Mỹ Sắc Liêu Nhân
Chương 5: Vương gia tai họa
“A!” Trang Tứ còn chưa sẵn sàng nên bị Hoàng Phủ Thành đá sang một bên, hắn vội vàng đứng lên đã thấy Hoàng Phủ Thành đang chặn một thanh dao găm sắc bén trên cổ Trang Ngũ.
“Lão Ngũ!” Hắn sợ hãi kêu lên, lập tức tiến lại gần.
“Không được nhúc nhích!” Hoàng Phủ Thành nắm chặt tay, dao găm dán chặt lên da Trang Ngũ.
“Tiểu… tiểu mỹ nhân, ngươi khôi phục lại rồi?” Trang Ngũ nịnh nọt.
“Còn gọi một tiếng nữa ta sẽ cắt cái đầu của ngươi xuống!” Hoàng Phủ Thành quát.
“Ngươi muốn làm gì lão Ngũ nhà chúng ta?” Vẻ mặt Trang Tứ lo lắng.
Hoàng Phủ Thành nhướng mày, “Ta muốn làm gì hắn? Hoàng Phủ Thành ta từ lúc chào đời tới nay còn chưa từng chịu nhục nhã như vậy. Tiểu *** tặc chết tiệt này, ta nhất định phải chỉnh đốn y cho tốt, cho y nếm thử sự lợi hại của Trấn Nam Vương ta!”
“Ngươi là Vương gia tai họa kia?” Trang Tứ kinh ngạc nói. Dân gian truyền nhau rằng, nếu Đại Ân Quốc một năm đánh mười trận chiến thì nhất định sẽ có chín trận vì hắn mà gây nên. Hôm nay vừa nhìn đã thấy Trấn Nam Vương này thật sự rất có tư chất làm kẻ gây họa đây.
“A! Đau quá!” Nghe thấy Trang Ngũ kêu đau, Trang Tứ vội vàng lau nước miếng, tỉnh lại từ trong suy nghĩ miên man.
Trên cổ Trang Ngũ đã chảy ra một vệt máu, máu tươi đang chầm chậm chảy ra ngoài.
“Ông trời của ta ơi!” Trang Tứ luống cuống, “Vương gia gì đấy kia, ngươi ngàn vạn lần đừng làm lão Ngũ của chúng ta bị thương! Ngươi muốn gì thì cứ nói, ngươi… ngươi thả lão Ngũ nhà chúng ta ra trước được không?” Hắn van xin.
“Thả hắn? Ta hận không thể băm hắn ra thành vạn đoạn…”
“Oa—” Hắn còn chưa nói xong đã bị tiếng khóc của Trang Ngũ ngắt lời, “Sao có thể như vậy? Mỹ nhân của Nhị ca, Tam ca, Tứ ca đều là cướp được, vì sao mỹ nhân của ta lại như thế này? Ta không phục…”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Hoàng Phủ Thành thực sự không chịu nổi đống tạp âm của y xuyên vào lỗ tai. Tiếc rằng Trang Ngũ khóc rất to, hoàn toàn không để ý đến con dao đặt trên cổ, chỉ oa oa khóc một mạch.
Đang giằng co, Liễu Trường Thanh từ bên ngoài đi vào thì thầm vài câu với Trang Tứ.
Trang Tứ gật đầu rồi nhìn về phía Hoàng Phủ Thành. “Làm một cuộc trao đổi đi, Trấn Nam Vương.”
Hoàng Phủ Thành cau mày lạnh lùng nói, “Cái gì?”
“Thủ hạ của ngươi, tổng cộng ba mươi sáu thị vệ đều bị chúng ta bắt. Ba mươi sáu mạng đổi lấy lão Ngũ nhà chúng ta.” Trang Tứ nói.
Hoàng Phủ Thành do dự một lát, xem ra bọn Trương Khang Niên chờ thuốc hết tác dụng liền tới tìm hắn. Tiểu *** tặc hành động nghênh ngang, bọn họ muốn tìm đến đây cũng không khó. Thị vệ hắn mang theo đều là những tinh anh số một của vương phủ mà lại bị người của Phân Liễu sơn trang bắt gọn dễ dàng như vậy, xem ra Trang gia thật sự không đơn giản. Nghĩ đến đây, hắn thả Trang Ngũ ra, “Thành giao.”
Trang Tứ thở phào nhẹ nhõm, lập tức căn dặn Liễu Trường Thanh, “Đưa Vương gia và thủ hạ của hắn rời đi.”
“Ta không muốn rời xa tiểu mỹ nhân…” Trang Ngũ vừa nghe nói Hoàng Phủ Thành phải đi lập tức với qua, lại bị Trang Tứ dùng một tay giữ lại.
“Còn chưa đủ mệt sao? Thật là, mau để ca ca xem vết thương của ngươi. Hoàng Phủ Thành kia cũng thật độc ác, lại dám làm lão Ngũ nhà chúng ta bị thương như vậy. Ngươi từ nhỏ đến lớn đâu có bị thương chút nào đâu? Hay là để nhị ca xem cho ngươi đi. Được rồi, nghìn vạn lần đừng để đại ca biết, nếu không mấy huynh đệ chúng ra đều xong đời…”
“Ta muốn tiểu mỹ nhân…” Trong khi Trang Ngũ bị Trang Tứ ném bom oanh tạc chỉ có thể rơi lệ mà yếu ớt phun ra một câu như vậy…
“Lão Ngũ!” Hắn sợ hãi kêu lên, lập tức tiến lại gần.
“Không được nhúc nhích!” Hoàng Phủ Thành nắm chặt tay, dao găm dán chặt lên da Trang Ngũ.
“Tiểu… tiểu mỹ nhân, ngươi khôi phục lại rồi?” Trang Ngũ nịnh nọt.
“Còn gọi một tiếng nữa ta sẽ cắt cái đầu của ngươi xuống!” Hoàng Phủ Thành quát.
“Ngươi muốn làm gì lão Ngũ nhà chúng ta?” Vẻ mặt Trang Tứ lo lắng.
Hoàng Phủ Thành nhướng mày, “Ta muốn làm gì hắn? Hoàng Phủ Thành ta từ lúc chào đời tới nay còn chưa từng chịu nhục nhã như vậy. Tiểu *** tặc chết tiệt này, ta nhất định phải chỉnh đốn y cho tốt, cho y nếm thử sự lợi hại của Trấn Nam Vương ta!”
“Ngươi là Vương gia tai họa kia?” Trang Tứ kinh ngạc nói. Dân gian truyền nhau rằng, nếu Đại Ân Quốc một năm đánh mười trận chiến thì nhất định sẽ có chín trận vì hắn mà gây nên. Hôm nay vừa nhìn đã thấy Trấn Nam Vương này thật sự rất có tư chất làm kẻ gây họa đây.
“A! Đau quá!” Nghe thấy Trang Ngũ kêu đau, Trang Tứ vội vàng lau nước miếng, tỉnh lại từ trong suy nghĩ miên man.
Trên cổ Trang Ngũ đã chảy ra một vệt máu, máu tươi đang chầm chậm chảy ra ngoài.
“Ông trời của ta ơi!” Trang Tứ luống cuống, “Vương gia gì đấy kia, ngươi ngàn vạn lần đừng làm lão Ngũ của chúng ta bị thương! Ngươi muốn gì thì cứ nói, ngươi… ngươi thả lão Ngũ nhà chúng ta ra trước được không?” Hắn van xin.
“Thả hắn? Ta hận không thể băm hắn ra thành vạn đoạn…”
“Oa—” Hắn còn chưa nói xong đã bị tiếng khóc của Trang Ngũ ngắt lời, “Sao có thể như vậy? Mỹ nhân của Nhị ca, Tam ca, Tứ ca đều là cướp được, vì sao mỹ nhân của ta lại như thế này? Ta không phục…”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Hoàng Phủ Thành thực sự không chịu nổi đống tạp âm của y xuyên vào lỗ tai. Tiếc rằng Trang Ngũ khóc rất to, hoàn toàn không để ý đến con dao đặt trên cổ, chỉ oa oa khóc một mạch.
Đang giằng co, Liễu Trường Thanh từ bên ngoài đi vào thì thầm vài câu với Trang Tứ.
Trang Tứ gật đầu rồi nhìn về phía Hoàng Phủ Thành. “Làm một cuộc trao đổi đi, Trấn Nam Vương.”
Hoàng Phủ Thành cau mày lạnh lùng nói, “Cái gì?”
“Thủ hạ của ngươi, tổng cộng ba mươi sáu thị vệ đều bị chúng ta bắt. Ba mươi sáu mạng đổi lấy lão Ngũ nhà chúng ta.” Trang Tứ nói.
Hoàng Phủ Thành do dự một lát, xem ra bọn Trương Khang Niên chờ thuốc hết tác dụng liền tới tìm hắn. Tiểu *** tặc hành động nghênh ngang, bọn họ muốn tìm đến đây cũng không khó. Thị vệ hắn mang theo đều là những tinh anh số một của vương phủ mà lại bị người của Phân Liễu sơn trang bắt gọn dễ dàng như vậy, xem ra Trang gia thật sự không đơn giản. Nghĩ đến đây, hắn thả Trang Ngũ ra, “Thành giao.”
Trang Tứ thở phào nhẹ nhõm, lập tức căn dặn Liễu Trường Thanh, “Đưa Vương gia và thủ hạ của hắn rời đi.”
“Ta không muốn rời xa tiểu mỹ nhân…” Trang Ngũ vừa nghe nói Hoàng Phủ Thành phải đi lập tức với qua, lại bị Trang Tứ dùng một tay giữ lại.
“Còn chưa đủ mệt sao? Thật là, mau để ca ca xem vết thương của ngươi. Hoàng Phủ Thành kia cũng thật độc ác, lại dám làm lão Ngũ nhà chúng ta bị thương như vậy. Ngươi từ nhỏ đến lớn đâu có bị thương chút nào đâu? Hay là để nhị ca xem cho ngươi đi. Được rồi, nghìn vạn lần đừng để đại ca biết, nếu không mấy huynh đệ chúng ra đều xong đời…”
“Ta muốn tiểu mỹ nhân…” Trong khi Trang Ngũ bị Trang Tứ ném bom oanh tạc chỉ có thể rơi lệ mà yếu ớt phun ra một câu như vậy…
Tác giả :
Huyến Lạn Như Hoa