Mỹ Thực Tại Dân Quốc
Chương 80
Hiện tại tiết thời rất tốt, mặt trời không quá chói chang. Lục lão gia cùng Lục phu nhân đi ra ngoài dạo phố.
Tòa nhà của Lục gia được xây dựng theo lối kiến trúc xưa, năm bước một lầu, mười bước một các, được truyền thừa đã mấy trăm năm nhìn rất xa hoa và khí thế, từ cửa đến đại sảnh cũng phải đi một khoảng khá xa.
Lục Thực nghe tin có điện thoại của Lục Nghiên từ thành phố H nên có chút vui mừng, thả lỏng cổ áo sơ mi, đặt mông ngồi lên sô pha. Hắn mới đi cưỡi ngựa về, chạy từ cửa vào đến đây còn thở hổn hển.
"A lô, tỷ." Hắn gọi một tiếng.
Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc lâu mới nghe tiếng Lục Nghiên nói: "A Thực à, phụ thân mẫu thân đâu?"
Lục Thực cười nói: "Bọn họ đi dạo phố rồi. Mẫu thân nói trong thành mới mở một cửa hàng bán toàn những thứ tân thời nên lôi kéo phụ thân đi xem thử.”
Từ lúc giao tất cả mọi việc của Lục gia cho Lục Nghiên, Lục lão gia trở nên vô cùng nhàn rỗi, thoải mái tự tại. Nói cho cùng, ông không phải người phù hợp với việc làm ăn, lúc trước thì dựa vào phụ thân, già rồi lại nhờ khuê nữ. Tuy vậy, điều đó lại làm ông rất đắc ý.
Người bên ngoài nhìn thấy Lục gia phồn thịnh trở lại thì châm chọc ông dựa vào nữ nhi, ông cũng không tức giận mà lại cảm thấy tự hào, quay về còn thổi phồng với Lục Nghiên rằng người bên ngoài khen ông có một nữ nhi tốt. Thật là dở khóc dở cười.
“Tỷ tỷ, tỷ ở thành phố H có khỏe không? Ta đoán là tỷ rất nhớ ta đúng không!” Miệng của Lục Thực thật sự rất ngọt.
“Ta cũng khỏe. Ngươi có luyện tập trù nghệ cho tốt với Triệu thúc bọn họ không? Ta không ở đó, ngươi đừng có mà lấy cớ lười biếng.” Lục Nghiên nói.
“Ta rất cố gắng nha.” Thanh âm có chút chột dạ.
"..."
"Ta có tội, ta nhận sai." Lục Thực lập tức ngồi thẳng lưng. Cho dù Lục Nghiên nhìn không thấy nhưng hắn vẫn bày ra bộ dáng học sinh ngồi, nhìn vào rất vô tội và nhu thuận.
Lục Nghiên thở dài một tiếng, nói: “Ngươi muốn ta phải làm gì với ngươi bây giờ?”
Vẻ mặt Lục Thực mờ mịt, không biết tại sao Lục Nghiên lại nói ra những lời như vậy, nhưng hắn cảm nhận được Lục Nghiên có chỗ nào đó không đúng, hình như tâm tình không được tốt.
“Tỷ tỷ, có người chọc tỷ giận sao?” Hắn hỏi một cách cẩn thận. Hỏi xong, thập phần khí thế nói: “Tỷ nói cho ta nghe, ai khi dễ tỷ, ta nhất định giúp tỷ đánh hắn.”
Trong tai nghe truyền đến tiếng cười. Nghe được thanh âm này, Lục Thực nhịn không được cũng cười theo.
Lục Nghiên nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt cô đơn dừng trên cành cây phong. Hiện tại là mùa thu, gốc phong bên ngoài đang đỏ rực một góc trời, đỏ đến mức muốn chọc mù mắt người ta.
Phía sau lưng Lục Nghiên, người Hà gia bởi vì đương gia ngã xuống mà cãi nhau ầm ĩ.
“Tỷ đang ở đâu vậy? Sao lại ầm ĩ như thế?” Lục Thực hỏi.
Lục Nghiên thật bình tĩnh nói: “Ta đang ở trên đường.” Nàng dừng một chút rồi nói: “Ta không ở đó, ngươi phải chiếu cố phụ thân mẫu thân cho tốt. Còn có Lục Xu nữa, nàng còn nhỏ, ngươi cũng phải nhớ chăm sóc nàng. Về sau, Lục gia phải dựa vào ngươi rồi.”
Trong lòng Lục Thực dấy lên một cảm giác quái dị, hắn hỏi: “Tại sao đột nhiên tỷ lại nói như vậy?”
Lục Nghiên cười nói: “Không có gì.”
Bên kia Lục Xu biết tỷ tỷ gọi về, khoác thật nhanh một cái áo hồng nhạt nhìn như một con bướm hồng, chạy như bay vào phòng.
“Ta muốn nói chuyện với tỷ tỷ.” Thanh âm nũng nịu của nàng truyền qua điện thoại. Lục Nghiên tựa hồ có thể nhìn thấy nàng với hai má tròn trịa, một tiểu cô nương thật ham ăn nên bộ dạng béo tròn như quả bóng vậy.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ... Thành phố H có món gì ngon, tỷ nhớ phải mang về cho ta nha.”
Lục Nghiên lấy tay che mắt, cảm giác đáy mắt có chút ướt.
Nàng đáp ứng: “Được, ta nhớ rồi.”
Gác máy, Lục Nghiên ngồi ngốc trên sô pha một lúc lâu. Người Hà gia rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, căn nhà vang vọng tiếng khóc thê thảm của nữ tử.
Lục Nghiên ngồi một lát thì nhấc điện thoại lên gọi cho Cố Tứ Gia.
Điện thoại trong thư phòng Cố Tứ Gia là bí mật, người bình thường không ai biết mà liên hệ, có điều Tứ Gia lại nói cho Lục Nghiên biết.
“A lô.”
Thanh âm nam nhân truyền đến mamg theo cảm giác băng lãnh nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy an tâm. Lục Nghiên đang ngồi thẳng lưng bỗng chốc trở nên mềm nhũn, nàng dựa vào sô pha, nhẹ giọng nói: “Là ta.”
Bên kia im lặng một chút, sau đó thanh âm Cố Tứ Gia trở nên kinh ngạc và mừng rỡ: “Nãi nãi a?"
Giọng nói cách xa cả ngàn dặm kia mang theo vài phần ấm áp, khiến nàng cảm thấy trong lòng cũng ngọt ngào hơn.
“Sao lại điện thoại về vậy? Chuyện bên đó có thuận lợi không?”
“Ừ, cực kỳ thuận lợi. Ta đang muốn báo cho chàng nghe một tin vui, hợp đồng đã được ký rồi.”
“Chúc mừng nàng, Tứ nãi nãi. Chuyện gì vào tay nàng cũng sẽ thành công.”
Tứ nãi nãi...
Nghe được tiếng xưng hô này, Lục Nghiên hít sâu vào một hơi, cảm thấy cảm xúc không thể khống chế được. Nàng nghĩ rằng, mình sẽ không thể trở thành Tứ nãi nãi của hắn được rồi.
“Đúng rồi…” Vì che giấu cảm xúc cảu mình, Lục Nghiên đành phải chuyển sang chủ đề khác. “Ta muốn nói với chàng, có khả năng ta phải ở lại đây mấy tháng nữa. Lần trước ta có kể với chàng việc có quen một người là người nước D tên Mã Khắc đó. Hắn không phải chỉ là một doanh nhân mà còn là Công tước của D Quốc. Ta nghĩ việc của Lý Chí, hắn có thể sẽ có biện pháp.”
“Thêm mấy tháng…” Cố Tứ Gia có chút thất vọng. “Ta cứ tưởng nàng sẽ về kịp Trung thu.”
“Thật sự xin lỗi.” Lục Nghiên dừng một chút, đột nhiên nói: “Cố Tử An, ta đã từng nói với chàng rằng ta rất thích chàng hay chưa?"
Bên kia yên lặng một hồi, sau đó truyền đến tiếng ho nhẹ của Cố Tứ Gia, thanh âm mang theo sự dịu dàng như nước nói: “Ta cũng rất thích nàng.”
“Ừ, ta biết.”
Cúp máy, Cố Tứ Gia nhìn điện thoại một cách kỳ quái. Hắn cảm giác dường như Lục Nghiên không giống bình thường. Khụ, đương nhiên nghe nàng nói thích mình, hắn rất vui, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác kì lạ.
Hồi tưởng lại những gì Lục Nghiên vừa nói, phía sau nàng hình như có người đang khóc…
Nghĩ đến đây, Cố Tứ Gia liền trở nên căng thẳng, trong lòng dấy lên một dự cảm bất ổn.
"Trương phó quan!" Hắn gọi Trương phó quan vào, nói: “Ngươi sai người đi điều tra xem thành phố H có phải phát sinh chuyện gì hay không.”
*
Bệnh viêm loét này, hiện tại không chỉ không có thuốc điều trị mà khả năng truyền nhiễm còn rất cao, nếu một người phát bệnh thì 90% những người xung quanh hắn cũng sẽ bị truyền nhiễm. Toàn bộ thành phố H bởi vì căn bệnh này mà trở nên hỗn loạn.
Vì vậy, khi ở Hà gia bị phát hiện là Hà Chi nhiễm bệnh, người ở phòng tuần bộ lập tức chạy đến, cách ly toàn bộ người ở Hà gia, người ở bên trong không ai có thể ra ngoài.
Nghe tin, mọi người ở Hà gia liền cảm thấy bất an. Di nương của Hà Chi khóc như hoa lê đái vũ, la hét: “Ta không hề mắc bệnh, tại sao phải cách ly? Mau thả ta ra, ta không muốn chết ở đây.”
Người phụ trách bên phòng tuần bộ đang đứng ở ngoài thương lượng với người Hà gia, bọn họ khóc la không nguyện ý chờ trong nhà, điều này làm hắn có chút mất kiên nhẫn.
“Bệnh viêm loét khả năng chết người gần như là chắc chắn. Chưa xác định được ngươi có bị lây hay không cho nên không thể để các ngươi rời đi.”
Người Hà gia nghe được lời này, trong lòng trở nên kinh hoảng tuyệt vọng. Những di nương luôn khuôn phép xinh đẹp lại khóc như chết, nghĩ đến việc lấy tiền hối lộ. Bọn người kia lấy tiền lại không chịu thả bọn họ ra.
Trong đám người đó, người bình tĩnh xinh đẹp như Lục Nghiên lại trở nên cực kỳ gây chú ý. Nàng đứng ở cửa, duy trì một khoảng cách an toàn, không xa không gần, hỏi người phụ trách: “Ta muốn biết, bệnh viêm loét này, nếu tiếp xúc qua với người bệnh thì trăm phần trăm đều sẽ bị lây hay sao?”
Người phụ trách hơi do dự, hắn thấy tuổi tác Lục Nghiên không lớn, nhìn giống như một nụ hoa, bề ngoài lại tươi đẹp động lòng nên có chút không đành lòng nói ra những lời gây tuyệt vọng cho nàng.
“Cũng không phải trăm phần trăm, nhưng mười người bên cạnh thì sẽ có chín người bị lây.”
Thanh âm của hắn nhỏ dần, tiểu cô nương trước mắt mặt trắng thêm hai phần nhưng bộ dáng vẫn thật bình tĩnh.
“Như vậy, bệnh này có thể chữa khỏi hay không?” Bên ngoài khoác một chiếc khăn vàng, bên trong là một bộ sườn xám đen càng làm nổi bật vẻ quyến rũ kiều diễm của Lục Nghiên. Cả người nàng giống như một đóa hoa đẹp mọc cheo leo giữa hai vách núi đá, đẹp đến mức khiến người ta phải kinh hãi.
Người phụ trách thầm than trong lòng, vị tiểu cô nương này tuổi không lớn nhưng lại trầm ổn như vậy, hắn thật lòng nói: “Bệnh này thật ra mấy tháng trước đã xuất hiện. Người phía trên vẫn còn nghiên cứu nhưng tình hình không lạc quan lắm.”
Lục Nghiên trầm mặc một chút, ánh mắt của nàng tựa hồ có chút hoảng hốt, một lúc lâu sau nàng mới nói tiếng cám ơn: "Ta có chuyện, không biết có thể nhờ vả tiên sinh một chút hay không? Đương nhiên, ta cũng sẽ không để tiên sinh phải khó xử.”
Đại khái là xuất phát từ sự thương xót với mỹ nhân mà người phụ trách mở miệng hỏi: “Chuyện gì?”
Lục Nghiên nói: “Phiền tiên sinh đến khu Bối Lan, đường Biệt Sách, chỗ đó có người của ta. Ta hi vọng, tiên sinh có thể đem chuyện của ta nói cho bọn họ hay."
Người phụ trách gật đầu, tỏ vẻ minh bạch. Hắn tiếc hận thoáng nhìn qua tiểu cô nương trước mắt. Cho dù tuổi còn nhỏ nhưng đã mang phong thái mê người, hơn nữa tình huống như vậy cũng giữ được tỉnh táo, tính cách này thật là hiếm có. Tiểu cô nương như vậy mà lại gặp phải chuyện này, đại khái sẽ rất nhanh rụng đi trong mùa thu, như những đóa hoa khác.
Tuy trong lòng Lục Nghiên vẫn rất sợ hãi nhưng cũng không đến mức suy sụp. Thở ra một hơi thật sâu, nàng nhìn mọi người của Hà gia đang khóc sướt mướt, biết bọn họ không ai có tâm trạng tiếp đón mình nên tự đi tìm người hầu đưa nàng đến phòng của khách, tìm lấy một gian phòng có thể trọ lại.
Giờ đây việc nàng có thể làm chính là mặc cho số phận. Tuy nói trộm được một cái mạng nhưng Lục Nghiên không nghĩ rằng, kiếp này của nàng lại ngắn như vậy.
Dành cho những người nói tại sao ta lại để xưng hô ta-ngươi đơn giản vì truyện này không phải truyện hiện đại, nó là cận đại, pha lẫn giữ cổ đại và một chút hiện đại. Mà cổ đại chả ai xưng em hay anh hay chị hết, thậm chí thời cận đại ta coi khá nhiều bộ cũng chả ai xưng như vậy chỉ xưng ta-ngươi-tỷ vậy nên ta sẽ để như vậy.
Còn việc load truyện bị thiếu thì ta cũng bó tay vì hiện tại ko còn chế độ riêng tư nữa, mấy chap ẩn đó ta đã public hết rồi, nếu không thấy là do wattpad lỗi rồi, ko phải do ta đâu
Tòa nhà của Lục gia được xây dựng theo lối kiến trúc xưa, năm bước một lầu, mười bước một các, được truyền thừa đã mấy trăm năm nhìn rất xa hoa và khí thế, từ cửa đến đại sảnh cũng phải đi một khoảng khá xa.
Lục Thực nghe tin có điện thoại của Lục Nghiên từ thành phố H nên có chút vui mừng, thả lỏng cổ áo sơ mi, đặt mông ngồi lên sô pha. Hắn mới đi cưỡi ngựa về, chạy từ cửa vào đến đây còn thở hổn hển.
"A lô, tỷ." Hắn gọi một tiếng.
Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc lâu mới nghe tiếng Lục Nghiên nói: "A Thực à, phụ thân mẫu thân đâu?"
Lục Thực cười nói: "Bọn họ đi dạo phố rồi. Mẫu thân nói trong thành mới mở một cửa hàng bán toàn những thứ tân thời nên lôi kéo phụ thân đi xem thử.”
Từ lúc giao tất cả mọi việc của Lục gia cho Lục Nghiên, Lục lão gia trở nên vô cùng nhàn rỗi, thoải mái tự tại. Nói cho cùng, ông không phải người phù hợp với việc làm ăn, lúc trước thì dựa vào phụ thân, già rồi lại nhờ khuê nữ. Tuy vậy, điều đó lại làm ông rất đắc ý.
Người bên ngoài nhìn thấy Lục gia phồn thịnh trở lại thì châm chọc ông dựa vào nữ nhi, ông cũng không tức giận mà lại cảm thấy tự hào, quay về còn thổi phồng với Lục Nghiên rằng người bên ngoài khen ông có một nữ nhi tốt. Thật là dở khóc dở cười.
“Tỷ tỷ, tỷ ở thành phố H có khỏe không? Ta đoán là tỷ rất nhớ ta đúng không!” Miệng của Lục Thực thật sự rất ngọt.
“Ta cũng khỏe. Ngươi có luyện tập trù nghệ cho tốt với Triệu thúc bọn họ không? Ta không ở đó, ngươi đừng có mà lấy cớ lười biếng.” Lục Nghiên nói.
“Ta rất cố gắng nha.” Thanh âm có chút chột dạ.
"..."
"Ta có tội, ta nhận sai." Lục Thực lập tức ngồi thẳng lưng. Cho dù Lục Nghiên nhìn không thấy nhưng hắn vẫn bày ra bộ dáng học sinh ngồi, nhìn vào rất vô tội và nhu thuận.
Lục Nghiên thở dài một tiếng, nói: “Ngươi muốn ta phải làm gì với ngươi bây giờ?”
Vẻ mặt Lục Thực mờ mịt, không biết tại sao Lục Nghiên lại nói ra những lời như vậy, nhưng hắn cảm nhận được Lục Nghiên có chỗ nào đó không đúng, hình như tâm tình không được tốt.
“Tỷ tỷ, có người chọc tỷ giận sao?” Hắn hỏi một cách cẩn thận. Hỏi xong, thập phần khí thế nói: “Tỷ nói cho ta nghe, ai khi dễ tỷ, ta nhất định giúp tỷ đánh hắn.”
Trong tai nghe truyền đến tiếng cười. Nghe được thanh âm này, Lục Thực nhịn không được cũng cười theo.
Lục Nghiên nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt cô đơn dừng trên cành cây phong. Hiện tại là mùa thu, gốc phong bên ngoài đang đỏ rực một góc trời, đỏ đến mức muốn chọc mù mắt người ta.
Phía sau lưng Lục Nghiên, người Hà gia bởi vì đương gia ngã xuống mà cãi nhau ầm ĩ.
“Tỷ đang ở đâu vậy? Sao lại ầm ĩ như thế?” Lục Thực hỏi.
Lục Nghiên thật bình tĩnh nói: “Ta đang ở trên đường.” Nàng dừng một chút rồi nói: “Ta không ở đó, ngươi phải chiếu cố phụ thân mẫu thân cho tốt. Còn có Lục Xu nữa, nàng còn nhỏ, ngươi cũng phải nhớ chăm sóc nàng. Về sau, Lục gia phải dựa vào ngươi rồi.”
Trong lòng Lục Thực dấy lên một cảm giác quái dị, hắn hỏi: “Tại sao đột nhiên tỷ lại nói như vậy?”
Lục Nghiên cười nói: “Không có gì.”
Bên kia Lục Xu biết tỷ tỷ gọi về, khoác thật nhanh một cái áo hồng nhạt nhìn như một con bướm hồng, chạy như bay vào phòng.
“Ta muốn nói chuyện với tỷ tỷ.” Thanh âm nũng nịu của nàng truyền qua điện thoại. Lục Nghiên tựa hồ có thể nhìn thấy nàng với hai má tròn trịa, một tiểu cô nương thật ham ăn nên bộ dạng béo tròn như quả bóng vậy.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ... Thành phố H có món gì ngon, tỷ nhớ phải mang về cho ta nha.”
Lục Nghiên lấy tay che mắt, cảm giác đáy mắt có chút ướt.
Nàng đáp ứng: “Được, ta nhớ rồi.”
Gác máy, Lục Nghiên ngồi ngốc trên sô pha một lúc lâu. Người Hà gia rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, căn nhà vang vọng tiếng khóc thê thảm của nữ tử.
Lục Nghiên ngồi một lát thì nhấc điện thoại lên gọi cho Cố Tứ Gia.
Điện thoại trong thư phòng Cố Tứ Gia là bí mật, người bình thường không ai biết mà liên hệ, có điều Tứ Gia lại nói cho Lục Nghiên biết.
“A lô.”
Thanh âm nam nhân truyền đến mamg theo cảm giác băng lãnh nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy an tâm. Lục Nghiên đang ngồi thẳng lưng bỗng chốc trở nên mềm nhũn, nàng dựa vào sô pha, nhẹ giọng nói: “Là ta.”
Bên kia im lặng một chút, sau đó thanh âm Cố Tứ Gia trở nên kinh ngạc và mừng rỡ: “Nãi nãi a?"
Giọng nói cách xa cả ngàn dặm kia mang theo vài phần ấm áp, khiến nàng cảm thấy trong lòng cũng ngọt ngào hơn.
“Sao lại điện thoại về vậy? Chuyện bên đó có thuận lợi không?”
“Ừ, cực kỳ thuận lợi. Ta đang muốn báo cho chàng nghe một tin vui, hợp đồng đã được ký rồi.”
“Chúc mừng nàng, Tứ nãi nãi. Chuyện gì vào tay nàng cũng sẽ thành công.”
Tứ nãi nãi...
Nghe được tiếng xưng hô này, Lục Nghiên hít sâu vào một hơi, cảm thấy cảm xúc không thể khống chế được. Nàng nghĩ rằng, mình sẽ không thể trở thành Tứ nãi nãi của hắn được rồi.
“Đúng rồi…” Vì che giấu cảm xúc cảu mình, Lục Nghiên đành phải chuyển sang chủ đề khác. “Ta muốn nói với chàng, có khả năng ta phải ở lại đây mấy tháng nữa. Lần trước ta có kể với chàng việc có quen một người là người nước D tên Mã Khắc đó. Hắn không phải chỉ là một doanh nhân mà còn là Công tước của D Quốc. Ta nghĩ việc của Lý Chí, hắn có thể sẽ có biện pháp.”
“Thêm mấy tháng…” Cố Tứ Gia có chút thất vọng. “Ta cứ tưởng nàng sẽ về kịp Trung thu.”
“Thật sự xin lỗi.” Lục Nghiên dừng một chút, đột nhiên nói: “Cố Tử An, ta đã từng nói với chàng rằng ta rất thích chàng hay chưa?"
Bên kia yên lặng một hồi, sau đó truyền đến tiếng ho nhẹ của Cố Tứ Gia, thanh âm mang theo sự dịu dàng như nước nói: “Ta cũng rất thích nàng.”
“Ừ, ta biết.”
Cúp máy, Cố Tứ Gia nhìn điện thoại một cách kỳ quái. Hắn cảm giác dường như Lục Nghiên không giống bình thường. Khụ, đương nhiên nghe nàng nói thích mình, hắn rất vui, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác kì lạ.
Hồi tưởng lại những gì Lục Nghiên vừa nói, phía sau nàng hình như có người đang khóc…
Nghĩ đến đây, Cố Tứ Gia liền trở nên căng thẳng, trong lòng dấy lên một dự cảm bất ổn.
"Trương phó quan!" Hắn gọi Trương phó quan vào, nói: “Ngươi sai người đi điều tra xem thành phố H có phải phát sinh chuyện gì hay không.”
*
Bệnh viêm loét này, hiện tại không chỉ không có thuốc điều trị mà khả năng truyền nhiễm còn rất cao, nếu một người phát bệnh thì 90% những người xung quanh hắn cũng sẽ bị truyền nhiễm. Toàn bộ thành phố H bởi vì căn bệnh này mà trở nên hỗn loạn.
Vì vậy, khi ở Hà gia bị phát hiện là Hà Chi nhiễm bệnh, người ở phòng tuần bộ lập tức chạy đến, cách ly toàn bộ người ở Hà gia, người ở bên trong không ai có thể ra ngoài.
Nghe tin, mọi người ở Hà gia liền cảm thấy bất an. Di nương của Hà Chi khóc như hoa lê đái vũ, la hét: “Ta không hề mắc bệnh, tại sao phải cách ly? Mau thả ta ra, ta không muốn chết ở đây.”
Người phụ trách bên phòng tuần bộ đang đứng ở ngoài thương lượng với người Hà gia, bọn họ khóc la không nguyện ý chờ trong nhà, điều này làm hắn có chút mất kiên nhẫn.
“Bệnh viêm loét khả năng chết người gần như là chắc chắn. Chưa xác định được ngươi có bị lây hay không cho nên không thể để các ngươi rời đi.”
Người Hà gia nghe được lời này, trong lòng trở nên kinh hoảng tuyệt vọng. Những di nương luôn khuôn phép xinh đẹp lại khóc như chết, nghĩ đến việc lấy tiền hối lộ. Bọn người kia lấy tiền lại không chịu thả bọn họ ra.
Trong đám người đó, người bình tĩnh xinh đẹp như Lục Nghiên lại trở nên cực kỳ gây chú ý. Nàng đứng ở cửa, duy trì một khoảng cách an toàn, không xa không gần, hỏi người phụ trách: “Ta muốn biết, bệnh viêm loét này, nếu tiếp xúc qua với người bệnh thì trăm phần trăm đều sẽ bị lây hay sao?”
Người phụ trách hơi do dự, hắn thấy tuổi tác Lục Nghiên không lớn, nhìn giống như một nụ hoa, bề ngoài lại tươi đẹp động lòng nên có chút không đành lòng nói ra những lời gây tuyệt vọng cho nàng.
“Cũng không phải trăm phần trăm, nhưng mười người bên cạnh thì sẽ có chín người bị lây.”
Thanh âm của hắn nhỏ dần, tiểu cô nương trước mắt mặt trắng thêm hai phần nhưng bộ dáng vẫn thật bình tĩnh.
“Như vậy, bệnh này có thể chữa khỏi hay không?” Bên ngoài khoác một chiếc khăn vàng, bên trong là một bộ sườn xám đen càng làm nổi bật vẻ quyến rũ kiều diễm của Lục Nghiên. Cả người nàng giống như một đóa hoa đẹp mọc cheo leo giữa hai vách núi đá, đẹp đến mức khiến người ta phải kinh hãi.
Người phụ trách thầm than trong lòng, vị tiểu cô nương này tuổi không lớn nhưng lại trầm ổn như vậy, hắn thật lòng nói: “Bệnh này thật ra mấy tháng trước đã xuất hiện. Người phía trên vẫn còn nghiên cứu nhưng tình hình không lạc quan lắm.”
Lục Nghiên trầm mặc một chút, ánh mắt của nàng tựa hồ có chút hoảng hốt, một lúc lâu sau nàng mới nói tiếng cám ơn: "Ta có chuyện, không biết có thể nhờ vả tiên sinh một chút hay không? Đương nhiên, ta cũng sẽ không để tiên sinh phải khó xử.”
Đại khái là xuất phát từ sự thương xót với mỹ nhân mà người phụ trách mở miệng hỏi: “Chuyện gì?”
Lục Nghiên nói: “Phiền tiên sinh đến khu Bối Lan, đường Biệt Sách, chỗ đó có người của ta. Ta hi vọng, tiên sinh có thể đem chuyện của ta nói cho bọn họ hay."
Người phụ trách gật đầu, tỏ vẻ minh bạch. Hắn tiếc hận thoáng nhìn qua tiểu cô nương trước mắt. Cho dù tuổi còn nhỏ nhưng đã mang phong thái mê người, hơn nữa tình huống như vậy cũng giữ được tỉnh táo, tính cách này thật là hiếm có. Tiểu cô nương như vậy mà lại gặp phải chuyện này, đại khái sẽ rất nhanh rụng đi trong mùa thu, như những đóa hoa khác.
Tuy trong lòng Lục Nghiên vẫn rất sợ hãi nhưng cũng không đến mức suy sụp. Thở ra một hơi thật sâu, nàng nhìn mọi người của Hà gia đang khóc sướt mướt, biết bọn họ không ai có tâm trạng tiếp đón mình nên tự đi tìm người hầu đưa nàng đến phòng của khách, tìm lấy một gian phòng có thể trọ lại.
Giờ đây việc nàng có thể làm chính là mặc cho số phận. Tuy nói trộm được một cái mạng nhưng Lục Nghiên không nghĩ rằng, kiếp này của nàng lại ngắn như vậy.
Dành cho những người nói tại sao ta lại để xưng hô ta-ngươi đơn giản vì truyện này không phải truyện hiện đại, nó là cận đại, pha lẫn giữ cổ đại và một chút hiện đại. Mà cổ đại chả ai xưng em hay anh hay chị hết, thậm chí thời cận đại ta coi khá nhiều bộ cũng chả ai xưng như vậy chỉ xưng ta-ngươi-tỷ vậy nên ta sẽ để như vậy.
Còn việc load truyện bị thiếu thì ta cũng bó tay vì hiện tại ko còn chế độ riêng tư nữa, mấy chap ẩn đó ta đã public hết rồi, nếu không thấy là do wattpad lỗi rồi, ko phải do ta đâu
Tác giả :
Nguyệt Chiếu Khê