Mỹ Nhân Mê Hỏa
Chương 8
Cổ Việt Mạn nắm tay Hồng Tư Giai, dẫn nàng đi ven theo vách tường.
Đi vào tường biên, Hồng Tư Giai phát hiện trước lối có một cái cửa sắt, chỉ thấy Cổ Việt Mạn nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, trước mắt lập tức xuất hiện một thềm đá đi xuống dưới.
“Mặt đường có chút ẩm ướt, bước cẩn thận.” Hắn nhắc nhở nàng.
Hồng Tư Giai đề cao cảnh giác nắm chặt tay hắn, thực cẩn thận đi theo phía sau. Tiếng bước chân của họ vang vọng trong thông đạo, ở cuối con đường lại xuất hiện một cánh cửa khác, nghe thấy rõ ngoài đó, vang lên thanh âm sóng biển vỗ bờ.
Cổ Việt Mạn đẩy cửa sắt ra…
Bên ngoài là bờ cát trắng noãn bị bao phủ bởi ánh trăng thuần khiết.
Hồng Tư Giai không khỏi kinh ngạc thốt lên, “Nơi này thật sự quá đẹp!”, nàng mừng rỡ, khẩn cấp cởi bỏ giày, hai chân linh hoạt bước trên bờ cát mềm mại.
Cổ Việt Mạn đi đến bên cạnh nàng, đưa tay đỡ lấy thân thể nàng, hai người sóng vai đi trên biển cát, “Nếu không còn dư thời gian để rời bến, ta sẽ đến nơi này thả lỏng mình.”
“Chỗ này cũng là một nơi nghỉ ngơi thực tốt”, đổi lại là nàng, cũng sẽ chọn nơi đây.
Thấy nàng có cùng nhận thức, Cổ Việt Mạn vui vẻ cười, “Em cũng cho rằng nơi này rất đẹp?”.
“Đương nhiên!” Nàng còn gật gật khẳng định thêm, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, ngoài ý muốn bắt gặp phải một ánh mắt kì lạ.
Cổ Việt Mạn nhẹ giơ tay lên, khẽ vuốt khuôn mặt nàng, “Tư Giai……”, hắn mở miệng nhấm nuốt tên nàng, thanh âm khàn khàn, ôn nhu.
Hồng Tư Giai chỉ có thể ngẩn ngơ đứng tại chỗ, trái tim mãnh liệt đập, “Vâng?”.
Thực lâu, thực lâu… Hắn đều không có đáp lại, chính là chỉ dùng đôi con ngươi sâu không lường được kia chăm chăm nhìn nàng, bàn tay vỗ về khuôn mặt non mềm, nhẹ đẩy những sợi tóc của nàng bay bay đùa nghịch trước mặt hắn, rồi đứng lại ở sau chiếc gáy nhỏ mẫn cảm.
Hồng Tư Giai bỗng thấy da đầu run lên một trận, ngừng thở, trái tim cơ hồ muốn nhảy ra khỏi ngực.
Dưới ánh trăng ôn nhu tràn ngập bầu không khí biến hóa kì diệu.
Cổ Việt Mạn do dự một chút, cúi thắt lưng tới gần nàng, cánh môi ấm áp chậm rãi đặt trên môi đỏ mọng.
Trong phút chốc, nàng cảm thấy toàn thân nóng lên, giống như cháy bừng, thật khó chịu.
Một bàn tay hắn vây quanh thắt lưng nàng, đem thân mình nàng đang run run kéo vào trong lòng ngực rộng lớn.
“Tư Giai… Tư Giai…. …..” Hắn ở bên tai nàng gọi tên.
Tiếng gọi ôn nhu phảng phất mà tràn ngập ma lực, nàng bất lực dựa sát hắn, mềm mại đầu hàng ở trong cái ôm vô cùng ấm áp, tay nàng lần mò tìm đến bả vai cường tráng của hắn, nhẹ nhàng mà âu yếm, sau đó luồn những ngón tay thon trắng vào mái tóc bóng loáng mềm mại, làm cho môi hắn càng dán chặt môi nàng, lưỡi truyền đến hương vị ngọt ngào nhất, dây dưa…
Nụ hôn vô cùng ôn nhu, chậm rãi thưởng thức, Hồng Tư Giai cảm giác tế bào toàn thân đều hưng phấn, máu dồn dập lưu chuyển trong cơ thể.
Tay hắn tham tiến vào trong quần áo nàng, sờ soạng, mơn trớn làn da nhẵn nhụi, mềm mại, nàng chỉ có thể bất lực ngâm thanh, nàng chưa từng có loại cảm giác này, cũng chưa bao giờ ảo tưởng qua. Thuận theo hắn nằm trên bờ cát mịn, nàng tim đập dồn dập nhìn hắn vội vàng kéo ra caravat, cởi bỏ áo sơ mi, sau đó đặt ở trên người nàng, nóng bỏng hôn lên mặt nàng, cổ trắng của nàng, hô hấp dồn dập, Việt Mạn nhẹ giọng gọi tên.
“Tư Giai… Tư Giai…. …..”
Một bàn tay to nhanh chóng cởi bỏ quần áo của nàng, ngón tay thon dài vuốt ve trên cơ thể trắng mịn, toàn thân nàng khô nóng tràn ngập kích tình, vặn vẹo lắc lắc.
Nhiệt tình của nàng đã muốn lên tới điểm cao nhất, mê loạn cấp bách đáp lại hắn cùng trận mưa hôn cuồng nhiệt.
“Anh…… Em……” Đầu óc nàng không còn giữ được chức năng của nó, lâm vào một mảnh hỗn loạn.
Nàng nhanh chóng học theo hắn, vuốt ve cơ bụng bằng phẳng của hắn, trong lòng bàn tay cảm giác được những cơ bắp rắn chắc buộc chặt.
Một luồng khát vọng nhiệt tình trào lưu mãnh liệt trong ngực Cổ Việt Mạn, hắn hiện tại chỉ nghĩ muốn nàng, chiếm nàng trọn vẹn.
Không được! Không thể!
Một chút lí trí còn lại cản động tác hắn, đột nhiên toàn thân cứng ngắc, hắn dùng một tia ý chí cuối cùng xoay người, rút khỏi người nàng, chậm rãi đứng lên. (>>.
Hồng Tư Giai thất vọng nhìn theo hắn chạy về phía biển lớn, sau đó nhảy vào trong nước biển đen đặc của màn đêm, nàng ngừng thở nhìn hắn biến mất trong tầm mắt, kinh hoảng đứng lên, “Cổ Việt………”
Còn chưa kịp gọi hết tên của hắn, xa xa nàng đã trông thấy hắn xuất hiện trên mặt biển tĩnh lặng, tự tại nhìn về phía nàng, nàng rốt cục thở phào nhẹ nhõm. Hướng mắt nhìn lên trên ánh trăng sáng tỏ, nàng hiểu được một điều…
Nàng đã yêu nam nhân này!
Nàng chỉnh trang lại quần áo đầu tóc, lẳng lặng ngồi bên bờ chờ hắn.
Thật lâu, thật lâu…… Cổ Việt Mạn mới chậm rãi đi lên khỏi mặt nước biển, từng giọt nước lần xuống theo những cơ bắp rắn chắc của hắn, dưới ánh trăng chiếu rọi lấp lánh lung linh, hắn là như thế tuấn mĩ, toàn thân tản mát ra mị lực mê người!
Hắn chậm rãi tiêu sái đến gần nàng, lắc lắc đầu, ngón tay xuyên qua mái tóc ướt đẫm, đánh trống lảng nói: “Ta nghĩ ngâm mình trong nước biển cũng có hiệu quả y như nước lạnh.”
Đồ ích kỷ! Chỉ lo cho thân mình mà hoàn toàn không đếm xỉa đến cảm thụ của nàng, Hồng Tư Giai hờn giận bĩu môi.
“Đã quá muộn, ta nên đưa em trở về,” hắn xoay người, cố không chạm đến ánh mắt của nàng.
“Vâng.” Nàng chán nản gật đầu.
Nàng nghĩ cách che giấu thất vọng của bản thân, bước theo hắn đang trầm mặc đi, hướng đến chỗ quần áo trên bãi cát, nàng liếc qua khóe mắt nhìn hắn không nhanh không chậm mặc đồ vào, trong phút chốc, nàng cảm giác như cơ thể mình mất đi bộ phận nào đó, trống vắng.
Nàng sợ tới mức bối rối lắc mạnh đầu, cố loại bỏ cái cảm giác khó hiểu kia.
Hắn đã mặc xong quần áo đứng trước mặt nàng, mỉm cười vươn tay ra, “Chúng ta về đi, Tư Giai.”
Nàng đặt tay nhỏ lên bàn tay thật dày và mềm mại, hắn ôn nhu lại kéo nàng vào trong lòng, nàng cảm nhận được ấm áp cùng an toàn từ hắn.
Cổ Việt Mạn nhẹ đặt lên trán nàng một cái hôn, “Đi thôi.”
Hai người trầm mặc chăm chú nhìn đối phương, trong lòng đều hiểu được, khi tình cảm mãnh liệt đánh sâu vào phía dưới, khiến lửa nhiệt tình sôi trào thì không thể kháng cự bản thân. Nhưng là lúc này đây, hai người đều cần thời gian bình tĩnh.
Bởi vì bọn họ đã không thể trở lại như lúc trước giằng co, đấu đá, sự tình đã quay ngoắt đến 180 độ, bọn họ đều cần thời gian thích ứng, chưa thể vội.
Hắn gắt gao nắm bàn tay mềm nhỏ, im lặng trầm tư rời khỏi bờ cát.
Kể từ bữa tối ở tòa thành kia, thời gian đã đi qua hai ngày, Cổ Việt Mạn không hề liên lạc lại.
Hay đây là một loại ám chỉ, quãng thời gian trên bờ cát kia là sai lầm? Nàng tốt nhất là quên hết đi, không cần lưu luyến?
Được thôi! Nếu hắn thật sự nghĩ như vậy, nàng sẽ nghe theo…… Nhưng là, nàng thật sự hoài nghi bản thân có thể làm việc đó?
Đối với nàng mà nói, cảm xúc kia cũng không phải thuần túy là dục vọng bản thân nổi lên, mà là mọi tế bào toàn thân vì hắn mà thức tỉnh, trọng yếu nhất là lòng của nàng cũng đã thức tỉnh.
Hồng Tư Giai đã vô cùng xác định rõ, chính mình đã bất tri bất giác đem lòng yêu Cổ Việt Mạn.
Tình cảm này đột nhiên đến, không thể nói với Kỳ Kỳ, càng không thể nói với những người thân bên cạnh, bởi vì bọn họ sẽ đều cho nàng một đáp án…. Mau tỉnh đi, đừng nằm mơ giữa ban ngày!
Trình Kỳ Kỳ đợi hai ngày, Cổ Việt Mạn đều không có lấy một tia tin tức về Điền Tuấn và bối bối, tâm nàng đã muốn điên loạn.
Đây là chính mồm hắn đáp ứng giúp nàng, hắn vốn không phải một kẻ ăn nói lung tung.
Trình Kỳ Kỳ nản lòng nhìn Hồng Tư Giai: “Cổ Việt Mạn vẫn không có tin tức sao?”
“Tin tức? Tin gì cơ?” Hồng Tư Giai đang mơ màng suy nghĩ liền giật mình hoàn hồn, không rõ ý tứ trong lời biểu muội.
“Cổ Việt Mạn không phải là kẻ thất tín…” Trình Kỳ Kỳ thở dài, trong giọng điệu mang ý thất vọng, “Hắn đã đáp ứng giúp muội, vì sao…”
Hồng Tư Giai nghe ra thất vọng của nàng, cực lực trấn an nói: “Nếu như hắn đã đáp ứng, ta nghĩ hắn nhất định là làm được, muội chẳng đã nói, hắn không phải người bội tín đó sao.”
Nàng cam đoan với Kỳ Kỳ, giọng điệu còn kiên định hơn cả tưởng tượng của chính mình, còn bình tĩnh gấp trăm lần so với nỗi lòng đương mông lung suy nghĩ.
“Muội biết.” Trình Kỳ Kỳ giải thích, liên tiếp thở dài, “Muội là không nên nghi ngờ hắn, nhưng mà nhịn không được vẫn thực lo lắng, muội chỉ là hy vọng có thể lại có một cơ hội.”
“Được mà, muội cứ kiên nhẫn chờ đi, ta tin tưởng muội nhất định có cơ hội này.”, nàng lại nói lời cam đoan.
Nhưng là Trình Kỳ Kỳ vẫn như cũ bất an uể oải, Hồng Tư Giai có thể nhận ra, nàng ấy đã thật sự cải biến, không hề oán giận, không hề trách cứ bất luận kẻ nào.
Lúc này, đột nhiên vang lên hồi chuông điện thoại.
Trình Kỳ Kỳ kinh hoảng ngẩng đầu nhìn lên, Hồng Tư Giai cũng bị tiếng chuông làm cho tim muốn nhảy bật khỏi lồng ngực, ánh mắt nhanh chóng dời về phía chiếc điện thoại đang rung.
Trình Kỳ Kỳ sợ hãi ngồi nguyên tại chỗ, không dám bước đến nghe máy, hai tay níu chặt chỉ quần. Hồng Tư Giai cũng là tâm tình nửa buồn nửa vui, nhưng nàng không thể không đứng lên đối mặt.
Bước đến, nàng cầm lấy điện thoại, mở miệng run run, tim đập như đánh trống, “Alô?”
[Nói với Kỳ Kỳ, bảo nàng ta chuẩn bị một chút, nửa giờ sau ta sẽ qua đón hai người.]
Là..là..là..là…….. Cổ Việt Mạn!
Trải qua hai ngày yên lặng, rốt cuộc lại có thể nghe thấy tiếng nói của hắn, nhưng khẩu khí này thực ngắn gọn sáng tỏ, không hề hứa hẹn giải thích cho hai ngày hắn mất tích, thậm chí ngay cả một lời ân cần hỏi han nàng cũng không thốt ra, chính là chỉ hạ lệnh rồi ngay lập tức cúp điện thoại.
Hồng Tư Giai chán nản tắt máy.
Kỳ Kỳ ở một bên lo lắng bất an hỏi: “Có phải là Cổ Việt Mạn gọi tới?”
Hồng Tư Giai gật đầu, “Hắn nói nửa giờ sau sẽ tới đón chúng ta.”
Trình Kỳ Kỳ mừng rỡ, kinh ngạc mở lớn mắt, không tin hỏi lại: “Thật a?”
“Ừ thật.” Nàng cũng khẳng định đáp lại.
Trình Kỳ Kỳ vừa mừng vừa sợ, hai tay chắp lại nói: “Cảm tạ trời! Cảm tạ! Rốt cuộc cũng có hồi âm.” Nước mắt vì mừng rỡ như điên mà tuôn chảy xuống.
Hồng Tư Giai gượng mỉm cười, vỗ vỗ vai biểu muội, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng: “Muội muốn cảm tạ ai nữa thì chờ sau rồi chậm rãi mà làm, bây giờ mau đi chuẩn bị một chút, nhớ là nửa giờ tới hắn đến đón chúng ta.”
Kỳ Kỳ chớp chớp hai mắt nghẹn ngào, gật đầu kích động: “Vâng, vâng.”
Không chỉ có Kỳ Kỳ vui mừng trong lòng Hồng Tư Giai cũng có vài phần sung sướng, chờ đợi hai ngày nàng rốt cục cũng có thể gặp lại…
Nửa tiếng sau, Cổ Việt Mạn quả nhiên đúng giờ xuất hiện trước cửa kí túc xá.
Mặt hắn không chút thay đổi nhìn Hồng Tư Giai tiến ra: “Chuẩn bị tốt rồi? Đã có thể xuất phát chưa?”
Vốn tưởng rằng qua hai ngày không gặp, sẽ nhìn thấy trên mặt hắn điều gì đó, sự thật bằng không, đối mặt nàng lại là đôi mắt lãnh khốc, Hồng Tư Giai cảm giác hắn cố ý tạo ra khoảng cách giữa hai người.
Đây là nam nhân ôn nhu mà hai ngày trước thiếu chút nữa đã làm chuyện đó với nàng sao?
“Hai ngày nay ngươi……”, nàng rất muốn biết.
“Kỳ Kỳ đâu? Còn chưa đi được?”, hắn cố ý đánh gãy lời nàng.
“Ta đã chuẩn bị tốt, có thể xuất phát rồi.” Kỳ Kỳ bước từ trong phòng ra, trên mặt mang vẻ e lệ không dấu được niềm vui sướng.
“Vậy chúng ta đi”, hắn không kiên nhẫn nói nhiều.
Hồng Tư Giai mờ mịt nhìn bóng lưng hắn, suy nhgĩ sớm bay xa, thái độ của hắn đã vô cùng nói rõ, tối hôm đó đơn giản chỉ là chút hiểu lầm.
Có lẽ vận mệnh bọn họ từng giao nhau bật ra lửa tình, nhưng từ nay về sau, số phận mỗi người, đường ai nấy đi!
Cổ Việt Mạn lái xe, Hồng Tư Giai ngồi ghế sau cùng Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ lo lắng khẩn trương nắm chặt tay nàng.
Xe vòng vo ngoặt một cái vào đường tắt, Trình Kỳ Kỳ đột nhiên nhíu hai mày lại, “Đây là đường đến nhà Tịch Na.”
“Tịch Na?” Hồng Tư Giai lần đầu tiên nghe đến cái tên đó, “Nàng ấy là ai?”
Trình Kỳ Kỳ ghé vào tai nàng, “Nàng ấy là bảo mẫu mà Cổ Việt Mạn mời tới, ta vậy nhưng nhất thời quên mất nàng, chẳng lẽ bối bối ở nhà nàng ấy?”
Cổ Việt Mạn vừa tắt máy dừng xe, Trình Kỳ Kỳ đã muốn khẩn cấp mở cửa nhảy xuống, Hồng Tư Giai cũng theo bước ra ngoài, Cổ Việt Mạn cũng xuống xe.
Cổ Việt Mạn gật đầu với các nàng, dẫn bước đi tới căn nhà trước mặt, Trình Kỳ Kỳ mau chóng đi vội theo phía sau. Ngay tại giờ khắc này, Hồng Tư Giai chua sót cảm thấy sự dư thừa của bản thân, nàng hình như không nên xuất hiện ở chỗ này.
Cánh cửa lớn bật mở……..
“Bối bối! Là bối bối!” Trình Kỳ Kỳ kích động vừa sợ vừa mừng kêu to.
Một tiểu oa nhi vơi khuôn mặt tròn tròn thực đáng yêu, lắc lắc, lắc lắc tiêu sái tiến đến, hưng phấn nhào vào trong lòng Kỳ Kỳ. Kỳ Kỳ ôm chặt lấy đứa bé, nước mắt nước mũi kêu gọi bối bối liên hồi.
Nhìn thấy khung cảnh cảm động trước mắt, Hồng Tư Giai không khỏi nước mắt doanh tròng.
“Bối bối! Mẹ nhớ con muốn chết!” Trình Kỳ Kỳ thơm lên mặt, lên tóc tiểu oa nhi.
Bối bối hiển nhiên cũng thực sung sướng, tay mập mạp nhỏ bé ôm vòng lấy cổ mẹ, bập bẹ gọi tên, giòn tan tiếng cười.
Hồng Tư Giai vụng trộm nhìn người phụ nữ đứng ở một bên, đoán vị này chắc là Tịch Na theo như trong lời biểu muội.
Trình Kỳ Kỳ đứng dậy hướng tới người phụ nữ, cõi lòng đầy cảm kích ôm nàng, “Tịch Na, cảm ơn ngươi.”
Tịch Na mỉm cười, vỗ vỗ bả vai run run trong lòng, “Đừng cảm tạ ta, muốn thì phải cảm ơn Cổ tiên sinh đã tiếp tục cho ta chăm sóc bối bối, ta mới có cơ hội này.”
Trình Kỳ Kỳ đi đến trước mặt Cổ Việt Mạn, khom người thật sâu, “Cảm ơn ngươi.”
“Bởi vì Tịch Na vốn là bảo mẫu của bối bối, cho nên ta tin tưởng bối bối ở lại nơi này sẽ được chăm sóc chu đáo cẩn thận.” Cổ Việt Mạn lãnh đạm nói.
Nhìn thấy bối bối khoái hoạt mạnh khỏe, nàng tin rằng bối bối đã được Tịch Na chăm sóc rất tốt, rất vui vẻ hồn nhiên, ba mẹ trong lúc đó có sự cố, cũng không in lại bóng ma nào trong tâm hồn trẻ thơ non nớt này.
Bỗng nhiên từ cánh cửa xuất hiện một bóng dáng cao cao, người nọ chậm rãi đi đến sau lưng Kỳ Kỳ.
“Kỳ Kỳ!”
Nghe được tiếng gọi, Trình Kỳ Kỳ quay đầu nhìn nam nhân trước mắt.
Không khí trong phòng đột nhiên lâm vào một trận trầm mặc.
Chỉ thấy toàn thân Kỳ Kỳ là một biểu tình không thể tin được, nghẹn ngào gọi một tiếng: “Điền Tuấn!”
“Kỳ Kỳ!”
Điền Tuấn mở rộng hai cánh tay, Trình Kỳ Kỳ không chút do dự nhào vào trong vòng ôm ấm áp quen thuộc.
Không khí đặc quánh trong phòng nhất thời biến mất.
Cổ Việt Mạn lúc này mới lại lở miệng: “Điền Tuấn mới trở về sáng nay.”
Trình Kỳ Kỳ mang vẻ mặt xấu hổ, cúi thấp đầu, “Lúc trước ta đã nghĩ Điền Tuấn mang bối bối đi…..”
“Bây giờ ngươi đã thấy bối bối vốn không hề rời đi hòn đảo này” Cổ Việt Mạn mỉm cười đánh gãy lời của nàng.
Điền Tuấn cúi đầu nhìn Kỳ Kỳ trong lòng đang khóc sướt mướt, ôn nhu vì nàng lau đi giọt lệ, “Sau khi chúng ta cãi nhau một trận ấm ĩ, biết được em một mình về Đài Loan, vốn anh đã nghĩ lập tức đến đó đón em trở về, nhưng là công ty lại có mấy cái hội nghị nhất định phải tham gia, anh không thể mang theo bối bối, lại sợ em thừa dịp mang con biến mất đi, anh thực sự không thể chấp nhận nỗi thống khổ phải cùng một lúc mất đi hai người.”
Trình Kỳ Kỳ áy náy cầm tay Điền Tuấn.
Điền Tuấn tiếp tục nói: “Cổ tiên sinh biết nỗi thống khổ của anh, giúp anh ra quyết định, tạm thời nhờ Tịch Na chăm sóc bối bối; hơn nữa Cổ tiên sinh cũng có nói, hắn hy vọng anh và em có thể giải tan hiểu lầm, vì bối bối cần một gia đình hạnh phúc toàn vẹn.”
Hồng Tư Giai quay đầu chăm chú nhìn Cổ Việt Mạn, hắn thực sự vô cùng có trách nhiệm bảo hộ Điền Tuấn cùng bối bối, giờ phút này nàng cũng hiểu hết toàn bộ, những suy nghĩ vì gia đình này của hắn.
Điền Tuấn ôn nhu ôm chặt Kỳ Kỳ: “Quá khứ là anh để em vắng vẻ một mình, anh chân thành hy vọng có thể có lại em cùng gia đình này, nếu không phải vì nhiệm vụ, anh thật sự đã lập tức bay đến Đài Loan mang em trở về.”
Kỳ Kỳ cảm động nước mắt lại lần nữa vỡ đê, áy náy nói: “Không! Tất cả đều là em không tốt, đều là em sai, đáng nhẽ phải là em cầu xin anh tha thứ.”
“Kỳ Kỳ!” Điền Tuấn kích động gắt gao ôm người yêu trong lòng, hạnh phúc: “Hôm nay chúng ta một nhà lại có thể hạnh phúc bên nhau, thật sự vô cùng cảm tạ Cổ tiên sinh, nếu ngài ấy không tự mình đến Áo, anh cũng không thể ngay lập tức quay lại được như thế này.”
Trình Kỳ Kỳ rúc vào lòng Điền Tuấn, ngẩng đầu nhìn Cổ Việt Mạn, lộ ra nụ cười tươi vạn phần cảm kích: “Cảm ơn ngươi, Cổ tiên sinh, cảm ơn ngươi đã vì chúng ta làm mọi chuyện.”
Hồng Tư Giai lén lút dời tầm mắt trộm ngắm Cổ Việt Mạn, hóa ra hắn vô thanh vô tức biến mất hai ngày, là vì đi tới Áo!”
Này thật sự làm cho nàng không thể tưởng tượng nổi, bề ngoài kiêu ngạo như vậy nhưng tâm tư lại vô cùng nhân từ.
Đúng lúc, ánh mắt hắn trùng hợp cũng chuyển về phía nàng, hắn chậm rãi hướng tới chỗ nàng, không nhanh không chậm nói: “Vì bối bối mà quyết định như vậy, là đã mất rất nhiều thời gian của ta.”
Nàng lấy ánh mắt hiểu biết, cười nói: “Em có thể lý giải được anh làm là vì tốt cho bối bối.”
Hắn gật gật đầu: “Cám ơn em thông hiểu.”
Hồng Tư Giai giương mắt nhìn Cổ Việt Mạn, “Tới Áo, vì sao không báo cho em một tiếng?”
Hắn có biết hai ngày nay, nàng ngờ vực vô văn cứ, vô cùng thống khổ?
“Không cần thiết.” Hắn thản nhiên đáp lại.
Không cần thiết?
Ngữ khí lãnh đạm kia tựa như băng hàn bắc cực, thành những mũi dao đâm vào tim nàng.
Hồng Tư Giai thất vọng gục đầu xuống, tầm mắt trở lại vị trí một nhà ba người đang sum vầy hạnh phúc, nàng không khỏi thực hâm mộ, mà bối bối tròn vo lắc la lắc lư đi tới chỗ nàng, nắm nắm giật giật chân váy nàng.
Tiểu bảo bối mở ra hai cánh tay mũm mím trắng hồng, ý bảo muốn Hồng Tư Giai ôm một cái.
Hồng Tư Giai cười hì hì ôm lấy đứa nhỏ: “Bối bối!”
Bối bối giương con mắt to tròn đánh giá nàng. (mới bé xíu đã biết đánh giá, lớn rồi ko bik ntn a~~~)
Hồng Tư Giai cười nói với biểu muội: “Bé con thực là một tiểu cô nương thực xinh đẹp.!”
Trình Kỳ Kỳ kiêu ngạo thỏa mãn gật gật đầu, “Bé thực sự rất đáng yêu!”
Điền Tuấn đứng một bên chen vào nói: “Vừa rồi nghe Kỳ Kỳ nói, thực cảm ơn tỷ vì chúng ta làm hết thảy.”
“Không cần nói như vậy, ta cũng rất vui được nhìn thấy ba người các ngươi đoàn tụ một nhà hòa thuận vui vẻ.” Hồng Tư Giai mỉm cười tự đáy lòng đáp lại Điền Tuấn.
“Tư Giai! Điền Tuấn nói, hy vọng tỷ không vội trở vể Đài Loan, ở lại nơi này vài ngày, để bọn muội chiêu đãi tỷ thật tốt.” U buồn trên mặt Kỳ Kỳ hoàn toàn hóa thành hư không, thay vào đó là nụ cười rộ tràn ngập hạnh phúc.
“Chỉ sợ không được.” Hồng Tư Giai đặt bối bối xuống đất, “Ta lo công việc ở Đài Loan, rất nhiều hợp đồng đã bị chậm trễ, dù sao thì, có thể nhìn thấy hai người các ngươi hòa giải mĩ mãn, coi như là ta đã hoàn thành nhiệm vụ.”
“Như vậy…. Tỷ phải ở lại với chúng ta chứ?” Điền Tuấn chân thành hỏi.
Hồng Tư Giai biết ý tốt của hai người: “Thật sự không được, rất cảm ơn ý tốt hai ngươi, lòng ta xin nhận.”
Nói đến đây, nàng đột nhiên cảm thấy ngực nhói lên đau đớn, nàng không hiểu, vì sao lại có loại cảm giác này?
Nàng không nghĩ sẽ đi tìm nguyên nhân khiến trái tim nàng rỉ máu, bởi vì như vậy sẽ chỉ càng chồng chất thêm thương tổn. Nhưng là, nàng nhịn không được muốn nhìn Cổ Việt Mạn, nhìn vào hai mắt hắn. Nàng muốn qua đó biểu đạt lòng cảm ơn hắn, đã giúp giải quyết vấn đề gia đình biểu muội. Trọng yếu nhất là, nàng muốn nói với hắn hai chữ… Gặp lại…
Nghĩ đến muốn nói gặp lại, lòng nàng như bị xé ra thành ngàn mảnh đau đớn.
Chờ một chút, chờ một chút nữa thôi, rồi sẽ nói…. Giờ phút này nàng không có đủ dũng khí để đối mặt với chia lia.
Nàng ngẩng đầu nhìn một nhà ba người hạnh phúc, hy vọng tạ từ bọn họ, tìm nơi thoải mái mà tẩy trôi bi thương trong lòng.
Nàng rốt cục lấy được dũng khí, ngưng tụ ý chí toàn thân, quyết định đối mặt hắn. Vừa quay người lại…….
Nàng sửng sốt!
Vị trí Cổ Việt Mạn vừa đứng đã trống trơn không một bóng dáng, hắn đâu rồi?
“Tư Giai, Tịch Na mời tỷ lưu lại dùng bữa trưa.”
Âm thanh gọi của Kỳ Kỳ kéo lại hồn nàng, Hồng Tư Giai giơ ra nụ cười nhẹ: “Ta, ta…”, khóe mắt vẫn tiếp tục dò xét các góc phòng tìm kiếm thân ảnh kia.
Hắn phảng phất như khói sương, nhẹ nhàng biến mất không còn tăm hơi bóng dáng. Trong thời khắc ngắn ngủi nàng chỉ có thể tự hỏi….
Vì sao? Hắn có thể nào cứ như vậy nhẫn tâm, keo kiệt không cho nàng nói một câu gặp lại?!
Lòng của nàng gấp đến độ muốn bật nhảy khỏi lồng ngực, nàng tuyệt đối không để cho hắn đối xử với mình như vậy.
“Thực xin lỗi!” Nàng vội vàng cáo từ mọi người, khiến bọn họ không khỏi giật mình khó hiểu.
Hồng Tư Giai không nói thêm một câu, xoay người chạy về hướng cửa lớn. Khoảnh khắc gần chạy ra đến được bên ngoài, đập vào tai nàng một âm thanh khởi động động cơ. Lòng nảy lớn, trái tim nàng như muốn ngừng đập.
Mọi ý lực đều rã rời, nàng xông ra ngoài bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
Nhưng là… đã muộn!
Chỉ thấy một chiếc bóng đen vụt đi, chiếc xe đã nhanh chóng biến mất nơi cuối đường.
Hai mắt nàng đẫm lệ nhìn theo bóng hình chiếc xe biến mất, nàng vạn vạn lần cũng không nghĩ tới, hắn thế nhưng lẳng lặng tuyệt tình rời đi, thậm chí trước khi bỏ đi cũng không nguyện liếc lại nàng một cái?
Hồng Tư Giai chết lặng, cảm giác thân thể chính mình như bị lưỡi dao vô tình xé rách. Nàng trầm mặc rơi lệ nhìn về phía cuối con đường…..
Đi vào tường biên, Hồng Tư Giai phát hiện trước lối có một cái cửa sắt, chỉ thấy Cổ Việt Mạn nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, trước mắt lập tức xuất hiện một thềm đá đi xuống dưới.
“Mặt đường có chút ẩm ướt, bước cẩn thận.” Hắn nhắc nhở nàng.
Hồng Tư Giai đề cao cảnh giác nắm chặt tay hắn, thực cẩn thận đi theo phía sau. Tiếng bước chân của họ vang vọng trong thông đạo, ở cuối con đường lại xuất hiện một cánh cửa khác, nghe thấy rõ ngoài đó, vang lên thanh âm sóng biển vỗ bờ.
Cổ Việt Mạn đẩy cửa sắt ra…
Bên ngoài là bờ cát trắng noãn bị bao phủ bởi ánh trăng thuần khiết.
Hồng Tư Giai không khỏi kinh ngạc thốt lên, “Nơi này thật sự quá đẹp!”, nàng mừng rỡ, khẩn cấp cởi bỏ giày, hai chân linh hoạt bước trên bờ cát mềm mại.
Cổ Việt Mạn đi đến bên cạnh nàng, đưa tay đỡ lấy thân thể nàng, hai người sóng vai đi trên biển cát, “Nếu không còn dư thời gian để rời bến, ta sẽ đến nơi này thả lỏng mình.”
“Chỗ này cũng là một nơi nghỉ ngơi thực tốt”, đổi lại là nàng, cũng sẽ chọn nơi đây.
Thấy nàng có cùng nhận thức, Cổ Việt Mạn vui vẻ cười, “Em cũng cho rằng nơi này rất đẹp?”.
“Đương nhiên!” Nàng còn gật gật khẳng định thêm, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, ngoài ý muốn bắt gặp phải một ánh mắt kì lạ.
Cổ Việt Mạn nhẹ giơ tay lên, khẽ vuốt khuôn mặt nàng, “Tư Giai……”, hắn mở miệng nhấm nuốt tên nàng, thanh âm khàn khàn, ôn nhu.
Hồng Tư Giai chỉ có thể ngẩn ngơ đứng tại chỗ, trái tim mãnh liệt đập, “Vâng?”.
Thực lâu, thực lâu… Hắn đều không có đáp lại, chính là chỉ dùng đôi con ngươi sâu không lường được kia chăm chăm nhìn nàng, bàn tay vỗ về khuôn mặt non mềm, nhẹ đẩy những sợi tóc của nàng bay bay đùa nghịch trước mặt hắn, rồi đứng lại ở sau chiếc gáy nhỏ mẫn cảm.
Hồng Tư Giai bỗng thấy da đầu run lên một trận, ngừng thở, trái tim cơ hồ muốn nhảy ra khỏi ngực.
Dưới ánh trăng ôn nhu tràn ngập bầu không khí biến hóa kì diệu.
Cổ Việt Mạn do dự một chút, cúi thắt lưng tới gần nàng, cánh môi ấm áp chậm rãi đặt trên môi đỏ mọng.
Trong phút chốc, nàng cảm thấy toàn thân nóng lên, giống như cháy bừng, thật khó chịu.
Một bàn tay hắn vây quanh thắt lưng nàng, đem thân mình nàng đang run run kéo vào trong lòng ngực rộng lớn.
“Tư Giai… Tư Giai…. …..” Hắn ở bên tai nàng gọi tên.
Tiếng gọi ôn nhu phảng phất mà tràn ngập ma lực, nàng bất lực dựa sát hắn, mềm mại đầu hàng ở trong cái ôm vô cùng ấm áp, tay nàng lần mò tìm đến bả vai cường tráng của hắn, nhẹ nhàng mà âu yếm, sau đó luồn những ngón tay thon trắng vào mái tóc bóng loáng mềm mại, làm cho môi hắn càng dán chặt môi nàng, lưỡi truyền đến hương vị ngọt ngào nhất, dây dưa…
Nụ hôn vô cùng ôn nhu, chậm rãi thưởng thức, Hồng Tư Giai cảm giác tế bào toàn thân đều hưng phấn, máu dồn dập lưu chuyển trong cơ thể.
Tay hắn tham tiến vào trong quần áo nàng, sờ soạng, mơn trớn làn da nhẵn nhụi, mềm mại, nàng chỉ có thể bất lực ngâm thanh, nàng chưa từng có loại cảm giác này, cũng chưa bao giờ ảo tưởng qua. Thuận theo hắn nằm trên bờ cát mịn, nàng tim đập dồn dập nhìn hắn vội vàng kéo ra caravat, cởi bỏ áo sơ mi, sau đó đặt ở trên người nàng, nóng bỏng hôn lên mặt nàng, cổ trắng của nàng, hô hấp dồn dập, Việt Mạn nhẹ giọng gọi tên.
“Tư Giai… Tư Giai…. …..”
Một bàn tay to nhanh chóng cởi bỏ quần áo của nàng, ngón tay thon dài vuốt ve trên cơ thể trắng mịn, toàn thân nàng khô nóng tràn ngập kích tình, vặn vẹo lắc lắc.
Nhiệt tình của nàng đã muốn lên tới điểm cao nhất, mê loạn cấp bách đáp lại hắn cùng trận mưa hôn cuồng nhiệt.
“Anh…… Em……” Đầu óc nàng không còn giữ được chức năng của nó, lâm vào một mảnh hỗn loạn.
Nàng nhanh chóng học theo hắn, vuốt ve cơ bụng bằng phẳng của hắn, trong lòng bàn tay cảm giác được những cơ bắp rắn chắc buộc chặt.
Một luồng khát vọng nhiệt tình trào lưu mãnh liệt trong ngực Cổ Việt Mạn, hắn hiện tại chỉ nghĩ muốn nàng, chiếm nàng trọn vẹn.
Không được! Không thể!
Một chút lí trí còn lại cản động tác hắn, đột nhiên toàn thân cứng ngắc, hắn dùng một tia ý chí cuối cùng xoay người, rút khỏi người nàng, chậm rãi đứng lên. (>>.
Hồng Tư Giai thất vọng nhìn theo hắn chạy về phía biển lớn, sau đó nhảy vào trong nước biển đen đặc của màn đêm, nàng ngừng thở nhìn hắn biến mất trong tầm mắt, kinh hoảng đứng lên, “Cổ Việt………”
Còn chưa kịp gọi hết tên của hắn, xa xa nàng đã trông thấy hắn xuất hiện trên mặt biển tĩnh lặng, tự tại nhìn về phía nàng, nàng rốt cục thở phào nhẹ nhõm. Hướng mắt nhìn lên trên ánh trăng sáng tỏ, nàng hiểu được một điều…
Nàng đã yêu nam nhân này!
Nàng chỉnh trang lại quần áo đầu tóc, lẳng lặng ngồi bên bờ chờ hắn.
Thật lâu, thật lâu…… Cổ Việt Mạn mới chậm rãi đi lên khỏi mặt nước biển, từng giọt nước lần xuống theo những cơ bắp rắn chắc của hắn, dưới ánh trăng chiếu rọi lấp lánh lung linh, hắn là như thế tuấn mĩ, toàn thân tản mát ra mị lực mê người!
Hắn chậm rãi tiêu sái đến gần nàng, lắc lắc đầu, ngón tay xuyên qua mái tóc ướt đẫm, đánh trống lảng nói: “Ta nghĩ ngâm mình trong nước biển cũng có hiệu quả y như nước lạnh.”
Đồ ích kỷ! Chỉ lo cho thân mình mà hoàn toàn không đếm xỉa đến cảm thụ của nàng, Hồng Tư Giai hờn giận bĩu môi.
“Đã quá muộn, ta nên đưa em trở về,” hắn xoay người, cố không chạm đến ánh mắt của nàng.
“Vâng.” Nàng chán nản gật đầu.
Nàng nghĩ cách che giấu thất vọng của bản thân, bước theo hắn đang trầm mặc đi, hướng đến chỗ quần áo trên bãi cát, nàng liếc qua khóe mắt nhìn hắn không nhanh không chậm mặc đồ vào, trong phút chốc, nàng cảm giác như cơ thể mình mất đi bộ phận nào đó, trống vắng.
Nàng sợ tới mức bối rối lắc mạnh đầu, cố loại bỏ cái cảm giác khó hiểu kia.
Hắn đã mặc xong quần áo đứng trước mặt nàng, mỉm cười vươn tay ra, “Chúng ta về đi, Tư Giai.”
Nàng đặt tay nhỏ lên bàn tay thật dày và mềm mại, hắn ôn nhu lại kéo nàng vào trong lòng, nàng cảm nhận được ấm áp cùng an toàn từ hắn.
Cổ Việt Mạn nhẹ đặt lên trán nàng một cái hôn, “Đi thôi.”
Hai người trầm mặc chăm chú nhìn đối phương, trong lòng đều hiểu được, khi tình cảm mãnh liệt đánh sâu vào phía dưới, khiến lửa nhiệt tình sôi trào thì không thể kháng cự bản thân. Nhưng là lúc này đây, hai người đều cần thời gian bình tĩnh.
Bởi vì bọn họ đã không thể trở lại như lúc trước giằng co, đấu đá, sự tình đã quay ngoắt đến 180 độ, bọn họ đều cần thời gian thích ứng, chưa thể vội.
Hắn gắt gao nắm bàn tay mềm nhỏ, im lặng trầm tư rời khỏi bờ cát.
Kể từ bữa tối ở tòa thành kia, thời gian đã đi qua hai ngày, Cổ Việt Mạn không hề liên lạc lại.
Hay đây là một loại ám chỉ, quãng thời gian trên bờ cát kia là sai lầm? Nàng tốt nhất là quên hết đi, không cần lưu luyến?
Được thôi! Nếu hắn thật sự nghĩ như vậy, nàng sẽ nghe theo…… Nhưng là, nàng thật sự hoài nghi bản thân có thể làm việc đó?
Đối với nàng mà nói, cảm xúc kia cũng không phải thuần túy là dục vọng bản thân nổi lên, mà là mọi tế bào toàn thân vì hắn mà thức tỉnh, trọng yếu nhất là lòng của nàng cũng đã thức tỉnh.
Hồng Tư Giai đã vô cùng xác định rõ, chính mình đã bất tri bất giác đem lòng yêu Cổ Việt Mạn.
Tình cảm này đột nhiên đến, không thể nói với Kỳ Kỳ, càng không thể nói với những người thân bên cạnh, bởi vì bọn họ sẽ đều cho nàng một đáp án…. Mau tỉnh đi, đừng nằm mơ giữa ban ngày!
Trình Kỳ Kỳ đợi hai ngày, Cổ Việt Mạn đều không có lấy một tia tin tức về Điền Tuấn và bối bối, tâm nàng đã muốn điên loạn.
Đây là chính mồm hắn đáp ứng giúp nàng, hắn vốn không phải một kẻ ăn nói lung tung.
Trình Kỳ Kỳ nản lòng nhìn Hồng Tư Giai: “Cổ Việt Mạn vẫn không có tin tức sao?”
“Tin tức? Tin gì cơ?” Hồng Tư Giai đang mơ màng suy nghĩ liền giật mình hoàn hồn, không rõ ý tứ trong lời biểu muội.
“Cổ Việt Mạn không phải là kẻ thất tín…” Trình Kỳ Kỳ thở dài, trong giọng điệu mang ý thất vọng, “Hắn đã đáp ứng giúp muội, vì sao…”
Hồng Tư Giai nghe ra thất vọng của nàng, cực lực trấn an nói: “Nếu như hắn đã đáp ứng, ta nghĩ hắn nhất định là làm được, muội chẳng đã nói, hắn không phải người bội tín đó sao.”
Nàng cam đoan với Kỳ Kỳ, giọng điệu còn kiên định hơn cả tưởng tượng của chính mình, còn bình tĩnh gấp trăm lần so với nỗi lòng đương mông lung suy nghĩ.
“Muội biết.” Trình Kỳ Kỳ giải thích, liên tiếp thở dài, “Muội là không nên nghi ngờ hắn, nhưng mà nhịn không được vẫn thực lo lắng, muội chỉ là hy vọng có thể lại có một cơ hội.”
“Được mà, muội cứ kiên nhẫn chờ đi, ta tin tưởng muội nhất định có cơ hội này.”, nàng lại nói lời cam đoan.
Nhưng là Trình Kỳ Kỳ vẫn như cũ bất an uể oải, Hồng Tư Giai có thể nhận ra, nàng ấy đã thật sự cải biến, không hề oán giận, không hề trách cứ bất luận kẻ nào.
Lúc này, đột nhiên vang lên hồi chuông điện thoại.
Trình Kỳ Kỳ kinh hoảng ngẩng đầu nhìn lên, Hồng Tư Giai cũng bị tiếng chuông làm cho tim muốn nhảy bật khỏi lồng ngực, ánh mắt nhanh chóng dời về phía chiếc điện thoại đang rung.
Trình Kỳ Kỳ sợ hãi ngồi nguyên tại chỗ, không dám bước đến nghe máy, hai tay níu chặt chỉ quần. Hồng Tư Giai cũng là tâm tình nửa buồn nửa vui, nhưng nàng không thể không đứng lên đối mặt.
Bước đến, nàng cầm lấy điện thoại, mở miệng run run, tim đập như đánh trống, “Alô?”
[Nói với Kỳ Kỳ, bảo nàng ta chuẩn bị một chút, nửa giờ sau ta sẽ qua đón hai người.]
Là..là..là..là…….. Cổ Việt Mạn!
Trải qua hai ngày yên lặng, rốt cuộc lại có thể nghe thấy tiếng nói của hắn, nhưng khẩu khí này thực ngắn gọn sáng tỏ, không hề hứa hẹn giải thích cho hai ngày hắn mất tích, thậm chí ngay cả một lời ân cần hỏi han nàng cũng không thốt ra, chính là chỉ hạ lệnh rồi ngay lập tức cúp điện thoại.
Hồng Tư Giai chán nản tắt máy.
Kỳ Kỳ ở một bên lo lắng bất an hỏi: “Có phải là Cổ Việt Mạn gọi tới?”
Hồng Tư Giai gật đầu, “Hắn nói nửa giờ sau sẽ tới đón chúng ta.”
Trình Kỳ Kỳ mừng rỡ, kinh ngạc mở lớn mắt, không tin hỏi lại: “Thật a?”
“Ừ thật.” Nàng cũng khẳng định đáp lại.
Trình Kỳ Kỳ vừa mừng vừa sợ, hai tay chắp lại nói: “Cảm tạ trời! Cảm tạ! Rốt cuộc cũng có hồi âm.” Nước mắt vì mừng rỡ như điên mà tuôn chảy xuống.
Hồng Tư Giai gượng mỉm cười, vỗ vỗ vai biểu muội, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng: “Muội muốn cảm tạ ai nữa thì chờ sau rồi chậm rãi mà làm, bây giờ mau đi chuẩn bị một chút, nhớ là nửa giờ tới hắn đến đón chúng ta.”
Kỳ Kỳ chớp chớp hai mắt nghẹn ngào, gật đầu kích động: “Vâng, vâng.”
Không chỉ có Kỳ Kỳ vui mừng trong lòng Hồng Tư Giai cũng có vài phần sung sướng, chờ đợi hai ngày nàng rốt cục cũng có thể gặp lại…
Nửa tiếng sau, Cổ Việt Mạn quả nhiên đúng giờ xuất hiện trước cửa kí túc xá.
Mặt hắn không chút thay đổi nhìn Hồng Tư Giai tiến ra: “Chuẩn bị tốt rồi? Đã có thể xuất phát chưa?”
Vốn tưởng rằng qua hai ngày không gặp, sẽ nhìn thấy trên mặt hắn điều gì đó, sự thật bằng không, đối mặt nàng lại là đôi mắt lãnh khốc, Hồng Tư Giai cảm giác hắn cố ý tạo ra khoảng cách giữa hai người.
Đây là nam nhân ôn nhu mà hai ngày trước thiếu chút nữa đã làm chuyện đó với nàng sao?
“Hai ngày nay ngươi……”, nàng rất muốn biết.
“Kỳ Kỳ đâu? Còn chưa đi được?”, hắn cố ý đánh gãy lời nàng.
“Ta đã chuẩn bị tốt, có thể xuất phát rồi.” Kỳ Kỳ bước từ trong phòng ra, trên mặt mang vẻ e lệ không dấu được niềm vui sướng.
“Vậy chúng ta đi”, hắn không kiên nhẫn nói nhiều.
Hồng Tư Giai mờ mịt nhìn bóng lưng hắn, suy nhgĩ sớm bay xa, thái độ của hắn đã vô cùng nói rõ, tối hôm đó đơn giản chỉ là chút hiểu lầm.
Có lẽ vận mệnh bọn họ từng giao nhau bật ra lửa tình, nhưng từ nay về sau, số phận mỗi người, đường ai nấy đi!
Cổ Việt Mạn lái xe, Hồng Tư Giai ngồi ghế sau cùng Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ lo lắng khẩn trương nắm chặt tay nàng.
Xe vòng vo ngoặt một cái vào đường tắt, Trình Kỳ Kỳ đột nhiên nhíu hai mày lại, “Đây là đường đến nhà Tịch Na.”
“Tịch Na?” Hồng Tư Giai lần đầu tiên nghe đến cái tên đó, “Nàng ấy là ai?”
Trình Kỳ Kỳ ghé vào tai nàng, “Nàng ấy là bảo mẫu mà Cổ Việt Mạn mời tới, ta vậy nhưng nhất thời quên mất nàng, chẳng lẽ bối bối ở nhà nàng ấy?”
Cổ Việt Mạn vừa tắt máy dừng xe, Trình Kỳ Kỳ đã muốn khẩn cấp mở cửa nhảy xuống, Hồng Tư Giai cũng theo bước ra ngoài, Cổ Việt Mạn cũng xuống xe.
Cổ Việt Mạn gật đầu với các nàng, dẫn bước đi tới căn nhà trước mặt, Trình Kỳ Kỳ mau chóng đi vội theo phía sau. Ngay tại giờ khắc này, Hồng Tư Giai chua sót cảm thấy sự dư thừa của bản thân, nàng hình như không nên xuất hiện ở chỗ này.
Cánh cửa lớn bật mở……..
“Bối bối! Là bối bối!” Trình Kỳ Kỳ kích động vừa sợ vừa mừng kêu to.
Một tiểu oa nhi vơi khuôn mặt tròn tròn thực đáng yêu, lắc lắc, lắc lắc tiêu sái tiến đến, hưng phấn nhào vào trong lòng Kỳ Kỳ. Kỳ Kỳ ôm chặt lấy đứa bé, nước mắt nước mũi kêu gọi bối bối liên hồi.
Nhìn thấy khung cảnh cảm động trước mắt, Hồng Tư Giai không khỏi nước mắt doanh tròng.
“Bối bối! Mẹ nhớ con muốn chết!” Trình Kỳ Kỳ thơm lên mặt, lên tóc tiểu oa nhi.
Bối bối hiển nhiên cũng thực sung sướng, tay mập mạp nhỏ bé ôm vòng lấy cổ mẹ, bập bẹ gọi tên, giòn tan tiếng cười.
Hồng Tư Giai vụng trộm nhìn người phụ nữ đứng ở một bên, đoán vị này chắc là Tịch Na theo như trong lời biểu muội.
Trình Kỳ Kỳ đứng dậy hướng tới người phụ nữ, cõi lòng đầy cảm kích ôm nàng, “Tịch Na, cảm ơn ngươi.”
Tịch Na mỉm cười, vỗ vỗ bả vai run run trong lòng, “Đừng cảm tạ ta, muốn thì phải cảm ơn Cổ tiên sinh đã tiếp tục cho ta chăm sóc bối bối, ta mới có cơ hội này.”
Trình Kỳ Kỳ đi đến trước mặt Cổ Việt Mạn, khom người thật sâu, “Cảm ơn ngươi.”
“Bởi vì Tịch Na vốn là bảo mẫu của bối bối, cho nên ta tin tưởng bối bối ở lại nơi này sẽ được chăm sóc chu đáo cẩn thận.” Cổ Việt Mạn lãnh đạm nói.
Nhìn thấy bối bối khoái hoạt mạnh khỏe, nàng tin rằng bối bối đã được Tịch Na chăm sóc rất tốt, rất vui vẻ hồn nhiên, ba mẹ trong lúc đó có sự cố, cũng không in lại bóng ma nào trong tâm hồn trẻ thơ non nớt này.
Bỗng nhiên từ cánh cửa xuất hiện một bóng dáng cao cao, người nọ chậm rãi đi đến sau lưng Kỳ Kỳ.
“Kỳ Kỳ!”
Nghe được tiếng gọi, Trình Kỳ Kỳ quay đầu nhìn nam nhân trước mắt.
Không khí trong phòng đột nhiên lâm vào một trận trầm mặc.
Chỉ thấy toàn thân Kỳ Kỳ là một biểu tình không thể tin được, nghẹn ngào gọi một tiếng: “Điền Tuấn!”
“Kỳ Kỳ!”
Điền Tuấn mở rộng hai cánh tay, Trình Kỳ Kỳ không chút do dự nhào vào trong vòng ôm ấm áp quen thuộc.
Không khí đặc quánh trong phòng nhất thời biến mất.
Cổ Việt Mạn lúc này mới lại lở miệng: “Điền Tuấn mới trở về sáng nay.”
Trình Kỳ Kỳ mang vẻ mặt xấu hổ, cúi thấp đầu, “Lúc trước ta đã nghĩ Điền Tuấn mang bối bối đi…..”
“Bây giờ ngươi đã thấy bối bối vốn không hề rời đi hòn đảo này” Cổ Việt Mạn mỉm cười đánh gãy lời của nàng.
Điền Tuấn cúi đầu nhìn Kỳ Kỳ trong lòng đang khóc sướt mướt, ôn nhu vì nàng lau đi giọt lệ, “Sau khi chúng ta cãi nhau một trận ấm ĩ, biết được em một mình về Đài Loan, vốn anh đã nghĩ lập tức đến đó đón em trở về, nhưng là công ty lại có mấy cái hội nghị nhất định phải tham gia, anh không thể mang theo bối bối, lại sợ em thừa dịp mang con biến mất đi, anh thực sự không thể chấp nhận nỗi thống khổ phải cùng một lúc mất đi hai người.”
Trình Kỳ Kỳ áy náy cầm tay Điền Tuấn.
Điền Tuấn tiếp tục nói: “Cổ tiên sinh biết nỗi thống khổ của anh, giúp anh ra quyết định, tạm thời nhờ Tịch Na chăm sóc bối bối; hơn nữa Cổ tiên sinh cũng có nói, hắn hy vọng anh và em có thể giải tan hiểu lầm, vì bối bối cần một gia đình hạnh phúc toàn vẹn.”
Hồng Tư Giai quay đầu chăm chú nhìn Cổ Việt Mạn, hắn thực sự vô cùng có trách nhiệm bảo hộ Điền Tuấn cùng bối bối, giờ phút này nàng cũng hiểu hết toàn bộ, những suy nghĩ vì gia đình này của hắn.
Điền Tuấn ôn nhu ôm chặt Kỳ Kỳ: “Quá khứ là anh để em vắng vẻ một mình, anh chân thành hy vọng có thể có lại em cùng gia đình này, nếu không phải vì nhiệm vụ, anh thật sự đã lập tức bay đến Đài Loan mang em trở về.”
Kỳ Kỳ cảm động nước mắt lại lần nữa vỡ đê, áy náy nói: “Không! Tất cả đều là em không tốt, đều là em sai, đáng nhẽ phải là em cầu xin anh tha thứ.”
“Kỳ Kỳ!” Điền Tuấn kích động gắt gao ôm người yêu trong lòng, hạnh phúc: “Hôm nay chúng ta một nhà lại có thể hạnh phúc bên nhau, thật sự vô cùng cảm tạ Cổ tiên sinh, nếu ngài ấy không tự mình đến Áo, anh cũng không thể ngay lập tức quay lại được như thế này.”
Trình Kỳ Kỳ rúc vào lòng Điền Tuấn, ngẩng đầu nhìn Cổ Việt Mạn, lộ ra nụ cười tươi vạn phần cảm kích: “Cảm ơn ngươi, Cổ tiên sinh, cảm ơn ngươi đã vì chúng ta làm mọi chuyện.”
Hồng Tư Giai lén lút dời tầm mắt trộm ngắm Cổ Việt Mạn, hóa ra hắn vô thanh vô tức biến mất hai ngày, là vì đi tới Áo!”
Này thật sự làm cho nàng không thể tưởng tượng nổi, bề ngoài kiêu ngạo như vậy nhưng tâm tư lại vô cùng nhân từ.
Đúng lúc, ánh mắt hắn trùng hợp cũng chuyển về phía nàng, hắn chậm rãi hướng tới chỗ nàng, không nhanh không chậm nói: “Vì bối bối mà quyết định như vậy, là đã mất rất nhiều thời gian của ta.”
Nàng lấy ánh mắt hiểu biết, cười nói: “Em có thể lý giải được anh làm là vì tốt cho bối bối.”
Hắn gật gật đầu: “Cám ơn em thông hiểu.”
Hồng Tư Giai giương mắt nhìn Cổ Việt Mạn, “Tới Áo, vì sao không báo cho em một tiếng?”
Hắn có biết hai ngày nay, nàng ngờ vực vô văn cứ, vô cùng thống khổ?
“Không cần thiết.” Hắn thản nhiên đáp lại.
Không cần thiết?
Ngữ khí lãnh đạm kia tựa như băng hàn bắc cực, thành những mũi dao đâm vào tim nàng.
Hồng Tư Giai thất vọng gục đầu xuống, tầm mắt trở lại vị trí một nhà ba người đang sum vầy hạnh phúc, nàng không khỏi thực hâm mộ, mà bối bối tròn vo lắc la lắc lư đi tới chỗ nàng, nắm nắm giật giật chân váy nàng.
Tiểu bảo bối mở ra hai cánh tay mũm mím trắng hồng, ý bảo muốn Hồng Tư Giai ôm một cái.
Hồng Tư Giai cười hì hì ôm lấy đứa nhỏ: “Bối bối!”
Bối bối giương con mắt to tròn đánh giá nàng. (mới bé xíu đã biết đánh giá, lớn rồi ko bik ntn a~~~)
Hồng Tư Giai cười nói với biểu muội: “Bé con thực là một tiểu cô nương thực xinh đẹp.!”
Trình Kỳ Kỳ kiêu ngạo thỏa mãn gật gật đầu, “Bé thực sự rất đáng yêu!”
Điền Tuấn đứng một bên chen vào nói: “Vừa rồi nghe Kỳ Kỳ nói, thực cảm ơn tỷ vì chúng ta làm hết thảy.”
“Không cần nói như vậy, ta cũng rất vui được nhìn thấy ba người các ngươi đoàn tụ một nhà hòa thuận vui vẻ.” Hồng Tư Giai mỉm cười tự đáy lòng đáp lại Điền Tuấn.
“Tư Giai! Điền Tuấn nói, hy vọng tỷ không vội trở vể Đài Loan, ở lại nơi này vài ngày, để bọn muội chiêu đãi tỷ thật tốt.” U buồn trên mặt Kỳ Kỳ hoàn toàn hóa thành hư không, thay vào đó là nụ cười rộ tràn ngập hạnh phúc.
“Chỉ sợ không được.” Hồng Tư Giai đặt bối bối xuống đất, “Ta lo công việc ở Đài Loan, rất nhiều hợp đồng đã bị chậm trễ, dù sao thì, có thể nhìn thấy hai người các ngươi hòa giải mĩ mãn, coi như là ta đã hoàn thành nhiệm vụ.”
“Như vậy…. Tỷ phải ở lại với chúng ta chứ?” Điền Tuấn chân thành hỏi.
Hồng Tư Giai biết ý tốt của hai người: “Thật sự không được, rất cảm ơn ý tốt hai ngươi, lòng ta xin nhận.”
Nói đến đây, nàng đột nhiên cảm thấy ngực nhói lên đau đớn, nàng không hiểu, vì sao lại có loại cảm giác này?
Nàng không nghĩ sẽ đi tìm nguyên nhân khiến trái tim nàng rỉ máu, bởi vì như vậy sẽ chỉ càng chồng chất thêm thương tổn. Nhưng là, nàng nhịn không được muốn nhìn Cổ Việt Mạn, nhìn vào hai mắt hắn. Nàng muốn qua đó biểu đạt lòng cảm ơn hắn, đã giúp giải quyết vấn đề gia đình biểu muội. Trọng yếu nhất là, nàng muốn nói với hắn hai chữ… Gặp lại…
Nghĩ đến muốn nói gặp lại, lòng nàng như bị xé ra thành ngàn mảnh đau đớn.
Chờ một chút, chờ một chút nữa thôi, rồi sẽ nói…. Giờ phút này nàng không có đủ dũng khí để đối mặt với chia lia.
Nàng ngẩng đầu nhìn một nhà ba người hạnh phúc, hy vọng tạ từ bọn họ, tìm nơi thoải mái mà tẩy trôi bi thương trong lòng.
Nàng rốt cục lấy được dũng khí, ngưng tụ ý chí toàn thân, quyết định đối mặt hắn. Vừa quay người lại…….
Nàng sửng sốt!
Vị trí Cổ Việt Mạn vừa đứng đã trống trơn không một bóng dáng, hắn đâu rồi?
“Tư Giai, Tịch Na mời tỷ lưu lại dùng bữa trưa.”
Âm thanh gọi của Kỳ Kỳ kéo lại hồn nàng, Hồng Tư Giai giơ ra nụ cười nhẹ: “Ta, ta…”, khóe mắt vẫn tiếp tục dò xét các góc phòng tìm kiếm thân ảnh kia.
Hắn phảng phất như khói sương, nhẹ nhàng biến mất không còn tăm hơi bóng dáng. Trong thời khắc ngắn ngủi nàng chỉ có thể tự hỏi….
Vì sao? Hắn có thể nào cứ như vậy nhẫn tâm, keo kiệt không cho nàng nói một câu gặp lại?!
Lòng của nàng gấp đến độ muốn bật nhảy khỏi lồng ngực, nàng tuyệt đối không để cho hắn đối xử với mình như vậy.
“Thực xin lỗi!” Nàng vội vàng cáo từ mọi người, khiến bọn họ không khỏi giật mình khó hiểu.
Hồng Tư Giai không nói thêm một câu, xoay người chạy về hướng cửa lớn. Khoảnh khắc gần chạy ra đến được bên ngoài, đập vào tai nàng một âm thanh khởi động động cơ. Lòng nảy lớn, trái tim nàng như muốn ngừng đập.
Mọi ý lực đều rã rời, nàng xông ra ngoài bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
Nhưng là… đã muộn!
Chỉ thấy một chiếc bóng đen vụt đi, chiếc xe đã nhanh chóng biến mất nơi cuối đường.
Hai mắt nàng đẫm lệ nhìn theo bóng hình chiếc xe biến mất, nàng vạn vạn lần cũng không nghĩ tới, hắn thế nhưng lẳng lặng tuyệt tình rời đi, thậm chí trước khi bỏ đi cũng không nguyện liếc lại nàng một cái?
Hồng Tư Giai chết lặng, cảm giác thân thể chính mình như bị lưỡi dao vô tình xé rách. Nàng trầm mặc rơi lệ nhìn về phía cuối con đường…..
Tác giả :
Tạp Nhi