từ Tư Khởi cho mình đội nón xanh đã nhiều năm.
“Anh mau chóng kết hôn với An Nại cho tôi!” Sở Dập tắt điếu thuốc, đột nhiên đứng lên:“An Nại cũng sắp tốt nghiệp rồi, con bé vừa tốt nghiệp thì hai đứa kết hôn đi.”
***
Đoàn Đoàn ngồi một mình trên sofa nghịch ngón tay, thỉnh thoảng lại ngẩng mặt nhìn về phía cầu thang, ba cậu lên trên đó mãi mà chưa xuống, rồi cậu lại quay ra nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, sao mãi mà bầu trời vẫn chưa có màu đen nhỉ?.
Mà hình như ông nội không thích cậu, mấy đứa nhỏ kia cũng không thích chơi với cậu, bọn họ không thích vì cậu còn quá bé. Đoàn Đoàn ngồi trên sofa, bởi vì còn quá bé, nên chân cũng không chạm được đến đất, cậu đung đưa đôi chân vươn tay xoa xoa hai má, cậu nhớ mẹ lắm, còn cả Tiểu Bánh Trôi nữa.
Ông nội Sở đã quan sát bé con ngồi trên sofa nãy giờ, bé con trẵng mũm mĩm cứ ưỡn thẳng lưng, ngoan ngoãn ngồi đó im lặng. Ở độ tuổi này của ông nội Sở thích nhất là mấy đứa trẻ con thế này, ông thong thả chầm chậm qua đó ngồi bên cạnh bé con, hiền hậu hỏi:“Con tên là gì nào?”
“Con là Sở Đoàn Đoàn ạ,” Đoàn Đoàn trả lời ông rất rõ ràng, còn gọi một tiếng “Cụ cố”.
Ông nội Sở cao hứng đến mức chòm râu cũng rung lên, ông xoa xoa đầu bé:“Ông là cụ cố của con, sao con lại ngồi đây một mình?”
“Con đang đợi ba ba.” Đoàn Đoàn nói xong thì ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang,“Ba con lên đó lâu lắm rồi.”
“Ừm –” Ông nội kéo dài giọng, thử thăm dò cậu chắt: “Mẹ của con đi đâu rồi?”
Ông vừa dứt lời thì cũng không chờ Đoàn Đoàn nói gì liền dụ dỗ bé con:“Để cụ cố tìm mẹ cho con nhé, mẹ sẽ kết hôn với ba con này. Mọi người có thể ở chung một nhà với nhau, mẹ còn có thể sinh em trai em gái cho con, như vậy con sẽ có rất nhiều người chơi cùng này.”
“Con có……” Đoàn Đoàn không cẩn thận nói được hai chữ, rồi vội vàng duỗi bàn tay nhỏ bé che kín miệng “Ba ba!”
Cũng vừa đúng lúc Sở Hà đi từ trên cầu thang xuống, Đoàn Đoàn chạy qua ôm lấy anh chân, Sở Hà vòng qua cánh tay Đoàn Đoàn ôm bé con đứng lên, Đoàn Đoàn ngả đầu lên vai anh, nhỏ giọng thỏ thẻ vào tai ba mình:“Ba ba ba ba, mẹ và ba có kết hôn chưa?”
“……” Sở Hà xoa xoa mông bé con, giọng nói đầy hứng thú:“Chưa đâu.”
Đoàn Đoàn áp mặt lên vai anh, hai tai gấu trên đầu cũng buồn bã ngả xuống, thì ra ba và mẹ cậu vẫn chưa kết hôn, cho nên bọn họ mới không thể sống cùng nhau.
Trời rốt cục cũng tối, Sở Hà đưa Đoàn Đoàn về nhà, Đoàn Đoàn vừa ra khỏi thang máy liền muốn đi tìm mẹ, Sở Hà một tay bế bé con một tay nhấn chuông cửa, bên trong nhà vẫn không có động tĩnh gì.
Anh nhấn chuông thêm vài lần nữa, vẫn không có ai ra mở cửa.
Đoàn Đoàn chợt kêu lên như vừa nhớ ra điều gì, cậu vươn tay lấy một chiếc chìa khóa trong chiếc túi trước bụng đưa cho Sở Hà:“Mẹ cho con.” Hôm qua An Nại đã tìm người đến thay khóa, rồi đánh hai chùm chía khóa mới, An Nại giữ lại một chùm, một chùm thì thuận tay đưa cho bé con.
Sở Hà một tay ôm con trai một tay mở cửa, trên giá để dép vẫn có chiếc giày cao gót của An Nại, dép lê cô thường đi ở nhà thì không có, chắc hẳn cô đang ở trong phòng.
Trong phòng khách đèn điện sáng choang, nhưng An Nại lại không có ở phòng khách.
Sở Hà có chút nghi hoặc đi vào mấy phòng trong, bỗng anh nghe thấy từ những âm thanh kỳ quái đang phát ra từ thư phòng.
Anh thả Đoàn Đoàn xuống đất rồi đi về phía thư phòng, đi đến càng gần thì giọng của An Nại lại càng rõ ràng.
“Ưmmmm…… Không được……”
Nước chanh mật ong mau chóng thấm vào chiếc áo của Sở Hà, khiến cho chiếc áo sơ mi mỏng tanh dán chặt lên người anh trông thật quyến rũ. Từ nhỏ An Nại đã có thói quen nếu uống nước sẽ uống một ngụm đầy miệng rồi từ từ nuốt xuống, nên khi cô vừa buột miệng phụt nước ra, thì đến cả cằm và cổ anh cũng không thoát nạn, từng giọt nước chạy dọc theo yết hầu sexy của anh rồi trôi tuột xuống cổ áo, mơ hồ phác họa bóng dáng chiếc xương quai xanh thật hấp dẫn chết người.
Sở Hà bất chấp chiếc áo sơ mi ẩm ướt đang dán chặt lên da, anh tựa người vào ghế ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của An Nại, đôi mắt anh rất chăm chú, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, nhưng bàn tay đang nắm thành ghế thì trắng bệch thấy rõ sự chờ mong và hồi hộp của anh.
Bắt đầu từ bốn năm trước, Sở Hà đã biết, để cứu vãn mối quan hệ này bọn họ còn con đường rất dài phía trước phải đi. Nhưng anh luôn hy vọng bọn họ có thể đi nhanh hơn, nhanh hơn một chút.
Thư phòng im lặng đến mức có thể nghe được rất rõ tiếng hít thở của hai người, anh nghe thấy tiếng thở có chút dồn dập của An Nại, Sở Hà không muốn ép buộc cô, anh kiên nhẫn chờ cô suy nghĩ.
Trong khoảnh khắc đợi chờ, vì cả hai người đều im lặng nên thời gian dường như trôi qua chậm hơn.
Qua được một lúc lâu, dưới ánh mắt chờ mong của Sở Hà, rốt cục An Nại cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng này, cô mở miệng ngập ngừng, có chút hoài nghi hỏi:“Hôm nay gạch rơi trúng cả đầu anh nữa à?”
“…… Không trúng,” Khoảng cách tâm trạng đang từ chờ mong đến thất vọng quá lớn khiến vẻ mặt Sở Hà càng trở nên nặng nề hơn, câu trả lời cũng mang hàm ý cự tuyệt của cô khiến trong lòng anh dâng lên một cảm giác bất lực khó nói thành lời, trước khi An Nại mở miệng nói ra những lời anh không muốn nghe thì Sở Hà nhanh chóng cướp lời nói:“Đã muộn rồi, An Nại, em cứ từ từ suy nghĩ kĩ đi.”
“Ừm.” An Nại gật gật đầu, đề nghị này của Sở Hà quả thực khiến cô bối rối, cô chỉ mới hai mốt tuổi. Vừa tốt nghiệp đại học xong, đối với cô mà nói kết hôn là một chuyện hết sức xa xôi, căn bản không có trong kế hoạch hiện tại của cô, hơn nữa đối tượng kết hôn là Sở Hà nghe lại càng kỳ quái và chua xót cỡ nào.
Chắc hẳn sau khi bọn họ kết hôn người duy nhất vui mừng chính là Tiểu Đoàn Đoàn.
“Chuyện của Lâm Dao Dao……” Cô vừa mở miệng, Sở Hà đã hiểu ngay mà nói:“Anh cũng đã lường trước chuyện đó rồi.”
Chiều nay, sau khi Lâm Dao Dao “vì cứu anh” mà bị thương, Sở Hà cũng tới bệnh viện thăm hỏi rồi nhân cơ hội ra lệnh cho cấp dưới, tạm ngừng vài buổi gặp mặt fans và chuỗi hoạt động sắp tới của cô ta, dưới danh nghĩa là để cô được nghĩ ngơi dưỡng thương một thời gian, không cần quan tâm đến chuyện đóng phim hay quay quảng cáo gì cả.
Đạo diễn ngồi bên cạnh sau khi nghe xong thì mặt cũng tái xanh.
Trong bộ phim mới của Lâm Dao Dao sắp tới, cô ta nhận vai đội trưởng đội bơi lội. Bộ phim điện ảnh này ngay từ đầu đã yêu cầu diễn viên chính sẽ phải lộ ngực lộ chân, nên Lâm Dao Dao đã quyết định sẽ tham gia bộ phim để thay đổi hình tượng nữ thần ngây thơ của mình thành một cô gái quyến rũ trưởng thành.
Bây giờ chân Lâm Dao Dao bị thương nên trong khoảng thời gian ngắn sắp tới cô ta căn bản không có thể xuống nước được. Đoàn làm phim vốn định tìm một diễn viên có dáng người hao hao giống cô làm thế thân, nhưng trước kia Lâm Dao Dao đã đăng một vài tấm ảnh trong phòng tập thể hình cá nhân lên weibo, nên ngực vòng eo và đôi chân dài của cô đám fans cuồng kia nhìn một cái là phát hiện ra ngay. Hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn như vậy cũng rất khó để tìm được một diễn viên thế thân thích hợp, mà bây giờ chuyện cô ta bị thương đã bị đám fans cuồng làm cho to chuyện lên. Nguyên một đống fans còn đang túc trực ngoài cửa bệnh viện theo dõi tình hình vết thương của cô ta, không những vậy cảm đám còn lên trang weibo fanpage của bộ phim yêu cầu đạo diễn nhất định phải chờ Dao Dao khỏe lại mới được quay tiếp, nhỡ đâu lại để lại sẹo, hoặc là có thể sẽ bị bệnh về xương……
Lâm Dao Dao vốn không thể từ chối “Ý tốt” của Đại Boss, sau khi lướt Weibo đọc bình luận fans của cô, thì vẻ mặt phức tạp một lời khó nói hết.
Sở Hà cười lạnh một tiếng, đối với một nữ diễn viên mà nói bất luận là do công ty bảo vệ quá đáng hay là fans giơ tay muốn ủng hộ không đúng lúc, đều là một đòn trí mạng.
…..
Thư phòng lại trở nên yên tĩnh.
Sở Hà cúi đầu cởi từng cúc áo trên người, cảm giác ẩm ướt và mùi mồ hôi trên lồng ngực khiến anh không thể chịu đựng được mà cởi ngay chiếc áo sơ mi đang mặc rồi đi thẳng vào phòng tắm. Anh vừa cởi áo liền để lộ lớp cơ bắp đàn ông mạnh mẽ nhưng không quá ghê người, từng đường cong trên người thật tinh tế gợi cảm, An Nại âm thầm chuyển hướng ánh mắt.
Đêm hôm đó An Nại mơ lung tung hết cả, cô mơ thấy cô kết hôn với Sở Hà sau đó lại ly hôn, ly hôn rồi lại phục hôn, phục hôn rồi lại ly hôn……
Buổi sáng lúc rời giường, mắt cô khó chịu cố mãi mới mở nổi mắt. Trước khi Sở Hà và Đoàn Đoàn xuất hiện đồng hồ sinh học của cô vẫn luôn đúng giờ, nhưng trong khoảng thời gian này lại hoàn toàn bị đảo ngược.
Cô dụi dụi mắt, trên chiếc giường rộng rãi chỉ có một mình cô, Sở Hà đã sớm đưa Đoàn Đoàn về nhà lớn của nhà họ Sở. Cô đánh răng rửa mặt xong thì xuống bếp muốn hâm nóng lại sữa uống cho qua bữa sáng. Ai ngờ, lúc vừa vào phòng ăn liền nhìn thấy một đĩa khoai tây hầm thịt bò, một đĩa trứng ốp la và một đĩa rau xà lách xào dầu hào đặt trên bàn, phía dưới chiếc đĩa có đè một tờ giấy nhỏ với nét chữ rồng bay phượng múa – ‘Nếu nguội thì hâm lại cho nóng’.
An Nại nếm thử một miếng khoai tây, ừm, vẫn còn ấm.
Khó có hôm được ăn toàn những món mình thích thế này, An Nại nhìn mấy đĩa thức ăn trước mắt mà có cảm giác không chân thật. Cô nhớ khi còn nhỏ, hồi đó Sở Dập đưa hai mẹ con họ Từ đi du lịch vài ngày, khi ấy trong nhà chỉ còn lại cô và Sở Hà, Sở Hà vô cùng hưng phấn muốn tự mình vào bếp làm bữa tối, trước khi làm còn phá lệ trưng cầu ý kiến của cô, hỏi cô không thích ăn gì.
An Nại nói cô không thích ăn nhất là cà rốt và rau cải thìa.
Kết quả là mấy ngày sau đó, cô hoàn toàn bị Sở Hà coi như thỏ con mà cho ăn toàn cà rốt.
An Nại vừa ăn sáng vừa lướt Weibo, hôm qua Sở Hà đột nhiên nhắc đến chuyện kết hôn khiến cô quên mất chuyện bôi xấu Lâm Dao Dao. Kết quả sáng nay mới đọc được status Lâm Dao Dao đăng trên Weibo hôm qua —
Lâm Dao Dao V: Cám ơn các bạn đã quan tâm, tôi thật sự rất cảm động, bây giờ tôi đang tập trung dưỡng thương ở bệnh viện, vết thương ở chân cũng không quá nghiêm trọng, tôi sẽ tích cực phối hợp với bác sĩ để mau chóng khỏe lại sớm ngày quay về làm việc gặp mọi người.
P/S: Chuyện hôm qua tôi cứu Sở tổng, chính là vì tôi nhanh mắt vừa đúng lúc nhìn thấy viên gạch kia rơi xuống, lúc đó tôi cũng không nghĩ quá nhiều, nên hy vọng mọi người sẽ không quấy rầy Sở tổng nữa.
Kết quả là cả đống comment phía dưới đều chỉ trích Sở Hà, cả đám hùa nhau khen nữ thần của bọn họ am hiểu lòng người cỡ nào.
Đạo diễn, mấy người nhất định phải chờ nữ thần của chúng tôi hồi phục để quay lại đóng phim nhé, còn cả các diễn viên của đoàn làm phim nữa, sức khỏe Dao Dao nhà chúng tôi đang không tốt, mọi người nhất định phải chăm sóc bảo bối của chúng tôi nhé,bla bla…
An Nại tắt di động, Lâm Dao Dao vốn cứ thích trêu đùa fans của mình, nếu cứ tiếp tục như vậy sớm hay muộn cũng bị đám fans đùa chết.
***
Tiểu Đoàn Tử ngồi trong ghế của mình ngoan ngoãn uống sữa, cậu im lặng được một lát liền đung đưa đôi chân bé xíu hỏi Sở Hà:“Ba ba…ba ba, bao giờ chúng ta mới về nhà?”
“Khi nào bầu trời có màu đen.” Sở Hà nhìn bé một cái, vừa mới ra khỏi nhà An Nại được một lúc, Đoàn Đoàn đã mau chóng đòi về rồi.
Đoàn Đoàn nghe vậy thì áp hai tay lên cửa sổ xe nhìn bầu trời bên ngoài, mắt thấy bầu trời không chỉ không có màu đen, mà mặt trời đang lên cao nên bầu trời càng ngày càng sáng chói.
Sở Hà bế bé con xuống xe, Đoàn Đoàn nghịch mấy ngón tay lẽo đẽo đi theo sau anh, cậu mặc chiếc áo khoác hoodie liền mũ màu cafe, chiếc áo này là đích thân mẹ đã mua cho cậu, trên mũ còn có hai cái tai gấu bé xíu rất đáng yêu, Đoàn Đoàn cảm thấy hơi lo lắng nên kéo mũ đội lên đầu, còn vươn tay mân mê hai tai gấu nhỏ.
Sở Hà đi tới cửa vừa quay đầu lại nhìn bé con nhà anh thật dễ thương, mắt thấy Đoàn Đoàn đi quá chậm, anh liền ngồi xuống vẫy vẫy tay với Đoàn Đoàn,“Gấu con, mau lại đây.”
Gấu con vừa nghe thấy anh gọi liền lon ton chạy vội tới.
Sở Hà bế bé con lên nghiêng cổ để cu cậu ngồi lên vai mình, chú gấu con cười khúc khích xem chừng vô cùng vui vẻ.
Ngoài đại sảnh nhà họ Sở, Sở Dập đang đứng trước cửa lớn, vừa nhìn thấy Đoàn Đoàn ông liền dang tay muốn ôm cháu nội một cái, Đoàn Đoàn ngoan ngoãn để cho ông ôm, còn gọi một tiếng “Ông nội”.
Sở Dập ôm đứa cháu nội trắng trẻo của ông, còn chưa vui vẻ được một phút sắc mặt liền lập tức thay đổi, giọng nói ông trở nên lạnh lùng:“Sở Hà, anh đi theo tôi.”
Ông nói xong thì đặt Đoàn Đoàn xuống đất, rồi chắp tay sau lưng đi lên gác, Sở Hà cúi đầu nhìn thoáng qua Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn lo lắng nắm chặt lấy tay anh. Nhà họ Sở cũng có rất nhiều đứa bé khác cùng tuổi với con trai, nên anh để Đoàn Đoàn cùng ngồi chơi với bọn trẻ, rồi đi theo Sở Dập tới thư phòng.
“Mẹ của đứa bé là ai?” Hiếm có lần nào anh khiến Sở Dập tức giận đến mức đi qua đi lại trong thư phòng, còn ném vỡ chiếc gạt tàn thuốc bằng thủy tinh như hôm nay. Gương mặt của Đoàn Đoàn có những nét rất giống An Nại, nhất là đôi mắt kia trông giống con bé y như đúc.
Ông tức giận thở dài một hơi, đến ngón tay đang chỉ vào anh cũng run rẩy:“Anh! Sao anh dám làm thế với con bé…… Tôi đã nhắc anh từ lâu là không được động vào An Nại, anh dám làm chuyện như này thì sau này tôi xuống đó thì biết ăn nói với chú An của anh thế nào”
Sở Hà tựa người vào sofa nhìn thái độ tức giận Sở Dập, nhẹ giọng nói,“Ba vốn không hoàn thành được việc chú ấy giao cho lâu rồi.”
Nghe anh nói như vậy, Sở Dập như quả bóng bị xì hơi, tinh thần có chút suy sụp. Ông châm một điếu thuốc, hít mạnh một ngụm, rôi ho khụ khụ vài tiếng.
An Nại ở nhà họ Sở mấy năm trước, Sở Dập hoàn toàn coi cô như con gái của bạn cũ mà chăm sóc. Nguyên nhân chính xuất phát từ sự áy náy, ông cũng không thường xuyên trò chuyện cùng An Nại, mỗi lần nhìn vào đôi mắt cực kỳ giống An Lan của An Nại, ông cũng không kìm lòng mà hồi tưởng về quá khứ.
Khi ấy, ông và An Lan chơi với nhau từ nhỏ, từ sơ trung cho đến đại học, An Lan không phải người đàn ông có trí lớn, cũng không có ý định kế thừa sản nghiệp nhà họ An, mà thật ra cậu ta lại cảm thấy rất có hứng thú với điện ảnh hơn. Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu ta không kiếm việc làm tử tế mà ra nước ngoài du học về ngành điện ảnh vài năm, sau khi về nước thì làm đạo diện cho một bộ phim điện ảnh và sau đó cũng gây được tiếng vang không hề nhỏ trong nước.
Thần Dập là công ty do ông và An Lan cùng nhau mở, chỉ tiếc là sau đó sức khỏe của An Lan không tốt, khi An Nại còn rất nhỏ, ông đã bị bệnh rồi qua đời.
Cuối cùng An Lan vẫn không biết chuyện của ông và Từ Tư Khởi, nhưng cũng do ông tự làm bậy nên không thể sống. Sau khi cho người anh em thân nhất đội nón xanh, khi ông đang vui mừng vì được làm cha, lại biết tin Từ Tư Khởi cho mình đội nón xanh đã nhiều năm.
“Anh mau chóng kết hôn với An Nại cho tôi!” Sở Dập tắt điếu thuốc, đột nhiên đứng lên:“An Nại cũng sắp tốt nghiệp rồi, con bé vừa tốt nghiệp thì hai đứa kết hôn đi.”
***
Đoàn Đoàn ngồi một mình trên sofa nghịch ngón tay, thỉnh thoảng lại ngẩng mặt nhìn về phía cầu thang, ba cậu lên trên đó mãi mà chưa xuống, rồi cậu lại quay ra nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, sao mãi mà bầu trời vẫn chưa có màu đen nhỉ?.
Mà hình như ông nội không thích cậu, mấy đứa nhỏ kia cũng không thích chơi với cậu, bọn họ không thích vì cậu còn quá bé. Đoàn Đoàn ngồi trên sofa, bởi vì còn quá bé, nên chân cũng không chạm được đến đất, cậu đung đưa đôi chân vươn tay xoa xoa hai má, cậu nhớ mẹ lắm, còn cả Tiểu Bánh Trôi nữa.
Ông nội Sở đã quan sát bé con ngồi trên sofa nãy giờ, bé con trẵng mũm mĩm cứ ưỡn thẳng lưng, ngoan ngoãn ngồi đó im lặng. Ở độ tuổi này của ông nội Sở thích nhất là mấy đứa trẻ con thế này, ông thong thả chầm chậm qua đó ngồi bên cạnh bé con, hiền hậu hỏi:“Con tên là gì nào?”
“Con là Sở Đoàn Đoàn ạ,” Đoàn Đoàn trả lời ông rất rõ ràng, còn gọi một tiếng “Cụ cố”.
Ông nội Sở cao hứng đến mức chòm râu cũng rung lên, ông xoa xoa đầu bé:“Ông là cụ cố của con, sao con lại ngồi đây một mình?”
“Con đang đợi ba ba.” Đoàn Đoàn nói xong thì ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang,“Ba con lên đó lâu lắm rồi.”
“Ừm –” Ông nội kéo dài giọng, thử thăm dò cậu chắt: “Mẹ của con đi đâu rồi?”
Ông vừa dứt lời thì cũng không chờ Đoàn Đoàn nói gì liền dụ dỗ bé con:“Để cụ cố tìm mẹ cho con nhé, mẹ sẽ kết hôn với ba con này. Mọi người có thể ở chung một nhà với nhau, mẹ còn có thể sinh em trai em gái cho con, như vậy con sẽ có rất nhiều người chơi cùng này.”
“Con có……” Đoàn Đoàn không cẩn thận nói được hai chữ, rồi vội vàng duỗi bàn tay nhỏ bé che kín miệng “Ba ba!”
Cũng vừa đúng lúc Sở Hà đi từ trên cầu thang xuống, Đoàn Đoàn chạy qua ôm lấy anh chân, Sở Hà vòng qua cánh tay Đoàn Đoàn ôm bé con đứng lên, Đoàn Đoàn ngả đầu lên vai anh, nhỏ giọng thỏ thẻ vào tai ba mình:“Ba ba ba ba, mẹ và ba có kết hôn chưa?”
“……” Sở Hà xoa xoa mông bé con, giọng nói đầy hứng thú:“Chưa đâu.”
Đoàn Đoàn áp mặt lên vai anh, hai tai gấu trên đầu cũng buồn bã ngả xuống, thì ra ba và mẹ cậu vẫn chưa kết hôn, cho nên bọn họ mới không thể sống cùng nhau.
Trời rốt cục cũng tối, Sở Hà đưa Đoàn Đoàn về nhà, Đoàn Đoàn vừa ra khỏi thang máy liền muốn đi tìm mẹ, Sở Hà một tay bế bé con một tay nhấn chuông cửa, bên trong nhà vẫn không có động tĩnh gì.
Anh nhấn chuông thêm vài lần nữa, vẫn không có ai ra mở cửa.
Đoàn Đoàn chợt kêu lên như vừa nhớ ra điều gì, cậu vươn tay lấy một chiếc chìa khóa trong chiếc túi trước bụng đưa cho Sở Hà:“Mẹ cho con.” Hôm qua An Nại đã tìm người đến thay khóa, rồi đánh hai chùm chía khóa mới, An Nại giữ lại một chùm, một chùm thì thuận tay đưa cho bé con.
Sở Hà một tay ôm con trai một tay mở cửa, trên giá để dép vẫn có chiếc giày cao gót của An Nại, dép lê cô thường đi ở nhà thì không có, chắc hẳn cô đang ở trong phòng.
Trong phòng khách đèn điện sáng choang, nhưng An Nại lại không có ở phòng khách.
Sở Hà có chút nghi hoặc đi vào mấy phòng trong, bỗng anh nghe thấy từ những âm thanh kỳ quái đang phát ra từ thư phòng.
Anh thả Đoàn Đoàn xuống đất rồi đi về phía thư phòng, đi đến càng gần thì giọng của An Nại lại càng rõ ràng.
“Ưmmmm…… Không được……”
Tác giả :
Hàn Mạch Mạch