Nặc Sâm Đức
Chương 58: Phiên ngoại 1
Gần đây An Tư Đông bắt đầu mê Hary Potter, xem cả sách lẫn phim cũng chưa đã nghiền, ngày nào cũng cấm người trong diễn đàn màu hồng xem bài viết đăng trên ấy. Có khi trời tối vẫn còn ôm laptop ngồi cạnh Khúc Duy Ân dạo diễn đàn, anh tiện tay quơ lấy, lại thấy cô đang đơ người. “Sao vậy?” Mặt tái xanh, chỉ chỉ màn hình. Anh nhìn qua, là một bài viết về Harry Potter, tiêu đề là “Trong HP, một vấn đề cực kỳ khó tưởng tượng nhất và nó cũng chính là vấn đề cực kỳ thô tục nhất, đã từng nghĩ tới chưa?” Chủ bài viết hỏi: “Người khổng lồ Hagrid đưa bé Harry vào thế giới phép thuật, mẹ ông là người khổng lồ, ba ông là người bình thường. Ai có thể nói cho tôi biết, người khổng lồ và người bình thường làm cách nào nắm tay nhỏ lăn lộn trên giường đây? Bọn họ sao có thể vượt qua vấn đề nhỏ này?” Nhóm fan hâm mộ Harry Potter ngày nào cũng bàn luận những vấn đề này à? Bên dưới có người phản hồi: “Chủ bài viết không phải chỉ có mình bạn đâu, tôi cũng nghĩ tới vấn đề cha mẹ Hagrid rất lâu rồi ……” “Vấn đề của chủ bài viết không cách nào trả lời được, nhưng tôi dám khẳng định mẹ Hagrid vì XX của cha ông không thể thỏa mãn dục vọng nên mới trốn khỏi nhà!” “Có khi nào có thuốc thu nhỏ cơ thể không?” “Thuốc pháp thuật không có tác dụng với người khổng lồ, nhưng có thể suy nghĩ vấn đề cho ba Hagrid uống thuốc tăng trưởng.” “Kỳ thật mẹ ông lấy cả nửa thân dưới của ba ông để mà XX, chủ bài viết quá ngây thơ rồi.” Còn có một người phản hồi: “Chắc là Rowling cũng nghĩ tới vấn đề này nên không cho ba Haigrid là người khổng lồ và mẹ ông là người bình thường ………..” “Tôi đã xem hết ba lần mới xem hiểu người trước tôi nói gì, tôi thật sự là trong sáng mà.” “Nếu như khổng lồ ba ba VS ma ma bình thường thì ………. Sẽ biến thành sách cấm! Sách cấm!” “Đã từng xem qua cuốn sách H tả XX của người đàn ông lớn như chai bia vậy, phía trên nhô ra rất dài, 囧 đến từ Sao Hỏa mà.” [囧(jiǒng)
本义:囧,光明也。
Nghĩa gốc: 囧 (âm Hán Việt: quýnh), nghĩa là “sáng ngời”.
Từ ngữ mạng: nhưng trên mạng, 囧 không hề có nghĩa là sáng sủa gì cả. Chữ này vốn là một chữ ít gặp trong tiếng Hán, có lẽ không nhiều người biết nghĩa gốc của chữ này, nhưng người sử dụng nó thì ngày càng nhiều. Vì chữ “bát” bên trong giống đôi mắt cụp xuống, chữ “khẩu” giống cái mồm há ra, nên chữ này rất giống một “emotion” (biểu tượng cảm xúc), emo này chẳng vui vẻ gì. Vậy là, chữ 囧 bỗng nhiên biến thành khó xử, cô đơn, vô vọng, khốn đốn, đau thương…] “Nhớ là có một bài viết về cuộc thí nghiệm kích thước của người đàn ông.” Bên dưới có để lại đường dẫn. Không cần nói, đường dẫn đó cũng mở xem luôn. ……………… Anh giơ tay sờ trán, xoa xoa những gân xanh hung bạo, cúi đầu nhìn tiểu bạch thỏ mặt xanh lè vì hoảng sợ, cả người co rúm lại: “Yên tâm, tuyệt đối thuộc phạm vi của người bình thường.” Tiểu bạch thỏ nhìn anh nghi ngờ. “Hoan nghênh tùy thời kiểm hàng, không tin thì bây giờ cũng được.” Tiểu bạch thỏ lập tức lắc đầu như lắc trống vậy: ‘Không cần không cần, em, tin anh.” Lúc tắm len lén nhìn mình trong gương. Tuy là dáng người cũng quyến rũ, lúc kiểm tra sức khỏe trong công ty, xét nghiệm phụ khoa linh tinh gì đó cũng làm hết, tất cả đều bình thường, bác sĩ cũng không nói gì, vậy chắc là cũng thuộc phạm vi người thường rồi ……….. hơ? Vì bóng ma trong lòng của người nào đó, chuyện kiểm hàng quan trọng như vậy phải đến đêm tân hôn mới xảy ra. An Tư Đông tắm xong, đứng trong phòng tắm nửa ngày để chuẩn bị tâm lý, mới lấy được dũng khí mở cửa ra ngoài. Khúc tiên sinh rất bình tĩnh nằm nửa người trên giường, áo ngủ trên người cũng rất chỉnh tề, chăn đắp tới ngực, gối kê sau lung, tay cầm cuốn sách “ 300 quy tắc tổ chức bữa tiệc dành cho hai người”, xem tập trung đến nổi mắt cũng không rời. Từ từ bước tới, vén chăn lên chui vào, ngồi cạnh anh. Anh chăm chú xem thực đơn, động cũng không động “Cái …..” Xoay người nhìn vào mắt anh, “Cái thực đơn này anh xem lâu lắm rồi à?” “Uhm” “Mấy món trong thực đơn hầu như mình đều ăn qua rồi mà?” “Uhm” “Cho nên bây giờ nghiêm cứu cầm ngược mà xem sẽ như thế nào à?” Khúc tiên sinh không thể giả bộ bình tĩnh nữa, xoay mình đem người kia đặt dưới thân, sau đó lấy tốc độ cực nhanh bỏ hết quần áo chỉnh tề đi. An Tư Đông hồi hợp nhắm mắt lại, đưa tay ôm lấy anh, sờ tới cái eo trơn bóng của anh thì hoảng sợ vội vụt tay về: “Anh, sao anh không mặc gì ở dưới vậy?” Khúc tiên sinh đang đấu tranh gây gắt với nút áo ngủ: “Vậy sao em mặc nhiều như vậy?” Vất vả lắm mới mở được nút thắt, bên trong lại còn có nội y. = = Anh cúi người, hôn nhẹ lên mi mặt đang run kia, gò má vì nóng mà đỏ cả lên, và đôi môi ngọt mềm như đóa hoa. Trong đầu hiện lên những hành động trạng thái trong sách và phim art sex, cực kỳ muốn thể hiện bản thân là một người đàn ông lão luyện thành thục, nhưng tay vừa chạm tới da thịt ấm áp mềm mại liền run lên, tay mò theo viền áo tới sau lưng, muốn vội cởi bỏ lá chắn kia đi. Sờ soạng cả buổi, vẫn không xong. Kêu lên: “Ah, nhẹ chút ! móc bị vướng rồi !” Anh rất bực: “Kết cấu đồ chơi này như thế nào vậy, sao mà khó mở thế !” Sớm biết như vậy đã tìm mấy áo lốt trên ở ban công tí nghiệm rồi ! Kéo qua kéo lại làm áo siết tới rất đau. An Tư Đông cũng bực luôn: “Khúc Duy Ân, tóm lại anh có biết không?” “Anh trước giờ có biết đâu?” “Không phải anh từng ở chung với bạn gái bé nhỏ à?” “Ai nói ở chung, không thấy chia ra ngủ à?” Hai người vừa thở vừa trừng nhau. Anh lẩm bẩm: “Em biết, mà không chuyện chủ động chút.” Lần này đổi người lên giọng: “Em lại biết cái gì?” “Đã từng quen bốn người, còn ở HongKong lâu như vậy, tưởng anh không biết?” “Bốn người kia đều quen ở trường! Ở trường sao có thể……. như vậy! Lúc đi HongKong cũng là mỗi người một phòng! Không, mỗi người một phòng riêng! (ý là kiểu phòng như khách sạn) Còn không chung một cái cửa như vậy đâu !” Tiếp tục trừng nhau. Nhưng, động phòng hoa chúc, mà cứ trừng nhau thì cũng không thể giải quyết vấn đề. “Tụi con trai …. không phải đều từng xem rất nhiều hình kia sao, chưa ăn qua thịt heo cũng nhình qua heo chạy rồi chứ?” “Lúc heo chạy …. người ta cũng không chiếu cách mở nút cài áo lót …..” Đành phải nhận mệnh, tự mình mặc cái áo khó tháo, lại nhận mệnh tự cởi ra hết. Đúng là không chút nào lãng mạn tuyệt đẹp gì hết, trong tiểu thuyết ngôn tình không phải nam nữ chính hôn nhau say lắm, mặt đỏ tim đập thình thịch, hôn hôn rồi rất tự nhiên mà cởi hết áo, cá nước giao hòa sao? Trong phòng chỉ còn lại ánh đèn vàng nhạt nhè nhẹ trên đầu giường, trong chăn còn mờ hơn, mờ mờ ảo ảo không chân thật. Tay anh chống hai bên, dáng người khỏe mạnh đè phía trên, đôi mắt trở nên thâm tối. Còn chưa quen việc lõa lồ để người kia nhìn, nhịn không được lấy hai tay che lại ngực mình, lại bị anh nắm lấy cổ tay ấn ở đầu giường, đôi môi nóng bỏng của anh bắt đầu xâm lược. Tốt lắm, kế tiếp nên làm gì, lúc heo chạy có gì đều thể hiện hết. Hai tay nắm thành quyền, mắt nhắm lại, cơ thể vì hồi hộp nên hơi cứng ngắc. Chỉ cảm thấy anh cuối cùng cũng rời khỏi ngực mình, hít thở sâu, nói nhỏ vào tai: “Đông Đông, đừng sợ ….. thả lỏng chút ….” Hình như tay anh, dịch tới lãnh địa mà chưa có người nào đụng qua, dừng lại ở nơi nào đó, lưu luyến đưa qua đưa lại, xoa nhẹ. Cả người đều căng thẳng, giống như dây cung bị kéo tới cực hạn, mỗi lần anh sờ nhẹ qua đều làm cơ thể cô run rẩy, như muốn đáp lại. Cảm giác xa lạ này, chưa bao giờ trải nghiệm qua, hình như hơi thoải mái, giống như con mèo đang phơi nắng được người ta gãi gãi lỗ tai, không khỏi ngâm khẻ hai tiếng; lại có chút ngứa ngấy, cơ thể vặn vẹo muốn trốn; nhưng trốn được lại thiếu thiếu gì đó, lại muốn tiếp tục. Trong cơ thể như có phần nào bị hòa tan, biến thành dòng nước nóng ấm, cuồn cuộn dâng trào. Đột nhiên có vật cứng xâm nhập, mang đến sự đau đớn thống khổ, nhịn không được rụt về phía sau, hừ nhẹ. Anh liền dừng lại, ôn nhu hỏi: “Đau không?” “Tạm ổn, hơi …..” So với tưởng tượng thì nhẹ hơn, anh cẩn thận, thong thả đi về phía trước thăm dò, dị vật kia từ từ bị dòng nước ấm bao phủ, di chuyển lên xuống trong cơ thể. An Tư Đông đã ra mồ hôi, dính dính vào người. Cảm thấy hơi mệt, rõ rang mình đang nằm, cũng đâu làm gì. Đôi mắt lười biếng nửa mở, nhìn anh đang ở trên người mình, hơi nhếch môi, hai mắt sáng trong nhìn chằm chằm. Á ….. Vì sao nhìn sơ qua hình như anh rất bình tĩnh? Ngoại trừ đôi mắt có hơi dâm đãng chút, vẻ mặt không có thay đổi gì. So với phụ nữ thì đàn ông thường kích động hơn mà? Giống như tiểu thuyết miêu tả, cơ bắp căng lên, thở hổn hển, mồ hôi đầm đià, không thể kìm lòng mà cứ đâm thẳng về phái trước, tất nhiên là còn tiếng gầm gì gì đó ………. Chẳng lẽ mị lực của mình không đủ? T_T “Em nhìn anh như vậy, anh không nhịn được đó.” Dị vật cứng rắn kia cuối cùng cũng lui ra ngoài cơ thể, đúng là thở phào nhẹ nhỏm, bình tĩnh lại, mệt mỏi muốn ngủ. Đúng là lý thuyết mà, không chuẩn bằng thực hành thực tế. Kỳ thật không hề có chuyện lần đầu sẽ đau, tiền bối đều nói lần đầu chắc chắn sẽ đau, cũng không hề đúng ………. Anh cúi đầu hôn, giọng bị nghẹn lại: “Đông Đông, anh muốn đi vào … Có thể hơi đau, em nhịn chút.” Á? Vừa rồi không phải lần đầu sao? Còn chưa tới một phút mà, trong sách nói thanh niên trai tráng hai mươi tuổi cũng phải đợi tới mười mấy phút mới khôi phục ………….. ông xã đã 27 tuổi, không ngờ………… dũng mãnh như vậy? Cố mở mí mắt: “Không cần, mai đi, em mệt quá …………” Anh cắn cằm: “Không được, anh để em thoải mái, em lại không cho anh sao? Rất không công bằng.” “Không phải đã …………… á, đã xong chưa?” Mặt anh hơi đen: “Anh còn chưa vào.” Hơi tỉnh rồi: “Vậy cái này là …………..” “Chỉ là tay anh.” Giờ thì tỉnh hẳn rồi, nhìn qua tay anh, lại nhìn ………… Cứu lấy một chút hơi tàn: “Hai ngón?” “Một.”  ̄ 口  ̄|||||| ………………. Hôm sau đi làm, chú ý một chút sẽ phát hiện, Khúc Duy Ân rõ ràng không ổn, cô dâu lại không đi làm. Ông Mã và Tony đi ngang qua phòng làm việc của Khúc Duy Ân, Khúc Duy Ân gọi họ lại nói nhỏ: “Hôm nay Đông Đông không thoải mái lắm, xin nghỉ một ngày, đơn xin phép đợi tới khi đi làm thì bổ sung.” “Không sao không sao không sao” Ông Mã cười híp mắt vỗ vai anh, thanh thật khuyên “Nhưng mà, người trẻ tuổi phải biết kiềm chế nha ………..” Người xung quanh rất ăn ý ngầm hiểu chỉ cười không nói Qua một tuần, Tiểu Trương bên bộ phận động cơ vì có việc đột xuất, chủ nhật qua nhà Khúc Duy Ân, lại mang về một tin sốt dẻo: vợ chồng son vừa kết hôn đã ở riêng! Đang lúc mọi người đoán già đoán non, do xuất hiện tình cũ, do cuộc sống X không hài hòa, hay là do tình yêu đẹp nhưng hiện thực lại tàn khốc, do SM bạo lực trong nhà, hay là do cách chung sống thời đại mới của các cặp vợ chồng. Líu ríu bàn tán. Khúc Duy Ân cảm thấy mình cần phải nói chuyện rõ ràng với cô vợ nhỏ. Vì thế tối nào phòng khách cũng xảy ra cuộc đối thoại như thế này. “Đông Đông, hai đứa mình kết hôn rồi, phải không?” “Dạ…………..” “Anh yêu em, em cũng yêu anh, đúng không?” “Dạ…………….” “Em đã chuẩn bị ở với anh suốt đời, bạch đầu giai lão, đúng không?” “Dạ ………………..” “Anh ngủ không ngáy, cũng không nói mớ, lại không đạp chăn, đúng không?” “Dạ……….” “Nhà mình có giường lớn đủ hai người nằm, đúng không?” “Dạ………….” “Anh là người bình thường, em cũng là người bình thường, đúng không?” “Dạ…………….” “Vậy, có phải nên đem đồ qua phòng chủ nhà cùng anh ngủ?” Sau một tháng ngủ riêng, cô dâu với bóng ma tâm lý cuối cùng cũng ôm vẻ mặt tái nhợt cả người run rẩy sợ sệt đi qua phòng ngủ của chủ nhà. Lần này đã xác định được ……. Ông xã …….. đúng là thuộc phạm vi người bình thường Mà cô ………. Cũng thuộc phạm vi người bình thường. Chẳng qua là, dựa vào chiều cao, thì hai người hình như không cùng phạm vi so sánh …………. Lại sau một tháng, Tiểu Trương vì có việc gấp qua nhà Khúc Duy Ân, anh kinh ngạc phát hiện, đôi vợ chồng son này vẫn còn ở riêng! “Tôi đoán, Owen sắp ly hôn.” Anh thấy tiếc, tiếc thì tiếc nhưng lại không che được đôi mắt tỏa sáng vì tám chuyện. Sau đó… sau đó cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa, vì không lâu sau Tiểu Trương tạm rời cương vị công tác, kiếm ăn ở máng khác, mà đôi vợ chồng kia cũng không ly hôn. Không biết anh nên vui hay buồn đây, đúng là loạn mà. Về phần hai vợ chồng làm sao giải quyết mâu thuẩn, không nên hỏi tôi, vấn đề này, tôi trong sáng như thế nào sao mà biết được.
本义:囧,光明也。
Nghĩa gốc: 囧 (âm Hán Việt: quýnh), nghĩa là “sáng ngời”.
Từ ngữ mạng: nhưng trên mạng, 囧 không hề có nghĩa là sáng sủa gì cả. Chữ này vốn là một chữ ít gặp trong tiếng Hán, có lẽ không nhiều người biết nghĩa gốc của chữ này, nhưng người sử dụng nó thì ngày càng nhiều. Vì chữ “bát” bên trong giống đôi mắt cụp xuống, chữ “khẩu” giống cái mồm há ra, nên chữ này rất giống một “emotion” (biểu tượng cảm xúc), emo này chẳng vui vẻ gì. Vậy là, chữ 囧 bỗng nhiên biến thành khó xử, cô đơn, vô vọng, khốn đốn, đau thương…] “Nhớ là có một bài viết về cuộc thí nghiệm kích thước của người đàn ông.” Bên dưới có để lại đường dẫn. Không cần nói, đường dẫn đó cũng mở xem luôn. ……………… Anh giơ tay sờ trán, xoa xoa những gân xanh hung bạo, cúi đầu nhìn tiểu bạch thỏ mặt xanh lè vì hoảng sợ, cả người co rúm lại: “Yên tâm, tuyệt đối thuộc phạm vi của người bình thường.” Tiểu bạch thỏ nhìn anh nghi ngờ. “Hoan nghênh tùy thời kiểm hàng, không tin thì bây giờ cũng được.” Tiểu bạch thỏ lập tức lắc đầu như lắc trống vậy: ‘Không cần không cần, em, tin anh.” Lúc tắm len lén nhìn mình trong gương. Tuy là dáng người cũng quyến rũ, lúc kiểm tra sức khỏe trong công ty, xét nghiệm phụ khoa linh tinh gì đó cũng làm hết, tất cả đều bình thường, bác sĩ cũng không nói gì, vậy chắc là cũng thuộc phạm vi người thường rồi ……….. hơ? Vì bóng ma trong lòng của người nào đó, chuyện kiểm hàng quan trọng như vậy phải đến đêm tân hôn mới xảy ra. An Tư Đông tắm xong, đứng trong phòng tắm nửa ngày để chuẩn bị tâm lý, mới lấy được dũng khí mở cửa ra ngoài. Khúc tiên sinh rất bình tĩnh nằm nửa người trên giường, áo ngủ trên người cũng rất chỉnh tề, chăn đắp tới ngực, gối kê sau lung, tay cầm cuốn sách “ 300 quy tắc tổ chức bữa tiệc dành cho hai người”, xem tập trung đến nổi mắt cũng không rời. Từ từ bước tới, vén chăn lên chui vào, ngồi cạnh anh. Anh chăm chú xem thực đơn, động cũng không động “Cái …..” Xoay người nhìn vào mắt anh, “Cái thực đơn này anh xem lâu lắm rồi à?” “Uhm” “Mấy món trong thực đơn hầu như mình đều ăn qua rồi mà?” “Uhm” “Cho nên bây giờ nghiêm cứu cầm ngược mà xem sẽ như thế nào à?” Khúc tiên sinh không thể giả bộ bình tĩnh nữa, xoay mình đem người kia đặt dưới thân, sau đó lấy tốc độ cực nhanh bỏ hết quần áo chỉnh tề đi. An Tư Đông hồi hợp nhắm mắt lại, đưa tay ôm lấy anh, sờ tới cái eo trơn bóng của anh thì hoảng sợ vội vụt tay về: “Anh, sao anh không mặc gì ở dưới vậy?” Khúc tiên sinh đang đấu tranh gây gắt với nút áo ngủ: “Vậy sao em mặc nhiều như vậy?” Vất vả lắm mới mở được nút thắt, bên trong lại còn có nội y. = = Anh cúi người, hôn nhẹ lên mi mặt đang run kia, gò má vì nóng mà đỏ cả lên, và đôi môi ngọt mềm như đóa hoa. Trong đầu hiện lên những hành động trạng thái trong sách và phim art sex, cực kỳ muốn thể hiện bản thân là một người đàn ông lão luyện thành thục, nhưng tay vừa chạm tới da thịt ấm áp mềm mại liền run lên, tay mò theo viền áo tới sau lưng, muốn vội cởi bỏ lá chắn kia đi. Sờ soạng cả buổi, vẫn không xong. Kêu lên: “Ah, nhẹ chút ! móc bị vướng rồi !” Anh rất bực: “Kết cấu đồ chơi này như thế nào vậy, sao mà khó mở thế !” Sớm biết như vậy đã tìm mấy áo lốt trên ở ban công tí nghiệm rồi ! Kéo qua kéo lại làm áo siết tới rất đau. An Tư Đông cũng bực luôn: “Khúc Duy Ân, tóm lại anh có biết không?” “Anh trước giờ có biết đâu?” “Không phải anh từng ở chung với bạn gái bé nhỏ à?” “Ai nói ở chung, không thấy chia ra ngủ à?” Hai người vừa thở vừa trừng nhau. Anh lẩm bẩm: “Em biết, mà không chuyện chủ động chút.” Lần này đổi người lên giọng: “Em lại biết cái gì?” “Đã từng quen bốn người, còn ở HongKong lâu như vậy, tưởng anh không biết?” “Bốn người kia đều quen ở trường! Ở trường sao có thể……. như vậy! Lúc đi HongKong cũng là mỗi người một phòng! Không, mỗi người một phòng riêng! (ý là kiểu phòng như khách sạn) Còn không chung một cái cửa như vậy đâu !” Tiếp tục trừng nhau. Nhưng, động phòng hoa chúc, mà cứ trừng nhau thì cũng không thể giải quyết vấn đề. “Tụi con trai …. không phải đều từng xem rất nhiều hình kia sao, chưa ăn qua thịt heo cũng nhình qua heo chạy rồi chứ?” “Lúc heo chạy …. người ta cũng không chiếu cách mở nút cài áo lót …..” Đành phải nhận mệnh, tự mình mặc cái áo khó tháo, lại nhận mệnh tự cởi ra hết. Đúng là không chút nào lãng mạn tuyệt đẹp gì hết, trong tiểu thuyết ngôn tình không phải nam nữ chính hôn nhau say lắm, mặt đỏ tim đập thình thịch, hôn hôn rồi rất tự nhiên mà cởi hết áo, cá nước giao hòa sao? Trong phòng chỉ còn lại ánh đèn vàng nhạt nhè nhẹ trên đầu giường, trong chăn còn mờ hơn, mờ mờ ảo ảo không chân thật. Tay anh chống hai bên, dáng người khỏe mạnh đè phía trên, đôi mắt trở nên thâm tối. Còn chưa quen việc lõa lồ để người kia nhìn, nhịn không được lấy hai tay che lại ngực mình, lại bị anh nắm lấy cổ tay ấn ở đầu giường, đôi môi nóng bỏng của anh bắt đầu xâm lược. Tốt lắm, kế tiếp nên làm gì, lúc heo chạy có gì đều thể hiện hết. Hai tay nắm thành quyền, mắt nhắm lại, cơ thể vì hồi hộp nên hơi cứng ngắc. Chỉ cảm thấy anh cuối cùng cũng rời khỏi ngực mình, hít thở sâu, nói nhỏ vào tai: “Đông Đông, đừng sợ ….. thả lỏng chút ….” Hình như tay anh, dịch tới lãnh địa mà chưa có người nào đụng qua, dừng lại ở nơi nào đó, lưu luyến đưa qua đưa lại, xoa nhẹ. Cả người đều căng thẳng, giống như dây cung bị kéo tới cực hạn, mỗi lần anh sờ nhẹ qua đều làm cơ thể cô run rẩy, như muốn đáp lại. Cảm giác xa lạ này, chưa bao giờ trải nghiệm qua, hình như hơi thoải mái, giống như con mèo đang phơi nắng được người ta gãi gãi lỗ tai, không khỏi ngâm khẻ hai tiếng; lại có chút ngứa ngấy, cơ thể vặn vẹo muốn trốn; nhưng trốn được lại thiếu thiếu gì đó, lại muốn tiếp tục. Trong cơ thể như có phần nào bị hòa tan, biến thành dòng nước nóng ấm, cuồn cuộn dâng trào. Đột nhiên có vật cứng xâm nhập, mang đến sự đau đớn thống khổ, nhịn không được rụt về phía sau, hừ nhẹ. Anh liền dừng lại, ôn nhu hỏi: “Đau không?” “Tạm ổn, hơi …..” So với tưởng tượng thì nhẹ hơn, anh cẩn thận, thong thả đi về phía trước thăm dò, dị vật kia từ từ bị dòng nước ấm bao phủ, di chuyển lên xuống trong cơ thể. An Tư Đông đã ra mồ hôi, dính dính vào người. Cảm thấy hơi mệt, rõ rang mình đang nằm, cũng đâu làm gì. Đôi mắt lười biếng nửa mở, nhìn anh đang ở trên người mình, hơi nhếch môi, hai mắt sáng trong nhìn chằm chằm. Á ….. Vì sao nhìn sơ qua hình như anh rất bình tĩnh? Ngoại trừ đôi mắt có hơi dâm đãng chút, vẻ mặt không có thay đổi gì. So với phụ nữ thì đàn ông thường kích động hơn mà? Giống như tiểu thuyết miêu tả, cơ bắp căng lên, thở hổn hển, mồ hôi đầm đià, không thể kìm lòng mà cứ đâm thẳng về phái trước, tất nhiên là còn tiếng gầm gì gì đó ………. Chẳng lẽ mị lực của mình không đủ? T_T “Em nhìn anh như vậy, anh không nhịn được đó.” Dị vật cứng rắn kia cuối cùng cũng lui ra ngoài cơ thể, đúng là thở phào nhẹ nhỏm, bình tĩnh lại, mệt mỏi muốn ngủ. Đúng là lý thuyết mà, không chuẩn bằng thực hành thực tế. Kỳ thật không hề có chuyện lần đầu sẽ đau, tiền bối đều nói lần đầu chắc chắn sẽ đau, cũng không hề đúng ………. Anh cúi đầu hôn, giọng bị nghẹn lại: “Đông Đông, anh muốn đi vào … Có thể hơi đau, em nhịn chút.” Á? Vừa rồi không phải lần đầu sao? Còn chưa tới một phút mà, trong sách nói thanh niên trai tráng hai mươi tuổi cũng phải đợi tới mười mấy phút mới khôi phục ………….. ông xã đã 27 tuổi, không ngờ………… dũng mãnh như vậy? Cố mở mí mắt: “Không cần, mai đi, em mệt quá …………” Anh cắn cằm: “Không được, anh để em thoải mái, em lại không cho anh sao? Rất không công bằng.” “Không phải đã …………… á, đã xong chưa?” Mặt anh hơi đen: “Anh còn chưa vào.” Hơi tỉnh rồi: “Vậy cái này là …………..” “Chỉ là tay anh.” Giờ thì tỉnh hẳn rồi, nhìn qua tay anh, lại nhìn ………… Cứu lấy một chút hơi tàn: “Hai ngón?” “Một.”  ̄ 口  ̄|||||| ………………. Hôm sau đi làm, chú ý một chút sẽ phát hiện, Khúc Duy Ân rõ ràng không ổn, cô dâu lại không đi làm. Ông Mã và Tony đi ngang qua phòng làm việc của Khúc Duy Ân, Khúc Duy Ân gọi họ lại nói nhỏ: “Hôm nay Đông Đông không thoải mái lắm, xin nghỉ một ngày, đơn xin phép đợi tới khi đi làm thì bổ sung.” “Không sao không sao không sao” Ông Mã cười híp mắt vỗ vai anh, thanh thật khuyên “Nhưng mà, người trẻ tuổi phải biết kiềm chế nha ………..” Người xung quanh rất ăn ý ngầm hiểu chỉ cười không nói Qua một tuần, Tiểu Trương bên bộ phận động cơ vì có việc đột xuất, chủ nhật qua nhà Khúc Duy Ân, lại mang về một tin sốt dẻo: vợ chồng son vừa kết hôn đã ở riêng! Đang lúc mọi người đoán già đoán non, do xuất hiện tình cũ, do cuộc sống X không hài hòa, hay là do tình yêu đẹp nhưng hiện thực lại tàn khốc, do SM bạo lực trong nhà, hay là do cách chung sống thời đại mới của các cặp vợ chồng. Líu ríu bàn tán. Khúc Duy Ân cảm thấy mình cần phải nói chuyện rõ ràng với cô vợ nhỏ. Vì thế tối nào phòng khách cũng xảy ra cuộc đối thoại như thế này. “Đông Đông, hai đứa mình kết hôn rồi, phải không?” “Dạ…………..” “Anh yêu em, em cũng yêu anh, đúng không?” “Dạ…………….” “Em đã chuẩn bị ở với anh suốt đời, bạch đầu giai lão, đúng không?” “Dạ ………………..” “Anh ngủ không ngáy, cũng không nói mớ, lại không đạp chăn, đúng không?” “Dạ……….” “Nhà mình có giường lớn đủ hai người nằm, đúng không?” “Dạ………….” “Anh là người bình thường, em cũng là người bình thường, đúng không?” “Dạ…………….” “Vậy, có phải nên đem đồ qua phòng chủ nhà cùng anh ngủ?” Sau một tháng ngủ riêng, cô dâu với bóng ma tâm lý cuối cùng cũng ôm vẻ mặt tái nhợt cả người run rẩy sợ sệt đi qua phòng ngủ của chủ nhà. Lần này đã xác định được ……. Ông xã …….. đúng là thuộc phạm vi người bình thường Mà cô ………. Cũng thuộc phạm vi người bình thường. Chẳng qua là, dựa vào chiều cao, thì hai người hình như không cùng phạm vi so sánh …………. Lại sau một tháng, Tiểu Trương vì có việc gấp qua nhà Khúc Duy Ân, anh kinh ngạc phát hiện, đôi vợ chồng son này vẫn còn ở riêng! “Tôi đoán, Owen sắp ly hôn.” Anh thấy tiếc, tiếc thì tiếc nhưng lại không che được đôi mắt tỏa sáng vì tám chuyện. Sau đó… sau đó cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa, vì không lâu sau Tiểu Trương tạm rời cương vị công tác, kiếm ăn ở máng khác, mà đôi vợ chồng kia cũng không ly hôn. Không biết anh nên vui hay buồn đây, đúng là loạn mà. Về phần hai vợ chồng làm sao giải quyết mâu thuẩn, không nên hỏi tôi, vấn đề này, tôi trong sáng như thế nào sao mà biết được.
Tác giả :
Thời Cửu