Mỹ Nhân Kiều
Chương 29: Biết được tin vui, tính toán trả thù
Hai cha con Tạ Huy tính cả Tiết Cửu đều đã chết.
Đây là tin tức mà Lưu phó tướng mang về, nói Tạ Huy bất ngờ rơi xuống biển, hai người kia lập tức nhảy xuống cứu nhưng cũng không thấy đi lên.
Cùng lúc mất cả con trai trưởng lẫn cháu gái đầu, Tạ Định vốn đã lo lắng nhiều ngày lập tức hộc máu.
Tưởng thị cũng không chịu được đả kích, lập tức ngất đi, sau khi tỉnh lại cùng hai tỷ muội Tạ Lan Âm ôm nhau khóc nức nở, ba mẹ con đều khóc thành nước.
Mãi cho đến khi Trần thị bắt đầu chủ trì tang sự.
Tưởng thị không cho phép hạ nhân đeo khăn trắng, cũng không cho Trần thị phái người phát tang, lại càng không cho phép đặt mua quan tài cho hai cha con.
Trần thị không lay chuyển được bà, bèn mời Tạ Định ra mặt khuyên bảo.
Trong lòng Tạ Định cũng đau đớn không kém gì Tưởng thị, đó là đứa con trưởng mà ông đã tự mình dạy võ nghệ binh pháp, là đứa cháu gái ông tận mắt chứng kiến quá trình trưởng thành từ một bé gái thành nữ tướng quân, nhưng uy lực của giông tố trên biển, so với người khác ông lại càng hiểu rõ. Ba chiếc thuyền quan, có mười một người rơi xuống nước, tính cả người nhà họ Tạ thì chưa một ai trở về.
“Vợ của Minh Đường, ta biết trong lòng con khó chịu, nhưng quan phủ đã sớm phát tiền trợ cấp cho những quan binh rơi xuống nước, người nhà họ đều đã làm tang sự, chúng ta…” Cổ họng Tạ Định nghẹn lại, hai mắt vô hồn nhìn xuống mặt đất. “Chúng ta cũng nên sớm chuẩn bị cho hai cha con nó, đừng để bọn họ phải làm cô hồn dã quỷ trên biển”.
“Tổ phụ, theo lời của Lưu phó tướng, lúc đó quan thuyền của đám người Oa cách đó không xa, có lẽ phụ thân cùng đại tỷ bị cuốn đến bên đó, có thể đã được người Oa cứu lên, sao ngài cứ một mực khẳng định là họ đã chết chứ?” Nhìn về phía tổ phụ giống như đột nhiên già thêm mười tuổi, Tạ Lan Âm nghẹn ngào thay mẫu thân đáp lời.
Thực ra nàng biết, đây chỉ là ý niệm lừa mình dối người của ba mẹ con nàng, cho dù phụ thân cùng đại tỷ thực sự được người Oa cứu thì chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều. Nhưng nàng không tin, không tin phụ thân cùng đại tỷ đã chết, không tin ông trời có thể nhẫn tâm như vậy, khiến gia đình nàng tan nát.
Nhìn cháu gái lệ rơi đầy mặt, Tạ Định đột nhiên không khuyên nổi nữa, có lẽ…
“Chấp nhận đi Lan Âm, từ trước đến nay gặp phải giông tố bão bùng trên biển, có mấy người có thể còn sống mà trở lại chứ?” Trần thị thương tiếc nói, vừa nói vừa cúi đầu rơi lệ, “Xảy ra chuyện như vậy, nhà chúng ta ai sẽ dễ chịu chứ, nhưng người chết là lớn nhất, nên sớm làm tang sự để chúng ta có thể gọi hồn họ về, đưa họ xuống mồ bình an”.
Bà ta tin rằng cha con Tạ Huy đã chết, nhất định phải chứng minh bọn chuyện bọn chúng chết là sự thực, mà Tạ Huy cũng không có con trai, tự nhiên tước vi sẽ thuộc về con trai của bà ta, bây giờ nếu để mặc cho mẹ con Tưởng thị náo loạn, Tạ Huy gặp nạn trên biển r sống chết không rõ, vị trí thế tử kia còn phải giữ lại cho hắn. Trần thị không muốn chờ, không muốn chờ đợi một khắc chẳng may kia, trước hết cứ để con trai bà ta làm thế tử, đến lúc đó cho dù Tạ Huy thực sự trở lại, cũng không có cách nào thay đổi nữa rồi.
“Bà tận mắt nhìn thấy cha ta chết chắc? Ai bảo bà cha ta đã chết?”, đột nhiên Tạ Lan Âm trừng mắt về phía Trần thị, trừng chết cái thứ đang cực kì ao ước phụ thân của nàng gặp nạn kia, nhìn cặp mắt hồng hồng của Trần thị, nàng càng hận vẻ làm bộ làm tịch của bà ta, “Đừng cho là ta không biết trong lòng bà đang cười!”
Sắc mặt Trần thị đại biến, Nhị phu nhân chớp cơ hội lấy lòng bà ta, đi tới trước mặt Tạ Lan Âm quở trách: “Lan Âm nói linh tinh gì thế? Trong lòng cháu không thoải mái cũng không thể giận chó đánh mèo lên người tổ mẫu chứ? Quên đi, nhìn cháu khóc thành như vậy, ta cũng đau lòng, hay là cứ nghe lời tổ phụ tổ mẫu của cháu, sớm thay phụ thân các cháu giữ đạo hiếu đi”.
Nói xong lại đi khuyên Tưởng thị.
Đúng là chuyện vui, mấy hôm trước bà ta còn cùng trượng phu oán giận chuyện tước vị phải thuộc về Tạ Huy, bây giờ Tạ Huy gặp chuyện không may, so với mẹ chồng bà ta lại càng ngóng trông Tạ Huy chết thật, ngóng trông sớm mua quan tài để kết thúc chuyện này.
“Bà cút đi!” Tạ Lan Âm phẫn uất kêu lên, hung hăng đẩy bà ta một cái, trong lòng mấy kẻ này nghĩ gì, tưởng là nàng không biết sao?
Nhị phu nhân “ái ui” một tiếng ngã về về phía sau, , đúng lúc được Nhị gia Tạ Tuân đỡ lấy.
Tạ Lan Vi giận dữ, muốn chạy lên lý luận với Tạ Lan Âm.
“Ngậm miệng hết cho ta!”, nhìn thấy trò hề trước mặt, Tạ Định giận giữ gầm lên, như đất bằng chợt nổi sấm sét, ngay cả Tạ Lan Âm cũng bị ông dọa sợ, lập tức nhìn về phía Tạ Định.
Hai mắt Tạ Định đầy tơ máu, vừa đau lòng vì thân sinh cốt nhục, vừa thất vọng vì một nhà không đồng tâm.
“Chờ thêm một tháng, một tháng sau Minh Đường Lan Đình cồn chưa trở về thì lại làm tang sự”.
Mệt mỏi bỏ lại một câu này, Tạ Định đứng dậy rời đi, bóng lưng cực kì tang thương.
Thấy trượng phu coi trọng đứa con trai của nữ nhân kia như vậy, rõ ràng nó đã chết còn dung túng cho con dâu náo loạn, Trần thị oán hận cắn chặt răng.
Tạ Lan Âm cùng tỷ tỷ đỡ mẫu thân trở về đại phòng.
“Nương, chúng ta không được khóc, chúng ta phải kiên nhẫn chờ đợi, có lẽ phụ thân và đại tỷ sẽ rất nhanh trở lại thôi”, Tạ Lan Kiều cố nén nước mắt, khuyên nhủ mẫu thân, người trước mặt kẻ khác thì giả bộ kiên cường nhưng về đến nhà thì giống như người mất hồn vậy.
Tạ Lan Âm ôm lấy mẫu thân, nức nở khuyên bà, “Nương, người đừng như vậy, phụ thân yêu người như vậy, lúc nào cũng sợ làm người mất hứng, cho nên ông ấy chắc chắn sẽ trở về thôi…”
Con gái nhỏ khóc ướt cả vạt áo của bà, Tưởng thị theo bản năng ôm lấy thân thể nhỏ xinh của nữ nhi, bên tai lại vang vọng lời nói ung dung của trượng phu.
Ông đã nói tháng tám sẽ trở lại, cùng mấy mẹ con bà đón tết Trùng Dương.
Nhưng mà đến tháng tám Tạ Huy cũng không xuất hiện.
Tưởng thị vẫn luôn trộm khóc sau lưng các con, lúc xem sổ sách lại nhớ đến trượng phu, bắt đầu suy tính đến chuyện tương lai, cho dù là ông còn sống hay đã chết.
Từng ngày của tháng chín từ từ trôi qua, ánh trăng ngày càng tròn.
Dân chúng trong thành Hàng Châu nghe được chuyện trong Tạ gia, trà dư tửu hậu đều là bàn về chuyện trước cuối tháng này không biết người nhà họ Tạ có đợi Tạ Huy nữa hay không.
Ngũ Vị Trai.
Lục Dao gầy hơn một vòng, phu nhân xảy ra ra chuyện, tháng này chỗ nơi nào ông cũng không đi.
“Đại chưởng quỹ, có người cầu kiến, xưng là cố nhân”, tiểu nhị đứng ngoài cửa thấp giọng bẩm báo.
Lục Dao khẽ nhíu mày, đi ra ngoài thì chỉ thấy một nam nhân mặc áo vải thô, hốc mắt hãm sâu, mặt toàn râu ria. Nhìn thấy ông, nam nhân không nói gì cả, chỉ ưỡn ngực ngẩng đầu nhìn ông, ánh mắt phiếm hồng lại sáng rực bức người. Lục Dao sững người trong giây lát rồi lập tức chấn định, trong lòng vui mừng bao nhiêu, trên mặt lại càng bình tĩnh, cười nói: “Hóa ra là Quách hiền đệ, sao lại mặc thành như vậy? Mau đến đây đổi một thân xiêm y mới, sửa sang lại một chút”.
Tiết Cửu lập tức đi cùng ông.
Vào trong phòng, Lục Dao mời hắn ngồi xuống, lại nhìn xung quanh, mở ra một cánh cửa được che giấu kĩ rồi đưa Tiết Cửu vào nội thất, vừa bước vào liền xoay người hỏi hắn, “Đại gia bọn họ ….”
“Đều còn sống”, Tiết Cửu cầm lấy ấm trà, nói xong câu quan trọng nhất liền ngửa đầu uống nước.
Lục Dao biết hắn đã phải chịu nhiều khổ cực, an tâm rồi liền phân phó hạ nhân chuẩn bị đồ ăn, xong mới tiếp tục hỏi han.
Ông là thân tín của phu nhân, thân đến mức tướng quân còn có chút ăn giấm cho nên Tiết Cửu cũng tín nhiệm ông mười phân, đem đầu đuôi mọi chuyện nói ra hết, “Trên đường đến đây ta đã suy nghĩ cẩn thận, nếu ta trực tiếp đến bẩm báo với lão tướng quân, Lưu phó tướng không tránh được phải chết, nhưng mụ độc phụ Trần thị kia…”
“Mụ ta đã sinh cho lão tướng quân hai nam một nữ, trước đây lão tướng quân bởi vì vâng mệnh cha mẹ mà thua thiệt mụ ta, chỉ cần Trần thị lôi nợ cũ ra, lão tướng quân sẽ xem ở tình cũ, lại xem ở tiền đồ của con cháu, cùng lắm chỉ cấm túc mụ ta, chứ chắc chắn sẽ không để mụ ta mất hết thanh danh”, Lục Dao lạnh giọng phân tích, mặt trầm như nước.
Tiết Cửu gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng là như vậy, nhưng như thế thì hóa ra chúng ta phải chịu khổ vô ích rồi? Ta không cam lòng, cho nên ta muốn giết chết con mụ độc phụ đó trước, sau mới ngụy trang thành mụ ta gặp chuyện không may, đợi mấy ngày rồi ta lại trở về báo tin vui, như thế thì chúng ta vừa báo được thù, mà lão tướng quân cũng không hoài nghi chúng ta. Nhưng việc này rất hệ trọng, ta không dám tùy tiện chủ trương, còn nhờ Lục chưởng quỹ đến Tạ phủ một chuyến, mời phu nhân quyết định”.
Thân phận của Lục Dao, ra vào Tạ phủ là hợp lý nhất.
“Tiết đại nhân nghĩa khí can trường, xin nhận của Lục mỗ một vái”, Lục Dao đứng dậy, trịnh trọng hành lễ với Tiết Cửu.
Tuy rằng Tiết Cửu chưa hề nhắc đến công lao cứu chủ của mình, nhưng Lục Dao có thể tưởng tượng được, kẻ trung thành đến mức không quản sống chết nhảy xuống biển theo chủ, gặp nạn trên biển rồi lại mạo hiểm một mình lênh đênh giữa đại dương bằng một chiếc thuyền nhỏ để về báo tin là một người hiệp nghĩa như thế nào, một nam nhân đội trời đạp đất như vậy đáng để ông thành tâm kính nể.
Tiết Cửu cười cười đỡ ông đứng lên, “Đại nhân gì chứ, sau này bảo ta…”
Nói được một nửa, cuối cùng hắn vẫn đem chữ “cô gia” nghẹn lại. Không thể gấp không thể gấp, chờ sang năm Lan Đình trở lại, những người này tự nhiên sẽ biết hắn đã bắt được tâm của nàng.
Tiểu nhị rất nhanh mang thức ăn và rượu lên, Lục Dao vui vẻ bồi Tiết Cửu dùng cơm, buổi trưa liền trở lại trong phòng ngủ một giấc, tỉnh lại mới giở sổ sách, lấy cớ bẩm báo phu nhân liền ngồi xe đến Tạ phủ.
Hơn nửa tháng trôi qua, Tưởng thị đã bình tĩnh hơn nhiều.
Trượng phu bình an, bà không phải khóc nữa, trượng phu thực sự xảy ra chuyện, bà có khóc nhiều hơn nữa cũng vô dụng, bà phải kiên cường hơn, cố gắng giữ tinh thần để chăm sóc hai đứa con gái, bây giờ bà chính là trụ cột của Đại phòng, bà ngã, hai nữ nhi sẽ không còn chỗ dựa nữa.
Nghe thấy Lục Dao đến, Tưởng thị suy nghĩ một lúc mới đi ra ngoài.
Vừa gặp mặt, nhìn thấy phu nhân đã gầy đi mấy vòng, sự thương tiếc chợt lóe trong đáy mắt Lục Dao biến mất, trước mặt nha hoàn giả bộ đem một cuốn sổ đưa lên, “Phu nhân, Lý gia ở Dương Châu xảy ra biến cố, phải bán bớt một thôn trang tơ lụa, ta đã tính toán sổ sách, cảm thấy có thể mua được, mời phu nhân xem qua. Bên kia đang bán gấp, cho nên ta…”
Tưởng thị biết trong lúc trượng phu sinh tử không rõ, Lục Dao sẽ vì một cái tiền trang tơ lụa mà mạo muội đến tìm bà thương lượng chuyện mua bán, bèn phối hợp nói: “Cũng được, ta cũng đang muốn kiếm chút chuyện để làm, đỡ bận lòng”.
Tưởng thị đưa tay tiếp nhận sổ sách, cúi đầu xem.
Chữ là do Lục Dao viết, thanh mảnh phiêu dật, dùng những kí hiệu mà bà quen thuộc, biết Tiết Cửu đã trở về mà trượng phu và nữ nhi cũng bình an, ánh mắt Tưởng thị cay cay, giả bộ đau đầu liền đưa tay lên xoa trán, lặng lẽ lau nước mắt. tiếp tục xem tiếp.
Đồng ý mua thôn trang, tức là bà tán thành kế hoạch ám sát Trần thị của Tiết Cửu, không mua, ngày mai Tiết Cửu sẽ đăng môn, mời Tạ Định phân xử.
Sự hận thù trong lòng bị sự vui mừng khuấy động, Tưởng thị đọc kĩ từng khoản mục, nghiêm túc tính toán.
Lưu phó tướng cùng Trần thị có giao tình, bọn họ đêug biết, nhưng không ai ngờ Lưu phó tướng lại vì Trần thị mà làm chuyện tày đình như vậy, mưu sát trưởng tử của vị tướng quân mà ông ta hết mực trung thành. Là ông ta bị Trần thị bắt được nhược điểm, hay vẫn là hai kẻ này có loại quan hệ không muốn ai biết đây?
Nghĩ đến tướng mạo của trượng phu cùng huynh đệ đều rất giống Tạ Định, Tưởng thị cũng không nghi ngờ sự trong sạch của Trần thị.
Mặt khác việc Trần thị mưu hại trượng phụ là chủ ý của một mình bà ta, hay vợ chồng Tạ Tuân thậm chí Tạ Dao cũng có phần?
Điểm nghi vấn này, chỉ cần Tạ Định thẩm vấn Lưu phó tướng là có thể biết được, Trần thị còn sống hay không cũng không quan trọng.
Nhưng nếu giết chết Trần thị thì Tạ Định có hoài nghi nhà mình hay không?
Không được, như thế lại tiện nghi cho Trần thị rồi, trước khi chết cũng không phải chịu sự vắng vẻ của Tạ Định.
Tưởng thị ngẩng đầu, nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa.
Đây là nhà của trượng phu, nhưng ngoại trừ bốn mẹ con bà, ở trong nhà này trượng phu cũng chỉ có nửa vị phụ thân.
Tưởng thị rất muốn biết, nửa người cha Tạ Định này, có thể phân xử cho đứa con trai suýt chết này không?
Vì liên quan đến thanh danh của Tạ gia nên Tưởng thị cũng không mong Tạ Định đem tội lỗi của Trần thị truyền ra ngoài, chỉ cần Tạ Định nguyện ý cho Trần thị “chết bệnh”, bà liền thay trượng phu đền đáp, nguyện ý ở lại cái nhà này, kính trọng ông như cha. Còn nếu Tạ Định luyến tiếc Trần thị, muốn nhẹ nhàng cho qua chuyện này, thì mấy mẹ con bà sao phải ở lại ngôi nhà máu lạnh này nữa?
Tước vị hầu phủ của Tạ gia đều do trượng phu và nữ nhi góp sức, Tưởng thị sẽ không chắp tay nhường cho kẻ nào, trước tiên bà sẽ dẫn các con trở về nhà mẹ đẻ, sang năm trượng phu trở về, nếu ông muốn, mẹ con bà liền trở lại bên cạnh ông. Còn nếu trượng phu không cần, bà cũng chả hiếm lạ, chỉ cần người một nhà được ở cùng nhau, cho dù trượng phu là thường dân thì bà cũng cảm thấy kiêu ngạo.
Về phần Trần thị, bà vẫn sẽ trả thù, Tạ Định không thể vì trưởng tử mà giết vợ thì bà cũng không tin ông ta sẽ còn mặt mũi vì mụ độc phụ kia mà truy cứu.
“Rao giá quá cao, cuối năm chúng ta sẽ vào kinh, nên giữ lại tiền để vào kinh thành mua sản nghiệp”. Khép sổ sách lại, Tưởng thị bình tĩnh đưa nó cho Lục Dao.
Lục Dao liếc nhìn bà một cái, trong lòng đã có cân nhắc.
Hoàng hôn ngày hôm sau, Tiết Cửu đăng môn cầu kiến, kinh động đến tất cả mọi người trong Tạ gia.
Đây là tin tức mà Lưu phó tướng mang về, nói Tạ Huy bất ngờ rơi xuống biển, hai người kia lập tức nhảy xuống cứu nhưng cũng không thấy đi lên.
Cùng lúc mất cả con trai trưởng lẫn cháu gái đầu, Tạ Định vốn đã lo lắng nhiều ngày lập tức hộc máu.
Tưởng thị cũng không chịu được đả kích, lập tức ngất đi, sau khi tỉnh lại cùng hai tỷ muội Tạ Lan Âm ôm nhau khóc nức nở, ba mẹ con đều khóc thành nước.
Mãi cho đến khi Trần thị bắt đầu chủ trì tang sự.
Tưởng thị không cho phép hạ nhân đeo khăn trắng, cũng không cho Trần thị phái người phát tang, lại càng không cho phép đặt mua quan tài cho hai cha con.
Trần thị không lay chuyển được bà, bèn mời Tạ Định ra mặt khuyên bảo.
Trong lòng Tạ Định cũng đau đớn không kém gì Tưởng thị, đó là đứa con trưởng mà ông đã tự mình dạy võ nghệ binh pháp, là đứa cháu gái ông tận mắt chứng kiến quá trình trưởng thành từ một bé gái thành nữ tướng quân, nhưng uy lực của giông tố trên biển, so với người khác ông lại càng hiểu rõ. Ba chiếc thuyền quan, có mười một người rơi xuống nước, tính cả người nhà họ Tạ thì chưa một ai trở về.
“Vợ của Minh Đường, ta biết trong lòng con khó chịu, nhưng quan phủ đã sớm phát tiền trợ cấp cho những quan binh rơi xuống nước, người nhà họ đều đã làm tang sự, chúng ta…” Cổ họng Tạ Định nghẹn lại, hai mắt vô hồn nhìn xuống mặt đất. “Chúng ta cũng nên sớm chuẩn bị cho hai cha con nó, đừng để bọn họ phải làm cô hồn dã quỷ trên biển”.
“Tổ phụ, theo lời của Lưu phó tướng, lúc đó quan thuyền của đám người Oa cách đó không xa, có lẽ phụ thân cùng đại tỷ bị cuốn đến bên đó, có thể đã được người Oa cứu lên, sao ngài cứ một mực khẳng định là họ đã chết chứ?” Nhìn về phía tổ phụ giống như đột nhiên già thêm mười tuổi, Tạ Lan Âm nghẹn ngào thay mẫu thân đáp lời.
Thực ra nàng biết, đây chỉ là ý niệm lừa mình dối người của ba mẹ con nàng, cho dù phụ thân cùng đại tỷ thực sự được người Oa cứu thì chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều. Nhưng nàng không tin, không tin phụ thân cùng đại tỷ đã chết, không tin ông trời có thể nhẫn tâm như vậy, khiến gia đình nàng tan nát.
Nhìn cháu gái lệ rơi đầy mặt, Tạ Định đột nhiên không khuyên nổi nữa, có lẽ…
“Chấp nhận đi Lan Âm, từ trước đến nay gặp phải giông tố bão bùng trên biển, có mấy người có thể còn sống mà trở lại chứ?” Trần thị thương tiếc nói, vừa nói vừa cúi đầu rơi lệ, “Xảy ra chuyện như vậy, nhà chúng ta ai sẽ dễ chịu chứ, nhưng người chết là lớn nhất, nên sớm làm tang sự để chúng ta có thể gọi hồn họ về, đưa họ xuống mồ bình an”.
Bà ta tin rằng cha con Tạ Huy đã chết, nhất định phải chứng minh bọn chuyện bọn chúng chết là sự thực, mà Tạ Huy cũng không có con trai, tự nhiên tước vi sẽ thuộc về con trai của bà ta, bây giờ nếu để mặc cho mẹ con Tưởng thị náo loạn, Tạ Huy gặp nạn trên biển r sống chết không rõ, vị trí thế tử kia còn phải giữ lại cho hắn. Trần thị không muốn chờ, không muốn chờ đợi một khắc chẳng may kia, trước hết cứ để con trai bà ta làm thế tử, đến lúc đó cho dù Tạ Huy thực sự trở lại, cũng không có cách nào thay đổi nữa rồi.
“Bà tận mắt nhìn thấy cha ta chết chắc? Ai bảo bà cha ta đã chết?”, đột nhiên Tạ Lan Âm trừng mắt về phía Trần thị, trừng chết cái thứ đang cực kì ao ước phụ thân của nàng gặp nạn kia, nhìn cặp mắt hồng hồng của Trần thị, nàng càng hận vẻ làm bộ làm tịch của bà ta, “Đừng cho là ta không biết trong lòng bà đang cười!”
Sắc mặt Trần thị đại biến, Nhị phu nhân chớp cơ hội lấy lòng bà ta, đi tới trước mặt Tạ Lan Âm quở trách: “Lan Âm nói linh tinh gì thế? Trong lòng cháu không thoải mái cũng không thể giận chó đánh mèo lên người tổ mẫu chứ? Quên đi, nhìn cháu khóc thành như vậy, ta cũng đau lòng, hay là cứ nghe lời tổ phụ tổ mẫu của cháu, sớm thay phụ thân các cháu giữ đạo hiếu đi”.
Nói xong lại đi khuyên Tưởng thị.
Đúng là chuyện vui, mấy hôm trước bà ta còn cùng trượng phu oán giận chuyện tước vị phải thuộc về Tạ Huy, bây giờ Tạ Huy gặp chuyện không may, so với mẹ chồng bà ta lại càng ngóng trông Tạ Huy chết thật, ngóng trông sớm mua quan tài để kết thúc chuyện này.
“Bà cút đi!” Tạ Lan Âm phẫn uất kêu lên, hung hăng đẩy bà ta một cái, trong lòng mấy kẻ này nghĩ gì, tưởng là nàng không biết sao?
Nhị phu nhân “ái ui” một tiếng ngã về về phía sau, , đúng lúc được Nhị gia Tạ Tuân đỡ lấy.
Tạ Lan Vi giận dữ, muốn chạy lên lý luận với Tạ Lan Âm.
“Ngậm miệng hết cho ta!”, nhìn thấy trò hề trước mặt, Tạ Định giận giữ gầm lên, như đất bằng chợt nổi sấm sét, ngay cả Tạ Lan Âm cũng bị ông dọa sợ, lập tức nhìn về phía Tạ Định.
Hai mắt Tạ Định đầy tơ máu, vừa đau lòng vì thân sinh cốt nhục, vừa thất vọng vì một nhà không đồng tâm.
“Chờ thêm một tháng, một tháng sau Minh Đường Lan Đình cồn chưa trở về thì lại làm tang sự”.
Mệt mỏi bỏ lại một câu này, Tạ Định đứng dậy rời đi, bóng lưng cực kì tang thương.
Thấy trượng phu coi trọng đứa con trai của nữ nhân kia như vậy, rõ ràng nó đã chết còn dung túng cho con dâu náo loạn, Trần thị oán hận cắn chặt răng.
Tạ Lan Âm cùng tỷ tỷ đỡ mẫu thân trở về đại phòng.
“Nương, chúng ta không được khóc, chúng ta phải kiên nhẫn chờ đợi, có lẽ phụ thân và đại tỷ sẽ rất nhanh trở lại thôi”, Tạ Lan Kiều cố nén nước mắt, khuyên nhủ mẫu thân, người trước mặt kẻ khác thì giả bộ kiên cường nhưng về đến nhà thì giống như người mất hồn vậy.
Tạ Lan Âm ôm lấy mẫu thân, nức nở khuyên bà, “Nương, người đừng như vậy, phụ thân yêu người như vậy, lúc nào cũng sợ làm người mất hứng, cho nên ông ấy chắc chắn sẽ trở về thôi…”
Con gái nhỏ khóc ướt cả vạt áo của bà, Tưởng thị theo bản năng ôm lấy thân thể nhỏ xinh của nữ nhi, bên tai lại vang vọng lời nói ung dung của trượng phu.
Ông đã nói tháng tám sẽ trở lại, cùng mấy mẹ con bà đón tết Trùng Dương.
Nhưng mà đến tháng tám Tạ Huy cũng không xuất hiện.
Tưởng thị vẫn luôn trộm khóc sau lưng các con, lúc xem sổ sách lại nhớ đến trượng phu, bắt đầu suy tính đến chuyện tương lai, cho dù là ông còn sống hay đã chết.
Từng ngày của tháng chín từ từ trôi qua, ánh trăng ngày càng tròn.
Dân chúng trong thành Hàng Châu nghe được chuyện trong Tạ gia, trà dư tửu hậu đều là bàn về chuyện trước cuối tháng này không biết người nhà họ Tạ có đợi Tạ Huy nữa hay không.
Ngũ Vị Trai.
Lục Dao gầy hơn một vòng, phu nhân xảy ra ra chuyện, tháng này chỗ nơi nào ông cũng không đi.
“Đại chưởng quỹ, có người cầu kiến, xưng là cố nhân”, tiểu nhị đứng ngoài cửa thấp giọng bẩm báo.
Lục Dao khẽ nhíu mày, đi ra ngoài thì chỉ thấy một nam nhân mặc áo vải thô, hốc mắt hãm sâu, mặt toàn râu ria. Nhìn thấy ông, nam nhân không nói gì cả, chỉ ưỡn ngực ngẩng đầu nhìn ông, ánh mắt phiếm hồng lại sáng rực bức người. Lục Dao sững người trong giây lát rồi lập tức chấn định, trong lòng vui mừng bao nhiêu, trên mặt lại càng bình tĩnh, cười nói: “Hóa ra là Quách hiền đệ, sao lại mặc thành như vậy? Mau đến đây đổi một thân xiêm y mới, sửa sang lại một chút”.
Tiết Cửu lập tức đi cùng ông.
Vào trong phòng, Lục Dao mời hắn ngồi xuống, lại nhìn xung quanh, mở ra một cánh cửa được che giấu kĩ rồi đưa Tiết Cửu vào nội thất, vừa bước vào liền xoay người hỏi hắn, “Đại gia bọn họ ….”
“Đều còn sống”, Tiết Cửu cầm lấy ấm trà, nói xong câu quan trọng nhất liền ngửa đầu uống nước.
Lục Dao biết hắn đã phải chịu nhiều khổ cực, an tâm rồi liền phân phó hạ nhân chuẩn bị đồ ăn, xong mới tiếp tục hỏi han.
Ông là thân tín của phu nhân, thân đến mức tướng quân còn có chút ăn giấm cho nên Tiết Cửu cũng tín nhiệm ông mười phân, đem đầu đuôi mọi chuyện nói ra hết, “Trên đường đến đây ta đã suy nghĩ cẩn thận, nếu ta trực tiếp đến bẩm báo với lão tướng quân, Lưu phó tướng không tránh được phải chết, nhưng mụ độc phụ Trần thị kia…”
“Mụ ta đã sinh cho lão tướng quân hai nam một nữ, trước đây lão tướng quân bởi vì vâng mệnh cha mẹ mà thua thiệt mụ ta, chỉ cần Trần thị lôi nợ cũ ra, lão tướng quân sẽ xem ở tình cũ, lại xem ở tiền đồ của con cháu, cùng lắm chỉ cấm túc mụ ta, chứ chắc chắn sẽ không để mụ ta mất hết thanh danh”, Lục Dao lạnh giọng phân tích, mặt trầm như nước.
Tiết Cửu gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng là như vậy, nhưng như thế thì hóa ra chúng ta phải chịu khổ vô ích rồi? Ta không cam lòng, cho nên ta muốn giết chết con mụ độc phụ đó trước, sau mới ngụy trang thành mụ ta gặp chuyện không may, đợi mấy ngày rồi ta lại trở về báo tin vui, như thế thì chúng ta vừa báo được thù, mà lão tướng quân cũng không hoài nghi chúng ta. Nhưng việc này rất hệ trọng, ta không dám tùy tiện chủ trương, còn nhờ Lục chưởng quỹ đến Tạ phủ một chuyến, mời phu nhân quyết định”.
Thân phận của Lục Dao, ra vào Tạ phủ là hợp lý nhất.
“Tiết đại nhân nghĩa khí can trường, xin nhận của Lục mỗ một vái”, Lục Dao đứng dậy, trịnh trọng hành lễ với Tiết Cửu.
Tuy rằng Tiết Cửu chưa hề nhắc đến công lao cứu chủ của mình, nhưng Lục Dao có thể tưởng tượng được, kẻ trung thành đến mức không quản sống chết nhảy xuống biển theo chủ, gặp nạn trên biển rồi lại mạo hiểm một mình lênh đênh giữa đại dương bằng một chiếc thuyền nhỏ để về báo tin là một người hiệp nghĩa như thế nào, một nam nhân đội trời đạp đất như vậy đáng để ông thành tâm kính nể.
Tiết Cửu cười cười đỡ ông đứng lên, “Đại nhân gì chứ, sau này bảo ta…”
Nói được một nửa, cuối cùng hắn vẫn đem chữ “cô gia” nghẹn lại. Không thể gấp không thể gấp, chờ sang năm Lan Đình trở lại, những người này tự nhiên sẽ biết hắn đã bắt được tâm của nàng.
Tiểu nhị rất nhanh mang thức ăn và rượu lên, Lục Dao vui vẻ bồi Tiết Cửu dùng cơm, buổi trưa liền trở lại trong phòng ngủ một giấc, tỉnh lại mới giở sổ sách, lấy cớ bẩm báo phu nhân liền ngồi xe đến Tạ phủ.
Hơn nửa tháng trôi qua, Tưởng thị đã bình tĩnh hơn nhiều.
Trượng phu bình an, bà không phải khóc nữa, trượng phu thực sự xảy ra chuyện, bà có khóc nhiều hơn nữa cũng vô dụng, bà phải kiên cường hơn, cố gắng giữ tinh thần để chăm sóc hai đứa con gái, bây giờ bà chính là trụ cột của Đại phòng, bà ngã, hai nữ nhi sẽ không còn chỗ dựa nữa.
Nghe thấy Lục Dao đến, Tưởng thị suy nghĩ một lúc mới đi ra ngoài.
Vừa gặp mặt, nhìn thấy phu nhân đã gầy đi mấy vòng, sự thương tiếc chợt lóe trong đáy mắt Lục Dao biến mất, trước mặt nha hoàn giả bộ đem một cuốn sổ đưa lên, “Phu nhân, Lý gia ở Dương Châu xảy ra biến cố, phải bán bớt một thôn trang tơ lụa, ta đã tính toán sổ sách, cảm thấy có thể mua được, mời phu nhân xem qua. Bên kia đang bán gấp, cho nên ta…”
Tưởng thị biết trong lúc trượng phu sinh tử không rõ, Lục Dao sẽ vì một cái tiền trang tơ lụa mà mạo muội đến tìm bà thương lượng chuyện mua bán, bèn phối hợp nói: “Cũng được, ta cũng đang muốn kiếm chút chuyện để làm, đỡ bận lòng”.
Tưởng thị đưa tay tiếp nhận sổ sách, cúi đầu xem.
Chữ là do Lục Dao viết, thanh mảnh phiêu dật, dùng những kí hiệu mà bà quen thuộc, biết Tiết Cửu đã trở về mà trượng phu và nữ nhi cũng bình an, ánh mắt Tưởng thị cay cay, giả bộ đau đầu liền đưa tay lên xoa trán, lặng lẽ lau nước mắt. tiếp tục xem tiếp.
Đồng ý mua thôn trang, tức là bà tán thành kế hoạch ám sát Trần thị của Tiết Cửu, không mua, ngày mai Tiết Cửu sẽ đăng môn, mời Tạ Định phân xử.
Sự hận thù trong lòng bị sự vui mừng khuấy động, Tưởng thị đọc kĩ từng khoản mục, nghiêm túc tính toán.
Lưu phó tướng cùng Trần thị có giao tình, bọn họ đêug biết, nhưng không ai ngờ Lưu phó tướng lại vì Trần thị mà làm chuyện tày đình như vậy, mưu sát trưởng tử của vị tướng quân mà ông ta hết mực trung thành. Là ông ta bị Trần thị bắt được nhược điểm, hay vẫn là hai kẻ này có loại quan hệ không muốn ai biết đây?
Nghĩ đến tướng mạo của trượng phu cùng huynh đệ đều rất giống Tạ Định, Tưởng thị cũng không nghi ngờ sự trong sạch của Trần thị.
Mặt khác việc Trần thị mưu hại trượng phụ là chủ ý của một mình bà ta, hay vợ chồng Tạ Tuân thậm chí Tạ Dao cũng có phần?
Điểm nghi vấn này, chỉ cần Tạ Định thẩm vấn Lưu phó tướng là có thể biết được, Trần thị còn sống hay không cũng không quan trọng.
Nhưng nếu giết chết Trần thị thì Tạ Định có hoài nghi nhà mình hay không?
Không được, như thế lại tiện nghi cho Trần thị rồi, trước khi chết cũng không phải chịu sự vắng vẻ của Tạ Định.
Tưởng thị ngẩng đầu, nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa.
Đây là nhà của trượng phu, nhưng ngoại trừ bốn mẹ con bà, ở trong nhà này trượng phu cũng chỉ có nửa vị phụ thân.
Tưởng thị rất muốn biết, nửa người cha Tạ Định này, có thể phân xử cho đứa con trai suýt chết này không?
Vì liên quan đến thanh danh của Tạ gia nên Tưởng thị cũng không mong Tạ Định đem tội lỗi của Trần thị truyền ra ngoài, chỉ cần Tạ Định nguyện ý cho Trần thị “chết bệnh”, bà liền thay trượng phu đền đáp, nguyện ý ở lại cái nhà này, kính trọng ông như cha. Còn nếu Tạ Định luyến tiếc Trần thị, muốn nhẹ nhàng cho qua chuyện này, thì mấy mẹ con bà sao phải ở lại ngôi nhà máu lạnh này nữa?
Tước vị hầu phủ của Tạ gia đều do trượng phu và nữ nhi góp sức, Tưởng thị sẽ không chắp tay nhường cho kẻ nào, trước tiên bà sẽ dẫn các con trở về nhà mẹ đẻ, sang năm trượng phu trở về, nếu ông muốn, mẹ con bà liền trở lại bên cạnh ông. Còn nếu trượng phu không cần, bà cũng chả hiếm lạ, chỉ cần người một nhà được ở cùng nhau, cho dù trượng phu là thường dân thì bà cũng cảm thấy kiêu ngạo.
Về phần Trần thị, bà vẫn sẽ trả thù, Tạ Định không thể vì trưởng tử mà giết vợ thì bà cũng không tin ông ta sẽ còn mặt mũi vì mụ độc phụ kia mà truy cứu.
“Rao giá quá cao, cuối năm chúng ta sẽ vào kinh, nên giữ lại tiền để vào kinh thành mua sản nghiệp”. Khép sổ sách lại, Tưởng thị bình tĩnh đưa nó cho Lục Dao.
Lục Dao liếc nhìn bà một cái, trong lòng đã có cân nhắc.
Hoàng hôn ngày hôm sau, Tiết Cửu đăng môn cầu kiến, kinh động đến tất cả mọi người trong Tạ gia.
Tác giả :
Tiếu Giai Nhân