Mỹ Vị Nhân Sinh
Quyển 3 - Chương 16
Khi Đoạn Phong mở mắt ra, người bên cạnh còn đang say ngủ.
Chìm trong mộng cảnh ngọt ngào, gò má trắng nõn dán ở khủy tay của anh, cả thân trên đều chôn ở trong ***g ngực của anh.
Một đêm vui vẻ trở thành một màn đẹp nhất trong trí nhớ.
Môi đỏ tươi, gò má mang theo đỏ ửng, Đoạn Phong rủ mắt xuống, ánh mắt quét đến Mạc Từ tựa ở trong ***g ngực anh.
Ngón tay bất tri bất giác vươn đến, điểm nhẹ gò má của người còn đang trong giấc mộng không hề hay biết.
Không có phản ứng.
Người đàn ông sinh lòng trêu ghẹo giơ lên khóe môi, thu lại sắc bén trong đôi mắt, dịu dàng đong đầy trong đôi mắt.
Cơ thể kết hợp, linh hồn kết hợp, chân tay quấn quýt, mị hoặc và nhiệt tình thuộc về Mạc Từ ở dưới thân mình triển trai, không có bất luận người nào được thấy qua.
Người đàn ông nội tâm bá đạo, dịu dàng nhìn xem Mạc Từ yên lặng ngủ, hy vọng thời gian có thể vĩnh viễn dừng ở thời khắc này.
Nhưng ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào nói cho anh biết, hiện tại trời đã sáng.
Toàn bộ điên cuồng phóng thích vào đêm qua, thời gian ngắn ngủi như thế, không có khả năng dừng lại vào ngày hôm qua.
Trời đã sáng, phía sau anh, còn có công tác nặng nề liên quan phải đích thân xử lý.
Đêm xuân khổ đoản, người đàn ông nếm qua mỹ thực bên môi lộ ra nụ cười khổ tự giễu, ở dưới điều kiện tiên quyết là tận lực không đánh thức đối phương từ trên giường đứng dậy, thu dọn quần áo đi vào phòng tắm.
Bên ngoài căn phòng truyền tới tiếng vang trong trẻo quen thuộc của đồ làm bếp va chạm, Mạc Từ mơ mơ màng màng tỉnh lại, con mắt mở ra nhắm lại, không tình nguyện lại lần nữa mở ra, vào lúc sau khi nhìn thấy căn phòng xa lạ, Mạc Từ sửng sốt, đôi mắt ti hí ngái ngủ mở ra, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Dụi dụi con mắt chuẩn bị rời giường đứng dậy, động tác đứng dậy trì trệ, phía sau truyền tới cảm giác khác thường làm cho Mạc Từ trong nháy mắt đôi má đỏ lên.
Ngày hôm qua chân tay kịch liệt dây dưa hiển hiện trước mắt, ở dưới thân người nọ trằn trọc rên rỉ làm cho gò má của ai đó nóng lên.
Phóng túng của mình ở trong mắt đối phương, sẽ để lại dạng ấn tượng gì đây?
Mạc Từ lắc đầu, chống đỡ cơ thể từ trên giường bò xuống.
Phía sau cũng không có chất lỏng sền sệt chảy ra, phía sau một mảnh khô mát, chứng tỏ đối phương đã thay mình rửa sạch qua.
Một đêm ma sát kịch liệt, khiến cho chỗ phía sau kia bị sử dụng quá độ làm ẩn ẩn đau, lúc đứng lên cơ hồ bước chân không vững, Mạc Từ hai chân như nhũn ra vịn vách tường đứng một hồi lâu, mới tìm được cảm giác đứng cân bằng dưới đất.
Bên kia giường đặt một chồng quần áo xếp chỉnh tề, Mạc Từ lộ ra một nụ cười, nhịn không được hướng chỗ khởi nguồn âm thanh quấy nhiễu giấc mộng của cậu nhìn qua.
Đoạn Phong là đang làm bữa sáng.
Mạc Từ hiểu ý suy đoán, tung mở bộ quần áo không to không nhỏ, vừa vặn phù hợp này.
Nghĩ đến lý do đêm qua Đoạn Phong hấp dẫn cậu trước, Mạc Từ nắm chặt nắm tay, hung hăng tốn hơi thừa lời, chỗ ở của Đoạn Phong rõ ràng có quần áo phù hợp với cậu!
Mạc Từ sinh hờn dỗi, nhịn xuống ý niệm đem Đoạn Phong gọi đến đối chất trong đầu, mặc quần áo tử tế. Chỗ khởi nguồn phát ra âm thanh làm bếp va chạm truyền đến tiếng chuông đơn điệu, chuông điện thoại di động vang lên trong chốc lát, người đàn ông rốt cục bắt máy điện thoại, dùng tiếng trầm ổn trả lời.
Đoạn Phong nói gì đó, Mạc Từ cách quá xa nên không nghe được, chậm rãi tới gần cửa sổ, Mạc Từ đem bức màn ngăn cách thế giới bên ngoài kéo ra, đem ánh mắt quăng ra ngoài cửa sổ.
Mặt trời mới vừa rồi còn treo cao ở trên bầu trời, nay đã bị mây đen tối mù che đi ánh sáng, cường độ ánh mắt trời yếu xuống, u ám chiếu xuống mặt đất, bên ngoài tựa hồ đang thổi qua gió lớn, bức tranh màu đỏ trên tòa nhà đối diện bị tốc lên cao cao, ở trong gió lạnh gào thét phất phơ.
Mạc Từ nhíu mày, ngăn chặn bất an cuồn cuộn trong lòng, trầm mặc nhìn xem thời tiết bên ngoài đột ngột thay đổi, sau lưng vang lên tiếng bước chân trầm ổn, Mạc Từ chậm rãi xoay người, người đàn ông quần áo chỉnh tề vẻ mặt ngưng trọng đã đi tới.
Lúc đối phương muốn lên tiếng trước, sườn mặt Mạc Từ đối diện với bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Đoạn Phong, thời tiết muốn thay đổi rồi.”
….
Một đường chạy ô tô, chạy tới tổng công ty chỗ anh trai.
Mạc Từ ở trong phòng làm việc đơn giản kín đáo, kể lại nội dung cuộc nói chuyện với Triệu Hồng Tu ngày hôm qua.
Nghe Mạc Từ kể lại nội dung cuộc nói chuyện, người đàn ông nghiêm nghị biểu cảm từ bình thản chuyển thành lông mày khóa sâu.
Trên mặt ngưng kết băng lạnh dày dặc, Mạc Ngôn trầm giọng hỏi, “Em nói, đều là sự thật, chuyện con trưởng Triệu gia kia.”
Mạc Từ ngồi ở trên ghế, tư thế như vậy có thể giảm bớt đau nhức ở chỗ phía sau khó có thể mở miệng kia.
“Đúng vậy, bọn em có quen biết, trên thực tế, cái lần em bị bắt cóc bốn năm trước kia, người đến cứu em chính là anh ta, anh, các anh đã gặp qua, trước kia có người phá cuộc chơi ở Mạn Lôi Đặc Sâm, em thiếu chút nữa cùng anh ta đánh nhau, là anh kéo em lại không cho em cùng anh ta tranh chấp.”
Mạc Từ thấy Mạc Ngôn nhíu mày, cho rằng anh là vì không nhớ rõ Triệu Hồng Tu là ai mà trầm mặc.
“Anh biết anh ta là ai.” Mạc Ngôn sau khi nghe qua Mạc Từ giải thích, lông mày tiến thêm một bước khóa sâu, đứng thẳng cơ thể đứng ở phía trước Mạc Từ.
“Nếu anh ta nói đúng sự thật, như vậy kẻ địch sau màn điều khiển khủng hoảng toàn bộ Mạc thị, vạch ra mặt nạ, kẻ địch tạo ra khủng hoảng, chính là kẻ nắm quyền thứ hai tranh quyền đoạt lợi của Triệu thị, cũng chính là chú Hai của Triệu Hồng Tu trong lời em nói, Triệu Xương Minh.”
“Em cũng không dám tin chắc là Triệu Hồng Tu nói đúng sự thật.” Mạc Từ sau khi nghe qua Mạc Ngôn phân tích, chần chừ nói.
“Triệu Hồng Tu tuyệt đối không phải người lương thiện, Triệu thị bọn họ bên trong tranh quyền đoạt lợi. Triệu Hồng Tu là người xảo trá nhất định không cam lòng quyền lớn trong tay mình rơi vào trong lòng Triệu Xương Minh. Có lẽ anh ta tìm mình, tỏ vẻ là tìm kiếm viện trợ bên ngoài, trên thực tế là muốn hai bên chúng ta đánh nhau, bản thân thì ngồi nghĩ ngư ông đắc lợi, dùng kiếm sắc trong tay chúng ta đâm bị thương Triệu Xương Minh đối với anh ta có hại.”
“Anh không tin anh ta.” Mạc Ngôn con mắc sắc bén chống lại Mạc Từ, nói ra nghi vấn không có dao động của mình.
Mạc Từ hiểu ý tứ của Mạc Ngôn, dừng một chút, “Mặc dù anh ta đã cứu em, điều này cũng không chứng tỏ anh ta là người tốt, anh còn nhớ em đã từng cùng anh nói, em là mang theo trí nhớ của tương lai sống lại một lần?”
“Ừ?” Mạc ngôn lông mày dài gọn nhướng lên, chậm rãi ôm cánh tay.
“Ở trong trí nhớ đó, cuối cùng dẫn đến làm cho Mạc gia hoàn toàn tan tác, chính là Triệu Hồng Tu. Mối hận tan nhà, khắc ghi trong lòng em không cách nào quên. Dù cho hiện tại có phần sai lệch trí nhớ, Triệu Hồng Tu người này bản tính cũng sẽ không phát sinh thay đổi, em hiểu anh ta, anh ta là người vì mục đích không từ thủ đoạn. Vĩnh viễn không biết quân cờ bước tiếp theo của anh ta, đó là chỗ khó đoán nhất của anh ta, đó cũng là chỗ đáng sợ nhất của anh ta. Chẳng qua, có thể khẳng định một chút, Triệu Hồng Tu nói đầu sỏ thôi thúc khủng hoảng, chính là Triệu gia bọn họ…Về phần rốt cục là ai tạo nên trận khủng hoảng này, đem bàn tay tội ác duỗi đến Mạc gia thì em không biết.”
Mạc Từ trầm tư một chút.
“Triệu Hồng Tu nói đúng thì kẻ địch ngầm đã rời khỏi mặt nước, chúng ta có thể chuyên tâm đối phó Triệu gia, tìm ra người ẩn giấu ở công ty trộm lấy cơ mật, ở trong âm mưu đen tối xúi giục nhân tâm, có lẽ mờ ám bên trong không chỉ một người, anh nghĩ thế.” Mạc Ngôn bước đi thong thả, cách xa chỗ bàn làm việc một mét đứng lại, gian phòng trợ lý của văn phòng tổng tải đã bị mình mở ra, hiện tại trong văn phòng trống trải, chỉ có hai anh em bọn họ.
“Kỳ thật chỗ này của anh cũng có một tin tức xấu.” Mạc Ngôn đi đến trước máy nước uống, rót hai ly trà, trở lại trước bàn làm việc thì nói ra.
“Sao ạ?” Mạc Từ đề cao âm thanh, Mạc Ngôn đã đi tới, đem ly trà rót đầy đưa cho Mạc Từ, “Em không thoải mái?”
“Dạ?” Mạc Từ đột ngột ngẩng đầu.
“Anh thấy tư thế đi đường của em có chút kỳ quái…”
“Tại em sáng hôm nay lúc xuống cầu thang ngã lộn nhào, bị trật chân.” Mạc Từ cuống quít nói, không dám đối diện với ánh mắt Mạc Ngôn, sợ anh nhìn ra đầu mối gì đó, đành phải lung tung tạo lý do.
“Nghiêm trọng không, có muốn anh gọi điện gọi bác sĩ riêng đến không?”
Mạc Ngôn quan sát một chút cái chân đang túm tụm của Mạc Từ.
“Không sao, không có gì đáng ngại, vết thương nhỏ rất nhanh có thể khỏi đừng làm phiền họ.” Mạc Từ khép hai chân lại, lưng thẳng lên.
Cũng may người đàn ông khuôn mặt lạnh lùng cũng không có truy cứu chuyện này quá mức, khẽ gật đầu, dời ánh mắt.
Mạc Từ đón lấy chén trà như đứng đống lửa, như ngồi đống than, ở trên mặt ghế liên tục động đậy cơ thể, dùng lời vừa rồi chưa nói xong dời đi lực chú ý của anh trai.
“Anh, anh nói có tin tức xấu?”
“Đúng vậy, tin này cha còn chưa biết, ông còn đang dưỡng bệnh, anh không nghĩ đem tin này cho ông biết.” Người đàn ông luôn luôn làm việc quyết đoán do dự đứng lên, loại tình trạng hiếm thấy này làm Mạc Từ cảnh giác, Mạc Từ chần chừ trong chốc lát, không động đậy cơ thể nữa.
“Là chuyện gì ạ?”
“Bí phương tổ truyền của Mạc gia mất trộm.”
Âm thanh của người đàn ông thanh lạnh giống như dùi lớn gõ trên mặt trống, ở trong không khí không ngừng vang vọng.
“Bí phương mất trộm?!” Mạc Từ đột ngột đứng lên, trong ánh mắt hiện lên tâm tình kích động.
“Chuyện này được phát hiện vào rạng sáng đêm qua. Đạt tẩu vệ sinh đêm, phát hiện thư phòng của ba ba có tiếng vang, cảm thấy sinh nghi nên từ hành lang chạy đến thư phòng, phát hiện thư phòng khóa kỹ không hiểu sao bị mở ra, trong thư phòng đen kịt có đèn sáng, Đạt tẩu đi vào thì phát hiện có người lạ ở trong thư phòng, lập tức hô lên tiếng thì bị người đến trộm dùng vật nặng đập đầu bị thương. Sau khi kiểm kê tài sản đã phát hiện thiếu chìa khóa của tủ bảo hiểm ngân hàng.”
“Quản gia Đạt thúc đem chuyện này nói cho anh biết, anh lập tức phái người đi thăm dò tủ bảo hiểm ngân hàng, nhân viên công tác ngân hàng nói cho anh biết, đồ vật ở trong tủ bảo hiểm vào mười phút trước vừa mới bị người mang theo chìa khóa, đưa vào đúng mật mã mang đi, trong máy ghi hình giám sát chỉ thấy được bóng ảnh mơ hồ mặt bên đeo mũ, dựa vào suy đoán, người lấy cắp bí phương là đàn ông trung niên, thân cao khoảng chừng một mét bảy bảy.”
“Anh, anh biết người ăn cắp bí phương là ai không?”
Trong âm thanh của Mạc Từ mang theo tâm tình kiềm nén mãnh liệt, kích động khiến cho âm lượng âm thanh của cậu đề cao rất nhiều.
“Không biết, anh trước tiên là báo cảnh sát, cảnh sát nói chuyện này còn đang trong điều tra, thông tin duy nhất chúng ta nắm giữa, chính là cuốn băng ghi hình giám sát.”
Mạc Ngôn lắc đầu, hai mắt sắc bén thong dong mà lãnh tỉnh, nhìn không ra bất luận gợn sóng gì.
“Vậy, người đó ăn cắp ở thư phòng sao? Hắn ta có để lại vân tay không?” Mạc Từ khẩn trương truy hỏi.
“Không có, người vào ăn cắp rất cẩn thận, mang găng tay gây án, động tác thuần thục, cảnh sát điều tra qua thư phòng nói, thủ pháp gây án của tên trộm vô cùng thành thạo, hẳn là người chuyên nghiệp, hơn nữa đối với chỗ ở Mạc gia hiểu biết rất sâu.”
“Đó là loại người gì vậy….Người đến tủ bảo hiểm ngân hàng lấy đi bí phương và tiến vào thư phòng ăn trộm, là cùng một người sao?”
Mạc Từ nắm chặt nắm tay.
“Không phải, người trong thư phòng ăn cắp không cẩn thận để lại dấu chân, dựa vào suy đoán của cảnh sát, tên tội phạm ăn trộm dáng người thấp bé, thân cao khoảng chừng một mét sáu tám gì đó, cùng tên trộm lấy đồ đi, bọn họ là hai người, quen thuộc lẫn nhau phối hợp rất ăn ý.”
“Làm sao có thể!” Mạc Từ thì thào nói, chống lại con mắt không hề gợn sóng của Mạc Ngôn, nói năng lộn xộn.
“Anh, hôm qua, lúc đó, ngày hôm qua lúc mất trộm, vì sao anh không gọi điện cho em biết?”
“Không cần thiết,” Mạc Ngôn nhìn thẳng vào Mạc Từ, giọng điệu trấn định, “Em không cần phải biết, người gây án là một nhóm nhỏ, hắn mưu đồ đã lâu, gọi em đến có thể làm được gì?”
Khẽ thở dài, Mạc Ngôn dùng phương thức đặc biệt của mình an ủi đứa em trai, “Em hiện tại phải làm, chính là làm tốt chuyện thuộc bổn phận, những chuyện khó giải quyết này, do anh xử lý.”
“Nhưng mà…”
Mạc Từ thế nhưng bị trợ lý thở hổn hển đẩy cửa mà vào, không kịp thở cắt đứt.
Trợ lý văn phòng tổng tài trên mặt treo bối rối hiếm có, cầm trong tay một chồng văn kiện, thẳng đến trước mặt Mạc Ngôn.
“Xin lỗi, Mạc tổng, tôi đang muốn gặp ngài báo cáo một chuyện quan trọng.” Không quan tâm bị người lãnh đạo trực tiếp quở mắng lễ nghi thiếu sót, trợ lý đem văn kiện trong ngực mở ra.
Mạc Ngôn gật đầu, ánh mắt sắc bén rơi vào trên người trợ lý, “Anh nói.”
“Mạc tổng, vừa rồi nhà hàng chịu sự quản lý của cấp dưới Mạc thị truyền qua tin tức, nói nhà hàng có khách sau khi dùng cơm đã xuất hiện hiện tượng ngộ độc thức ăn, lập tức mang vào bệnh viện cấp cứu. Phóng viên truyền thông nhận được báo tin của quần chúng cũng chạy tới nhà hàng, đối với quản lí nhà hàng tiến hành phỏng vấn.”
Trợ lý tốc độ nói rất nhanh, ***g ngực phập phồng, ở trong quá trình báo lại áp giữ hoảng loạn của mình.
Biểu đạt rõ ràng ý của mình, trợ lý không kịp thở cuống quít ngẩng đầu, chờ đợi người lãnh đạo trực tiếp hạ chỉ thị.
“Đó là sự thật?” Mạc Từ mở miệng đầu tiên, cơ thể lung lay một chút, lảo đảo một bước, cơ hồ ngã sấp xuống, may mắn Mạc Ngôn nhanh tay lẹ mắt, kịp thời đỡ Mạc Từ.
“Là thật, quản lý nhà hàng ở phía sau phòng bếp trốn tránh phóng viên gọi điện tới, còn nữa, đài truyền hình có khả năng đã phát sóng tin tức này!”
Sấm sét đùng đoàng, mà ngay cả Mạc Ngôn thong dong trấn định cũng biến đổi sắc mặt!
Mặt âm trầm, ánh mắt sắc bén so với dao còn sắc hơn, đao quang kiếm ảnh, trong nháy mắt biểu tình đột biến làm cho toàn bộ người ở đây hô hấp ngưng đọng.
Âm thanh Mạc Ngôn như là băng lạnh ngàn năm, kết thành băng cứng, “Ngộ độc thức ăn, cần phải tra rõ nguồn gốc thức ăn của nhà hàng, sau đó đem kết quả điều tra nói cho tôi biết, trước khi gây sự với phóng viên thì phải biết rõ nguyên nhân trước, còn nữa, gọi điện cho tổng biên những tập chí với toàn soạn báo kia, làm cho bọn họ quan tâm một chút!”
“Vâng, tôi làm ngay!” Trợ lý gật đầu, chạy ra khỏi văn phòng, văn kiện trong ta vô ý bị rơi tán loạn, trợ lý bối rối xoay người thu dọn, thu dọn lại văn kiện mất trật tự trên mặt đất sau đó lại tông cửa xông ra!
“Anh…Làm sao bây giờ.” Mạc Từ trừng mắt, ngăn chặn sợ hãi cuồn cuộn không ngừng tràn ra trong lòng, dùng âm thanh gần như run rẩy nói.
“Trước đừng tự mình làm loạn trận thế.” Mạc Ngôn âm thanh cứng lạnh, quay lưng lại, chống lên bàn làm việc màu nâu.
“Rất rõ ràng, bí phương bị trộm từ tối hôm qua đến bây giờ ngộ độc thức ăn, là một chuỗi sự kiện có chung một mục đích, tối tượng đả kích chính là xí nghiệp Mạc thị…Nếu người sau màn điều khiển chính là Triệu gia, ta có thể tưởng tượng được muốn phát sinh tiếp theo, đả kích lớn hơn, cả Mạc gia sụp đổ mới là mục đích cuối cùng nhất.”
“Anh…”
Mạc Từ âm thanh run rẩy, chuyện liên tục xảy ra làm cho cậu không đủ kiên cường, không thể ứng đối khủng hoảng sợ hãi, ngộ độc thức ăn…Đối với Mạc gia dựa vào ẩm thực lập nghiệp mà nói, là một đả kích gần như tự hủy danh dự a!
“Loại tình huống hiện tại này, chúng ta có hai con đường, một là cùng con trưởng Mạc gia mà em nói, Triệu Hồng Tu hợp tác, đem Triệu Xương Minh kéo xuống đài; Hai là tìm kiếm viện trợ từ bên ngoài, đánh vỡ hiện trạng nguy hiểm, thoát khỏi khủng hoảng.”
“Con đường thứ nhất, mạo hiểm rất lớn, hơi chút vô ý sẽ đền mất cả Mạc gia. Con đường thứ hai, mặc dù quá trình gian nan, nhưng mạo hiểm rất nhỏ, anh cho rằng, con đường thứ hai cẩn thận hơn, anh nghĩ, nhóm bạn già của cha, chắc là không từ chối Mạc gia lâm vào khủng hoảng…”
Chìm trong mộng cảnh ngọt ngào, gò má trắng nõn dán ở khủy tay của anh, cả thân trên đều chôn ở trong ***g ngực của anh.
Một đêm vui vẻ trở thành một màn đẹp nhất trong trí nhớ.
Môi đỏ tươi, gò má mang theo đỏ ửng, Đoạn Phong rủ mắt xuống, ánh mắt quét đến Mạc Từ tựa ở trong ***g ngực anh.
Ngón tay bất tri bất giác vươn đến, điểm nhẹ gò má của người còn đang trong giấc mộng không hề hay biết.
Không có phản ứng.
Người đàn ông sinh lòng trêu ghẹo giơ lên khóe môi, thu lại sắc bén trong đôi mắt, dịu dàng đong đầy trong đôi mắt.
Cơ thể kết hợp, linh hồn kết hợp, chân tay quấn quýt, mị hoặc và nhiệt tình thuộc về Mạc Từ ở dưới thân mình triển trai, không có bất luận người nào được thấy qua.
Người đàn ông nội tâm bá đạo, dịu dàng nhìn xem Mạc Từ yên lặng ngủ, hy vọng thời gian có thể vĩnh viễn dừng ở thời khắc này.
Nhưng ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào nói cho anh biết, hiện tại trời đã sáng.
Toàn bộ điên cuồng phóng thích vào đêm qua, thời gian ngắn ngủi như thế, không có khả năng dừng lại vào ngày hôm qua.
Trời đã sáng, phía sau anh, còn có công tác nặng nề liên quan phải đích thân xử lý.
Đêm xuân khổ đoản, người đàn ông nếm qua mỹ thực bên môi lộ ra nụ cười khổ tự giễu, ở dưới điều kiện tiên quyết là tận lực không đánh thức đối phương từ trên giường đứng dậy, thu dọn quần áo đi vào phòng tắm.
Bên ngoài căn phòng truyền tới tiếng vang trong trẻo quen thuộc của đồ làm bếp va chạm, Mạc Từ mơ mơ màng màng tỉnh lại, con mắt mở ra nhắm lại, không tình nguyện lại lần nữa mở ra, vào lúc sau khi nhìn thấy căn phòng xa lạ, Mạc Từ sửng sốt, đôi mắt ti hí ngái ngủ mở ra, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Dụi dụi con mắt chuẩn bị rời giường đứng dậy, động tác đứng dậy trì trệ, phía sau truyền tới cảm giác khác thường làm cho Mạc Từ trong nháy mắt đôi má đỏ lên.
Ngày hôm qua chân tay kịch liệt dây dưa hiển hiện trước mắt, ở dưới thân người nọ trằn trọc rên rỉ làm cho gò má của ai đó nóng lên.
Phóng túng của mình ở trong mắt đối phương, sẽ để lại dạng ấn tượng gì đây?
Mạc Từ lắc đầu, chống đỡ cơ thể từ trên giường bò xuống.
Phía sau cũng không có chất lỏng sền sệt chảy ra, phía sau một mảnh khô mát, chứng tỏ đối phương đã thay mình rửa sạch qua.
Một đêm ma sát kịch liệt, khiến cho chỗ phía sau kia bị sử dụng quá độ làm ẩn ẩn đau, lúc đứng lên cơ hồ bước chân không vững, Mạc Từ hai chân như nhũn ra vịn vách tường đứng một hồi lâu, mới tìm được cảm giác đứng cân bằng dưới đất.
Bên kia giường đặt một chồng quần áo xếp chỉnh tề, Mạc Từ lộ ra một nụ cười, nhịn không được hướng chỗ khởi nguồn âm thanh quấy nhiễu giấc mộng của cậu nhìn qua.
Đoạn Phong là đang làm bữa sáng.
Mạc Từ hiểu ý suy đoán, tung mở bộ quần áo không to không nhỏ, vừa vặn phù hợp này.
Nghĩ đến lý do đêm qua Đoạn Phong hấp dẫn cậu trước, Mạc Từ nắm chặt nắm tay, hung hăng tốn hơi thừa lời, chỗ ở của Đoạn Phong rõ ràng có quần áo phù hợp với cậu!
Mạc Từ sinh hờn dỗi, nhịn xuống ý niệm đem Đoạn Phong gọi đến đối chất trong đầu, mặc quần áo tử tế. Chỗ khởi nguồn phát ra âm thanh làm bếp va chạm truyền đến tiếng chuông đơn điệu, chuông điện thoại di động vang lên trong chốc lát, người đàn ông rốt cục bắt máy điện thoại, dùng tiếng trầm ổn trả lời.
Đoạn Phong nói gì đó, Mạc Từ cách quá xa nên không nghe được, chậm rãi tới gần cửa sổ, Mạc Từ đem bức màn ngăn cách thế giới bên ngoài kéo ra, đem ánh mắt quăng ra ngoài cửa sổ.
Mặt trời mới vừa rồi còn treo cao ở trên bầu trời, nay đã bị mây đen tối mù che đi ánh sáng, cường độ ánh mắt trời yếu xuống, u ám chiếu xuống mặt đất, bên ngoài tựa hồ đang thổi qua gió lớn, bức tranh màu đỏ trên tòa nhà đối diện bị tốc lên cao cao, ở trong gió lạnh gào thét phất phơ.
Mạc Từ nhíu mày, ngăn chặn bất an cuồn cuộn trong lòng, trầm mặc nhìn xem thời tiết bên ngoài đột ngột thay đổi, sau lưng vang lên tiếng bước chân trầm ổn, Mạc Từ chậm rãi xoay người, người đàn ông quần áo chỉnh tề vẻ mặt ngưng trọng đã đi tới.
Lúc đối phương muốn lên tiếng trước, sườn mặt Mạc Từ đối diện với bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Đoạn Phong, thời tiết muốn thay đổi rồi.”
….
Một đường chạy ô tô, chạy tới tổng công ty chỗ anh trai.
Mạc Từ ở trong phòng làm việc đơn giản kín đáo, kể lại nội dung cuộc nói chuyện với Triệu Hồng Tu ngày hôm qua.
Nghe Mạc Từ kể lại nội dung cuộc nói chuyện, người đàn ông nghiêm nghị biểu cảm từ bình thản chuyển thành lông mày khóa sâu.
Trên mặt ngưng kết băng lạnh dày dặc, Mạc Ngôn trầm giọng hỏi, “Em nói, đều là sự thật, chuyện con trưởng Triệu gia kia.”
Mạc Từ ngồi ở trên ghế, tư thế như vậy có thể giảm bớt đau nhức ở chỗ phía sau khó có thể mở miệng kia.
“Đúng vậy, bọn em có quen biết, trên thực tế, cái lần em bị bắt cóc bốn năm trước kia, người đến cứu em chính là anh ta, anh, các anh đã gặp qua, trước kia có người phá cuộc chơi ở Mạn Lôi Đặc Sâm, em thiếu chút nữa cùng anh ta đánh nhau, là anh kéo em lại không cho em cùng anh ta tranh chấp.”
Mạc Từ thấy Mạc Ngôn nhíu mày, cho rằng anh là vì không nhớ rõ Triệu Hồng Tu là ai mà trầm mặc.
“Anh biết anh ta là ai.” Mạc Ngôn sau khi nghe qua Mạc Từ giải thích, lông mày tiến thêm một bước khóa sâu, đứng thẳng cơ thể đứng ở phía trước Mạc Từ.
“Nếu anh ta nói đúng sự thật, như vậy kẻ địch sau màn điều khiển khủng hoảng toàn bộ Mạc thị, vạch ra mặt nạ, kẻ địch tạo ra khủng hoảng, chính là kẻ nắm quyền thứ hai tranh quyền đoạt lợi của Triệu thị, cũng chính là chú Hai của Triệu Hồng Tu trong lời em nói, Triệu Xương Minh.”
“Em cũng không dám tin chắc là Triệu Hồng Tu nói đúng sự thật.” Mạc Từ sau khi nghe qua Mạc Ngôn phân tích, chần chừ nói.
“Triệu Hồng Tu tuyệt đối không phải người lương thiện, Triệu thị bọn họ bên trong tranh quyền đoạt lợi. Triệu Hồng Tu là người xảo trá nhất định không cam lòng quyền lớn trong tay mình rơi vào trong lòng Triệu Xương Minh. Có lẽ anh ta tìm mình, tỏ vẻ là tìm kiếm viện trợ bên ngoài, trên thực tế là muốn hai bên chúng ta đánh nhau, bản thân thì ngồi nghĩ ngư ông đắc lợi, dùng kiếm sắc trong tay chúng ta đâm bị thương Triệu Xương Minh đối với anh ta có hại.”
“Anh không tin anh ta.” Mạc Ngôn con mắc sắc bén chống lại Mạc Từ, nói ra nghi vấn không có dao động của mình.
Mạc Từ hiểu ý tứ của Mạc Ngôn, dừng một chút, “Mặc dù anh ta đã cứu em, điều này cũng không chứng tỏ anh ta là người tốt, anh còn nhớ em đã từng cùng anh nói, em là mang theo trí nhớ của tương lai sống lại một lần?”
“Ừ?” Mạc ngôn lông mày dài gọn nhướng lên, chậm rãi ôm cánh tay.
“Ở trong trí nhớ đó, cuối cùng dẫn đến làm cho Mạc gia hoàn toàn tan tác, chính là Triệu Hồng Tu. Mối hận tan nhà, khắc ghi trong lòng em không cách nào quên. Dù cho hiện tại có phần sai lệch trí nhớ, Triệu Hồng Tu người này bản tính cũng sẽ không phát sinh thay đổi, em hiểu anh ta, anh ta là người vì mục đích không từ thủ đoạn. Vĩnh viễn không biết quân cờ bước tiếp theo của anh ta, đó là chỗ khó đoán nhất của anh ta, đó cũng là chỗ đáng sợ nhất của anh ta. Chẳng qua, có thể khẳng định một chút, Triệu Hồng Tu nói đầu sỏ thôi thúc khủng hoảng, chính là Triệu gia bọn họ…Về phần rốt cục là ai tạo nên trận khủng hoảng này, đem bàn tay tội ác duỗi đến Mạc gia thì em không biết.”
Mạc Từ trầm tư một chút.
“Triệu Hồng Tu nói đúng thì kẻ địch ngầm đã rời khỏi mặt nước, chúng ta có thể chuyên tâm đối phó Triệu gia, tìm ra người ẩn giấu ở công ty trộm lấy cơ mật, ở trong âm mưu đen tối xúi giục nhân tâm, có lẽ mờ ám bên trong không chỉ một người, anh nghĩ thế.” Mạc Ngôn bước đi thong thả, cách xa chỗ bàn làm việc một mét đứng lại, gian phòng trợ lý của văn phòng tổng tải đã bị mình mở ra, hiện tại trong văn phòng trống trải, chỉ có hai anh em bọn họ.
“Kỳ thật chỗ này của anh cũng có một tin tức xấu.” Mạc Ngôn đi đến trước máy nước uống, rót hai ly trà, trở lại trước bàn làm việc thì nói ra.
“Sao ạ?” Mạc Từ đề cao âm thanh, Mạc Ngôn đã đi tới, đem ly trà rót đầy đưa cho Mạc Từ, “Em không thoải mái?”
“Dạ?” Mạc Từ đột ngột ngẩng đầu.
“Anh thấy tư thế đi đường của em có chút kỳ quái…”
“Tại em sáng hôm nay lúc xuống cầu thang ngã lộn nhào, bị trật chân.” Mạc Từ cuống quít nói, không dám đối diện với ánh mắt Mạc Ngôn, sợ anh nhìn ra đầu mối gì đó, đành phải lung tung tạo lý do.
“Nghiêm trọng không, có muốn anh gọi điện gọi bác sĩ riêng đến không?”
Mạc Ngôn quan sát một chút cái chân đang túm tụm của Mạc Từ.
“Không sao, không có gì đáng ngại, vết thương nhỏ rất nhanh có thể khỏi đừng làm phiền họ.” Mạc Từ khép hai chân lại, lưng thẳng lên.
Cũng may người đàn ông khuôn mặt lạnh lùng cũng không có truy cứu chuyện này quá mức, khẽ gật đầu, dời ánh mắt.
Mạc Từ đón lấy chén trà như đứng đống lửa, như ngồi đống than, ở trên mặt ghế liên tục động đậy cơ thể, dùng lời vừa rồi chưa nói xong dời đi lực chú ý của anh trai.
“Anh, anh nói có tin tức xấu?”
“Đúng vậy, tin này cha còn chưa biết, ông còn đang dưỡng bệnh, anh không nghĩ đem tin này cho ông biết.” Người đàn ông luôn luôn làm việc quyết đoán do dự đứng lên, loại tình trạng hiếm thấy này làm Mạc Từ cảnh giác, Mạc Từ chần chừ trong chốc lát, không động đậy cơ thể nữa.
“Là chuyện gì ạ?”
“Bí phương tổ truyền của Mạc gia mất trộm.”
Âm thanh của người đàn ông thanh lạnh giống như dùi lớn gõ trên mặt trống, ở trong không khí không ngừng vang vọng.
“Bí phương mất trộm?!” Mạc Từ đột ngột đứng lên, trong ánh mắt hiện lên tâm tình kích động.
“Chuyện này được phát hiện vào rạng sáng đêm qua. Đạt tẩu vệ sinh đêm, phát hiện thư phòng của ba ba có tiếng vang, cảm thấy sinh nghi nên từ hành lang chạy đến thư phòng, phát hiện thư phòng khóa kỹ không hiểu sao bị mở ra, trong thư phòng đen kịt có đèn sáng, Đạt tẩu đi vào thì phát hiện có người lạ ở trong thư phòng, lập tức hô lên tiếng thì bị người đến trộm dùng vật nặng đập đầu bị thương. Sau khi kiểm kê tài sản đã phát hiện thiếu chìa khóa của tủ bảo hiểm ngân hàng.”
“Quản gia Đạt thúc đem chuyện này nói cho anh biết, anh lập tức phái người đi thăm dò tủ bảo hiểm ngân hàng, nhân viên công tác ngân hàng nói cho anh biết, đồ vật ở trong tủ bảo hiểm vào mười phút trước vừa mới bị người mang theo chìa khóa, đưa vào đúng mật mã mang đi, trong máy ghi hình giám sát chỉ thấy được bóng ảnh mơ hồ mặt bên đeo mũ, dựa vào suy đoán, người lấy cắp bí phương là đàn ông trung niên, thân cao khoảng chừng một mét bảy bảy.”
“Anh, anh biết người ăn cắp bí phương là ai không?”
Trong âm thanh của Mạc Từ mang theo tâm tình kiềm nén mãnh liệt, kích động khiến cho âm lượng âm thanh của cậu đề cao rất nhiều.
“Không biết, anh trước tiên là báo cảnh sát, cảnh sát nói chuyện này còn đang trong điều tra, thông tin duy nhất chúng ta nắm giữa, chính là cuốn băng ghi hình giám sát.”
Mạc Ngôn lắc đầu, hai mắt sắc bén thong dong mà lãnh tỉnh, nhìn không ra bất luận gợn sóng gì.
“Vậy, người đó ăn cắp ở thư phòng sao? Hắn ta có để lại vân tay không?” Mạc Từ khẩn trương truy hỏi.
“Không có, người vào ăn cắp rất cẩn thận, mang găng tay gây án, động tác thuần thục, cảnh sát điều tra qua thư phòng nói, thủ pháp gây án của tên trộm vô cùng thành thạo, hẳn là người chuyên nghiệp, hơn nữa đối với chỗ ở Mạc gia hiểu biết rất sâu.”
“Đó là loại người gì vậy….Người đến tủ bảo hiểm ngân hàng lấy đi bí phương và tiến vào thư phòng ăn trộm, là cùng một người sao?”
Mạc Từ nắm chặt nắm tay.
“Không phải, người trong thư phòng ăn cắp không cẩn thận để lại dấu chân, dựa vào suy đoán của cảnh sát, tên tội phạm ăn trộm dáng người thấp bé, thân cao khoảng chừng một mét sáu tám gì đó, cùng tên trộm lấy đồ đi, bọn họ là hai người, quen thuộc lẫn nhau phối hợp rất ăn ý.”
“Làm sao có thể!” Mạc Từ thì thào nói, chống lại con mắt không hề gợn sóng của Mạc Ngôn, nói năng lộn xộn.
“Anh, hôm qua, lúc đó, ngày hôm qua lúc mất trộm, vì sao anh không gọi điện cho em biết?”
“Không cần thiết,” Mạc Ngôn nhìn thẳng vào Mạc Từ, giọng điệu trấn định, “Em không cần phải biết, người gây án là một nhóm nhỏ, hắn mưu đồ đã lâu, gọi em đến có thể làm được gì?”
Khẽ thở dài, Mạc Ngôn dùng phương thức đặc biệt của mình an ủi đứa em trai, “Em hiện tại phải làm, chính là làm tốt chuyện thuộc bổn phận, những chuyện khó giải quyết này, do anh xử lý.”
“Nhưng mà…”
Mạc Từ thế nhưng bị trợ lý thở hổn hển đẩy cửa mà vào, không kịp thở cắt đứt.
Trợ lý văn phòng tổng tài trên mặt treo bối rối hiếm có, cầm trong tay một chồng văn kiện, thẳng đến trước mặt Mạc Ngôn.
“Xin lỗi, Mạc tổng, tôi đang muốn gặp ngài báo cáo một chuyện quan trọng.” Không quan tâm bị người lãnh đạo trực tiếp quở mắng lễ nghi thiếu sót, trợ lý đem văn kiện trong ngực mở ra.
Mạc Ngôn gật đầu, ánh mắt sắc bén rơi vào trên người trợ lý, “Anh nói.”
“Mạc tổng, vừa rồi nhà hàng chịu sự quản lý của cấp dưới Mạc thị truyền qua tin tức, nói nhà hàng có khách sau khi dùng cơm đã xuất hiện hiện tượng ngộ độc thức ăn, lập tức mang vào bệnh viện cấp cứu. Phóng viên truyền thông nhận được báo tin của quần chúng cũng chạy tới nhà hàng, đối với quản lí nhà hàng tiến hành phỏng vấn.”
Trợ lý tốc độ nói rất nhanh, ***g ngực phập phồng, ở trong quá trình báo lại áp giữ hoảng loạn của mình.
Biểu đạt rõ ràng ý của mình, trợ lý không kịp thở cuống quít ngẩng đầu, chờ đợi người lãnh đạo trực tiếp hạ chỉ thị.
“Đó là sự thật?” Mạc Từ mở miệng đầu tiên, cơ thể lung lay một chút, lảo đảo một bước, cơ hồ ngã sấp xuống, may mắn Mạc Ngôn nhanh tay lẹ mắt, kịp thời đỡ Mạc Từ.
“Là thật, quản lý nhà hàng ở phía sau phòng bếp trốn tránh phóng viên gọi điện tới, còn nữa, đài truyền hình có khả năng đã phát sóng tin tức này!”
Sấm sét đùng đoàng, mà ngay cả Mạc Ngôn thong dong trấn định cũng biến đổi sắc mặt!
Mặt âm trầm, ánh mắt sắc bén so với dao còn sắc hơn, đao quang kiếm ảnh, trong nháy mắt biểu tình đột biến làm cho toàn bộ người ở đây hô hấp ngưng đọng.
Âm thanh Mạc Ngôn như là băng lạnh ngàn năm, kết thành băng cứng, “Ngộ độc thức ăn, cần phải tra rõ nguồn gốc thức ăn của nhà hàng, sau đó đem kết quả điều tra nói cho tôi biết, trước khi gây sự với phóng viên thì phải biết rõ nguyên nhân trước, còn nữa, gọi điện cho tổng biên những tập chí với toàn soạn báo kia, làm cho bọn họ quan tâm một chút!”
“Vâng, tôi làm ngay!” Trợ lý gật đầu, chạy ra khỏi văn phòng, văn kiện trong ta vô ý bị rơi tán loạn, trợ lý bối rối xoay người thu dọn, thu dọn lại văn kiện mất trật tự trên mặt đất sau đó lại tông cửa xông ra!
“Anh…Làm sao bây giờ.” Mạc Từ trừng mắt, ngăn chặn sợ hãi cuồn cuộn không ngừng tràn ra trong lòng, dùng âm thanh gần như run rẩy nói.
“Trước đừng tự mình làm loạn trận thế.” Mạc Ngôn âm thanh cứng lạnh, quay lưng lại, chống lên bàn làm việc màu nâu.
“Rất rõ ràng, bí phương bị trộm từ tối hôm qua đến bây giờ ngộ độc thức ăn, là một chuỗi sự kiện có chung một mục đích, tối tượng đả kích chính là xí nghiệp Mạc thị…Nếu người sau màn điều khiển chính là Triệu gia, ta có thể tưởng tượng được muốn phát sinh tiếp theo, đả kích lớn hơn, cả Mạc gia sụp đổ mới là mục đích cuối cùng nhất.”
“Anh…”
Mạc Từ âm thanh run rẩy, chuyện liên tục xảy ra làm cho cậu không đủ kiên cường, không thể ứng đối khủng hoảng sợ hãi, ngộ độc thức ăn…Đối với Mạc gia dựa vào ẩm thực lập nghiệp mà nói, là một đả kích gần như tự hủy danh dự a!
“Loại tình huống hiện tại này, chúng ta có hai con đường, một là cùng con trưởng Mạc gia mà em nói, Triệu Hồng Tu hợp tác, đem Triệu Xương Minh kéo xuống đài; Hai là tìm kiếm viện trợ từ bên ngoài, đánh vỡ hiện trạng nguy hiểm, thoát khỏi khủng hoảng.”
“Con đường thứ nhất, mạo hiểm rất lớn, hơi chút vô ý sẽ đền mất cả Mạc gia. Con đường thứ hai, mặc dù quá trình gian nan, nhưng mạo hiểm rất nhỏ, anh cho rằng, con đường thứ hai cẩn thận hơn, anh nghĩ, nhóm bạn già của cha, chắc là không từ chối Mạc gia lâm vào khủng hoảng…”
Tác giả :
Phù Diêu Trực Thượng