Mỹ Vị Nhân Sinh
Quyển 1 - Chương 3
Nhà hàng Bạch Vân…
Mạc Từ nhớ nhà hàng Bạch Vân này.
Đó là nhà hàng cao nhã nhất của thành phố C, cũng là một phần sản nghiệp của Mạc gia. Thế gia công tử của xã hội thượng lưu, danh môn thục nữ, thương giới đại ngạc đều phải nghiêm chuẩn dùng cơm, là nhà hàng của bậc quyền quý.
Ở thành phố C người có thể vào nhà hàng Bạch Vân dùng cơm bất quá chỉ hai trăm người, mà khách quý có thẻ VIP, thường có thể dẫn người đi cùng số ít chỉ có năm mươi người. Nhà hàng Bạch Vân được quảng bá thổi phồng như thế cũng không phải hoàn toàn là giả tạo. Trước không nói Bạch Vân có Mạc lão gia Mạc gia chính là đầu bếp hàng đầu trong ngành ẩm thực rộng lớn, chỉ riêng đội ngũ đầu bếp của nhà hàng thì so với các nhà hàng khác đã nhiều hơn gấp năm lần. Đây là cái khái niệm gì a?
Bình thường quy định ở nhà hàng là đầu bếp khoảng ba mươi người gì đó, mà ở Bạch Vân lại gần một trăm người! Cái này đại biểu, trong nhà hàng này, bạn có thể tùy ý chọn món ăn yêu thích của bạn, vô luận là cơm Tây hay cơm Trung thậm chí là đồ ăn của bộ lạc Châu Phi, đầu bếp của Bạch Vân đều có thể làm bạn thỏa mãn. Một trăm người phần lớn là đầu bếp từ Mạc gia tách ra, cũng chính là các đầu bếp thực tập. Bọn họ dưới sự an bài của gia tộc, sẽ tới các nơi trên thế giới học tập nấu ăn, hấp thụ những tinh túy của món ăn địa phương, sau đó chế biến lại rồi đưa vào thực đơn Mạc gia. Đầu bếp thành công sẽ có được địa vị cùng tiền lương rất cao.
Địa vị Mạc gia là sao?
Mạc gia là trù nghệ thế gia, tương truyền tổ tiên mấy đời làm đầu bếp, không ít người nhà họ Mạc đã làm ngự trù của hoàng gia.
Năm đó tám liên minh quốc tế xâm nhập vào. Đức, Pháp liên quân tấn công vào phía Tây, Từ Hi thái hậu từ Thái Nguyên nâng giá chạy khỏi hoàng cung, lúc đi theo trong đó có ngự trù là người của Mạc gia tộc. Về sau triều đại nhà Thanh bị diệt, chức ngự trù không còn nữa, người Mạc gia chỉnh đốn hành trang, dẫn theo vợ con hơn mười miệng, chạy trốn ra nước ngoài. Dựa vào việc cầm cố châu báu tranh chữ ngày xưa Hoàng thái hậu ban cho dứt khoát đi theo thương nghiệp, đặt chân vào ngành ẩm thực, ở nước ngoài làm giàu. Nhà hàng kiểu Trung Quốc, kiểu nhà hàng trung hòa giữa Trung và Tây chiếm lấy một nơi nho nhỏ ở nước ngoài.
Ba mươi năm trước, gia chủ tiền nhiệm Mạc gia mang theo người nhà trở về quê hương, ở tại thành phố ven biển C có nền công nghiệp thương mại phát triển. Từ chi nhánh chuyển thành nhà hàng cao cấp, là một huyền thoại.
Nhân vật thương nhân nổi tiếng ở thành phố C không ít, các hoạt động đặc biệt của một thành phố ven biển cũng không ít. Đều này khiến cho các nhân vật lớn ở thành phố C có một niềm vui mới – thích nếm mỹ thực. Người họ Mạc có trù nghệ tuyệt vời, lại đang có tài sản ở nước ngoài, một vài nhân vật lớn có máu mặt lại lấy mỹ thực làm niềm sống nên sẵn sàng vì Mạc gia chống lưng. Đây chính là nguyên nhân đầu bếp cùng nhà hàng Mạc gia có thể chiếm lấy một vị trí ở thành phố C.
Đầu bếp của nhà hàng Mạc gia có tay nghề vô cùng tốt, nhưng có thể chính miệng ăn được mỹ thực chính thống của nhà hàng Bạch Vân chỉ có một.
Vài người đầu bếp siêu cấp của Mạc gia đều ở Bạch Vân công tác, Mạc lão gia ngẫu nhiên có tâm trạng cũng sẽ đến Bạch Vân làm thử một hai món ăn. Thử hỏi loại tình cảnh như thế nhà hàng Bạch Vân nào có thể không phô trương hao phí lớn cho được?
Đương nhiên, Mạc Từ tinh tường biết rõ dụng ý của cha muốn cậu đi đến Bạch Vân.
Đời trước bản thân nhiều lần bị cha cưỡng chế mang đến Bạch Vân, học tập nấu ăn. Cha phát triển các món ăn mới, mà nơi thử nghiệm các dụng cụ nấu ăn chính là ở Bạch Vân. Phòng bếp Bạch Vân được bố trí rất công phu, diện tích năm mươi mét vuông có vẻ hơi trống trải, là không gian tư nhân của cha, thậm chí ngay cả một vài vị đầu bếp cũng khó có thể vào được phòng bếp có cửa khóa thông minh này.
Mạc Từ kinh ngạc nhìn cha một cái, sau rồi trầm mặc nhìn vào hoa văn tinh xảo trên cái chén trước mặt. Không giống như trước kia, lời lẽ kịch liệt nói ra mấy câu vô vị như “Quân tử xa nhà bếp”…
Cứng ngắc gật đầu, xem như đồng ý rồi.
Ông cụ trong nội tâm vui vẻ, vô thức nhếch cong khóe miệng, chiếu vào Mạc Từ một ánh nhìn nóng bỏng hơn nhiều. Lấy một cái ví dụ mà nói, chính là như đang nhìn một con cá Nheo thiệt bự đang nằm trên thớt…
Gương mặt hiện ra biểu cảm hiền hòa, khiến cho vài nếp nhăn trên trán cũng thoải mái giãn ra.
Bất luận kẻ nào cũng nhìn ra được, ông cụ là long tâm đại duyệt (cực kỳ vui sướng).
“Buổi chiều đi ạ?” Mạc Từ cảm thấy rùng mình một cái, bổ sung thêm.
Tại sao trước kia lại không cảm thấy ánh nhìn của cha lại khủng bố như thế chứ…
Giống như ruồi bọ hễ thấy vết nứt là đậu vào… A, thật có lỗi, cha, con không nên lấy bản thân so sánh thành một quả trứng nứt, đương nhiên, ngài cũng không phải là một con ruồi đáng ghét. Mạc Từ không dám nhìn thẳng vào cha của mình, loại tư thế đầu cuối xuống cực kỳ thấp này giống như là e lệ xấu hổ hơn.
Trong mấy năm, những năm gần đây luôn cùng cha đối chọi gay gắt. Cho rằng mẹ chết ngoài ý muốn là do cha một tay tạo thành, mà cha lại đối với mẹ bất trung, nhanh chóng cưới một người phụ nữ khác làm vợ, điều đó khiến cậu đối với cha tràn đầy oán hận. Nuôi thành tính cách phản nghịch, mà ngay cả lúc cha lớn tiếng răn dạy mình, cũng là cười khẩy châm biếm.
Phần lớn thời gian, cha giận dữ, hận không thể giơ lên bàn tay cho cậu một cái bạt tai, nhưng là khi thấy bộ mặt quật cường của cậu giống hệt mẹ nên hậm hực thu hồi bàn tay. Xoay người sang chỗ khác, không thèm để ý tới cậu nữa, nặng nề thở dài một hơi, lưu lại cho cậu một bóng lưng rộng lớn.
Trong ký ức thường thường nhớ đến cái bóng lưng đó. Sau khi Mạc gia suy tàn, Mạc Từ hai bàn tay trắng trốn tránh trong căn nhà trệt với tiền thuê rẻ mạt.
Nửa đêm tỉnh mộng, nước mắt thấm ướt cả áo.
Tất cả đều là bởi vì cái bóng lưng rộng lớn dần dần biến mất kia. Lúc đó, mới chính thức hiểu được dụng tâm lương khổ của cha.
Tử dục dưỡng nhi thân bất tại*, là cỡ nào hối hận? Hối hận bậc lũy thừa a!
*Câu này ở trong câu thơ của Cao Ngư than thở rằng “树欲静而风不息 子欲养而亲不在” nghĩa là “Mộc dục tịnh nhi phong bất đình. Tử dục dưỡng nhi thân bất tại” – Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Con mong hiếu thảo nhưng cha mẹ không còn.
Mạc Từ tính tình quật cường, đã nhận định thì mười đầu trâu kéo cũng không quay lại. Cho dù là mơ, cho dù là sáng ngày mai phải tỉnh lại rồi lại nghĩ tới căn nhà trệt ẩm ướt âm u. Cậu cũng muốn tận hiếu đạo, thuận theo an bài của cha, hưởng thụ quan tâm bảo vệ của cha.
Nhưng mà, mộng đẹp trở thành thật, hết thảy đều có thể bù đắp cho lúc trước, nói là làm. Cảm xúc dạt dào cùng kích động hỗn loạn xốn xao. Không tự giác cúi đầu, để cho tóc che đi cảm xúc mãnh liệt, hai mắt hiện ra ánh sáng lấp lánh.
Ngượng ngùng.
Mạc Từ đem xúc động vui sướng cùng thương xót bi thương trong nội tâm cắt đứt tự đưa cảm xúc bản thân trở về như cũ. Kiếp trước thường thì chưa bao giờ được như hôm nay ngoan ngoãn làm theo nguyện vọng của cha.
Vâng lời gật đầu trước mặt cha, không giống như lúc trước kịch liệt phản đối học nấu ăn, phát ngôn bừa bãi rằng tuyệt sẽ không bước vào phòng bếp nửa bước. Cho rằng học nấu ăn chính là nền tảng của đàn ông trong nhà, gật đầu đồng ý làm dâng lên cảm giác lạ lẫm lại cứng nhắc. Chủ động đề cập việc học nấu ăn càng không được tự nhiên đến cực điểm.
Cha, sẽ nghĩ như thế nào? Bản thân mình nói như thế…
Hai người đàn ông khác trên bàn cơm cười nhưng không nói, dùng ánh mắt bao dung nhìn Mạc Từ.
Hành động hôm nay của nó thật là khác thường, nhưng nó cuối cùng vẫn là người nhà của bọn họ.
Vô luận nó đã làm cái gì, chỉ cần nó một ngày còn ở Mạc gia.
Nó chính là con cùng em trai của bọn họ.
“Ừ, là buổi chiều, con chuẩn bị một chút đi.”
Ông cụ khẽ ho một tiếng, từ trên ghế đứng dậy, tiếp nhận ba toong Đạt thúc đưa tới. Ra cửa.
Mạc Ngôn im lặng nhìn Mạc Từ trong chốc lát, hướng cậu gật đầu, cho cậu một ánh mắt động viên.
“Anh đi khách sạn.”’
“Vâng.”
Mạc Từ hít hít cái mũi, động tác này làm cho cậu nhiều hơn vài phần ngây thơ.
Người phụ nữ bên kia bàn ăn cũng vội vàng đứng lên, hữu ý vô ý sát qua bên người Mạc Từ, gót giày ở phía bên phải Mạc Từ, nhận lấy một làn nước hoa nồng mùi xông tới. Gót dày cộc cộc vang lên, người đã ra ngoài.
Mạc Từ nắm chặt nắm tay, nhìn bóng lưng mảnh khảnh của người phụ nữ, con mắt lóe lên ánh sáng hủy diệt.
Có tôi ở đây, bà sẽ không thực hiện được.
Chỉ mong bà hiện tại không có động loại tâm tư đó.
Trên bàn cơm chỉ có một mình cậu ngồi, Đạt tẩu đang bận rộn thu thập đồ ăn bát đũa trên bàn, vẫn là lo lắng nhìn xem Mạc Từ:
“Tiểu thiếu gia, không thoải mái nhất định phải xem bác sĩ đó.”
Bà vừa rồi ở trong phòng bếp nghe thấy ông cụ gầm lên, cho rằng sáng nay lại muốn trình diễn hình ảnh khiển trách con cái. Ông cụ nóng tính, Tiểu thiếu gia lại bướng bỉnh như con lừa…
Không ngờ tới cuối cùng lại thấy ông cụ mang nụ cười nhàn nhạt, vô cùng cao hứng ra ngoài.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Mạc Từ được Đạt tẩu ân cần nhắc nhở cắt đứt ý nghĩ, lắc đầu, hé miệng cười cười, nhẹ nhõm lên lầu.
Có lẽ cậu cần nằm trên giường tỉnh táo suy nghĩ một chút.
—— Bằng cách nào đó thời gian quay ngược tặng cho cậu một niềm vui cực lớn.
Cùng với, đã biết được cuộc sống đời này đã bị phá vỡ khác nhau hoàn toàn.
Mạc Từ nhớ nhà hàng Bạch Vân này.
Đó là nhà hàng cao nhã nhất của thành phố C, cũng là một phần sản nghiệp của Mạc gia. Thế gia công tử của xã hội thượng lưu, danh môn thục nữ, thương giới đại ngạc đều phải nghiêm chuẩn dùng cơm, là nhà hàng của bậc quyền quý.
Ở thành phố C người có thể vào nhà hàng Bạch Vân dùng cơm bất quá chỉ hai trăm người, mà khách quý có thẻ VIP, thường có thể dẫn người đi cùng số ít chỉ có năm mươi người. Nhà hàng Bạch Vân được quảng bá thổi phồng như thế cũng không phải hoàn toàn là giả tạo. Trước không nói Bạch Vân có Mạc lão gia Mạc gia chính là đầu bếp hàng đầu trong ngành ẩm thực rộng lớn, chỉ riêng đội ngũ đầu bếp của nhà hàng thì so với các nhà hàng khác đã nhiều hơn gấp năm lần. Đây là cái khái niệm gì a?
Bình thường quy định ở nhà hàng là đầu bếp khoảng ba mươi người gì đó, mà ở Bạch Vân lại gần một trăm người! Cái này đại biểu, trong nhà hàng này, bạn có thể tùy ý chọn món ăn yêu thích của bạn, vô luận là cơm Tây hay cơm Trung thậm chí là đồ ăn của bộ lạc Châu Phi, đầu bếp của Bạch Vân đều có thể làm bạn thỏa mãn. Một trăm người phần lớn là đầu bếp từ Mạc gia tách ra, cũng chính là các đầu bếp thực tập. Bọn họ dưới sự an bài của gia tộc, sẽ tới các nơi trên thế giới học tập nấu ăn, hấp thụ những tinh túy của món ăn địa phương, sau đó chế biến lại rồi đưa vào thực đơn Mạc gia. Đầu bếp thành công sẽ có được địa vị cùng tiền lương rất cao.
Địa vị Mạc gia là sao?
Mạc gia là trù nghệ thế gia, tương truyền tổ tiên mấy đời làm đầu bếp, không ít người nhà họ Mạc đã làm ngự trù của hoàng gia.
Năm đó tám liên minh quốc tế xâm nhập vào. Đức, Pháp liên quân tấn công vào phía Tây, Từ Hi thái hậu từ Thái Nguyên nâng giá chạy khỏi hoàng cung, lúc đi theo trong đó có ngự trù là người của Mạc gia tộc. Về sau triều đại nhà Thanh bị diệt, chức ngự trù không còn nữa, người Mạc gia chỉnh đốn hành trang, dẫn theo vợ con hơn mười miệng, chạy trốn ra nước ngoài. Dựa vào việc cầm cố châu báu tranh chữ ngày xưa Hoàng thái hậu ban cho dứt khoát đi theo thương nghiệp, đặt chân vào ngành ẩm thực, ở nước ngoài làm giàu. Nhà hàng kiểu Trung Quốc, kiểu nhà hàng trung hòa giữa Trung và Tây chiếm lấy một nơi nho nhỏ ở nước ngoài.
Ba mươi năm trước, gia chủ tiền nhiệm Mạc gia mang theo người nhà trở về quê hương, ở tại thành phố ven biển C có nền công nghiệp thương mại phát triển. Từ chi nhánh chuyển thành nhà hàng cao cấp, là một huyền thoại.
Nhân vật thương nhân nổi tiếng ở thành phố C không ít, các hoạt động đặc biệt của một thành phố ven biển cũng không ít. Đều này khiến cho các nhân vật lớn ở thành phố C có một niềm vui mới – thích nếm mỹ thực. Người họ Mạc có trù nghệ tuyệt vời, lại đang có tài sản ở nước ngoài, một vài nhân vật lớn có máu mặt lại lấy mỹ thực làm niềm sống nên sẵn sàng vì Mạc gia chống lưng. Đây chính là nguyên nhân đầu bếp cùng nhà hàng Mạc gia có thể chiếm lấy một vị trí ở thành phố C.
Đầu bếp của nhà hàng Mạc gia có tay nghề vô cùng tốt, nhưng có thể chính miệng ăn được mỹ thực chính thống của nhà hàng Bạch Vân chỉ có một.
Vài người đầu bếp siêu cấp của Mạc gia đều ở Bạch Vân công tác, Mạc lão gia ngẫu nhiên có tâm trạng cũng sẽ đến Bạch Vân làm thử một hai món ăn. Thử hỏi loại tình cảnh như thế nhà hàng Bạch Vân nào có thể không phô trương hao phí lớn cho được?
Đương nhiên, Mạc Từ tinh tường biết rõ dụng ý của cha muốn cậu đi đến Bạch Vân.
Đời trước bản thân nhiều lần bị cha cưỡng chế mang đến Bạch Vân, học tập nấu ăn. Cha phát triển các món ăn mới, mà nơi thử nghiệm các dụng cụ nấu ăn chính là ở Bạch Vân. Phòng bếp Bạch Vân được bố trí rất công phu, diện tích năm mươi mét vuông có vẻ hơi trống trải, là không gian tư nhân của cha, thậm chí ngay cả một vài vị đầu bếp cũng khó có thể vào được phòng bếp có cửa khóa thông minh này.
Mạc Từ kinh ngạc nhìn cha một cái, sau rồi trầm mặc nhìn vào hoa văn tinh xảo trên cái chén trước mặt. Không giống như trước kia, lời lẽ kịch liệt nói ra mấy câu vô vị như “Quân tử xa nhà bếp”…
Cứng ngắc gật đầu, xem như đồng ý rồi.
Ông cụ trong nội tâm vui vẻ, vô thức nhếch cong khóe miệng, chiếu vào Mạc Từ một ánh nhìn nóng bỏng hơn nhiều. Lấy một cái ví dụ mà nói, chính là như đang nhìn một con cá Nheo thiệt bự đang nằm trên thớt…
Gương mặt hiện ra biểu cảm hiền hòa, khiến cho vài nếp nhăn trên trán cũng thoải mái giãn ra.
Bất luận kẻ nào cũng nhìn ra được, ông cụ là long tâm đại duyệt (cực kỳ vui sướng).
“Buổi chiều đi ạ?” Mạc Từ cảm thấy rùng mình một cái, bổ sung thêm.
Tại sao trước kia lại không cảm thấy ánh nhìn của cha lại khủng bố như thế chứ…
Giống như ruồi bọ hễ thấy vết nứt là đậu vào… A, thật có lỗi, cha, con không nên lấy bản thân so sánh thành một quả trứng nứt, đương nhiên, ngài cũng không phải là một con ruồi đáng ghét. Mạc Từ không dám nhìn thẳng vào cha của mình, loại tư thế đầu cuối xuống cực kỳ thấp này giống như là e lệ xấu hổ hơn.
Trong mấy năm, những năm gần đây luôn cùng cha đối chọi gay gắt. Cho rằng mẹ chết ngoài ý muốn là do cha một tay tạo thành, mà cha lại đối với mẹ bất trung, nhanh chóng cưới một người phụ nữ khác làm vợ, điều đó khiến cậu đối với cha tràn đầy oán hận. Nuôi thành tính cách phản nghịch, mà ngay cả lúc cha lớn tiếng răn dạy mình, cũng là cười khẩy châm biếm.
Phần lớn thời gian, cha giận dữ, hận không thể giơ lên bàn tay cho cậu một cái bạt tai, nhưng là khi thấy bộ mặt quật cường của cậu giống hệt mẹ nên hậm hực thu hồi bàn tay. Xoay người sang chỗ khác, không thèm để ý tới cậu nữa, nặng nề thở dài một hơi, lưu lại cho cậu một bóng lưng rộng lớn.
Trong ký ức thường thường nhớ đến cái bóng lưng đó. Sau khi Mạc gia suy tàn, Mạc Từ hai bàn tay trắng trốn tránh trong căn nhà trệt với tiền thuê rẻ mạt.
Nửa đêm tỉnh mộng, nước mắt thấm ướt cả áo.
Tất cả đều là bởi vì cái bóng lưng rộng lớn dần dần biến mất kia. Lúc đó, mới chính thức hiểu được dụng tâm lương khổ của cha.
Tử dục dưỡng nhi thân bất tại*, là cỡ nào hối hận? Hối hận bậc lũy thừa a!
*Câu này ở trong câu thơ của Cao Ngư than thở rằng “树欲静而风不息 子欲养而亲不在” nghĩa là “Mộc dục tịnh nhi phong bất đình. Tử dục dưỡng nhi thân bất tại” – Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Con mong hiếu thảo nhưng cha mẹ không còn.
Mạc Từ tính tình quật cường, đã nhận định thì mười đầu trâu kéo cũng không quay lại. Cho dù là mơ, cho dù là sáng ngày mai phải tỉnh lại rồi lại nghĩ tới căn nhà trệt ẩm ướt âm u. Cậu cũng muốn tận hiếu đạo, thuận theo an bài của cha, hưởng thụ quan tâm bảo vệ của cha.
Nhưng mà, mộng đẹp trở thành thật, hết thảy đều có thể bù đắp cho lúc trước, nói là làm. Cảm xúc dạt dào cùng kích động hỗn loạn xốn xao. Không tự giác cúi đầu, để cho tóc che đi cảm xúc mãnh liệt, hai mắt hiện ra ánh sáng lấp lánh.
Ngượng ngùng.
Mạc Từ đem xúc động vui sướng cùng thương xót bi thương trong nội tâm cắt đứt tự đưa cảm xúc bản thân trở về như cũ. Kiếp trước thường thì chưa bao giờ được như hôm nay ngoan ngoãn làm theo nguyện vọng của cha.
Vâng lời gật đầu trước mặt cha, không giống như lúc trước kịch liệt phản đối học nấu ăn, phát ngôn bừa bãi rằng tuyệt sẽ không bước vào phòng bếp nửa bước. Cho rằng học nấu ăn chính là nền tảng của đàn ông trong nhà, gật đầu đồng ý làm dâng lên cảm giác lạ lẫm lại cứng nhắc. Chủ động đề cập việc học nấu ăn càng không được tự nhiên đến cực điểm.
Cha, sẽ nghĩ như thế nào? Bản thân mình nói như thế…
Hai người đàn ông khác trên bàn cơm cười nhưng không nói, dùng ánh mắt bao dung nhìn Mạc Từ.
Hành động hôm nay của nó thật là khác thường, nhưng nó cuối cùng vẫn là người nhà của bọn họ.
Vô luận nó đã làm cái gì, chỉ cần nó một ngày còn ở Mạc gia.
Nó chính là con cùng em trai của bọn họ.
“Ừ, là buổi chiều, con chuẩn bị một chút đi.”
Ông cụ khẽ ho một tiếng, từ trên ghế đứng dậy, tiếp nhận ba toong Đạt thúc đưa tới. Ra cửa.
Mạc Ngôn im lặng nhìn Mạc Từ trong chốc lát, hướng cậu gật đầu, cho cậu một ánh mắt động viên.
“Anh đi khách sạn.”’
“Vâng.”
Mạc Từ hít hít cái mũi, động tác này làm cho cậu nhiều hơn vài phần ngây thơ.
Người phụ nữ bên kia bàn ăn cũng vội vàng đứng lên, hữu ý vô ý sát qua bên người Mạc Từ, gót giày ở phía bên phải Mạc Từ, nhận lấy một làn nước hoa nồng mùi xông tới. Gót dày cộc cộc vang lên, người đã ra ngoài.
Mạc Từ nắm chặt nắm tay, nhìn bóng lưng mảnh khảnh của người phụ nữ, con mắt lóe lên ánh sáng hủy diệt.
Có tôi ở đây, bà sẽ không thực hiện được.
Chỉ mong bà hiện tại không có động loại tâm tư đó.
Trên bàn cơm chỉ có một mình cậu ngồi, Đạt tẩu đang bận rộn thu thập đồ ăn bát đũa trên bàn, vẫn là lo lắng nhìn xem Mạc Từ:
“Tiểu thiếu gia, không thoải mái nhất định phải xem bác sĩ đó.”
Bà vừa rồi ở trong phòng bếp nghe thấy ông cụ gầm lên, cho rằng sáng nay lại muốn trình diễn hình ảnh khiển trách con cái. Ông cụ nóng tính, Tiểu thiếu gia lại bướng bỉnh như con lừa…
Không ngờ tới cuối cùng lại thấy ông cụ mang nụ cười nhàn nhạt, vô cùng cao hứng ra ngoài.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Mạc Từ được Đạt tẩu ân cần nhắc nhở cắt đứt ý nghĩ, lắc đầu, hé miệng cười cười, nhẹ nhõm lên lầu.
Có lẽ cậu cần nằm trên giường tỉnh táo suy nghĩ một chút.
—— Bằng cách nào đó thời gian quay ngược tặng cho cậu một niềm vui cực lớn.
Cùng với, đã biết được cuộc sống đời này đã bị phá vỡ khác nhau hoàn toàn.
Tác giả :
Phù Diêu Trực Thượng