Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới
Chương 33: Rất tốt, ngươi bị cho vào danh sách đen
Hoan nghênh đến với Phương Phương tiểu điếm, thực đơn dán ở trên tường, muốn ăn cái gì thì nói với ta.
Thời điểm Hứa Sĩ vừa bước vào quán ăn, một thanh âm thanh thúy, trong trẻo vang lên, một nha đầu xinh đẹp đang chớp mắt nhìn hắn.
Tiểu công chúa Âu Dương gia? Lông mày Hứa Sĩ hơi nhíu, có chút giật mình, mặc dù thám báo đã nói Âu Dương Tiểu Nghệ làm việc trong quán nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn không thể tưởng tượng nổi.
Đường đường tiểu công chúa Âu Dương gia lại khuất nhục làm phục vụ ở nơi này? Thiểu năng ư?
Trước cửa, một người thanh niên gầy gò chậm rãi đứng lên, mặc tạp dề, lắc lắc đầu, lười biếng đi vào phòng bếp.
Hắn chính là ông chủ quán ăn này? Tu vi quá yếu... làm sao chỉ là nhị phẩm chiến sư? Có thể giết chết bốn vị thích khách thì ít nhất cũng phải là lục phẩm chiến hoàng mới đúng chứ?
Hứa Sĩ vuốt râu, nhìn chằm chằm Bộ Phương mang theo ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.
- Này, rốt cuộc ngươi muốn ăn gì?
Âu Dương Tiểu Nghệ bất mãn nói, trong mắt đại thúc này lại không có hình ảnh đáng yêu của nàng, chỉ nhìn chằm chằm vào lão bản đáng ghét, chẳng lẽ mị lực của nàng không bằng thối lão bản kia sao?
Tinh thần Hứa Sĩ phục hồi, lúng túng cười một cái, nghiêng đầu nhìn công thức nấu ăn trên tường, nhất thời con ngươi co rụt lại.
- Quả nhiên tin đồn không sai, đây chính là hắc điếm đệ nhất Đế Đô...
Hứa Sĩ hít một hơi khí lạnh, không khỏi rù rì nói. Mặc dù hắn dựa theo lời thái tử điện hạ tới Đế Đô xét thực hư nhưng khi chính mắt nhìn thấy bảng giá thì hắn cảm thấy lòng mình hơi quặn.
- Cho ta một suất... canh đậu phụ đầu cá đi.
Hứa Sĩ không thiếu tiền, nhìn lướt qua thực đơn hắn thấy có món cá, đúng sở thích của mình rồi.
- Xin chờ một chút.
Tiểu nha đầu hừ một tiếng, nghiêng đầu hướng phòng bếp đi tới, đối với đại thúc không chú ý nàng mà lại đi chú ý thối lão bản, nàng chẳng thèm cho sắc mặt tốt.
Hứa Sĩ tìm một chỗ trống ngồi xuống, quán ăn này khá nhỏ, bên trong bày bốn cái bàn, ấm áp mà thân thiện, hoàn cảnh thanh tĩnh, môi trường sạch sẽ để cho thực khách cảm thấy không tệ.
“Tạch… tạch… tạch.”
Ngoài cửa truyền tới một loạt tiếng bước chân, mấy thân ảnh từ xa đến gần, bước chân vào trong tiệm nhỏ.
- Hứa… Hứa Sĩ?
Một thanh âm khẽ hô lên, Hứa Sĩ ngạc nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa, vừa vặn thấy một người trung niên.
- Tô đại học sĩ, không nghĩ tới là ngươi cũng đến đây!
Hứa Sĩ kinh ngạc đứng lên, hơi chắp tay, người trung niên trước mắt này là Đại học sĩ trong cung, tại sao lại đích thân tới quán nhỏ này?
Mặc dù Thanh Phong đế quốc dùng võ trị quốc nhưng quan văn vẫn tồn tại, dù sao văn võ kết hợp mới là đạo trị quốc.
Tô Viễn Thanh nhìn Hứa Sĩ, hắn là người tâm phúc của thái tử, ở trong vòng tròn luẩn quẩn của triều đình có rất nhiều người biết.
Bộ Phương đã ở trong phòng bếp, tựa hồ hôm nay có rất nhiều khách mới a? Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ có ai ở Đế Đô đã quảng cáo cho quán?
Mặc dù trong lòng tràn đầy nghi ngờ nhưng đôi tay Bộ Phương không hề dừng lại, hắn từ chậu cá vớt ra Lôi Liên Ngư cấp ba, trước đánh sạch vảy cá rồi đem nội tạng thanh lý sạch sẽ, dùng nước rửa qua, cuối cùng là chặt đầu cá xuống.
Giữ lại đầu cá, còn phần thân thể thì ném vào trong cái bụng bự của Tiểu Bạch để xử lý, từ tủ lạnh lấy miếng đậu phụ trong suốt như thủy tinh ra, Bộ Phương bắt đầu chế biến món canh đậu phụ đầu cá.
Thời điểm canh đang trong giai đoạn hầm, Bộ Phương từ tủ lấy ra một quả trứng trắng to như nắm tay.
Quả trứng này là của linh thú cấp năm Thâm Hải Ưng sinh hạ. Bộ Phương lấy dao gõ một cái lên vỏ, dùng sức tách đôi, lòng trứng rơi vào trong bát.
Trong lúc hắn đang làm đồ ăn, bên ngoài chẳng biết từ bao giờ mà đông nghịt.
- Cho ta một suất cơm rang trứng bản phổ thông.
- Tới một suất mỳ khô! Nhanh lên nhé!
- Một suất cá ướp bã rượu.
-...
Nhìn từng người, từng người gọi món, Âu Dương Tiểu Nghệ có chút sững sờ, khi nào mà tiệm nhỏ này... đông đến như vậy?
Đếm đếm, có chừng mười mấy thực khách, ta ngất! Đây là tiệm nhỏ mấy ngày trước phải đuổi ruồi ư?
- Mọi người đừng nóng vội, quá lộn xộn rồi, xếp hàng lần lượt.
Âu Dương Tiểu Nghệ không có biện pháp đành lớn tiếng nói để cho mọi người xếp hàng, quán quá nhỏ không thể cùng lúc phục vụ được nhiều người như vậy.
- Xếp hàng? Tiểu nha đầu, ngươi biết ta là ai không? Ta là quản gia của Trương tước gia, ngươi lại để ta đứng xếp hàng! Mau để ông chủ của ngươi nấu thứ tốt đưa ra.
Một người trung niên mặc cẩm bào bất mãn lên tiếng quở trách Âu Dương Tiểu Nghệ.
- Trương tước gia là cái thứ gì? Tiểu nha đầu ngươi biết ta là ai không? Ta là đại quản gia của Lễ Bộ Thượng thư.
- Lễ Bộ Thượng thư thì giỏi lắm ư? Ta là thiếp thân của Mục vương gia đây này.
...
Âu Dương Tiểu Nghệ chán nản nhìn đám thực khách cãi nhau om sòm này, trên mặt ai cũng hiện lên vẻ lão tử là đệ nhất thiên hạ, biểu cảm dường như là tất cả mọi người phải nhường đường cho lão tử đi.
Mặc dù tiểu nha đầu rất kinh ngạc khi những người thân cận của các đại quan hiển quý trong triều đình tới đây gọi cơm nhưng nhìn dáng vẻ trang bức của bọn hắn, nàng rất không vui.
Hứa Sĩ ngồi nhìn, nghe những người sau lưng tranh luận, lắc đầu cười nhạt một cái, cảm giác rất buồn cười. Hắn biết rõ vì sao đám người này tới đây bởi tất cả đều có mục đích như nhau.
Buồn cười hơn là đám người này lại không nhận ra thân phận của tiểu nha đầu kia, cứ ở nơi đó mà khoe khoang bối cảnh.
Trong những người ở đây, bối cảnh của tiểu nha đầu lớn nhất nhưng hắn không muốn nói ra.
Từ trong phòng bếp, mùi thơm đậm đà nhẹ nhàng bay ra, tựa như dải lụa phất qua gò má, tất cả mọi người đang cãi nhau bỗng ngẩn ngơ, theo bản năng hít lấy hít để.
Ánh mắt Tô Viễn Thanh cùng Hứa Sĩ đều sáng lên, mùi này… thật là thơm! Quả nhiên giá cao thì chất lượng cũng cao.
Bộ Phương bưng đĩa cơm rang ra ngoài, nhìn thấy tiệm nhỏ chật chội vô cùng, hắn có chút không tiêu thụ nổi sự thật là quán ăn quá sôi động.
Nhưng hắn rất bình tĩnh, kinh ngạc chỉ trong một cái chớp mắt, sau đó là khuôn mặt không cảm xúc.
- Tất cả mọi người xếp hàng theo thứ tự đến trước, đến sau. Món ăn trong tiệm chỉ được phép gọi một lần, không được mang ra bên ngoài, không cho phép chen ngang, không chào đón người không tuân theo quy củ. Những người vi phạm điều đó sẽ bị cho vào danh sách đen, trọn đời không phục vụ.
Bộ Phương thản nhiên nói. Thanh âm của hắn không lớn nhưng lại đem thanh âm của tất cả mọi người đè xuống.
Nhưng tiệm nhỏ chỉ im lặng được cái nháy mắt rồi lại nổ tung.
Đám người này được gia chủ cử tới dò xét hư thật, bên ngoài càn quấy đã quen, làm thế nào có thể chịu đựng nổi những quy củ đó a.
Bộ Phương không nói gì, lẳng lặng đem đĩa cơm rang đặt trước mặt Tô Viễn Thanh.
- Đây là cơm rang bản nâng cấp, mời từ từ thưởng thức.
Bộ Phương nói.
Ánh mắt Tô Viễn Thanh sớm đã bị đĩa cơm hấp dẫn, gật đầu một cái, không thèm để ý Bộ Phương, bắt đầu ăn.
- Yên tĩnh, không được náo động.
Bộ Phương nhíu mày, lạnh lùng quát lên.
- Câm mồm cho ta! Tiểu tử ngươi đừng có lên mặt, bổn quản gia tới đây ăn là cho ngươi mặt mũi! Ta là người của Trương tước gia, ngươi không đắc tội nổi đâu!
Tên quản gia kia tức giận, chỉ thẳng vào mặt Bộ Phương mà mắng.
Những người còn lại thấy thế cũng chỉ vào Bộ Phương quở mắng.
Tiệm nhỏ vốn an tĩnh lại náo loạn lên.
Âu Dương Tiểu Nghệ liếc mắt, nhìn thấy gương mặt Bộ Phương đen như nhọ nồi, trong lòng thầm mặc niệm cho đám người này.
Ngươi càn quấy ở chỗ nào không càn quấy lại có gan càn quấy trong tiệm của Bộ Phương.
Một trận tiếng máy móc vang lên, thân ảnh khổng lồ của Tiểu Bạch xuất hiện sau lưng Bộ Phương.
- Yêu? Cho là có một con khôi lỗi là mình vô địch rồi ư? Chẳng lẽ cái đống sắt vụn này là vốn để ngươi đắc tội bổn quản gia?
Quản gia thấy Tiểu Bạch, nhất thời trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt, khôi lỗi hắn gặp nhiều rồi, chỉ là một đống sắt biết đi thôi.
Bộ Phương mở mắt, tay nâng lên, chỉ thẳng về hướng quản gia của Trương tước gia gì đó.
- Rất tốt, ngươi bị cho vào danh sách đen.
Thời điểm Hứa Sĩ vừa bước vào quán ăn, một thanh âm thanh thúy, trong trẻo vang lên, một nha đầu xinh đẹp đang chớp mắt nhìn hắn.
Tiểu công chúa Âu Dương gia? Lông mày Hứa Sĩ hơi nhíu, có chút giật mình, mặc dù thám báo đã nói Âu Dương Tiểu Nghệ làm việc trong quán nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn không thể tưởng tượng nổi.
Đường đường tiểu công chúa Âu Dương gia lại khuất nhục làm phục vụ ở nơi này? Thiểu năng ư?
Trước cửa, một người thanh niên gầy gò chậm rãi đứng lên, mặc tạp dề, lắc lắc đầu, lười biếng đi vào phòng bếp.
Hắn chính là ông chủ quán ăn này? Tu vi quá yếu... làm sao chỉ là nhị phẩm chiến sư? Có thể giết chết bốn vị thích khách thì ít nhất cũng phải là lục phẩm chiến hoàng mới đúng chứ?
Hứa Sĩ vuốt râu, nhìn chằm chằm Bộ Phương mang theo ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.
- Này, rốt cuộc ngươi muốn ăn gì?
Âu Dương Tiểu Nghệ bất mãn nói, trong mắt đại thúc này lại không có hình ảnh đáng yêu của nàng, chỉ nhìn chằm chằm vào lão bản đáng ghét, chẳng lẽ mị lực của nàng không bằng thối lão bản kia sao?
Tinh thần Hứa Sĩ phục hồi, lúng túng cười một cái, nghiêng đầu nhìn công thức nấu ăn trên tường, nhất thời con ngươi co rụt lại.
- Quả nhiên tin đồn không sai, đây chính là hắc điếm đệ nhất Đế Đô...
Hứa Sĩ hít một hơi khí lạnh, không khỏi rù rì nói. Mặc dù hắn dựa theo lời thái tử điện hạ tới Đế Đô xét thực hư nhưng khi chính mắt nhìn thấy bảng giá thì hắn cảm thấy lòng mình hơi quặn.
- Cho ta một suất... canh đậu phụ đầu cá đi.
Hứa Sĩ không thiếu tiền, nhìn lướt qua thực đơn hắn thấy có món cá, đúng sở thích của mình rồi.
- Xin chờ một chút.
Tiểu nha đầu hừ một tiếng, nghiêng đầu hướng phòng bếp đi tới, đối với đại thúc không chú ý nàng mà lại đi chú ý thối lão bản, nàng chẳng thèm cho sắc mặt tốt.
Hứa Sĩ tìm một chỗ trống ngồi xuống, quán ăn này khá nhỏ, bên trong bày bốn cái bàn, ấm áp mà thân thiện, hoàn cảnh thanh tĩnh, môi trường sạch sẽ để cho thực khách cảm thấy không tệ.
“Tạch… tạch… tạch.”
Ngoài cửa truyền tới một loạt tiếng bước chân, mấy thân ảnh từ xa đến gần, bước chân vào trong tiệm nhỏ.
- Hứa… Hứa Sĩ?
Một thanh âm khẽ hô lên, Hứa Sĩ ngạc nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa, vừa vặn thấy một người trung niên.
- Tô đại học sĩ, không nghĩ tới là ngươi cũng đến đây!
Hứa Sĩ kinh ngạc đứng lên, hơi chắp tay, người trung niên trước mắt này là Đại học sĩ trong cung, tại sao lại đích thân tới quán nhỏ này?
Mặc dù Thanh Phong đế quốc dùng võ trị quốc nhưng quan văn vẫn tồn tại, dù sao văn võ kết hợp mới là đạo trị quốc.
Tô Viễn Thanh nhìn Hứa Sĩ, hắn là người tâm phúc của thái tử, ở trong vòng tròn luẩn quẩn của triều đình có rất nhiều người biết.
Bộ Phương đã ở trong phòng bếp, tựa hồ hôm nay có rất nhiều khách mới a? Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ có ai ở Đế Đô đã quảng cáo cho quán?
Mặc dù trong lòng tràn đầy nghi ngờ nhưng đôi tay Bộ Phương không hề dừng lại, hắn từ chậu cá vớt ra Lôi Liên Ngư cấp ba, trước đánh sạch vảy cá rồi đem nội tạng thanh lý sạch sẽ, dùng nước rửa qua, cuối cùng là chặt đầu cá xuống.
Giữ lại đầu cá, còn phần thân thể thì ném vào trong cái bụng bự của Tiểu Bạch để xử lý, từ tủ lạnh lấy miếng đậu phụ trong suốt như thủy tinh ra, Bộ Phương bắt đầu chế biến món canh đậu phụ đầu cá.
Thời điểm canh đang trong giai đoạn hầm, Bộ Phương từ tủ lấy ra một quả trứng trắng to như nắm tay.
Quả trứng này là của linh thú cấp năm Thâm Hải Ưng sinh hạ. Bộ Phương lấy dao gõ một cái lên vỏ, dùng sức tách đôi, lòng trứng rơi vào trong bát.
Trong lúc hắn đang làm đồ ăn, bên ngoài chẳng biết từ bao giờ mà đông nghịt.
- Cho ta một suất cơm rang trứng bản phổ thông.
- Tới một suất mỳ khô! Nhanh lên nhé!
- Một suất cá ướp bã rượu.
-...
Nhìn từng người, từng người gọi món, Âu Dương Tiểu Nghệ có chút sững sờ, khi nào mà tiệm nhỏ này... đông đến như vậy?
Đếm đếm, có chừng mười mấy thực khách, ta ngất! Đây là tiệm nhỏ mấy ngày trước phải đuổi ruồi ư?
- Mọi người đừng nóng vội, quá lộn xộn rồi, xếp hàng lần lượt.
Âu Dương Tiểu Nghệ không có biện pháp đành lớn tiếng nói để cho mọi người xếp hàng, quán quá nhỏ không thể cùng lúc phục vụ được nhiều người như vậy.
- Xếp hàng? Tiểu nha đầu, ngươi biết ta là ai không? Ta là quản gia của Trương tước gia, ngươi lại để ta đứng xếp hàng! Mau để ông chủ của ngươi nấu thứ tốt đưa ra.
Một người trung niên mặc cẩm bào bất mãn lên tiếng quở trách Âu Dương Tiểu Nghệ.
- Trương tước gia là cái thứ gì? Tiểu nha đầu ngươi biết ta là ai không? Ta là đại quản gia của Lễ Bộ Thượng thư.
- Lễ Bộ Thượng thư thì giỏi lắm ư? Ta là thiếp thân của Mục vương gia đây này.
...
Âu Dương Tiểu Nghệ chán nản nhìn đám thực khách cãi nhau om sòm này, trên mặt ai cũng hiện lên vẻ lão tử là đệ nhất thiên hạ, biểu cảm dường như là tất cả mọi người phải nhường đường cho lão tử đi.
Mặc dù tiểu nha đầu rất kinh ngạc khi những người thân cận của các đại quan hiển quý trong triều đình tới đây gọi cơm nhưng nhìn dáng vẻ trang bức của bọn hắn, nàng rất không vui.
Hứa Sĩ ngồi nhìn, nghe những người sau lưng tranh luận, lắc đầu cười nhạt một cái, cảm giác rất buồn cười. Hắn biết rõ vì sao đám người này tới đây bởi tất cả đều có mục đích như nhau.
Buồn cười hơn là đám người này lại không nhận ra thân phận của tiểu nha đầu kia, cứ ở nơi đó mà khoe khoang bối cảnh.
Trong những người ở đây, bối cảnh của tiểu nha đầu lớn nhất nhưng hắn không muốn nói ra.
Từ trong phòng bếp, mùi thơm đậm đà nhẹ nhàng bay ra, tựa như dải lụa phất qua gò má, tất cả mọi người đang cãi nhau bỗng ngẩn ngơ, theo bản năng hít lấy hít để.
Ánh mắt Tô Viễn Thanh cùng Hứa Sĩ đều sáng lên, mùi này… thật là thơm! Quả nhiên giá cao thì chất lượng cũng cao.
Bộ Phương bưng đĩa cơm rang ra ngoài, nhìn thấy tiệm nhỏ chật chội vô cùng, hắn có chút không tiêu thụ nổi sự thật là quán ăn quá sôi động.
Nhưng hắn rất bình tĩnh, kinh ngạc chỉ trong một cái chớp mắt, sau đó là khuôn mặt không cảm xúc.
- Tất cả mọi người xếp hàng theo thứ tự đến trước, đến sau. Món ăn trong tiệm chỉ được phép gọi một lần, không được mang ra bên ngoài, không cho phép chen ngang, không chào đón người không tuân theo quy củ. Những người vi phạm điều đó sẽ bị cho vào danh sách đen, trọn đời không phục vụ.
Bộ Phương thản nhiên nói. Thanh âm của hắn không lớn nhưng lại đem thanh âm của tất cả mọi người đè xuống.
Nhưng tiệm nhỏ chỉ im lặng được cái nháy mắt rồi lại nổ tung.
Đám người này được gia chủ cử tới dò xét hư thật, bên ngoài càn quấy đã quen, làm thế nào có thể chịu đựng nổi những quy củ đó a.
Bộ Phương không nói gì, lẳng lặng đem đĩa cơm rang đặt trước mặt Tô Viễn Thanh.
- Đây là cơm rang bản nâng cấp, mời từ từ thưởng thức.
Bộ Phương nói.
Ánh mắt Tô Viễn Thanh sớm đã bị đĩa cơm hấp dẫn, gật đầu một cái, không thèm để ý Bộ Phương, bắt đầu ăn.
- Yên tĩnh, không được náo động.
Bộ Phương nhíu mày, lạnh lùng quát lên.
- Câm mồm cho ta! Tiểu tử ngươi đừng có lên mặt, bổn quản gia tới đây ăn là cho ngươi mặt mũi! Ta là người của Trương tước gia, ngươi không đắc tội nổi đâu!
Tên quản gia kia tức giận, chỉ thẳng vào mặt Bộ Phương mà mắng.
Những người còn lại thấy thế cũng chỉ vào Bộ Phương quở mắng.
Tiệm nhỏ vốn an tĩnh lại náo loạn lên.
Âu Dương Tiểu Nghệ liếc mắt, nhìn thấy gương mặt Bộ Phương đen như nhọ nồi, trong lòng thầm mặc niệm cho đám người này.
Ngươi càn quấy ở chỗ nào không càn quấy lại có gan càn quấy trong tiệm của Bộ Phương.
Một trận tiếng máy móc vang lên, thân ảnh khổng lồ của Tiểu Bạch xuất hiện sau lưng Bộ Phương.
- Yêu? Cho là có một con khôi lỗi là mình vô địch rồi ư? Chẳng lẽ cái đống sắt vụn này là vốn để ngươi đắc tội bổn quản gia?
Quản gia thấy Tiểu Bạch, nhất thời trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt, khôi lỗi hắn gặp nhiều rồi, chỉ là một đống sắt biết đi thôi.
Bộ Phương mở mắt, tay nâng lên, chỉ thẳng về hướng quản gia của Trương tước gia gì đó.
- Rất tốt, ngươi bị cho vào danh sách đen.
Tác giả :
Lý Hồng Thiên