Mỹ Nhân Kế, Quân Cờ Vương Phi
Chương 30: Vẫn phải nhẫn nại
Mặc Sương cười khổ, kế này quả thật cao tay, nhưng e là nàng phải khiến y thất vọng rồi.
Trong lòng Lãnh Kỳ Túc, vị trí của nàng so với hai từ quan trọng còn xa lắm. Tên nam nhân đó tuyệt đối sẽ không vì nàng- một nữ nô, mà mạo hiểm đến nhường ấy.
Lúc sáng ở Vũ Mặc hiên, không phải hắn nói đi một chốc sẽ về ngay sao?
Vậy mà cho đến tận bây giờ, hắn đã trở về đâu? Hoặc dã hắn đã trở về nhưng không đến U Mai uyển của nàng mà thôi.
Dù là cái trước hay cái sau thì ý tứ cũng đã quá rõ ràng, hắn không hề quan tâm nàng.
Nghiêng đầu nhìn ánh nến đang lay lắt trên thư án, lúc mờ lúc tỏ, lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự bi thương, sự bi thương của một con cờ, để mặc người ta điều khiển.
Trong ván cờ này, tiến hay lui đều không do nàng quyết định, mà người chơi cờ, thế nhưng lại xuống tay không chút do dự.
Ngày sáu tháng tư, không khí trong lành, ngoài cửa sổ là vô vàn tiếng chim hót cùng hương hoa cỏ.
Mặc Sương ngồi dựa trên giường, há miệng đón lấy từng muỗng thuốc bổ Bách Hợp đút cho, chầm chậm nuốt xuống, gương mặt vô cùng ảm đạm.
Từ sau ngày đó, nàng không còn nhìn thấy Lãnh Kỳ Túc lần nào nữa. Hắn không đến, nàng cũng không bảo Bách Hợp đi mời, họ giống như đã đạt được một khế ước ngầm, lại giống như đang giận dỗi.
Những nữ nhân ngày trước xu nịnh, thường xuyên tặng đồ cho nàng, khi nghe tin nàng trúng độc, lại thêm thái độ không quan tâm của Lãnh Kỳ Túc, người nào người nấy đều tránh nàng như tránh dịch bệnh, thậm chí lúc đi ngang qua U Mai uyển, chỉ hận không thể đi đường vòng.
“Bách Hợp, cực khổ cho ngươi rồi”, Mặc Sương mím mím môi, nay nàng lâm vào bước đường cùng, không chê bai, bỏ mặc nàng vẫn chỉ có nha đầu này mà thôi.
“Vương phi người nói thế nô tỳ thật không dám nhận. Chỉ cần người nhanh chóng bình phục, nô tỳ đã mãn nguyện lắm rồi!”
Bình phục?
Mặc Sương cười khổ, dựa vào gì để bình phục đây?
Mặc Sương biết rất rõ, độc trong cơ thể càng ngày càng nặng, vết loét trên cổ đã từ từ lan xuống bả vai, ngay cả Bách Hợp mỗi ngày giúp nàng thay y phục đều không kiềm được cắn ngón tay bật khóc.
Chỉ có con chim chích chòe than kia, giống như vĩnh viễn không biết mệt mỏi là gì, cứ thế bay lượn trong viện, bay vòng quanh mệt rồi, nó sẽ bay vào phòng, đậu trước giường nàng mà kêu chim chíp không ngừng.
Nàng hơi nhếch khóe môi đã trắng bệch, cũng như nó bắt đầu một hồi tiếng chim chíp.
Dật ca ca, tai phải của muội đã không còn nghe thấy gì nữa rồi.
Sương nhi, đã cực khổ cho muội, nỗi khổ của muội Dật ca ca không phải không hiểu, song hy vọng lại đang ở trước mắt... Chúng ta vẫn cần nhẫn nại.
Tháng tư ngày mười sáu, mây đen giăng ngợp trời, thế nhưng không có một hạt mưa nào rơi xuống.
Tâm tình của Mặc Sương như thời tiết âm u ngoài kia, bị đè nén đến nỗi không còn thở được nữa.
Mười ngày lại cứ thế trôi qua, một con cờ như nàng lại cứ thế đơn độc trong U Mai uyển vắng lặng này tự sinh tự diệt.
Hai nam nhân giữ thuốc giải, một thì kiên quyết không lộ diện, một thì chỉ bảo nàng nên nhẫn nại.
Mắt phải của nàng cũng đã mù rồi, da thịt trên cổ và vai đã lở loét đến không còn gì, thậm chí còn mơ hồ lộ ra màu xương trắng.
Áo ngoài cũng không thể nào mặc được nữa, chỉ có thể mặc độc một chiếc yếm trên thân. Tuy ôm lấy chiếc mền gấm thượng hạn, nhưng không biết vì sao nàng luôn cảm thấy ngủ không đủ ấm.
“Bách Hợp, tiết xuân năm nay lạnh thật!”
Trong lòng Lãnh Kỳ Túc, vị trí của nàng so với hai từ quan trọng còn xa lắm. Tên nam nhân đó tuyệt đối sẽ không vì nàng- một nữ nô, mà mạo hiểm đến nhường ấy.
Lúc sáng ở Vũ Mặc hiên, không phải hắn nói đi một chốc sẽ về ngay sao?
Vậy mà cho đến tận bây giờ, hắn đã trở về đâu? Hoặc dã hắn đã trở về nhưng không đến U Mai uyển của nàng mà thôi.
Dù là cái trước hay cái sau thì ý tứ cũng đã quá rõ ràng, hắn không hề quan tâm nàng.
Nghiêng đầu nhìn ánh nến đang lay lắt trên thư án, lúc mờ lúc tỏ, lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự bi thương, sự bi thương của một con cờ, để mặc người ta điều khiển.
Trong ván cờ này, tiến hay lui đều không do nàng quyết định, mà người chơi cờ, thế nhưng lại xuống tay không chút do dự.
Ngày sáu tháng tư, không khí trong lành, ngoài cửa sổ là vô vàn tiếng chim hót cùng hương hoa cỏ.
Mặc Sương ngồi dựa trên giường, há miệng đón lấy từng muỗng thuốc bổ Bách Hợp đút cho, chầm chậm nuốt xuống, gương mặt vô cùng ảm đạm.
Từ sau ngày đó, nàng không còn nhìn thấy Lãnh Kỳ Túc lần nào nữa. Hắn không đến, nàng cũng không bảo Bách Hợp đi mời, họ giống như đã đạt được một khế ước ngầm, lại giống như đang giận dỗi.
Những nữ nhân ngày trước xu nịnh, thường xuyên tặng đồ cho nàng, khi nghe tin nàng trúng độc, lại thêm thái độ không quan tâm của Lãnh Kỳ Túc, người nào người nấy đều tránh nàng như tránh dịch bệnh, thậm chí lúc đi ngang qua U Mai uyển, chỉ hận không thể đi đường vòng.
“Bách Hợp, cực khổ cho ngươi rồi”, Mặc Sương mím mím môi, nay nàng lâm vào bước đường cùng, không chê bai, bỏ mặc nàng vẫn chỉ có nha đầu này mà thôi.
“Vương phi người nói thế nô tỳ thật không dám nhận. Chỉ cần người nhanh chóng bình phục, nô tỳ đã mãn nguyện lắm rồi!”
Bình phục?
Mặc Sương cười khổ, dựa vào gì để bình phục đây?
Mặc Sương biết rất rõ, độc trong cơ thể càng ngày càng nặng, vết loét trên cổ đã từ từ lan xuống bả vai, ngay cả Bách Hợp mỗi ngày giúp nàng thay y phục đều không kiềm được cắn ngón tay bật khóc.
Chỉ có con chim chích chòe than kia, giống như vĩnh viễn không biết mệt mỏi là gì, cứ thế bay lượn trong viện, bay vòng quanh mệt rồi, nó sẽ bay vào phòng, đậu trước giường nàng mà kêu chim chíp không ngừng.
Nàng hơi nhếch khóe môi đã trắng bệch, cũng như nó bắt đầu một hồi tiếng chim chíp.
Dật ca ca, tai phải của muội đã không còn nghe thấy gì nữa rồi.
Sương nhi, đã cực khổ cho muội, nỗi khổ của muội Dật ca ca không phải không hiểu, song hy vọng lại đang ở trước mắt... Chúng ta vẫn cần nhẫn nại.
Tháng tư ngày mười sáu, mây đen giăng ngợp trời, thế nhưng không có một hạt mưa nào rơi xuống.
Tâm tình của Mặc Sương như thời tiết âm u ngoài kia, bị đè nén đến nỗi không còn thở được nữa.
Mười ngày lại cứ thế trôi qua, một con cờ như nàng lại cứ thế đơn độc trong U Mai uyển vắng lặng này tự sinh tự diệt.
Hai nam nhân giữ thuốc giải, một thì kiên quyết không lộ diện, một thì chỉ bảo nàng nên nhẫn nại.
Mắt phải của nàng cũng đã mù rồi, da thịt trên cổ và vai đã lở loét đến không còn gì, thậm chí còn mơ hồ lộ ra màu xương trắng.
Áo ngoài cũng không thể nào mặc được nữa, chỉ có thể mặc độc một chiếc yếm trên thân. Tuy ôm lấy chiếc mền gấm thượng hạn, nhưng không biết vì sao nàng luôn cảm thấy ngủ không đủ ấm.
“Bách Hợp, tiết xuân năm nay lạnh thật!”
Tác giả :
Tố Tử Hoa Thương