Mỹ Vị Nhân Sinh
Quyển 2 - Chương 1
“Mạc, Mạc?” Ngoài cửa âm thanh gọi to mang theo khẩu âm nước ngoài nồng đậm cùng tiếng chuông cửa làm cho Mạc Từ từ trong giấc ngủ tỉnh lại, mở ra đôi mắt mông lung buồn ngủ, đánh một cái ngáp thật to, dùng âm giọng mũi đậm đặc có vẻ lười biếng đáp lại.
“Morrison, đừng gọi nữa, tớ dậy rồi.”
Ngoài miệng mặc dù là nói như vậy, Mạc Từ vẫn như cũ nằm ở trên giường êm ái, chỉ là giật giật cánh tay, đôi mắt mới vừa mở ra nheo lại, đem phần chăn dư càng quấn chặt hơn ở trên người mình.
Đầu dụi dụi, thay đổi tư thế, Mạc Từ đem mặt dán ở trên gối mềm, phát ra tiếng càu nhàu bất mãn.
“Mạc, cậu còn chưa bắt đầu mặt quần áo có phải không?” Tuy rằng cách cả một cánh cửa, nhưng âm thanh vẫn rõ ràng truyền đến, cửa bị khớp ngón tay gõ lên, phát ra âm thanh có tiết tấu, làm cho người bên trong cửa không khỏi khó chịu từ trên gối ngẩng đầu lên, dùng tay vừa rồi cuốn chăn lại dụi dụi đôi mắt.
“Rồi, hiện tại đã dậy, Morrison, cậu đợi chút nữa đi.” Ngáp đến mức không nhìn thấy ai, Mạc Từ chậm rì rì xốc lên cái chăn đang quấn trên người, ngồi trên mép giường, mông lung còn chưa có lấy lại tinh thần, đợi khi một tiếng kêu to truyền vào trong tai, Mạc Từ lúc này mới triệt để thanh tỉnh, duỗi thẳng chân đi dò tìm dép lê dưới giường mang vào.
Ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, rọi vào trên mặt thảm ở giữa phòng ngủ. Tấm thảm thêu hoa văn huyền bí bị ánh mặt trời ủ nóng, một lớp bụi bặm mỏng cùng với tia mặt trời trên mặt thảm trong không gian tự do nhảy múa.
Thời tiết nước F như là biểu cảm của một đứa trẻ, biến đổi thất thường. Hiện tại là ánh nắng ôn hòa chiếu rọi khắp nơi, buổi chiều nói không chừng lại nghênh đón mảng lớn mây đen, bắt đầu rớt xuống giọt mưa nhỏ tí tách.
Mạc Từ cố ý chuẩn bị một cái ô dù, đặt trên mặt bàn, cởi □ áo ngủ ra, thay vào áo tay dài nhã nhặn, nhanh nhẹn đi đến phòng tắm nho nhỏ phía sau rửa mặt súc miệng, nghĩ Morrison ở ngoài cửa đã lâu, Mạc Từ tranh thủ thời gian lau khô giọt nước dính trên mặt, chẳng chú ý soi gương, cầm ô trên mặt bàn nhét vào trong túi trên vai, kéo ra một cái cánh cửa đang đóng.
“Ngại quá, Morrison, để cậu đợi lâu.” Mạc Từ hướng chàng trai cao lớn tựa ngoài cửa mở ra hai tay giải thích, nhưng trên mặt lại không có một tia áy náy. Khóe miệng giương cao cùng ánh mắt mang theo vui vẻ khắc vào trong đôi mắt màu xanh biếc của đối phương, làm cho đối phương một trận oán trách bất đắc dĩ.
“Này, Mạc, cậu luôn để tớ đợi lâu, nếu bên ngoài có tuyết rơi, tớ sẽ phải biến thành người tuyết!” Cơ thể cao lớn chiếm ưu thế rõ rệt, Morrison có một mái tóc màu vàng kim nhạt dùng sức vỗ vai Mạc Từ, lộ ra một cái nụ cười làm người ta trong lòng vui sướng.
“Người tuyết? Hừ, nếu cậu biến thành người tuyết tớ sẽ ở trên mặt của cậu gắn lên một củ cà rốt thật to.” Mạc Từ bị anh ta đập đến đau nhức, nhíu lông mày, nghiến răng nói ra.
“Gắn cà rốt làm gì?” Morrison khó hiểu cau lông mày, rất tự nhiên bỏ ra cánh tay trên vai Mạc Từ, phụ giúp Mạc Từ cầm lấy lọ thủy tinh đặt ở cửa ra vào.
“Làm cái mũi đó, người tuyết Morrison!” Mạc Từ cúi người ôm lấy một loạt lọ thủy tinh xếp hàng ở cửa ra vào, xoay người bỏ trên quầy trong phòng.
Những lọ thủy tinh hình dáng lớn nhỏ không đồng nhất này đều là nhiệt tình của hàng xóm đưa tới. Nghe nói cậu thiếu lọ đựng vật liệu tương mỹ vị kia, hàng xóm bị Mạc Từ dùng mỹ thực chiêu đãi qua đều lục tìm lọ thủy tinh rỗng trong nhà rửa sạch, bày ra đặt ở cửa nhà cậu.
Sáng sớm mỗi khi mở cửa, đều có thể thu hoạch vài cái lọ thủy tinh sạch sẽ, Mạc Từ mở cửa chuyện thứ nhất chính là đem cái lọ chuyển vào trong nhà.
Kỳ thật lọ nhiều dường như đã đủ, nhưng Mạc Từ không đành lòng cự tuyệt ý tốt của những hàng xóm, thường thường dùng lọ thủy tinh họ đưa cho đựng vào một ít gia vị món ăn vật liệu tương, để đưa qua cho bọn họ, như vậy cũng sẽ thu được một chút khoản thu nhập thêm có dư.
Những bà chủ gia đình bị trù nghệ ‘dạng ma huyễn’ của Mạc Từ hấp dẫn không thể vô tư tiếp nhận đồ tặng, luôn đem vật liệu tương một lần nữa nhét trở lại vào trong ngực Mạc Từ, dùng tiền đi trao đổi, khiến Mạc Từ thỏa hiệp tiếp nhận điều kiện các cô dì mua lại lọ vật liệu tương này.
Bởi như vậy, những cái lọ dư thừa này cũng có chỗ đi, sẽ không chiếm lấy vị trí. Luôn luôn đi đưa vật liệu tương, quan hệ của Mạc Từ cùng hàng xóm vô cùng tốt.
Người đầu tiên Mạc Từ ở tại nước F quen biết bạn tốt Morrison cũng biết chỗ đến của những cái lọ này, mỗi ngày đúng hạn đến gọi Mạc Từ đến trường không để cậu đi muộn, thuận tiện phụ giúp Mạc Từ vận chuyển những cái lọ này, động tác lặp đi lặp lại đã trở thành thói quen.
Ngày hôm nay lọ đặc biệt nhiều, khoảng chừng bảy tám cái, Mạc Từ đem một cái lớn nhất không thể gọi là lọ chai thủy tinh chuyển lên bàn, lúc này mới buông lỏng xuống một hơi, đối với Morrison nói ra nghi vấn của mình.
“Tại sao ngày hôm nay lọ nhiều như vậy?”
“Tớ cũng thắc mắc tại sao lại có nhiều lọ như vậy, Mạc.” Morrison trả lời càng như là lặp lại lời của Mạc Từ, nhíu mày mấy lần làm trán anh sinh ta vài đường nếp nhăn sâu, có vẻ vô cùng mắc cười.
“Có thể là siêu thị gần đây có nhiều mục hoạt động ưu đãi đó, phải biết rằng những cô dì kia dù sao vẫn thích những chuyện mới mẻ.” Morrison suy nghĩ nhiều nhún đầu vai, dùng đôi mắt màu xanh biếc mang theo tình cảm ấm áp nhìn Mạc Từ.
“Ừ, có thể thế.” Mạc Từ đến phòng tắm rửa tay, đi tới vô thức nhìn một chút đồng hồ báo giờ treo trong phòng, phát ra một tiếng la to, “Morrison, không xong, chúng ta bị muộn!”
“Thật sao?” Morrison ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy con số đồng hồ chỉ hướng, cũng thay đổi sắc mặt, nắm tay Mạc Từ, thuần thục lôi kéo Mạc Từ ra khỏi cửa, hướng một cỗ xe máy đỗ ở trên con đường nhỏ chạy đến chỗ ấy.
“Đội mũ bảo hiểm.” Morrison đem mũ bảo hiểm mắc ở trên xe máy ném cho Mạc Từ, nhanh chóng khởi động xe máy.
“À.” Mạc Từ rất phối hợp đội vào mũ bảo hiểm, vắt qua xe máy có chút cao, đưa tay đặt ở trên đệm lót xe máy, cùng Morrison bảo trì một khoảng cách nhất định.
“Cậu lên chưa?” Morrison đồng dạng đội mũ bảo hiểm hướng Mạc Từ phía sau nói, “Mạc, phải nắm chặt chút đó, bằng không đợi lúc khởi động xe lại té xuống!”
“A? Vậy cậu khởi động chậm chút đi.” Nhiều lần bị ‘Tốc độ sinh tử’ của Morrison dọa đến Mạc Từ ra hiệu, đi đến chỗ cũ ngồi xuống, nắm lấy góc áo Morrison.
“Tớ nắm như vậy cậu có thể không thoải mái hay không?”
“Sẽ không.” Âm thanh Morrison từ phía trước truyền đến, “Nắm chặt, tớ phải khởi động.”
“Rồi.”
Mạc Từ lần nữa nắm chặt góc áo Morrison, ý bảo anh ta có thể dậm chân ga.
“Mỗi lần đều như vậy, không biết thầy Louis có thể nổi giận hay không!” Âm thanh của Morrison phía trước bị khí lưu làm rời rạc, có một phần nhỏ tiến vào trong tai Mạc Từ, đã nghe quen than phiền như thế Mạc Từ vẫn là nhịn không được cười cười. Rất khó tưởng tượng Morrison tính cách ôn hòa sẽ có một mặt cuồng dã như vậy, phía sau mỗi người đều cất giấu một cái khác của chính mình, Morrison chính là người thực hành cái câu nói này.
Bên tai gió thổi vù vù làm Mạc Từ không mở mắt ra được, nắm thật chặt góc áo Morrison, Mạc Từ đem cơ thể rụt lui về phía sau.
Sau khi trải qua một phen tốc độ cùng xóc nảy, hai người đã hữu kinh vô hiểm ngừng xong xe máy, đi vào học viện có cùng tên với thành phố này —— Chassi Mourinho.
Vượt qua vài cái hành lang, Mạc Từ nhìn thoáng qua Morrison phía sau biểu lộ trấn định, vỗ vỗ ngực, theo thói quen núp ở sau lưng Morrison.
“Cậu vào trước đi.”
“Không, lần này cậu vào trước đi, ngày hôm qua chính là tớ làm khiên thịt, hôm nay đổi lại cậu.” Morrison linh hoạt né tránh Mạc Từ, trong ánh mắt màu xanh biếc mang theo ý cười nghiền ngẫm.
“Morrison, cậu dù sao đã bị thầy Louis giáo huấn rất nhiều lần, thiếu lần nữa cũng không sao cả.” Mạc Từ lắc đầu bộ dáng đặt biệt thiếu ăn đập, một đôi con ngươi không phải đen nhánh chăm chú nhìn chằm chằm Morrison, triển khai thế công hướng dẫn từng bước, ý đồ thỏa hiệp.
“Chết tiệt, tại sao cậu lại không thể ngăn ở trước mặt tớ chứ?” Morrison bắt đắc dĩ thở dài, trong ánh mắt như hồ nước hiện lên một tia thần sắc may rủi. Nhún đầu vai, bắt đầu gãi đầu.
“Được rồi, được rồi, tớ đi, cậu tìm cơ hội chạy ra phía sau, rồi, nhớ rõ chiếm cái chỗ ngồi cho tớ.” Morrison thỏa hiệp, ưỡn ngực, chặn ở phía trước Mạc Từ, đem Mạc Từ che ở phía sau người, dùng biểu lộ bi tráng ‘Tráng sĩ nắm nắm tay’ đẩy ra cửa phòng học.
Không nghe được âm thanh nghiêm khắc của thầy Louis, trên bệ giảng cũng không có thầy Louis cầm giáo án.
Morrison bị cái hiện tượng kì quái này hù sợ tới mức lui ra phía sau vài bước, nghi hoặc nhìn hàng ghế dựa phía sau.
Có mấy sinh viên hướng bạn tốt Morrison đánh một tiếng bắt chuyện, cười cười.
Một mảnh âm thanh ầm ĩ làm cho Mạc Từ trốn ở sau lưng Morrison duỗi đầu ra, tinh tế quét mắt một lần chỗ trống ở sau giảng đường.
“Thầy Louis hôm nay hình như không có đến à?” Morrison nắm lấy tay Mạc Từ, cùng nhau đi về chỗ ngồi phía sau. Hướng về nhóm bạn học dãy phía trước đùa giỡn lên tiếng chào hỏi, “Này, Sarah, thầy Louis hôm nay không có đến à?”
“Đúng vậy, Morrison, thầy ấy hôm nay không đến, thầy ấy bị bệnh, bất quá tớ cũng không dám chắc, vừa rồi lão sư Lucy nói để cho lớp mình tự học. Ừm, chính là như vậy.” Sarah mở tay ra giải thích nói.
“A, tốt, cảm ơn Sarah.” Morrison gật đầu, đem đầu quay sang Mạc Từ, trong mắt toát ra vẻ đắc ý, “Hôm nay thầy Louis không có đây, chúng ta tránh được một kiếp.”
Động tác nháy mắt làm cho Mạc Từ ngẩn ngơ, tiếp đó là cười ha hả đùa giỡn, không thể tưởng tượng được Morrison bình thường nhã nhặn săn sóc cũng sẽ làm ra cái động tác cổ quái buồn cười như vậy.
Tựa đầu chôn ở trong cánh tay, Mạc Từ nhún bả vai.
Vỗ vỗ bàn học trước mặt.
“Có buồn cười như vậy sao, Mạc.” Khuôn mặt đường nét rõ ràng của Morrison tiến đến trước mặt Mạc Từ, hướng lỗ tai lộ ở bên ngoài của Mạc Từ thổi hơi.
“Morrison!” Mạc Từ che lỗ tai, từ từ ngẩng đầu lên, cậu đối với cái loại thân mật này còn chưa quen được. Mạc Từ dùng đôi mắt màu trà nhạt nhìn Morrison đang cười tủm tỉm không thôi, “Cậu tại sao lại giống như Mark không đứng đắn?”
“Không đứng đắn?” Morrison chú ý tới trên mặt Mạc Từ bởi vì cười quá lâu mà xuất hiện một tầng hồng nhạt, không tự giác mà khóe miệng giương lên, lộ ra biểu tình vô tội, đối với dùng từ mới mẻ của Mạc Từ tỏ vẻ hiếu kỳ.
“Mark cũng không đứng đắn?” Lặp lại cái từ này, Morrison nhìn thấy Mark dãy phía trước đang hướng bọn họ ra sức phất tay.
“A, được rồi, đừng nói nữa, Morrison, bắt đầu học, ok? Học đi, đừng cùng Mark trộn lẫn vào nhau, tớ nghĩ cuộc thi cuối tháng sẽ làm cậu phiền não một trận đó.” Mạc Từ vỗ vỗ vai Morrison, nhíu mày.
“Được.” Cúi đầu, từ trong ngăn kéo lấy ra cuốn sách giáo khoa, Morrison biểu tình xoắn xuýt nhìn qua vô cùng buồn cười.
“Đừng lo lắng, Morrison, tớ sẽ cho cậu ké bài.” Mạc Từ an ủi, nghiêng nghiêng đầu nhìn những sách giáo khoa rườm rà hiện rõ kia.
Không biết cha chọn cho cậu là cái trường gì. Lý thuyết bảo quản và bài trí nấu món Tây ngoài việc huấn luyện kỹ năng chuyên nghiệp, còn có một chút chương trình học khảo thí động não, phải biết rằng, lúc đến đây vào năm nhất, văn bản biểu đạt đối với cậu mà nói, vẫn là một cái vấn đề rất lớn.
Mạc Từ dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ vào mặt bàn, so với những khóa học lý thuyết này, cậu càng yêu thích khóa học món điểm tâm ngọt của lão sư Lucy, nướng món ngọt rất được nhóm học viên hoan nghênh, ở trên lớp học hào khí càng thêm sinh động. Tác phẩm của cậu và Morrison thường thường sẽ được lão sư Lucy lấy bày ra biểu diễn trước mọi người, mà món điểm tâm ngọt mỹ vị là chỗ cậu vừa ý.
Mạc Từ sầu mi khổ kiếm chịu đựng chương trình học chấm dứt, thu dọn một chút mặt bàn, chương trình học tiếp theo sẽ thú vị nhiều lắm.
Nhóm sinh viên lục tục đi đến phòng làm bánh đặc biệt của học viện này. Lão sư Lucy trang phục màu xanh vải lông bao ngoài, màu vàng kim cuộn sóng khoác trên vai, áo cộc tay màu trắng làm tôn lên vẻ quyến rũ xuất chúng của bà.
Dùng một cái kẹp tóc bươm bướm màu đen cố định chắc chắn, không để cho tóc xõa tung đặc biệt là trên mặt, lão sư Lucy có vẻ ưu nhã hài hước. Mở to hai mắt, Lucy mở hai tay ra, để cho vài sinh viên đi lên bục giảng, đảm nhiệm trợ thủ.
“Thật vui mừng khi lại đến khóa học ngày hôm nay, một tuần qua mọi người có vui vẻ không?” Lời dạo đầu đơn giản, hào khí thoáng cái sôi nổi lên, trên gương mặt trắng nõn của Lucy treo nụ cười xán lạn, quyến rũ trong thành thục khiến cho sinh viên dưới bục phát động vỗ tay.
Rất khó tưởng tượng một vị nữ giới đã bốn mươi tuổi lại như thế, nghĩ đến lúc trước lỗ mãng, Mạc Từ đẩy một chút Morrison bên phải cậu.
“Hôm nay là một ngày đặc biệt à? Lão sư Lucy ăn mặc rất đẹp.”
“Không biết, hôm nay là thứ bảy mà, phải biết là, mỗi thứ bảy đều là ngày lão sư Lucy vui vẻ nhất.” Morrison khom cúi lưng, ở bên tai Mạc Từ nói ra, đôi mắt nhìn máy đánh trứng và lò nướng đặc chế trên bục giảng.
“Tốt lắm, hôm nay tôi đến dạy mọi người làm món bánh Black Forest Cake1. Được rồi, mời bạn Mark lên đây hỗ trợ thao tác đánh trứng, tôi tiếp tục giảng.” Lucy nhìn thấy sinh viên dưới bục giảng đã chuẩn bị xong công cụ nấu, thỏa mãn gật đầu, tùy ý giảng giải.
“Black Forest Cake là mỹ vị tên xứng với thực, mọi người làm xong sẽ chính là khiêu chiến đầu lưỡi. Bước kế tiếp chúng ta sẽ xoay quanh việc triển khai đánh giá bánh ngọt.” Lão sư Lucy nói đến đây, dừng một chút, khẽ gõ một cái cô gái dãy phía trước đánh ngáp, ý bảo chú tâm nghe giảng.
“Các bạn có hứng thú nghe một chút lịch sử của nó không?” Lão sư Lucy vểnh môi rất là hài hước, đôi mắt màu xanh trang điểm nhạt quét liếc học viên của bà.
“Có hứng thú!” Giọng nói các cô gái lanh lảnh kéo ra thật dài, áp luôn cả vài vị nam giới ở đây. Phần lớn sinh viên là nữ giới, phải biết là nam giới lập chí trở thành chuyên gia món ngọt không nhiều lắm, cả lớp nam giới rải rác chỉ có hơn mười vị.
“Ừm, tôi còn nghĩ rằng các bạn trách tôi nói rất buồn chán.” Lucy lộ ra hàm răng trắng noãn, thoải mái mà thay cô gái quẫn bách kia giải vây, lần nữa sôi động hào khí, loại động tác ra hiệu này làm rất mạch lạc, mang theo nụ cười đầy nhiệt tình, bắt đầu giảng giải lịch sử của Black Forest Cake. Tự thuật lưu loát tăng thêm dừng lại đúng lúc, một đoạn lịch sử nho nhỏ hấp dẫn chú ý của tất cả mọi người, mà ngay cả Mark luôn luôn ‘Không đứng đắn’ cũng đình chỉ mờ ám của anh ta, tay từ trên máy đánh trứng trượt xuống.
Từ người đầu tiên chuyên gia món ngọt sáng tạo ra nó đến công sức sau cùng, đầu bếp nổi danh nghiên cứu chế tạo cách điều chế bước tiến mới, lịch sử chưa đến năm phút đồng hồ rất nhanh trôi qua, Lucy tại thời gian mọi người lưu luyến lại từ phía sau bục giảng bày ra Black Forest Cake nguyên dạng.
“Tớ vẫn luôn muốn làm bánh ngọt được như thế, tớ vào lúc nhỏ…” Cô gái dưới bục giảng bắt đầu hưng phấn lên, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Black Forest Cake cao sáu tấc trên bục giảng.
“Này, các cô gái, yên tĩnh chút đi.” Lucy đem ngón tay thon dài chống trên môi, trừng hai mắt, làm cho mọi người dừng lại. Sau một hồi tiếng xuỵt, mọi người lại đem chú ý một lần nữa đặt ở trên vật nhỏ trên bục giảng.
Black Forest Cake Cherry có vẻ vô cùng đáng yêu. Trang trí trên bánh ngọt mềm là một tầng lại một tầng chất chồng màu đen, làm cho nhìn lên là có thể sinh ra cảm giác muốn ăn. Lucy thỏa mãn nhìn ánh mắt mọi người, cầm công cụ đơn giản nhất bắt đầu thao tác, một bên dùng miệng giải thích trình tự chế tác.
“Các bạn cần 2 quả trứng gà, một ít bột bánh, bột ca cao, sau đó là đường trắng, rượu cherry…”
Hai tiếng chương trình học rất nhanh qua đi, Mạc Từ cùng Morrison thuận lợi làm ra bánh ngọt. So với kiểu mẫu nguyên định trên tay lão sư Lucy, bánh ngọt trước mặt Morrison có thể so với tháp nghiêng, lệch ra không thành hình dạng.
Nhìn thấy bánh ngọt của Mạc Từ theo lề theo lối, Morrison giống như một đứa trẻ cong cong khóe miệng, dường như để đảm bảo cho việc phục thù lấy tay đẩy cái đế bánh ngọt, muốn làm cho bánh ngọt forest của Mạc Từ cũng lệch ra.
Chỉ là Mạc Từ sớm đã có phòng bị không để cho anh ta thực hiện được, đúng lúc chặn lại cánh tay của Morrison, đem bơ còn thừa lại trét trên mặt Morrison.
Né qua một cái, cơ thể cao lớn chiếm ưu thế, Morrison làm cho động tác của Mạc Từ rơi vào khoảng không, bơ trên tay bôi ngược lại trên mặt Mạc Từ, nụ cười phát ra càng xán lạn hơn.
“Morrison, tớ sẽ trả thù lại.” Mạc Từ ăn phải lỗ vốn, không cam lòng yếu thế, quết bọt bơ, lại hướng trên áo khoác của Morrison mà trét.
“Mạc, bình tĩnh một cút, phải biết là giặt quần áo là loại việc không dễ dàng…”
“Tớ biết chứ.”
“Tha cho tớ đi, Mạc.”
“Không.”
Đàm phán của hai người sau khi chương trình học kết thúc vào buổi trưa rốt cục đình chỉ. Nhìn thấy bạn học lục tục đi ra ngoài, Mạc đã ở bồn rửa tay rửa mặt, cùng Morrison nói lời tạm biệt, rồi hướng về nơi làm việc buổi chiều.
“Mạc, hôm nay đừng đi rửa chén dĩa, tớ mang cậu đến một nơi rất tuyệt.” Morrison vượt lên, nắm tay tay áo Mạc Từ, trong ánh mắt màu xanh biếc mang theo một mạt hưng phấn.
“Chỗ rất tuyệt? Nhưng mà tớ còn chưa có xin ông chủ nghỉ…” Mạc Từ nhíu mày, thả chậm bước chân.
“Đúng vậy, chỗ rất tuyệt.” Morrison kéo cổ tay Mạc Từ, hướng bên kia đi đến, thỉnh thoảng quay đầu quan sát biểu tình của Mạc Từ, “Ngày hôm qua tớ mới lĩnh phần tiền lương đầu tiên, mời cậu đi ăn.”
“Hả?” Tốc độ Mạc Từ không theo kịp tốc độ tiết tấu bước chân của anh ta, “Coi như xong đi, tiền cậu giữ lại, tớ còn bận việc…”
“Đi thôi.” Morrison không có buông tay Mạc Từ ra, trong ánh mắt màu xanh biếc nhiều hơn một phần thất vọng, cùng khuôn mặt tươi cười rạng rỡ vừa rồi không giống nhau, đôi mắt đột nhiên ảm đạm xuống làm anh có vẻ u buồn.
“Được rồi.” Chống lại ánh mắt giống với một đôi hồ nước dập dờn ánh nước, Mạc Từ nghĩ đến lúc đầu quen nhau ở trong nhà hàng, trong lòng một hồi ấm áp, lộ ra một nụ cười.
__________
1. Black Forest Cake
“Morrison, đừng gọi nữa, tớ dậy rồi.”
Ngoài miệng mặc dù là nói như vậy, Mạc Từ vẫn như cũ nằm ở trên giường êm ái, chỉ là giật giật cánh tay, đôi mắt mới vừa mở ra nheo lại, đem phần chăn dư càng quấn chặt hơn ở trên người mình.
Đầu dụi dụi, thay đổi tư thế, Mạc Từ đem mặt dán ở trên gối mềm, phát ra tiếng càu nhàu bất mãn.
“Mạc, cậu còn chưa bắt đầu mặt quần áo có phải không?” Tuy rằng cách cả một cánh cửa, nhưng âm thanh vẫn rõ ràng truyền đến, cửa bị khớp ngón tay gõ lên, phát ra âm thanh có tiết tấu, làm cho người bên trong cửa không khỏi khó chịu từ trên gối ngẩng đầu lên, dùng tay vừa rồi cuốn chăn lại dụi dụi đôi mắt.
“Rồi, hiện tại đã dậy, Morrison, cậu đợi chút nữa đi.” Ngáp đến mức không nhìn thấy ai, Mạc Từ chậm rì rì xốc lên cái chăn đang quấn trên người, ngồi trên mép giường, mông lung còn chưa có lấy lại tinh thần, đợi khi một tiếng kêu to truyền vào trong tai, Mạc Từ lúc này mới triệt để thanh tỉnh, duỗi thẳng chân đi dò tìm dép lê dưới giường mang vào.
Ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, rọi vào trên mặt thảm ở giữa phòng ngủ. Tấm thảm thêu hoa văn huyền bí bị ánh mặt trời ủ nóng, một lớp bụi bặm mỏng cùng với tia mặt trời trên mặt thảm trong không gian tự do nhảy múa.
Thời tiết nước F như là biểu cảm của một đứa trẻ, biến đổi thất thường. Hiện tại là ánh nắng ôn hòa chiếu rọi khắp nơi, buổi chiều nói không chừng lại nghênh đón mảng lớn mây đen, bắt đầu rớt xuống giọt mưa nhỏ tí tách.
Mạc Từ cố ý chuẩn bị một cái ô dù, đặt trên mặt bàn, cởi □ áo ngủ ra, thay vào áo tay dài nhã nhặn, nhanh nhẹn đi đến phòng tắm nho nhỏ phía sau rửa mặt súc miệng, nghĩ Morrison ở ngoài cửa đã lâu, Mạc Từ tranh thủ thời gian lau khô giọt nước dính trên mặt, chẳng chú ý soi gương, cầm ô trên mặt bàn nhét vào trong túi trên vai, kéo ra một cái cánh cửa đang đóng.
“Ngại quá, Morrison, để cậu đợi lâu.” Mạc Từ hướng chàng trai cao lớn tựa ngoài cửa mở ra hai tay giải thích, nhưng trên mặt lại không có một tia áy náy. Khóe miệng giương cao cùng ánh mắt mang theo vui vẻ khắc vào trong đôi mắt màu xanh biếc của đối phương, làm cho đối phương một trận oán trách bất đắc dĩ.
“Này, Mạc, cậu luôn để tớ đợi lâu, nếu bên ngoài có tuyết rơi, tớ sẽ phải biến thành người tuyết!” Cơ thể cao lớn chiếm ưu thế rõ rệt, Morrison có một mái tóc màu vàng kim nhạt dùng sức vỗ vai Mạc Từ, lộ ra một cái nụ cười làm người ta trong lòng vui sướng.
“Người tuyết? Hừ, nếu cậu biến thành người tuyết tớ sẽ ở trên mặt của cậu gắn lên một củ cà rốt thật to.” Mạc Từ bị anh ta đập đến đau nhức, nhíu lông mày, nghiến răng nói ra.
“Gắn cà rốt làm gì?” Morrison khó hiểu cau lông mày, rất tự nhiên bỏ ra cánh tay trên vai Mạc Từ, phụ giúp Mạc Từ cầm lấy lọ thủy tinh đặt ở cửa ra vào.
“Làm cái mũi đó, người tuyết Morrison!” Mạc Từ cúi người ôm lấy một loạt lọ thủy tinh xếp hàng ở cửa ra vào, xoay người bỏ trên quầy trong phòng.
Những lọ thủy tinh hình dáng lớn nhỏ không đồng nhất này đều là nhiệt tình của hàng xóm đưa tới. Nghe nói cậu thiếu lọ đựng vật liệu tương mỹ vị kia, hàng xóm bị Mạc Từ dùng mỹ thực chiêu đãi qua đều lục tìm lọ thủy tinh rỗng trong nhà rửa sạch, bày ra đặt ở cửa nhà cậu.
Sáng sớm mỗi khi mở cửa, đều có thể thu hoạch vài cái lọ thủy tinh sạch sẽ, Mạc Từ mở cửa chuyện thứ nhất chính là đem cái lọ chuyển vào trong nhà.
Kỳ thật lọ nhiều dường như đã đủ, nhưng Mạc Từ không đành lòng cự tuyệt ý tốt của những hàng xóm, thường thường dùng lọ thủy tinh họ đưa cho đựng vào một ít gia vị món ăn vật liệu tương, để đưa qua cho bọn họ, như vậy cũng sẽ thu được một chút khoản thu nhập thêm có dư.
Những bà chủ gia đình bị trù nghệ ‘dạng ma huyễn’ của Mạc Từ hấp dẫn không thể vô tư tiếp nhận đồ tặng, luôn đem vật liệu tương một lần nữa nhét trở lại vào trong ngực Mạc Từ, dùng tiền đi trao đổi, khiến Mạc Từ thỏa hiệp tiếp nhận điều kiện các cô dì mua lại lọ vật liệu tương này.
Bởi như vậy, những cái lọ dư thừa này cũng có chỗ đi, sẽ không chiếm lấy vị trí. Luôn luôn đi đưa vật liệu tương, quan hệ của Mạc Từ cùng hàng xóm vô cùng tốt.
Người đầu tiên Mạc Từ ở tại nước F quen biết bạn tốt Morrison cũng biết chỗ đến của những cái lọ này, mỗi ngày đúng hạn đến gọi Mạc Từ đến trường không để cậu đi muộn, thuận tiện phụ giúp Mạc Từ vận chuyển những cái lọ này, động tác lặp đi lặp lại đã trở thành thói quen.
Ngày hôm nay lọ đặc biệt nhiều, khoảng chừng bảy tám cái, Mạc Từ đem một cái lớn nhất không thể gọi là lọ chai thủy tinh chuyển lên bàn, lúc này mới buông lỏng xuống một hơi, đối với Morrison nói ra nghi vấn của mình.
“Tại sao ngày hôm nay lọ nhiều như vậy?”
“Tớ cũng thắc mắc tại sao lại có nhiều lọ như vậy, Mạc.” Morrison trả lời càng như là lặp lại lời của Mạc Từ, nhíu mày mấy lần làm trán anh sinh ta vài đường nếp nhăn sâu, có vẻ vô cùng mắc cười.
“Có thể là siêu thị gần đây có nhiều mục hoạt động ưu đãi đó, phải biết rằng những cô dì kia dù sao vẫn thích những chuyện mới mẻ.” Morrison suy nghĩ nhiều nhún đầu vai, dùng đôi mắt màu xanh biếc mang theo tình cảm ấm áp nhìn Mạc Từ.
“Ừ, có thể thế.” Mạc Từ đến phòng tắm rửa tay, đi tới vô thức nhìn một chút đồng hồ báo giờ treo trong phòng, phát ra một tiếng la to, “Morrison, không xong, chúng ta bị muộn!”
“Thật sao?” Morrison ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy con số đồng hồ chỉ hướng, cũng thay đổi sắc mặt, nắm tay Mạc Từ, thuần thục lôi kéo Mạc Từ ra khỏi cửa, hướng một cỗ xe máy đỗ ở trên con đường nhỏ chạy đến chỗ ấy.
“Đội mũ bảo hiểm.” Morrison đem mũ bảo hiểm mắc ở trên xe máy ném cho Mạc Từ, nhanh chóng khởi động xe máy.
“À.” Mạc Từ rất phối hợp đội vào mũ bảo hiểm, vắt qua xe máy có chút cao, đưa tay đặt ở trên đệm lót xe máy, cùng Morrison bảo trì một khoảng cách nhất định.
“Cậu lên chưa?” Morrison đồng dạng đội mũ bảo hiểm hướng Mạc Từ phía sau nói, “Mạc, phải nắm chặt chút đó, bằng không đợi lúc khởi động xe lại té xuống!”
“A? Vậy cậu khởi động chậm chút đi.” Nhiều lần bị ‘Tốc độ sinh tử’ của Morrison dọa đến Mạc Từ ra hiệu, đi đến chỗ cũ ngồi xuống, nắm lấy góc áo Morrison.
“Tớ nắm như vậy cậu có thể không thoải mái hay không?”
“Sẽ không.” Âm thanh Morrison từ phía trước truyền đến, “Nắm chặt, tớ phải khởi động.”
“Rồi.”
Mạc Từ lần nữa nắm chặt góc áo Morrison, ý bảo anh ta có thể dậm chân ga.
“Mỗi lần đều như vậy, không biết thầy Louis có thể nổi giận hay không!” Âm thanh của Morrison phía trước bị khí lưu làm rời rạc, có một phần nhỏ tiến vào trong tai Mạc Từ, đã nghe quen than phiền như thế Mạc Từ vẫn là nhịn không được cười cười. Rất khó tưởng tượng Morrison tính cách ôn hòa sẽ có một mặt cuồng dã như vậy, phía sau mỗi người đều cất giấu một cái khác của chính mình, Morrison chính là người thực hành cái câu nói này.
Bên tai gió thổi vù vù làm Mạc Từ không mở mắt ra được, nắm thật chặt góc áo Morrison, Mạc Từ đem cơ thể rụt lui về phía sau.
Sau khi trải qua một phen tốc độ cùng xóc nảy, hai người đã hữu kinh vô hiểm ngừng xong xe máy, đi vào học viện có cùng tên với thành phố này —— Chassi Mourinho.
Vượt qua vài cái hành lang, Mạc Từ nhìn thoáng qua Morrison phía sau biểu lộ trấn định, vỗ vỗ ngực, theo thói quen núp ở sau lưng Morrison.
“Cậu vào trước đi.”
“Không, lần này cậu vào trước đi, ngày hôm qua chính là tớ làm khiên thịt, hôm nay đổi lại cậu.” Morrison linh hoạt né tránh Mạc Từ, trong ánh mắt màu xanh biếc mang theo ý cười nghiền ngẫm.
“Morrison, cậu dù sao đã bị thầy Louis giáo huấn rất nhiều lần, thiếu lần nữa cũng không sao cả.” Mạc Từ lắc đầu bộ dáng đặt biệt thiếu ăn đập, một đôi con ngươi không phải đen nhánh chăm chú nhìn chằm chằm Morrison, triển khai thế công hướng dẫn từng bước, ý đồ thỏa hiệp.
“Chết tiệt, tại sao cậu lại không thể ngăn ở trước mặt tớ chứ?” Morrison bắt đắc dĩ thở dài, trong ánh mắt như hồ nước hiện lên một tia thần sắc may rủi. Nhún đầu vai, bắt đầu gãi đầu.
“Được rồi, được rồi, tớ đi, cậu tìm cơ hội chạy ra phía sau, rồi, nhớ rõ chiếm cái chỗ ngồi cho tớ.” Morrison thỏa hiệp, ưỡn ngực, chặn ở phía trước Mạc Từ, đem Mạc Từ che ở phía sau người, dùng biểu lộ bi tráng ‘Tráng sĩ nắm nắm tay’ đẩy ra cửa phòng học.
Không nghe được âm thanh nghiêm khắc của thầy Louis, trên bệ giảng cũng không có thầy Louis cầm giáo án.
Morrison bị cái hiện tượng kì quái này hù sợ tới mức lui ra phía sau vài bước, nghi hoặc nhìn hàng ghế dựa phía sau.
Có mấy sinh viên hướng bạn tốt Morrison đánh một tiếng bắt chuyện, cười cười.
Một mảnh âm thanh ầm ĩ làm cho Mạc Từ trốn ở sau lưng Morrison duỗi đầu ra, tinh tế quét mắt một lần chỗ trống ở sau giảng đường.
“Thầy Louis hôm nay hình như không có đến à?” Morrison nắm lấy tay Mạc Từ, cùng nhau đi về chỗ ngồi phía sau. Hướng về nhóm bạn học dãy phía trước đùa giỡn lên tiếng chào hỏi, “Này, Sarah, thầy Louis hôm nay không có đến à?”
“Đúng vậy, Morrison, thầy ấy hôm nay không đến, thầy ấy bị bệnh, bất quá tớ cũng không dám chắc, vừa rồi lão sư Lucy nói để cho lớp mình tự học. Ừm, chính là như vậy.” Sarah mở tay ra giải thích nói.
“A, tốt, cảm ơn Sarah.” Morrison gật đầu, đem đầu quay sang Mạc Từ, trong mắt toát ra vẻ đắc ý, “Hôm nay thầy Louis không có đây, chúng ta tránh được một kiếp.”
Động tác nháy mắt làm cho Mạc Từ ngẩn ngơ, tiếp đó là cười ha hả đùa giỡn, không thể tưởng tượng được Morrison bình thường nhã nhặn săn sóc cũng sẽ làm ra cái động tác cổ quái buồn cười như vậy.
Tựa đầu chôn ở trong cánh tay, Mạc Từ nhún bả vai.
Vỗ vỗ bàn học trước mặt.
“Có buồn cười như vậy sao, Mạc.” Khuôn mặt đường nét rõ ràng của Morrison tiến đến trước mặt Mạc Từ, hướng lỗ tai lộ ở bên ngoài của Mạc Từ thổi hơi.
“Morrison!” Mạc Từ che lỗ tai, từ từ ngẩng đầu lên, cậu đối với cái loại thân mật này còn chưa quen được. Mạc Từ dùng đôi mắt màu trà nhạt nhìn Morrison đang cười tủm tỉm không thôi, “Cậu tại sao lại giống như Mark không đứng đắn?”
“Không đứng đắn?” Morrison chú ý tới trên mặt Mạc Từ bởi vì cười quá lâu mà xuất hiện một tầng hồng nhạt, không tự giác mà khóe miệng giương lên, lộ ra biểu tình vô tội, đối với dùng từ mới mẻ của Mạc Từ tỏ vẻ hiếu kỳ.
“Mark cũng không đứng đắn?” Lặp lại cái từ này, Morrison nhìn thấy Mark dãy phía trước đang hướng bọn họ ra sức phất tay.
“A, được rồi, đừng nói nữa, Morrison, bắt đầu học, ok? Học đi, đừng cùng Mark trộn lẫn vào nhau, tớ nghĩ cuộc thi cuối tháng sẽ làm cậu phiền não một trận đó.” Mạc Từ vỗ vỗ vai Morrison, nhíu mày.
“Được.” Cúi đầu, từ trong ngăn kéo lấy ra cuốn sách giáo khoa, Morrison biểu tình xoắn xuýt nhìn qua vô cùng buồn cười.
“Đừng lo lắng, Morrison, tớ sẽ cho cậu ké bài.” Mạc Từ an ủi, nghiêng nghiêng đầu nhìn những sách giáo khoa rườm rà hiện rõ kia.
Không biết cha chọn cho cậu là cái trường gì. Lý thuyết bảo quản và bài trí nấu món Tây ngoài việc huấn luyện kỹ năng chuyên nghiệp, còn có một chút chương trình học khảo thí động não, phải biết rằng, lúc đến đây vào năm nhất, văn bản biểu đạt đối với cậu mà nói, vẫn là một cái vấn đề rất lớn.
Mạc Từ dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ vào mặt bàn, so với những khóa học lý thuyết này, cậu càng yêu thích khóa học món điểm tâm ngọt của lão sư Lucy, nướng món ngọt rất được nhóm học viên hoan nghênh, ở trên lớp học hào khí càng thêm sinh động. Tác phẩm của cậu và Morrison thường thường sẽ được lão sư Lucy lấy bày ra biểu diễn trước mọi người, mà món điểm tâm ngọt mỹ vị là chỗ cậu vừa ý.
Mạc Từ sầu mi khổ kiếm chịu đựng chương trình học chấm dứt, thu dọn một chút mặt bàn, chương trình học tiếp theo sẽ thú vị nhiều lắm.
Nhóm sinh viên lục tục đi đến phòng làm bánh đặc biệt của học viện này. Lão sư Lucy trang phục màu xanh vải lông bao ngoài, màu vàng kim cuộn sóng khoác trên vai, áo cộc tay màu trắng làm tôn lên vẻ quyến rũ xuất chúng của bà.
Dùng một cái kẹp tóc bươm bướm màu đen cố định chắc chắn, không để cho tóc xõa tung đặc biệt là trên mặt, lão sư Lucy có vẻ ưu nhã hài hước. Mở to hai mắt, Lucy mở hai tay ra, để cho vài sinh viên đi lên bục giảng, đảm nhiệm trợ thủ.
“Thật vui mừng khi lại đến khóa học ngày hôm nay, một tuần qua mọi người có vui vẻ không?” Lời dạo đầu đơn giản, hào khí thoáng cái sôi nổi lên, trên gương mặt trắng nõn của Lucy treo nụ cười xán lạn, quyến rũ trong thành thục khiến cho sinh viên dưới bục phát động vỗ tay.
Rất khó tưởng tượng một vị nữ giới đã bốn mươi tuổi lại như thế, nghĩ đến lúc trước lỗ mãng, Mạc Từ đẩy một chút Morrison bên phải cậu.
“Hôm nay là một ngày đặc biệt à? Lão sư Lucy ăn mặc rất đẹp.”
“Không biết, hôm nay là thứ bảy mà, phải biết là, mỗi thứ bảy đều là ngày lão sư Lucy vui vẻ nhất.” Morrison khom cúi lưng, ở bên tai Mạc Từ nói ra, đôi mắt nhìn máy đánh trứng và lò nướng đặc chế trên bục giảng.
“Tốt lắm, hôm nay tôi đến dạy mọi người làm món bánh Black Forest Cake1. Được rồi, mời bạn Mark lên đây hỗ trợ thao tác đánh trứng, tôi tiếp tục giảng.” Lucy nhìn thấy sinh viên dưới bục giảng đã chuẩn bị xong công cụ nấu, thỏa mãn gật đầu, tùy ý giảng giải.
“Black Forest Cake là mỹ vị tên xứng với thực, mọi người làm xong sẽ chính là khiêu chiến đầu lưỡi. Bước kế tiếp chúng ta sẽ xoay quanh việc triển khai đánh giá bánh ngọt.” Lão sư Lucy nói đến đây, dừng một chút, khẽ gõ một cái cô gái dãy phía trước đánh ngáp, ý bảo chú tâm nghe giảng.
“Các bạn có hứng thú nghe một chút lịch sử của nó không?” Lão sư Lucy vểnh môi rất là hài hước, đôi mắt màu xanh trang điểm nhạt quét liếc học viên của bà.
“Có hứng thú!” Giọng nói các cô gái lanh lảnh kéo ra thật dài, áp luôn cả vài vị nam giới ở đây. Phần lớn sinh viên là nữ giới, phải biết là nam giới lập chí trở thành chuyên gia món ngọt không nhiều lắm, cả lớp nam giới rải rác chỉ có hơn mười vị.
“Ừm, tôi còn nghĩ rằng các bạn trách tôi nói rất buồn chán.” Lucy lộ ra hàm răng trắng noãn, thoải mái mà thay cô gái quẫn bách kia giải vây, lần nữa sôi động hào khí, loại động tác ra hiệu này làm rất mạch lạc, mang theo nụ cười đầy nhiệt tình, bắt đầu giảng giải lịch sử của Black Forest Cake. Tự thuật lưu loát tăng thêm dừng lại đúng lúc, một đoạn lịch sử nho nhỏ hấp dẫn chú ý của tất cả mọi người, mà ngay cả Mark luôn luôn ‘Không đứng đắn’ cũng đình chỉ mờ ám của anh ta, tay từ trên máy đánh trứng trượt xuống.
Từ người đầu tiên chuyên gia món ngọt sáng tạo ra nó đến công sức sau cùng, đầu bếp nổi danh nghiên cứu chế tạo cách điều chế bước tiến mới, lịch sử chưa đến năm phút đồng hồ rất nhanh trôi qua, Lucy tại thời gian mọi người lưu luyến lại từ phía sau bục giảng bày ra Black Forest Cake nguyên dạng.
“Tớ vẫn luôn muốn làm bánh ngọt được như thế, tớ vào lúc nhỏ…” Cô gái dưới bục giảng bắt đầu hưng phấn lên, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Black Forest Cake cao sáu tấc trên bục giảng.
“Này, các cô gái, yên tĩnh chút đi.” Lucy đem ngón tay thon dài chống trên môi, trừng hai mắt, làm cho mọi người dừng lại. Sau một hồi tiếng xuỵt, mọi người lại đem chú ý một lần nữa đặt ở trên vật nhỏ trên bục giảng.
Black Forest Cake Cherry có vẻ vô cùng đáng yêu. Trang trí trên bánh ngọt mềm là một tầng lại một tầng chất chồng màu đen, làm cho nhìn lên là có thể sinh ra cảm giác muốn ăn. Lucy thỏa mãn nhìn ánh mắt mọi người, cầm công cụ đơn giản nhất bắt đầu thao tác, một bên dùng miệng giải thích trình tự chế tác.
“Các bạn cần 2 quả trứng gà, một ít bột bánh, bột ca cao, sau đó là đường trắng, rượu cherry…”
Hai tiếng chương trình học rất nhanh qua đi, Mạc Từ cùng Morrison thuận lợi làm ra bánh ngọt. So với kiểu mẫu nguyên định trên tay lão sư Lucy, bánh ngọt trước mặt Morrison có thể so với tháp nghiêng, lệch ra không thành hình dạng.
Nhìn thấy bánh ngọt của Mạc Từ theo lề theo lối, Morrison giống như một đứa trẻ cong cong khóe miệng, dường như để đảm bảo cho việc phục thù lấy tay đẩy cái đế bánh ngọt, muốn làm cho bánh ngọt forest của Mạc Từ cũng lệch ra.
Chỉ là Mạc Từ sớm đã có phòng bị không để cho anh ta thực hiện được, đúng lúc chặn lại cánh tay của Morrison, đem bơ còn thừa lại trét trên mặt Morrison.
Né qua một cái, cơ thể cao lớn chiếm ưu thế, Morrison làm cho động tác của Mạc Từ rơi vào khoảng không, bơ trên tay bôi ngược lại trên mặt Mạc Từ, nụ cười phát ra càng xán lạn hơn.
“Morrison, tớ sẽ trả thù lại.” Mạc Từ ăn phải lỗ vốn, không cam lòng yếu thế, quết bọt bơ, lại hướng trên áo khoác của Morrison mà trét.
“Mạc, bình tĩnh một cút, phải biết là giặt quần áo là loại việc không dễ dàng…”
“Tớ biết chứ.”
“Tha cho tớ đi, Mạc.”
“Không.”
Đàm phán của hai người sau khi chương trình học kết thúc vào buổi trưa rốt cục đình chỉ. Nhìn thấy bạn học lục tục đi ra ngoài, Mạc đã ở bồn rửa tay rửa mặt, cùng Morrison nói lời tạm biệt, rồi hướng về nơi làm việc buổi chiều.
“Mạc, hôm nay đừng đi rửa chén dĩa, tớ mang cậu đến một nơi rất tuyệt.” Morrison vượt lên, nắm tay tay áo Mạc Từ, trong ánh mắt màu xanh biếc mang theo một mạt hưng phấn.
“Chỗ rất tuyệt? Nhưng mà tớ còn chưa có xin ông chủ nghỉ…” Mạc Từ nhíu mày, thả chậm bước chân.
“Đúng vậy, chỗ rất tuyệt.” Morrison kéo cổ tay Mạc Từ, hướng bên kia đi đến, thỉnh thoảng quay đầu quan sát biểu tình của Mạc Từ, “Ngày hôm qua tớ mới lĩnh phần tiền lương đầu tiên, mời cậu đi ăn.”
“Hả?” Tốc độ Mạc Từ không theo kịp tốc độ tiết tấu bước chân của anh ta, “Coi như xong đi, tiền cậu giữ lại, tớ còn bận việc…”
“Đi thôi.” Morrison không có buông tay Mạc Từ ra, trong ánh mắt màu xanh biếc nhiều hơn một phần thất vọng, cùng khuôn mặt tươi cười rạng rỡ vừa rồi không giống nhau, đôi mắt đột nhiên ảm đạm xuống làm anh có vẻ u buồn.
“Được rồi.” Chống lại ánh mắt giống với một đôi hồ nước dập dờn ánh nước, Mạc Từ nghĩ đến lúc đầu quen nhau ở trong nhà hàng, trong lòng một hồi ấm áp, lộ ra một nụ cười.
__________
1. Black Forest Cake
Tác giả :
Phù Diêu Trực Thượng