Mỹ Nhân Nghi Tu
Chương 83
Bầu trời đột nhiên tối sầm, những tia nắng bị các đám mây màu vàng che phủ, không còn trông thấy ánh mặt trời. Giống như sắc mặt biến đổi bất chợt của Lộ Thanh Vũ lúc này, thật là đặc sắc.
Thích Niên ung dung cầm ly cà phê lên lắc lắc hai cái, mùi cà phê thơm nồng xuyên qua mũi đi thẳng đến nội tâm, ngào ngạt khiến cô không kiềm được phải hít một hơi thật sâu.
(chỗ này chắc tác giả bị nhầm, chương trước Thích Niên uống nước chanh, còn Lộ Thanh Vũ mới kêu cà phê.)
Bàn tay cầm túi xách của Lộ Thanh Vũ nắm chặt rồi thả lỏng, thả lòng lại nắm chặt, sau mấy lần, cô ta thở ra rồi gượng cười: “Tôi đi WC một chút.”
“Nghe xong rồi hẵng đi chứ?” Thích Niên “Ồ” một cái, âm thanh lười biếng: “Cũng chỉ mất mười phút thôi.”
Trước khi đi, cô cố ý trang điểm nhạt, làm nổi bật đôi mắt sáng rỡ trong veo. Chỉ cần nhìn chòng chọc thôi cũng đủ khiến người khác cảm thấy bị áp bức.
Biết lời nói của mình có hiệu quả, Thích Niên nghiêng người về trước, hết sức đè thấp âm thanh: “Cô cũng lạ nhỉ, tôi đã ngồi đây nói sẽ khởi tố cô, sao cô không hỏi xem tôi tố cô cái gì? Hoặc là, hỏi tôi xem chứng cứ ở đâu ra… Người khác không biết, nhưng cô thì rõ nhất, các chứng cứ đều đã bị cô tiêu hủy. Nên bây giờ, người duy nhất có thể làm chứng…là ai.”
Những lời này giống như một quả bom nặng ký, ném ra một phát liền khiến cho lòng dạ Lộ Thanh Vũ lập tức mưa to bão lớn. Sắc mặt Lộ Thanh Vũ trở nên khó coi, ngay cả sự kiêu căng giả tạo cũng vứt sang một bên, hung ác nhìn Thích Niên: “Nói thật, cô đừng đụng đến tôi, tôi còn rất nhiều việc quá đáng hơn chưa làm với cô đấy.”
Thích Niên không cười nữa, im lặng một chút rồi mới nói: “Tựa như cô biết rõ, đứa ngốc nghếch lòng đầy nhiệt huyết bốn năm trước hoàn toàn không đấu lại cô. Tôi cũng biết, loại người chỉ màng đến lợi ích, người thân không nhận như cô sẽ chừa cho mình đường lui gì. Nhưng tôi đã đi tìm Tiêu Lê Lê rồi, xin lỗi nha, tôi khoét góc tường.”
Những câu nói này không nằm trong bản nháp trước đó, mà chỉ dựa vào tin đồn nghe từ Chu Hân Hân. Vì chuyện Lộ Thanh Vũ tố giác nên Tiêu Lê Lê đã nhận định, không phải Lộ Thanh Vũ ganh tị thì chính là lấy chuyện cô ta ở Vinh Phẩm có quan hệ với cấp cao để đòi lợi ích làm bàn đạp, không để cho cô ta được yên lành. Cho nên không nhịn được mà vạch mặt nhau trong nội bộ văn hóa Vinh Phẩm. Tuy rằng bây giờ còn chung sống hòa bình, nhưng bằng vào hình phạt giết gà dọa khỉ của Vinh Phẩm cùng với việc đã mất hết uy tín, nói không có khúc mắc, ai tin?
Lộ Thanh Vũ lại là một người đa nghi, hai con người gắn bó với nhau bằng lợi ích rồi mỗi người một ngả, trong đó còn bao nhiêu tín nhiệm? Nhất là khi Lộ Thanh Vũ nắm được nhược điểm của Tiêu Lê Lê, mà Tiêu Lê Lê cũng nắm trong tay tất cả những bằng chứng đủ để có thể hủy hoại Lộ Thanh Vũ. Loại thăm dò mập mờ này sẽ càng làm cho quan hệ của hai người vỡ nát.
Quả nhiên, Lộ Thanh Vũ nhướng mày, rõ ràng là không tin, nhưng vẫn không thể không quan sát Thích Niên một cách nghi ngờ. Trong đôi mắt kia dâng trào nhiều loại cảm xúc mà cô xem không hiểu. Nhưng Thích Niên nhận ra, trong ánh mắt của Lộ Thanh Vũ có sự đánh giá, cô ta đang phân biệt xem Thích Niên có nói dối hay không.
Trước khi đến đây, Thích Niên đã xây dựng nền tảng trong lòng, thái độ đối với cô ta cũng nắm chắc trong tay, cho nên không có chút mất tự nhiên nào. Lại còn thoải mái nhe răng cười: “Không tin hả? Thêm nữa, cũng phải cảm ơn cô bốn năm nay vẫn tự tư tự lợi không thay đổi. Nếu không phải cô đi tố cáo Tiêu Lê Lê, giữa hai người chắc cũng chia tay trong hòa bình nhỉ?” Thích Niên nghiêng đầu, trông vô cùng hiền lành: “Dù sao, cũng đều là những việc không thể để lộ ra mà.”
Lộ Thanh Vũ không ngờ, cái cảm giác chỗ thối nát nhất dưới đáy lòng bị đâm trúng đau đớn như đầu óc bất thình lình nổ tung, khiến cô ta không kịp trở tay. Tất cả tự tôn và kiêu hãnh của cô ta đã mất hoàn toàn vào bốn năm trước, sai một ly đi một dặm. Vết nhớ đó vẫn bị cô ta giấu ở một mặt tối khác, che đậy đến nỗi ôi thiu, vừa dơ bẩn vừa nhớp nháp. Mỗi khi bị người ta nhắc đến, tuy ngoài mặt như không có chuyện gì, nhưng bên dưới đáy lòng đột ngột xuất hiện một cây kim độc, đâm vào vết thương giấu kín nhất.
Bỗng nhiên Lộ Thanh Vũ nhớ lại ngày trở về, Tiêu Lê Lê gọi điện thoại nói rằng Chu Hân Hân vẫn đang liên hệ với cô ta, định để cô ta nói ra chân tướng bốn năm trước. Lẽ nào khi đó…chính là thăm dò cuối cùng của Tiêu Lê Lê? Không thì sao cô ta lại hỏi: “Sợ hả?”
Lộ Thanh Vũ lẳng lặng điều hòa hơi thở lần nữa, đôi môi tái nhợt bị cô ta cắn đỏ lên. Lúc lên tiếng lần nữa, ngay cả sức để châm biếm cũng chẳng còn: “Nếu như cô đã nạy được góc tường của Tiêu Lê Lê, sao lại không lên mạng giãi bày, còn nếu như cô muốn lừa tôi thì thật sự vô cùng thiếu đầu óc.”
Thích Niên đã nghe ra sự dao động trong giọng nói của cô ta, cười “xùy” một cái rồi trả lời một cách khinh thường: “Tôi vừa nói rồi, không rảnh để lập mưu trù tính cô. Hôm nay tôi ở đây, hoàn toàn là vì đồng ý với Tiêu Lê Lê và Hân Hân, cố gắng giải quyết riêng tư với cô. Cô biết tôi là một người không giỏi ăn nói, hôm nay hẹn cô ra đây không phải tôi thánh mẫu, tôi khoan dung, mà đơn giản chỉ là sợ liên lụy đến công ty hai bên.”
Đáy mắt Thích Niên phản chiếu hình ảnh của Lộ Thanh Vũ, rõ ràng đã loạn nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh. Cô cụp mắt, lắc lắc ly cà phê lạnh rồi nhấp một miếng.
Ngọt ngào bất ngờ.
Thuận lợi làm lung lay Lộ Thanh Vũ như vậy là điều mà Thích Niên không nghĩ tới. Cô cũng chẳng phải thánh mẫu, nhất là đối với đứa “con gái” đã cướp giật còn muốn hắt nước bẩn vào người mình như Lộ Thanh Vũ, lại càng không có một chút thương tiếc quý mến gì.
Lúc đầu, ý định của cô đến thành phố N tìm Lộ Thanh Vũ thật ra rất đơn giản, tìm Lộ Thanh Vũ để chấm dứt chuỗi ác mộng kéo dài từ bốn qua năm đến giờ, cho dù không thu hoạch được gì mà chỉ là đi đánh một trận…
Vào thời điểm Lộ Thanh Vũ chĩa mũi dùi nhắm vào Kỷ Ngôn Tín, sự phẫn nộ đè nén suốt bốn năm nay đã hoàn toàn nổ tung. Nhưng khi Kỷ Ngôn Tín đưa cô đến ga đường sắt cao tốc, hỏi qua loa xem cô sắp xếp gì ở thành phố N. Mà Thích Niên vừa tỉnh ngủ không bao lâu, đầu óc còn mơ màng, cho nên phun ra một câu trả lời rất ngu ngốc – “đánh nhau”.
Biết kết quả rồi đó.
Thích Niên lắc đầu, làm như bất mãn với ly cà phê đã lạnh, nhưng niềm vui trong đôi mắt thì khó thể che giấu.
Lộ Thanh Vũ mất hết kiên nhẫn, cô ta cúi đầu, mượn tư thế sửa tóc để chỉnh đốn tâm trạng. Lúc ngẩng đầu lên, cô ta lại đeo vào biểu cảm hoàn mĩ, lạnh nhạt, kiêu ngạo nhìn Thích Niên: “Nếu điều cô nói là thật, vậy tôi đây chỉ có thể chúc mừng cô.” Cô ta ép âm thanh xuống đến độ hơi quái dị, ánh mắt thê lương như gió nổi nơi khe núi: “Chúc mừng cô bị tôi chèn ép lâu như thế, cuối cùng cũng vùng lên được.”
Giọng điệu đó rất chướng tai khó nghe, nhưng Thích Niên kiềm chế để không nhăn mày. Cô dùng ngón tay đè đè mi tâm, không nói gì thêm nữa. Sau đó cô trầm mặt, bình tĩnh nhìn cô ta: “Cho nên cô xác định…chuyện này phải đi đến nước không thể cứu vãn mới thôi?”
Lộ Thanh Vũ nghe vậy thì cười ra tiếng, cầm túi xách lên, ung dung để lại một câu: “Nói thật, loại người thích làm trò hề trẻ con như cô không đáng để chú ý. Tôi không tin cái gì mà đào góc tường Tiêu Lê Lê cô đã nói, rất nhiều chuyện cho dù là giả, truyền đến nhiều người cũng sẽ biến thành thật. Bốn năm rồi, cũng làm khó cô, đến giờ vẫn không canh cánh trong lòng.”
Cảm giác bị nhìn từ trên cao xuống thật sự là làm cho người ta không thoải mái, Thích Niên cũng đứng dậy với nụ cười trên môi, vỗ nhẹ bả vai Lộ Thanh Vũ rồi nói: “Chuyện này cho dù qua bốn mươi năm cũng không thể quên được, chỉ có loại người trơ tráo chiếm thành quả của người khác làm của riêng mới cảm thấy nhỏ bé không đáng kể.”
“Cũng đúng.” Thích Niên mỉm cười: “Kẻ vẫn luôn sao chép suốt mấy năm qua, sao biết tôn trọng người khác. Dù cô có tin hay không, nhưng Lộ Thanh Vũ, cô nhất định phải nhớ kĩ lời tôi nói, những thứ cô bắt tôi phải chịu, tôi sẽ hoàn trả cho cô gấp trăm lần. Chiều nay tôi về rồi, cô cứ suy nghĩ đi, tôi chờ tin tốt lành.” Nói xong, Thích Niên không ngồi lại mà đi thẳng. Chờ đi ra khỏi bình phong, cô mới rũ bả vai xuống. Vì để có vẻ uy phong khí phách, cô ngồi thẳng lưng suốt nửa tiếng, vai đã mỏi nhừ…
Một chiêu này cũng thật sự khá mạo hiểm.
Sự hiểu biết của Thích Niên đối với Lộ Thanh Vũ chỉ dừng ở bốn năm trước, cô cũng không biết sau bốn năm cô ta có thay đổi bản tính hay không, cho nên hoàn toàn dựa vào trực giác.
Đứng ở đầu cầu thang nhìn Lộ Thanh Vũ rời đi, Thích Niên mới ngồi sụp xuống. Cô lấy điện thoại vẫn đang rung trong túi ra, nhắn cho Chu Hân Hân icon làm dấu ok. Việc tiếp theo phải làm, chỉ có chờ.
Thích Niên dựa vào mâu thuẫn trong mối quan hệ của Tiêu Lê Lê và Lộ Thanh Vũ để gây xích mích, làm bọn họ tự đấu đá nhau. Nếu như cả hai đều thiệt hại, cô sẽ dễ dàng ngồi hưởng lợi, sao lại không làm.
Nhưng nếu như không thực hiện được…
Vậy cũng chỉ có thể chờ Kỷ Ngôn Tín tra ra đầu mối thôi.
Cả quá trình Chu Hân Hân đều nghe thấy hết, sung sướng không tả được. Chị ta lên mạng, đăng một tấm hình chụp chung với Thích Niên lúc ở hội đặt hàng sách báo. Cùng với dòng chữ ——
Hân Hân_Zhou: Mấy năm nay cảm thấy oan ức cảm thấy bất bình vì cô ấy, nhưng riêng cô ấy lại nuốt hết cay đắng, nói với tôi rằng không sao cả. Hôm nay, sương mù đã tan, ánh mặt trời phá mây mà đến.
Tấm ảnh chụp chung này rõ nét hơn hai tấm ảnh chụp lén hôm trước. Trong ảnh, Thích Niên ngồi trên xích đu, cầm tách trà mỉm cười nhìn về phía màn hình. Thực sự có mùi vị năm tháng đẹp đẽ, thời gian bình yên.
Chu Hân Hân đăng lên một lúc thì Diệp Trường An theo dõi weibo Chu Hân Hân, chia sẻ lại:
Diệp Trường An: Trước đó không lâu từng gặp Thất Tể, là một cô gái đáng yêu, lạc quan hay cười lễ phép. Lần ấy gặp mặt vội vã, nhờ một người bạn mà may mắn thấy được Tiên sinh J trong truyền thuyết, không cần nghi ngờ thực hư, rất xứng đôi. Cả hai chỉ cần một người ăn, một người nhìn, hường phấn đã hiện ra khắp nơi.
Weibo của Diệp Trường An chỉ nhắc đến ấn tượng đối với Thích Niên và Kỷ Ngôn Tín đêm đó, ý tứ khen ngợi tràn đầy, cách màn hình cũng ngửi thấy được. Hơn nữa, Diệp Trường An là người nổi tiếng “ghét cay ghét đắng việc sao chép”, nay đăng như vậy, không thể nghi ngờ là cho người hâm mộ của Thích Niên một liều thuốc an thần.
Mà sau bản thanh minh lúc sang, mãi đến chập tối, Thích Niên mới đăng một bài khác.
Lời ít ý nhiều ——
Thất Tể: “Tôi rất ổn, không cần lo lắng cho tôi.”
Câu Kỷ Ngôn Tín nói cho cô, cô cũng nói với những người quan tâm mình nghe.
Tôi rất ổn, không cần lo lắng.
Thích Niên ung dung cầm ly cà phê lên lắc lắc hai cái, mùi cà phê thơm nồng xuyên qua mũi đi thẳng đến nội tâm, ngào ngạt khiến cô không kiềm được phải hít một hơi thật sâu.
(chỗ này chắc tác giả bị nhầm, chương trước Thích Niên uống nước chanh, còn Lộ Thanh Vũ mới kêu cà phê.)
Bàn tay cầm túi xách của Lộ Thanh Vũ nắm chặt rồi thả lỏng, thả lòng lại nắm chặt, sau mấy lần, cô ta thở ra rồi gượng cười: “Tôi đi WC một chút.”
“Nghe xong rồi hẵng đi chứ?” Thích Niên “Ồ” một cái, âm thanh lười biếng: “Cũng chỉ mất mười phút thôi.”
Trước khi đi, cô cố ý trang điểm nhạt, làm nổi bật đôi mắt sáng rỡ trong veo. Chỉ cần nhìn chòng chọc thôi cũng đủ khiến người khác cảm thấy bị áp bức.
Biết lời nói của mình có hiệu quả, Thích Niên nghiêng người về trước, hết sức đè thấp âm thanh: “Cô cũng lạ nhỉ, tôi đã ngồi đây nói sẽ khởi tố cô, sao cô không hỏi xem tôi tố cô cái gì? Hoặc là, hỏi tôi xem chứng cứ ở đâu ra… Người khác không biết, nhưng cô thì rõ nhất, các chứng cứ đều đã bị cô tiêu hủy. Nên bây giờ, người duy nhất có thể làm chứng…là ai.”
Những lời này giống như một quả bom nặng ký, ném ra một phát liền khiến cho lòng dạ Lộ Thanh Vũ lập tức mưa to bão lớn. Sắc mặt Lộ Thanh Vũ trở nên khó coi, ngay cả sự kiêu căng giả tạo cũng vứt sang một bên, hung ác nhìn Thích Niên: “Nói thật, cô đừng đụng đến tôi, tôi còn rất nhiều việc quá đáng hơn chưa làm với cô đấy.”
Thích Niên không cười nữa, im lặng một chút rồi mới nói: “Tựa như cô biết rõ, đứa ngốc nghếch lòng đầy nhiệt huyết bốn năm trước hoàn toàn không đấu lại cô. Tôi cũng biết, loại người chỉ màng đến lợi ích, người thân không nhận như cô sẽ chừa cho mình đường lui gì. Nhưng tôi đã đi tìm Tiêu Lê Lê rồi, xin lỗi nha, tôi khoét góc tường.”
Những câu nói này không nằm trong bản nháp trước đó, mà chỉ dựa vào tin đồn nghe từ Chu Hân Hân. Vì chuyện Lộ Thanh Vũ tố giác nên Tiêu Lê Lê đã nhận định, không phải Lộ Thanh Vũ ganh tị thì chính là lấy chuyện cô ta ở Vinh Phẩm có quan hệ với cấp cao để đòi lợi ích làm bàn đạp, không để cho cô ta được yên lành. Cho nên không nhịn được mà vạch mặt nhau trong nội bộ văn hóa Vinh Phẩm. Tuy rằng bây giờ còn chung sống hòa bình, nhưng bằng vào hình phạt giết gà dọa khỉ của Vinh Phẩm cùng với việc đã mất hết uy tín, nói không có khúc mắc, ai tin?
Lộ Thanh Vũ lại là một người đa nghi, hai con người gắn bó với nhau bằng lợi ích rồi mỗi người một ngả, trong đó còn bao nhiêu tín nhiệm? Nhất là khi Lộ Thanh Vũ nắm được nhược điểm của Tiêu Lê Lê, mà Tiêu Lê Lê cũng nắm trong tay tất cả những bằng chứng đủ để có thể hủy hoại Lộ Thanh Vũ. Loại thăm dò mập mờ này sẽ càng làm cho quan hệ của hai người vỡ nát.
Quả nhiên, Lộ Thanh Vũ nhướng mày, rõ ràng là không tin, nhưng vẫn không thể không quan sát Thích Niên một cách nghi ngờ. Trong đôi mắt kia dâng trào nhiều loại cảm xúc mà cô xem không hiểu. Nhưng Thích Niên nhận ra, trong ánh mắt của Lộ Thanh Vũ có sự đánh giá, cô ta đang phân biệt xem Thích Niên có nói dối hay không.
Trước khi đến đây, Thích Niên đã xây dựng nền tảng trong lòng, thái độ đối với cô ta cũng nắm chắc trong tay, cho nên không có chút mất tự nhiên nào. Lại còn thoải mái nhe răng cười: “Không tin hả? Thêm nữa, cũng phải cảm ơn cô bốn năm nay vẫn tự tư tự lợi không thay đổi. Nếu không phải cô đi tố cáo Tiêu Lê Lê, giữa hai người chắc cũng chia tay trong hòa bình nhỉ?” Thích Niên nghiêng đầu, trông vô cùng hiền lành: “Dù sao, cũng đều là những việc không thể để lộ ra mà.”
Lộ Thanh Vũ không ngờ, cái cảm giác chỗ thối nát nhất dưới đáy lòng bị đâm trúng đau đớn như đầu óc bất thình lình nổ tung, khiến cô ta không kịp trở tay. Tất cả tự tôn và kiêu hãnh của cô ta đã mất hoàn toàn vào bốn năm trước, sai một ly đi một dặm. Vết nhớ đó vẫn bị cô ta giấu ở một mặt tối khác, che đậy đến nỗi ôi thiu, vừa dơ bẩn vừa nhớp nháp. Mỗi khi bị người ta nhắc đến, tuy ngoài mặt như không có chuyện gì, nhưng bên dưới đáy lòng đột ngột xuất hiện một cây kim độc, đâm vào vết thương giấu kín nhất.
Bỗng nhiên Lộ Thanh Vũ nhớ lại ngày trở về, Tiêu Lê Lê gọi điện thoại nói rằng Chu Hân Hân vẫn đang liên hệ với cô ta, định để cô ta nói ra chân tướng bốn năm trước. Lẽ nào khi đó…chính là thăm dò cuối cùng của Tiêu Lê Lê? Không thì sao cô ta lại hỏi: “Sợ hả?”
Lộ Thanh Vũ lẳng lặng điều hòa hơi thở lần nữa, đôi môi tái nhợt bị cô ta cắn đỏ lên. Lúc lên tiếng lần nữa, ngay cả sức để châm biếm cũng chẳng còn: “Nếu như cô đã nạy được góc tường của Tiêu Lê Lê, sao lại không lên mạng giãi bày, còn nếu như cô muốn lừa tôi thì thật sự vô cùng thiếu đầu óc.”
Thích Niên đã nghe ra sự dao động trong giọng nói của cô ta, cười “xùy” một cái rồi trả lời một cách khinh thường: “Tôi vừa nói rồi, không rảnh để lập mưu trù tính cô. Hôm nay tôi ở đây, hoàn toàn là vì đồng ý với Tiêu Lê Lê và Hân Hân, cố gắng giải quyết riêng tư với cô. Cô biết tôi là một người không giỏi ăn nói, hôm nay hẹn cô ra đây không phải tôi thánh mẫu, tôi khoan dung, mà đơn giản chỉ là sợ liên lụy đến công ty hai bên.”
Đáy mắt Thích Niên phản chiếu hình ảnh của Lộ Thanh Vũ, rõ ràng đã loạn nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh. Cô cụp mắt, lắc lắc ly cà phê lạnh rồi nhấp một miếng.
Ngọt ngào bất ngờ.
Thuận lợi làm lung lay Lộ Thanh Vũ như vậy là điều mà Thích Niên không nghĩ tới. Cô cũng chẳng phải thánh mẫu, nhất là đối với đứa “con gái” đã cướp giật còn muốn hắt nước bẩn vào người mình như Lộ Thanh Vũ, lại càng không có một chút thương tiếc quý mến gì.
Lúc đầu, ý định của cô đến thành phố N tìm Lộ Thanh Vũ thật ra rất đơn giản, tìm Lộ Thanh Vũ để chấm dứt chuỗi ác mộng kéo dài từ bốn qua năm đến giờ, cho dù không thu hoạch được gì mà chỉ là đi đánh một trận…
Vào thời điểm Lộ Thanh Vũ chĩa mũi dùi nhắm vào Kỷ Ngôn Tín, sự phẫn nộ đè nén suốt bốn năm nay đã hoàn toàn nổ tung. Nhưng khi Kỷ Ngôn Tín đưa cô đến ga đường sắt cao tốc, hỏi qua loa xem cô sắp xếp gì ở thành phố N. Mà Thích Niên vừa tỉnh ngủ không bao lâu, đầu óc còn mơ màng, cho nên phun ra một câu trả lời rất ngu ngốc – “đánh nhau”.
Biết kết quả rồi đó.
Thích Niên lắc đầu, làm như bất mãn với ly cà phê đã lạnh, nhưng niềm vui trong đôi mắt thì khó thể che giấu.
Lộ Thanh Vũ mất hết kiên nhẫn, cô ta cúi đầu, mượn tư thế sửa tóc để chỉnh đốn tâm trạng. Lúc ngẩng đầu lên, cô ta lại đeo vào biểu cảm hoàn mĩ, lạnh nhạt, kiêu ngạo nhìn Thích Niên: “Nếu điều cô nói là thật, vậy tôi đây chỉ có thể chúc mừng cô.” Cô ta ép âm thanh xuống đến độ hơi quái dị, ánh mắt thê lương như gió nổi nơi khe núi: “Chúc mừng cô bị tôi chèn ép lâu như thế, cuối cùng cũng vùng lên được.”
Giọng điệu đó rất chướng tai khó nghe, nhưng Thích Niên kiềm chế để không nhăn mày. Cô dùng ngón tay đè đè mi tâm, không nói gì thêm nữa. Sau đó cô trầm mặt, bình tĩnh nhìn cô ta: “Cho nên cô xác định…chuyện này phải đi đến nước không thể cứu vãn mới thôi?”
Lộ Thanh Vũ nghe vậy thì cười ra tiếng, cầm túi xách lên, ung dung để lại một câu: “Nói thật, loại người thích làm trò hề trẻ con như cô không đáng để chú ý. Tôi không tin cái gì mà đào góc tường Tiêu Lê Lê cô đã nói, rất nhiều chuyện cho dù là giả, truyền đến nhiều người cũng sẽ biến thành thật. Bốn năm rồi, cũng làm khó cô, đến giờ vẫn không canh cánh trong lòng.”
Cảm giác bị nhìn từ trên cao xuống thật sự là làm cho người ta không thoải mái, Thích Niên cũng đứng dậy với nụ cười trên môi, vỗ nhẹ bả vai Lộ Thanh Vũ rồi nói: “Chuyện này cho dù qua bốn mươi năm cũng không thể quên được, chỉ có loại người trơ tráo chiếm thành quả của người khác làm của riêng mới cảm thấy nhỏ bé không đáng kể.”
“Cũng đúng.” Thích Niên mỉm cười: “Kẻ vẫn luôn sao chép suốt mấy năm qua, sao biết tôn trọng người khác. Dù cô có tin hay không, nhưng Lộ Thanh Vũ, cô nhất định phải nhớ kĩ lời tôi nói, những thứ cô bắt tôi phải chịu, tôi sẽ hoàn trả cho cô gấp trăm lần. Chiều nay tôi về rồi, cô cứ suy nghĩ đi, tôi chờ tin tốt lành.” Nói xong, Thích Niên không ngồi lại mà đi thẳng. Chờ đi ra khỏi bình phong, cô mới rũ bả vai xuống. Vì để có vẻ uy phong khí phách, cô ngồi thẳng lưng suốt nửa tiếng, vai đã mỏi nhừ…
Một chiêu này cũng thật sự khá mạo hiểm.
Sự hiểu biết của Thích Niên đối với Lộ Thanh Vũ chỉ dừng ở bốn năm trước, cô cũng không biết sau bốn năm cô ta có thay đổi bản tính hay không, cho nên hoàn toàn dựa vào trực giác.
Đứng ở đầu cầu thang nhìn Lộ Thanh Vũ rời đi, Thích Niên mới ngồi sụp xuống. Cô lấy điện thoại vẫn đang rung trong túi ra, nhắn cho Chu Hân Hân icon làm dấu ok. Việc tiếp theo phải làm, chỉ có chờ.
Thích Niên dựa vào mâu thuẫn trong mối quan hệ của Tiêu Lê Lê và Lộ Thanh Vũ để gây xích mích, làm bọn họ tự đấu đá nhau. Nếu như cả hai đều thiệt hại, cô sẽ dễ dàng ngồi hưởng lợi, sao lại không làm.
Nhưng nếu như không thực hiện được…
Vậy cũng chỉ có thể chờ Kỷ Ngôn Tín tra ra đầu mối thôi.
Cả quá trình Chu Hân Hân đều nghe thấy hết, sung sướng không tả được. Chị ta lên mạng, đăng một tấm hình chụp chung với Thích Niên lúc ở hội đặt hàng sách báo. Cùng với dòng chữ ——
Hân Hân_Zhou: Mấy năm nay cảm thấy oan ức cảm thấy bất bình vì cô ấy, nhưng riêng cô ấy lại nuốt hết cay đắng, nói với tôi rằng không sao cả. Hôm nay, sương mù đã tan, ánh mặt trời phá mây mà đến.
Tấm ảnh chụp chung này rõ nét hơn hai tấm ảnh chụp lén hôm trước. Trong ảnh, Thích Niên ngồi trên xích đu, cầm tách trà mỉm cười nhìn về phía màn hình. Thực sự có mùi vị năm tháng đẹp đẽ, thời gian bình yên.
Chu Hân Hân đăng lên một lúc thì Diệp Trường An theo dõi weibo Chu Hân Hân, chia sẻ lại:
Diệp Trường An: Trước đó không lâu từng gặp Thất Tể, là một cô gái đáng yêu, lạc quan hay cười lễ phép. Lần ấy gặp mặt vội vã, nhờ một người bạn mà may mắn thấy được Tiên sinh J trong truyền thuyết, không cần nghi ngờ thực hư, rất xứng đôi. Cả hai chỉ cần một người ăn, một người nhìn, hường phấn đã hiện ra khắp nơi.
Weibo của Diệp Trường An chỉ nhắc đến ấn tượng đối với Thích Niên và Kỷ Ngôn Tín đêm đó, ý tứ khen ngợi tràn đầy, cách màn hình cũng ngửi thấy được. Hơn nữa, Diệp Trường An là người nổi tiếng “ghét cay ghét đắng việc sao chép”, nay đăng như vậy, không thể nghi ngờ là cho người hâm mộ của Thích Niên một liều thuốc an thần.
Mà sau bản thanh minh lúc sang, mãi đến chập tối, Thích Niên mới đăng một bài khác.
Lời ít ý nhiều ——
Thất Tể: “Tôi rất ổn, không cần lo lắng cho tôi.”
Câu Kỷ Ngôn Tín nói cho cô, cô cũng nói với những người quan tâm mình nghe.
Tôi rất ổn, không cần lo lắng.
Tác giả :
Bắc Khuynh