Mỹ Thực Manh Chủ
Chương 26: Mở quán cơm
A Sơ nhìn đĩa gà Tướng Tả trước mắt, nói không nên lời. Dù không hoàn toàn hiểu về mấy chuyện cúng bái này nhưng anh vẫn biết là phải nấu chín, dù kho hay hấp, vẫn nên để nguyên con. Đĩa trước mặt, gà cắt miếng tẩm bột, chiên vàng giòn, sốt cà chua hấp dẫn, vậy mà là đồ cúng?
Hơn nữa, còn có que bánh mì chiên, bên cạnh bày chén sữa đặc.
Nhìn kiểu nào cũng thấy không giống đồ cúng bái tổ tiên.
Gần đây Mễ Lộ cảm thấy miệng lưỡi A Sơ ngày càng sắc bén, ở trước mặt cô không còn vẻ lịch lãm ôn tồn như ban đầu nữa, bày ra một dáng vẻ ngẫu nhiên cũng thấy đáng giận. Cô biết dùng gà Tướng Tả cúng bái tổ tiên có hơi kỳ lạ, nhưng sao anh có thể phun ra câu tổ tiên cô là người lai?
Mễ Lộ hừ một tiếng: ''Sao tôi biết được tổ tiên của tôi ở đâu chứ, ngay cả sư phụ của sư phụ tôi còn chưa gặp qua.''
''Vậy sao lại nấu món này?'' A Sơ thực sự không biết trong đầu cô nghĩ gì.
''Cái này ấy hả, cúng tổ tiên không phải cần có gà, cá, vịt hay sao. Đây là món gà mà sư phụ thích nhất, cho nên tôi liền nấu như vậy.''
''Tôi không biết khẩu vị tổ tiên thế nào, chỉ có thể dựa trên khẩu vị sư phụ mà làm. Bối phận của sư phụ ở trên trời là nhỏ nhất, nên tôi tin chắc rằng tổ tiên sẽ không tức giận đâu.''
A Sơ không biết nên bày ra biểu tình gì: ''Vậy sao em còn ăn một miếng, còn đưa tôi nếm thử...''
Cô cười nói: ''Sư phụ sẽ không so đo đâu, mỗi lần nấu đồ ngon, người đều cùng ăn với tôi.''
Mễ Lộ gắp một miếng gà lên, nhét vào miệng A Sơ: ''Hương vị thế nào?''
Gà vẫn còn nóng, nhưng cũng là lúc ăn tuyệt nhất, trong mềm ngoài giòn, thịt ngọt mọng nước. Trên mặt A Sơ lộ ra ý cười khen ngợi, nhưng sau khi nhai hai cái, biểu tình trên khuôn mặt anh cứng đờ.
Toàn bộ cơ thể anh như đóng băng, chỉ có thần sắc trong mắt vẫn liên tục thay đổi. Mễ Lộ hốt hoảng, lập tức hỏi: ''Sao vậy?''
A Sơ lúc này mới phục hồi lại tinh thần, cười cười: ''Không có gì, gà ăn ngon quá.'' Ý cười mang vẻ chiếu lệ, nhưng đủ để lừa gạt người đơn thuần như Mễ Lộ.
Chờ đến khi cô xoay người vào phòng bếp, lo tiếp chuyện cúng bái. A Sơ mới cẩn thận gắp miếng gà Tướng Tả trên đĩa cho vào miệng, chậm rãi nhai --
Hương vị phá lệ quen thuộc.
Lớp sương mù dày đặc che phủ quá khứ giờ đây bị hương vị trên đầu lưỡi xé toạc một lỗ hổng, nhìn thấu được một chút ký ức bên trong.
Nhưng cũng chỉ như tia sấm chớp xẹt qua trời, chỉ biết rằng hương vị này đã từng xuất hiện trong tuổi thơ ấu của anh.
A Sơ chậm rãi ăn nửa đĩa gà, vẫn không nhớ ra gì thêm, nghĩ tới đây là đồ ăn Mễ Lộ làm để cúng bái, đành nuối tiếc buông đũa.
Cá nấu món cá sóc sốt chua ngọt, tinh xảo vừa miệng. Vịt đem hầm hạt dẻ Trùng Khánh, bổ dưỡng mà không ngán. Thức ăn nhẹ chọn một phần bánh ngọt phù hợp với ngày khai trương, là muffin đậu đỏ, một đĩa khác bày các loại trái cây đa dạng.
Mễ Lộ cung kính dọn thức ăn lên, thắp một nén nhang: ''Sư phụ, người hay ăn khi còn nóng. Ngày mai khai trương bận rộn, không kịp làm cho người. Nhưng ăn sớm một ngày, chắc sư phụ cũng vui vẻ thôi phải không ạ.''
Mễ Lộ nhớ tới, chuyện ăn nên làm ra do tổ tiên phù hộ, là khi còn nhỏ, cô từng hỏi sư phụ vì sao phải cúng bái. Lúc ấy cô còn quá nhỏ, cho nên tin răm rắp, chưa một lần hoài nghi.
Khi đó sư phụ không cách nào giải thích tường tận về ý nghĩa của chuyện cúng bái cho một đứa trẻ bé bỏng, cho nên mới lừa cô như thế.
Hiện tại Mễ Lộ đã có thể tự hiểu ý nghĩa cúng bái tổ tiên-- rằng qua đó con người an ủi chính mình, đồng thời thể hiện lòng biết ơn và sự tưởng niệm đối với thế hệ trước.
''Sư phụ, con thực sự không dám nghĩ tới, quán cơm mà người vẫn luôn muốn mở, con đã làm được rồi.''
''Mọi thứ đều rất tốt ạ.''
''Cảnh tượng khai trương ngày mai, không biết người ở trên trời có thể nhìn thấy không.''
Làm xong hết thảy, Mễ Lộ mới phát hiện A Sơ đã không còn ở đó nữa. Mấy ngày nay anh bận đến nỗi chân không chạm được mặt đất, cô chỉ nghĩ anh có việc bên ngoài chưa giải quyết xong, cho nên không quá để ý.
Mà A Sơ lúc này đang đi dạo qua các một tiệm cơm trong hẻm nhỏ, từng chỗ từng chỗ một. Bước vào cửa, anh liền hỏi có món gà Tướng Tả hay không, nếu có, anh sẽ ngồi xuống gọi một phần. Nếu không có lập tức rời đi.
Đầu lưỡi hoàng kim của A Sơ lần lượt nếm qua từng tiệm, anh có thể nếm ra lượng gia vị chính xác trong đó, nhưng không nếm lại được hương vị trong trí nhớ.
Chỉ duy món của Mễ Lộ mới có thể.
Dạ dày thỏa mãn, đại não A Sơ vận động chậm rãi hơn ngày thường một chút, nhưng tư duy của anh vẫn rõ ràng--
Chuyện như vậy cũng không phải lần đầu tiên xuất hiện. Món cổ vịt cay kia, anh cũng đã thử của rất nhiều tiệm, nhưng chỉ có của Mễ Lộ mới có thể đánh thức ký ức trong anh.
Anh đã nếm thử không ít quán ăn, nhấm nháp quá nhiều loại mỹ thực, từ quán ven đường đến nhà hàng sang trọng, nhưng không một hương vị nào có thể khiến anh cảm thấy quen thuộc như của Mễ Lộ.
Lần này gà Tướng Tả cũng vậy.
A Sơ nhận thức được một điểm chung của những món ăn gợi ký ức trong anh-- đó là cách nấu, Mễ Lộ trực tiếp học được từ sư phụ của mình.
Chẳng lẽ trước khi mất trí nhớ, anh đã từng nếm qua đồ ăn của sư phụ cô?
Thật khó tưởng tượng được rằng hương vị mà mình quen thuộc, lại đến từ sư phụ của Mễ Lộ.
A Sơ quyết định tìm hiểu thêm về sư phụ cô, có lẽ đây là cơ hội để anh tìm lại hồi ức của mình.
Một đĩa điểm tâm nhẹ, một ấm trà, Mễ Lộ thản nhiên tựa vào ghế bấc trên ban công, cùng A Sơ trò chuyện về sư phụ.
Sáng nay cô vừa mới nhớ tới sư phụ, không nghĩ tới tối đến đã nói chuyện về ông ấy với A Sơ. Bi thương chưa tan, nhưng không còn quá ngột ngạt nữa. Không gian như vương màu ố vàng của những ngày xưa cũ, Mễ Lộ bình tĩnh mở miệng.
''Sư phụ họ Mễ, là một lão già mê nấu nướng. Kỳ thực tôi là trẻ mồ côi, sư phụ nhận nuôi tôi, đặt tên là Mễ Lộ.'''
''Tôi hay đùa rằng người là lão già, thật ra sư phụ không già chút nào. Thời điểm người qua đời, chỉ mới 48 tuổi.''
''Tài nấu nướng của sư phụ rất cao siêu.'' Mễ Lộ cười nói: ''Không phải tôi nói quá đâu, so với mấy đầu bếp nhà hàng tôi từng gặp qua, thậm chí là đầu bếp từng đạt giải, kỹ nghệ của sư phụ tuyệt vời hơn nhiều.''
''Nhưng người dường như không có hứng thú với chuyện kiếm tiền, một chút cũng không. Người nói sẽ mở một gian bếp nhỏ, nghiên cứu công thức nấu ăn, sau đó dạy lại cho tôi, như vậy đã mãn nguyện rồi.''
A Sơ cẩn thận lắng nghe, thi thoảng hỏi 1, 2 câu, anh chắp nối lại những thông tin mình cần trong lời kể nghẹn ngào của Mễ Lộ. Qua lời Mễ Lộ, sư phụ cô là một đầu bếp chuyên tâm nghiên cứu công thức nấu ăn trong phòng bếp, không tính lúc bán đồ ăn, mỗi ngày đều không giao tiếp với ai trừ cô. Nghĩ thế nào cũng không tìm ra được liên hệ giữa anh và sư phụ Mễ Lộ.
Nhìn Mễ Lộ đem những xúc cảm đè nén bấy lâu nay trong lòng không nhanh không chậm nói ra, khóe mắt ươn ướt, lấp lánh dưới ánh trăng dịu dàng. A Sơ bỗng muốn ôm cô vào lòng.
Kiềm chế cảm giác trong lòng, anh cười nói: ''Không còn sớm nữa, ngày mai khai trương sẽ rất bận, em đi ngủ đi.''
Mễ Lộ đáp một tiếng, trên mặt lộ vẻ luyến tiếc.
Tuy rằng không nghe được đáp án mình trông đợi, A Sơ có hơi thất vọng, nhưng anh tự nhủ, ánh trăng hôm nay đẹp như vậy, mọi ngôn từ đều không thể sánh bằng.
Bốn chữ Bếp của Mễ gia viết bằng lệ thư, nét dày đơn giản, khắc lên tấm bảng gỗ cũ, sơn màu vàng ánh kim nhạt, lấp lánh bóng bẩy, nhưng không hề bị phản chiếu dưới ánh nắng mặt trời.
Bảng hiệu thế nhưng vô cùng hài hòa với tên quán cơm, Bếp của Mễ gia, vừa ấm cúng lại không kém vẻ cao sang.
Từ 7 giờ sáng, các lẵng hoa mừng ngày khai trường đã không ngừng được giao tới. Đa số đều từ các công ty bán hoa gửi tới, Mễ Lộ nhìn lướt qua tên người gửi trên dải lụa, hầu hết đều là những cái tên xa lạ.
''Nhiễm Man? Ai đây nhỉ?'' Mễ Lộ cẩn thận cầm dải lụa lên, mặt đầy nghi hoặc.
A Sơ suy nghĩ một lúc, người họ Nhiễm không phổ biến lắm, cho nên anh nhanh chóng nhớ ra: ''Là một trong những khách hàng sớm nhất của Gạo Thật Thơm, ở CBD. Lúc trước tôi còn giao cơm, có một vị khách gọi là Nhiễm tiểu thư, chắc hẳn là cô ấy.''
Trên mặt Mễ Lộ tức khắc hiện ý cười: ''Thật tốt.'' Hóa ra tay nghề của cô, vẫn được người khác lặng lẽ yêu thích như vậy.
Bếp của Mễ gia mở cửa lúc 11h, bắt đầu nhận số từ 10h, những điều đó đã ghi chú vô cùng rõ ràng trên weibo.
Thế nhưng chưa tới 9h, Bếp của Mễ gia đã đón chào vị khách đầu tiên.
''Nguyễn Đào?'' Mễ Lộ nhìn cô gái nhỏ bước vào cửa, cô ngạc nhiên chào hỏi.
''Tôi tới ăn cơm, sợ đến muộn không lấy được số.''
Mễ Lộ vô cùng kinh ngạc: ''Nhưng mà cô tới có hơi sớm quá rồi.'' May mắn là quán cơm đã được quét tước sạch sẽ từ hôm trước. Bếp của Mễ gia xây một phòng ăn cho khách khá lớn, bố trí đầy đủ sofa cùng bàn trà.
Nguyễn Đào cười cười ngồi xuống: ''Không sao đâu, cô chủ không cần để ý đến tôi.'' Nói rồi, Nguyễn Đào lấy notebook cùng laptop trong balo ra, bắt đầu làm việc.
Mễ Lộ xoay người rời đi, còn nhiều việc đang chờ cô làm: ''Vậy được, lát nữa tôi mang trà lên cho cô nhé.''
Nguyễn Đào cười nói: ''Cô chủ cứ đi làm việc của mình đi. Tôi nghĩ đến phòng nghỉ của Gạo Thật Thơm thoải mái như vậy, ắt hẳn phòng ăn Bếp của Mễ gia sẽ tuyệt hơn gấp bội, cho nên mới tới sớm một chút, tiện thể làm việc của mình luôn.''
Mễ Lộ nghe mấy lời khích lệ, cô hơi ngượng ngùng.
Một lát sau, nhân viên phục vụ bưng một ấm trà bo bo đặt lên bàn Nguyễn Đào. Nguyễn Đào lòng đầy mong chờ rót ra một ly nhỏ, có kỷ tử, táo tàu, còn có mùi gạo thơm lừng, thanh thanh ngọt ngọt không chút béo ngầy.
Nguyễn Đào ngồi trên sofa, nhìn xung quanh. Tường sơn mới nhạt màu, sofa cùng bàn trà đều là loại thanh lịch, tối giản, trong phòng có mùi thơm ngọt ngào, không phải mùi huân hương hóa chất mà chính là mùi bưởi được đặt ở mỗi góc, vô cùng dễ chịu.
Quả nhiên vẫn như mọi khi.
Bếp của Mễ gia nhất định sẽ phát triển thuận lợi, Nguyễn Đào nghĩ. Ý nghĩ này vừa lóe lên không lâu, khách hàng đã lần lượt đi tới. Còn chưa đến 10 giờ, trong phòng đã 5-60 người. Tuy rằng phòng ăn Bếp của Mễ gia rộng rãi, nhưng lúc này đã chật ních người. Cũng may mọi người đều rất an tĩnh, còn chưa tới giờ lấy số, mọi người đều trật tự ngồi xuống.
Chờ đến khi Mễ Lộ quay lại phòng ăn, cô liền khiếp sợ không thôi, còn chưa tới 10h, mà đã chật kín chỗ?
P/s: Để bớt dài dòng thì mình quy ước ''tiệm cơm'' là để chỉ Gạo Thật Thơm, còn ''quán cơm'' là để chỉ ''Bếp của Mễ gia'' nheee.
Hơn nữa, còn có que bánh mì chiên, bên cạnh bày chén sữa đặc.
Nhìn kiểu nào cũng thấy không giống đồ cúng bái tổ tiên.
Gần đây Mễ Lộ cảm thấy miệng lưỡi A Sơ ngày càng sắc bén, ở trước mặt cô không còn vẻ lịch lãm ôn tồn như ban đầu nữa, bày ra một dáng vẻ ngẫu nhiên cũng thấy đáng giận. Cô biết dùng gà Tướng Tả cúng bái tổ tiên có hơi kỳ lạ, nhưng sao anh có thể phun ra câu tổ tiên cô là người lai?
Mễ Lộ hừ một tiếng: ''Sao tôi biết được tổ tiên của tôi ở đâu chứ, ngay cả sư phụ của sư phụ tôi còn chưa gặp qua.''
''Vậy sao lại nấu món này?'' A Sơ thực sự không biết trong đầu cô nghĩ gì.
''Cái này ấy hả, cúng tổ tiên không phải cần có gà, cá, vịt hay sao. Đây là món gà mà sư phụ thích nhất, cho nên tôi liền nấu như vậy.''
''Tôi không biết khẩu vị tổ tiên thế nào, chỉ có thể dựa trên khẩu vị sư phụ mà làm. Bối phận của sư phụ ở trên trời là nhỏ nhất, nên tôi tin chắc rằng tổ tiên sẽ không tức giận đâu.''
A Sơ không biết nên bày ra biểu tình gì: ''Vậy sao em còn ăn một miếng, còn đưa tôi nếm thử...''
Cô cười nói: ''Sư phụ sẽ không so đo đâu, mỗi lần nấu đồ ngon, người đều cùng ăn với tôi.''
Mễ Lộ gắp một miếng gà lên, nhét vào miệng A Sơ: ''Hương vị thế nào?''
Gà vẫn còn nóng, nhưng cũng là lúc ăn tuyệt nhất, trong mềm ngoài giòn, thịt ngọt mọng nước. Trên mặt A Sơ lộ ra ý cười khen ngợi, nhưng sau khi nhai hai cái, biểu tình trên khuôn mặt anh cứng đờ.
Toàn bộ cơ thể anh như đóng băng, chỉ có thần sắc trong mắt vẫn liên tục thay đổi. Mễ Lộ hốt hoảng, lập tức hỏi: ''Sao vậy?''
A Sơ lúc này mới phục hồi lại tinh thần, cười cười: ''Không có gì, gà ăn ngon quá.'' Ý cười mang vẻ chiếu lệ, nhưng đủ để lừa gạt người đơn thuần như Mễ Lộ.
Chờ đến khi cô xoay người vào phòng bếp, lo tiếp chuyện cúng bái. A Sơ mới cẩn thận gắp miếng gà Tướng Tả trên đĩa cho vào miệng, chậm rãi nhai --
Hương vị phá lệ quen thuộc.
Lớp sương mù dày đặc che phủ quá khứ giờ đây bị hương vị trên đầu lưỡi xé toạc một lỗ hổng, nhìn thấu được một chút ký ức bên trong.
Nhưng cũng chỉ như tia sấm chớp xẹt qua trời, chỉ biết rằng hương vị này đã từng xuất hiện trong tuổi thơ ấu của anh.
A Sơ chậm rãi ăn nửa đĩa gà, vẫn không nhớ ra gì thêm, nghĩ tới đây là đồ ăn Mễ Lộ làm để cúng bái, đành nuối tiếc buông đũa.
Cá nấu món cá sóc sốt chua ngọt, tinh xảo vừa miệng. Vịt đem hầm hạt dẻ Trùng Khánh, bổ dưỡng mà không ngán. Thức ăn nhẹ chọn một phần bánh ngọt phù hợp với ngày khai trương, là muffin đậu đỏ, một đĩa khác bày các loại trái cây đa dạng.
Mễ Lộ cung kính dọn thức ăn lên, thắp một nén nhang: ''Sư phụ, người hay ăn khi còn nóng. Ngày mai khai trương bận rộn, không kịp làm cho người. Nhưng ăn sớm một ngày, chắc sư phụ cũng vui vẻ thôi phải không ạ.''
Mễ Lộ nhớ tới, chuyện ăn nên làm ra do tổ tiên phù hộ, là khi còn nhỏ, cô từng hỏi sư phụ vì sao phải cúng bái. Lúc ấy cô còn quá nhỏ, cho nên tin răm rắp, chưa một lần hoài nghi.
Khi đó sư phụ không cách nào giải thích tường tận về ý nghĩa của chuyện cúng bái cho một đứa trẻ bé bỏng, cho nên mới lừa cô như thế.
Hiện tại Mễ Lộ đã có thể tự hiểu ý nghĩa cúng bái tổ tiên-- rằng qua đó con người an ủi chính mình, đồng thời thể hiện lòng biết ơn và sự tưởng niệm đối với thế hệ trước.
''Sư phụ, con thực sự không dám nghĩ tới, quán cơm mà người vẫn luôn muốn mở, con đã làm được rồi.''
''Mọi thứ đều rất tốt ạ.''
''Cảnh tượng khai trương ngày mai, không biết người ở trên trời có thể nhìn thấy không.''
Làm xong hết thảy, Mễ Lộ mới phát hiện A Sơ đã không còn ở đó nữa. Mấy ngày nay anh bận đến nỗi chân không chạm được mặt đất, cô chỉ nghĩ anh có việc bên ngoài chưa giải quyết xong, cho nên không quá để ý.
Mà A Sơ lúc này đang đi dạo qua các một tiệm cơm trong hẻm nhỏ, từng chỗ từng chỗ một. Bước vào cửa, anh liền hỏi có món gà Tướng Tả hay không, nếu có, anh sẽ ngồi xuống gọi một phần. Nếu không có lập tức rời đi.
Đầu lưỡi hoàng kim của A Sơ lần lượt nếm qua từng tiệm, anh có thể nếm ra lượng gia vị chính xác trong đó, nhưng không nếm lại được hương vị trong trí nhớ.
Chỉ duy món của Mễ Lộ mới có thể.
Dạ dày thỏa mãn, đại não A Sơ vận động chậm rãi hơn ngày thường một chút, nhưng tư duy của anh vẫn rõ ràng--
Chuyện như vậy cũng không phải lần đầu tiên xuất hiện. Món cổ vịt cay kia, anh cũng đã thử của rất nhiều tiệm, nhưng chỉ có của Mễ Lộ mới có thể đánh thức ký ức trong anh.
Anh đã nếm thử không ít quán ăn, nhấm nháp quá nhiều loại mỹ thực, từ quán ven đường đến nhà hàng sang trọng, nhưng không một hương vị nào có thể khiến anh cảm thấy quen thuộc như của Mễ Lộ.
Lần này gà Tướng Tả cũng vậy.
A Sơ nhận thức được một điểm chung của những món ăn gợi ký ức trong anh-- đó là cách nấu, Mễ Lộ trực tiếp học được từ sư phụ của mình.
Chẳng lẽ trước khi mất trí nhớ, anh đã từng nếm qua đồ ăn của sư phụ cô?
Thật khó tưởng tượng được rằng hương vị mà mình quen thuộc, lại đến từ sư phụ của Mễ Lộ.
A Sơ quyết định tìm hiểu thêm về sư phụ cô, có lẽ đây là cơ hội để anh tìm lại hồi ức của mình.
Một đĩa điểm tâm nhẹ, một ấm trà, Mễ Lộ thản nhiên tựa vào ghế bấc trên ban công, cùng A Sơ trò chuyện về sư phụ.
Sáng nay cô vừa mới nhớ tới sư phụ, không nghĩ tới tối đến đã nói chuyện về ông ấy với A Sơ. Bi thương chưa tan, nhưng không còn quá ngột ngạt nữa. Không gian như vương màu ố vàng của những ngày xưa cũ, Mễ Lộ bình tĩnh mở miệng.
''Sư phụ họ Mễ, là một lão già mê nấu nướng. Kỳ thực tôi là trẻ mồ côi, sư phụ nhận nuôi tôi, đặt tên là Mễ Lộ.'''
''Tôi hay đùa rằng người là lão già, thật ra sư phụ không già chút nào. Thời điểm người qua đời, chỉ mới 48 tuổi.''
''Tài nấu nướng của sư phụ rất cao siêu.'' Mễ Lộ cười nói: ''Không phải tôi nói quá đâu, so với mấy đầu bếp nhà hàng tôi từng gặp qua, thậm chí là đầu bếp từng đạt giải, kỹ nghệ của sư phụ tuyệt vời hơn nhiều.''
''Nhưng người dường như không có hứng thú với chuyện kiếm tiền, một chút cũng không. Người nói sẽ mở một gian bếp nhỏ, nghiên cứu công thức nấu ăn, sau đó dạy lại cho tôi, như vậy đã mãn nguyện rồi.''
A Sơ cẩn thận lắng nghe, thi thoảng hỏi 1, 2 câu, anh chắp nối lại những thông tin mình cần trong lời kể nghẹn ngào của Mễ Lộ. Qua lời Mễ Lộ, sư phụ cô là một đầu bếp chuyên tâm nghiên cứu công thức nấu ăn trong phòng bếp, không tính lúc bán đồ ăn, mỗi ngày đều không giao tiếp với ai trừ cô. Nghĩ thế nào cũng không tìm ra được liên hệ giữa anh và sư phụ Mễ Lộ.
Nhìn Mễ Lộ đem những xúc cảm đè nén bấy lâu nay trong lòng không nhanh không chậm nói ra, khóe mắt ươn ướt, lấp lánh dưới ánh trăng dịu dàng. A Sơ bỗng muốn ôm cô vào lòng.
Kiềm chế cảm giác trong lòng, anh cười nói: ''Không còn sớm nữa, ngày mai khai trương sẽ rất bận, em đi ngủ đi.''
Mễ Lộ đáp một tiếng, trên mặt lộ vẻ luyến tiếc.
Tuy rằng không nghe được đáp án mình trông đợi, A Sơ có hơi thất vọng, nhưng anh tự nhủ, ánh trăng hôm nay đẹp như vậy, mọi ngôn từ đều không thể sánh bằng.
Bốn chữ Bếp của Mễ gia viết bằng lệ thư, nét dày đơn giản, khắc lên tấm bảng gỗ cũ, sơn màu vàng ánh kim nhạt, lấp lánh bóng bẩy, nhưng không hề bị phản chiếu dưới ánh nắng mặt trời.
Bảng hiệu thế nhưng vô cùng hài hòa với tên quán cơm, Bếp của Mễ gia, vừa ấm cúng lại không kém vẻ cao sang.
Từ 7 giờ sáng, các lẵng hoa mừng ngày khai trường đã không ngừng được giao tới. Đa số đều từ các công ty bán hoa gửi tới, Mễ Lộ nhìn lướt qua tên người gửi trên dải lụa, hầu hết đều là những cái tên xa lạ.
''Nhiễm Man? Ai đây nhỉ?'' Mễ Lộ cẩn thận cầm dải lụa lên, mặt đầy nghi hoặc.
A Sơ suy nghĩ một lúc, người họ Nhiễm không phổ biến lắm, cho nên anh nhanh chóng nhớ ra: ''Là một trong những khách hàng sớm nhất của Gạo Thật Thơm, ở CBD. Lúc trước tôi còn giao cơm, có một vị khách gọi là Nhiễm tiểu thư, chắc hẳn là cô ấy.''
Trên mặt Mễ Lộ tức khắc hiện ý cười: ''Thật tốt.'' Hóa ra tay nghề của cô, vẫn được người khác lặng lẽ yêu thích như vậy.
Bếp của Mễ gia mở cửa lúc 11h, bắt đầu nhận số từ 10h, những điều đó đã ghi chú vô cùng rõ ràng trên weibo.
Thế nhưng chưa tới 9h, Bếp của Mễ gia đã đón chào vị khách đầu tiên.
''Nguyễn Đào?'' Mễ Lộ nhìn cô gái nhỏ bước vào cửa, cô ngạc nhiên chào hỏi.
''Tôi tới ăn cơm, sợ đến muộn không lấy được số.''
Mễ Lộ vô cùng kinh ngạc: ''Nhưng mà cô tới có hơi sớm quá rồi.'' May mắn là quán cơm đã được quét tước sạch sẽ từ hôm trước. Bếp của Mễ gia xây một phòng ăn cho khách khá lớn, bố trí đầy đủ sofa cùng bàn trà.
Nguyễn Đào cười cười ngồi xuống: ''Không sao đâu, cô chủ không cần để ý đến tôi.'' Nói rồi, Nguyễn Đào lấy notebook cùng laptop trong balo ra, bắt đầu làm việc.
Mễ Lộ xoay người rời đi, còn nhiều việc đang chờ cô làm: ''Vậy được, lát nữa tôi mang trà lên cho cô nhé.''
Nguyễn Đào cười nói: ''Cô chủ cứ đi làm việc của mình đi. Tôi nghĩ đến phòng nghỉ của Gạo Thật Thơm thoải mái như vậy, ắt hẳn phòng ăn Bếp của Mễ gia sẽ tuyệt hơn gấp bội, cho nên mới tới sớm một chút, tiện thể làm việc của mình luôn.''
Mễ Lộ nghe mấy lời khích lệ, cô hơi ngượng ngùng.
Một lát sau, nhân viên phục vụ bưng một ấm trà bo bo đặt lên bàn Nguyễn Đào. Nguyễn Đào lòng đầy mong chờ rót ra một ly nhỏ, có kỷ tử, táo tàu, còn có mùi gạo thơm lừng, thanh thanh ngọt ngọt không chút béo ngầy.
Nguyễn Đào ngồi trên sofa, nhìn xung quanh. Tường sơn mới nhạt màu, sofa cùng bàn trà đều là loại thanh lịch, tối giản, trong phòng có mùi thơm ngọt ngào, không phải mùi huân hương hóa chất mà chính là mùi bưởi được đặt ở mỗi góc, vô cùng dễ chịu.
Quả nhiên vẫn như mọi khi.
Bếp của Mễ gia nhất định sẽ phát triển thuận lợi, Nguyễn Đào nghĩ. Ý nghĩ này vừa lóe lên không lâu, khách hàng đã lần lượt đi tới. Còn chưa đến 10 giờ, trong phòng đã 5-60 người. Tuy rằng phòng ăn Bếp của Mễ gia rộng rãi, nhưng lúc này đã chật ních người. Cũng may mọi người đều rất an tĩnh, còn chưa tới giờ lấy số, mọi người đều trật tự ngồi xuống.
Chờ đến khi Mễ Lộ quay lại phòng ăn, cô liền khiếp sợ không thôi, còn chưa tới 10h, mà đã chật kín chỗ?
P/s: Để bớt dài dòng thì mình quy ước ''tiệm cơm'' là để chỉ Gạo Thật Thơm, còn ''quán cơm'' là để chỉ ''Bếp của Mễ gia'' nheee.
Tác giả :
Toan Duẩn Kê Bì Thang