Mỹ Nhân Như Họa
Chương 79
Editor: trang bubble ^^
Tiêu Dịch dự tiệc chỉ dẫn theo hai thị vệ Tiêu gia quân tới, mà từ trước đến giờ Cầu Dũng không rời người thì bị hắn phái đi làm một chuyện quan trọng hơn. Đúng như Họa Nhi nói, có lúc Cầu Dũng còn rất có thể dọa người.
Dọc đường Bùi Nghị tới phụ trách an nguy của thái tử, đương nhiên bữa tiệc cũng không ngoại lệ. Tiêu Dịch và người hắn dẫn tới đều phải kiểm tra theo lệ, cởi bội kiếm xuống, mới có thể vào trong bữa tiệc.
Bùi tướng quân đứng lại ở bên ngoài nghiêm túc thận trọng, bên trong chính là sáo trúc diễn tấu nhạc khí, tiếng cụng ly ăn uống linh đình. Tiêu Dịch tới muộn nhất, xa xa trông thấy dáng người Vũ Cơ xinh đẹp uốn éo trong từng đám từng đám hoa cúc nở rộ chen chúc với cành xanh. Bữa tiệc bố trí ở vườn hoa vương phủ với rực rỡ gấm hoa này đúng là tương xứng. Có điều, mỹ nhân múa như rắn nước kia thật sự khiến người ta không thưởng thức nổi, không chỉ có Tiêu Dịch nhíu mày khóe miệng khẽ co rúm, nếu nhìn kỹ Bùi tướng quân co rúm càng sâu.
Tiêu Dịch với họ tuy đều là võ tướng, nhưng lập trường khác biệt mưu cầu khác nhau. Bùi gia là người □□, mọi người đều biết, Tiêu Dịch lại vẫn lập theo trong Hầu phủ, tuy không có nở mày nở mặt ngày sau như có đảng phái, nhưng cũng chính là điểm nghiêng này bị hoàng thượng nhìn trúng, liên tục ủy thác trách nhiệm nặng nề.
Hôm nay, Bùi gia và Tiêu gia đã kết làm quan hệ thông gia, ở cái nhìn của người khác cũng là Tiêu Tĩnh Dư lớn tuổi rồi, không được chọn, chỉ có Nhị Tử ma bệnh nhà Bùi Thái Phó là thích hợp. Một Hầu phủ, một phủ Thái Phó cũng không bôi nhọ dòng dõi hai nhà.
Chẳng qua Tiêu Dịch lại thật sự là khâm phục Bùi Nghị, hai người từng đọ tài bắn cung, từng đọ săn thú ở sân săn bắn, Bùi Nghị mãi bị Tiêu Dịch đè lên đầu, nhưng sẽ chắp tay thừa nhận thua tâm phục khẩu phục, là một hán tử. Con người Bùi Thái Phó này cáo già, ông sinh hai đứa con trai ngược lại phẩm tính đoan chính, nếu không Tiêu Dịch cũng sẽ không cho phép muội muội gả cho Bùi Diễm.
Cho nên nói giữa loại nam nhân thông minh này cảm giác hiểu nhau cũng sẽ không bởi vì lập trường khác biệt mà giảm bớt. Chính như Bùi Nghị cũng có tâm tư như thế, nếu mà bỏ tranh giành ở triều đình qua một bên, hai người nhất định có thể trở thành huynh đệ trong giáo trường đấu vật.
Đợi cởi bội kiếm, Tiêu Dịch lại chọn một kỷ trà chỗ xó xỉnh, trong bữa tiệc có người ngồi xuống, thì sẽ có tỳ nữ đi theo quỳ gối bên cạnh để rót rượu gắp món ăn. Tướng mạo tỳ nữ đi theo quỳ gối bên cạnh Tiêu Dịch rất đẹp, vừa vặn có cảm giác dịu dàng như ngọc, eo như liễu rũ, diện mạo đẹp như hoa chỉ có ở vùng sông nước Giang Nam.
Thái tử nào còn tâm tình để ý tới cả đám thần tử ở phía dưới, ra khỏi Đông cung, gần giống như chim rời khỏi lồng, không cần diễn trò cho phụ hoàng nhìn, chỉ cầm ly rượu đơn giản nói mấy câu mở màn, bèn bảo thật lớn bản thân mọi người thả lỏng thỏa thích, huống chi trong lòng hắn đang nhớ tới mỹ nhân ở trong tranh.
Thị vệ của Tiêu Dịch đứng ở trong bóng tối cách đó không xa, từng dãy đèn lồng sáng loáng tỏa ra ánh sáng ấm áp, thân thể tỳ nữ bên cạnh Tiêu Dịch yếu đuối không xương dán tới đây. Rõ ràng đã vào tháng mười thu vàng, làm sao Giang Nam cũng bắt đầu âm u lạnh lẽo?
Nhưng tỳ nữ này lại mặc cực kỳ mỏng manh như Vũ Cơ, còn cố ý cúi người xuống rót rượu cho Tiêu Dịch, lộ ra một bộ ngực trắng như tuyết, khe rãnh ở giữa giống như một sông lớn uốn lượn đi xuống, không biết sâu cạn. Nếu nói là nơi nào của nữ tử này tốt nhất, dung mạo chỉ là trên một phần, nhưng da thịt cả người này tuyết trắng như ngọc, dáng vẻ thướt tha mềm mại y như ngọc hồ lô, nếu là nam tử bình thường thấy lẻ loi không biết là ôm thật lâu trong ngực gọi bảo bối thân ái rồi.
Mắt thấy tỳ nữ đút rượu sắp ngã ở trong ngực Tiêu tướng quân, Tiêu Dịch lại mặt lạnh không để lại dấu vết tránh ra, mắt phượng nhíu lại lạnh lùng liếc về phía thái tử bên cạnh Tuyên vương. Tuyên vương giơ ly rượu, uống rượu, ống tay áo che phía dưới chỉ lộ ra một đôi mắt đỏ như máu trực tiếp nhìn chằm chằm Tiêu Dịch. Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, thì giống như có vô số ánh đao bóng kiếm xẹt qua.
Tuyên vương làm như người thắng còn khiêu khích nâng chén lên về phía Tiêu Dịch, uống xuống một hơi cạn sạch nhưng mà cả mặt tàn nhẫn. Tiêu Dịch vẫn tuấn dung lạnh nhạt như cũ, ánh mắt cũng càng ngày càng rét lạnh.
Một lát sau, có người đi vào đến bên cạnh Tuyên vương, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ lời gì đó. Khóe miệng Tuyên vương rộng mở nâng lên một độ cong hả hê, trong tay nắm ly rượu càng là hơi ngửa đầu uống sạch, lại liếc về phía Tiêu Dịch một cái, còn sảng khoái cay độc hơn ánh mắt mới vừa rồi.
Ngay sau đó, hắn đứng dậy đi tới bên cạnh thái tử, lại nói nhỏ ở bên tai thái tử, lập tức truyền đến tiếng cười to ha ha của nam nhân. Thái tử đứng lên, nói với các đại thần khác tạm thời rời bữa tiệc chốc lát trước, mọi người đứng dậy cung tiễn thái tử rời đi.
Không có thái tử ở đây, phía dưới dường như càng lộ vẻ náo nhiệt, muốn tạo quan hệ mời rượu một chút, thích mỹ nhân ôm một cái. Tuyên vương không có hăng hái gì khác, mang theo bầu rượu, ly đi vòng tới chỗ ngồi bên cạnh Tiêu Dịch ngồi xuống, giống như giữa hai người vẫn không có bất kỳ ngăn cách gì. Tuyên vương híp mắt cười nói: "Tiêu tướng quân, Bổn vương kính ngươi một ly."
Tiêu Dịch cũng không đụng ly rượu, Tuyên vương cũng không nóng giận, "Thế nào? Rõ ràng là Tướng quân trộm đi vật quý báu của Bổn vương, Bổn vương cũng không trách tội, Tiêu tướng quân có gì không vui?"
Tiêu Dịch lạnh lùng mở miệng, "Ngay cả vật quý báu cũng không giấu được, Tuyên vương có gì mà vui mừng? Còn muốn mời rượu ta?"
Tuyên vương bị câu nói này kích thích, ánh mắt co rụt lại, nghĩ đến Tiêu Dịch lại dám cướp lấy tình cảm chân thành của hắn, *d&d#l@q^d<.com> nhưng rốt cuộc không như người tuổi trẻ nhiệt huyết, nhất thời nhịn xuống ngay sau đó cười nhỏ một tiếng, "Chẳng lẽ Tiêu tướng quân bảo vệ báu vật có diệu pháp gì? Chỉ sợ chút sơ ý cũng sẽ mất đi."
Tiêu Dịch lại y như được nghe chuyện cười, trầm giọng nói: "Tiêu Dịch ta sẽ không bất lực đến mức đánh mất bảo bối của mình, chỉ sẽ nâng niu trong lòng bàn tay bảo vệ cẩn thận từng li từng tí một, cho dù là có quỷ để mắt tới cũng đừng mơ tưởng đoạt đi." Nói đến đây, ánh mắt Tiêu Dịch lạnh như băng, mắt phượng xoi mói tới Tuyên vương nói ra từng chữ từng câu, "Điểm này ngược lại là Vương Gia đáng kính nhắc nhở cho ta." Nói xong, Tiêu Dịch nâng ly một cái, miễn cưỡng uống cạn sạch.
Tuyên vương cười lạnh, chờ một lát thái tử sung sướng xong rồi, xem Tiêu Dịch còn có thể uống rượu vào như vậy? Hắn phái người ra tìm nhiều ngày cũng không tìm thấy một chút tung tích của Vạn di nương. Tuyên vương quen sống trong nhung lụa, không địch lại thủ đoạn của Tiêu Dịch, nhưng chỉ cần người khác ở Hàng Châu, thì cần phải ăn thua thiệt của hắn.
"Ha ha, vậy tướng quân cứ nhìn kỹ bảo bối, đừng để cho người ta nhớ nhung tới. Mà chuyện Vạn di nương, Tiêu tướng quân nhất định là phải trả giá thật lớn." Tuyên vương cũng không che giấu dụng ý, cuối cùng nói trắng ra, ngay sau đó đứng dậy, trước khi đi còn giận dữ mắng mỏ tỳ nữ bên cạnh Tiêu Dịch, "Hầu hạ Tiêu tướng quân thế nào, còn không rót đầy rượu vào ly nhỏ."
Tỳ nữ kia đè thấp thân thể, vội vàng cầm bầu rượu lên rót đầy một ly rượu cất thơm thuần, "Tướng quân xin dùng." Tỳ nữ nhỏ giọng nhẹ lời mời rượu, lại nghiêng thân thể lần nữa chui tới trong ngực bền chắc kia, lúc này Tiêu Dịch ngược lại bưng ly rượu lên uống.
Tỳ nữ kia nhìn Tiêu tướng quân cũng không từ chối, trên tay cũng không thành thực, thân thể vừa nghiêng qua, lại vừa đưa tay to gan muốn tìm kiếm về phía bắp đùi bên dưới cẩm bào của nam nhân.
Có điều còn chưa nghiêng người xuống, đột nhiên lại cảm thấy bả vai bị người nắm được, thịt cả người trắng như tuyết của tỳ nữ bị nắm đến đau đớn, đôi mắt vô tội cụp mắt đến trên tay dùng sức lực kia.
Cánh tay trên bả vai kia còn vượt qua da trắng tuyết của nàng, da thịt tay kia trắng nõn mịn màng, hình như cũng mang theo sáng bóng dịu dàng của ngọc, thật giống như một cái bạch ngọc chạm trổ mà thành vậy. Theo ánh mắt chuyển động đến phía trên, chủ nhân của tay này khẽ ngẩng mặt, lại là một thị vệ ngăm đen, trên mặt còn có một vết sẹo dọa người.
Tỳ nữ kinh ngạc, sao chủ nhân của tay này lại là một thị vệ thoạt nhìn gầy yếu, rõ ràng là hai loại màu sắc, rõ ràng phải là một cánh tay của nữ tử. Tỳ nữ vẫn còn đang khiếp sợ, bên tai bèn xẹt qua tiếng thị vệ khàn khàn uy hiếp: "Tướng quân hắn không thích nữ tử hầu hạ, ngươi còn không nhanh chóng lui ra, cẩn thận một lát gãy cổ tay."
Tiêu Dịch dự tiệc chỉ dẫn theo hai thị vệ Tiêu gia quân tới, mà từ trước đến giờ Cầu Dũng không rời người thì bị hắn phái đi làm một chuyện quan trọng hơn. Đúng như Họa Nhi nói, có lúc Cầu Dũng còn rất có thể dọa người.
Dọc đường Bùi Nghị tới phụ trách an nguy của thái tử, đương nhiên bữa tiệc cũng không ngoại lệ. Tiêu Dịch và người hắn dẫn tới đều phải kiểm tra theo lệ, cởi bội kiếm xuống, mới có thể vào trong bữa tiệc.
Bùi tướng quân đứng lại ở bên ngoài nghiêm túc thận trọng, bên trong chính là sáo trúc diễn tấu nhạc khí, tiếng cụng ly ăn uống linh đình. Tiêu Dịch tới muộn nhất, xa xa trông thấy dáng người Vũ Cơ xinh đẹp uốn éo trong từng đám từng đám hoa cúc nở rộ chen chúc với cành xanh. Bữa tiệc bố trí ở vườn hoa vương phủ với rực rỡ gấm hoa này đúng là tương xứng. Có điều, mỹ nhân múa như rắn nước kia thật sự khiến người ta không thưởng thức nổi, không chỉ có Tiêu Dịch nhíu mày khóe miệng khẽ co rúm, nếu nhìn kỹ Bùi tướng quân co rúm càng sâu.
Tiêu Dịch với họ tuy đều là võ tướng, nhưng lập trường khác biệt mưu cầu khác nhau. Bùi gia là người □□, mọi người đều biết, Tiêu Dịch lại vẫn lập theo trong Hầu phủ, tuy không có nở mày nở mặt ngày sau như có đảng phái, nhưng cũng chính là điểm nghiêng này bị hoàng thượng nhìn trúng, liên tục ủy thác trách nhiệm nặng nề.
Hôm nay, Bùi gia và Tiêu gia đã kết làm quan hệ thông gia, ở cái nhìn của người khác cũng là Tiêu Tĩnh Dư lớn tuổi rồi, không được chọn, chỉ có Nhị Tử ma bệnh nhà Bùi Thái Phó là thích hợp. Một Hầu phủ, một phủ Thái Phó cũng không bôi nhọ dòng dõi hai nhà.
Chẳng qua Tiêu Dịch lại thật sự là khâm phục Bùi Nghị, hai người từng đọ tài bắn cung, từng đọ săn thú ở sân săn bắn, Bùi Nghị mãi bị Tiêu Dịch đè lên đầu, nhưng sẽ chắp tay thừa nhận thua tâm phục khẩu phục, là một hán tử. Con người Bùi Thái Phó này cáo già, ông sinh hai đứa con trai ngược lại phẩm tính đoan chính, nếu không Tiêu Dịch cũng sẽ không cho phép muội muội gả cho Bùi Diễm.
Cho nên nói giữa loại nam nhân thông minh này cảm giác hiểu nhau cũng sẽ không bởi vì lập trường khác biệt mà giảm bớt. Chính như Bùi Nghị cũng có tâm tư như thế, nếu mà bỏ tranh giành ở triều đình qua một bên, hai người nhất định có thể trở thành huynh đệ trong giáo trường đấu vật.
Đợi cởi bội kiếm, Tiêu Dịch lại chọn một kỷ trà chỗ xó xỉnh, trong bữa tiệc có người ngồi xuống, thì sẽ có tỳ nữ đi theo quỳ gối bên cạnh để rót rượu gắp món ăn. Tướng mạo tỳ nữ đi theo quỳ gối bên cạnh Tiêu Dịch rất đẹp, vừa vặn có cảm giác dịu dàng như ngọc, eo như liễu rũ, diện mạo đẹp như hoa chỉ có ở vùng sông nước Giang Nam.
Thái tử nào còn tâm tình để ý tới cả đám thần tử ở phía dưới, ra khỏi Đông cung, gần giống như chim rời khỏi lồng, không cần diễn trò cho phụ hoàng nhìn, chỉ cầm ly rượu đơn giản nói mấy câu mở màn, bèn bảo thật lớn bản thân mọi người thả lỏng thỏa thích, huống chi trong lòng hắn đang nhớ tới mỹ nhân ở trong tranh.
Thị vệ của Tiêu Dịch đứng ở trong bóng tối cách đó không xa, từng dãy đèn lồng sáng loáng tỏa ra ánh sáng ấm áp, thân thể tỳ nữ bên cạnh Tiêu Dịch yếu đuối không xương dán tới đây. Rõ ràng đã vào tháng mười thu vàng, làm sao Giang Nam cũng bắt đầu âm u lạnh lẽo?
Nhưng tỳ nữ này lại mặc cực kỳ mỏng manh như Vũ Cơ, còn cố ý cúi người xuống rót rượu cho Tiêu Dịch, lộ ra một bộ ngực trắng như tuyết, khe rãnh ở giữa giống như một sông lớn uốn lượn đi xuống, không biết sâu cạn. Nếu nói là nơi nào của nữ tử này tốt nhất, dung mạo chỉ là trên một phần, nhưng da thịt cả người này tuyết trắng như ngọc, dáng vẻ thướt tha mềm mại y như ngọc hồ lô, nếu là nam tử bình thường thấy lẻ loi không biết là ôm thật lâu trong ngực gọi bảo bối thân ái rồi.
Mắt thấy tỳ nữ đút rượu sắp ngã ở trong ngực Tiêu tướng quân, Tiêu Dịch lại mặt lạnh không để lại dấu vết tránh ra, mắt phượng nhíu lại lạnh lùng liếc về phía thái tử bên cạnh Tuyên vương. Tuyên vương giơ ly rượu, uống rượu, ống tay áo che phía dưới chỉ lộ ra một đôi mắt đỏ như máu trực tiếp nhìn chằm chằm Tiêu Dịch. Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, thì giống như có vô số ánh đao bóng kiếm xẹt qua.
Tuyên vương làm như người thắng còn khiêu khích nâng chén lên về phía Tiêu Dịch, uống xuống một hơi cạn sạch nhưng mà cả mặt tàn nhẫn. Tiêu Dịch vẫn tuấn dung lạnh nhạt như cũ, ánh mắt cũng càng ngày càng rét lạnh.
Một lát sau, có người đi vào đến bên cạnh Tuyên vương, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ lời gì đó. Khóe miệng Tuyên vương rộng mở nâng lên một độ cong hả hê, trong tay nắm ly rượu càng là hơi ngửa đầu uống sạch, lại liếc về phía Tiêu Dịch một cái, còn sảng khoái cay độc hơn ánh mắt mới vừa rồi.
Ngay sau đó, hắn đứng dậy đi tới bên cạnh thái tử, lại nói nhỏ ở bên tai thái tử, lập tức truyền đến tiếng cười to ha ha của nam nhân. Thái tử đứng lên, nói với các đại thần khác tạm thời rời bữa tiệc chốc lát trước, mọi người đứng dậy cung tiễn thái tử rời đi.
Không có thái tử ở đây, phía dưới dường như càng lộ vẻ náo nhiệt, muốn tạo quan hệ mời rượu một chút, thích mỹ nhân ôm một cái. Tuyên vương không có hăng hái gì khác, mang theo bầu rượu, ly đi vòng tới chỗ ngồi bên cạnh Tiêu Dịch ngồi xuống, giống như giữa hai người vẫn không có bất kỳ ngăn cách gì. Tuyên vương híp mắt cười nói: "Tiêu tướng quân, Bổn vương kính ngươi một ly."
Tiêu Dịch cũng không đụng ly rượu, Tuyên vương cũng không nóng giận, "Thế nào? Rõ ràng là Tướng quân trộm đi vật quý báu của Bổn vương, Bổn vương cũng không trách tội, Tiêu tướng quân có gì không vui?"
Tiêu Dịch lạnh lùng mở miệng, "Ngay cả vật quý báu cũng không giấu được, Tuyên vương có gì mà vui mừng? Còn muốn mời rượu ta?"
Tuyên vương bị câu nói này kích thích, ánh mắt co rụt lại, nghĩ đến Tiêu Dịch lại dám cướp lấy tình cảm chân thành của hắn, *d&d#l@q^d<.com> nhưng rốt cuộc không như người tuổi trẻ nhiệt huyết, nhất thời nhịn xuống ngay sau đó cười nhỏ một tiếng, "Chẳng lẽ Tiêu tướng quân bảo vệ báu vật có diệu pháp gì? Chỉ sợ chút sơ ý cũng sẽ mất đi."
Tiêu Dịch lại y như được nghe chuyện cười, trầm giọng nói: "Tiêu Dịch ta sẽ không bất lực đến mức đánh mất bảo bối của mình, chỉ sẽ nâng niu trong lòng bàn tay bảo vệ cẩn thận từng li từng tí một, cho dù là có quỷ để mắt tới cũng đừng mơ tưởng đoạt đi." Nói đến đây, ánh mắt Tiêu Dịch lạnh như băng, mắt phượng xoi mói tới Tuyên vương nói ra từng chữ từng câu, "Điểm này ngược lại là Vương Gia đáng kính nhắc nhở cho ta." Nói xong, Tiêu Dịch nâng ly một cái, miễn cưỡng uống cạn sạch.
Tuyên vương cười lạnh, chờ một lát thái tử sung sướng xong rồi, xem Tiêu Dịch còn có thể uống rượu vào như vậy? Hắn phái người ra tìm nhiều ngày cũng không tìm thấy một chút tung tích của Vạn di nương. Tuyên vương quen sống trong nhung lụa, không địch lại thủ đoạn của Tiêu Dịch, nhưng chỉ cần người khác ở Hàng Châu, thì cần phải ăn thua thiệt của hắn.
"Ha ha, vậy tướng quân cứ nhìn kỹ bảo bối, đừng để cho người ta nhớ nhung tới. Mà chuyện Vạn di nương, Tiêu tướng quân nhất định là phải trả giá thật lớn." Tuyên vương cũng không che giấu dụng ý, cuối cùng nói trắng ra, ngay sau đó đứng dậy, trước khi đi còn giận dữ mắng mỏ tỳ nữ bên cạnh Tiêu Dịch, "Hầu hạ Tiêu tướng quân thế nào, còn không rót đầy rượu vào ly nhỏ."
Tỳ nữ kia đè thấp thân thể, vội vàng cầm bầu rượu lên rót đầy một ly rượu cất thơm thuần, "Tướng quân xin dùng." Tỳ nữ nhỏ giọng nhẹ lời mời rượu, lại nghiêng thân thể lần nữa chui tới trong ngực bền chắc kia, lúc này Tiêu Dịch ngược lại bưng ly rượu lên uống.
Tỳ nữ kia nhìn Tiêu tướng quân cũng không từ chối, trên tay cũng không thành thực, thân thể vừa nghiêng qua, lại vừa đưa tay to gan muốn tìm kiếm về phía bắp đùi bên dưới cẩm bào của nam nhân.
Có điều còn chưa nghiêng người xuống, đột nhiên lại cảm thấy bả vai bị người nắm được, thịt cả người trắng như tuyết của tỳ nữ bị nắm đến đau đớn, đôi mắt vô tội cụp mắt đến trên tay dùng sức lực kia.
Cánh tay trên bả vai kia còn vượt qua da trắng tuyết của nàng, da thịt tay kia trắng nõn mịn màng, hình như cũng mang theo sáng bóng dịu dàng của ngọc, thật giống như một cái bạch ngọc chạm trổ mà thành vậy. Theo ánh mắt chuyển động đến phía trên, chủ nhân của tay này khẽ ngẩng mặt, lại là một thị vệ ngăm đen, trên mặt còn có một vết sẹo dọa người.
Tỳ nữ kinh ngạc, sao chủ nhân của tay này lại là một thị vệ thoạt nhìn gầy yếu, rõ ràng là hai loại màu sắc, rõ ràng phải là một cánh tay của nữ tử. Tỳ nữ vẫn còn đang khiếp sợ, bên tai bèn xẹt qua tiếng thị vệ khàn khàn uy hiếp: "Tướng quân hắn không thích nữ tử hầu hạ, ngươi còn không nhanh chóng lui ra, cẩn thận một lát gãy cổ tay."
Tác giả :
Túc Mễ Xác