Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới
Chương 18: Tiểu la lỵ ngực phẳng bỏ nhà ra đi
Một tiểu la lỵ phấn điêu ngọc trác.
Một bộ váy hoa, một cái búi tóc, da thịt tuyết trắng, non mềm, như có thể ứ ra nước, mắt to tinh xảo, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, đôi môi anh đào phấn hồng.
- Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy mỹ nữ à?
Tiểu la lỵ vỗ vỗ bộ ngực, thở ra một hơi, cẩn thận liếc nhìn sau lưng, thấy không có ai đuổi theo mới xả hơi, về sau, phát hiện Bộ Phương nhìn nàng chằm chằm, nhất thời trừng mắt nhìn Bộ Phương.
- Chỉ là một tiểu la lỵ không có ngực mà thôi.
Bộ Phương nhàn nhạt nhổ nước bọt, đứng lên.
Bộ Phương cao hơn thước tám, nhìn xuống tiểu la lỵ, tiểu la lỵ cũng ngửa đầu nhìn Bộ Phương.
- Xin hỏi, có muốn ăn chút gì không?
Bộ Phương hỏi, thời gian kinh doanh còn gần nửa canh giờ, hắn vốn cho rằng không còn khách, nhưng không ngờ lại chạy đến một tiểu cô nương.
- Ngươi nói ai không có ngực?
Tiểu la lỵ bĩu môi, tức giận trừng mắt nhìn Bộ Phương.
- Bản tiểu thư chỉ là chưa phát dục thôi!
Mặt Bộ Phương không biểu tình, ánh mắt hơi chuyển, nhìn qua bức tường trước ngực nàng, khóe miệng hơi mỉm cười...
Nhìn vẻ mặt này... tiểu la lỵ có cảm giác muốn tát cho đối phương một cái.
- Nếu muốn chọn món ăn, thì nhanh lên một chút, thời gian của bản tiểu điếm không còn nhiều.
Bộ Phương lạnh lùng nói.
Tiểu la lỵ lần thứ hai liếc mắt ra cửa nhìn, xác nhận không còn ai đuổi theo nữa, thở phào một hơi, sau đó nghênh ngang ngồi trên ghế, âm thanh not nớt hỏi.
- Ở đây có gì ăn, nói ta nghe.
- Trên Menu có đầy đủ, mời xem.
Bộ Phương trả lời.
- Ngươi không có miệng à?
Tiểu la lỵ thở phì phò trừng mắt nhìn Bộ Phương, sau đó quay đầu nhìn thực đơn.
- Ngươi… Đây là hắc điếm! Tuyệt đối là hắc điếm!
Sa khi nhìn qua ba món trong đó, nàng nhất thời tức giận, nhảy dựng lên từ trên ghế, chỉ vào Bộ Phương hét.
- Ngươi, cái tên lão bản lòng dạ đen tối, ta kêu phụ thân đưa người đến bắt ngươi!
Mặt Bộ Phương tối sầm, khóe miệng khẽ nhếch, hắn muốn trở thành thần bếp, đứng trên đỉnh chuỗi thực vật Huyền Huyễn thế giới, không có thời gian chơi đùa cùng tiểu loli này.
Bộ Phương vỗ vỗ đầu nàng, sau đó xốc nàng lên đi hướng ra cửa, vừa đi vừa thản nhiên nói:
- Ngoan, về nhà chơi đi, ca không rảnh chơi với ngươi.
Cô nàng bị Bộ Phương bắt, nhất thời dương nanh múa vuốt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
- Cái tên khốn kiếp nhà ngươi, buông bản tiểu thư ra!
Nàng mới không muốn đi, ở bên ngoài, đám thị vệ của cha đang tìm nàng, nàng vừa ra không phải đưa dê vào miệng cọp sao?
- Ta gọi món, gọi món, được chưa?
Đôi mắt Tiểu la lỵ nhất thời lưu chuyển, dịu dàng nói.
Bộ Phương sững sờ, đặt nàng xuống.
tiểu la lỵ cau mày, hừ một tiếng, lại chạy về chỗ ngồi, nói:
- Cho ta một phần đắt tiền nhất!
- Không được, tu vi ngươi không đủ.
Bộ Phương từ chối.
Tiểu la lỵ nhất thời câm nín, cái tiệm quỷ gì, ăn một bữa cơm còn phải xem tu vi!
- Vậy, cho ta một phần cơm chiên trứng đi.
Tiểu la lỵ bĩu môi bất đắc dĩ.
- Xin chờ một chút.
Bộ Phương liếc tiểu la lỵ, sau đó xoay người đi vào nhà bếp.
Tiểu la lỵ buồn chán ngồi trong tiểu điếm, quan sát khung cảnh xung quanh, phát hiện hoàn cảnh nơi này thật ra rất tốt.
Chỉ chốc lát sau, Bộ Phương đi ra, bưng theo một cái khay, trên khay, một chén cơm chiên trứng.
- Cơm chiên trứng, thỉnh từ từ dùng.
Tốt... Thơm quá!
Đôi mắt nàng nhất thời sáng lên, nhìn cơm chiên trứng lấp lánh trước mặt, kinh ngạc ngây người, mùi thơm đậm đà để cái bụng nhỏ sôi trào, kìm không được cảm giác thèm ăn.
Cô nàng không chút khách khí, gặm lấy gặm để chén cơm.
"Bẹp bẹp."
Một chút hình tượng cũng không có, Bộ Phương đột nhiên cảm giác, thái độ ăn của cô bé chả khác Tiểu Hắc là bao.
Một chén cơm chiên trứng, chưa đến năm phút đã được tiểu la lỵ giải quyết sạch sẽ.
Vuốt cái bụng nhỏ đang căng phồng, tiểu la lỵ thích ý thở ra một hơi, dựa cả người vào ghế, ăn ngon quá, cô nàng thầm nghĩ.
- Một viên Nguyên Tinh, cảm ơn!
Bộ Phương nhìn tiểu la lỵ chằm chằm.
Cô bé chớp đôi mắt khả ái nhìn Bộ Phương, bỗng nhiên trở nên ướt át, cái miệng nhỏ hồng nhuận trề một cái, mang theo vài phần ủy khuất, nói:
- Ca ca, nhân gia bỏ nhà ra đi, trên người không có một đồng, ngươi xem người ta đáng yêu như thế, có thể miễn phí hay không?
Mặt Bộ Phương vẫn không biểu tình, ồ, hóa ra cô nhóc này đến ăn quỵt y như Tiểu Hắc.
Con chó mực lớn đang nằm úp ở cửa đột nhiên có cảm giác ngứa tai, ngẩng đầu, rướn cổ nhìn bốn phía, thấy không có chuyện gì, mới ngáp một cái, tiếp tục nằm xuống.
- Ngươi không có tiền?
Bộ Phương hỏi.
- Ừ!
tiểu la lỵ chớp đôi mắt to, điềm đạm đáng yêu trả lời:
- Trong người nhân gia hiện tại không có đồng nào.
- Tiểu Bạch.
Bộ Phương nhẹ giọng hô.
Tiểu la lỵ sững sờ, vừa lúc đó, cảm giác sau lưng mình đột nhiên xuất hiện một cái bóng lớn.
- Người gây chuyện, cẩn thận ta thông ngươi!
Cặp mắt điện tử của Tiểu Bạch lóe ra quang mang, máy móc nói.
Thông…ta? Muốn cởi quần áo ta?
Tiểu la lỵ dại ra, nàng thật sự bị hù, mặt mũi trắng bệch.
Khóe miệng Bộ Phương khẽ nhếch, ngăn cản Tiểu Bạch.
- Hệ thống, có nghiêm phạt ai ăn quỵt không?
Bộ Phương sờ mũi hỏi, dù thế nào, nha đầu kia cũng là nữ, mặc dù không có ngực nhưng lấy hết đồ trên người nàng cũng không tốt.
Tiểu la lỵ đã bị dọa hỏng, hai chân phát run, đây nhất định là hắc điếm! Lại có con rối đáng sợ, muốn cởi hết y phục người ta!
"Nghiêm phạt có hai loại: Một, lấy hết đồ của đối phương, hai, dùng thân bồi thường."
Hệ thống nghiêm túc trả lời.
Dùng thân bồi thường? Còn có phúc lợi bực này? Lông mày Bộ Phương nhướn lên, khẽ liếc vòng một tiểu loli, thở dài lắc đầu.
“Cái gọi dùng thân bồi thường, trở thành tiểu nhị cho tiểu điếm một tuần."
Hệ thống nghiêm túc đính chính lại suy nghĩ đen tối trong đầu Bộ Phương.
Bộ Phương mặt không đỏ tim không đập, ho nhẹ một tiếng.
- Nếu ngươi không có tiền trả, vậy làm phục vụ cho tiểu điếm một tuần, công việc chủ yếu là bưng cơm nước cho khách.
Bộ Phương lên tiếng.
Tiểu la lỵ ngơ ngác, sau đó mừng rỡ gật đầu:
- Được!
Lần này, đến Bộ Phương phát ngốc, sao ngươi đáp ứng dễ vậy, một chút cự tuyệt cũng không có?
- Không có tiền lương!
Bộ Phương bồi thêm một câu.
Cứ như vậy, tiểu la lỵ trốn nhà đi hoang ở lại Phương Phương Tiểu Điếm, trở thành nhân viên phục vụ cho cửa tiệm.
Thời gian buôn bán kết thúc, Bộ Phương nhanh chóng đóng cửa quán, quay lên lầu.
Tiểu loli được hắn an trí trong một sương phòng khác, đây cũng nhờ cô bé cầu xin khóc lóc om sòm một hồi, hắn ta mới đồng ý.
...
“Chúc mừng kí chủ hoàn thành mục tiêu nhiệm vụ ngắn hạn, nhận được phần thưởng. Phần thưởng: bắt đầu cho vay…”
Bộ Phương kích động ngồi trong phòng, chờ mong không ngớt, lúc này chắc sẽ có món mới.
“Vì mực tiêu trở thành Thần bếp đứng trên đỉnh chuỗi thực vật Huyền Huyễn thế giới, chúc mừng ngươi hoàn thành mục tiêu ngắn hạn, bước một bước kiên cố đến mục tiêu đề ra, phần thưởng: cách làm Ngư Tam Chử cùng Hoàng Kim Thiêu Mạch, thu được một mảnh nhỏ của Thần bếp sáo trang.”
Bộ Phương lâng lâng, Ngư Tam Chử? Hoàng Kim Thiêu Mạch?
Đây coi như kỹ năng mới sao? Hơn nữa còn có hai loại!
Bộ Phương kinh hỉ.
Một bộ váy hoa, một cái búi tóc, da thịt tuyết trắng, non mềm, như có thể ứ ra nước, mắt to tinh xảo, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, đôi môi anh đào phấn hồng.
- Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy mỹ nữ à?
Tiểu la lỵ vỗ vỗ bộ ngực, thở ra một hơi, cẩn thận liếc nhìn sau lưng, thấy không có ai đuổi theo mới xả hơi, về sau, phát hiện Bộ Phương nhìn nàng chằm chằm, nhất thời trừng mắt nhìn Bộ Phương.
- Chỉ là một tiểu la lỵ không có ngực mà thôi.
Bộ Phương nhàn nhạt nhổ nước bọt, đứng lên.
Bộ Phương cao hơn thước tám, nhìn xuống tiểu la lỵ, tiểu la lỵ cũng ngửa đầu nhìn Bộ Phương.
- Xin hỏi, có muốn ăn chút gì không?
Bộ Phương hỏi, thời gian kinh doanh còn gần nửa canh giờ, hắn vốn cho rằng không còn khách, nhưng không ngờ lại chạy đến một tiểu cô nương.
- Ngươi nói ai không có ngực?
Tiểu la lỵ bĩu môi, tức giận trừng mắt nhìn Bộ Phương.
- Bản tiểu thư chỉ là chưa phát dục thôi!
Mặt Bộ Phương không biểu tình, ánh mắt hơi chuyển, nhìn qua bức tường trước ngực nàng, khóe miệng hơi mỉm cười...
Nhìn vẻ mặt này... tiểu la lỵ có cảm giác muốn tát cho đối phương một cái.
- Nếu muốn chọn món ăn, thì nhanh lên một chút, thời gian của bản tiểu điếm không còn nhiều.
Bộ Phương lạnh lùng nói.
Tiểu la lỵ lần thứ hai liếc mắt ra cửa nhìn, xác nhận không còn ai đuổi theo nữa, thở phào một hơi, sau đó nghênh ngang ngồi trên ghế, âm thanh not nớt hỏi.
- Ở đây có gì ăn, nói ta nghe.
- Trên Menu có đầy đủ, mời xem.
Bộ Phương trả lời.
- Ngươi không có miệng à?
Tiểu la lỵ thở phì phò trừng mắt nhìn Bộ Phương, sau đó quay đầu nhìn thực đơn.
- Ngươi… Đây là hắc điếm! Tuyệt đối là hắc điếm!
Sa khi nhìn qua ba món trong đó, nàng nhất thời tức giận, nhảy dựng lên từ trên ghế, chỉ vào Bộ Phương hét.
- Ngươi, cái tên lão bản lòng dạ đen tối, ta kêu phụ thân đưa người đến bắt ngươi!
Mặt Bộ Phương tối sầm, khóe miệng khẽ nhếch, hắn muốn trở thành thần bếp, đứng trên đỉnh chuỗi thực vật Huyền Huyễn thế giới, không có thời gian chơi đùa cùng tiểu loli này.
Bộ Phương vỗ vỗ đầu nàng, sau đó xốc nàng lên đi hướng ra cửa, vừa đi vừa thản nhiên nói:
- Ngoan, về nhà chơi đi, ca không rảnh chơi với ngươi.
Cô nàng bị Bộ Phương bắt, nhất thời dương nanh múa vuốt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
- Cái tên khốn kiếp nhà ngươi, buông bản tiểu thư ra!
Nàng mới không muốn đi, ở bên ngoài, đám thị vệ của cha đang tìm nàng, nàng vừa ra không phải đưa dê vào miệng cọp sao?
- Ta gọi món, gọi món, được chưa?
Đôi mắt Tiểu la lỵ nhất thời lưu chuyển, dịu dàng nói.
Bộ Phương sững sờ, đặt nàng xuống.
tiểu la lỵ cau mày, hừ một tiếng, lại chạy về chỗ ngồi, nói:
- Cho ta một phần đắt tiền nhất!
- Không được, tu vi ngươi không đủ.
Bộ Phương từ chối.
Tiểu la lỵ nhất thời câm nín, cái tiệm quỷ gì, ăn một bữa cơm còn phải xem tu vi!
- Vậy, cho ta một phần cơm chiên trứng đi.
Tiểu la lỵ bĩu môi bất đắc dĩ.
- Xin chờ một chút.
Bộ Phương liếc tiểu la lỵ, sau đó xoay người đi vào nhà bếp.
Tiểu la lỵ buồn chán ngồi trong tiểu điếm, quan sát khung cảnh xung quanh, phát hiện hoàn cảnh nơi này thật ra rất tốt.
Chỉ chốc lát sau, Bộ Phương đi ra, bưng theo một cái khay, trên khay, một chén cơm chiên trứng.
- Cơm chiên trứng, thỉnh từ từ dùng.
Tốt... Thơm quá!
Đôi mắt nàng nhất thời sáng lên, nhìn cơm chiên trứng lấp lánh trước mặt, kinh ngạc ngây người, mùi thơm đậm đà để cái bụng nhỏ sôi trào, kìm không được cảm giác thèm ăn.
Cô nàng không chút khách khí, gặm lấy gặm để chén cơm.
"Bẹp bẹp."
Một chút hình tượng cũng không có, Bộ Phương đột nhiên cảm giác, thái độ ăn của cô bé chả khác Tiểu Hắc là bao.
Một chén cơm chiên trứng, chưa đến năm phút đã được tiểu la lỵ giải quyết sạch sẽ.
Vuốt cái bụng nhỏ đang căng phồng, tiểu la lỵ thích ý thở ra một hơi, dựa cả người vào ghế, ăn ngon quá, cô nàng thầm nghĩ.
- Một viên Nguyên Tinh, cảm ơn!
Bộ Phương nhìn tiểu la lỵ chằm chằm.
Cô bé chớp đôi mắt khả ái nhìn Bộ Phương, bỗng nhiên trở nên ướt át, cái miệng nhỏ hồng nhuận trề một cái, mang theo vài phần ủy khuất, nói:
- Ca ca, nhân gia bỏ nhà ra đi, trên người không có một đồng, ngươi xem người ta đáng yêu như thế, có thể miễn phí hay không?
Mặt Bộ Phương vẫn không biểu tình, ồ, hóa ra cô nhóc này đến ăn quỵt y như Tiểu Hắc.
Con chó mực lớn đang nằm úp ở cửa đột nhiên có cảm giác ngứa tai, ngẩng đầu, rướn cổ nhìn bốn phía, thấy không có chuyện gì, mới ngáp một cái, tiếp tục nằm xuống.
- Ngươi không có tiền?
Bộ Phương hỏi.
- Ừ!
tiểu la lỵ chớp đôi mắt to, điềm đạm đáng yêu trả lời:
- Trong người nhân gia hiện tại không có đồng nào.
- Tiểu Bạch.
Bộ Phương nhẹ giọng hô.
Tiểu la lỵ sững sờ, vừa lúc đó, cảm giác sau lưng mình đột nhiên xuất hiện một cái bóng lớn.
- Người gây chuyện, cẩn thận ta thông ngươi!
Cặp mắt điện tử của Tiểu Bạch lóe ra quang mang, máy móc nói.
Thông…ta? Muốn cởi quần áo ta?
Tiểu la lỵ dại ra, nàng thật sự bị hù, mặt mũi trắng bệch.
Khóe miệng Bộ Phương khẽ nhếch, ngăn cản Tiểu Bạch.
- Hệ thống, có nghiêm phạt ai ăn quỵt không?
Bộ Phương sờ mũi hỏi, dù thế nào, nha đầu kia cũng là nữ, mặc dù không có ngực nhưng lấy hết đồ trên người nàng cũng không tốt.
Tiểu la lỵ đã bị dọa hỏng, hai chân phát run, đây nhất định là hắc điếm! Lại có con rối đáng sợ, muốn cởi hết y phục người ta!
"Nghiêm phạt có hai loại: Một, lấy hết đồ của đối phương, hai, dùng thân bồi thường."
Hệ thống nghiêm túc trả lời.
Dùng thân bồi thường? Còn có phúc lợi bực này? Lông mày Bộ Phương nhướn lên, khẽ liếc vòng một tiểu loli, thở dài lắc đầu.
“Cái gọi dùng thân bồi thường, trở thành tiểu nhị cho tiểu điếm một tuần."
Hệ thống nghiêm túc đính chính lại suy nghĩ đen tối trong đầu Bộ Phương.
Bộ Phương mặt không đỏ tim không đập, ho nhẹ một tiếng.
- Nếu ngươi không có tiền trả, vậy làm phục vụ cho tiểu điếm một tuần, công việc chủ yếu là bưng cơm nước cho khách.
Bộ Phương lên tiếng.
Tiểu la lỵ ngơ ngác, sau đó mừng rỡ gật đầu:
- Được!
Lần này, đến Bộ Phương phát ngốc, sao ngươi đáp ứng dễ vậy, một chút cự tuyệt cũng không có?
- Không có tiền lương!
Bộ Phương bồi thêm một câu.
Cứ như vậy, tiểu la lỵ trốn nhà đi hoang ở lại Phương Phương Tiểu Điếm, trở thành nhân viên phục vụ cho cửa tiệm.
Thời gian buôn bán kết thúc, Bộ Phương nhanh chóng đóng cửa quán, quay lên lầu.
Tiểu loli được hắn an trí trong một sương phòng khác, đây cũng nhờ cô bé cầu xin khóc lóc om sòm một hồi, hắn ta mới đồng ý.
...
“Chúc mừng kí chủ hoàn thành mục tiêu nhiệm vụ ngắn hạn, nhận được phần thưởng. Phần thưởng: bắt đầu cho vay…”
Bộ Phương kích động ngồi trong phòng, chờ mong không ngớt, lúc này chắc sẽ có món mới.
“Vì mực tiêu trở thành Thần bếp đứng trên đỉnh chuỗi thực vật Huyền Huyễn thế giới, chúc mừng ngươi hoàn thành mục tiêu ngắn hạn, bước một bước kiên cố đến mục tiêu đề ra, phần thưởng: cách làm Ngư Tam Chử cùng Hoàng Kim Thiêu Mạch, thu được một mảnh nhỏ của Thần bếp sáo trang.”
Bộ Phương lâng lâng, Ngư Tam Chử? Hoàng Kim Thiêu Mạch?
Đây coi như kỹ năng mới sao? Hơn nữa còn có hai loại!
Bộ Phương kinh hỉ.
Tác giả :
Lý Hồng Thiên